Bác sĩ vội vàng xua tay nói: “Hổ thẹn! Y thuật của tôi không bằng một phần vạn của cậu Lý, xin cậu Lý đừng chê cười”.
Ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng lại có mấy phần thiện cảm với Lý Dục Thần.
Trữ Phượng Toàn và Kỷ Nghiễm Lai cũng bật cười.
Lý Dục Thần hỏi: “Kỷ đảo chủ, không biết lần này gặp phải yêu quái biển gì?”
“Đúng thế, anh hai, chẳng phải nói mấy con tàu Đông Doanh sao, sao lại gặp phải yêu quái biển?”, Trữ Phượng Toàn nói.
Vẻ mặt Kỷ Nghiễm Lai khẽ biến sắc: “E rằng chuyện này có điều kỳ lạ, chúng ta đừng nói ở đây, về lầu Quan Hải vừa uống trà vừa nói”.
Lầu Quan Hải là biện pháp hỗ trợ của khu khai thác Bắc Đảo, chuyên dùng để tiêp khách quý, bình thường không mở với bên ngoài, chỉ có đảo chủ và mấy nhân viên quản lý cấp cao có quyền sử dụng.
Lầu được xây dựa núi, dựa vào lan can nhìn ra xa biển hàng vạn dặm, có thể nhìn xa hết mức tầm nhìn.
Ngồi ở đó uống trà, đúng là có phần thư thái.
Nhưng lúc này, Kỷ Nghiễm Lai không có nhiều tâm trang, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Yêu quái biển hơi giống hình người, nhưng chắc chắn không phải người. Tốc độ của nó cực nhanh, sức mạnh cực lớn, ngụp lặn trong nước không hề có tiếng động. Tôi và nó giao đấu rất lâu, cuối cùng không phải là đối thủ của nó”.
“Liệu có phải là giao nhân không?”, Lý Dục Thần nói.
*Giao nhân: người thuồng luồng
Kỷ Nghiễm Lai lắc đầu: “Không chắc chắn, tôi cũng từng nghe về truyền thuyết giao nhân, nhưng tôi chưa từng gặp”.
Lý Dục Thần nói: “Giao nhân có đuôi”.
Kỷ Nghiễm Lai nghĩ một lúc nói: “Hình như không có”.
Lý Dục Thần cũng không nghĩ ra, trong biển còn có yêu quái gì trông giống con người, trừ phi là biến hình thành người. Nhưng yêu quái hoang dã không truy cầu biến hóa, không giống yêu quái trong nhân gian, hơi có thể biến hóa được là muốn biến thành người.
Nếu đã đến cảnh giới biến hình, tự khác hóa thành hình người, thì Kỷ Nghiễm Lai không thể nào sống sót quay về.
Trữ Phượng Toàn nói: “Khu vực gần biển chúng tôi đã thái bình bao nhiêu năm nay, sao bỗng nhiên xuất hiện yêu quái biển chứ? Liệu có phải người Đông Doanh cố ý dụ đến không?”
“Không loại trừ khả năng này”, Kỷ Nghiễm Lai nói: “Nhưng những người Đông Doanh đó cũng đều chết hết, lần này có lẽ chỉ có một mình tôi sống quay về. Cũng may mắn có cậu Lý ở đây, nếu không tôi cũng chết chắc rồi”.
Lúc này, chị Mai đột nhiên hỏi: “Kỷ đảo chủ, tổng cộng có mấy con yêu quái biển”.
Trữ Phượng Toàn kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không phải một con?”
Kỷ Nghiễm Lai nói: “Lúc tôi đấu với một con trong đó, trên tàu khác cũng vang lên tiếng kêu thảm thiết, cho nên ít nhất có hai con”.
Chị Mai lại hỏi: “Ngoại trừ người tìm được thi thể về, trên đảo còn mất tích mấy người?”
“Còn có ba người”, Trữ Phượng Toàn nói xong liền ngẩn người, quay sang nhìn nhau với Kỷ Nghiễm Lai: “Cô nói là…”
Lý Dục Thần không thể không thừa nhận, chị Mai thực sự rất thông minh.
Bà ta vừa hỏi có mấy con yêu quái biển, Lý Dục Thần liền biết bà ta muốn nói gì.
Chị Mai chỉ là một người bình thường từng luyện võ, trước hôm qua, chưa từng tiếp xúc với tu hành, chưa từng gặp phải yêu quái, càng chưa từng quen biết Thái Dương Thánh Giáo, không biết thủ đoạn của họ. Nhưng cô ta lại có thể liên tưởng hai chuyện với nhau.
Lời nhắc nhở của chị Mai khiến toàn thân Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn dựng tóc gáy.
“Không… không thể nào chứ?”
“Tốt nhất là không phải”, chị Mai nói: “Nhưng tôi không nghĩ ra, một người đã giết người, tại sao phải xử lý thi thể thành như vậy rồi đặt lên biển? Nó rất giống một kiểu nghi thức. Mà nghi thức này có mục đích, ví dụ như hiến tế, ví dụ như sống lại…”
Lời của chị Mai, lại liên tưởng đến cảnh tượng lúc ngư dân phát hiện thi thể cô gái đó trên biển, có cảm giác lạnh sống lưng.
Trữ Phượng Toàn nổi giận nói: “Nếu thực sự là vậy, thì đúng là đám điên cuồng bệnh hoạn! Chém trăm ngàn đao cũng không quá! Họ lại có mặt mũi đến đàm phán với chúng ta, muốn chúng ta thả người! Tôi thấy, bắt toàn bộ mấy tên quỷ Tây đó lại!”
Kỷ Nghiễm Lai hỏi Trữ Phượng Toàn đã xảy ra chuyện gì.
Trữ Phượng Toàn nói lại một lượt chuyện hôm nay có người Tây đến đàm phán, lấy lý do tự do tín ngưỡng, lại dùng các thủ đoạn rút đầu tư, cắt đứt thương mại, phong tỏa bến cảng để uy hiếp, muốn họ thả người ra.
Kỷ Nghiễm Lai nói: “Chú ba, chú làm đúng lắm! Bất kể chuyện yêu quái biển có liên quan đến họ hay không, giết người đền mạng, Jame phải bị xét xử công khai, phải cho tất cả dân đảo và khách buôn bán thường xuyên đến một lời giải thích”.
Trữ Phượng Toàn nói: “Bây giờ chứng cứ xác thực, không cần kéo dài, tôi tính này mai sẽ xét xử công khai”.
Kỷ Nghiễm Lai nói: “Được, mời mấy người Tây đó đến nghe, xem họ nói thế nào”.
Rồi lại nói với Lý Dục Thần: “Nếu cậu Lý có hứng, ngày mai không ngại cũng đến góp vui”.
Lý Dục Thần vốn định làm xong việc rồi đi, nhưng sự việc liên quan đến Thái Dương Thánh Giáo, lại xảy ra chuyện yêu quái biển, anh quyết định ở lại xem sao. Hơn nữa rất thích cách làm việc của hai vị đảo chủ và cả người dân chất phác trên đảo, nếu có thể giúp được, thì giúp họ một tay.
Liền nhìn sang chị Mai.
Chị Mai cười nói: “Tôi thì không sao, nước biển ở đây sạch hơn thành phố Dũng nhiều, ở lại một hai ngày ngắm phong cảnh cũng rất được”.
Thấy chị Mai vui vẻ đồng ý, đương nhiên Lý Dục Thần cũng đồng ý.
Hại vị đảo chủ vô cùng vui mừng, liền cho người sắp xếp chỗ ở cho họ.
Lý Dục Thần lấy Hỏa Long châu ra nói: “Hôm nay tôi đến có hai chuyện, chuyện thứ nhất là trả đồ cho chủ cũ. Đây là Hỏa Long châu, tôi đã hứa với Trữ đảo chủ, sẽ trả lại đảo Cửu Long”.
Đặt viên trân châu lên bàn.
“Nhưng có điều tôi muốn nói rõ”, Lý Dục Thần bổ sung nói: “Hỏa Long châu không phải do chúng tôi ăn trộm, chuyện này là hiểu lầm”.
Kỷ Nghiễm Lai cười nói: “Đồ đã được trả về, ai lấy cũng không sao”.
Chương 655: Thuyết khách
Lý Dục Thần lại nói: “Không, chuyện này phải nói rõ, không thể vì tôi trả lại, thì nói là tôi ăn trộm. Còn về ai ăn trộm, tôi cũng không muốn nói thêm. Tóm lại người đó đã bị tôi giết rồi. Bây giờ chết không đối chứng, nếu các ông nhất định cho rằng là tôi ăn trộm, tôi cũng không giải thích nữa”.
Lý Dục Thần không nhắc Liễu Kim Sinh, là vì nguyên nhân kết quả sự việc này hơi phức tạp, phải nói rõ thì sẽ liên quan đến chị Mai, anh không muôn để chị Mai khó xử, cũng không muốn để bà ta buồn vì chuyện quá khứ.
Ngoài ra, tổ tiên nhà họ Liễu có công với bách tính xã tắc, cũng coi như cho họ thể diện.
Còn về người khác có hiểu lầm không, ví dụ như nói “không phải anh ăn trộm tại sao anh lại mang trả” , anh không lo sợ, cũng không để ý.
Nếu ai vị đảo chủ thực sự nghĩ như vậy, thì cho thấy mình đã đánh giá cao hai người, để lại Hỏa Long châu, quay đầu đi là được.
Chị Mai hiểu ý của Lý Dục Thần, cảm kích nhìn anh một cái.
Kỷ Nghiễm Lai nói: “Kỷ mỗ có ngốc đi nữa, cũng sẽ không cho rằng là cậu Lý ăn trộm. Hỏa Long châu có ý nghĩa và tác dụng đặc biệt đối với đảo Cửu Long chúng tôi, bây giờ có thể lấy về được, chúng tôi cảm kích còn không hết, đâu thể suy đoán bừa”.
Trữ Phượng Toàn cũng nói: “Đúng thế, sau khi đại hội võ lâm kết thúc, tôi về nói, anh hai đã nói, chắc chắn không phải là cậu Lý ăn trộm Hỏa Long châu”.
“Ồ? Kỷ đảo chủ chưa từng gặp tôi, tại sao lại chắc chắn như vậy?”, Lý Dục Thần thấy hiếu kỳ.
Kỷ Nghiễm Lai cười nói: “Chú bà về đã kể với tôi chi tiết của đại hội võ lâm, tu vi của cậu Lý, đã gần với người trời, đâu sẽ làm chuyện trộm cắp chứ? Kẻ trộm thực sự chắc chắn sẽ không thừa nhận, càng sẽ không thề hứa đích thân mang Hỏa Long châu đến đảo Cửu Long”.
Lý Dục Thần lại càng có cái nhìn khác với Kỷ Nghiễm Lai, cười ha ha, cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Trữ Phượng Toàn hỏi: “Cậu Lý, cậu vừa nói có hai chuyện, chuyện thứ hai là gì?”
Lý Dục Thần hỏi: “Trữ đảo chủ có biết nhà họ Trần ở Thân Châu không?”
“Tôi biết, nhà họ Trần là thương gia giàu có, về mặt nghiệp vụ vận chuyển biển, cũng có chút qua lại”.
“Nghe nói hai bên có chút mâu thuẫn?”
“Có một chút. Chủ yếu là lúc bàn đầu chúng tôi khai thác đảo Cửu Long, từng mời nhà họ Trần, nhưng lúc đó họ không để ý đến chúng tôi, không đến đầu tư, cũng không muốn hợp tác với chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đã phát triển, đương nhiên hình thành thế cạnh tranh với họ”.
“Mâu thuẫn nghiêm trọng không?”, Lý Dục Thần cân nhắc lời nói: “Nếu có thể, tôi muốn làm thuyết khách”.
