Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 717: Một nửa tang lễ

Trên mặt bông đùa, nhưng lòng Lý Dục Thần lại vô cùng nặng nề.

Thù của Mã Sơn cần báo, Lang Dụ Văn lại càng phải khẩn cấp cứu ra.

Mà lần này anh bế quan thất bại, dẫn đến lực lượng ngo ngoe rục rịch trong huyết mạch dường như mạnh hơn.

Lần lôi kiếp thứ hai có thể đến bất cứ lúc nào.

Nếu như trước khi lôi kiếp đến vẫn không thể loại bỏ tâm ma, uy lực của lôi kiếp sẽ tăng lên gấp bội.

Dù thân xác vượt qua được, hồn phách cũng chưa chắc có thể gánh vác.

Còn một chuyện cần lo lắng nữa, chính là trước ngực Lâm Mộng Đình nhiều thêm một nốt ruồi son tươi đẹp như hoa.

Nếu như chỉ nhiều một cái nốt ruồi thông thường cũng không có gì, dù sao nó cũng rất đẹp mắt.

Nhưng búng máu anh phun ra mang theo nguyên khí bản mệnh và ma khí thức tỉnh từ huyết mạch.

Vấn đề là, sau khi anh loại bỏ tất cả ma khí, anh vẫn không thể trừ đi nốt ruồi son kia.

Mặc dù tạm thời không nhìn ra có tổn thương gì, nhưng anh không thể chắc chắn liệu tương lai có xảy ra biến cố.

"Mộng Đình, tôi truyền cho cô một bộ công pháp mới, sau này cô phải chăm chỉ luyện tập", Lý Dục Thần chợt nói.

Dạy xong công pháp, anh lại đi xem Mã Sơn và Thái Vĩ Dân.

Vết thương của Mã Sơn nặng hơn Thái Vĩ Dân, nhưng Mã Sơn có đáy công phu, cộng thêm tâm pháp cổ võ Lý Dục Thần dạy dỗ, cho nên khôi phục nhanh hơn Thái Vĩ Dân một chút.

Lúc này hai người đều tỉnh lại.

Nhìn thấy Lý Dục Thần, bọn họ đồng loạt mỉm cười.

Lý Dục Thần ngồi xuống trước giường, vỗ nhẹ Mã Sơn, nói: "Lần sau đừng liều mạng như vậy, nên nhận hèn thì nhận hèn".

Mã Sơn đau đến nhe răng trợn mắt: "Có người anh em như em, anh biết anh không chết được. Dù chết rồi, em cũng sẽ báo thù cho anh".

Lý Dục Thần bỗng thấy hơi đau lòng, dùng sức nhẹ gật đầu.

Anh quay đầu nhìn Thái Vĩ Dân.

Lần này biểu hiện của Thái Vĩ Dân khiến anh khá bất ngờ.

Anh rõ ràng tính cách của Mã Sơn, cộng thêm tình cảm như anh em của bọn họ sớm đã vượt qua sống chết.

Nhưng Thái Vĩ Dân lại có thể xông vào nhà họ Phan đi cứu Mã Sơn, sau khi bị bắt cũng không khuất phục, cứng rắn chịu đựng hình phạt tàn khốc mà không cầu xin tha thứ nửa câu.

Lý Dục Thần không tin Thái Vĩ Dân sẽ trung thành hoặc có tình cảm với chính mình như vậy, chỉ có thể nói, ánh mắt và quyết đoán của người này tuyệt đối không phải hạng tầm thường, là một tài năng có thể đào tạo. Trước kia đi theo sau Lâm Thiếu Hằng lăn lộn, mở trường đấu chó tại thành phố Hoà thật sự là nhân tài không được trọng dụng.

"Anh Thái, anh yên tâm, anh cũng giống như anh Mã Sơn, tôi nhất định sẽ báo thù cho hai người. Người từng tổn thương hai người, không một ai chạy được!"

Thái Vĩ Dân suýt chút nữa chảy hai hàng nước mắt.

Lần này gã ta thật sự cược một trận lớn. Gã ta từng cho rằng mình chắc chắn phải chết rồi, nhưng gã ta vẫn cắn răng kiên trì.

Bây giờ, gã ta có cảm giác cuộc đời sang trang mới.

Khi thấy Lý Dục Thần, gã ta biết mình đặt cược đúng.

Lần này chưa chắc có thể trở thành thân tín của cậu Lý, nhưng ít nhất có thể được cậu Lý trọng dụng.

Thái Vĩ Dân tin tưởng, chỉ cần cho gã ta cơ hội, trong quá trình nhà họ Lý Thủ đô sống dậy, gã ta nhất định sẽ trở thành nhân vật hết sức quan trọng.

Lý Dục Thần dùng thời gian nhanh nhất sắp xếp xong xuôi chuyện trong nhà, sau đó nhấc kiếm đi lên phía bắc, lần nữa bước lên đất đai vùng Giang Đông.

Anh đến nhà họ Phan thành phố Long trước.

Người nhà họ Phan không hề biết tai hoạ sắp xảy ra.

Mã Sơn và Thái Vĩ Dân được cứu đi, Nghê Cường chết ở nhà họ Phan, những việc này khiến nhà họ Phan rối loạn một hồi.

Nhưng nghe nói Nghê Hoài Kỳ không trách tội xuống, chỉ phái người mang thi thể Nghê Cường trở về.

Người nhà họ Phan thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ cho rằng có chỗ dựa Tông Sư, cửa ải này xem như qua.

Về phần hung thủ giết chết gia chủ Phan Phượng Niên, sớm muộn gì cũng sẽ đền tội. Ai có thể đối địch với toàn bộ hiệp hội võ đạo Hoa Đông chứ?

Chẳng phải ngay cả Từ Thông và Trần Định Bang cũng xám xịt đi rồi sao?

Người nhà họ Phan bắt đầu xử lý lễ tang của Phan Phượng Niên.

Trên tường và trên cửa treo đầy cờ trắng, trong viện đầy vòng tròn được vẽ bằng sơn, mọi người mặc đồ tang.

Thi thể Phan Phượng Niên nằm trên linh sàng, quan tài tơ vàng gỗ lim được bày một bên.

Người trong nhà đã giúp ông ta thay áo liệm.

Bởi vì không phải thọ hết chết già nên tang lễ đơn giản, người thân đến bái biệt đầy đủ liền chuẩn bị nhập liệm.

Đúng lúc này, không biết một đám mây đến bay tới từ nơi nào, dừng lại trên không trung nhà họ Phan.

Bầu trời trong xanh lập tức trở nên âm u

Có người ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt chợt lộ ra vẻ hoảng sợ, chỉ vào bầu trời run giọng nói: "Đó... Đó là cái gì?"

Mọi người ngẩng đầu nhìn theo ngón tay của người đó, chỉ thấy bên trong đám mây đen kia có một thanh bảo kiếm khổng lồ màu đen đang nằm ngang.

Ánh sáng đen chảy xuôi trên thân kiếm, như thể dầu đen sắp sửa nhỏ xuống.

Sát ý bao phủ toàn bộ khu nhà họ Phan.

Người nhà họ Phan hoảng sợ nhìn.

Không khí dường như đông cứng lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Không biết là ai hô lên tiếng đầu tiên: "Chạy mau!"

Người nhà họ Phan đều hoảng sợ chạy mất. Có người chạy về phía cổng lớn, có người chạy vào trong phòng.

Lúc này, mưa kiếm màu đen rơi xuống từ trong mây đen.

Có người bị chém thành hai nửa từ trên đỉnh đầu xuống, có người bị chém ngang lưng.

Trong nháy mắt, tiếng kêu rên vang vọng.

Chớp mắt tiếp theo, tiếng kêu rên biến mất.

Mưa kiếm im ắng, hạ một hồi liền ngừng.

Mây đen cũng tản ra, bầu trời lại sáng sủa.

Nhưng người trong khu nhà họ Phan đều không thấy.

Trên mặt đất, trên tường viện che kín vết kiếm, lít nha lít nhít, nhìn thấy mà giật mình.

Ngay cả cây hòe cổ trong sân cũng bị bổ đến vỡ nát, lá nát rơi đầy đất.

Chỉ có thi thể Phan Phượng Niên trong linh đường vẫn còn nằm ngay đơ trên giường, mặc áo liệm mới tinh.

Dưới lòng bàn chân ông ta đốt một chiếc đèn dẫn đường xuống âm phủ.

Ngọn lửa chập chờn chiếu lên chiếc quan tài tơ vàng gỗ lim bên cạnh, phản xạ ra ánh sáng vàng rực rỡ.

...
Chương 718: Sơn trang Hồng Vũ

Sơn trang Hồng Vũ tại Kim Lăng là trụ sở chính hiệp hội võ đạo Giang Đông.

