Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 305: Căn hầm

Thậm chí cô ta đã quên mất mình đến đây để làm gì.

Peter chỉ vào cô gái trên bàn đá, nói với Lý Dục Thần: “Nhìn đi, cô gái đẹp biết bao, thân thể thuần khiết biết bao, tôi đã rửa sạch thân thể và linh hồn cho cô ta, đợi ngày mai khi mặt trời mọc, cô ta sẽ được trọng sinh cùng với mặt trời!”

Đương nhiên Lý Dục Thần sẽ không tin những lời quỷ quái của Peter, cô gái này đã chết, không còn khí tức sinh mệnh.

Thân thể bị hủy, linh hồn bị diệt, cho dù là thần tiên cũng không cứu sống được cô ta.

“Cô gái hôm nay vừa đưa đến đâu?”

Bây giờ Lý Dục Thần chỉ quan tâm đến Đinh Hương.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô gái chết trên bàn, anh hơi yên tâm. Vì cách chết như vậy, chắc chắn là đã trải qua một nghi thức phức tạp. Hôm nay Đinh Hương vừa bị bắt đến, có lẽ vẫn chưa đến mức nguy hiểm.

“Anh nói đến cô gái tên là Đinh Hương phải không?”, Peter nói: “Ồ, cô ta thật đẹp, giống như cái tên của cô ta. Thân thể và linh hồn của cô ta đều thuần khiết giống như hoa tuyết chưa nhuốm bụi, chỉ cần chút ánh nắng nhẹ chiếu vào, cô ta sẽ tan thành nước. Cô gái như vậy, tôi chỉ chạm vào thôi cũng cảm thấy là sự sỉ nhục với thần. Tôi nghĩ, cô ta nhất định là thiên sứ được thần phái đến thế gian này. Tiếc là sống ở Hoa Hạ các người, trên mảnh đất không có ánh mặt trời này…”

Lý Dục Thần nghe mà bực bội: “Nói nhảm ít thôi, cô ấy ở đâu?”

“Ở ngay trong phòng bên đó”.

Peter nói xong đi đến trong góc, ở đó có một thứ hình bàn xoay giống như bánh lái, có lẽ là cơ quan mở cánh cửa của mật thất.

Peter cầm bánh lái, quay lưng lại với Lý Dục Thần, nhẹ nhàng xoay bánh lái.

Lý Dục Thần không nhìn thấy khuôn mặt của ông ta nở nụ cười tà mị.

Khi bánh lái được xoay đến chín mươi độ, có thể nghe thấy tiếng két két.

Cánh cửa đá đối diện được mở ra.

Ánh sáng yếu ớt từ trên ngọn nến bên ngoài chiếu vào, có thể nhìn thấy bên trong có một chiếc giường, một cô gái đang nằm trên đó.

Lý Dục Thần vừa nhìn là nhận ra, đó chính là Đinh Hương.

Bánh lái tiếp tục chuyển động, khi đến một trăm tám mươi độ, cửa đá được mở hoàn toàn.

Lý Dục Thần vụt người xông vào trong phòng đá, bế Đinh Hương lên.

Anh không lo lắng Peter sẽ giở trò, cho dù cửa đá lập tức đóng lại, tấm đá có độ dầy như này cũng không nhốt được anh.

Thậm chí là căn nhà như này, cho dù bị sập xuống anh cũng không sợ.

Bây giờ anh chỉ quan tâm Đinh Hương có bị tổn thương hay không.

Cũng may, quần áo trên người Đinh Hương chỉnh tề, thần thức lướt qua, cơ thể và linh hồn của cô ấy cũng an nhiên, chỉ là bị thi triển pháp thuật như thôi miên, tạm thời hôn mê.

Lý Dục Thần điểm nhẹ lên giữa đôi lông mày của Đinh Hương, Đinh Hương dần tỉnh lại.

Trong lúc anh đang dồn sự chú ý lên Đinh Hương, bỗng nghe thấy Peter điên cuồng hét lên:

“Hủy diệt đi!”