Trữ Phượng Toàn ngẩn người, rồi bỗng cười lớn ha ha, nói: “Thực ra cũng không có xung đột lớn gì, họ làm vận chuyển hàng, chúng tôi làm thông tàu thuyền, vốn dĩ có thể hợp tác cùng thắng lợi. Chỉ là mọi người đều yêu thể diện, không ai chịu nhượng bộ, nên có chút mâu thuẫn. Năm ngoái nghe nói nhà họ Trần mời tông sư xuất hiện, muốn đàm phán với chúng tôi. Lúc đó chúng tôi cũng nói, tông sư gì đến cũng vô ích, đảo Cửu Long cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tông sư. Nhưng tôi không ngờ là cậu Lý, Lý đại tông sư, ha ha ha…”
Trữ Phượng Toàn cười lớn và vang sáng: “Cậu Lý làm thuyết khách, thì không sao nữa. Chuyện kinh doanh, không cần anh cả anh hai tôi ra mặt, tôi có thể làm chủ. Sau này tàu thuyền của nhà họ Trần, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm khó, việc kinh doanh của nhà họ Trần, chúng tôi bật đèn xanh toàn bộ”.
Làm việc rất thuận lợi, Lý Dục Thần cũng rất mừng.
Anh muốn giúp Trần Văn Học, cho nên giúp nhà họ Trần, nhưng anh cũng không hy vọng đảo Cửu Long phải chịu thiệt, bèn nói: “Trữ đạo chủ rộng lượng, Dục Thần khâm phục. Tôi thấy thế này đi, hai nhà các ông vẫn nên ngồi xuống nói chuyện, tốt nhất là có thể hợp tác cùng thắng lợi, đừng vì tôi mà khiến các ông phải chịu thiệt. Hai bên đều là bạn bè, tôi không thiên vị bên nào hơn”.
Trữ Phượng Toàn nói: “Như vậy là tốt nhất, vậy tôi tìm cơ hội nói chuyện với người nhà họ Trần”.
“Ừm, vậy để tôi gọi điện cho người nhà họ Trần”.
Lý Dục Thần lấy điện thoại ra, mới phát hiện điện thoại ở đây không có tín hiệu.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của anh, Trữ Phượng Toàn ghé lại nhìn một cái, cười nói: “Hải đảo hoang vu, trước đây chỉ có thể dùng vệ tinh để gọi điện, bây giờ Bắc Đảo đang khai thác, vừa mới lắp đặt cáp quang đáy biển, cũng tự xây dựng mạng dưới di động, nhưng vẫn chưa kích hoạt chuyển vùng dữ liệu cho các cậu. Cậu có thể gọi bằng điện thoại của tôi”.
Nói xong liền lấy điện thoại của mình ra, do dự một lúc, nói: “Để tôi gọi đi, để thể hiện chút thành ý, tôi có số điện thoại của thư ký Trần Định Bang”.
…
Trần Định Bang đang ngồi trong văn phòng đọc tài liệu. Dạo này việc kinh doanh ở Thân Châu rất triển rất ổn định, đặc biệt là nhà ọ Hoàng, sau khi trải qua chuyện lần trước, không chỉ không vì hôn sự của hai nhà mà trở mặt, ngược lại còn thân thiết với nhà họ Trần hơn, hơn nữa rất nhiều nghiệp vụ gần như đều ủng hộ nhà họ Trần vô điều kiện.
So với sự thuận lợi của Thân Châu, thì bên phía Giang Đông không được suôn sẻ. Nhà họ Phan và nhà họ Trần đã cắt đứt qua lại, không những vậy, Phan Phượng Niên còn liên hiệp với gia tộc khác ở Giang Đông, chặn con đường phát triển của nhà họ Trần đến Giang Đông. Giang Đông là vườn hoa của Thân Châu, không có sự ủng hộ của hậu phương Giang Đông, thì rất nhiều việc làm ăn ở Thân Châu sẽ rất khó khăn.
Chương 656: Tìm kiếm hải yêu
Ngay lúc ông ta đang suy nghĩ, thư ký tiến đến gõ cửa, chụm hai tay lại, nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Trần, ông có điện thoại, là đảo Cửu Long gọi tới".
Trần Định Bang sững sờ: "Đảo Cửu Long?"
Ông ta liền nhận lấy điện thoại, nhìn thấy phía trên là một chuỗi số xa lạ.
"Alo, ai vậy?"
"Gia chủ nhà họ Trần sao? Tôi là Trữ Phượng Toàn của đảo Cửu Long".
"Trữ... Trữ đảo chủ?", Trần Định Bang vô cùng kinh hãi.
"Gia chủ nhà họ Trần, quấy rầy ông rồi. Cậu Lý đang ở chỗ tôi, cậu ấy đề nghị hai nhà chúng ta hợp tác với nhau. Gia chủ nhà họ Trần có rảnh không, đến đảo Cửu Long xem cảnh biển nhé? Nếu ông không rảnh, vậy cũng chỉ có thể để hôm nào tôi đến Thân Châu thăm bến tàu sông Hoàng Phổ của ông thôi".
Trần Định Bang nghe vậy, từ giật mình chuyển sang kích động hẳn lên.
"Cậu… Cậu Lý vẫn còn ở đó chứ? …Được, được, tôi có rảnh! Có rảnh! Tôi sẽ đến ngay lập tức!"
Trữ Phượng Toàn cúp điện thoại, cười nói: "Gia chủ nhà họ Trần nói sẽ tới ngay lập tức, nhưng mà đi tàu từ Thân Châu tới đây, nhanh nhất cũng phải đến chạng vạng tối, vừa vặn có thể ăn cơm tối".
Ông ta còn nói: "Chờ sang năm sân bay thành của chúng tôi xây xong thì sẽ dễ dàng hơn nhiều".
Kỷ Nhiễm Lai nói: "Nhà họ Trần là bá chủ vận chuyển đường biển, chú ba, chú phải chiêu đãi thật tốt đấy".
Trữ Phượng Toàn nói: "Anh hai, anh yên tâm đi, nể mặt cậu Lý, em cũng sẽ không bạc đãi gia chủ nhà họ Trần đâu".
Lý Dục Thần là người đề nghị, chỉ cần nói một câu đã hoàn thành xong chuyện này. Người ta nể mặt anh đương nhiên là do anh cứu người trước, nhưng anh vẫn không muốn nợ nhân tình của người ta, liền nói:
"Thời gian còn sớm, Kỷ đảo chủ, nếu như có thể, hãy dẫn tôi đến vùng biển xảy ra chuyện của các ông xem một chút đi".
Kỷ Nhiễm Lai nói: "Tôi cũng đang suy nghĩ đến việc này, chỉ là hải yêu kia thực sự quá mức quỷ dị nguy hiểm, sợ không phải là thứ mà sức người có khả năng thắng được. Chúng ta có cần chuẩn bị đầy đủ rồi hẵng đi hay không?"
Trong lòng Kỷ Nhiễm Lai còn sợ hãi, mặc dù biết Lý Dục Thần rất lợi hại, nhưng dù sao ở biển rộng mênh mông, võ công có cao thế nào cũng rất khó ngăn cản quái vật trong biển.
Lý Dục Thần nói: "Không cần, ông chỉ cần dẫn tôi đi là được rồi. Hoặc là ông nói cho tôi vị trí, tự tôi đi".
Kỷ Nhiễm Lai nhíu mày, suy nghĩ một lát.
Ông ta vốn nghĩ rằng sẽ bế quan khóa đảo, chờ anh cả Lục Kính Sơn xuất quan rồi tính sau.
Nhưng nếu như thế thì đúng là đả kích trí mạng với thương nghiệp, các khách thương cũng sẽ tránh đi vùng biển này, từ đây sẽ không còn tàu thuyền qua lại, thành tựu mà đảo Cửu Long vất vả lắm mới lấy được cũng sẽ thành công cốc.
Bây giờ Lý Dục Thần chủ động nói muốn xem, đây cũng là một cơ hội.
Kỷ Nhiễm Lai suy nghĩ liên tục, nói: "Được, tôi sẽ dẫn cậu đi, nhưng mà vẫn phải chuẩn bị một chút. Chú ba, chú bảo đội tuần tra biển chuẩn bị hai con tàu tốt nhất chờ ở cảng, anh và cậu Lý sẽ ra biển một chuyến".
Trữ Phượng Toàn nói: "Em cũng đi".
Kỷ Nhiễm Lai nói: "Chú ở lại trên đảo, để đề phòng chuyện không hay, vẫn nên phong tỏa bến cảng và bến tàu trước đi, cấm chỉ tất cả tàu thuyền ra biển. Lý do thì chú cứ tùy tiện bịa ra một cái".
Trữ Phượng Toàn đành phải đáp ứng, sau đó rời đi chuẩn bị.
Rất nhanh đã chuẩn bị xong tàu, Kỷ Nhiễm Lai dẫn Lý Dục Thần đi ra bến cảng.
Lý Dục Thần nói với chị Mai: "Chị đi nghỉ trước đi, chờ tôi trở về".
Chị Mai biết mình đi theo cũng vô dụng, liền dặn dò: "Vậy cậu cẩn thận một chút", lại nháy mắt với anh mấy cái, yêu kiều cười một tiếng: "Tiên nhân cũng không phải vạn năng, đánh không lại thì chạy, nếu cậu chết ở trên biển, chị đây cũng chỉ có thể nhảy xuống biển tuẫn tình vì cậu thôi!"
Chị Mai luôn luôn biết trêu chọc người ta như thế. Khó trách ông chủ Vương và sư phụ Vinh đều si mê bà ta.
Lý Dục Thần bĩu môi, nói: "Chị, vậy chị sẽ không có cơ hội đâu. Nếu tôi rơi xuống biển, Đông Hải Long Vương còn muốn mời tôi đến Thủy Tinh Cung làm khách. Không chết được đâu!"
Chị Mai cười mắng: "Thằng nhóc thối, biết cậu lợi hại rồi, nhưng cũng không thể khoác lác như thế được! Được rồi, chị sẽ không nhảy xuống biển vì cậu đâu, yên tâm đi".
Tàu ra khỏi biển, lái về hướng đông bắc.
Hai chiếc tàu tuần tra này được chế tạo đặc biệt, thân tàu được bọc thép, còn được trang bị hai nòng pháo và súng máy hai đầu, tương tự với rất nhiều con tàu tuần phòng trên biển của các quốc gia nhỏ.
Đảo Cửu Long có thể dựng lên một đội tuần tra biển như vậy cũng không đơn giản.
Tàu lái ra ngoài khoảng năm mươi hải lý, Kỷ Nhiễm Lai chỉ về đằng trước nói: "Chính là chỗ này".
Trên mặt biển đung đưa, cái gì cũng không có.
Mấy con tàu bị hải yêu tập kích cũng không biết trôi đến chỗ nào rồi.
Lý Dục Thần đưa thần thức ra khắp mặt biển để tìm kiếm yêu khí.
Những chỗ hải yêu ẩn hiện chắc chắn sẽ có yêu khí, chỉ cần đuổi theo yêu khí sẽ có thể tìm ra hải yêu.
Mặc dù nước biển chuyển động, bất kỳ cái gì bao gồm cả mùi đều sẽ di chuyển đi theo luồng sóng, nhưng nước biển chảy lại phân theo từng tầng, phía trên nhìn như sóng cả mãnh liệt, phía dưới mặt biển lại rất yên bình. Mà hải yêu sẽ không chỉ hoạt động ở mặt biển, nhất định ở sâu trong biển cũng sẽ có mùi của bọn chúng.
Con tàu bắt đầu di chuyển lòng vòng quanh vùng biển này.
Lý Dục Thần đưa thần thức xâm nhập xuống dưới mặt biển, tìm kiếm như rađa quét sóng.
Rất nhanh, anh đã phát hiện ra một chút yêu khí nhàn nhạt.
"Lái về hướng bên kia đi!", Lý Dục Thần đưa tay chỉ về một hướng, nói.
Kỷ Nhiễm Lai liền ra lệnh cho thuyền viên, để bọn họ lái theo hướng Lý Dục Thần chỉ.
Khi con tàu di chuyển về phía trước, yêu khí dưới mặt nước cũng dần trở nên nồng nặc hơn.
Lý Dục Thần không ngừng chỉ hướng, con tàu cũng không ngừng rẽ trái rẽ phải.
Bỗng nhiên, Lý Dục Thần lớn tiếng nói: "Đi về phía đó, tăng tốc! Dùng tốc độ nhanh nhất!"