Cả tòa trang viên được xây dựa lưng vào núi, mấy toà kiến trúc giả cổ thấp thoáng giữa bóng cây cổ thụ che trời.

Trong trang viên có Diễn Võ trường rộng rãi, mơ hồ nghe được tiếng la của người luyện võ.

Bảo vệ cửa sơn trang trông thấy một người trẻ tuổi xuất hiện ở cổng.

Anh ta dụi dụi mắt, không chắc chắn người trẻ tuổi này đến từ lúc nào và phía nào.

Thật là đáng chết, không tập trung. Nếu bị mấy nhân vật lớn bên trong kia biết được, không tránh khỏi chịu một hồi khiển trách.

"Này, làm cái gì đấy?", trong lòng bảo vệ khó chịu, giọng điệu không được tốt.

"Đến giết người", người trẻ tuổi nói.

"Cái gì?", bảo vệ còn tưởng rằng mình nghe lầm: "Cậu lặp lại lần nữa?"

"Giết người".

"Giết... Giết người? Cậu muốn giết ai?"

"Hoàng Phủ Hiền. Nghê Hoài Kỳ. Hầu Khuê Đông. Còn nữa, ai chắn tôi, tôi giết người đó".

Bảo vệ sửng sốt, rồi đột nhiên cười như điên.

Đây là câu chuyện buồn cười nhất anh ta nghe được trong năm nay.

Một người trẻ tuổi xách một thứ đồ màu đen thoạt nhìn có điểm giống kiếm trong tay, chạy đến cổng sơn trang Hồng Vũ nói muốn giết người.

"Nhóc kia, cậu biết đây là nơi nào không?"

"Đây là sơn trang Hồng Vũ!"

Bảo vệ tự hỏi tự trả lời, lúc nói ra bốn chữ sơn trang Hồng Vũ, khuôn mặt anh ta tràn ngập tự hào.

Như thể làm bảo vệ tại nơi này cao cấp hơn bảo vệ ở chỗ khác.

"Nơi này là trụ sở chính của hiệp hội võ đạo Hoa Đông! Biết hiệp hội võ đạo không? Mấy cái tên cậu vừa nói ra, biết là người nào không?"

Bảo vệ nhìn anh, ánh mắt lóe lên vài phần đáng thương.

"Tông Sư! Là Tông Sư đó biết không? Tông Sư không thể nhục! Dám nhục, hẳn phải chết! Đặc biệt là Hoàng Phủ Tông Sư, thế mà cậu dám gọi thẳng tên của ông ấy! Còn nói muốn giết bọn họ! Cậu chắc chắn phải chết! Hahahaha..."

Tiếng cười của anh ta đột nhiên dừng lại, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đơ.

Tiếp đó, thân thể anh ta chia thành hai nửa, đổ sang hai bên, ầm ầm ngã xuống đất.

Sơn trang Hồng Vũ là trụ sở chính của hiệp hội võ đạo, trong đó quanh năm có Tông Sư trấn thủ. Bảo vệ ở cửa đương nhiên không phải là bảo vệ tầm thường, mà đều là võ giả, tối thiếu là Ám Kình trở lên mới có tư cách.

Lý Dục Thần dùng một kiếm chém bảo vệ.

Khiến một bảo vệ khác bị dọa sợ.

Người kia thấy đồng nghiệp chết thảm, lại thấy Lý Dục Thần đi về phía mình, bèn rút ra một con dao ba cạnh từ trong con lăn cao su, tay cầm run run rẩy rẩy, chỉ vào Lý Dục Thần quát lớn.

"Cậu... Cậu làm gì? Đừng có tới đây!"

Lý Dục Thần không dừng lại, từng bước lại gần.

Bảo vệ nắm dao găm quân đội trong tay nhưng không dám tấn công, chỉ có thể lùi lại, không ngừng lặp lại: "Cậu đừng tới đây!"

Lui lại mấy bước đã đến chân tường, không thể lùi thêm.

"Cậu không được qua đây!"

Giọng nói của bảo vệ trở nên nghẹn ngào và sợ hãi.

Một tia sáng đen lóe lên, cần cổ của bảo vệ xuất hiện một tơ máu mỏng manh.

Động tĩnh ở cửa kinh động đến người ở bên trong sơn trang Hồng Vũ.

Một đám võ giả đang luyện võ trên Diễn Võ trường lao đến.

"Đã xảy ra chuyện gì?", võ giả cầm đầu hỏi bảo vệ đứng ở nơi đó.

Bảo vệ không trả lời anh ta, khiến võ giả rất không thích.

Địa vị của anh ta tại hiệp hội võ đạo không hề thấp, bình thường bảo vệ thấy anh ta đều là sư huynh dài sư huynh ngắn.

"Này, thất thần cái gì?", anh ta khẽ đẩy lưng bảo vệ.

Đầu bảo vệ liền rớt xuống từ trên cổ.

Máu tươi phun ra ngoài từ cái cổ đứt lìa.

Võ giả giật nảy mình, cạch cạch cạch lui về phía sau mấy bước, ngã vào đám người sau lưng anh ta.

Lúc này, anh ta mới nhìn rõ thi thể của một bảo vệ khác, tách thành hai nửa nằm ở ngoài cửa.

Bọn họ hoảng sợ nhìn Lý Dục Thần.

"Cậu... Cậu là ai?"

"Lý Dục Thần".

"Lý... Lý Dục Thần?"

Hiển nhiên cái tên này mang lại cho họ cảm giác lạ lẫm.

Một người chợt nhớ tới, chỉ vào anh nói: "Cậu... Cậu chính là Đại Tông Sư Nam Giang mới xuất hiện?"

Những võ giả này hoảng hốt.

Có thể luyện võ ở trên Diễn Võ trường sơn trang Hồng Vũ, bọn họ đều là kẻ mạnh trong kẻ mạnh. Nhưng bất luận họ mạnh đến nhường nào, cũng không dám ngang tàng trước mặt Tông Sư.

Vốn liếng ngang tàng của sơn trang Hồng Vũ chính là bởi vì nơi này là nơi Tông Sư hội tụ.

Nhưng dù có tụ tập như thế nào, số lượng Tông Sư cũng có hạn, một tỉnh có một hai người. Giang Đông xem như nhiều, có ba người.

Nhưng điểm khiến Kim Lăng ngang tàng, là Kim Lăng có một Châu Khiếu Uyên, trụ sở chính của hiệp hội võ đạo Hoa Đông đặt tại Kim Lăng, cũng chính là tòa sơn trang Hồng Vũ này.

Mặc dù Châu Khiếu Uyên không đến, nhưng quanh năm trong sơn trang Hồng Vũ thường có một hai vị Tông Sư trấn thủ. Đôi khi họp, có đến mười Tông Sư tụ họp tại đây.

Trên giang hồ, những võ giả này đều có danh tiếng, ra vào sơn trang Hồng Vũ đã nhìn quen Tông Sư.

Nhưng bọn họ chưa từng gặp qua Tông Sư trẻ tuổi như vậy.

Tuy nói chuyện xảy ra trên đại hội võ lâm Tiền Đường đã sớm truyền khắp giang hồ, bọn họ cũng có nghe thấy Tông Sư mới xuất hiện - Lý Dục Thần, là công tử đến từ nhà họ Lý Thủ đô.

Nhưng anh không khỏi cũng quá trẻ.

Tông Sư họ từng gặp qua, có mấy ai không phải già đến bảy tám mươi tuổi, năm sáu mươi tuổi bước vào cảnh giới Tông Sư đã là kỳ tài võ học hiếm có.

Người trước mắt cũng chỉ hai mươi mấy tuổi đi.

Khiến trong lòng không ít người sinh ra hoài nghi.

"Cậu thật sự là Lý Dục Thần?", người cầm đầu nhìn anh từ trên xuống dưới.

Lý Dục Thần không trả lời. Anh không muốn nói lời thừa, chỉ đi từng bước một vào trong sơn trang.

"Dừng lại!", người kia thấy anh không đáp lời, càng thêm hoài nghi, quát lớn: "Không cần biết cậu là ai, thì cũng không thể giết người tại sơn trang Hồng Vũ! Nơi này là trụ sở chính của hiệp hội võ đạo Hoa Đông!"
Chương 719: Giết kẻ cản đường

Lý Dục Thần dừng lại, nhìn anh ta hỏi: "Anh là môn hạ của ai?"

Người kia chưa trả lời, bên cạnh đã có người nói thay anh ta.

"Đây là Lý Nam Lý sư huynh, được người đời xưng là Tiểu Bá Vương Mân Nam! Sư phụ anh ta chính là Dương Nguyên Tấn - Tông Sư Mân Nam, cũng là tổng bí thư hiệp hội võ đạo Hoa Đông, đang ở trong sơn trang Hồng Vũ".

Mỗi lần người khác nói ra danh hiệu của anh ta, đặc biệt là nhắc đến sư phụ - Tông Sư Dương Nguyên Tấn, trên mặt Lý Nam đều hiện lên vẻ kiêu ngạo.

Tại hiệp hội, tổng bí thư có thực quyền. Mặc dù nghe không uy phong bằng hội trưởng và phó hội trưởng, nhưng nắm giữ thực quyền, công việc cụ thể của hiệp hội đều do tổng bí thư xử lý.

Dương Nguyên Tấn thường làm việc ở trong sơn trang Hồng Vũ, mấy đệ tử đắc lực đi theo bên cạnh ông ta. Lý Nam chính là một trong số đó.

Lý Nam ngẩng mặt, lộ ra nụ cười kiêu ngạo.

"Anh cũng họ Lý?", Lý Dục Thần hỏi một câu.

"Chính xác".

"Nể mặt họ Lý, anh đi đi".

Lý Nam chợt sửng sốt, trong lòng tự nhủ đây là lời gì? Nếu anh muốn nhận người trong tộc, hẳn nên thân thiết hơn chút, để anh ta đi thì tính là gì?

"Tại sao tôi phải đi?", Lý Nam cả giận nói: "Tôi đi theo sư phụ làm việc ở đây, dựa vào đâu mà bảo tôi đi? Thực ra cậu, cậu đến làm gì?"

"Giết người".

Lý Dục Thần bước về phía trước một bước.

"Giết... Giết ai?", Lý Nam theo bản năng lui về sau một bước.

Anh ta cảm nhận được cảm giác áp bách mạnh mẽ, như một ngọn núi ép về phía anh ta.

Mà bên trong uy áp như núi này, còn ẩn chưa kiếm ý và sát khí nồng nặc.

"Hoàng Phủ Hiền, Nghê Hoài Kỳ, Hầu Khuê Đông! Còn nữa, giết kẻ dám cản đường tôi!", Lý Dục Thần nói.

Anh vừa nói ra lời này, đám người kia liền phần phật tản ra, nhường ra một con đường.

Chỉ có Lý Nam còn ngẩn ngơ đứng giữa.

Anh ta nhìn quanh hai bên, phát hiện đám người bình thường xưng anh em lại không nói nghĩa khí như vậy.

Làm công nhân viên thường trú hiệp hội võ đạo, lại là môn hạ Tông Sư, vừa rồi còn cố ý báo tên họ, Lý Nam tự nhiên không có lý do tránh ra.

"Cậu, cậu muốn làm gì?", anh ta bày ra tư thế nghênh địch: "Sư phụ tôi ở ngay bên trong, còn có mấy vị Tông Sư..."

Anh ta chưa kịp nói xong, thân thể đã biến thành hai nửa, ầm ầm ngã xuống đất.

Không một ai thấy rõ Lý Dục Thần ra tay như thế nào.

Một đám người ngẩn ngơ, chợt tan tác như chim muông, sợ hãi kêu la chạy về phía sơn trang.

Lý Dục Thần không đuổi theo.

Anh tới đây không phải để giết những người này.

Anh muốn giết Hoàng Phủ Hiền và Nghê Hoài Kỳ.

Về phần Lý Nam này, vốn Lý Dục Thần không hề muốn giết anh ta. Không phải bởi vì anh ta họ Lý, mà bởi sư phụ Dương Nguyên Tấn của Lý Nam không liên quan tới chuyện này.

Nhưng Lý Nam cản trở con đường của anh, không chịu tránh ra.

Giờ phút này, trong đầu Lý Dục Thần ngập tràn lửa giận, một lòng muốn báo thù cho Mã Sơn và anh Thái.

Bế quan thất bại, ma tâm không áp chế được sớm đã thức tỉnh, nào còn nghe được anh ta ồn ào, nên một kiếm chém.

Trước khi đến, anh đã liên lạc với Từ Thông, xác nhận Nghê Hoài Kỳ và Hầu Khuê Đông đang ở trong sơn trang Hồng Vũ.

Lang Dụ Văn cũng bị nhốt ở đây.

Về phần Hoàng Phủ Hiền, Từ Thông không tra được tin tức xác thực, nhưng khả năng rất lớn đang ở sơn trang Hồng Vũ.

Từ Thông nói cho Lý Dục Thần, nếu gặp phải người của nhà họ Châu thì bỏ qua cho bọn họ.

Lý Dục Thần nhớ kỹ, cho nên vừa rồi hỏi Lý Nam là môn hạ nhà ai.

Không phải nhà họ Châu thì không sao cả.

Lý Dục Thần đi vào sơn trang, đến Diễn Võ trường, từng bước một đi tới tòa kiến trúc giả cổ và rộng rãi kia.

Lúc này, bên trong tuôn ra một đám người, phần phật tản ra khắp Diễn Võ trường, vây quanh Lý Dục Thần.

Người cầm đầu là một lão già uy nghiêm, tiếng như chuông lớn, trầm giọng nói.

"Cuồng đồ lớn mật, dám xông vào sơn trang Hồng Vũ, thương tổn môn hạ của tôi, chán sống rồi à!"

Nhưng ông ta vừa mới bước ra, còn chưa kịp dứt lời, người chưa đứng vững, chợt thấy một đạo kiếm khí màu đen chém tới trước mặt.

Lão già hoảng sợ mở to hai mắt, lại không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào.

Kiếm khí đâm nghiêng xuyên qua cơ thể ông ta, chém ra một vết kiếm thật sâu trên bức tường sau lưng ông ta mấy chục mét.

Một đời Tông Sư, kẻ địch của mười ngàn người Mân Nam, tổng bí thư hiệp hội võ đạo Hoa Đông, Dương Nguyên Tấn chết.

Bên trong tòa nhà chính sơn trang Hồng Vũ, trong sảnh uống trà bố trí đơn giản mà không mất lịch sự tao nhã.

Một lão già nghiêng người dựa vào giữa ghế bằng gỗ đỏ, cầm một quyển sách trong tay, đang yên tĩnh đọc sách.

Nghê Hoài Kỳ và Hầu Khuê Đông ngồi hai bên, dáng vẻ cung kính.

"Sư phụ", Nghê Hoài Kỳ nói: "Xà Bích Thanh thật quá đáng, thân là Tông Sư mà không đứng cùng phe với hiệp hội võ đạo chúng ta, ngược lại đi giúp tên khốn khiếp Từ Thông kia!"

Lão già lật một trang sách, không thèm nhấc mí mắt, nói: "Con tốt nhất đừng có chọc Xà Bích Thanh".

Nghê Hoài Kỳ khó hiểu hỏi: "Vì sao chứ? Công lực của bà già kia chưa chắc đã sâu hơn con!"

"Xà Bích Thanh không chỉ biết võ công, bà ta là người của làng Mèo, ngoài luyện võ ra còn biết vu thuật".

"Vu thuật? Vậy thì sao chứ, con còn sợ lão vu bà như bà ta?"

"Con có thể không sợ Xà Bích Thanh, nhưng làng Mèo không chỉ có bà ta là vu sư. Nghiêm khắc mà nói, Xà Bích Thanh vẫn chưa tính là vu sư. Vu sư chân chính cực kỳ khó chơi, ta cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc".

"Vậy thì cứ tính như vậy?", Nghê Hoài Kỳ hỏi lại: "Con không nuốt trôi cục tức này!"

Lão già để sách xuống, nhìn ông ta hỏi: "Con tức giận gì?"

"Từ Thông suýt chút nữa đào mộ tổ tiên nhà con, dù thế nào con cũng không thể nhẫn nhịn nổi!"

"Chẳng phải không đào sao!"

"...", Nghê Hoài Kỳ nhất thời nghẹn lời.

Lão già đang đọc sách chính là sư phụ của ông ta, Hoàng Phủ Hiền Dự Chương.

Ông ta không hiểu, vì sao sư phụ ngăn cản ông ta đi báo thù.

"Được Xà Bích Thanh xem như bỏ qua, thế Từ Thông thì sao? Lần này ông ta làm con mất hết mặt mũi, cũng làm mất mặt sư phụ người. Huống chi Từ Thông và Lang Dụ Văn có quan hệ mật thiết, đã bắt Lang Dụ Văn, sao không xử lý luôn Từ Thông? Từ Thông vừa chết, nhà họ Từ Cô Tô chắc chắn suy tàn. Chờ con tiếp nhận chuyện kinh doanh của nhà họ Phan thành phố Long, có thể thuận đường mở rộng thế lực đến Cô Tô. Khi đó, nửa Giang Đông thành của nhà họ Nghê con. Đương nhiên, cũng là của sư phụ người".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK