Bên cạnh Hà Gia Xương có cao thủ nào, anh ta biết rất rõ. Nếu mời người từ nơi khác tới, Thái Hòa Trung phải là người đầu tiên biết và báo cho anh ta.
Giang Long Huy lấy điện thoại gọi cho Thái Hòa Trung, nhưng không ai nghe máy.
"Đi thôi!"
Giang Long Huy không do dự, quay lưng bước đi.
Nhưng vừa quay người, anh ta nhìn thấy một chàng trai chặn lối đi của mình.
"Anh tưởng có thể đi được sao?"
"Cậu là ai?" Giang Long Huy lắp bắp kinh ngạc.
Anh ta cũng là một Tông Sư, mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, trong phạm vi mười mét không con muỗi nào bay qua mà anh ta không phát hiện ra.
Nhưng người trước mặt này từ đâu tới, sao anh ta hoàn toàn không hay biết?
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh có muốn sống hay không?"
"Ha ha ha ha!" Giang Long Huy cười lớn: “Tôi cũng muốn hỏi cậu có muốn sống không đấy! Ngô Công Thánh đã chết rồi, cậu nghĩ mình mạnh hơn Ngô Công Thánh à?"
Dù có chút nghi ngờ, nhưng nhìn Lý Dục Thần còn quá trẻ, Giang Long Huy cũng thấy yên tâm phần nào. Hơn hai mươi tuổi, cho dù có bản lĩnh đến đâu thì cũng chỉ là một đứa nhóc, làm sao bằng được một Tông Sư như anh ta?
Lý Dục Thần đã nghe Cao Sĩ Hiến nhắc đến Ngô Công Thánh, vị cao thủ hàng đầu của Hồng Môn bị Giang Long Huy mời tới Nam Dương rồi làm cung phụng. Vì thế Hồng Môn mới phải nhờ sư tỷ Hướng Vãn Tình ra mặt, đến Nam Dương trị tội kẻ cung phụng bên cạnh Giang Long Huy.
Đây cũng chính là lý do chính khiến Lý Dục Thần tìm đến Giang Long Huy.
Anh nhìn những người xung quanh Giang Long Huy, không có cao thủ nào, rõ ràng tên cung phụng kia không có ở đây.
"Tôi không muốn lãng phí lời nói với anh, hai câu hỏi, trả lời thỏa đáng, tôi có thể tha cho anh một mạng." Lý Dục Thần nói.
"Ha ha ha ha!" Giang Long Huy cười ngạo nghễ hơn: “Tha cho tôi một mạng? Cậu tưởng cậu là ai? Hỏi xem Vạn Thời Quân có dám nói như vậy không?"
Lý Dục Thần không đếm xỉa tới anh ta, tự hỏi: "Thứ nhất, kẻ giết Ngô Công Thánh ở đâu? Thứ hai, sư tỷ của tôi ở đâu?"
Giang Long Huy ngẩn ra, lập tức phản ứng lại: "Hóa ra cô gái kia là sư tỷ của cậu à?"
Lý Dục Thần vui mừng trong lòng, cuối cùng cũng có tin tức về sư tỷ, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho sự an nguy của Hướng Vãn Tình.
"Cô ấy ở đâu?"
"Cô ta đã chết rồi!" Giang Long Huy nói.
Bịch!
Lý Dục Thần xông tới nắm lấy cổ áo Giang Long Huy: "Mày vừa nói gì?"
Giang Long Huy hoàn toàn bất ngờ. Một Tông Sư của Hồng Môn, người đứng đầu phân đà Nam Dương, lại bị người ta nắm lấy cổ áo, nhấc bổng lên như nâng con gà con.
Quan trọng là anh ta không biết tên thanh niên này từ đâu tới, lại ra tay như thế nào.
Quan trọng hơn là anh ta không thể chống cự. Trước mặt đối phương, anh ta cảm thấy mình vô lực tựa như đứa trẻ bị người lớn bắt được.
"Mày… mày rốt cuộc là ai?" Giang Long Huy kinh hãi hỏi.
"Nói cho tao biết, cô ấy ở đâu?" Lý Dục Thần gầm lên.
"Tôi... tôi không biết..." Giang Long Huy liên tục vận chuyển chân khí, cố gắng giãy dụa, tròng mắt xoay chuyển suy nghĩ cách thoát thân.
Phụt!
Một cánh tay rơi xuống, máu tươi phun ra.
Giang Long Huy la lên thảm thiết, nhìn vết thương trên vai trái và cánh tay đã rơi xuống đất, nỗi sợ hãi dâng trào từ đáy lòng lan tỏa khắp người.
"Tôi... tôi thực sự không biết!" Lần này, anh ta không nói dối.
Phụt!
Cánh tay còn lại cũng bị Lý Dục Thần chặt đứt ra.
"Nếu còn nói không biết, tao sẽ xé mày ra thành mười tám mảnh!" Giọng nói nhẹ nhàng của Lý Dục Thần tràn ngập sát khí.
Giang Long Huy chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế.
