Khống chế một quái vật khổng lồ đang bay vun vút ở độ cao mười ngàn mét đáp xuống mặt đất không phải là chuyện người si nói mộng nữa mà phải nói là thần thoại phương Đông!
Tra Na Lệ cần phải cân nhắc xem chuyện này có đáng giá để cô ta mạo hiểm hay không?
Chỉ vì tính mạng của những người vô tội trên chuyến bay này.
Hiện tại, cô ta vẫn còn cơ hội thoát khỏi máy bay. Một khi máy bay bị mất kiểm soát, rơi xuống với vận tốc âm thanh, thậm chí có khi nổ tan tành trên không trung, khi đó muốn chạy trốn thì không còn dễ thế này nữa.
“Nếu như cô sợ thì cứ việc đi trước”, Lý Dục Thần nói: “Có điều hi vọng cô có thể giúp tôi khống chế máy bay cho tới khi tôi tìm được một nơi thích hợp”.
“Tại sao tôi phải giúp anh?”
“Tôi có thể tha cho nhà họ Tra”.
Tra Na Lệ sững sờ, tức giận mắng: “Ngông cuồng!”
Nhưng cô ta không bỏ đi mà tiếp tục điều khiển máy bay bay tiếp.
Lý Dục Thần cười, phối hợp theo mệnh lệnh của Tra Na Lệ, khống chế đầu máy bay, từ từ hạ độ cao.
Khi họ bay qua một cánh đồng rộng, Lý Dục Thần nói: “Đáp xuống đây đi, chỗ này rất rộng rãi”.
Tra Na Lệ không nói gì, điều khiển máy bay bay lượn vòng trên trời.
Khi độ cao hạ thấp xuống chỉ còn vài trăm mét, Tra Na Lệ tắt động cơ, để máy bay lướt đi theo quán tính.
Trong lòng cô ta hơi căng thẳng, bởi vì lúc này, cô ta đã giao hoàn toàn tính mệnh của mình vào tay Lý Dục Thần.
Mặc dù hiện tại đã qua giai đoạn nguy hiểm nhất, đối với cô ta thì cho dù lúc này máy bay có đột ngột rơi tự do ở độ cao này cũng không thể giết chết được cô ta. Nhưng đối với hành khách trên máy bay thì đương nhiên hiện tại chính là giây phút sinh tử.
Tiếp viên hàng không ngồi trong buồng máy bay còn căng thẳng hơn cô ta nhiều. Tất cả mọi người nín thở, chờ đợi thần vận mệnh tuyên án.
Máy bay lướt đi, tốc độ chậm dần, độ cao cũng hạ dần.
Bỗng nhiên, thân máy bay rung lắc mạnh như thể bị kẹt vào đâu đó, không nhúc nhích được.
Sau đó, nó trôi lơ lửng giữa không trung như khinh khí cầu, từ từ đáp xuống mặt đất.
Khi tất cả mọi người xuống khỏi máy bay, đứng giữa cánh đồng ướt sũng nước, các hành khách vẫn còn chưa thể hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn toàn bộ thành viên phi hành đoàn thì đều khuỵu gối xuống đất, nước mắt lưng tròng cảm ơn trời xanh. Bọn họ vừa mới từ cõi chết trở về.
Tiếp viên hàng không dùng điện thoại liên lạc với đội cứu nạn cứu hộ, báo cáo lại tình hình, phát hiện ra hai người cứu mạng mọi người đã biến mất.
...
Ở một vùng rừng hoang cách điểm máy bay đáp xuống hơn hai trăm cây số, một chiếc dù treo lơ lửng trên cành cây.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn trời, một vệt khói đuôi máy bay đã bay xa đang từ từ tản ra rồi nhạt dần.
Người phụ nữ mỉm cười.
Cô ta nhẹ nhàng sải bước đi tới bên cạnh một dòng suối nhỏ, ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, kiểm tra tín hiệu rồi gửi tin nhắn:
“Nhiệm vụ đã hoàn thành!”
Cô ta cất điện thoại, cúi người, đang định vốc nước suối rửa mặt thì bỗng sững người, ánh mắt hoảng sợ tột độ như nhìn thấy ma.
Mặt suối phản chiếu bóng khuôn mặt xinh đẹp của cô ta. Sau lưng cô ta, một người đàn ông điển trai đang đứng mỉm cười nhìn cô ta.
“Mười tỷ không dễ lấy vậy đâu!”, người đàn ông nói.
“Không thể nào!”, người phụ nữ xoay người, nhìn Lý Dục Thần: “Không thể nào anh lại trốn thoát được!”
Nhưng rồi cô ta sực nhận ra câu này của mình vừa thừa thãi lại vừa ngu xuẩn.
Người ta đang đứng lành lặn ngay trước mặt, không thể nào là ma được.
Cô ta không tin trên đời này có ma. Nếu tin thì cô ta đã không làm sát thủ rồi.
Sau phút giây hoảng sợ ngắn ngủi, cô ta lập tức phản ứng lại, khẩu súng lục nhỏ xuất hiện trong tay cô ta.
Cô ta nổ súng, ngả người ra sau, thuận đà rơi xuống nước, động tác rất liền mạch.
Một sát thủ chuyên nghiệp xuất sắc không chỉ biết giết người mà còn biết tự cứu lấy mình và tránh né nguy hiểm.
Mặc dù nổ súng ở cự ly gần như vậy rất khó bắn trượt nhưng cô ta biết đối phương là một người cực kỳ mạnh, nếu không cô ta đã chẳng phải dùng tới cách phá hủy máy bay để giết người.
Lúc không thể nắm chắc tình hình thì trước hết cần phải đảm bảo bản thân sống sót.
Bọt nước văng lên cản mất tầm nhìn của cô ta.
Hiện tại đang là mùa nước lên, lòng suối rất sâu, không nhìn thấy đáy. Khả năng bơi lội của cô ta rất giỏi, từng được huấn luyện lặn chuyên nghiệp, có thể nín thở lặn nửa tiếng đồng hồ ở độ sâu năm mươi mét.
Sau mười phút, cô ta nhô đầu lên ở bờ nước cách chỗ cũ một dặm, đưa tay lau nước trên mặt.
Sau đó, cô ta lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.
Người đàn ông đó ngồi xổm bên bờ, mỉm cười nhìn cô ta.
Lần này, cô ta không thể không hoài nghi mình gặp phải ma.
“Anh… Rốt cuộc là người hay ma?”
“Ma”.
“Tôi không tin”.
“Không tin sao cô còn hỏi?”
Người phụ nữ ướt như chuột lột, leo lên bờ.
“Nghe nói nhiệm vụ này không dễ nhưng tôi vẫn không tin, giờ xem ra đúng là không giết nổi anh rồi!”, cô ta vắt kiệt nước trên tóc, nhìn Lý Dục Thần: “Đàm phán nhé?”
“Đàm phán thế nào?”, Lý Dục Thần hiếu kỳ hỏi.
“Anh đáng giá mười tỷ nên ra điều kiện bằng tiền chắc chắn không ích gì. Nếu vậy thì thứ đàn ông thấy hứng thú chỉ còn là…”
Cô ta cười, toát lên vẻ quyến rũ, quần áo ướt đẫm bó sát lấy cơ thể, tôn lên vóc dáng săn chắc của cô ta.
Chương 982: Satan
Không thể không nói, dạng sát thủ chuyên nghiệp đã được huấn luyện này khác hẳn phụ nữ dịu dàng thông thường. Cơ thể cô ta toát lên vẻ đẹp hoang dại, ở một nơi rừng hoang, bờ suối thế này lại càng thêm khơi dậy ham muốn của đàn ông.
Lý Dục Thần lắc đầu: “Bên cạnh tôi có rất nhiều phụ nữ, ai cũng đẹp hơn cô”.
Người phụ nữ biến sắc, cắn môi nói: “Tôi không tin!”
“Không tin cũng không ích gì, dù sao tôi không thiếu tiền hay người đẹp”, Lý Dục Thần nói.
Người phụ nữ im lặng, một lát sau, cuối cùng cô ta thở dài, nói: “Được thôi, tôi chịu thua. Anh muốn biết gì thì cứ hỏi đi, tôi biết gì sẽ nói hết cho anh. Nhưng xin anh để tôi được ra đi êm đẹp, không chết quá khó coi. Ngoài ra, tôi có một nguyện vọng, hy vọng anh hoàn thành nó giúp tôi”.
“Cô nghĩ tôi có lòng giúp cô hoàn thành nguyện vọng à?”
“Có làm hay không là chuyện của anh. Dù sao tôi cũng sẽ chết, trước khi chết, tôi nói điều này ra rồi cứ coi như là anh sẽ hoàn thành nó giúp tôi vậy”.
“Được, cô nói đi”.
“Tôi làm sát thủ đã nhiều năm, kiếm được không ít tiền. Nếu như tôi chết thì coi như uổng công kiếm tiền, cuối cùng lại làm lợi cho chính phủ và ngân hàng. Nhưng tôi là trẻ mồ côi, không có gì vướng bận. Cho nên tôi hy vọng anh giúp tôi quyên tặng số tiền này, quyên tặng cho ai không quan trọng, chỉ cần là việc từ thiện là được, coi như là giúp đỡ xã hội một chút, sống không uổng phí”.
Nguyện vọng này khiến Lý Dục Thần bất ngờ.
“Tôi có một két bảo hiểm tại ngân hàng Hối Phong, Hương Giang. Trong két có một ít tiền mặt, trái phiếu, vàng bạc, đá quý, trị giá hơn 1 tỷ đô la Hồng Kông. Chìa khoá cất trong két sắt ở nhà tôi…”
Người phụ nữ nói ra địa chỉ nhà và mật mã két sắt.
“Nói xong chưa?”
“Xong rồi. Anh muốn biết gì thì hỏi đi”.
“Ai sai cô giết tôi?”
“Anh bị treo giá 10 tỷ trên bảng ám sát, chẳng lẽ anh không biết là ai muốn lấy mạng anh à?”
“Nếu như tôi biết thì kẻ đó đã không có cơ hội treo thưởng rồi”, Lý Dục Thần nói.
Người phụ nữ tò mò nhìn Lý Dục Thần, lắc đầu, thở dài: “Không có nhiều người có thể ra được mức giá này. Xem ra anh có rất nhiều kẻ thù, nhiều đến mức chính anh cũng không biết. Có điều thật đáng tiếc, tôi không biết”.
“Cô nhận nhiệm vụ, sao lại không biết?”
“Tổ chức của chúng tôi rất nghiêm ngặt, cá nhân tôi không có tư cách nhận nhiệm vụ có tiền thưởng cao như thế này. Tổ chức đứng ra nhận nhiệm vụ, sau đó giao cho tôi”.
“Vậy thì nói về tổ chức của cô và thân phận của cô đi”.
“Tổ chức của chúng tôi tên là “Mạt Nhật”, chủ yếu làm nghề ám sát, đứng vững chân trong top 10 tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới, top 3 tổ chức sát thủ của châu Á”.
Lý Dục Thần đột nhiên nhớ tới Cát môn của Đoàn Phù Dung và Ân Oanh, bèn hỏi: “Cát môn xếp thứ mấy?”
“Cát môn?”, người phụ nữ kinh ngạc, cười khúc khích hai tiếng: “Cát môn không lọt vào bảng”.
“Không lọt vào bảng?”
“Cách thức tổ chức bang phái giang hồ của Hoa Hạ quá lỏng lẻo, không được tổ chức chặt chẽ, không có kỷ luật nghiêm khắc, dựa vào mấy điều răn dạy từ thời xưa để duy trì tổ chức, dạng bang phái như vậy không phù hợp làm nhiệm vụ đặc biệt”.
Lý Dục Thần không ngờ ở trong mắt nữ sát thủ này, Cát môn lại kém cỏi như vậy. Thế nhưng nếu chỉ xét riêng về thực lực thì Ân Oanh mạnh hơn cô ta rất nhiều, chẳng qua phương pháp giết người quả thực không bằng cô ta. Chẳng hạn như Ân Oanh không hề nghĩ tới chuyện lợi dụng máy bay làm công cụ ám sát, khiến mấy trăm người vô tội chết theo.
Thích khách của Hoa Hạ bắt đầu từ Mặc gia đều đề cao tinh thần hiệp nghĩa, không giết người chỉ vì lợi ích đơn thuần, cho nên mới có sự bi tráng “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn”, có sự hào hùng “Tam bôi thổ nhiên nặc, ngũ nhạc đảo vi khinh”. Thái Sử Công viết “Sử ký” còn dành riêng một thiên để viết “Thích khách liệt truyện”. Đây là chuyện có một không hai trong lịch sử, chỉ có thích khách Hoa Hạ có tinh thần hiệp nghĩa nên mới có tư cách được lưu danh sử sách.
“Nói tiếp đi, trụ sở chính của tổ chức của các cô ở đâu? Thành viên gồm những ai? Ai chịu trách nhiệm liên lạc với người treo thưởng?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Thật đáng tiếc, tôi không biết những chuyện anh hỏi”, người phụ nữ nói: “Tôi nói rồi, tổ chức Mạt Nhật rất nghiêm ngặt, ngoại trừ lãnh tụ có toàn bộ thông tin chi tiết về các thành viên ra, giữa các thành viên đều là sự liên hệ một chiều. Biệt danh của tôi là Môi Đỏ, người liên lạc của tôi là Rắn Độc, nhiệm vụ giết anh là Rắn Độc giao cho tôi. Sau khi tôi chết, nhiệm vụ giết anh sẽ do anh ta thực hiện”.
Lý Dục Thần nhíu mày, hỏi: “Rắn Độc ở đâu?”
“Tôi không biết, chỉ có điều tôi vừa báo tin hoàn thành nhiệm vụ với anh ta rồi, chắc là anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng champagne ở Hương Giang chờ tôi”.
“Thủ lĩnh của các cô là ai?”
“Tôi chỉ biết biệt danh của người này là Satan”.
“Satan...”, Lý Dục Thần nhẩm đọc: “Rắn Độc có thể liên lạc với người này không?”
“Theo tôi được biết là không. Rắn Độc có cấp trên khác. Còn là ai thì tôi không biết”.
Lý Dục Thần lại hỏi thêm một số thông tin liên quan tới Rắn Độc.
Người phụ nữ không giấu giếm, nói hết tất cả ra.
Thấy Lý Dục Thần không hỏi gì nữa, cô ta biết “ngày tàn” của mình sắp tới. Cô ta ngẩng mặt lên, nhìn đám mây trên bầu trời.
Lý Dục Thần vung nhẹ tay.
Người phụ nữ chậm rãi ngã xuống, mặt không lộ vẻ sợ hãi, bi thương, trái lại còn nở nụ cười như được giải thoát.
Môi cô ta lóe sáng dưới ánh mặt trời, quả nhiên giống như biệt danh của cô ta, đỏ tươi như đang hôn tạm biệt thế giới này.
Chương 983: Đến gặp Rắn Độc
Trong căn phòng của khách sạn Bốn Mùa ở Hương Giang, Rắn Độc Jamison đứng trước khung cửa sổ kính sát đất. Bên ngoài cửa sổ chính là bến tàu Trung Hoàn, du thuyền chạy qua cảng Victoria để lại những vệt nước đẹp mắt.
Jamison nhìn lướt qua cảng Victoria, trông sang bán đảo Cửu Long bên kia bờ, ánh mắt mê say, nhớ tới quãng thời gian nhiều năm về trước từng dốc sức làm việc ở Cửu Long Thành Trại.
Khi đó, anh ta từ Xiêm La tới Hương Giang, trên người không có đồng nào, không nơi nương tựa, ngoại trừ ngón võ Muay Thái học từ nhỏ thì không còn gì khác nữa.
Sau này, anh ta được tướng quân coi trọng, tới Tam Giác Vàng, gia nhập tổ chức Mạt Nhật, trở thành một sát thủ chuyên nghiệp.
Môi Đỏ là người mà anh ta tự tay phát hiện ra. Nhiều năm qua, cô ta chưa từng để anh ta phải thất vọng một lần nào. Cô ta là một sát thủ chuẩn mực, thậm chí, trên một số phương diện, cô ta còn xuất sắc hơn anh ta. Khuyết điểm duy nhất là cô ta còn trẻ mà đã có ý định bỏ nghề.
Jamison đã hứa với cô ta, sau khi xong vụ này, anh ta sẽ cho cô ta được rửa tay chậu vàng.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp được đơn hàng mười tỷ kể từ lúc vào nghề đến nay. Mặc dù tổ chức là phía nhận đơn hàng nên bọn họ chỉ được chia cho một nửa nhưng vậy cũng đã đủ để bọn họ sống xa hoa suốt phần đời còn lại.
Đương nhiên, Jamison sẽ không để Môi Đỏ rửa tay chậu vàng.
Từ trước tới nay, không có ai được rời khỏi tổ chức Mạt Nhật, trừ phi chết.
Jamison thôi nhìn ngoài cửa sổ, đánh mắt nhìn đồng hồ, nhẩm tính thử, Môi Đỏ sắp đến rồi.
Anh ta quay người đi về phía tủ rượu, lấy một chai vang đỏ ra, dùng dụng cụ mở nút chai khui chai rượu ra, rót một ly, nếm thử.
Sau đó, anh ta lấy một chiếc kim tiêm trong túi ra, cẩn thận tiêm thuốc trong đó vào chai rượu vang đỏ.
Đây là một loại thuốc độc đặc biệt, khiến người dùng nó hưng phấn, vui vẻ, sau đó chết đi trong niềm vui vô tận.
Mặc dù Môi Đỏ là sát thủ cao cấp do một tay anh ta bồi dưỡng, dẫu tiếc nuối nhưng ai bảo cô ta muốn rời bỏ tổ chức chứ?
Không đời nào có chuyện sát thủ có thể rời khỏi tổ chức, bởi vì tổ chức sẽ tiêu diệt cô ta. Thay vì để cô ta bị Satan giết chết, chi bằng để cô ta chết trong tay anh ta còn hơn.
Hơn nữa, một khi Môi Đỏ chết thì anh ta sẽ được độc chiếm số tiền năm tỷ kia.
Jamison để chai rượu vang đỏ xuống bàn, ngồi trên sô pha chờ Môi Đỏ đến.
Anh ta rảnh rỗi bật ti-vi, bản tin thời sự đang đưa tin về một vụ tai nạn máy bay. Chiếc máy bay bay từ Tiền Đường tới Hương Giang gặp trục trặc, thành công hạ cánh khẩn cấp trên cánh đồng, ba thành viên phi hành đoàn thiệt mạng, các hành khách đều an toàn.
Jamison sững sờ, nhận ra có gì đó không ổn.
Anh ta cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị gọi cho Môi Đỏ. Tuy nhiên, trực giác nghề nghiệp mách bảo anh ta có mối nguy hiểm đang đến gần.
Anh ta gần như đứng bật dậy khỏi sô pha, nhanh chóng thay đồ, đeo túi lên lưng, chạy ra cửa.
Nhưng khoảnh khắc mở cửa ra, anh ta lại ngẩn người.
Một thanh niên đứng ngoài cửa đang mỉm cười nhìn anh ta.
“Giờ mới đi có phải là muộn rồi không?”, người thanh niên đó hỏi.
Jamison nhận ra khuôn mặt này. Với tư cách là một sát thủ chuyên nghiệp, chỉ cần đã nhìn thấy ảnh của một người thì anh ta sẽ nhớ mãi không quên.
Anh ta biết Môi Đỏ đã thất bại.
Nhưng điều làm anh ta thấy khó hiểu là tại sao đối phương có thể tìm tới đây nhanh như vậy?
Nơi máy bay xảy ra chuyện cách nơi này khoảng chừng bảy, tám trăm dặm, chưa kể tới chuyện đó là nơi hoang dã, cho dù có máy bay trực thăng tới đón anh ta thì ít nhất cũng phải mất hai tiếng đồng hồ mới bay được tới đây.
Jamison không chút do dự, bất thình lình tấn công giống như biệt danh Rắn Độc của anh ta.
Muay Thái cổ không cần tới vũ khí, toàn thân anh ta đều là vũ khí. Nắm đấm của anh ta nhanh hơn đạn, bàn tay của anh ta sắc hơn dao, đầu gối của anh ta khỏe hơn chùy sắt.
Jamison đấm thẳng về phía huyệt thái dương của đối phương, đồng thời lao tới, thúc đầu gối vào ngực đối thủ.
Anh ta vẫn còn rất nhiều chiêu thức khó lường khác nữa nhưng xem ra không cần dùng tới chúng, bởi vì đối thủ của anh ta không hề né tránh, cũng không có bất kỳ động tác nào ngăn cản đòn đánh của anh ta.
Hóa ra chỉ là một kẻ kém cỏi!
Khóe môi Jamison nở nụ cười.
Anh ta dường như đã trông thấy lồng ngực của đối thủ bị lõm vào, đầu bị nện nát bét như dưa hấu.
Nhưng rồi, anh ta chợt nghĩ tới một chuyện, khiến trong lòng nảy sinh đôi chút bất an.
Tại sao Môi Đỏ lại thất bại?
Ngay trong khoảnh khắc đó, nụ cười cứng đờ lại trên mặt anh ta, sau đó nét mặt của anh ta lộ rõ sự đau đớn tột độ.
Thân thể của anh ta bay ra ngoài, nện mạnh vào trong phòng.
Chiếc bàn và rượu vang đỏ vỡ tan tành.
Lý Dục Thần đi vào phòng, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, chậm rãi đi về phía Jamison.
Jamison nằm dưới sàn nhà, nắm tay và xương đầu gối đều đã nát thành bột mịn, chỉ còn được bọc lại bởi lớp da bên ngoài. Cơn đau dữ dội làm anh ta đổ mồ hôi như tắm, anh ta không đứng dậy nổi, chỉ có thể ngọ nguậy như một con rắn.
“Anh là Rắn Độc à?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Môi Đỏ bán đứng tôi?”
Jamison vẫn không thể tin nổi.
Môi Đỏ là cấp dưới xuất sắc nhất của anh ta, là nhân vật xuất chúng trong tổ chức Mạt Nhật, ngoại trừ thủ đoạn giết người ra, cô ta còn có ý chí bất khuất.
Chương 984: Tổ chức sát thủ Mạt Nhật
Mục tiêu càng khó đối phó thì lại càng có thể kích thích ý chí chiến đấu của cô ta. Cô ta không phải người sợ chết, bị dọa giết sẽ không khiến cô ta từ bỏ, lại càng sẽ không làm cô ta bán đứng tổ chức.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Anh không có tư cách đặt câu hỏi. Hiện tại là lúc tôi hỏi, anh trả lời”.
“Đừng hòng moi được bất kỳ thông tin gì từ miệng tao”, ánh mắt Jamison đầy hung dữ.
Lý Dục Thần liếc nhìn căn phòng xa hoa có cửa sổ nhìn về phía biển này, cười hỏi: “Nghe nói khách sạn này rất cao cấp, chắc chắn cách âm rất tốt, bất kể trong phòng xảy ra chuyện gì thì bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy đúng không?”
Trông thấy nụ cười của Lý Dục Thần, nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng Jamison.
Anh ta biết đối phương muốn làm gì. Đúng là ở trong căn phòng này, cho dù anh ta có la hét cầu cứu thì người ở ngoài phòng cũng không nghe thấy.
Nhưng anh ta vẫn còn cơ hội phản kháng. Anh ta là một sát thủ, một sát thủ cao cấp, trong bất kỳ tình huống nào, anh ta cũng luôn có cách để giết người.
Biệt danh của anh ta là Rắn Độc.
Anh ta giả bộ đưa tay trái sờ đầu gối bị thương, như thể không chịu được cơn đau, bàn tay đặt trên đùi.
Chất lỏng phun ra từ mũi giày của anh ta.
Lý Dục Thần đang ngồi xổm, chân của Jamison ở sau lưng anh nên đúng là anh không nhìn thấy chất lỏng phun ra từ mũi giày.
Đây là một loại nọc độc đặc biệt, chỉ cần dính một chút vào da người là nạn nhân sẽ lập tức mất hết sức chiến đấu.
Biệt danh của Rắn Độc cũng vì vậy mà có.
Đương nhiên, Jamison không hy vọng nọc độc này có thể làm đối thủ toi mạng nhưng trong tay trái của anh ta còn có một khẩu súng lục. Anh ta nổ súng, ra tay thật nhanh, nhếch nòng súng lên, đầu ngón tay bóp cò.
Đạn và nọc độc gần như được bắn ra cùng một lúc, một trước một sau, bắn về phía Lý Dục Thần.
Theo Jamison, dù thế nào đi nữa, đối phương cũng không thể trốn thoát nổi, trừ phi anh không phải là người.
Thế nhưng Jamison đã tính sai.
Anh ta trông thấy bóng Lý Dục Thần thoáng mờ đi, đạn và nọc độc bắn xuyên qua người Lý Dục Thần như thể anh là người trong suốt.
Đạn ghim lên trần nhà.
Nọc độc vẽ một đường vòng cung hoàn hảo rồi biến thành những giọt nước li ti rơi trúng lên người anh ta.
“Á!”
Jamison hét lên thảm thiết.
Loại độc này là do anh ta tự điều chế, anh ta biết rõ hơn bất kỳ ai cảm giác đau đớn từ vết thương do nọc độc gây ra vượt ngoài ngưỡng chịu đựng của con người.
Anh ta từng nhiều lần đứng nhìn nạn nhân chết trong đau đớn dữ dội, khiến anh ta cảm thấy hài lòng khó tả.
Nhưng anh ta không ngờ rằng, có một ngày mình cũng sẽ phải trải qua chuyện đó.
Có lẽ đây chính là báo ứng.
“May cứu tôi!”, Jamison đau đớn la lên.
Anh ta có thể chịu đựng việc bị đao chém, rìu chặt, cắt đứt gân cốt nhưng cơn đau khi nọc độc ngấm vào xương thì ngay cả người điều chế ra nó là anh ta cũng không thể chịu nổi.
Nhất là khi anh ta biết rõ trong túi của mình có thuốc giải.
“Mau lên, đưa thuốc giải cho tôi”, anh ta chỉ tay về phía chiếc túi của mình.
Lý Dục Thần vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Ai sai anh tới giết tôi?”
“Không... Tôi không biết... Là tổ chức... Là tổ chức nhận đơn, phân công tôi… Mau cứu tôi… Thuốc giải…”
“Tổ chức gì?”
“Mạt Nhật...”
“Trụ sở ở đâu?”
“Không... Không biết”.
“Thủ lĩnh là ai?”
“Satan”.
“Satan là ai, ở đâu?”
“Không, tôi không biết, chúng tôi chỉ liên lạc một chiều”.
Lý Dục Thần gật đầu, xem ra Môi Đỏ không lừa anh.
Anh cầm túi của Jamison lên, lục ra được một lọ thuốc: “Là cái này à?”
“Đúng, chính là nó!”, ánh mắt Jamison lóe lên niềm hy vọng.
“Tôi hỏi lại lần nữa, Satan là ai, ở đâu? Nếu như anh vẫn trả lời là không biết, vậy thì tôi sẽ ném lọ thuốc này xuống biển”.
Lý Dục Thần đi lại chỗ cửa sổ sát đất, mở một khe cửa sổ ở góc ra, gió lùa vào phòng kêu ù ù.
Da Jamison dần nát rữa, vết thối rữa lan rộng ra rất nhanh.
Anh ta nhớ tới tình trạng thê thảm của những người từng bị mình hạ độc, trong lòng ngập tràn sợ hãi.
“Tướng… tướng quân!”, anh ta lo lắng nói: “Tướng quân biết, chỉ có tướng quân có thể tìm được Satan!”
“Tướng quân là ai?”
“Ông ta là cấp trên của tôi, là vị vua không ngai ở Tam Giác Vàng”.
Toàn thân Jamison đều đang thối rữa, anh ta ôm chút hi vọng cuối cùng, nhìn lọ thuốc trong tay Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần gật đầu, ném lọ thuốc ra ngoài cửa sổ.
Lúc rời khỏi khách sạn Bốn Mùa, Lý Dục Thần nhận được cuộc gọi của Mã Sơn, bọn họ đã được cứu, đưa tới sân bay gần Sa Huyện, đang đợi lên máy bay, mấy tiếng nữa sẽ tới Hương Giang.
Lúc gọi điện thoại, tâm trạng của Mã Sơn không tồi, miệng nhai chóp chép, nghe nói là đang ăn quà vặt Sa Huyện mà sân bay tặng cho bọn họ.
Cúp điện thoại, Lý Dục Thần quyết định chờ tụ họp với Mã Sơn rồi sẽ đi gặp Nguyễn Hướng Đông, dù sao đây cũng là mục đích chính của chuyến đi này.
Còn về phần tướng quân vùng Tam Giác Vàng thì không cần phải vội. Ông ta là vị vua không ngai ở Tam Giác Vàng, nắm trong tay một đội quân lớn mạnh, bảo vệ mảnh đất trồng đầy anh túc của ông ta. Những người như vậy sẽ không bỏ trốn.
Có điều một người như vậy lại gia nhập tổ chức sát thủ, quả là bất ngờ.
Lý Dục Thần càng thêm tò mò, rốt cuộc Satan là thần thánh phương nào mà trùm buôn thuốc phiện lớn nhất châu Á lại chịu nghe lệnh của ông ta.
Có lẽ, Mạt Nhật không chỉ đơn giản là một tổ chức sát thủ.
Còn mấy tiếng nữa Mã Sơn mới tới Hương Giang. Lý Dục Thần đi dạo ở khu bến tàu Trung Hoàn, ngắm cảnh cảng Victoria, cảm thấy nhàm chán, bèn nghĩ tới di ngôn của Môi Đỏ.
Chương 985: Chuyện tình của Mã Sơn
Anh mở bản đồ trên điện thoại, nhập địa chỉ mà Môi Đỏ nói vào, đi theo hướng dẫn tới đó.
Hương Giang không lớn, anh nhanh chóng tìm ra nhà của Môi Đỏ.
Phòng ở không lớn, bài trí rất ấm áp, bày đầy búp bê, nhìn là biết ngay chỗ ở của con gái, rất khó có thể liên tưởng tới chuyện đây là nơi ở của một sát thủ.
Trong tủ âm tường kín đáo nằm sau cửa của phòng khách có cất một chiếc két sắt. Dựa theo mật mã mà Môi Đỏ nói, Lý Dục Thần thuận lợi mở được két.
Két sắt chia làm hai tầng, tầng dưới xếp đầy tiền mặt, tầng trên để trống, chỉ cất một chiếc chìa khóa.
Chìa khoá đặt dựng thẳng đứng trên mặt phẳng, trông rất đẹp, rất đặc biệt, bên cạnh còn có một tờ giấy nhỏ.
Đây chính là chìa khóa két sắt ở ngân hàng Hối Phong.
Anh cầm tờ giấy lên xem trước, trên giấy có viết một dãy số, chắc là mã két sắt hoặc là mật mã.
Lý Dục Thần không biết tới két sắt ngân hàng lấy đồ thì cần làm thủ tục gì.
Sau đó, anh cầm lấy chìa khóa.
Lúc rút chìa khóa ra, anh nghe thấy tiếng động răng rắc khe khẽ.
Lý Dục Thần lập tức phát hiện ra nguy hiểm.
Sau đó là tiếng nổ ầm ầm.
Quả bom chôn dưới két sắt nổ tung.
Sóng xung kích khiến cả căn phòng nổ tan tành, ngọn lửa phun ra ngoài qua ô cửa sổ.
Lúc này, Lý Dục Thần đã sớm lơ lửng trên khoảng không phía trên căn nhà.
Nhìn chiếc chìa khóa trong tay, anh khẽ nhíu mày.
Chiếc chìa khóa này đẹp như lớp trang điểm của người phụ nữ đó.
Trong tay anh vẫn còn cầm tờ giấy nhỏ, anh trông thấy mặt sau có viết một dòng chữ nhỏ:
“Sự cố chấp của một sát thủ”.
...
Vì chuyện ngoài ý muốn ly kỳ này mà máy bay tới muộn hơn mười tiếng đồng hồ. Lúc Mã Sơn đáp xuống sân bay quốc tế Hương Giang, đêm đã khuya.
Lý Dục Thần đứng ở sảnh ra, từ một hành khách biến thành người đi đón máy bay, quả là một chuyện thần kỳ.
Anh vẫy tay gọi Mã Sơn đang kéo vali.
Mã Sơn trông thấy anh bèn rảo bước đi tới, nhìn ngó xung quanh, hỏi: “Một mình em à?”
Lý Dục Thần ngạc nhiên hỏi: “Không mình em thì còn ai nữa?”
“Cô nàng họ Tra kia đâu?”, Mã Sơn hỏi.
Lý Dục Thần đáp: “Sao em biết được!”
Mã Sơn có vẻ hơi thất vọng, anh ta nói: “Ồ, anh còn tưởng là em đi với cô ấy chứ”.
Lý Dục Thần thấy thái độ của anh ta như vậy, ngạc nhiên, bật cười: “Anh Mã Sơn, không phải là anh thích cô ta đấy chứ?”
“Làm gì có chuyện đó!”, Mã Sơn vội vàng phủ nhận: “Cô ấy cứu được nhiều người như vậy, trong đó có cả anh, dù sao cũng phải nói một câu cảm ơn chứ”.
Mã Sơn không phủ nhận còn đỡ, anh ta vừa sốt ruột phủ nhận là Lý Dục Thần lập tức cảm thấy có vấn đề.
“Lý do này không hợp lý! Anh Mã Sơn, anh đâu phải là người lề mề chậm chạp, đây không phải phong cách của anh”.
Mã Sơn cười hề hề: “Ôi, thú thực thì anh cảm thấy cô gái đó rất hăng hái, lúc nhìn thấy cô ấy lái máy bay, tim anh hơi lạc nhịp, lâu lắm rồi anh không có cảm giác này”.
Lý Dục Thần cười nói: “Vậy thì theo đuổi đi!”
Mã Sơn gãi đầu: “Thôi, người ta là con gái cả của nhà họ Tra, đệ tử cuối cùng của nữ thần Đại Mã, anh có là gì? Anh đâu phải em, con trai nhà họ Lý ở thủ đô, ông chủ tập đoàn Kinh Lý!”
Lý Dục Thần nói: “Anh là anh em của em”.
Mã Sơn sửng sốt nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vỗ vai anh ta: “Anh và Đinh Hương mãi mãi là người thân nhất của em, thứ gì của em thì cũng đều là của anh chị”.
Không hiểu sao, Mã Sơn lại rưng rưng nước mắt, nói: “Dục Thần, có câu này của em, quả không uổng công anh và Đinh Hương lo cho em!”
Rồi anh ta lại chợt cười tự giễu: “Anh thực sự có thể theo đuổi cô ấy à?”
Lý Dục Thần nói: “Người anh em của Lý Dục Thần em, đừng nói là con gái cả nhà họ Tra, cho dù có là bà cụ nhà họ Tra, anh thích theo đuổi thì đều có thể theo đuổi”.
Mã Sơn đập anh một cái: “Biến đi, mẹ kiếp, em mới thích bà cụ ấy!”
Lý Dục Thần cười to.
Thực ra, kể từ sau chuyện của Trương Diễm Diễm, Lý Dục Thần vẫn luôn muốn kiếm một người bạn gái cho Mã Sơn. Anh còn từng hỏi Lâm Mộng Đình xem có ai phù hợp không thì giới thiệu.
Lâm Mộng Đình cảm thấy rất khó, Mã Sơn là người cực kỳ nặng tình nặng nghĩa, về chuyện giữa anh ta và Trương Diễm Diễm, vấn đề không phải là tình cảm của họ sâu đậm đến đâu mà là cái chết của Trương Diễm Diễm là một gánh nặng khó có thể chịu đựng nổi đối với anh ta.
Thực ra ban đầu Mã Sơn và Châu Na cũng rất hợp nhau, chị Na rất quan tâm anh ta, anh ta cũng từng giúp chị Na nhiều lần, hai người cũng ít nhiều có tình cảm với nhau. Thế nhưng sau chuyện của Trương Diễm Diễm, Mã Sơn bắt đầu giữ khoảng cách với Châu Na. Đối với Mã Sơn, tình cảm là gánh nặng. Anh ta không muốn làm bất kỳ ai tổn thương.
Chị Mai nói, với tình huống của Mã Sơn thì chỉ có thể chờ đợi, chờ đến khi một người phù hợp xuất hiện, khiến anh ta có lại lòng tin vào chuyện tình cảm.
Lý Dục Thần không ngờ người đó lại xuất hiện trong tình huống như vậy, Mã Sơn còn chưa từng nói gì với Tra Na Lệ, vậy mà anh ta đã rung động rồi sao?
Xét về ngoại hình thì Tra Na Lệ cũng là người xinh đẹp nhưng không phải quá xinh đẹp, Châu Na cũng không hề thua gì cô ta, thậm chí còn quyến rũ hơn.
Chẳng lẽ là vì cô ta lái máy bay, cứu được tính mệnh mọi người trên máy bay ư?
Nhưng rõ ràng việc khống chế máy bay hạ cánh an toàn cũng có công của mình mà!
Lý Dục Thần không hiểu nổi nhưng anh vẫn mừng cho Mã Sơn.
Dù sao đi nữa, anh cũng sẽ nghĩ cách giúp đỡ người anh em một chút.