Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 618: Vừa rồi hình như có người muốn quyết đấu với tôi

Mặc dù thương thế của ông ta không nặng, nhưng cho dù có trở về tĩnh dưỡng, không mất dăm ba tháng thì khó có thể khôi phục. Lý Dục Thần vừa nhấc tay đã chữa khỏi thương thế của ông ta, khiến ông ta cảm thấy vô cùng thần kỳ, đồng thời càng thêm bội phục.

"Cảm ơn cậu Lý!", Bách Phú Minh khom người cúi đầu, lần này là thành tâm thành ý: "Cậu Lý, nếu sau này có rảnh, mời cậu đến Kim Lăng một lần, tôi sẽ giới thiệu sư phụ tôi cho cậu. Từ trước đến nay sư phụ tôi vẫn luôn tán thưởng những người trẻ tuổi có tài, cậu Lý còn trẻ mà đã có tu vi như thế, chắc hẳn sư phụ tôi rất hân hạnh được làm quen với cậu".

Lý Dục Thần gật đầu nói: "Được, có cơ hội tôi nhất định sẽ đi".

Nói xong, anh liền đi về hướng Hà Trường Xuân và Liễu Kim Sinh ở một bên.

Liễu Kim Sinh cụt mất một cái tay, Hà Trường Xuân thì cụt hết mười ngón, cộng thêm về sau bảy đánh một, một kiếm của Itazura Kazuyoshi cũng là hai người phải chịu đựng nhiều nhất, cho nên thương thế đã nặng hơn rất nhiều.

Lý Dục Thần cũng không nhiều lời, phất tay lên, một cơn gió cuốn phần tay cụt dưới đất lên nối vào cơ thể bọn họ, lại lấy thủ pháp trợ giúp bọn họ khơi thông chân khí, chữa trị kinh mạch trong cơ thể bị tổn thương.

Trong lòng Hà Trường Xuân và Liễu Kim Sinh đều vô cùng phức tạp, vừa kinh ngạc trước thủ đoạn thần kỳ của Lý Dục Thần, lại cảm khái với thái độ thản nhiên không so đo hiềm khích lúc trước của anh.

Phải biết, vừa rồi lúc ăn cơm trưa Liễu Kim Sinh còn xảy ra xung đột với Lý Dục Thần. Mà Hà Trường Xuân còn bởi vì quan hệ với Viên Thọ Sơn, hiển nhiên là đứng ở phía đối địch với Lý Dục Thần.

Nhưng anh thì sao, chẳng những không mượn uy lực một kiếm diệt Oa để làm khó dễ chế giễu bọn họ, còn giúp bọn họ trị thương mà không hề có chút do dự nào, tấm lòng này, khí chất này sao có thể không khiến người ta khâm phục được!

Ở đây đều là người sáng suốt, hai người Liễu, Hà còn là Tông Sư cảnh giới Tiên Thiên, giờ phút này càng bội phục dập đầu xuống đất với Lý Dục Thần.

Sau khi nối lại tay cụt, Lý Dục Thần cho bọn họ mỗi người một viên đan dược: "Sau khi sử dụng hãy điều tức cho tốt, lấy công lực của các ông, rất nhanh sẽ có thể phục hồi như lúc ban đầu".

Hà Trường Xuân thở dài, nói: "Hà mỗ vô cùng hổ thẹn! Cậu Lý vừa có thủ đoạn thần tiên lại hiệp can nghĩa đảm, đúng là xứng đáng với danh xưng Đại Tông Sư. Kể từ hôm nay, Nam Giang sẽ không còn tên của Hà Tông Sư nữa. Hà mỗ sẽ về núi Thành Hoàng bế quan, từ đây chỉ hỏi thiên đạo, không hỏi thế sự. Nếu như cậu Lý có việc, có thể tới Thành Hoàng Các núi Thành Hoàng tìm tôi. Hà mỗ nợ cậu một mạng, núi đao biển lửa, quỷ thành ma vực, tôi cũng sẽ không chối từ!"

Vừa dứt lời, ông ta liền cúi đầu thật sâu với Lý Dục Thần, sau đó quay người rời đi trong những tiếng thổn thức của mọi người.

Điều này khiến Viên Thọ Sơn ở một bên càng thêm chấn động và tuyệt vọng, ông ta ngơ ngác nhìn bóng lưng Hà Trường Xuân, muốn gọi, nhưng cổ họng lại như bị nghẹn không phát ra được âm thanh gì, muốn đi cùng nhưng hai chân lại như rót chì, không thể cất bước.

Liễu Kim Sinh cũng cúi đầu với Lý Dục Thần, nói: "Cậu Lý, lúc trước có nhiều đắc tội, xin thứ cho Liễu mỗ có mắt không biết Thái Sơn. Cậu oai phong như thần, đã cứu võ lâm Nam Giang chúng tôi khỏi nguy hiểm, là Đại Tông Sư số một Nam Giang. Tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cũng nguyện trừ bỏ danh xưng Tông Sư. Nếu Đại Tông Sư có rảnh rỗi, mời cậu đến thành phố Dũng làm khách, tôi sẽ quét dọn giường chiếu tiếp đón Đại Tông Sư ghé chơi".

Hà Trường Xuân là thật lòng, Lý Dục Thần có thể cảm nhận được, cho nên anh không hề nói gì.

Hà Trường Xuân năm nay đã hơn chín mươi, trở về bế quan, nếu có thể khám phá ra sinh tử trước trăm tuổi thì còn có thể tiến thêm một bước, nếu không cái gọi là võ hồn cuối cùng cũng chỉ là hư ảo thôi.

Nhưng Liễu Kim Sinh lại là nửa thật nửa giả. Một phương diện bởi vì Hà Trường Xuân nói như vậy, ông ta nhất định phải làm theo. Một phương diện khác, cũng là quan trọng nhất, là năng lực của Lý Dục Thần đã khiến ông ta chấn động, cũng khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.

Lý Dục Thần nói: "Nhà họ Liễu thành phố Dũng sao, tôi sẽ đi. Chẳng những muốn đi, còn muốn lấy một thứ. Tốt nhất là ông nên giấu kỹ vào".

Liễu Kim Sinh thay đổi sắc mặt, trong lòng đã hiểu ra, nhưng vẫn giả bộ như không biết nói: "Đại Tông Sư muốn cái gì? Chỉ cần là thứ mà nhà họ Liễu có, nhất định tôi sẽ dùng hai tay dâng lên".

Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng: "Liễu Kim Sinh, tôi giúp ông trị thương cũng không phải là đại nghĩa giang hồ gì, là vì tôi đang nể mặt hai chuyện. Thứ nhất, là bởi vì tổ tiên nhà ông đã từng theo Thích tướng quân chống Oa, lại bảo vệ thành phố Dũng mấy trăm năm, có công với Hoa Hạ. Thứ hai là nể mặt chị Mai. Còn tôi muốn thứ gì, trong lòng ông biết rõ, đó cũng không phải là đồ của nhà họ Liễu ông. Có bản lĩnh thì ông có thể giấu đi, để cho tôi tìm không thấy".

Nói xong, anh cũng mặc kệ Liễu Kim Sinh chấn động bàng hoàng như thế nào, liền đi tới một bên chữa thương cho đảo chủ đảo Cửu Long - Trữ Phượng Toàn.

Sau khi vết thương của Trữ Phượng Toàn đã khỏi, cũng bái tạ Lý Dục Thần, thừa nhận vị trí Đại Tông Sư của anh, chỉ là ông ta vẫn còn nhớ đến Hỏa Long Châu, sau khi được chứng kiến thực lực của Lý Dục Thần đã có thêm một chút lo lắng không thể lấy lại được hạt châu đó.

Với năng lực của Lý Dục Thần, nếu như không muốn trả, đúng là ông ta cũng không có cách nào.

Lý Dục Thần biết ông ta đang suy nghĩ gì, cười nói: "Yên tâm đi, chuyện mà tôi đã đồng ý với ông thì nhất định tôi sẽ làm được".

Trữ Phượng Toàn có chút bất ngờ, lại có chút ngượng ngùng nói: "Đại Tông Sư, tôi không có ý đó, nếu cậu đến đảo Cửu Long, chúng tôi nhất định sẽ hoan nghênh!"

Lý Dục Thần không nói thêm gì nữa, lại đi giúp Xà Bích Thanh khai thông khí tức kinh mạnh.

Xà Bích Thanh nhìn chằm chằm vào mặt Lý Dục Thần, xem xét kỹ hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Giống! Quả nhiên rất giống!"

Lý Dục Thần hỏi: "Xà tiền bối, bà nói cái gì?"

Xà Bích Thanh thu hồi ánh mắt, nói khẽ: "Cảm ơn ân cứu mạng của cậu Lý, bây giờ cậu đã là Đại Tông Sư, không biết ngày mai Đại Tông Sư có rảnh đến hội sở Hồ Tân một lần không?"

Lý Dục Thần mừng lớn nói: "Đương nhiên có thể".

Anh biết ngày đó Quan Nhã Lệ không nói đùa, bà Xà này có khả năng biết không ít chuyện về nhà họ Lý.

Sau khi chữa khỏi cho Xà Bích Thanh, bảy vị Tông Sư trên sân chỉ còn lại Viên Thọ Sơn.

Lý Dục Thần đi đến trước mặt ông ta, hỏi: "Vừa rồi hình như có người muốn quyết đấu với tôi, có phải là ông không vậy?"
Chương 619: Thiên lôi đánh xuống

Viên Thọ Sơn sợ đến mức mặt xám như tro.

Nếu có thuốc hối hận, ông ta nguyện ý trả một nửa gia sản để mua mấy cân trở về uống.

"Lý, cậu Lý, vừa rồi tôi nhất thời hồ đồ..."

Làm người quản lý nhà họ Viên tung hoành trong giới kinh doanh mấy chục năm, da mặt của Viên Thọ Sơn đã sớm luyện đến trình độ vừa dày vừa mềm dẻo trong vô số lần làm ăn rồi.

"Uy danh võ đạo của Đại Tông Sư là vinh quang của võ lâm Nam Giang chúng tôi. Viên mỗ nguyện cung phụng Đại Tông Sư làm vua, từ nay về sau, tất cả những gì của nhà họ Viên, Đại Tông Sư có thể lấy dùng bất cứ lúc nào, từ trên xuống dưới nhà họ Viên lúc nào cũng sẵn sàng chờ lệnh, chỉ cần một câu của Đại Tông Sư, chúng tôi cam nguyện xông pha khói lửa!"

Ông ta chuyển biến quá nhanh, Lý Dục Thần cũng phải sửng sốt một chút.

Anh chưa bao giờ thấy người nào mặt dày vô sỉ như thế cả.

Ngay cả người trong đại sảnh cũng đều không nhìn được.

Mặc dù người trong võ lâm cũng chú trọng đạo lí đối nhân xử thế, nhưng dù sao vẫn phải có cốt khí.

Vừa rồi còn hùng hổ dọa người, cứ nhất quyết một đánh một trận sống còn với người ta, bây giờ thấy người ta lợi hại, đột nhiên lại nói sẵn sàng chờ lệnh xông pha khói lửa, sự đảo ngược này cũng quá nhanh quá kịch liệt, mông ngựa nóng hầm hập mang theo mùi thối phun đầy mặt mọi người trong đại sảnh.

"Thôi đi, đồ hèn nhát!"

"Tại sao loại người này lại có thể trở thành Tông Sư vậy? Đúng là ông trời không có mắt mà!"

"Hừ, người làm ăn mà, đều như thế cả!"

"Để xem kết cục của ông ta như thế nào!"

"Tôi cảm thấy nhà họ Viên sắp xong rồi".

"Cũng không đến mức đi, tốt xấu gì cũng là gia tộc lớn top 3 Tiền Đường mà!"

"Top 3? Anh cũng không nhìn xem người ông ta đắc tội là ai!"

...

Viên Thọ Sơn nghe vào trong tai, nhưng lại làm bộ như không nghe được. Bây giờ ông ta chỉ quan tâm đến thái độ của Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần bỗng nhiên nở nụ cười: "Viên Thọ Sơn, ông cảm thấy tôi sẽ tin ông sao?"

Viên Thọ Sơn lập tức quỳ xuống đất, đưa tay chỉ trời.

"Cậu Lý, nếu Viên mỗ có nửa câu nói dối sẽ bị thiên lôi đánh xuống!"

"Nếu lời thề hữu dụng thì còn cần thiên đạo làm gì?", Lý Dục Thần ngẩng đầu, ánh mắt như xuyên thấu qua trần nhà, thấy được trời xanh.

Viên Thọ Sơn biết mình tài năng nịnh nọt của mình hay làm trong việc làm ăn đã không có tác dụng ở chỗ này.