"Nói... tôi sẽ nói! Cô ấy... cô ấy bị Thái Vu Long Tăng mang đi rồi."
"Thái Vu Long Tăng?"
"Đúng, chính là kẻ giết Ngô Công Thánh. Hắn là một Thái Vu, tên Long Tăng, cũng có người gọi là Thái Long Tăng."
"Hắn chính là tên cung phụng mà mày mời tới?"
"Đúng, nhưng cũng không phải. Tôi mời hắn tới, nhưng chỉ để giúp tôi giết Ngô Công Thánh thôi, chuyện làm cung phụng chỉ là giả, tôi dùng để tuyên truyền, sợ Vạn Thời Quân lại phái người trả thù tôi. Ban đầu tôi muốn giữ hắn lại bên cạnh, nhưng không ngờ cô gái kia... ừm, phải là sư tỷ của cậu đột nhiên xuất hiện, muốn giết hắn, hắn không đủ sức chống lại nên đã chạy trốn."
"Chạy đi đâu?"
"Tam Giác Vàng, Tác Cương mời hắn làm quốc sư, ở đó có quân đội nên sẽ an toàn hơn, cũng có thể đi tìm sư phụ của hắn."
"Sư phụ hắn ở đâu?"
"Tôi không biết ở đâu, chỉ biết sư phụ hắn tên Long Bà Ba Dục, là một vị thần tăng nổi tiếng, hành tung bất định, nhưng thường ở dọc bờ sông Mê Kông."
Lý Dục Thần gật đầu: "Coi như mày thức thời."
Nói xong, Lý Dục Thần điểm vài huyệt trên người Giang Long Huy, cầm máu cho anh ta, đồng thời cũng phế bỏ võ công, rồi quẳng xuống đất.
"Tao không giết mày, mày là người của Hồng Môn, tội lỗi gì cứ để Hồng Môn xử lí."
Giang Long Huy nằm xuống đất như một con chó chết.
Anh ta hiểu rõ tội lỗi của mình, luật lệ của Hồng Môn rất nghiêm khắc, còn có nhiều hình phạt thời xưa để lại, giao cho Hồng Môn xử lí thì thà chết còn hơn.
Nhưng anh ta đã mất đi cả hai tay, võ công bị phế, ngoài chờ đợi hình phạt của số phận thì cũng chẳng làm được gì khác.
Chương 1027: Tiếp quản Ngân Sa
Lý Dục Thần quét mắt nhìn những người đi cùng Giang Long Huy, hỏi: "Ai trong các người là tâm phúc của hắn? Hoặc nói cách khác, ai cam tâm tình nguyện theo hắn đến cùng?"
Những người này đã sớm bị dọa sợ mất mật, không dám thốt ra lời nào, huống hồ là thừa nhận mình là tâm phúc của Giang Long Huy. Không ai muốn đánh đổi mạng sống cả.
Lý Dục Thần gật đầu, vung tay một cái, cổ áo của họ đều bị xẻ ra, lộ bờ ngực trần.
Trong đó trước ngực của ba người có thánh giá mặt trời.
Quả nhiên có tín đồ Thánh giáo hội Thái Dương lẫn vào.
Anh biết những người này đã được truyền thuật tín ngương, không thể hỏi han gì thêm, vì thế bèn nắm chặt hư không.
Bịch! Bịch! Bịch!
Ba người kia lập tức tan thành sương máu, phủ đầy hành lang.
Anh nói với những người còn lại: "Các người đều là người của Hồng Môn, từ bây giờ, lão đại của Hồng Môn ở Nam Dương là Nguyễn Hướng Đông, các người phải nghe lời ông ta."
Người những kia khúm núm vâng dạ, đâu dám không nghe.
Lúc này, cánh cửa thang máy ở phía xa mở ra, Nguyễn Hướng Đông dẫn theo vài người đi tới.
Nhìn thấy cảnh tượng trên hành lang, Nguyễn Hướng Đông nhíu mày. Khi ông ta trông thấy Giang Long Huy nằm dưới đất, không khỏi giật mình kinh hãi.
Nguyễn Hướng Đông tất nhiên không phải biết trước, mà là Lý Dục Thần đã bảo Mã Sơn gọi điện cho ông ta.
Việc của Hồng Môn thì cần phải do chính Hồng Môn giải quyết. Lý Dục Thần chỉ có thể làm đến đó thôi.
Nguyễn Hướng Đông là một nguyên lão, có chút địa vị trong Hồng Môn, rất thích hợp để dọn dẹp cục diện rối rắm này của Hồng Môn Nam Dương sau khi Giang Long Huy ra đi.
Lúc đó, Mã Sơn và Tra Na Lệ cũng đi ra từ phòng làm việc.
Lý Dục Thần vỗ vai Nguyễn Hướng Đông nói: "Ông Nguyễn, chỗ này để ông hỗ trợ dọn dẹp một chút, lát nữa nhà họ Hà sẽ cử người tới tiếp quản Ngân Sa, ông phối hợp giúp họ nhé."
Nguyễn Hướng Đông hơi kinh hãi, nhà họ Hà tiếp quản Ngân Sa ư?
Ngày xưa nhà họ Hà độc chiếm Hào Giang, sau bị người nước ngoài lật đổ, chiếm gần một nửa thị trường. Giờ đây ngày đó lại trở lại rồi ư?
Ông ta nhìn bóng lưng Lý Dục Thần đang đi xa dần, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Lý công tử tới đây, bầu trời của Hương Giang và Hào Giang đều thay đổi hẳn.
Từ Hòa Thành đến Tiền Đường, đến thủ đô, tiếp đến Nam Dương, Lý công tử đi đâu thì nơi đó đều thay đổi nghiêng trời lệch đất cả!
Nguyễn Hướng Đông rất muốn hỏi xem điểm đến tiếp theo của Lý công tử là nơi nào.
Nhưng Lý Dục Thần, Mã Sơn và Tra Na Lệ đã bước vào thang máy. Ngay lúc cánh cửa thang máy khép lại, ông ta chỉ kịp nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt bình tĩnh của Lý Dục Thần, như thể anh chỉ là một người qua đường, hoàn toàn không liên quan đến mọi chuyện ở đây.
Tiên nhân bước đi trên mây, vẫy tay một cái, nhân gian đã long trời lở đất!
Nguyễn Hướng Đông bỗng dưng nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ, cứ cảm thấy cái thoáng qua cuối cùng kia, điều mình nhìn thấy không phải là con người.
...
Lý Dục Thần cùng Mã Sơn và Tra Na Lệ đi xuống sảnh lớn, sòng bạc vẫn nhộn nhịp tưng bừng.
Những con bạc không hay biết chuyện gì đã xảy ra trên tầng, không biết sòng bạc đã đổi chủ, càng không biết bầu trời Hào Giang đã thay đổi.
Họ chỉ quan tâm đến số thẻ bài trên tay, liệu lát nữa sẽ tăng hay giảm.
Không lâu sau khi Lý Dục Thần rời đi, hàng chục chiếc xe sang trọng lao vào bãi đỗ xe của Ngân Sa.
Hà Gia Xương đích thân dẫn người tiếp quản Ngân Sa.
Quá trình tiếp quản rất thuận lợi, dù sao ông ta vẫn là vua đánh cược, uy tín của ông ta, nền móng của ông ta tại Hào Giang, những người ông ta bố trí trong Ngân Sa đều phát huy tác dụng lúc này.
Hơn nữa, Edson đã chết, Ngân Sa mất chủ, không ai chống cự lại vua đánh cược.
Không cần lật bàn, không cần đánh một ai, cứ như thế, Ngân Sa đã thuộc về nhà họ Hà.
Tất nhiên, sau đó vẫn còn nhiều vấn đề về tài chính. Nhưng điều đó không quan trọng, đối với những người kinh doanh sòng bạc, tài sản không đáng kể, quan trọng là địa bàn.
Điều Hà Gia Xương muốn, cũng chính là địa bàn của Ngân Sa, chứ không phải tài sản. Edson đã chết, tài sản của hắn ta vẫn hợp pháp, tập đoàn tài chính đằng sau hắn ta sẽ tự rút tài sản đi, nhưng địa bàn vẫn để lại cho nhà họ Hà.
Từ đây, Hào Giang lại trở thành nơi nhà họ Hà dùng một tay che trời.
Những con bạc không hay biết, nhưng người nhà họ Hà cùng một số nhân vật thượng lưu đều biết, bây giờ kẻ che trời không chỉ có một bàn tay, mà là hai bàn tay, một bàn tay nhà họ Hà, một bàn tay nhà họ Lý.
...
Tam Giác Vàng không phải một địa danh chính xác, không có ranh giới rõ ràng, nhưng nó thực sự là một "vương quốc".
Nơi đây núi non trùng điệp, sương mù phủ kín. Dòng sông Mê Kông cuồn cuộn, như một con rắn khổng lồ, uốn lượn quanh co, đổ về phía nam, xẻ đôi dãy núi hiểm trở này.
Miền đất này trồng nhiều cây thuốc phiện. Đó là một loài hoa rất đẹp, giống như người đàn bà quyến rũ, xinh đẹp nhưng cũng dễ khiến người ta say mê.
Tướng quân Tác Cương, chính là vị quốc vương hiện tại của vương quốc này.
Ông ta có hai "cung điện", một nơi để đón tiếp các nhà buôn từ khắp nơi trên thế giới, cũng là nơi ông ta ra lệnh chỉ huy.
Nơi đây được canh phòng nghiêm ngặt, xung quanh toàn là pháo đài, cách đó hai cây số là doanh trại quân đội.
"Cung điện" còn lại ẩn mình trong một thung lũng đẹp đẽ, nơi đây hoa cỏ thi nhau khoe sắc, chẳng thấy bóng quân lính, bởi vì nơi này rất an toàn, nếu muốn tới được đây, phải đi qua doanh trại của ông ta.
Đây là "hậu cung" của ông ta, nơi ông ta hưởng lạc.