Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 544: Chuyện hai nhà Trần Hoàng hợp tác

Lý Dục Thần đang lo lắng không biết phải giúp chị Mai giải quyết chuyện này như thế nào. Đã sắp đến đại hội võ lâm, chắc chắn chị Mai sẽ không muốn trở lại bên cạnh Liễu Kim Sinh, mà Liễu Kim Sinh không chịu gánh trách nhiệm này, một khi sự thật được công bố, chắc chắn người của đảo Cửu Long sẽ đi tìm chị Mai tính sổ. Cho dù chị Mai giao yêu đan ra, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.

Hoàng Tổ Hùng thấy Lý Dục Thần không nói lời nào, còn tưởng rằng trong lòng anh mất hứng, liền tiếp tục nói: “Cậu Lý yên tâm, tôi sẽ không xen vào chuyện nhà họ Trần nữa”.

Lý Dục Thần biết ông ta hiểu lầm, cũng lười giải thích, chỉ nói: “Ông có xen vào hay không là quyền của ông, không liên quan gì đến tôi cả”.

Hoàng Tổ Hùng sửng sốt, cũng không biết Lý Dục Thần có ý gì, đây là muốn ông ta xen vào hay là mặc kệ đây? Nhưng ông ta cũng không dám hỏi nhiều, sợ mình nói sai khiến Lý Dục Thần mất hứng, vất vả lắm mới gặp được “người thật tốt”, nếu để cậu ấy chạy mất, về sau biết đi đâu tìm người để hỏi về con đường Tiên Thiên đây?

“Cậu Lý…”, Hoàng Tổ Hùng thử thăm dò: “Về sau tôi nên đi tìm cậu như thế nào? Chúng ta... kết bạn Wechat đi?”

Cố Ngôn Châu bên cạnh suýt nữa bật cười thành tiếng. Đây chính là Tông Sư đó! Trước đêm nay, Tông Sư ở trong lòng ông ta là một tồn tại cao cao tại thượng! Ví dụ như lão gia chủ Cố Thanh Sơn của nhà họ Cố ở Tân Môn, ở trong nhà còn được tôn sùng như thần linh.

Nhưng vị Tông Sư trước mắt này lại nói chuyện vô cùng dè dặt trước mặt cậu Lý trẻ tuổi, giống như một học sinh tiểu học vậy.

Tông Sư mời người ta kết bạn Wechat, nếu chuyện này truyền đi, có người nào trong võ đạo thiên hạ sẽ tin chứ?

Nhưng sự thật lại đang xảy ra trước mắt, khiến Cố Ngôn Châu không thể không tin. Lại nhìn về hướng Lý Dục Thần, trong mắt Cố Ngôn Châu tràn ngập ánh sáng sùng bái. Ông ta bỗng nhiên cảm thấy mình may mắn cỡ nào, vậy mà lại gặp được một nhân vật như thần tiên trong trường đấu chó ở thành phố Hoà. Ông ta cũng được hưởng vận may từ Trần Văn Học, đương nhiên cũng bởi vì hành động của mình không tệ, không trông mặt mà bắt hình dong, cuối cùng bây giờ mới có hồi báo, chiếm được Bát Quái Du Hồn Chân Quyết mà tổ tiên để lại.

Lý Dục Thần nhìn thấy dáng vẻ này của Hoàng Tổ Hùng, không khỏi mỉm cười cười, nói: “Có thể kết bạn Wechat, có việc gì ông cũng có thể đến thành phố Hoà tìm tôi. Nhưng tôi vẫn giữ câu nói kia, chỉ luận bàn, không truyền đạo”.

Hoàng Tổ Hùng vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng, tôi hiểu rồi”.

Nói xong lập tức lấy di động ra mở mã quét Wechat: “Cậu Lý, quét tôi!”

Thái độ e dè giống như một học sinh hư gặp được thầy hiệu trưởng trên hành lang trường học vậy.

...

Trần Định Bang và Hoàng Duy Long đang ngồi trong thư phòng uống trà, vừa trò chuyện về chuyện hai nhà hợp tác.

Bởi vì Hoàng Tổ Hùng ra mặt, hai nhà Trần Hoàng hợp tác đã là chuyện ván đã đóng thuyền, còn chặt chẽ hơn bất cứ thời điểm nào trước đây. Chuyện này cũng coi như trong cái rủi có cái may, đều là chuyện tốt đối với hai nhà.

Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là hôn sự của Trần Văn Học và Hoàng Giai Tuệ xem ra là đã thất bại.

Vừa nghĩ đến Trần Văn Học, Trần Định Bang liền cảm thấy phiền muộn.

Ông ta rất thích con trai út của mình, mặc dù có chút bất cần đời, nhưng trong xương có kiêu ngạo và thông minh, làm cho Trần Định Bang giống như thấy được chính mình trước đây vậy. Mặt khác, ông ta cũng cảm thấy mình đã để mẹ của Trần Văn Học - La Bội Dao phải chịu thua thiệt, cho nên mới đặc biệt muốn bồi thường cho hai mẹ con bọn họ, đương nhiên cũng là vì yêu ai yêu cả đường đi, ông ta mới thân thiết với Trần Văn Học hơn một chút.

Dưới sự so sánh, con lớn Trần Chí Hổ từ nhỏ đã được giáo dục tốt nhất, lại ngu ngốc đến mức không giống con ruột của ông ta. Mà quan trọng nhất là bản tính đứa nhỏ này đã vô cùng keo kiệt bủn xỉn, phẩm chất như vậy sẽ khó có thể kế thừa nghiệp lớn của gia tộc.

Cho nên trong lòng Trần Định Bang đã nhận định người nối nghiệp gia tộc chính là Trần Văn Học mà không phải Trần Chí Hổ. Nhưng những trưởng bối trong gia tộc lại không nghĩ như vậy. Bọn họ không quan tâm đến việc người thừa kế gia chủ có thông minh hay không, bọn họ chỉ quan tâm đến ích lợi. Ở trong mắt bọn họ, kiếm một con chó đến cũng có thể để làm gia chủ, chỉ cần bên trong gia tộc vẫn vận chuyển bình thường là được.

Trần Văn Học là con ngoài giá thú, nhà ngoại của mẹ anh ta - nhà họ La đã bị tiêu diệt hết, chọn anh ta làm gia chủ, ở trong mắt những người kia là hoàn toàn không có lợi ích gì cho tương lai của gia tộc. Mà nhà mẹ đẻ của Phan Phượng Anh - mẹ của Trần Chí Hổ - nhà họ Phan là gia tộc lớn ở Giang Đông, gia chủ Phan Phượng Niên là anh trai của Phan Phượng Anh, cũng chính là cậu ruột của Trần Chí Hổ, là một trong ngũ hổ của Giang Đông, mệnh danh là “Sấu Hổ”, nổi tiếng giống mãnh hổ Cô Tô Từ Thông vậy.
Chương 545: Tôi sẽ không xen vào chuyện nhà họ Trần nữa

Nhà họ Phan có thế lực rất lớn, bằng không Trần Định Bang cũng sẽ không dứt khoát bỏ qua La Bội Dao mà nghe theo sự sắp xếp của trưởng bối trong gia tộc kết hôn với Phan Phượng Anh.

Nếu muốn nâng đỡ Trần Văn Học làm người nối nghiệp, nhất định phải tìm một chỗ dựa vững chắc cho anh ta. Trần Định Bang chuẩn bị rất lâu, cuối cùng mới tìm được nhà họ Hoàng.

Thật ra cuộc hôn nhân này cũng không dễ dàng, phải thuyết phục nhà họ Hoàng, còn phải thuyết phục đám trưởng bối trong gia tộc nữa.

Thuyết phục nhà họ Hoàng sẽ cho ra đủ nhiều ích lợi. Nếu có càng nhiều ích lợi, người trong tộc sẽ không thể phản đối được. Cho nên lần này Trần Định Bang phải tạo ra cơ hội xung đột với đảo Cửu Long, mới thu phục được cả hai bên.

Nhưng ông ta lại cố tình xem nhẹ một vấn đề, nhà họ Hoàng và nhà họ La có mối thù truyền kiếp. Mà Trần Văn Học lại là người có tính tình quật cường, thật ra điểm này cũng rất giống Trần Định Bang khi còn trẻ.

Trần Định Bang cũng không biết nên vui vẻ hay nên tức giận nữa. Nhưng ông ta cũng không thay đổi ý định. Ông ta cảm thấy La Bội Dao có thể nghĩ thông suốt chuyện này nặng nhẹ như thế nào. Nhà họ La đã không còn tồn tại, còn có cái gì quan trọng hơn tương lai của Trần Văn Học đâu?

Nếu ngay cả điểm ấy mà La Bội Dao còn không hiểu rõ, sẽ không phải là La Bội Dao mà Trần Định Bang từng thích.

Trần Định Bang cảm thấy nên lấy uy nghiêm của người làm bố để buộc Trần Văn Học hoàn thành cuộc hôn nhân này, mọi chuyện sẽ hoàn toàn may mắn. Nhưng ông ta vẫn xem nhẹ quyết tâm của Trần Văn Học, càng không ngờ nửa đường lại xuất hiện một kẻ tên là Lý Dục Thần.

Bây giờ cuộc hôn nhân giữa hai nhà Trần Hoàng đã bị phá huỷ, con lớn Trần Chí Hổ còn gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Trần Chí Hổ có ngu ngốc đến thế nào đi nữa thì cũng là con của ông ta, ông ta không có khả năng mặc kệ.

Cũng may Hoàng Tổ Hùng đã đồng ý ra mặt.

“Hoàng gia chủ, ông xem, hôn nhân của hai đứa bé…”, ở trước mặt Hoàng Duy Long, Trần Định Bang còn muốn cứu vãn một chút.

Đương nhiên Hoàng Duy Long hiểu được ý của Trần Định Bang, cười khổ lắc đầu nói: “Trần gia chủ, chuyện này chỉ sợ không phải chỉ có mỗi ông và tôi muốn là có thể quyết định được. Người trẻ tuổi bây giờ đều có chủ kiến độc lập của chính mình, không phải ở thời đại của chúng ta, đặt tất cả lợi ích của gia tộc lên đầu, vì gia tộc có thể hy sinh mọi chuyện cá nhân nữa”.

Trần Định Bang thở dài: “Đúng vậy, bọn họ đâu thèm quan tâm đến những chuyện đó, không gây thêm phiền toái cho mình đã không tệ rồi”.

“Không có biện pháp nào cả, thời đại thay đổi”, Hoàng Duy Long nói.

Hai người đang cảm thán, Phan Phượng Anh lại đột nhiên vọt vào, kêu to: “Định bang, Chí Hổ nó... hình như nó không ổn rồi!”

Trần Định Bang lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng dậy nhìn bà ta.

Hoàng Duy Long cũng đi theo.

Trần Chí Hổ ở trong phòng, lăn từ trên giường xuống đất, cả người co giật, khóe miệng trào bọt mép, đau đớn rên rỉ phun cả nước bọt ra.

Phan Phượng Anh sốt ruột đến mức chảy nước mắt.

Trong lòng Trần Định Bang cũng sốt ruột, nhưng ông ta cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể an ủi: “Phu nhân, hẳn là không có việc gì, chờ một chút đi”.

Lúc này, người hầu đến báo lại, nói Hoàng lão tông sư đã trở về.

Trần Định Bang mừng rỡ: “Đi, theo tôi đi nghênh đón!”

Sau đó ông ta và Hoàng Duy Long vội vã đi ra ngoài.

Phan Phượng Anh nhìn con trai một cái, cũng đi theo ra ngoài.

Tới phòng khách, thấy Hoàng Tổ Hùng, Phan Phượng Anh cũng không thèm quan tâm đến lễ nghi, sốt ruột hỏi han: “Thế nào? Hoàng lão tông sư, con tôi được cứu rồi sao?”

Hoàng Tổ Hùng nhìn bà ta một cái, sau đó nhìn về phía Trần Định Bang, nói: “Trần gia chủ, xin lỗi, về sau tôi sẽ không xen vào chuyện nhà họ Trần nữa”.

Ông ta nói xong câu đó, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

“Vì cái gì?”, Phan Phượng Anh không nhịn được hét lớn.

Trần Định Bang và Hoàng Duy Long vẫn duy trì trầm mặc, trong lòng lại tràn ngập khiếp sợ. Tuy rằng chưa nói, nhưng bọn hắn đã đoán được nguyên nhân.

Hoàng Tổ Hùng nói mặc kệ, vậy chỉ có một khả năng, ông ta đã thua Lý Dục Thần.

Nhưng sao có thể? Đây là nghi vấn trong lòng Trần Định Bang và Hoàng Duy Long.

Hoàng Tổ Hùng thở dài một hơi, nói với Hoàng Duy Long: “Chúng ta đi thôi”.

Hoàng Duy Long không nói gì, chỉ chắp tay tỏ ý xin lỗi với Trần Định Bang, sau đó yên lặng đi theo Hoàng Tổ Hùng.

Nhìn thấy bọn họ rời khỏi nhà họ Trần, trong lòng Trần Định Bang vô cùng phức tạp.

Mà Phan Phượng Anh lại kêu to lên giống như nổi điên: “Hoàng Duy Long, ông là tên khốn nạn! Vừa rồi không phải đã vỗ ngực nói chắc chắn sao? Làm sao lại như rùa đen rút đầu...

Bà ta còn chưa nói xong, đã bị Trần Định Bang tát một cái thật mạnh.

“Bà điên rồi!”, Trần Định Bang cả giận nói: “Chưa bao giờ nghe thấy câu không thể sỉ nhục Tông Sư sao!”

Trần Định Bang sợ thật, nhỡ may Hoàng Tổ Hùng tức giận, chỉ cần quay đầu lại vung tay lên một cái đã có thể đập chết mình rồi. Dưới tình huống chưa kịp chuẩn bị, nhà họ Trần căn bản không có khả năng chống đỡ được sự trừng phạt của một Tông Sư.
Chương 546: Vận mệnh phong thuỷ

“Phải, tôi điên rồi!”, Phan Phượng Anh bụm mặt: “Con trai sắp đau đến chết! Ông xem ông mời được người nào kia? Tông Sư chó má gì! Ông ta đến để cứu người sao? Rõ ràng là tới đùa giỡn chúng ta!”

Bà ta nhìn Trần Định Bang: “...Tôi hiểu rồi, trong lòng ông đang rất vui vẻ đúng không? Có thể đón hồ ly tinh kia đến nhà họ Trần? Đây là kế hoạch ông đã chuẩn bị từ trước đúng không?”

“Bà đang nói cái gì?”, Trần Định Bang cả giận nói.

“Tôi nói cái gì ông không rõ sao? Điều kiện mà La Bội Dao đưa ra, muốn cứu mạng Chí Hổ thì phải lấy ra một trăm triệu, hoặc là dùng kiệu lớn tám người nâng đón bà ta vào nhà họ Trần một cách quang vinh, còn phải tuyên bố trước mặt mọi người Trần Văn Học là người nối nghiệp gia chủ. Ông nói đi, đây có phải là kế hoạch của ông hay không? Ông đã sớm muốn đưa hồ ly tinh đến đây!”

“Điều đó không có khả năng!”, Trần Định Bang phẫn nộ nói: “Bội Dao không phải là người như thế, bà ấy tuyệt đối sẽ không nói như vậy”.

“Hừ, đây là chính mồm tên họ Lý nói với tôi, không phải La Bội Dao, tên họ Lý sẽ nghĩ ra loại điều kiện này ư?”, Phan Phượng Anh phẫn nộ nói: “Ông đừng cho là tôi không biết, nhà họ Hoàng đưa ra nhiều điều kiện về hôn sự như vậy, đơn giản là muốn trải đường cho Trần Văn Học thôi! Chúng tôi đều không phải kẻ ngốc, vì sao Chí Hổ lại phải đi ngăn cản cuộc hôn nhân này, còn không phải là tự cứu ư! Nó không tự cứu, sớm muộn gì cũng sẽ bị Trần Văn Học và hồ ly tinh kia của ông hại chết!”

“Đủ rồi!”, Trần Định Bang rốt cuộc không chịu nổi: “Nếu bà còn nói hươu nói vượn nữa thì mau cút cho tôi!”

“Ha, rốt cuộc đã nói ra lời trong lòng chứ gì! Ông đã sớm muốn đuổi tôi đi đúng hay không?”, Phan Phượng Anh cười lạnh nói: “Được, tôi đi! Nhà họ Trần không có bản lĩnh cứu con tôi, tôi sẽ quay về nhà họ Phan! Tôi đi tìm anh trai tôi, chúng tôi sẽ đến Mao Sơn tìm thần tiên! Chờ tôi tìm người trừng trị tên họ Lý kia, sẽ lại giải quyết hồ ly tinh và nghiệt chủng kia sau!”

...

Long Thành Giang Đông, đại viện nhà họ Phan.

Phan Phượng Niên long hành hổ bộ đạp lên ánh nắng sáng sớm đi trên con đường rộng lớn, đi song song với ông ta còn có một vị đạo sĩ.

Ở phía sau bọn họ là một hàng đội ngũ thật dài. Người trong đội ngũ đang cầm đủ thứ kì quái, có người bê hộp gỗ đựng đầu heo, có người cầm khay, mâm đựng đầy bánh mật, có người cầm giỏ, có người cầm chổi, có người cầm cờ, lại có người khiêng khúc gỗ.

Bắt mắt nhất hẳn là chính giữa đội ngũ, bốn người đang nâng một cái kiệu, trên kiệu đặt một cái cây rụng tiền lớn. Cành cây được làm vàng, lá cây là những tờ tiền trăm đồng.

Đoàn người lặng lẽ không một tiếng động đi vào sân, vừa lúc ánh sáng rạng đông đầu tiên của sáng sớm chiếu vào một cái cây rụng tiền kia, tỏa ra ánh sáng đỏ au.

Phan Phượng Niên cười haha, nói : “Lưu đạo trưởng, lần này phải cảm ơn ông. Một khi hoàn thành bố cục phong thuỷ này, năm nay tài vận của nhà họ Phan tôi chắc chắn sẽ càng vượng”.

Đạo sĩ bên cạnh mỉm cười: “Phan gia chủ yên tâm, một khi hoàn thành bố cục này, tất cả vận thế ở Long Thành đều sẽ tụ tập về nhà họ Phan. Ngũ hổ Giang Đông chắc chắn cũng sẽ tôn Phan gia chủ làm người đứng đầu!”

“Lưu đạo trưởng, tôi còn muốn mời ông tạo bố cục nữa”, Phan Phượng Niên nói.

Lưu đạo sĩ khẽ nhíu mày, nói: “Phan gia chủ, vận mệnh phong thuỷ phải thuận thế mà làm, không thể cưỡng ép làm được. Bố cục hôm nay cũng phải mất rất nhiều năm mới có thể hoàn thành, nếu làm lại…”

Phan Phượng Niên cười nói: “Tôi không vì gia vận. Mà là vì một người”.

“Ồ, người nào?”

“Ông đã bao giờ nghe nói về Lang Dụ Văn năm đó chưa?”

“Lang Dụ Văn?”, Lưu đạo sĩ ngẫm nghĩ, nói: “Có phải là Lang Dụ Văn đã từng là người giàu số một ở Giang Đông không?”

“Chính là cậu ta”.

“Tôi cũng biết một chút, lúc anh ta còn giàu có đã từng quyên tặng một số tiền lớn cho Vạn Phúc Cung chúng tôi, vì thế sư huynh tôi còn tiếp kiến anh ta. Nghe nói người này làm giàu rất nhanh, sau đó cũng xuống dốc rất nhanh, có thể nói là thịnh vượng đến nhanh mà sụp đổ đến cũng nhanh”.

Lưu Mạnh Vũ là đạo sĩ của Vạn Phúc Cung ở Mao Sơn. Bây giờ trụ trì của Vạn Phúc Cung là Cổ Thủ Mặc đạo trưởng, chính là sư huynh của ông ta. Năm đó chuyện Cổ Thủ Mặc tiếp kiến Lang Dụ Văn, ông ta còn nhớ rõ. Ông ta cũng có ấn tượng không tệ với Lang Dụ Văn. Đương nhiên cũng có thể là vì người ta quyên tiền nhiều.

“Đạo trưởng có biết vì sao anh ta lại thất bại không?”

“Tôi cũng không biết chuyện này. Người sơn dã như chúng tôi sẽ không quan tâm đến hưng vong của thế gian”.

Phan Phượng Niên nói: “Người này quá mức cuồng vọng, không thèm để các gia tộc lớn ở Giang Đông vào mắt, đắc tội rất nhiều lần. Cuối cùng bị tám thế gia lớn bắt tay chèn ép, mới suy bại gần như chỉ trong một đêm”.

Ban đầu Lưu Mạnh Vũ không rõ vì sao Phan Phượng Niên lại nhắc đến chuyện này với ông ta, nhưng vừa suy nghĩ đã hiểu được, bèn cười nói: “Xem ra Phan gia chủ chính là một trong tám thế gia lớn năm đó”.

Phan Phượng Niên bật cười, nói: “Không sai, năm đó tám thế gia lớn mặc dù tôn nhà họ Trương ở Kim Lăng làm chủ, nhưng nhà họ Phan tôi mới là nơi chân chính xâu chuỗi tám nhà lại với nhau. Kế hoạch tiêu diệt Lang Dụ Văn cũng là do nhà họ Phan tôi dốc hết sức tính toán”.

Lưu Mạnh Vũ hoàn toàn hiểu được, hơi nhíu mày, hỏi: “Đây đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, vừa rồi Phan gia chủ nói phải chuyện lớn, hay là...

Phan Phượng Niên nói: “Năm đó có thể thuận lợi làm cho Lang Dụ Văn phá sản, cũng là do có cao nhân chỉ điểm, vị cao nhân này bây giờ đang ở Vạn Trữ Cung”.

Lưu Mạnh Vũ kinh hãi nói: “Chẳng lẽ là Định Nhất sư thúc?”

“Đúng thế”, Phan Phượng Niên nói: “Năm đó chúng tôi mời Nguyên Định Nhất đạo trưởng tới tạo ra đại cục phong thủy, mới hoàn toàn cứu lại vận mệnh buôn bán cho Giang Đông, để Lang Dụ Văn phá sản chỉ trong một đêm. Nhưng mà Nguyên đạo trưởng đã bế quan, mấy ngày hôm trước tôi đến Vạn Trữ Cung muốn mời ông ấy rời núi, lại không thể nhìn thấy ông ấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK