Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1251: Sụp đổ

Lý Dục Thần chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng ở bên vách đá. Ánh mắt anh sâu thẳm, tựa như có thể nhìn thấu cả biển mây, thấy được nơi tận cùng của Thục Sơn.

Đại trận hộ sơn này hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, mười hai trụ đá kia đang phát sáng, qua lại trong biển mây.

Ba người bọn họ cứ thế mà bị vây lại ở giữa đại trận.

Mười hai trụ đá di chuyển, không gian cũng biến hóa không ngừng, đám mây màu tím bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, không thể nào ngưng tụ lại một chỗ, cả khoảng trời nơi ấy nhuốm một màu tím.

Ngọn lửa bùng lên từ cây trâm cũng bị biển mây nuốt chửng.

Ân Lôi đứng trên bệ của trụ đá, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Hạt gạo mà cũng dám so với ánh trăng sáng sao? Hôm nay tôi sẽ cho các cô các cậu biết cái gì gọi là trận pháp Tiên gia!”

Nói xong, trong tay ông ta xuất hiện một món bảo vật không biết tên, rồi ông ta ném nó lên không trung.

Bầu trời xám xịt đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, một tia sét từ trên trời giáng thẳng xuống.

Lâm Mộng Đình hừ lạnh, vung cây trâm cài trên tay lên.

Tia sét đánh thẳng vào trâm cài, một luồng điện chạy dọc xuống dưới, cả người Lâm Mộng Đình đắm chìm trong dòng điện, tựa như một nữ thần đang giơ hai cánh tay lên.

Tiếng sấm vẫn vang lên không ngừng, từng tia chớp nối nhau giáng xuống.

Còn cây trâm cài kia tựa như cột thu lôi, hấp thụ toàn bộ sét.

Tử Vân Như Ý bùng lên một thứ ánh sáng màu tím, những đám mây tím dần tản ra, lại ôm lấy cả người Lâm Mộng Đình.

Tia sét chạy dọc theo bề mặt của những đám mây tím, rồi bắn ra bốn phía.

Trong tay Ân Lôi lại xuất hiện thêm một lá cờ, ông ta vung lên hai cái: “Đổi trận!”

Trận hình thay đổi, trụ đá di chuyển, biển mây cuộn trào.

Trụ đá dưới chân Ân Lôi bỗng chia làm hai, rồi từ hai chia làm bốn, từ bốn lại chia làm tám…

Những trụ đá khác cũng vậy.

Lúc này cả không gian chỉ toàn là trụ đá, sừng sững chống trời ở trong biển mây.

Giữa những trụ đá xuất hiện những vòng xoáy, âm dương luân phiên nhau, tựa như trăm ngàn bức Thái Cực tầng tầng lớp lớp, trên dưới lộn xộn mà trải ra.

Lâm Mộng Đình khẽ cau mày, cô biết không gian của đại trận này đã đạt tới cực hạn, nếu bây giờ mình hành động thiếu suy nghĩ mà động vào thì sẽ bị cuốn vào trong đại trận.

Cô ném cây trâm cài lên, trên cây trâm bỗng mọc ra một đôi cánh rực lửa, nó bay vút lên cao, lơ lửng trên không trung.

Đôi cánh này chính là đôi cánh sa đọa mà Lý Dục Thần thu được sau khi giết chết thiên sứ Viktor ở Loset, rồi đưa đi luyện hóa vào cây trâm.

Trâm vàng mọc cánh, hóa thành một con phượng hoàng lửa, vừa đỡ lấy những tia sét giáng xuống từ bầu trời, vừa phun ra một ngọn lửa.

Nhưng khi rơi vào trong trận, ngọn lửa kia lập tức bị tầng tầng cá âm dương nuốt chửng.

Dưới sự che chở của ngọn lửa, Lâm Mộng Đình vung Như Ý lên, tung người xông vào trong trận.

Ân Lôi cười mỉa: “Không biết lượng sức mình!”

Dứt lời, ông ta lập tức huy động những luồng tử khí mờ ảo trong trận, bắn về phía Lâm Mộng Đình.

Lâm Mộng Đình tung người lên không trung, dáng người mảnh khảnh, thân thể uyển chuyển, tựa như tiên nữ trên trời hạ phàm.

Như Ý trong tay theo động tác của cô tạo ra những đám mây từng vòng từng vòng mà bao lấy luồng tử khí mờ ảo kia.

Giữa những làn mây đang cuộn trào, đột nhiên một luồng ánh sáng ngũ sắc chợt lóe lên.

Thì ra là do đầu Như Ý bắn ra, luồng ánh sáng ngũ sắc đó rọi thẳng vào vòng xoáy nơi biển mây, vòng xoáy lập tức ngừng chuyển động, còn những đám mây thì bị nhuốm thành năm màu, trong chớp mắt cũng ngừng trôi dạt.

Lâm Mộng Đình tung người bay lên, như đang nhảy múa trong mưa gió.

Vẫn là luồng sáng ngũ sắc ấy, khi nó rọi vào một vòng xoáy nơi đám mây khác, đám mây đó cũng lập tức ngừng di chuyển.

Ân Lôi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đấy, mới đầu còn không hiểu tại sao Thái Cực Hư Không lại dừng lại, ông ta còn tưởng rằng đại trận có vấn đề, hoặc là Lâm Mộng Đình đã dùng loại vu thuật cổ đại nào đó để đóng băng đại trận.

Mãi cho đến khi bảy tám vòng xoáy khác cũng ngừng lại, toàn bộ đều bị luồng sáng ngũ sắc khi rọi vào, tiếp tục ngừng xoáy, trông không khác gì những hòn đá ngũ sắc.

Lúc này ông ta mới sực nhớ ra gì đó, khiếp sợ nói: “Tức Nhưỡng! Cô… Cô là truyền nhân của Nữ Oa!”

Tức Nhưỡng là thiên thạch Nữ Oa vá trời còn để sót lại, nghe đồn rằng thế hệ đấy vẫn còn, chỉ là vô cùng thần bí, nửa vu nửa tiên, không thuộc về huyền môn.

Ân Lôi nhìn thấy Tức Nhưỡng, rồi lại thấy Thiên Vu Tử Vân trong tay Lâm Mộng Đình, đương nhiên sẽ nghĩ cô là truyền nhân của Nữ Oa.

Giờ đây ông ta cũng muốn dừng đại trận lại, hỏi cho rõ ràng, nếu cô thật sự là truyền nhân của Nữ Oa thì bọn họ thật sự không dám chọc vào.

Nhưng chuyện đã đến nước này, đại trận đâu thể nói dừng là dừng được.

Hơn nữa, đại trận dừng lại, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ nhận thua. Bên kia có ba người, mới chỉ một người ra tay, tên Lý Dục Thần đó vẫn đứng đây như không có việc gì, nếu cứ vậy mà ngừng lại, mặt mũi của Thục Sơn biết giấu vào đâu?

“Hừ, có Tức Nhưỡng cũng đừng mơ mà phá được đại trận hộ sơn của chúng ta!”

Sắc mặt Ân Lôi trầm xuống, ông ta hạ quyết tâm, xung lá cờ trong tay lên: “Vạn kiếm!”

Mây trong đại trận bắt đầu biến đổi, còn lá cờ trong tay Ân Lôi giờ đây cũng đã hóa thành một thanh bảo kiếm, treo lơ lửng trên đỉnh đầu ông ta.

Trong hư không ngàn dặm trở lại, phía trên từng những trụ đá cũng lơ lửng những thanh kiếm, có thanh màu tím, có thanh lại màu xanh.

Nhìn ra xa là cả một mảng xanh xanh tím tím, cũng chẳng biết có tất cả bao nhiêu thanh bảo kiếm.