Chỉ thấy Peter nghiêng người sang mặt bên, mượn sức của cơ thể, cánh tay kéo bàn xoay kéo thật mạnh xuống.

Rắc rắc vang lên một tiếng, giống như tiếng bánh răng chuyển động.

Sau đó, bốn thập tự giá khổng lồ trên bốn bức tường cùng sáng lên.

Bốn đường hào quang chữ thập từ trên tường bắn ra, phóng lớn mạnh trong phòng, giống như tấm lưới của cái chết, những chỗ đi qua, cả căn hầm không chỗ nào thoát được.

Hào quang chữ thập đảo quét trong hầm, dư quang xông vào phòng đá.

Lý Dục Thần một tay bế Đinh Hương, một tay khác đẩy về phía trước.

Từng hình ảnh thái cực hiện lên trong hư không, lần lượt ngăn cản hào quang chữ thập lọt vào trong cửa đá.

Lý Dục Thần cũng không ngờ, trong căn hầm này, lại có cơ quan như vậy.

Nơi này không những là nơi tiến hành nghi thức bí mật, đồng thời cũng là một trận pháp.

Nói cách khác, cả nhà thờ này chính là một tòa trận pháp.

Họ tôn sùng thần mặt trời, thông qua trận pháp này, có được sức mạnh của mặt trời.

Dưới hầm sâu, chính là nơi trung tâm nhất của trận pháp.

Lý Dục Thần điên cuồng phóng pháp lực, không ngừng ngăn cản ánh sáng trắng quét đến.
Chương 306: Lễ hội chào đón tân sinh viên

Nhưng ánh sáng trắng đó vẫn cuồn cuộn không ngừng.

Lý Dục Thần cũng không sợ, anh hoàn toàn đủ sức để lao ra, nhưng Đinh Hương thì không.

Bên trong vầng sáng trắng đó có sức mạnh mặt trời cực kỳ dữ dội, Đinh Hương chỉ mới bắt đầu tu luyện, vẫn là một người bình thường.

Hơn nữa cô còn là thể ngũ âm, chân lực của mặt trời có tính thương tổn cực mạnh đến hồn phách của Đinh Hương.

Bất đắc dĩ, Lý Dục Thần chỉ có thể dùng pháp lực của mình để chống đỡ.

Bên ngoài căn phòng đá là khung cảnh ánh sáng rực rỡ, mà Lý Dục Thần lại không thể thấy rõ.

Anh nghe thấy tiếng Peter:

“Phá hủy đi! Trước ánh mặt trời thì tất cả đều là hư vô! Chuông Lê Minh phá tan mọi bóng tối, ánh mặt trời chiếu rọi khắp không gian! Phá hủy đi!”

Lại bắt đầu thì thào niệm chú:

“Ánh sáng ấy dâng lên từ trong màn đêm âm u, ráng chiều phủ kín bầu trời, nhận lấy ngọn lửa ấy, thế gian đầy niềm vui… Gạt đi bầu trời sao, giúp mặt đất sáng ngời, là vua của chư thần, đón nhận lửa từ người, chúng con cùng đi đến vĩnh hằng…”

Giọng của Peter ngày càng nhỏ, càng về sau càng không thể nghe được nữa.

Ánh sáng trắng dần tan đi.

Người Lý Dục Thần ướt đẫm mồ hôi.

Đây là trận chiến ác liệt nhất từ khi anh xuống núi tới nay.

Một giáo phái từ nước ngoài, chỉ một cha sứ được cử đến Tiền Đường để tạo ra một giáo đường nhỏ thôi đã mạnh đến như vậy.

Thánh Giáo Thái Dương này thật sự không thể khinh thường.

Lý Dục Thần chẳng thèm để bụng chuyện Vạn Sơn Lâm liên hợp với giáo phái nước ngoài đối phó với Huyền Môn Hoa Hạ, nhưng bây giờ xem ra anh phải để mắt đến nó rồi.

Anh quyết định, sau khi ra ngoài anh sẽ gửi thư về Thiên Đô, báo cáo với sư môn chuyện này.

Lý Dục Thần điểm nhẹ vào mi tâm Đinh Hương.

Đinh Hương mơ màng tỉnh lại.

“Anh Dục Thần!”, Đinh Hương quay đầu nhìn nhìn: “Em đang ở đâu thế này?”

Lý Dục Thần nói: “Anh dẫn em ra ngoài trước đã, rồi sẽ kể cho em sau”.

Bọn họ dắt tay nhau ra khỏi căn phòng đá.

Bên ngoài căn phòng đá chỉ có tầng hầm trống rỗng.

Ánh nến bập bùng lay động, soi rọi những hoa văn trên vách tường u ám cùng với thánh giá màu đen to lớn.

Cộng thêm cái bàn đá vừa dài vừa hẹp như quan tài nằm giữa.

Tất cả những thứ hữu hình, đều biến mất trong hào quang chữ thập kia.

Lý Dục Thần dẫn Đinh Hương đi lên khỏi tầng hầm.

Ánh sáng trong sân vô cùng ấm áp, nhưng mặt trời đã ngả về tây.

Bóng của bức tượng vỡ kéo dài đến tận góc sân, lại hắt lên cả góc tường.

Lý Dục Thần đột nhiên lắp bắp kinh hãi.

Bởi vì cái tay cụt của Peter đã biến mất.

Vết máu và mảnh vụn của bức tượng cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Là ai?

Lý Dục Thần tung người nhảy lên nóc, cho thần thức của mình đảo quanh giáo đường.

Không có người.

Anh quay lại mặt đất, ngẩn người nhìn mặt trời lặn về tây.

Tiếng chuông điện thoại dồn dập đã giúp anh tỉnh táo lại.

“Dục Thần, anh đang ở đâu thế? Sao lúc nãy gọi mãi mà không được?”

Giọng Lâm Mộng Đình cực kỳ vội vã: “Đinh Hương biến mất rồi, tôi không gọi được cô bé. Ký túc xá cũng không có ai. Hôm nay tôi sang hội sinh viên để bàn chuyện, lúc về thì không thể gọi điện cho cô bé được. Dương Hàm Nguyệt cùng cô bé đi làm thủ tục cũng không gọi được”.

Lý Dục Thần an ủi cô nói: “Mộng Đình, đừng vội, Đinh Hương không sao đâu, đang ở chỗ tôi. Lúc nãy chúng tôi ở dưới hầm, có lẽ là mất sóng”.

“Ở chỗ anh hả? Tầng hầm gì?", Lâm Mộng Đình cảm thấy có gì đó không đúng: "Hai người không sao chứ?"

“Không sao. Hôm nay đám người gọi em đi có ai tên là Chung Thần phải không?”, Lý Dục Thần đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, sao anh biết?”, Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói.

“Tên đó đâu?”

“Anh ta đi tham dự lễ hội chào đón tân sinh viên rồi, lẽ ra tôi cũng phải đi nhưng do không tìm thấy Đinh Hương nên đã từ chối: “Lâm Mộng Đình nói: “Tôi đang định gọi cho Chung Thần, bảo anh ta tìm xem Dương Hàm Nguyệt đang ở đâu”.

“Lễ hội chào mừng tân sinh viên, nói thế thì Đinh Hương cũng phải tham gia chứ nhỉ?”
Chương 307: Từ Hiểu Bắc Giang Đông

“À, cũng không hẳn là lễ hội chào đón tân sinh viên, mà là một buổi tụ họp nhỏ chỉ có những cậu ấm cô chiêu góp mặt. Năm ngoái khi tôi nhập học, bọn họ cũng có chào mừng tôi, năm nay nhân vật chính hình như là cậu ấm nhà họ Từ ở Cô Tô”.

“Cậu ấm nhà họ Từ…”, Lý Dục Thần suy ngẫm: “Địa điểm ở đâu?”

“Câu lạc bộ Hồ Tân”.

“Bây giờ cô gọi điện thoại cho Chung Thần, nói cô cũng sẽ tới”, Lý Dục Thần đột nhiên nói: “Nhưng đừng nhắc đến chuyện Đinh Hương, lát nữa tôi cũng tới”.

“Được”.

Lâm Mộng Đình không hề do dự, cô tin chắc Lý Dục Thần nói vậy là có lý do của anh.

Dù Lý Dục Thần nói không sao, nhưng trực giác nói cho Lâm Mộng Đình biết chắc chắn đã xảy ta chuyện. Hơn nữa, rất có thể còn liên quan đến Chung Thần.

Lý Dục Thần cúp điện thoại, lẽ ra anh định đưa Đinh Hương về trường.

Nhưng bây giờ rốt cuộc bên trong đó có an toàn không anh còn chưa dám chắc, sau lưng Chung Thần chắc chắn còn tay sai, chuyện này rõ là nhắm về phía anh, có lẽ chính là người nhà họ Viên.

Mặt khác, anh cũng muốn biết rõ, rốt cuộc Chung Thần này có quan hệ trực tiếp với Thánh Giáo Thái Dương hay không. Nếu có thể tìm được chút manh mối về Thánh Giáo này từ anh ta thì sẽ rất tốt.

Thế nên, Lý Dục Thần quyết định dẫn Đinh Hương đến câu lạc bộ Hồ Tân.

Anh đi dạo một vòng trong thánh đường, không hề tìm được tài liệu gì về Thánh Giáo.

Xem ra chúng đều ở trong tầng hầm kia.

Mà cơ quan Peter khởi động, mục đích có lẽ không chỉ là giết người mà còn muốn tiêu hủy bằng chứng.

Lý Dục Thần tìm tờ giấy, vội vàng viết lại mấy câu, vẽ cả hình dạng thánh giá của Thái Dương và vị trí chỗ ngồi của giáo đường ở Tiền Đường, lại lấy một cái ấn, đóng vào giấy.

Cuối cùng, mới gấp tờ giấy thành con hạc.

Anh đặt con hạc trong lòng bàn tay, thổi nhẹ, vừa nhấc tay lên thì con hạc đã bay, như có linh hồn bay thẳng về phía trời tây nơi mặt trời lặn, chẳng mấy chốc đã biến mất trong ánh sáng.

Thanh điểu truyền tin, đến Côn Luân.

Đây là phương pháp do Tây Vương Mẫu Dao Trì sáng tạo ra, lưu truyền đến đời sau.

Tất nhiên, thời hiện đại phát triển khoa học kỹ thuật, có điện thoại nhắn tin còn tiện lợi hơn cả Thanh điểu truyền tin. Nhưng trên núi Côn Luân không có sóng, nên đệ tử Thiên Đô truyền tin về sư môn vẫn phải dùng cách này.

Có Thiên Đô phù ấn, không ai dám chặn, cũng không có ai dám làm giả.

……

Trong căn phòng view hồ trên lầu hai của câu lạc bộ Hồ Tân có khá nhiều người, cả trai lẫn gái, đều là dáng vẻ của sinh viên.

Từ hành động và lời nói của họ thì có thể nhận ra, tất cả đều là cậu ấm cô chiêu.

Chung Thần đang nói cười với một thanh niên có vóc dáng cao lớn.

“Cậu Từ, cậu có thể đến học ở đại học Nam Giang đúng là vinh hạnh của chúng tôi!”, Chung Thần cười nịnh nọt nói.

“Chủ tịch Chung cứ đùa, đại học Nam Giang là trường danh tiếng của Hoa Hạ, tôi có thể để đây học phải là vinh hạnh của Từ Hiểu Bắc này mới đúng”.

Từ Hiểu Bắc gọi một tiếng “chủ tịch Chung” khiến Chung Thần hớn hở, hưởng thụ.

Anh ta không ngờ con trai của mãnh hổ Giang Đông Từ Thông lại bình dị và gần gũi như vậy, chẳng hề kiêu căng chút nào.

Chung Thần cũng được xem là con nhà giàu, nhưng so với Viên Thế Kiệt và Từ Hiểu Bắc thì còn cách xa cả ngàn dặm.

Nhưng anh ta có tài ăn nói, học tập tốt, những mặt khác đều xuất sắc, còn là chủ tịch hội sinh viên học sinh, có tiếng nói trong số các sinh viên, xem như trình độ bù lại cho sự khuyết thiếu của gia thế.

“Cậu Từ khiêm tốn quá, ai lại không biết Từ Thanh cha cậu nổi tiếng là Mãnh Hổ Giang Đông, cậu Từ đến Tiền Đường có thể nói là rồng thần ghé xuống sông nhỏ, sau này Tiền Đường chúng tôi lại có thêm một con rồng!”, Chung Thần nịnh hót nói.

Vẻ mặt Từ Hiểu Bắc không có gì thay đổi, trông vẫn hiền lành thoải mái nhưng không hề lọt tai.

Điều này khiến Chung Thần bắt đầu cảnh giác, cậu Từ Giang Đông này có lẽ không phải là ngọn đèn có thể thổi tắt được bằng vài câu nịnh hót, sau này giao tiếp phải cẩn thận hơn.
Chương 308: Còn non lắm

Người ta có câu hổ xuống đồng bằng bị chó trêu, Từ Hiểu Bắc là hổ xuống đồng bằng, nhưng Chung Thần cũng không dám nói mình là chó. Với thực lực của nhà họ Từ, muốn bóp chết anh ta là chuyện dễ như bóp chết con kiến.

“Cảm ơn chủ tịch Chung đã chiêu đãi”, Từ Hiểu Bắc khách sao nói: “Chủ tịch Chung có lòng rồi!”

Chung Thần nói: “Cậu Từ, tuy hôm nay tôi là người chủ trì, nhưng ý tưởng lại là của người khác”.

“Ồ? Không biết là người nào, không kính một ly rượu thì có vẻ Từ Hiểu Bắc tôi quá thất lễ rồi", Từ Hiểu Bắc cầm ly rượu tìm kiếm trng đám đông.

“Là cậu ấm nhà họ Viên ở Tiền Đường, Viên Thế Kiệt. Hôm nay anh ấy đãi, tiết mục cũng do anh ấy sắp xếp, nhưng mà anh ấy không phải sinh viên đại học Nam Giang nên không tiện tham gia họp mặt chào mừng tân sinh viên, không có tới. Anh Viên bảo tôi thay mặt anh ấy xin lỗi cậu, nói hôm khác sẽ mời cậu uống rượu sau”.

Từ Hiểu Bắc thoáng lặng người, rồi lại nói: “Sao lại nói thế, phải là tôi xin lỗi mới đúng. Anh nói với anh Viên, hôm khác tôi sẽ đến nhà thăm hỏi”.

“Được”.

Chung Thần giơ ly rượu lên, mỉm cười, nhiệm vụ thứ nhất của đêm nay đã hoàn thành.

Không biết bên Dương Hàm Nguyệt thế nào rồi.

Anh ta bảo Dương Hàm Nguyệt giới thiệu Đinh Hương cho tên Tom người nước ngoài kia. Với bản tính háo sắc của thằng đó, chắc chắn sẽ thèm nhỏ dãi dài ba mét, tuyệt đối không chịu buông tha cho con bé.

Nhưng Chung Thần lại phát hiện, anh ta bỗng mất liên lạc với Dương Hàm Nguyệt.

Anh ta có chút lo lắng, đừng có nói là tên người nước ngoài đó muốn được đằng chân lên đằng đầu, chơi cả Dương Hàm Nguyệt nhé?

Ngẫm lại thấy chắc là không tới nỗi, anh ta là chủ tịch hội sinh viên, cũng có quen biết với Tom, tuy là quan niệm về quan hệ bạn bè với người phương Tây rất mỏng manh, nhưng anh ta mà muốn lăn lộn ở đại học Nam Giang thì không thể vươn tay tới Dương Hàm Nguyệt.

“Chủ tịch Chung, tất cả cậu ấm cô chiêu của đại học Nam Giang chúng ta đều đến đây đông đủ hả?”, Từ Hiểu Bắc hỏi.

Người như Từ Hiểu Bắc, đến Tiền Đường này ngoài việc học ra, còn phải làm quen thêm những cậu ấm cô chiêu ở Tiền Đường, cùng với thể giới ngầm nơi này.

“Cũng gần đủ, vài người có việc thật sự không thể tới được”.

Nói xong lại suy nghĩ một lát, dường như có vẻ khó xử.

Từ Hiểu Bắc đã nhận ra, nói: “Chủ tịch Chung, có chuyện gì anh không ngại thì cứ nói thẳng”.

Chung Thần nói: “Có một người vốn nhất định sẽ tới, cô ấy là hoa khôi trường ta, dù là nhan sắc hay khả năng, nhân khí hay gia thế đều đứng đầu trong trường, chỉ là…”

“Ai?”, Từ Hiểu Bắc lập tức cảm thấy hứng thú.

“Cô cả nhà họ Lâm ở thành phố Hòa, Lâm Mộng Đình, cô ấy nhập học năm ngoái, bây giờ đang học năm hai”.

“Nhà họ Lâm thành phố Hòa, chính là nhà họ Lâm đang đánh nhau với nhà họ Viên nghiêng trời lệch đất đấy hả?”

“Đúng vậy”.

Từ Hiểu Bắc gật đầu, hỏi: “Lúc nãy anh vừa mới nói là có vấn đề gì ấy nhỉ?”

Chung Thần nói: “Tôi đã cố gắng mời, nhưng cô cả nhà họ Lâm lấy đủ mọi cớ, nói tóm lại là không muốn đến”.

Từ Hiểu Bắc lại không suy nghĩ nhiều, nói: “Không đến thì thôi, nói không chừng người ta bận thật”.

“Có chuyện gì để bận đâu? Hôm nay cô ta đã tới trường điểm danh, chiều nay chúng tôi còn làm việc, bàn bạc trong hội sinh viên. Lẽ ra cô ta phải là một trong những người chủ trì, cậu Từ đến Nam Giang là niềm vinh hạnh cỡ nào, cô ta lại không đến, đúng là cho cô ta mặt mũi lại không biết điều!”, Chung Thần làm ra vẻ tức giận.

Từ Hiểu Bắc lại khuyên nhủ: “Bỏ đi, anh cũng nói bữa tiệc này là do cậu ấm nhà họ Viên sắp xếp cơ mà, nhà họ Lâm đang khai chiến với nhà họ Viên, không đến cũng là chuyện bình thường”.

Chung Thần nói: “Cậu Từ, cậu nghĩ tốt cho người ta quá rồi. Cậu ấm nhà họ Viên làm việc kín tiếng, anh ấy sắp xếp nhiều thứ như vậy, nhưng ngoài tôi ra thì không ai biết. Lâm Mộng Đình không đến thì thôi đi, còn ăn nói thiếu lễ độ!”

“Ăn nói thiếu lễ độ?”, Từ Hiểu Bắc nhíu mày: “Ăn nói thế nào mà thiếu lễ độ?”

Chung Thần do dự nói: “Cô ta nói, chỉ là một công tử bột ở Giang Đông thôi mà, đến Nam Giang thì rồng cũng phải ngồi xuống mà là hổ cũng phải nằm, trong mắt người khác thì là cậu Từ nhưng trong mắt cô ta cũng chỉ là đàn em trong trường thôi”.

Chung Thần nói xong thì lén nhìn Từ Hiểu Bắc. Thấy Từ Hiểu Bắc tối sầm mặt xuống thì thầm nghĩ đúng là còn non lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK