Con chó ngao Tây Tạng bị người đẹp Đông Doanh tóm cổ vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn mất đi hung tính.
Người đẹp Đông Doanh rất tự tin vào kỹ năng huấn luyện chó của mình, cô ta thậm chí còn không thèm liếc nhìn con chó ngao Tây Tạng một cái, chỉ nhìn vào chiếc kim giữa hai ngón tay phải của mình.
Người huấn luyện chó ngao Tây Tạng có vẻ cũng không sốt ruột, cũng không tiến lên ngăn cản.
Lý Dục Thần bất giác lắc đầu.
Cô gái này quá vội vàng.
Cây kim này phải được Thái Vĩ Dân rút ra mới đúng.
Thái Vĩ Dân là chủ của trường đấu chó này, cũng là trọng tài của trận cá cược này.
Chỉ khi gã ta tận mắt xác nhận thì mới tính là có người gian lận.
Hoặc phải bắt tại trận người huấn luyện chó ngao Tây Tạng đang rút nó ra mới được.
Bây giờ cô gái này lại rút kim ra trước, chỉ cần đối phương khăng khăng nói là cô ta vu oan giá họa thì chuyện sẽ rất khó xử lý.
"Ông chủ Chu, chuyện này là thế nào đây?", Thái Vĩ Dân hỏi.
Quả nhiên, Chu Lợi Quân bắt đầu giở trò.
"Sao lại thế này? Làm sao tôi biết chuyện gì đang xảy ra chứ?"
"Ông chủ Chu, anh cũng biết quy tắc chỗ này của tôi rồi đó, tuy thân phận anh cao quý nhưng nếu dám ở đây giở trò thì tôi cũng sẽ không bỏ qua".
"Chuyện này đúng là phải làm cho ra lẽ", Chu Lợi Quân tiếp tục ngụy biện: “Tôi chỉ biết rằng người phụ nữ này đã xông tới và khống chế con chó của tôi, sau đó lại cầm cây kim trên tay. Chó đánh không lại thì người đi ra mặt sao? Nếu nói gian lận thì chính là cô ta gian lận, anh tự mà hỏi cô ta".
Sắc mặt Thái Vĩ Dân trầm xuống: "Ông chủ Chu, đừng tưởng rằng chúng tôi đều là kẻ ngu ngốc, chuyện này nếu như hôm nay anh không giải thích rõ ràng thì cũng đừng mong rời khỏi căn phòng này".
Gã ta nhẹ nhàng khoát tay.
Bốn thuộc hạ ở hai bên cửa giơ nỏ lên nhắm vào Chu Lợi Quân.
Sắc mặt Chu Lợi Quân liền biến đổi: "Muốn nói gì cũng phải có chứng cứ rõ ràng. Anh nói, tôi gian lận thì đưa chứng cứ ra đây xem!"
Trần Văn Học nói: "Sếp Chu, anh đúng là không biết xấu hổ. Bằng chứng đã nằm trong tay cô Chiyoko rồi, anh còn cần thêm bằng chứng gì nữa?"
Chu Lợi Quân nhún vai nói: "Chỉ là một cây kim mà thôi, có thể chứng minh được cái gì chứ? Huống chi cây kim đang nằm ở trong tay của cô ta, sao cậu không nghĩ rằng chính cô ta đã vu oan cho tôi?”
Rất ít có ai mặt dày vô sỉ như gã ta từng xuất hiện trong trường đấu chó này.
Nếu là người bình thường, Thái Vĩ Dân đã sớm động thủ.
Nhưng Chu Lợi Quân là một nhân vật lớn ở Vụ Châu, thậm chí còn dám đến Thần Châu tranh giành việc kinh doanh với người nhà họ Trần.
Thái Vĩ Dân chẳng qua chỉ có thể dựa vào cậu cả nhà họ Lâm để kiếm cơm ở thành phố Hòa này.
Nếu như bây giờ mình thật sự chặt một bàn tay của Chu Lợi Quân, lỡ như kẻ chống lưng của gã ta tìm đến mình tính sổ thì ngay cả Lâm Thiếu Hằng cũng khó có thể bảo vệ được mình.
Nhưng trong tình huống này, nếu như Thái Vĩ Dân nhắm mắt làm ngơ thì sau này cũng khó lăn lộn trên giang hồ.
Quan trọng hơn, nếu như đắc tội với nhà họ Trần ở Thần Châu thì chỉ sợ mình còn phải chết nhanh hơn.
Chuyện này khiến cho Thái Vĩ Dân rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Trừ khi đưa ra bằng chứng chắc chắn khiến Chu Lợi Quân không thể bác bỏ thì Thái Vĩ Dân mới có cớ ra tay.
Lý Dục Thần khẽ cười một tiếng: "Cái kim này giấu trong chiếc nhẫn trên ngón giữa bàn tay phải của người huấn luyện chó. Nếu bảo anh ta tháo chiếc nhẫn ra thì nhất định có thể nhìn thấy lỗ cắm kim. Nếu như tôi đoán không sai thì anh ta hẳn vẫn còn giấu trong chiếc nhẫn một loại thuốc có thể kích thích trung khu thần kinh hưng phấn của con chó".
Nghe anh nói tới đây, Chu Lợi Quân liền biến sắc.
Và cô gái Đông Doanh tên Chiyoko đã lao tới định giật chiếc nhẫn trên ngón tay của người huấn luyện chó ngao Tây Tạng.
Lý Dục Thần bĩu môi, cô gái này đúng là có tính tình quá nôn nóng, khó trách lúc đấu chó lại hay gào to như vậy.
Người huấn luyện chó ngao Tây Tạng cũng không kích động, khi thấy Chiyoko đến gần, trong mắt gã ta còn hiện lên một tia dâm đãng.
Chiyoko rõ ràng là người có tập võ, thân pháp linh hoạt, lực tay không hề yếu.
Vừa bước tới thì cô ta đã nắm lấy cổ tay người huấn luyện chó lật ngửa lên, định tháo chiếc nhẫn của gã ta ra.
Nhưng người huấn luyện chó ngao Tây Tạng chỉ cười, để lộ hàm răng ố vàng.
Nụ cười đó tràn ngập sự tà dâm không nói nên lời.
Chiyoko nhìn gã ta, bỗng thấy giật mình run rẩy, toàn thân tê dại vô lực.
Người huấn luyện chó ngao Tây Tạng đưa tay ra nắm lấy eo Chiyoko.
"Ha ha, theo ta trở về song tu đi người đẹp".
Gã ta nói bằng thứ tiếng phổ thông không thành thạo.
"To gan!"
Trần Văn Học quát lớn một tiếng: "Chu Lợi Quân, mau bảo người của anh buông Chiyoko ra".
Chu Lợi Quân khoát tay: "Đại sư Kampot muốn làm cái gì thì tôi cũng không ra lệnh được".
Trần Văn Học vô cùng tức giận, lại nhìn sang ông lão bên cạnh.
Ông lão cau mày thờ ơ.
Thái Vĩ Dân không thể không động thủ.
"Ông chủ Chu, anh đã quá đáng rồi!"
Gã ta vung tay lên.
Bốn thuộc hạ, bốn chiếc nỏ, tất cả đều nhằm vào người huấn luyện chó ngao Tây Tạng tên là Kampot.
Kampot không thèm để ý, chỉ nhìn Chiyoko đang bị mình ôm eo, nở nụ cười dâm đãng.
Thái Vĩ Dân vô cùng tức giận.
Chu Lợi Quân không hề nể mặt ai.
Tuy gã ta không dám làm gì Chu Lợi Quân, nhưng bắn chết một gã huấn luyện chó thì không thành vấn đề.
"Bắn!"
Thái Vĩ Dân ra lệnh.
Bốn cây nỏ chuẩn bị bắn tên.
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chuỗi hạt trên cổ tay của Kampot đột nhiên nổ tung.
Bốn hạt châu bắn ra đánh vào cổ tay của bốn người cầm nỏ.
Nỏ đã rời tay.
Kampot đưa tay ra, cả bốn chiếc nỏ đều nằm trong tay gã ta, gã ta lại hung hăng đập chúng xuống đất.
Thái Vĩ Dân lắp bắp kinh hãi, không ngờ đối phương lại là cao thủ ám khí.
Trần Văn Học nhìn ông lão bên cạnh, nói: "Chú Cố, nếu chú còn không ra tay thì người của nhà họ Trần ta sẽ bị bắt đi mất".
Ông lão thở dài, từ từ nhướng mi.
Đột nhiên đôi mắt ông ta lóe lên tinh quang, ông ta vỗ nhẹ xuống bàn, bay đến trước mặt Kampot ngay lập tức.
Song cước của ông ta lăng không đá về phía vai của Kampot.
Chương 64: Oán linh chó
Kampot biết mình đụng phải cao thủ nên không dám khinh địch, gã ta liền đẩy Chiyoko vào ghế sô pha rồi tung song chưởng về phía trước để ngăn chặn song cước của ông lão.
Ông lão bất ngờ vung tay tóm lấy cánh tay của Kampot.
Khi thân thể đang ở trên không trung, ông ta lại như diều hâu xoay người, từ đỉnh đầu của Kampot nhào đến phía sau gã ta.
Chỉ với một cú xoay người, Kampot đã bị cứa sườn.
Ông ta duỗi chân phải về phía trước, đồng thời đặt đầu gối siết chặt thắt lưng của Kampot.
Lại lật lòng bàn tay móc tới, ông ta đã lấy được chiếc nhẫn từ bàn tay Kampot.
Búng chân phải một cái, Kampot liền bị đá ra ngoài.
Động tác vô cùng nhanh gọn, lưu loát.
Những người xung quanh đều ngây người.
Ông lão khí định thần nhàn, còn không thèm liếc mắt nhìn Kampot, chỉ bước tới vỗ nhẹ vào Chiyoko vài cái.
Chiyoko như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cảm ơn rối rít.
Ông già đưa chiếc nhẫn cho Thái Vĩ Dân.
Thái Vĩ Dân liếc nhìn vài lần, lại cười lạnh một tiếng, nói: "Ông chủ Chu, anh còn điều gì muốn nói không?"
Sắc mặt Chu Lợi Quân cứng ngắc: "Anh muốn thế nào?"
"Anh gian lận ở chỗ của tôi, bị người ta bắt quả tang thì cũng không thể trách tôi được. Niệm tình anh cũng là nhân vật lớn một phương, cho nên tôi không yêu cầu nhiều, bây giờ chặt một ngón tay của anh xem như là lời giải thích cho bạn bè trên giang hồ vậy".
“Anh dám!”, Chu Lợi Quân trừng mắt: “Thái đầu to, mau gọi điện thoại cho người chống lưng anh đến đây xem kẻ đó có dám chặt ngón tay của tôi hay không?”
Thái Vĩ Dân nghiêm mặt quát lớn một tiếng: "Người đâu, giữ anh ta lại!"
Ngay lập tức liền có người đi tới đè Chu Lợi Quân xuống ghế, một tay chống lên bàn.
Thái Vĩ Dân lấy ra một con dao găm quân dụng, từng bước tiến về phía Chu Lợi Quân.
Chu Lợi Quân rốt cục cũng đã biết sợ, liền lớn tiếng quát: "Đại sư Kampot, sao còn chưa ra tay đi?"
Kampot vừa bị ông lão đá đi, lúc này mới từ từ đứng dậy nói với Chu Lợi Quân: "Gấp đôi số tiền!"
Chu Lợi Quân vội vàng gật đầu nói: "Gấp đôi, gấp đôi".
Kampot lại nhìn Chiyoko: "Cô gái này phải là của tôi".
Chu Lợi Quân nói: "Của anh, tiền, phụ nữ, của anh tất!"
Kampot cười ha hả nói: "Được rồi", sau đó gã ta lấy từ trong người ra một chiếc bát vỡ.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy đó không phải là một chiếc bát vỡ mà là một mảnh sọ người.
Kampot đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ quái và nâng chiếc bát trên tay lên.
Một trận âm phong từ đâu thổi đến.
Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống, gần như sắp đóng băng.
Bốn phương tám hướng đều có tiếng chó sủa truyền đến.
Âm phong lướt qua, bóng của một con chó xuất hiện.
Nó chui ra từ một góc tối, mình đầy vết thương, trên cổ có mấy lỗ máu bị cắn xuyên qua, máu chảy ra giàn dụa.
Mã Sơn kinh ngạc nhìn con chó.
"Đây, đây không phải con chó bị cắn chết trong trận đấu trước đó sao?"
Sau đó ở bốn góc tối lại xuất hiện thêm rất nhiều bóng đen.
Người khiếp sợ nhất trong số những người chứng kiến chính là Thái Vĩ Dân, tất cả đều là những con chó đã chết tại trường đấu chó của gã ta.
Chúng nó nức nở, kêu gào đòi mạng.
Thuật chiêu hồn!
Lý Dục Thần nheo mắt nhìn vào cái bát của gã Tây Tạng tên Kampot.
Đó là một khối sọ đã được luyện hóa.
Một số giáo phái bí truyền ở các khu vực Tây Tạng, cũng như giáo phái vong linh ở phương Tây, đều thích luyện chế loại loại pháp khí này.
Hộp sọ thực sự là nơi tiếp cận gần nhất với linh hồn con người.
Các pháp sư lợi hại sẽ dùng pháp khí này để tiến hành giao tiếp với linh hồn.
Nó cũng có thể thu thập những linh hồn chưa tiêu tán, thường được sử dụng như pháp thuật tà ác.
Giống như hiện tại, những con chó đã chết ở trường đấu chó, linh hồn còn lưu lại đều bị triệu tập.
Những con chó này đều chết rất thảm.
Bọn chúng hoàn toàn tin tưởng chủ nhân của mình, dũng cảm chiến đấu vì chủ nhân, cho dù có trọng thương cũng không lui bước.
Nhưng một khi chúng bị trọng thương thì đa số những người nuôi chó đều sẽ vứt bỏ bọn chúng như một miếng thuốc dán đã qua sử dụng.
Một số con chó chết ngay tại chỗ, nhiều con khác thì bị bỏ mặc chết dần chết mòn trong kho cũi.
Hoặc bọn chúng sẽ bị giết thịt để đổi lấy chút giá trị cuối cùng.
Vì vậy linh hồn của những con chó này tràn đầy oán hận.
Những oán linh như vậy chính là thứ yêu thích nhất của chiêu hồn thuật sĩ.
"Thuật chiêu hồn!"
Sắc mặt của ông lão bên cạnh Trần Văn Học đại biến.
"Cậu ba, chạy mau!"
Ông ta nắm lấy tay Trần Văn Học rồi bật dậy, nhảy qua ghế sô pha chạy về phía cửa.
Hai oán linh chó chặn đường họ.
Ông lão lắc tay phóng thích nội lực ra ngoài, chân nguyên trong lòng bàn tay phun ra, không khí bị chấn động đến mức phát ra tiếng nổ vang.
Oán linh chó cản đường bị một chưởng đánh dạt sang một bên, thậm chí bóng dáng của nó cũng mờ đi rất nhiều, suýt chút nữa đã tan rã.
Thấy đã chạy đến cửa, ông lão dừng bước, bảo vệ Trần Văn Học ở phía sau.
Trần Văn Học căng thẳng vô cùng bởi vì đã nhìn thấy bóng chó dày đặc ngoài cửa.
Những con chó xấu xí vì bị thương nặng bây giờ đều đang nhe răng trợn mắt.
Trong đầu óc của anh ta lại vang lên tiếng đàn chó kêu nức nở.
Thanh âm giống như đến từ địa ngục.
"Chỗ quái gì mà lắm chó chết thế không biết!"
Ông lão từ đầu luôn điềm tĩnh nho nhã cũng không nhịn được chửi thề, kéo Trần Văn Học lại.
Cho dù võ công của ông ta có cao thâm tới đâu thì ông ta vẫn không thể đối phó với nhiều oán linh như vậy.
Những thứ này không thể bị giết, chỉ có thể dựa vào dương khí trong cơ thể để đánh tan âm khí.
Vài chục con thì ông ta còn có thể đối phó, nhưng đây có vẻ còn hơn cả trăm cả ngàn con.
Nếu chỉ có một mình ông ta thì ông ta còn có thể chạy thoát.