Từ lúc bước vào và nhìn thấy hai người đang đánh cờ này, anh đã đoán được bọn họ là ai rồi.
Con dơi này chính là Bán Thiên Yêu mà Minh Bộc đã nhắc đến.
Minh Bộc từng nói, không rõ nguyên thân của Bán Thiên Yêu là thứ gì, nó bị Thục Sơn lão tổ chém chết, sau đó, Minh Bộc đã cứu lấy hồn phách của nó và gửi vào một con dơi.
Con dơi có thị lực rất kém, nên sau khi hóa thành hình người thì đôi mắt của nó cũng chẳng tốt mấy, trong mắt chỉ có tròng trắng không có tròng đen. Nhưng tai của nó lại cực kỳ thính, lại còn kết hợp với tín hiệu sóng siêu âm được giải phóng bằng mũi nữa, vậy nên nó đã dựa vào hai khả năng ấy để luyện nên một pháp thuật đặc biệt.
Còn ông già râu tím trắng trẻo mập mạp, chơi cờ thì chơi bẩn kia lại có thể điều khiển được song kiếm Tử Thanh, chắc hẳn đó là Thục Sơn chưởng môn đã bế quan mất tích hơn trăm năm mà Diệu Nhãn đạo nhân từng nhắc tới - Tử Hư chân nhân.
Liệu có ai nghĩ rằng Tử Hư chân nhân lại ở đây đánh cờ với một con yêu quái suốt trăm năm trời, đấu pháp suốt trăm năm?
Mà nghe cách bọn họ nói chuyện thì có vẻ ông ta đã giở trò chơi bẩn suốt trăm năm nay.
Lý Dục Thần cảm thấy ông già này thật thú vị, không giống người tu hành chút nào.
Lúc này Bán Thiên Yêu hiện nguyên hình, Mã Sơn cũng hóa thành hình rồng, khí thế và áp lực của hai người lập tức đạt đến đỉnh điểm.
Tử Hư chân nhân bĩu môi, phồng má thở phì phò, chỉ vào Bán Thiên Yêu nói: "Không phải đã nói là ông không dùng yêu, tôi cũng không dùng pháp bảo, đôi bên chỉ đấu bằng pháp lực rồi sao? Sao lại hiện nguyên hình rồi?”
Giọng nói chói tai tựa như gió lùa qua khe cửa của Bán Thiên Yêu vang lên giữa không trung: "Bộ ông không thấy thằng nhóc đó hóa thành rồng rồi sao? Tôi không hiện dáng yêu thì sao mà đấu lại nó được?”
Tử Hư chân nhân nói: “Vậy tôi cũng dùng pháp bảo đấy!”
Bán Thiên Yêu không nói thêm gì nữa vì hình rồng của Mã Sơn đã lao thẳng tới, ầm một tiếng, đánh ông ta.
Chỉ thấy trên trời cao có một con thần long đỏ rực và một con dơi khổng lồ bay vút lên rồi lao xuống, đánh nhau dữ dội đến mức mây trời tan tác, trời đất tối sầm.
Tử Hư chân nhân bay lên không trung, há miệng phun ra hai luồng ánh sáng, một xanh một tím, đó là hai thanh bảo kiếm.
Hai ngón tay ông ta khép lại thành thanh kiếm, hét lên: "Đi!”
Hai thanh kiếm lập tức hóa thành hai luồng ánh sáng, bay vút lên trời, cùng tham chiến với rồng và dơi.
Lý Dục Thần mỉm cười nói: "Mộng Đình, Đinh Hương, hai em đoán xem trong ba người bọn họ ai sẽ là người thắng?"
Đinh Hương nói: "Chắc chắn là anh Mã Sơn."
Lâm Mộng Đình quan sát chăm chú một lúc rồi nói: "Mặc dù anh Mã Sơn có cường tráng thật, nhưng suy cho cùng bản thể cũng không phải rồng, lại không có yêu đan bảo vệ nên thể lực ắt không bền bằng dơi yêu. Nhưng trong người anh Mã Sơn có đèn Chúc Long Cửu Âm, sức mạnh của hồn đèn có thể bù đắp lại phần thiếu sót. Nhưng nếu luận về pháp lực và cảnh giới thì hai người họ vẫn kém hơn đạo nhân kia một bậc. Nếu đạo nhân kia dốc hết toàn lực, thì dù hai người họ có liên thủ cũng chưa chắc đã chiếm được lợi thế. Nhìn hai thanh kiếm một xanh một tím kia thì có lẽ nó chính là bảo vật trấn sơn của Thục Sơn - song kiếm Tử Thanh. Vậy thì khỏi nói cũng biết, người đó chính là Tử Hư chân nhân."
Lý Dục Thần gật đầu nói: "Mộng Đình nói đúng."
Đinh Hương nói: "Vậy còn đánh làm gì nữa? Gọi anh Mã Sơn quay lại đi, hoặc là tụi mình tới giúp anh ấy?"
Lâm Mộng Đình mỉm cười nói: "Không cần giúp đâu, chớ có thấy họ đánh nhau kịch liệt thế mà tưởng thật, có người nào đánh hết sức đâu, nếu không thì Dục Thần cũng đâu để mặc thế kia. Hồn đèn của anh Mã Sơn vừa mới về lại người anh ấy, lại còn mượn sức mạnh của kiếm trận Thục Sơn để dẫn địa mạch tinh kiếm nhập thể, đang cần rèn luyện để phân giải hấp thu dần. Thục Sơn chưởng môn và một con yêu quái ngàn năm, dạng đối thủ cùng luyện tập có trình độ thế này đâu phải chỗ nào cũng có! Ý anh là vậy phải không, Dục Thần?"
Lý Dục Thần cười ha hả nói: "Nó đó."
Lúc này Đinh Hương mới yên lòng, chăm chú quan sát ba người họ đánh nhau.
Lúc này, bầu trời phía trên cấm địa đã trở nên hỗn loạn, mù mịt một vùng.
Ngay khi ba người đánh nhau bất phân thắng bại thì bỗng nhiên, một luồng ánh sáng màu đỏ ở trung khu rừng phía trước bắn thẳng lên trời, ngưng tụ thành một làn sương máu rồi lan rộng ra, nhuộm đỏ nửa vòm trời.
"Cái gì thế?" Lâm Mộng Đình ngạc nhiên hỏi.
Lý Dục Thần khẽ cau mày, anh cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ cuồng bạo dữ dội. Trái tim anh bỗng thắt mạnh một cái, hắc hỏa trong cơ thể chợt bùng cháy, một luồng năng lượng không thể ức chế được đang cuồn cuộn trào lên trong huyết mạch anh.
Tử Hư chân nhân thất kinh nói: "Chết rồi! Ba người chúng ta đánh nhau quá kịch liệt đã đánh thức ma đầu trong trận rồi!"
"Ma đầu gì cơ?" Mã Sơn và Bán Thiên Yêu cũng dừng lại, nhìn về phía rặng mây đỏ.
Tử Hư chân nhân nói: "Nơi này là cấm địa Thục Sơn. Năm xưa ma đạo tranh chấp, Cự ma Huyết Thần Tử đã bỏ mạng nơi đây. Nhưng nguyên thần của hắn vẫn chưa tan biến, hóa thành một nguyên ma ô uế bất tử bất diệt. Lão tổ Thục Sơn đã đại chiến với nó suốt ba trăm năm, cuối cùng đã dùng trận Lưỡng Nghi Vi Trần để trấn áp nó phía sau đỉnh Thúy Bình."
"Tổ sư từng tiên đoán rằng Ma quân xuất thế, Vi Trần vỡ tan; Lưỡng Nghi tương phản, Huyết Thần tái thế. Vì vậy nên bao đời chưởng môn Thục Sơn cứ cách một thời gian lại phải đến cấm địa tuần tra, tu bổ đại trận vốn đã bị thời gian bào mòn, đề phòng bất trắc."
"Tôi đã giao thủ với ông cả trăm năm cũng không ảnh hưởng đến trận Lưỡng Nghi Vi Trần, không ngờ rằng khi cậu này vừa tham chiến, dao động pháp lực của ba người chúng ta lập tức tăng vọt lên mấy lần. Là tôi sơ suất rồi. Mấy người mau đi đi, tôi phải đi tu sửa trận pháp."
Bán Thiên Yêu đã trở lại hình người, nói: "Huyết quang ngập trời, rõ ràng cái trận này đã bị phá rồi, ông sửa kiểu gì?"
Tử Hư chân nhân nói: "Nếu không sửa được thì tôi sẽ đi vào trận, lấy thân này vá lại."
"Có đáng không?" Bán Thiên Yêu tỏ vẻ khinh thường: "Ông tu hành cực khổ mấy trăm năm, cuối cùng lại trở thành một phần của pháp trận, ấy có khác gì một cục đá không?"
"Nếu để mặc cho ma đó thoát ra, thiên hạ sẽ lầm than. Một mạng của tôi cứu lấy vạn người, cũng đáng!" Tử Hư chân nhân nói đầy kiên quyết.
Nói rồi, ông ta há miệng thu hồi song kiếm Tử Thanh trở lại bụng, vụt một cái, cả người đã khuất phía sau đỉnh Thúy Bình.
"Bảo thủ!"
Bán Thiên Yêu trợn con mắt tam giác của mình lên, tròng mắt trắng dã hiện lên vài vệt đen nhỏ, bĩu môi, cuối cùng cũng đuổi theo sau.
Mã Sơn nhìn thấy hai người họ đều rời đi thì kêu to: "Ê, đợi tôi một chút, tính cả tôi nữa!"
Chỉ trong thoáng chốc, bóng dáng cả ba người đã khuất đằng sau đỉnh Thúy Bình.
Lý Dục Thần, Lâm Mộng Đình và Đinh Hương cũng vội vàng đuổi theo.
Đến được phía sau đỉnh Thúy Bình, cảnh vật nơi đây đã là một vùng trời khác.
Chỉ thấy làn hơi nước bốc lên mờ mịt và màn mưa bụi giăng đầy chướng khí vờn quanh những dãy núi, đấy là một vùng đầm lầy cổ xưa, rộng khoảng chừng trăm dặm.
Xung quanh đầm lầy cắm đầy bảo kiếm, còn có cờ xí tung bay.
Những thanh kiếm này trông lộn xộn ngang dọc, cây dài cây ngắn, nhưng nếu nhìn thật kỹ thì chúng lại được sắp xếp theo bố cục kỳ môn, âm dương đan xen, Lưỡng Nghi rõ ràng.
Kiếm khí cắm sâu xuống đất, liên kết với địa mạch rồi lại vọt lên trời, uốn lượn giữa không trung về phía trung tâm của đầm lầy, tạo thành một cái lồng.
Đây là trận Lưỡng Nghi Vi Trần.
Trong trung tâm trận pháp ở giữa đầm lầy có một gò đất màu nâu đen nhô lên, nó xẹp xuống rồi lại phình lên trông như trái tim của vùng đất đó vậy.
“Trái tim" này tỏa ra rất nhiều dòng suối đen, chúng uốn lượn chảy ra phía ngoài đến tận rìa trận pháp, nhưng khi vừa chạm vào kiếm khí thì chúng lại rụt lại hệt xúc tua.
Đứng trên cao nhìn xuống mớ vật gì đó bò lổn ngổn trên mảnh đất này, ai nấy đều cảm thấy ghê tởm và sợ hãi khó nói thành lời.
Ở phía đông nam vùng đầm lầy này, cũng chính là hướng ba người họ đi tới, có mấy thanh bảo kiếm nằm nghiêng ngả, trong đó còn có một thanh đã bị gãy làm đôi.
Kiếm khí ở khu vực này rất mỏng, nơi nối liền với vòm đỉnh của đại trận đã xuất hiện một khe nứt.
Một tia sáng màu đỏ len ra khỏi khe nứt ấy, ngưng tụ thành sương mù, nhuộm đỏ nửa bầu trời.