Lý Dục Thần hơi biến sắc, đại trận hộ sơn của Thục Sơn vậy mà lại bắt chước theo kiếm trận Vạn Tiên của Thiên Đô.

Chỉ là kiếm ý vẫn còn kém xa, nếu là kiếm trận Vạn Tiên thật sự thì đã không cần động đến kiếm khí, chỉ cần sát khí kiếm ý trong trận thôi là đã đủ để nghiền nát thân thể của tiên thân thành bụi.

“Đinh Hương!” Lý Dục Thần trầm giọng gọi: “Giúp Mộng Đình phá trận!”

“Được!”

Đinh Hương đáp lại, miệng thì niệm chú ngữ, không gian quanh người cô ấy liên tục biến đổi, chẳng mấy chốc người đã ở trong trận, dựa lưng với Lâm Mộng Đình.

Đúng lúc này, kiếm trận được kích hoạt, vô vàn những thanh kiếm xanh tím bắn ra bốn phương tám hướng, tựa như một trận mưa sao băng nhắm thẳng về phía hai người.

Trong tay Đinh Hương xuất hiện một chiếc la bàn, cô ấy ném nó xuống, la bàn rơi xuống chân hai người họ thì tản ra một luồng sáng xanh nhạt mờ nhạt.

La bàn xoay trong, ánh sáng mờ ảo vẫn liên tục kia thoát ra ngoài.

Luồng kiếm khí đang lao về phía họ đột nhiên lại cong cong vẹo vẹo, mềm oặt như những sợi tơ, còn đồng loạt đổi hướng, có đông có tây, có lên có xuống.

Kiếm khí dày đặc chằng chịt, ngổn ngang tản đi.

Nương theo ánh sáng lóe lên từ kiếm khí, Ân Lôi nhìn thấy rõ ràng, không gian xung quanh hai cô gái kia đã vặn vẹo vỡ vụn, kiếm khí lao tới sẽ lập tức bị phần không gian xé rách hút đi, tiến vào những tầng hư không khác nhau.

Chưa hết, tệ hơn nữa chính là cô gái đang niệm chú kia, không gian quanh hai người họ vẫn đang biến đổi không ngừng, cô gái đó còn đổi hướng của luồng kiếm khí.

Có những luồng kiếm khí va phải phần không gian bất thường, được tăng tốc lên rồi bắn ngược lại về phía sau.

Ân Lôi khiếp sợ, vội vàng phất cờ lệnh trong tay, thay đổi trận pháp.

Lợi dụng sơ hở này, Lâm Mộng Đình hô lên một tiếng rồi tung người lên không trung, cưỡi lên con phượng hoàng lửa trên trời, những đám mây tím lượn lờ xung quanh, phượng hoàng lửa xuyên qua tầng mây mà bay đi.

Lâm Mộng Đình khẽ vung Như Ý, ánh sáng từ trên trời rọi xuống, giáng thẳng vào biển mây giữa đại trận

Trong chớp mắt, rất nhiều xoáy mây ở giữa biển mây nhuốm ánh ngũ sắc đều ngừng lại.

Đinh Hương cũng niệm thần chú phối hợp với Lâm Mộng Đình, luân bàn dưới chân chuyển động, một luồng sáng hư áo lóe lên, từng tầng không gian dần chồng lên nhau, các trụ đá hai bên mây Thái Cực đều bị ánh ngũ sắc kia ngưng kết lại mà lần lượt sụp đổ.

Ân Lôi đầu đầy mồ hôi, mặc cho ông ta có vung cờ như thế nào thì đều không thể thay đổi tình thế.

Còn hai cô gái kia, một người cưỡi phượng lướt mây, một người chân đạp luận bàn hư không, chẳng mấy chốc nữa sẽ phá tới tâm của đại trận.

Đúng lúc này, một tiếng rồng gầm chợt nặng nề vang lên, rất rõ ràng.

Một luồng năng lượng mạnh mẽ vọt lên từ dưới tầng mây.

Mây trời nổ tung, trụ trời sụp đổ, ngay giữa đại trận hộ sơn lại xuất hiện một lỗ thủng vô cùng lớn, một con rồng đỏ rực khổng lồ lao vút lên từ đó.
Chương 1252: Tam tiên

Cự long bay lên không, một luồng sóng xung kích mạnh mẽ quét về bốn phía.

Cột trời bốn phía gãy hết, hư không rạn nứt.

Mây tím tan, lửa tắt, mây trôi loạn xạ, trời đất mù mịt.

Cự long đã lên không trung, quay đầu lao xuống, phóng thẳng về phía Lâm Mộng Đình và Đinh Hương.

Chỉ thấy toàn thân nó đỏ rực, trên đầu có một con mắt duy nhất, mắt lóe ánh sáng u ám, sâu thẳm.

Lâm Mộng Đình vừa thấy, kinh hãi thốt lên "Thân thể Chúc Long!"

Còn Đinh Hương thì đã cảm nhận được khí tức quen thuộc từ thân rồng, hét lớn "Đây là anh Mã Sơn!"

Hai người còn đang sững sờ thì con rồng đỏ đã lao đến trước mặt họ.

Luồng uy năng mạnh mẽ ấy lập tức phá vỡ Tử Vân Lưu Diễm, nghiền nát không gian xoay vòng của Lục Hư Luân Chuyển.

Đinh Hương và Lâm Mộng Đình đã nhận ra Mã Sơn, đương nhiên không nỡ ra tay, bị luồng khí mạnh cuốn lấy, bay ngược ra sau.

Nhưng thế tới của con rồng còn nhanh hơn, chỉ chốc lát là sắp đuổi kịp họ.

Cự long há to miệng máu, trong con mắt duy nhất ấy tràn đầy thù hận.

Đinh Hương nhìn Mã Sơn biến thành như vậy, đau lòng không chịu nổi, thân thể cô ấy lơ lửng giữa không trung, miệng gọi: "Anh Mã Sơn!"

Ngay lúc đó, eo sau của hai người được ai đó đỡ lấy, một luồng sức mạnh vừa ấm áp vừa mạnh mẽ giúp họ ổn định thân thể.

Lý Dục Thần đã ra tay.

Anh kéo hai cô gái về phía sau, đối diện trực tiếp với con rồng đỏ đang lao tới.

Rồng đỏ xông đến trước mặt anh, dường như gặp phải bức tường vô hình, không thể tiến thêm chút nào.

"Anh Mã Sơn!" Đinh Hương lo lắng kêu lên, cố gắng đánh thức Mã Sơn.

Nhưng Mã Sơn sau khi hóa thành rồng trong mắt chỉ còn thù hận, anh ta gầm rú không ngừng, dốc hết sức muốn phá vỡ bức tường vô hình trước mặt, nuốt chửng những "kẻ xâm nhập" trước mắt.

"Vô ích thôi, bây giờ anh ấy không còn ý thức." Lý Dục Thần nói.

"Sao lại như vậy?" Nhìn Mã Sơn thành ra thế này, Đinh Hương sốt ruột đến muốn khóc.

"Có người đã khống chế hồn đèn của anh ấy."

"Nhưng, đèn Chúc Long Cửu Âm chẳng phải đã dung hợp với hồn phách anh ấy rồi sao? Nếu đèn bị lấy ra, sao anh ấy có thể sống sót?" Lâm Mộng Đình nghi hoặc hỏi.

"Chính vì đã luyện hóa thành một thể, nên anh ấy mới còn sống. Bọn chúng muốn lấy đèn Chúc Long Cửu Âm, nhưng cây đèn này đã hòa làm một với anh Mã Sơn, không thể tách ra, nên chúng chỉ có thể dùng thuật câu hồn để bắt lấy hồn phách của anh Mã Sơn, sau đó khống chế hồn đèn, dùng phép luyện yêu lên thân thể anh ấy, nuôi thành thần thú hộ sơn."

Lâm Mộng Đình và Đinh Hương nghe xong, cả người đều run lên. Họ có thể tưởng tượng được, Mã Sơn đã chịu bao nhiêu khổ cực.

Tách hồn phách, luyện yêu thân thể, bọn chúng thật sự đối xử với anh ta như yêu ma rồi!

Thấy rồng đỏ ra khỏi núi, vừa ra tay hai cô gái đã bị đánh lui, Ân Lôi thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta đứng ở trung tâm đại trận, cười lớn: "Tôi có thần long hộ sơn, các người còn dám ngông cuồng sao? Ha ha ha ha… Con rồng này còn mạnh hơn lúc trưởng lão Diệu Âm mới mang về, trưởng lão nói đã tìm được thuật thuần long thượng cổ trong cổ tịch Thục Sơn, quả nhiên lợi hại! Ha ha ha!"

Lý Dục Thần khẽ nhíu mày, đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng chỉ về phía trước.

Trong hư không xuất hiện từng vòng gợn sóng, lan ra phía trước.

Ân Lôi thấy gợn sóng lan tới, biết là thứ lợi hại, lập tức phất cờ, di chuyển đại trận, từng cây cột lớn dịch chuyển đến, chắn trước mặt ông ta.

Nhưng cột lớn vừa chạm vào gợn sóng liền lập tức vỡ vụn, không phát ra tiếng động, như hình ảnh vô thanh.

Ân Lôi còn chưa kịp phản ứng, sóng năng lượng đã lan tới, cây cột dưới chân ông ta cũng lập tức sụp đổ.

Trận nhãn bị phá, đại trận hộ sơn cũng theo đó biến mất.

Trời đất lại trở nên sáng sủa.

Ân Lôi từ giữa không trung rơi xuống, vừa định ngự kiếm bay lên, chợt cảm thấy một sức mạnh to lớn bao lấy ông ta, thân thể như bị nhúng vào hồ keo, sau đó lại bị vặn xoắn, cảm giác như mình biến thành một tờ giấy.

Giây tiếp theo, ông ta đã ở dưới chân Lý Dục Thần.

Ngẩng đầu nhìn Lý Dục Thần, mắt Ân Lôi tràn đầy kinh ngạc.

Là trưởng lão hộ sơn của Thục Sơn, cũng là một trong mười đại chấp sự, phụ trách trấn thủ sơn môn, ở Thục Sơn ông ta có địa vị không thấp, pháp lực cũng không tầm thường.

Nhưng hôm nay, đại trận hộ sơn bị hai cô gái phá dễ như chơi, thần long do trưởng lão Diệu Âm vừa nuôi dưỡng cũng bị Lý Dục Thần khống chế, có vẻ như không thể động đậy.

Quan trọng là bản thân ông ta, thực lực Thiên Kiếp cấp hai, lại không thể nhúc nhích chút nào trước mặt đối thủ.

"Cậu… cậu rốt cuộc là ai?"

Nhưng Lý Dục Thần không trả lời ông ta, thậm chí còn không liếc nhìn ông ta thêm một lần.

Anh hướng về ngọn núi cổ hùng vĩ đối diện, dùng phép truyền âm, mở miệng nói.

"Tôi nể mặt Thục Sơn là môn hộ của Côn Luân, một đại phái cổ xưa, nên mới giữ lễ đến cửa để giữ thể diện cho các người. Thế mà các người không những vô lễ ngăn cản, còn phát động trận pháp, mưu toan làm hại người. Các người bắt bạn tôi về, xem như yêu ma, câu hồn đoạt phách, luyện hóa thân xác, hành vi như vậy, người thần đều phẫn nộ! Phái Thục Sơn các người, không định ra đây cho tôi một câu trả lời thỏa đáng sao?"

Giọng nói của anh mờ ảo như khói, xuyên mây như rừng, vang vọng khắp dãy Thục Sơn và giữa thung lũng.

Lúc này, từ ba hướng của ngọn núi lớn hùng vĩ đối diện, ba luồng lưu quang bay vút lên, nhanh như sao băng, lao về phía này, chỉ chớp mắt đã đến trung tâm khe núi nơi có Thục Đạo Thiên Kiều.

Ba luồng lưu quang hạ xuống, hóa thành ba bóng người, đáp xuống đài cao trên cây cầu.

"Là đứa nào mà dám sủa loạn trước cửa Thục Sơn?" Người đi đầu quát lên.

Ân Lôi thấy ba người tới, mừng rỡ nói "Diệu Âm sư huynh! Diệu Pháp sư huynh! Diệu Nhãn sư huynh! ..."

Ông ta theo bản năng muốn cầu cứu, nhưng nghĩ đến thân phận mình, nếu cầu cứu lúc này thì quá mất mặt Thục Sơn, bèn im bặt không nói gì.

Lý Dục Thần nhìn ba người, nói "Xem ra các người chính là Tam Tiên đất Thục. Hôm nay tôi đến là để đòi lại công đạo cho bạn tôi. Tôi cũng không muốn nhiều lời với các người. Giao hồn đèn của bạn tôi ra đây, trong các người ai là kẻ phạm lỗi thì tự phế tu vi, chuyện này coi như bỏ qua."

Lời vừa dứt, cả ba người đều sững lại.

Bọn họ sống đã mấy trăm năm, chưa từng thấy ai ngông cuồng như thế, cho dù là sứ giả từ Thiên Đô đến, đến Thục Sơn cũng phải lễ độ cung kính.

Ngẩn ra một lúc, ba người lại cùng cười lớn.

"Hahahaha..." Diệu Âm cười càng dữ dội hơn, "Nhóc con, cậu mới sống được mấy năm, đã gặp qua mấy vị tiên? Học được chút bản lĩnh đã ngông cuồng đến không bờ bến. Được được được, tôi hiểu ý của cậu rồi, có thể phá được đại trận hộ sơn thì các người cũng có chút bản lĩnh. Tôi cho cậu một cơ hội, nếu cậu có thể chịu được mười chiêu của tôi, tôi sẽ trả hồn đèn lại cho bạn cậu."

Nói xong, ông ta vung phất trần trong tay, tơ trần cuốn quanh khuỷu tay, nâng tay vuốt râu cười, nhìn cực kỳ tiêu sái, thật có dáng tiên phong đạo cốt.

"Mười chiêu, nhiều quá." Lý Dục Thần nói.

"Ồ, ha ha, cậu cũng biết mình chịu không nổi mười chiêu à. Vậy cậu nói xem bao nhiêu chiêu, ba chiêu được không? Nếu ba chiêu mà cậu cũng đỡ không nổi, thì đừng trách tôi không cho cơ hội nữa." Diệu Âm cười nói.

Lý Dục Thần lắc đầu "Không cần ba chiêu, một chiêu là đủ rồi."

"Một chiêu? Cậu cũng quá thiếu tự tin rồi, chẳng lẽ không thể qua nổi chiêu thứ hai của tôi? Hay là cậu đang khích tôi, cố tình ra vẻ yếu thế? Người tu hành, phải hành xử theo bản tâm, không thể gian trá lươn lẹo được đâu!"

Diệu Âm ngửa đầu cười lớn, hai người còn lại cũng bật cười theo.

"Ông nói đúng, hành xử theo bản tâm, thì cần gì nhiều lời."

Lý Dục Thần vừa nói, thân hình bỗng biến mất tại chỗ, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Diệu Âm, đưa tay chộp lấy cổ áo Diệu Âm, rồi cả hai người lại biến mất, giây sau đã hiện ra ở đúng chỗ Lý Dục Thần vừa đứng ban nãy.

Tất cả diễn ra trong chớp mắt, trong mắt người khác, chỉ thấy bóng mờ lóe lên, giống như Lý Dục Thần khẽ động một cái là đã chộp được Diệu Âm từ trong hư không.

Mà Diệu Âm lại hoàn toàn không có phản ứng gì.

"Tôi đã nói rồi, một chiêu là đủ." Lý Dục Thần ném Diệu Âm xuống bên cạnh Ân Lôi, nét mặt không chút biểu cảm, nói.
Chương 1253: Người quen

Diệu Âm trông vô cùng thảm hại, mặt đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Lý Dục Thần, nhưng không nói nổi một lời.

Sống mấy trăm năm rồi, vậy mà bị một thanh niên hai mươi mấy tuổi bắt sống, mấu chốt là lúc nãy còn nói nhiều như thế.

Giờ ông ta hơi hối hận, không hiểu vừa nãy rốt cuộc bị ma ám hay gì mà phải nói nhiều như vậy?

Lẽ ra ngay từ đầu phải lập trận mới đúng, với thực lực của Tam Diệu bọn họ, thêm cả địa mạch nghìn dặm của Thục Sơn trợ lực cho trận pháp Tam Tuyệt Lưỡng Nghi, chẳng lẽ còn không đối phó nổi thằng nhóc miệng còn hôi sữa này sao?

Lúc này, trong lòng Diệu Âm vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng thay vì tự xét lại bản thân, ông ta chỉ cảm thấy hối hận vì vừa rồi không ra tay trước.

Ở phía xa Diệu Nhãn đạo nhân và Diệu Pháp chân quân cũng đều sững sờ đến kinh ngạc, nhất thời không biết xử lý như nào, cứu người? hay là nên nói chuyện trước?

“Xem ra, ông vẫn chưa phục nhỉ?” Lý Dục Thần nhìn Diệu Âm chân nhân nói.

“Hừ, chỉ là cậu đánh lén thành công thôi, muốn giết thì giết, nói nhảm làm gì!” Diệu Âm trừng mắt quát.

Lý Dục Thần khẽ mỉm cười: “Được, tôi sẽ cho ông thêm cơ hội nữa, vậy để tôi xem Chân đạo pháp của Thục Sơn các người thế nào.”

Dứt lời, anh nhẹ nhàng vung tay, đẩy Diệu Âm chân nhân bay ra ngoài.

Diệu Âm chân nhân bị hất văng về khu vực trung tâm trên đỉnh cầu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trước mặt các sư huynh đệ, vừa tức giận vừa xấu hổ.

Nhưng lúc này ông ta cũng chẳng thèm giữ sĩ diện nữa, lập tức vứt cây phất trần sang bên cạnh, ngồi bệt xuống, trên gối là chiếc đàn cổ, nói: “Diệu Nhãn sư huynh, Diệu Pháp sư đệ, tên này tà khí nặng nề, lai lịch không rõ ràng, chúng ta cùng lên đi.”

Diệu Nhãn đạo nhân và Diệu Pháp chân quân liếc nhìn nhau, đồng loạt gật đầu, rồi tách ra làm hai hướng, nhanh như chớp lướt sang trái phải.

Ba người lập tức tạo thành thế chân vạc, đồng loạt đối mặt với Lý Dục Thần.

Diệu Âm chân nhân là người ra tay trước, ngón tay khẽ gảy dây đàn, âm thanh trong trẻo vang lên, tạo ra âm khí vô hình sắc bén như sợi chỉ, lao thẳng về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần giơ tay, khẽ búng một ngón, sóng âm lập tức rung lên, những gợn sóng mịn như tơ nhanh chóng quay ngược trở lại dọc theo đường truyền.

Diệu Âm còn chưa kịp gảy nốt thứ hai, thì sóng âm đã bắn ngược trở lại, “tách” dây đàn đứt phựt tại chỗ.

Sợi dây bật tung, văng thẳng vào mặt Diệu Âm, tạo thành vết cắt mảnh như dao, máu rịn ra ngoài.

Thấy sư đệ bị thương, Diệu Nhãn đạo nhân lập tức giơ tay quệt ngang mặt, trán ông ta lập tức nứt ra tạo thành một khe nhỏ, lộ ra con mắt thứ ba, tròn như hạt hạnh nhân, trong con mắt đó bắn ra tia sáng, chiếu thẳng về phía Lý Dục Thần.

Tia sáng chiếu tới đâu, không gian nơi đó lập tức trở nên méo mó.

Lý Dục Thần thấy tia sáng chiếu đến, khẽ mỉm cười, thầm nói có chút bản lĩnh, anh đưa tay lên, lòng bàn tay hướng ra trước, đón lấy tia sáng.

Tia sáng từ con mắt của Diệu Nhãn vừa chiếu vào lòng bàn tay Lý Dục Thần, lập tức khiến bàn tay ấy bắt đầu trở nên méo mó, biến dạng giữa tia sáng, chẳng mấy chốc cánh tay cũng dần xoắn lại, giống như hình bánh quẩy.

Tia sáng tiếp tục chiếu đến, lần này bao phủ trọn cơ thể Lý Dục Thần, cả người anh như biến thành tờ giấy, chao đảo trong ánh sáng vặn vẹo.

Trên mặt Diệu Nhãn đạo nhân hiện lên vẻ mừng rỡ, bật cười: “Chỉ đến thế mà thôi!”

Diệu Âm chân nhân cũng mừng rỡ nói: “Vẫn là sư huynh lợi hại!”

Ông ta lập tức đặt cả hai tay lên đàn, ngón tay gảy nhẹ bốn dây còn lại, tiếng đàn lướt nhẹ như khói, từng đợt sóng âm bắn ra, chui vào trong tia sáng phát ra trong mắt Diệu Nhãn, rồi quấn lấy quanh người Lý Dục Thần.

“Ta cũng góp một tay giúp hai vị sư huynh!” Bên kia, Diệu Pháp chân quân lân tiếng.

Chỉ thấy hai tay ông ta kết ấn, các ngón tay khéo léo đan xen, động tác như hoa lan, giữa những đầu ngón tay, hiện lên pháp ấn vàng kim, lần lượt bắn ra, nối đuôi nhau lao thẳng về phía Lý Dục Thần.

Pháp ấn tụ lại xung quanh Lý Dục Thần, kết thành trận pháp màu vàng, xoay tròn đều đặn quanh người anh, giống như trụ kinh luân đang xoay chuyển.

Ba người nhìn nhau, đồng loạt bật cười sảng khoái.

Diệu Nhãn đạo nhân nói: “Tên này cũng chỉ tầm thường vậy thôi!”

Diệu Âm chân nhân nói: “Vừa rồi là tôi sơ ý!”

Diệu Pháp chân quân hỏi: “Hai sư huynh định xử lý cậu ta thế nào?”

Diệu Âm vừa định mở miệng, chợt cảm giác dây đàn rung lên, trong lòng chấn động, vội đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên những sợi sóng âm đang quấn lấy Lý Dục Thần, từng đợt chấn động nhỏ đang lan ra.

Ông ta lập tức đặt hai tay lên đàn, cố gắng đè các dây đàn xuống để ngăn không cho chúng đứt như lần trước.

Nhưng tay vừa chạm vào, bỗng có âm thanh “tang” vang lên, bốn sợi dây cùng phát ra âm thanh chói tai rồi đồng loạt nổ tung.

Mà hai tay ông ta, cùng với những sợi dây đã đứt, cũng bị hất văng ra ngoài, máu từ cổ tay phun ra như rượu ngọc, tủy trắng cũng theo đó trào ra.

Diệu Âm ngơ ngác nhìn đôi tay bị chặt đứt của mình, hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn cũng không nhận ra chân khí đang không ngừng tràn ra, trong mắt ông ta giờ chỉ còn lại sự sững sờ không thể tin nổi.

Ngay lúc đó, những pháp ấn màu vàng xoay quanh người Lý Dục Thần bỗng lóe sáng rồi tối sầm lại, sau đó tan biến toàn bộ như chưa từng tồn tại.

Ở phía xa, Diệu Pháp chân quân đang kết ấn, thì cơ thể đột nhiên chấn động, rồi phun ra ngụm máu.

Diệu Nhãn đạo pháp cũng cảm thấy có điều chẳng lành, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, mắt thần đang phóng ra tia sáng cũng từ từ khép lại.

Ngay lúc mắt thần khép lại, tia sáng cũng từ từ thu về, vặn vẹo từng đợt, tựa như đang cố đóng lại toàn bộ không gian mà nó vừa chiếu qua.

Nếu không gian bị khép kín, thì mọi vật bên trong đều sẽ bị xóa sổ.

Thế nhưng, mắt thần lại chậm chạp mãi không cách nào khép được, mà sắc mặt của Diệu Nhãn đạo nhân cũng ngày càng trở nên căng thẳng, trầm trọng.

Đột nhiên, tia sáng bùng lên dữ dội, như được dẫn điện, ánh sáng trở nên rực rỡ đến mức chói mắt, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Diệu Nhãn đạo nhân đầy thê thảm thét lên, ngã bật ra sau, loạng choạng lùi lại mấy bước, hai tay ôm chặt lấy trán.

Đợi đến khi đứng vững, ông ta buông ta ra, chỉ thấy con mắt thứ ba trên trán đã hoàn toàn khô héo, trở nên mù lòa.

Trong tia sáng thân hình Lý Dục Thần đã khôi phục lại như thường, đứng đó, hai tay chắp sau lưng, đối gió mà đứng, phong thái ung dung như thể chưa từng ra tay.

Sắc mặt cả ba người Diệu Nhãn, Diệu Âm, Diệu Pháp đều tái mét, bọn họ không thể ngờ chỉ với một chiêu, đã hoàn toàn bại trận, mà những tuyệt kỹ đắc ý nhất của cả ba người cũng bị phá vỡ, vết thương thân xác là chuyện nhỏ, điều đáng sợ hơn là đạo hạnh của bọn họ, ít nhất đã tổn hao mấy chục năm.

Ba vị tiên ở đất Thục, lại bại trận thảm hại đến thế vậy sao

Thân thể Diệu Âm run rẩy không thôi, ông ta nhìn đôi tay đứt lìa của mình, ánh mắt ngơ ngác như không thể tin nổi, khuôn mặt dần trở nên méo mó, trong đáy mắt hiện lên tia oán hận thấu xương.

Ông ta gào lên, rồi đập đầu vào cây đàn trước mặt.

Diệu Nhãn và Diệu Pháp đồng loạt hô lên: “Sư đệ (sư huynh) không được!”

Nhưng đã quá muộn, Diệu Âm đã đập đầu vào cây đàn, phát ra tiếng ngân như chuông bạc, thân đàn vỡ toạc, bên trong lộ ra ánh sáng xanh, đó chính là một thanh bảo kiếm.

“Sư huynh, sư đệ, còn chờ gì nữa, mau khởi động kiếm trận Lưỡng Nghi, chẳng lẽ còn phải để sư tôn ra tay lấy lại mặt mũi cho chúng ta sao? Nếu không giết người này, Thục Sơn sẽ chẳng còn tôn nghiêm!”

Diệu Nhãn đạo nhân vốn còn đang do dự, tính khí sư đệ này vẫn nóng nảy như xưa, nhưng đến nước này, ông ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, không lẽ lại cúi đầu nhận thua trước mặt đối phương? Vậy thì thanh danh Thục Sơn còn đâu nữa?

Ông ta khẽ thở dài, hai ngón tay đặt lên trán, mạnh mẽ mở con mắt đã khô héo mù lòa, tia sáng lại một lần nữa bùng lên, nhưng lần này, từ đó bay ra thanh bảo kiếm.

Cùng lúc ấy, trong tay Diệu Pháp chân quân cũng đã xuất hiện thanh trường kiếm dài ba thước, lưỡi kiếm xanh biếc.

Ba người cầm kiếm đứng thành thế, bốn phương tám bắt đầu bị kiếm trận do bọn họ tạo thành hấp dẫn, thiên quang địa khí đều hội tụ lên thân kiếm, thân kiếm tỏa ra ánh sáng xanh âm u, như ẩn như hiện, sâu không thấy đáy, khiến giữa đất trời dần ngập tràn sát khí lạnh lẽo.

Lý Dục Thần khẽ vuốt cằm, thì ra đây chính là kiếm trận Tam Tiên Lưỡng Nghi của Thục Sơn sao?

Ngay lúc ấy, dọc theo đường Cổ Thục vắt ngang tầng mây, cũng chính là “phía Tây nói Thái bạch có đường chim bay” trong thơ Lý Bạch, trên hai dải mây trôi lơ lửng giữa nam bắc, bỗng có bóng người thấp thoáng, đang gấp rút lao đến, chỉ trong chốc lát, đã xuất hiện trước Thục Sơn.

Từ phía nam, có ba đạo cô đang đi tới, người đi đầu dung mạo thanh tú, phong thái phiêu dật như tiên.

Từ phía bắc là hai đạo sĩ, người đi trước tóc bạc da hồng, phong độ như tiên.

Những người này vừa đến nơi đã lập tức rút kiếm đứng vào trong tận, bày ra tư thế sẵn sàng nghênh địch.

“Ba vị tiền bối Tam Diệu, chúng tôi cảm nhận được kết giới Thục Sơn đang rung chuyển, khởi động pháp trận Lưỡng Nghi, không biết là đã xảy ra chuyện gì?”

Diệu Âm nói: “Tố Vân tiên cô, Lâm chưởng môn, các vị đến thật đúng lúc, hôm nay có tà ma xâm nhập Thục Sơn, vừa hay cùng chúng ta liên thủ bắt cậu ta!”

Ngay lúc đó, đạo sĩ trẻ đi sau lưng lão đạo bỗng trông thấy Lý Dục Thần, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Lý công tử?”

Lý Dục Thần liếc nhìn, thì ra là người quen - Mục Tinh Dã, đạo sĩ núi Chung Nam, từng làm bảo vệ cho Ngô Đồng Cư ở Hòa Thành, cũng từng xây nhà cùng Trương Đạo Viễn.
Chương 1254: Không giúp được gì

Người đi cùng Mục Tinh Dã chính là chưởng môn hiện tại của phái Chung Nam – Lâm Trung Tử.

Còn phía nam, chính là Tố Vân tiên cô của phái Nga Mi, dẫn theo hai đệ tử Lan Tâm và Liên Hoa.

Chung Nam tọa lạc ở dãy Tần Lĩnh, Nga Mi thì ở núi Nga Mi, cả hai được nối thông với Thục Sơn bằng đường Cổ Thục, từ xưa ba phái đã có quan hệ mật thiết, qua lại thường xuyên, cũng được xem như liên minh tu hành.

Ba phái có minh ước, do Thục Sơn nằm giữa, nên nếu nếu Nga Mi hoặc Chung Nam gặp nạn, Thục Sơn nhất định ra tay tương trợ, còn nếu Thục Sơn lâm nguy, Nga Mi và Chung Nam cũng sẽ lập tức đến tiếp viện.

Vì vậy, ngay khi Lý Dục Thần phá đại trận hộ sơn, khiến Thục Sơn rung chuyển, chưởng môn hai phái lập tức cảm ứng được, vội vàng dẫn người chạy đến, vừa khéo chạm mặt ba người Tam Diệu đang bày kiếm trận Lưỡng Nghi, định một trận sống mái với Lý Dục Thần.

Khi Mục Tinh Dã vừa nhận ra thân phận của Lý Dục Thần, Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử đều lộ vẻ kinh ngạc.

Bọn họ đều biết Lý Dục Thần rất lợi hại, mấy năm gần đây danh tiếng vang dội, từng một mình truyền đạo ở Hòa Thành và thủ đô, còn đưa ra không ít những luận điểm nghịch thiên chấn động giới tu hành.

Nhưng dù có lợi hại đến đâu, suy cho cùng vẫn chỉ là thanh niên ngoài hai mươi, có hơi ngông cuồng cũng là chuyện bình thường, nhưng sao có thể phá được đại trận hộ sơn của Thục Sơn, còn đánh bại cả ba vị tiên của đất Thục?

Huống hồ, suốt ba năm nay, gần như không còn nghe thấy tin tức gì về Lý Dục Thần nữa, nghe nói đã bị Thiên Đô trục xuất.

Lúc đó hai người còn thấy đáng tiếc.

Không ngờ hôm nay còn có thể gặp được ở đây, hơn nữa còn là với thân phận và thực lực vượt xa tưởng tượng của bọn họ.

Khi bọn họ hiểu rõ toàn bộ sự việc xảy ra, lại càng cảm thấy chấn động.

Bây giờ, Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử hơi do dự, có nên ra tay giúp Thục Sơn đối phó với Lý Dục Thần hay không?

Đặc biệt là Tố Vân tiên cô, bởi hơn hai mươi năm trước bà ấy từng tham gia vào chuyện của nhà họ Lý ở thủ đô, về sau khi biết được một phần chân tướng, đoán ra thân phận thật của Nguyệt Tiên Lăng, đến bây giờ bà ấy vẫn luôn day dứt.

Còn Lâm Trung Tử tuy không có bất kỳ quan hệ gì với Lý Dục Thần, nhưng sau khi đệ tử Mục Tinh Dã trở về, thường hay kể cho ông ấy nghe chuyện ở Hòa Thành, khiến ông ấy hiểu Lý Dục Thần không hề giống với lời đồn nói anh là sát nhân giết người như ngóe, người này tuy có những luận điểm nghịch thiên, nhưng trong đạo lý của anh cũng có chỗ đáng để tham khảo.

Chuyện hôm nay, rõ ràng Lý Dục Thần là bên có lý, ngược lại thì, Thục Sơn vừa ngạo mạn vừa cậy mạnh.

Tố Vân tiên cô càng thêm không thoải mái trong lòng. Trước đó không lâu bà ấy vừa lên Thục Sơn hỏi chuyện Mã Sơn, nếu chuyện đó là thật, bà ấy hy vọng Thục Sơn có thể nể mặt bà ấy mà thả người. Nếu có hậu quả gì, bà ấy nguyện tự mình gánh vác.

Lúc đó Diệu Âm còn khăng khăng nói không có người này, lúc ông ta xuống núi chỉ bắt vài con yêu quái mang về mà thôi.

Nhưng bây giờ Lý Dục Thần đã tìm tới cửa.

Trong lòng Tố Vân nghẹn khuất, khó chịu như vừa nuốt phải con đại bàng.

“Diệu Âm sư thúc” vì Tố Vân kém Tam Diêu một bối phận nên xưng hô như vậy: “Tôi thấy trong chuyện này e là có chút hiểu lầm, chi bằng mọi người tạm thời dừng tay, nói cho rõ ràng, dù sao cũng đều là đồng đạo huyền môn, vì cớ gì mà phải tàn sát lẫn nhau?”

Diệu Âm giận dữ quát: “Tố Vân! Uổng cho cô là chưởng môn một phái, mà có thể nói ra những lời như thế! Đây mà gọi là hiểu lầm sao?”

Ông ta giơ cánh tay cụt lên: “Cô nhìn cậu ta đi, mới có mấy tuổi, nếu tu hành chính đạo, sao có thể đạt đến cảnh giới thế này? Nhất định là tu luyện ma công, ăn tim người, hút pháp lực của không biết bao nhiêu người tu hành, mới có công phu như vậy. Loại ma đầu như cậu ta, ai thấy cũng phải giết!”

Tố Vân biết tính khí của Diệu Âm, chỉ khẽ thở dài, nói: “Đã vậy, xin thứ cho Tố Vân bất lực, không thể tương trợ.”

Sau đó bà ấy quay sang nhìn Lý Dục Thần, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá vài lần.

“Ôi, quả nhiên giống cha cậu, chỉ là thiếu đi vài phần phong lưu năm ấy, lại nhiều hơn mấy phần tiên cốt.”

Lý Dục Thần vốn từ miệng của Vương Sùng Tiên đã biết, Tố Vân tiên cô chính là người đầu tiên nhìn ra chân tướng năm xưa, cũng là người sau khi nhà họ Lý xảy ra biến cố đã tự bế quan sám hối nhiều năm trời.

Ban đầu, anh từng nghĩ sẽ tìm Tố Vân tiên cô để hỏi cho ra lẽ chân tướng năm ấy, nhưng bây giờ anh đã biết gần hết sự thật, mà cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Đối với vị Tố Vân tiên cô này, anh cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, không thù, cũng không cảm kích, chỉ hơi gật đầu, xem như tỏ lòng tôn trọng.

Ít nhất thì lựa chọn lúc này của Tố Vân, là điều anh thấy đáng kính.

Tố Vân khẽ gật đầu đáp lễ, nói: “Cậu Lý, thứ cho tôi nhiều lời, cậu có thể phá được đại trận hộ sơn của Thục Sơn, còn khiến cả Tam Tiên bại trận trong tay cậu, đúng là khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác. Nhưng trận Lưỡng Nghi của Thục Sơn, là trận pháp mượn khí mạch của đất trời, từ Tần Lĩnh ở phía bắc, xuống Nga Mi ở phía nam, kéo dài ngàn dặm núi sông, không phải ai cũng có thể đối kháng,”

Bà ấy dừng lại đôi chút, rồi nói tiếp: “Nếu cậu chịu lui một bước, tôi vẫn có thể đứng ra nói giúp, Nga Mi và Thục Sơn vốn đồng tông đồng nguyên, hẳn bọn họ vẫn nể mặt tôi vài phần.”

Lâm Trung Tử cũng tiếp lời: “Đúng vậy, kiếm trận Lưỡng Nghi là trận pháp cổ được truyền thừa của Thục Sơn. Tuy đạo pháp của cậu Lý cao thâm, nhưng một người sao có thể đối đầu với cả một phái, sức người sao có thể địch nổi sức trời? Cậu Lý, chi bằng ngồi xuống nói chuyện, tôi tin ba vị tiền bối kia cũng chẳng phải người không nói lý lẽ.”

Lý Dục Thần nói: “Nếu bọn họ chịu nói chuyện đàng hoàng, thì đâu có đến nông nỗi này? Không phải tôi không muốn, mà có người không chịu buông sĩ diện xuống thôi.”

Tố Vân và Lâm Trung Tử đồng loạt nhìn về phía ba người kia.

Bọn họ đều biết tính khí Diệu Âm nóng nảy, mà trong ba người thì Diệu Nhãn đạo nhân là người lớn tuổi nhất, cũng có địa vị cao nhất.

Diệu Nhãn còn chưa mở miệng, Diệu Âm đã nổi giận quát lớn: “Hay lắm, bề ngoài thì nói đến trợ trận, thực chất là do thằng nhóc kia mời đến giúp phải không? Sư huynh, đừng nghe bọn họ nói, đã đến nước này rồi mà còn rụt đầu, truyền ra ngoài, uy danh của Thục Sơn chúng ta còn để vào đâu! Người trong thiên hạ sẽ nhìn Thục Sơn chúng ta thế nào? Ra tay đi!”

Diệu Nhãn đạo nhân trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu: “Được, ra tay đi!”

Ba người mỗi người cầm một thanh kiếm, ánh sáng xanh lấp lánh, ngưng tụ khí thế của núi sông đất trời, tạo thành kiếm ý vô cùng cường đại giữa không trung.

Lúc này bầu trời đã bắt đầu biến đổi, mặt trời biến mất, toàn bộ vòm trời bị tinh tú bao phủ, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên mỗi vì sao, đều có thanh kiếm treo ngược, cắm thẳng xuống dưới.

Cả trời, cả núi, cả đất, nơi nơi đều là kiếm, tất cả đều là kiếm ý.

Bên trong long mạch núi sông, long khí không ngừng lưu chuyển, khiến toàn bộ không gian như bị bao phủ trong một loại áp lực khó tả, dường như mỗi ngọn núi trước mắt đều sống dậy, hóa thành người khổng lồ, tùy thời có thể nhào tới.

Còn dưới đất, tựa như có vô số cự long ẩn nấp, chực chờ phá đất mà ra, bay thẳng lên trời.

“Mộng Đình, Đinh Hương, Tố Vân tiên cô, Lâm chưởng môn, mọi người lui ra đằng sau đi!”

Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn tinh không vạn kiếm, cảm nhận từng đợt khí long mạch đang lưu chuyển, bất chợt trong lòng nảy ra ý tưởng, lập tức nở nụ cười.

“Anh Mã Sơn, lần này anh coi như trong họa có phúc rồi!”

Lâm Mộng Đình kéo Đinh Hương nhanh chóng lui về phía rìa vách đá.

Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử liếc nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ, rồi cũng lui về phía xa.

“Haizz…” Tố Vân tiên cô thở dài.

Lâm Trung Tử nghiêng đầu hỏi: “Tiên cô vì cớ gì mà thở dài?”

“Tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy với nhà họ Lý.” Tố Vân nhẹ giọng nói: “Nay con trai của Lý Vân Hoa gặp nạn, tôi không giúp được gì, e là cả đời cũng chẳng thể bù đắp món nợ này.”

“Tiên cô không cần tự trách, chuyện năm đó vốn chẳng phải lỗi của cô, còn hôm nay…” Lâm Trung Tử nhìn Lý Dục Thần, trong mắt hiện lên vài phần tiếc nuối: “Là cậu ta tự lựa chọn đối đầu với Thục Sơn, ai cũng không thể cứu được.”

Tố Vân tiên tử nói: “Đáng tiếc thiên tài như vậy, lại sớm lụi tàn. Năm đó Lý Vân Hoa cũng là nhân vật tài hoa tuyệt thế, nhưng cuối cùng vẫn bị hủy trong tay đàn bà, nay đến con trai ông ấy, không vì đàn bà, mà lại vì bạn bè…”

Lâm Trung Tử tiếp lời: “Chỉ sợ cũng không phải vì bạn bè, với những luận điểm nghịch thiên kia, e rằng đến cả trời đất cũng không tha cho cậu ta!”
Chương 1255: Gây họa

Trông thấy bầu trời đầy kiếm, Đinh Hương cũng không khỏi lo lắng cho Lý Dục Thần, khẽ siết chặt la bàn Lục Hư Luân Chuyển trong tay mình.

“Chị Mộng Đình, chúng ta có cần phải lên đó giúp không?”

“Không cần.” Lâm Mộng Đình quả quyết nói: “Nếu đến cả ba lão già kia mà anh ấy còn không xử lý được, thì mai này sao xuống Thượng Thiên U Minh được đây?”

Đúng lúc này, kiếm trận bắt đầu khởi động.

Trước nhất là một trận cuồng phong nổi lên trong thung lũng, tiếp đó là bầu trời tối sầm lại, bầu trời đầy kiếm cũng rơi xuống.

Lý Dục Thần giơ tay lên, một ngọn lửa màu đen hiện ra trong lòng bàn tay, khẽ bùng lên rồi ngọn lửa biến thành một bông hoa sen đen.

Hoa sen đen tỏa ra ánh sáng đen như vực sâu, mang theo sức hút vô tận, nuốt trọn toàn bộ mưa kiếm đang rơi xuống vào trong mình.

“Diệt Thế Hắc Liên!” Diệu Nhãn đạo nhân thất kinh thốt lên: “Quả nhiên là cậu có liên hệ với thiên ma ngoại vực! Hai vị sư đệ, dời tinh đổi vị!”

Dứt lời, hai tay bắt đầu kết ấn, miệng niệm chú ngữ, thanh kiếm đang lơ lửng trên đỉnh đầu lập tức bay lên trời, biến thành một thanh cự kiếm phát ra hào quang rực rỡ.

Diệu Âm và Diệu Pháp cũng làm giống hệt, hai thanh kiếm của họ cũng bay lên trời, tụ lại chỗ thanh kiếm của Diệu Nhãn, chuôi kiếm chĩa về phía trung tâm từ ba hướng khác nhau, ba thanh kiếm bắn ra ba luồng kiếm quang chói mắt, giao nhau ở chính giữa, giống như ba cây kim giờ phút giây của đồng hồ báo thức vậy.

Vào ngay khoảnh khắc kiếm khí giao thoa đó, bầu trời đầy kiếm bắt đầu xoay tròn, như trời cao đang chuyển dời tinh tú.

Mưa kiếm lại trút xuống thêm một lần nữa, kiếm ý và sát khí lại càng mãnh liệt hơn hồi nãy rất nhiều. Khi tinh tú xoay chuyển, mưa kiếm bắt đầu quét sạch thung lũng phía trước Thục Sơn theo mọi hướng mà không phân biệt địch hay ta.

Lý Dục Thần hơi cau mày, đến cả Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử cũng mặc kệ sao? Đòn công kích không phân biệt ai với ai này, chỉ cần đang ở trong thung lũng, ai cũng không trốn được.

Bên kia, Tố Vân và Lâm Trung Tử cũng hoảng hốt, không hiểu tại sao kiếm trận Tam Tiên Lưỡng Nghi của ba người họ lại tấn công cả họ.

Hai người đành phải sử dụng pháp khí để chuẩn bị tự vệ, nhưng trận pháp này lại quá mức mạnh mẽ, họ nào có thể chống lại nổi.

Ngay lúc đó, một làn khí trắng tỏa ra rồi hình thành kết giới ngay trên đầu họ, chặn đứng mưa kiếm.

Thì ra là Lý Dục Thần đã ném ra hai lá cờ một đen một trắng. Cờ đen bảo vệ Lâm Mộng Đình và Đinh Hương, còn cờ trắng bảo vệ Tố Vân và Lâm Trung Tử.

Hai người họ cũng không rõ đó là pháp bảo gì, nhưng chắc chắn là Lý Dục Thần đã ra tay, trong lòng không khỏi dấy lên nỗi áy náy. Tác phong của danh môn chính phái còn chẳng bằng một kẻ được gọi là ma đầu trong truyền thuyết.

Tố Vân nhớ lại chuyện hai mươi năm trước, trong lòng càng thêm buồn bã.

Tuy rằng bà ấy không vấy máu của người nhà họ Lý, nhưng dù sao thì bà ấy cũng có tham gia vào chuyện nhà họ Lý phải diệt môn. Theo lý mà nói thì Lý Dục Thần phải coi bà ấy là kẻ thù mới phải, vậy mà đến lúc này vẫn còn ra tay bảo vệ bà ấy.

Lâm Trung Tử nhìn sang Mục Tinh Dã đứng bên cạnh. Năm đó ông ta gấp rút gọi anh ta từ Chung Nam trở về cũng là vì sợ anh ta quá thân thiết với Lý Dục Thần, sau khi về ông ta còn nhốt anh ta lại một thời gian. Giờ nhìn lại, những lời đồn bên ngoài phần lớn đều không đúng sự thật. Dẫu cho đạo pháp của Lý Dục Thần có phần kỳ quái, lời nói có phần ngông cuồng, nhưng nhân tâm lại chẳng xấu, không giống người trong ma đạo chút nào.

Sau khi hai lá cờ đen trắng bảo vệ được người bên ngoài, Lý Dục Thần quay sang nhìn Mã Sơn đang hóa thành hình rồng ở bên cạnh, cười nói: “Anh Mã Sơn, chắc hẳn là người anh có thể chịu nổi trận mưa kiếm này nhỉ?”

Anh đột ngột thu hoa sen đen lại, để mặc cho mưa kiếm rơi xuống người mình và Mã Sơn.

Mã Sơn như đã mất đi ý thức, không nghe thấy lời Lý Dục Thần, chỉ là khi mưa kiếm rơi xuống người thì anh ta mới phát ra những tiếng rên rỉ.

Nhưng cả người anh ta đã bị Lý Dục Thần dùng pháp lực cưỡng ép trói chặt, không thể động đậy, dù anh ta có giận dữ thế nào đi nữa cũng chẳng thể vùng vẫy thoát ra ngoài được.

“Anh Mã Sơn, cố chịu một chút đi, sắp xong rồi, chút đau đớn này chẳng là cái thá gì với lần anh bị người ta rút mất hồn đèn đâu.”

Lý Dục Thần đứng trong mưa kiếm, ngẩng đầu nhìn về phái ba thanh kiếm trên bầu trời.

Kiếm như kim đồng hồ, chầm chậm xoay tròn. Trời khởi sát cơ, chuyển tinh dịch vị.

Sát cơ càng ngày càng đậm sâu, mưa kiếm càng lúc càng dữ dội.

Nhưng Lý Dục Thần lại như không có chuyện gì, cứ đứng trong mưa kiếm, trông chẳng khác nào một du khách độc hành đến ngắm cảnh núi non.

Lâm Trung Tử rùng mình kinh hãi, nói: “Dưới sự tấn công của trận pháp và mưa kiếm dữ dội thế kia mà vẫn có thể giữ được dáng vẻ tiêu sái, phong lưu phiêu dật như vậy, người này không phải là con người nữa rồi!”

Tố Vân tiên cô cũng ngơ ngác nhìn Lý Dục Thần, nghe thấy Lâm Trung Tử nói vậy thì bất chợt bật cười: “Chưởng môn Lâm, vậy là ông chưa từng gặp bố cậu ta rồi!”

Không chỉ có mỗi bọn họ kinh ngạc, mà ba vị Diệu chân nhân bên kia cũng kinh ngạc.

Kiếm trận Tam Tài Lưỡng Nghi của Thục Sơn, suốt mấy ngàn năm qua cũng chỉ được vận dụng vài lần là vì uy lực của nó quá khủng khiếp, một khi trận pháp được kích hoạt, không phân biệt đó là người hay vật đều sẽ hóa thành tro bụi.

Vậy mà giờ đây, thằng nhóc kia lại không cần pháp bảo gì cả, cứ đứng yên đó ngắm cảnh, nhìn còn có vẻ rất hưởng thụ nữa chứ.

Lý Dục Thần vừa gánh chịu mưa kiếm, vừa âm thầm vận thân pháp giúp Mã Sơn hóa giải kiếm khí xâm nhập cơ thể.

Thấy thời cơ đã gần đến, nếu cứ tiếp tục thì Mã Sơn khó lòng chịu nổi nữa, anh bèn cất tiếng nói với Thục Sơn Tam Tiên: “Ba vị, chắc sắp hạ màn rồi đúng không? Có gì đặc sắc hơn không? Chẳng lẽ phải mua vé mới được xem tiếp à?”

Câu nói này khiến Tam Tiên tức đến nỗi râu tóc dựng ngược cả lên.

Diệu Nhãn đạo nhân hét lớn: “Đổi trận!”

Ba người đồng loạt vận lực, ba thanh kiếm trên trời chuyển động, ba luồng kiếm quang lần lượt giao vào nhau.

Diệu Nhãn lại nói: “Long xà trỗi dậy!”

Chỉ thấy trong tinh không u ám chợt mở ra một vòng tròn, bên trong tỏa ra ánh sáng chiếu thẳng xuống mặt đất rồi lan rộng ra.

Mặt đất rung chuyển, triền núi khắp bốn phương tám hướng như sống dậy, bắt đầu uốn lượn.

Trận pháp dẫn động địa mạch long khí, gom tụ các long mạch khắp núi sông đất Thục vào trung tâm vòng sáng.

Tiếng rồng ngâm vang vọng không ngớt.

Bỗng một tiếng nổ vang lên trong thần thức, một con cự long vô hình chui ra khỏi mặt đất, vòng sáng như đang soi rõ hình dáng mơ hồ của con rồng ấy, nó còn lớn hơn yêu long là Mã Sơn gấp bội phần.

Tiếp theo đó, từng con từng con rồng khác cũng lần lượt bay vọt lên từ trong lòng đất, tiếng rồng vang dội liên hồi.

Những con rồng này, có con lớn, có con nhỏ. Con lớn băng qua cả dãy núi, con nhỏ chỉ như mãng xà, tất cả đều do khí trong địa mạch hình thành.

Rồng chui vào trung tâm của vòng sáng, rồi bay tới chỗ có Kiếm Mãn Thiên Tinh, như du long nhập hải, lượn lờ trong tinh hải.

Nơi rồng đi qua, dường như mưa kiếm đã bị chúng nuốt lấy, bám vào thân rồng, lấp lánh phát sáng.

Cảnh tượng này, đã không còn từ nào để hình dung ngoài chữ “kinh hoàng”.

Sát khí giữa trời đất đã đạt đến mức mà người tu hành bình thường khó lòng tưởng tượng nổi.

Mục Tinh Dã nhìn tất cả những điều này, tim đập thình thịch. Anh ta biết nếu không nhờ Lý công tử thi triển pháp thuật nào đó bảo vệ mình, chỉ cần mỗi sát cơ kia thôi cũng đủ khiến anh ta hồn phi phách tán.

Lúc này, Diệu Nhãn đạo nhân hét lớn: “Lý Dục Thần, còn không giơ tay chịu trói, một khi quần long xuất kích, các cậu tất sẽ thân tử hồn diệt!”

Lý Dục Thần thản nhiên nói: “Để giết tôi, các ông không tiếc dẫn động long khí tám trăm dặm núi sông. Các ông không sợ nếu lỡ như không giết được tôi, long mạch tổn thương sẽ khiến cho đất cằn cỗi trăm năm, ngàn dân đói khổ sao?”

Diệu Nhãn khựng lại, vẻ mặt thoáng hiện lo lắng.

Diệu Âm sốt ruột nói: “Sư huynh, sao phải nói chuyện với ma đầu này làm gì? Cậu ta đang dùng dân chúng núi sông đất Thục để uy hiếp chúng ta! Giết hắn đi, rồi trả lại long khí cho địa mạch, cho dù có tổn hại đôi chút thì cũng hơn là để ma đầu này tiếp tục sống trên đời gây họa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
I
ImDees.lt17 Tháng ba, 2025 21:38
ad cho mình xin link truyện gốc đọc mấy chap còn thiếu với
BÌNH LUẬN FACEBOOK