Ông ta nhanh chóng suy nghĩ, quỳ trên mặt đất đập đầu bình bịch:

"Cậu Lý! Lý Đại Tông Sư! Cậu tha cho tôi đi! Như thế này đi, chỉ cần cậu buông tha cho tôi, tôi cam nguyện làm chó giữ nhà cho nhà họ Lý, đời này kiếp này, tất cả đồng đạo võ lâm đang ngồi ở đây đều có thể làm chứng!"

Trong đại sảnh vang lên những tiếng ồn ào.

Lời nói hành động của Viên Thọ Sơn đều khiến người ta giận sôi.

Vừa rồi lúc muốn quyết đấu cùng Lý Dục Thần còn cuồng ngôn bảo Lý Dục Thần quỳ xuống dập đầu, thừa nhận mình là một con chó của nhà họ Viên mới bỏ qua cho anh. Kết quả lại là mình quỳ xuống đất dập đầu trước, cam nguyện làm chó giữ nhà của nhà họ Lý.

Một vị Tông Sư, gia chủ của gia tộc top 3 Tiền Đường, vậy mà lại nói ra những lời này!

Đây là sự sỉ nhục của Tiền Đường, là sự sỉ nhục của võ lâm!

Thế nhưng đối mặt với tử vong, đối mặt với việc gia tộc bị hủy diệt, Viên Thọ Sơn đã không nghĩ được nhiều như vậy.

Chỉ cần có thể sống sót, chỉ cần có thể bảo vệ được nhà họ Viên, bảo ông ta làm chó, ông ta cũng nhận.

Ông ta nằm rạp trên mặt đất, còn cố ý kêu gâu gâu hai tiếng.

Lý Dục Thần lắc đầu: "Đáng tiếc, nhà họ Lý tôi không thiếu chó giữ nhà, càng không cần loại chó như ông!"

Sắc mặt Viên Thọ Sơn hoàn toàn trắng bệch, biết hôm nay đã không thể nào hòa giải được với Lý Dục Thần.

Ông ta trở mình một cái, bò dậy từ dưới đất, chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Họ Lý, cậu đừng có mà quá nhẫn tâm! Đừng cho là tôi thật sự sợ cậu, cùng lắm thì cá chết lưới rách!"

Còn chưa dứt lời, ông ta đã đột nhiên ra tay.

Vừa rồi một kiếm kia của Lý Dục Thần quá mức rung động, Viên Thọ Sơn tự biết không phải là đối thủ của anh. Nhưng ông ta nghĩ dù sao mình cũng là Tông Sư, chắc vẫn sẽ có sức đánh một trận.

Vừa rồi trong trận chiến bảy đối một với Itazura Kazuyoshi, Viên Thọ Sơn vẫn còn giữ lại sức mạnh, cho nên gần như không bị thương tích gì, chỉ là giả vờ bị thương rất đau đớn.

Điều này cũng trở thành cơ hội tốt nhất để ông ta đánh lại Lý Dục Thần.

Không có người nào sẽ đề phòng một người bị thương nặng, hơn nữa vừa mới còn quỳ trên mặt đất dập đầu.

Đây là cơ hội duy nhất của Viên Thọ Sơn.

Cho nên hắn đã dùng hết toàn lực.

Chỉ tiếc cho dù ông ta có tính toán kỹ càng thế nào thì đứng trước mặt thực lực chân chính, tất cả đều là phí công.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng vung tay lên, Viên Thọ Sơn liền bay ra ngoài, lộn mấy vòng trên không trung như trang giấy, sau đó rơi xuống mặt đất.

Ông ta bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, bàn tay sờ loạn trên người, phát hiện mình cũng không bị thương.

Lúc ông ta đang thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Lý Dục Thần nói:

"Vừa rồi ông nói như thế nào, nếu có nửa câu nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống, đúng không? Bây giờ tất cả mọi người đều đã thấy được, ông không chỉ là nửa câu nói dối, mà câu nào cũng là dối trá hết!"

Vừa dứt lời, Lý Dục Thần liền đưa tay chỉ lên trời.

Sấm sét xuất hiện trên đất bằng và trong hư không.

Một tia chớp như một con rồng vàng chợt hiện ra, từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên đỉnh đầu Viên Thọ Sơn.

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, một luồng ánh sáng trắng chói lóa lóe lên, bóng người Viên Thọ Sơn đã hoàn toàn biến mất.

...

Về tia chớp đột nhiên xuất hiện này đã được lưu truyền ra thành hai phiên bản.

Một loại là nói lúc ấy Viên Thọ Sơn ăn nói lung tung, lời lẽ dối trá, lại chỉ tay lên trời thế, kết quả một câu thành sấm, ông ta đã thật sự bị thiên lôi đánh xuống.

Một loại khác thì nói Lý Dục Thần chẳng những biết võ đạo, lại còn biết pháp thuật, có được năng lực điều khiển sấm sét, một tay đã gọi thiên lôi đến đánh chết Viên Thọ Sơn.

Nhưng mà đa số người càng tin tưởng chuyện thứ nhất, thiên đạo tuần hoàn, báo ứng là đáng đời.

Mà liên quan tới Lý Dục Thần, câu chuyện được lưu truyền phổ biến nhất, cũng là chuyện được người ta nói say sưa nhất vẫn là anh dùng một kiếm tiêu diệt ninja Đông Doanh.

Việc này do người có dày dặn kinh nghiệm truyền ra, sau khi được người giang hồ thêm mắm thêm muối, đều đã lan truyền ra khắp nơi.

Từ đây, sự kiêu ngạo của võ lâm Nam Giang đã từ có hai vị Tông Sư Hà, Liễu biến thành Lý Đại Tông Sư.
Chương 620: Mưa gió sắp đến rồi!

Cho dù Lý Dục Thần đã sớm nhấn mạnh rằng anh là người của nhà họ Lý ở thủ đô, mọi người cũng đều tôn xưng anh là cậu Lý, nhưng người Nam Giang vẫn cho rằng anh là Tông Sư Nam Giang, lý do là anh lớn lên ở thành phố Hòa, lại dùng một trận chiến để nổi tiếng ở đại hội võ lâm Tiền Đường, bây giờ cũng đang ở thành phố Hòa, còn đính hôn với tiểu thư nhà họ Lâm ở thành phố Hòa nữa.

Danh tiếng của Lý Đại Tông Sư đã truyền khắp võ lâm Hoa Hạ chỉ trong một đêm.

...

Trước cửa một trang viên nghỉ dưỡng ở ngoại ô thủ đô đỗ đầy những chiếc xe sang trọng, từng hàng vệ sĩ áo đen bao vây toàn bộ trang viên.

Trong rừng cây xung quanh trang viên, mơ hồ có thể thấy được những bóng người chớp động cùng với ống nhắm phản quang.

Bảo vệ của trang viên thì được phái ra bên ngoài tuần tra.

Hai bảo vệ đứng cách xa trang viên nhất phụ trách trấn giữ cánh cổng tiến vào trang viên. Nơi này căn bản là không có xe cộ gì, càng không có người đi đường, nhưng bọn họ lại không dám lơ là chút nào, chỉ vì hôm nay là ngày mà những người đứng đầu bốn gia tộc lớn ở thủ đô tụ họp.

"Haiz, anh nói xem trong bốn gia tộc lớn, nhà ai là lợi hại nhất?", một tên bảo vệ không nhịn được tò mò trong lòng, hỏi.

Một tên bảo vệ khác nói: "Nếu nói có tiền nhất, chắc chắn là nhà họ Vương; nếu nói đến quyền lực và thế lực, hình như nhà họ Sở mạnh hơn. Hẳn là như vậy đi".

"Cũng chưa chắc, anh đã quên mất nhà kia rồi à, đó chính là đời sau của hoàng tộc tiền triều. Hơn nữa nghe nói gần đây còn xuất hiện một vị công tử thiên tài nữa".

"Công tử thiên tài gì?"

"Hình như tên là Na Nhữ An, nghe nói trước kia là một tên vô dụng, ở nhà họ Na chẳng khác nào một con kiến bị người ta ngược đãi, đột nhiên lại biến thành thiên tài, bây giờ đã là người nối nghiệp được định sẵn trong nhà rồi".

"Có đúng không vậy, anh Trương, ngay cả chuyện này mà anh cũng biết sao?"

"Tôi có một người anh làm bảo vệ ở nhà họ Na, anh ta đã nói với tôi như thế".

...

Ở đằng sau trang viên có một căn nhà cổ kính.

Ngay trên bốn góc mái cong của căn nhà, không ngờ là có bốn người đang đứng.

Nếu có người trong võ lâm ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện ra bốn người này đều là cao thủ cấp bậc Tông Sư.

Bốn vị Tông Sư đứng ở bốn phương hướng, vừa bảo vệ căn nhà này, cũng cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.

Trong nhà trang trí vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn tròn.

Bên cạnh bàn tròn có bốn ông lão ngồi xung quanh.

Bọn họ chính là người cầm quyền bốn gia tộc lớn ở thủ đô - Vương, Sở, Na, Tiêu.

"Nhà họ Lý sắp trở về rồi!", một lão già nói.

"Ý ông là Lý Dục Thần kia sao?", một lão già khác hỏi.

"Tông Sư số một Nam Giang mới ra lò! Có chút thú vị!", ông lão ngồi ở góc đông nam giống như đang nói một mình.

"Sao chỉ có thể là có chút thú vị chứ, mưa gió sắp đến rồi!", ông lão ngồi ở góc tây nam nói.

...

Lúc Lý Dục Thần đi vào hội sở Hồ Tân, Quan Nhã Lệ đã sớm đứng ở cổng hội sở chào đó.

"Bây giờ tôi nên gọi cậu là cậu Lý hay là Lý Đại Tông Sư đây?", Quan Nhã Lệ cười hỏi.

"Không quan trọng, bà cũng có thể gọi tôi là Tiểu Lý".

"Ồ, vậy thì tôi không dám".

Quan Nhã Lệ không xác định Lý Dục Thần nói thản nhiên thật lòng, không quan tâm đến địa vị hay là không thích nói đùa, vội vàng thu hồi nụ cười, cẩn thận từng li từng tí dẫn anh đi vào.

Lý Dục Thần trông thấy bảng hiệu “tạm dừng kinh doanh” ở cổng hội sở, hỏi: "Hôm nay không kinh doanh sao?"

"Hai vị Tông Sư gặp mặt, chuyện lớn như thế, sao có thể để người ta quấy rầy chứ!", Quan Nhã Lệ nói.

Lý Dục Thần khẽ gật đầu, đi theo Quan Nhã Lệ lên trên tầng.

Xà Bích Thanh đang ngồi uống trà trong một căn phòng ở tầng hai.

"Xà lão Tông Sư, để bà đợi lâu rồi", Lý Dục Thần khẽ khom người, sau đó ngồi xuống Xà Bích Thanh đối diện.

Quan Nhã Lệ ngồi ở một bên, pha trà cho bọn họ.

Xà Bích Thanh nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần, hồi lâu sau mới đột nhiên hỏi: "Bố cậu họ Lý, mẹ cậu họ Cung đúng không?"

"Đúng thế", Lý Dục Thần gật đầu nói.

"Ừm, xem ra cậu cũng đã biết", Xà Bích Thanh nói.

"Tôi biết rất có hạn, cho nên còn muốn mời Xà lão tiền bối vui lòng chỉ bảo cho".

"Lão tiền bối? Tôi già như vậy sao?"

Lý Dục Thần sững sờ, không biết vì sao Xà Bích Thanh lại nói như vậy. Đúng là bà ta đã rất cao tuổi rồi, theo bối phận trong võ lâm, gọi một tiếng lão tiền bối cũng không gì là không thể.

Trông thấy Lý Dục Thần sững sờ, Xà Bích Thanh bỗng nhiên nở nụ cười: "Tôi và mẹ cậu gọi nhau là chị em, cậu nên gọi tôi một tiếng dì mới đúng".

Lý Dục Thần vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói: "Hóa ra là dì Xà! Tôi... Mẹ tôi..."

Anh có quá nhiều chuyện muốn biết, đột nhiên không biết nên hỏi từ đâu.

Xà Bích Thanh nói: "Cậu không cần phải gấp, tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, liên quan tới mẹ cậu, liên quan tới nhà họ Lý, tôi biết chuyện gì, tôi đều sẽ nói cho cậu hết".

Lý Dục Thần không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nghe, chờ đợi Xà Bích Thanh nói ra.

Xà Bích Thanh nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt có vẻ hơi trống rỗng, giống như xuyên thấu qua hư không thấy được quá khứ xa xôi.

"Tôi là người nhà họ Xà ở làng Mèo Điền Nam, mẹ cậu là người nhà họ Cung. Mặc dù nhà họ Cung không phải người Mèo chính tông, nhưng ở làng Mèo chúng tôi cũng rất có uy vọng. Tôi lớn tuổi hơn mẹ cậu, nhưng bối phận lại tương đương nhau, hai nhà Cung Xà cũng có quan hệ rất tốt, chúng tôi thường xuyên qua lại, cho nên bà ấy liền gọi tôi là chị, tôi gọi bà ấy là em".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK