Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 541: Cũng chỉ có thế

Lý Dục Thần vừa mới nói với Phan Phượng Anh một câu gần tương tự, không ngờ mới đó đã bị người ta trả lại cho mình rồi.

Anh mỉm cười, nói: “Đúng vậy, ngạo mạn sẽ phải trả giá đắt nhưng người ngạo mạn có phải tôi đâu? Ông cậy mình là Tông Sư, kéo tới tận cửa tìm tôi, hơn nữa cũng vì ông là Tông Sư nên cho rằng tôi phải cung kính với ông hoặc là sợ ông, đúng không? Haha, người thực sự ngạo mạn là ông đấy chứ”.

Hoàng Tổ Hùng sững sờ: “Cãi chày cãi cối! Tên nhóc kia, nếu cậu biết tôi là Tông Sư thì cậu đã nghe câu không được làm nhục Tông Sư bao giờ chưa?”

Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Chỉ là Tông Sư thôi mà, đừng đề cao bản thân mình quá”.

Lần này, Hoàng Tổ Hùng thật sự hơi tức giận.

“Nhóc con, vốn ta còn quý mến tài năng của cậu, thấy thủ pháp cậu phong tắc kinh huyệt độc đáo nên không muốn làm khó cậu nhưng giờ xem ra, nếu không dạy cho cậu một bài học thì cậu sẽ chẳng biết trời cao đất rộng là gì!”

Nói rồi, ông ta bẻ thẳng bàn tay lên, chậm rãi đẩy về phía trước.

Không có gió táp, cũng không có chân khí mạnh mẽ hóa thành lưỡi dao, trông rất bình thường.

Cố Ngôn Châu đứng gần đó chợt thấy người cứng lại, sau đó, ông ta nhìn thấy không khí trên quảng trường xuất hiện rất nhiều vụn băng, tỏa sáng lấp lánh trong màn đêm.

Thời tiết đã vào đông nhưng nhiệt độ ở Thân Châu vẫn còn ấm áp, vậy mà lúc này trên quảng trường, nhiệt độ lại chợt giảm, nháy mắt hạ xuống tới mức kết băng.

Cố Ngôn Châu có cảm tưởng như toàn thân bị rơi vào trong hầm băng.

Nhưng ông ta biết chỗ ông ta đứng không phải là chỗ lạnh nhất. Trung tâm nhiệt độ lạnh nhất hẳn là ở khoảng không giữa Lý Dục Thần và Hoàng Tổ Hùng. Mật độ vụn băng ở đó là cao nhất, hơn nữa, cùng với động tác đẩy bàn tay về phía trước của Hoàng Tổ Hùng, trung tâm băng giá cũng bị đẩy dồn về phía trước.

Lý Dục Thần bị hàn khí bao vây, những vụn băng ngày càng dày đặc, nhanh chóng kết thành một lớp băng quây xung quanh người anh. Nhìn từ góc nhìn của Cố Ngôn Châu thì thấy cả người Lý Dục Thần đã bị đông cứng bên trong khối băng.

Chiêu này của Hoàng Tổ Hùng rất nhẹ nhàng nhưng lại bộc lộ hết được thực lực của một Tông Sư.

Cố Ngôn Châu chỉ mới tới Hóa Kình đỉnh phong, vốn ông ta cho rằng mình đã rất gần cảnh giới Tông Sư rồi nhưng giờ ông ta mới biết khoảng cách giữa mình và Tông Sư lớn thế nào. Có câu nhìn thấy núi đã ở ngay trước mặt mà có chạy tới chết cũng không tới. Nếu như hôm nay Lý Dục Thần không nói cho ông ta biết câu khẩu quyết cuối của Bát Quái Du Hồn thì cả đời này ông ta cũng đừng hòng lên được tới Tông Sư. Cố Ngôn Châu thấy hơi lo lắng cho Lý Dục Thần.

Bởi vì ông ta biết, chắc chắn chưởng này của Hoàng Tổ Hùng không chỉ đơn giản chỉ có mình giá rét.

Chỉ cần có chân khí mạnh thì người luyện võ có thể chống lại nhiệt độ lạnh. Hồi nhỏ Cố Ngôn Châu luyện công thường hay để tay trần đứng giữa trời tuyết như một chiếc cọc gỗ suốt sáu, bảy tiếng.

Cố Ngôn Châu bất giác vươn tay ra chạm vào vụn băng gần mình nhất.

Ngay khi tay công ta sắp chạm vào một vụn băng, dường như vụn băng đó cảm nhận được nhiệt độ của ngón tay ông ta, vù một cái, nó hóa thành một thanh kiếm băng lóe lên ánh sáng lạnh, đâm thẳng vào ngón tay của ông ta.

Cố Ngôn Châu là cao thủ Hóa Kình đỉnh phong, đương nhiên sẽ không sợ kiếm băng nho nhỏ này, ông ta bất giác ngưng tụ chân khí vào ngón tay, phóng ra ngoài, hóa thành kiếm, va chạm với kiếm băng kia.

Không ngờ trong không khí lại vang lên “keng” một tiếng như tiếng vũ khí bằng kim loại va chạm với nhau thật, kiếm băng tiêu tan, hóa thành một luồng khói trắng.

Dường như những vụn băng xung quanh bị động tĩnh này kích hoạt, tới tấp hóa thành kiếm khí, tấn công ông ta.

Mười ngón tay của Cố Ngôn Châu phải hoạt động liên tục, phóng chân khí ra, trong không khí không ngừng vang lên những tiếng leng keng và khói trắng bốc lên.

May mà mật độ vụn băng xung quanh ông ta không cao, chỉ một lát sau, toàn bộ vụn băng đều đã hóa thành hơi nước màu trắng.

Dù vậy, Cố Ngôn Châu cũng bị một phen hú vía, như thể đi dạo qua Quỷ Môn Quan một lượt, cả người kiệt sức, lưng ướt đẫm mồ hôi.

Chỉ một vài vụn băng thôi đã đủ làm một cao thủ Hóa Kình đỉnh phong ứng phó tới độ mệt lử, còn suýt mất mạng, đây chính là sự kinh khủng của Tông Sư!

Cố Ngôn Châu không khỏi hơi lo lắng, không biết Lý Dục Thần đứng giữa trung tâm giá rét thì phải đối mặt với hơi lạnh và sát ý dữ dội cỡ nào!

Hoàng Tổ Hùng vẫn đứng vững vàng ở chỗ cũ, dựng thẳng bàn tay, lòng bàn tay hướng về phía trước. Hơi lạnh ở bốn phương tám hướng vẫn còn đang ngưng tụ, như thể hơi lạnh ở toàn bộ khu chung cư, thậm chí toàn bộ Thân Châu đều bị ông ta mượn dùng mang về đây.

Cố Ngôn Châu nhìn về phía Lý Dục Thần, anh dường như đã hóa thành sinh vật tiền sử bị đông cứng trong lớp băng, không còn dấu hiệu sống, cũng không thấy nhúc nhích.

Sức mạnh của Tông Sư thực sự kinh khủng như vậy sao?

Cố Ngôn Châu càng ngày càng căng thẳng, căng thẳng tới mức toàn thân run rẩy.

Hoàng Tổ Hùng bật cười, nói: “Không tồi, không tồi, chàng trai trẻ, cậu kiên trì được tới tận giờ là đã khá lắm rồi. Tôi đã nói rồi, ngạo mạn sẽ phải trả giá đắt. Nhân lúc còn có thể nói chuyện thì hãy cúi đầu nhận sai đi, tôi sẽ thu hơi lạnh lại cho. Nếu cứ cố chấp không chịu tỉnh ngộ như thế thì chỉ một lát nữa thôi, tôi cũng không thể thu tay lại nổi đâu”.

Cố Ngôn Châu không dám thở mạnh. Ông ta rất hi vọng Lý Dục Thần có thể rơi vào hiểm cảnh lại lội ngược dòng trở lại nhưng xem ra là không thể rồi. Vừa rồi chỉ vài kiếm khí băng giá lác đác thôi đã làm ông ta cảm thấy Tông Sư đáng sợ như vậy, trong khi thứ ông ta phải đối mặt chẳng bằng một phần vạn so với Lý Dục Thần.

“Thế nào? Không nói gì à?”, có vẻ như Hoàng Tổ Hùng hơi thất vọng: “Không kiên trì được nữa thì từ bỏ đi!”

“Ông cũng chỉ có thế thôi à?”, Lý Dục Thần đột nhiên mở miệng: “Thật là làm người ta thất vọng!”
Chương 542: Tôi muốn bái cậu làm sư phụ

“Cậu…”, Hoàng Tổ Hùng lắp bắp kinh hãi: “Hừ, vậy tôi sẽ cho cậu nếm thử sự lợi hại của chân khí hàn băng chân chính!”

Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên thu hồi một chưởng trước mặt lại, sau đó mở hai tay ra, hít sâu một hơi. Độ ấm không gian xung quanh chợt giảm xuống một chút, thế mà còn có những bông tuyết bay trên bầu trời quảng trường.

Trong trời đất như có khí lạnh ngưng tụ, biến thành sát khí bén nhọn.

Vô số bông tuyết tinh khiết ngưng tụ thành một thanh kiếm hàn băng ở trên đỉnh đầu Hoàng Tổ Hùng.

Hoàng Tổ Hùng nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng Cố Ngôn Châu lại giống như nghe được một chứ “giết”.

Âm thanh này quanh quẩn ở trong đầu ông ta, tiếp theo một kiếm khí hàn băng vô cùng cường đại cùng với sát ý bén nhọn khó có thể hình dung lao ầm ầm về hướng Lý Dục Thần.

Cố Ngôn Châu không có cách nào hình dung ra một kiếm này.

Mặc dù kiếm là vô hình, nhưng kiếm khí này lại ẩn chứa lực lượng ông ta chưa bao giờ được thấy trong đời. Nếu là ông ta phải đối mặt với một kiếm như vậy, không nói đến việc đối kháng hay là né tránh, chỉ với sát khí mà kiếm khí kia phát ra đã đủ để khiến ông ta sợ vỡ mật, hồn phi phách tán rồi.

Những nơi kiếm khí đi qua, không gian giống như cũng bị xé rách.

Kiếm đến trước mặt Lý Dục Thần, lại bị Lý Dục Thần nhẹ nhàng nâng tay lên, dùng một đốt ngón tay đỡ lấy mũi kiếm đối diện.

Kiếm kia liền đứng ở không trung, không thể nhúc nhích tí nào nữa.

Không gian dường như đang vặn vẹo.

Khuôn mặt của Hoàng Tổ Hùng cũng đang vặn vẹo.

Bông tuyết bay xuống giống như bị cái gì đó ngăn cản, dừng lại ở giữa không trung, không thể rơi xuống đất được nữa, sau đó chậm rãi ngưng tụ ra hình dạng một thanh kiếm.

Trên kiếm khí bám đầy tuyết.

Trong đôi mắt của Hoàng Tổ Hùng dần dần lộ ra vẻ không thể tưởng tượng được.

Mà Lý Dục Thần vẫn có vẻ bình tĩnh như trước, giống như mãi mãi cũng không thay đổi vậy.

“Chỉ như vậy thôi sao?”

Lý Dục Thần lắc đầu, dường như có chút thất vọng.

Tiếp theo, anh khẽ đẩy đầu ngón tay về phía trước.

Thanh kiếm bám đầy tuyết kia liền biến hình, vặn vẹo.

Ầm một tiếng, kiếm khí nứt ra, tất cả những bông tuyết đều hóa thành sương trắng.

Sương trắng dày đặc bao trùm cả quảng trường, che kín tầm mắt mọi người, ai cũng nhìn không thấy ai.

Đợi đến khi sương trắng chậm rãi tản đi, quảng trường lại khôi phục yên tĩnh như ban đầu.

Cố Ngôn Châu thấy vị trí mà Hoàng Tổ Hùng đứng dường như đã cách xa vài bước, mà trên mặt ông ta cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ, khóe miệng còn dính máu tươi.

“Tôi thua!”

Hoàng Tổ Hùng đứng thật lâu, cuối cùng mở miệng nói chuyện.

Trong giọng nói của ông ta mang theo vài phần nản lòng.

“Không ngờ Hoàng Tổ Hùng tôi bế quan vài năm, cứ nghĩ đến sau khi xuất qua sẽ có thành tựu võ đạo không ai bì được, nhưng không ngờ ngay cả một người trẻ tuổi mà tôi còn không bằng. Còn muốn cùng đàm phán buôn bán trên biển với đảo Cửu Long nữa, đúng là quá buồn cười!”

Ông ta ôm quyền với Lý Dục Thần:

“Cậu Lý, vừa rồi là tôi mạo phạm. Sống chết có số, cậu cứ việc lấy mạng tôi đi. Chỉ cần cho tôi được chết thanh thản, giữ lại chút mặt mũi cho tôi là được. Không phải tôi thích giữ thể diện, mà là muốn giữ một chút tôn nghiêm cho tên tuổi Tông Sư võ đạo”.

Nói xong, ông ta liền nhắm mắt lại, hiên ngang mà đứng, trên nét mặt tuyệt vọng còn giữ một vẻ ngạo nghễ.

Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Không cần như thế, ông cũng không phải kẻ có tội ác tày trời, vừa rồi ông cũng không có sát ý với tôi, tôi giết ông làm gì?”

Hoàng Tổ Hùng mở to mắt, dường như có chút ngoài ý muốn, nói: “Nhưng vừa rồi tôi đã dùng hàn băng chân khí, cũng là một kỹ năng để giết người”.

Lý Dục Thần nói: “Tài nghệ võ đạo là phụ thuộc vào người sử dụng, nếu dùng để sống thì sẽ sống, dùng để chết thì sẽ chết. Lựa chọn sống hay chết đều do một suy nghĩ mà thôi”.

Hoàng Tổ Hùng giật mình, sửng sốt nói: “Hổ thẹn, tôi luyện võ cả đời, sống gần trăm năm còn không hiểu thông thấu bằng một người trẻ tuổi. Cậu Lý tuổi còn trẻ mà đã có thể vượt qua Tông Sư võ đạo, bước vào Tiên Thiên, phong thái thần tiên này đúng là khiến tại hạ bội phục! Nếu cậu đã không giết tôi, tôi có một yêu cầu quá đáng, mong cậu sẽ đồng ý”.

“Cái gì?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Tôi muốn bái cậu làm sư phụ!”, Hoàng Tổ Hùng thành khẩn nói.

Cố Ngôn Châu ở bên cạnh nghi ngờ không biết có phải mình đã nghe lầm hay không.

Chuyện gì đang diễn ra thế này! Hoàng Tổ Hùng - Tông Sư một thế hệ nhà họ Hoàng ở Thân Châu, vừa rồi còn đằng đằng sát khí, đột nhiên lại muốn bái cậu Lý làm sư phụ! Đây là tình tiết gì vậy!

Ngoại trừ khiếp sợ, Cố Ngôn Châu lại có chút hối hận, sao mình lại không nghĩ đến việc bái sư chứ? Hoàng Tổ Hùng này đúng là nhanh trí thật, khó trách lên được Tông Sư!
Chương 543: Ba Tông Sư trên đảo Cửu Long

Hoàng Tổ Hùng muốn bái sư, đương nhiên Lý Dục Thần sẽ không đồng ý.

"Cho dù có bái sư thì căn cơ của tôi và ông cũng không phải cùng một con đường. Ông có thể hạ thấp mình đã rất hiếm có rồi, nếu sau này muốn tỷ thí có thể tới tìm tôi", Lý Dục Thần nói.

Hoàng Tổ Hùng vô cùng mừng rỡ. Ông ta cũng biết đề nghị bái sư có chút liều lĩnh, nhưng cơ hội như vậy đặt ở trước mắt, làm sao ông ta có thể buông tha được? Người tập võ tới cảnh giới Tông Sư, người khác đều hâm mộ, chỉ có chính mình biết rõ trong lòng mình bàng hoàng như thế nào, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì mình đã đi tới cuối con đường võ đạo, phía trước là cái gì cũng không nhìn thấy nữa.

Đời người không sợ chịu khổ, không sợ bị đánh ngã, chỉ sợ không có phương hướng, không biết nên chạy đi đâu. Trước khi trở thành Tông Sư vẫn còn có hy vọng, chỉ khi nào thành Tông Sư, ngược lại sẽ rơi vào tuyệt vọng. Tuy rằng cũng có tu võ hồn, có thể vào được cảnh giới Tiên Thiên, nhưng đây cũng chỉ là truyền thuyết, không có một quyển sách nào viết làm như thế nào để tu võ hồn, không có vị tiền bối nào nói cho mình biết cái gì là Tiên Thiên.

Một khi đi tới cuối con đường cũng chỉ nhìn thấy được tử vong, cho dù võ công có cao tới đâu, kết cục cũng sẽ bình thường như hàng ngàn hàng vạn người khác, đều sẽ đi về hướng cái chết, người khác sẽ không thể nào hiểu được loại tuyệt vọng này đâu.

Mà bây giờ, một người vượt xa Tông Sư đang tồn tại ngay trước mắt. Hoàng Tổ Hùng không biết Lý Dục Thần là cảnh giới gì, nhưng chắc chắn là ở phía trên Tông Sư. Hơn nữa anh còn trẻ tuổi như vậy!

Hoàng Tổ Hùng chợt thấy trước mắt rộng mở trong sáng, ở độ tuổi này của ông ta, cho dù là cảm giác thất bại do luận võ thua cuộc cũng không thể dấy lên hy vọng mãnh liệt một lần nữa.

Lý Dục Thần không nhận ông ta làm đồ đệ, đây là điều ông ta đã đoán trước, ông ta chỉ muốn thử một lần, không muốn từ bỏ cơ hội như vậy. Nghe Lý Dục Thần nói có thể luận bàn, trong lòng Hoàng Tổ Hùng cũng rất hưng phấn, vô cùng thỏa mãn. Trong lòng ông ta nhảy nhót giống như một đứa trẻ. Đã lâu rồi ông ta không có loại cảm giác này.

"Cảm ơn cậu Lý!", Hoàng Tổ Hùng kích động nói: "Cậu Lý cần tôi làm cái gì, cứ việc mở miệng, chỉ cần một câu của cậu, Hoàng Tổ Hùng tôi, còn có nhà họ Hoàng ở Thân Châu đều sẽ sẵn sàng làm việc!"

Lý Dục Thần bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Vừa rồi ông nhắc đến đảo Cửu Long là chuyện gì?"

"À, là thế này. Đảo Cửu Long nằm lẻ loi ở ngoài biển Hoa Đông, rất có sức ảnh hưởng đến việc buôn bán trên biểu, tàu thuyền lui tới có cả hai đạo hắc bạch, nhưng tất cả đều phải nể mặt đảo Cửu Long. Nhà họ Trần là bá chủ ở bến tàu Thân Châu, có vài con đường vận chuyển hàng hóa bằng đường hàng không qua biển, từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông với đảo Cửu Long, nhưng bây giờ không biết như thế nào mà hai bên lại nổi lên xung đột. Nhà họ Trần muốn mời tôi ra mặt tiến hành đàm phán với đảo Cửu Long".

Lý Dục Thần không có hứng thú với chuyện buôn bán, nhưng thật ra chị Mai đã trộm thứ gì đó của đảo Cửu Long, để Liễu Kim Sinh phải gánh trách nhiệm, chung quy lại cũng phải giải quyết chuyện này, anh liền hỏi:

"Nhà họ Trần muốn làm chuyện gì sao? Đảo Cửu Long có nhân vật gì lợi hại à?"

Hoàng Tổ Hùng nói: "Đảo Cửu Long từ xưa đã là nơi do hải tặc trên biển chiếm cứ, dân cư trên đảo đều biết võ, vô cùng hung hãn. Bây giờ trên đảo có ba người đứng đầu, lần lượt là Lục Kính Sơn, Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn. Ba người này đều là cao thủ võ đạo, đặc biệt trong đó Lục Kính Sơn có tu vi cao nhất. Đảo Cửu Long và nhà họ Liễu thành phố Dũng vẫn luôn bất hòa, Lục Kính Sơn và Liễu Kim Sinh đã từng đánh một trận ở biển Hoa Đông, hai người đại chiến ba ngày ba đêm, chẳng phân biệt được cao thấp. Về phần Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn, nghe nói vũ lực cũng không thua kém gì Lục Kính Sơn".

"Ba Tông Sư?", Lý Dục Thần có chút kinh ngạc, năm đó chị Mai có thể trộm được thứ kia ở đảo Cửu Long, đúng là mạng lớn!

"Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn có phải Tông Sư hay không thì cũng không dễ kết luận, nhưng chắc chắn Lục Kính Sơn là Tông Sư", Hoàng Tổ Hùng nói.

Lý Dục Thần cúi đầu trầm tư. Chắc chắn phải giải quyết được chuyện của chị Mai, thứ trộm được ở đảo Cửu Long là một viên yêu đan của nhân ngư, chị Mai lại coi như trân châu dùng để trang điểm, cũng thật sự là không giống ai.

Chị Mai không biết yêu đan, người của đảo Cửu Long lại không thể không biết. Đã đánh mất yêu đan, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ. Chắc hẳn trận chiến giữa Lục Kính Sơn và Liễu Kim Sinh cũng chính là vì điều này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK