Muốn giết ra một đường máu, xem ra là không làm được.
“Lão Vương, ông còn sức lực không?”, sư phụ Vinh vừa đánh vừa hỏi.
Ông chủ Vương thở hổn hển, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như phật Di Lặc, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không ngã xuống trước ông đâu”.
Sư phụ Vinh cười ha ha: “Lão Vương, chúng ta đã đấu khẩu nửa đời người, không ngờ còn sẽ chết cùng nhau!”
Ông chủ Vương đập một chưởng đánh bay một tên ăn xin trước mặt, nói: “Sau hôm nay, cũng không ăn được ăn món của Vinh khoái đao rồi, tiếc quá!”
“Việc này có gì đáng tiếc, ngược lại là A Mai, bị chúng ta làm lỡ dở. Sớm biết hôm nay sẽ chết, tôi đã không tranh với ông, nếu không phải tôi, A Mai sớm đã gả cho ông rồi, nói không chừng con cái cũng lớn rồi”.
Một bóng gậy quét đến, sư phụ Vinh vụt sang một bên, lưỡi dao trong tay thuận theo cây gậy rạch lên trên, một làn máu tươi tràn ra, cổ họng của người đó bị rạch một đường.
Ông chủ Vương nở nụ cười khổ sở: “Haiz, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không ai nói lại được ai, chỉ làm khổ A Mai”.
“Hai người đang nói linh tinh gì thế hả! Chẳng phải chỉ là chết thôi sao?”, chị Mai mắng một câu, trong lòng lại ngọt ngào: “Tuy không gả cho các ông, nhưng đời này có thể chết cùng các ông, cũng coi như rất đáng!”
Nghe thấy lời của chị Mai, sư phụ Vinh và ông chủ Vương cảm thấy lại có sức lực hẳn lên.
Ông chủ Vương nói: “A Mai nói đúng, sống không thể cùng giường, chết phải cùng huyệt, cả đời này của lão Vương tôi rất đáng!”
Sư phụ Vinh mắng nói: “Vương lão ngũ nhà ông, không có văn hóa thì đừng học người ta cách nói chơi chữ, cái gì mà sống không thể cùng giường, để người ta nghe thấy cười rụng răng mất”.
Nói xong bèn ha ha cười lớn.
Ông chủ Vương và A Mai cũng cười theo.
Ông chủ Vương nói: “Mặc kệ ông ta có văn hóa hay không, hôm nay chúng ta phải giết cho sướng tay!”
Ba người cuồng nhiệt hăng hái hào hùng, lưng tựa lưng, lại xung phong vào trong đả cẩu trận.
Lập tức, tiếng gào rú liên miên, đả cẩu trận hỗn loạn, suýt nữa bị họ đột phá một đường ra.
Trương Điên ở phía không xa vẫn luôn theo dõi.
Đối với sự sống chết của đệ tử cái bang, ông ta gần như không quan tâm.
Chỉ là đả cẩu trận pháp là kỳ trận cái bang truyền lại, lại thêm ông ta hết lòng huấn luyện, mà lâu như vậy vẫn chưa hạ gục được ba người, khiến lòng ông ta không vui.
“Ông Na”, Trương Điên nói với Na Mạc Hòa bên cạnh: “Vừa nãy ông nói một khắc là có thể hạ gục ba người này, bây giờ đã qua một khắc, xem ra đả cậu trận của cái bang tôi không được lắm, có lẽ vệ sĩ của nhà họ Na lợi hại hơn bang ăn xin chúng tôi nhiều”.
Na Mạc Hòa vội nói: “Bang chủ nói đùa rồi, là tôi thiển cận, bị bề ngoài của ba người này lừa gạt, không ngờ họ hùng hổ mạnh như vậy”.
Trương Điên nói: “Ông Na cũng là người trong võ đạo, ông nói xem ba người này, rõ ràng võ công chỉ đến hóa kình sơ kỳ, sao lại cảm thấy như đã chạm đến ngưỡng cửa lấy võ nhập đạo chứ?”
Na Mạc Hòa tối sầm mặt, tôi đây mới ám kình đỉnh phong, ông bảo tôi phân tích ba người đã bước vào hóa kình? Nực cười!
“Đạo hành của tôi còn thấp, đâu thể nhìn ra được, vẫn xin bang chủ chỉ giáo”.
Trương Điên mỉm cười, nói: “Võ đạo võ đạo, lấy võ nhập đạo, mới coi là cao thủ thực sự. Còn tông sư, chỉ là vì chạm đến ngưỡng cửa này, mới có thể thoát ra khỏi từ trong võ công tầm thường, đi đến một con đường không có giới hạn”.
“Con đường không có giới hạn?”, Na Mạc Hòa không hiểu: “Còn có người lợi hại hơn tông sư sao?”
“Ông đã nghe nói đến thiện lộ chưa?”, Trương Điên hỏi.
“Thiên lộ?”, Na Mạc Hòa lắc đầu.
“Đồn rằng ở Côn Luân xa xôi, có một thiên lộ. Mục tiêu cuối cùng của mỗi một đời võ đạo tông sư chính là xông vào thiên lộ đó. Còn điều kiện xông vào được thiên lộ, chính là từ võ nhập đạo, từ hậu thiên nhập tiên thiên, nếu không, đừng nói đi vào, ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy con đường đó”.
“Trên thiên lộ, chẳng lẽ là tiên cảnh?”
“Có phải tiên cảnh hay không thì tôi cũng không biết, tôi chỉ biết, trên thiên lộ, là đỉnh phong nhân gian, chỉ có đứng ở dó, mới có thể nhìn cả thiên hạ bằng nửa con mắt, còn tông sư, cũng chỉ là một trong chúng sinh, chẳng khác gì con kiến”.
Trương Điên nói xong, nhìn về phía Tây, lộ ra vẻ mặt vô cùng mong đợi hướng về.
“Tông sư như con kiến?”
Na Mạc Hòa vừa nghe sợ giật mình, nếu tông sư là con kiến, thì những người họ là cái gì?
Ông ta cảm thấy Trương Điên chắc chắn là đang cường điệu thổi phồng, người ta đều nói Trương Điên là kẻ điên, quả nhiên là đúng.
Ông ta nhìn đả cẩu trận vẫn còn đang chiến đấu kịch liệt, bỗng vui mừng nói: “Trương bang chủ, ông xem ba người đó đã sắp gục rồi!”
Chương 400: Bạn của tôi
Trương Điên định thần lại, nhìn sang đả cậu trận, chỉ thấy ba người đã ngã xuống đất, không còn sức đánh trả.
Hai người ông chủ Vương và sư phụ Vinh đề lên trên bảo vệ chị Mai dưới người.
Côn gậy đập vào người họ như mưa rơi.
Ông chủ Vương miệng phun ra máu, lẩm bẩm: “Sư phụ Vinh, kiếp sau… lại ăn… đồ của ông làm…”
Trên mặt ông ta còn nở nụ cười tiêu chuẩn.
Sư phụ Vinh nói: “Lão Vương… không cần đợi đến… kiếp sau… chúng ta đến… chỗ Diêm Vương… bày… bày một bàn…”
Chị Mai bị đè dưới người họ, lặng lẽ chảy nước mắt.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng xanh xuất hiện nơi chân trời, chớp mắt đã vượt qua bức tường sân viện, xông vào đả cẩu trận.
Tang tang tang…
Thế trận hỗn loạn, gậy đánh chó trong tay đám ăn xin đều bị gãy, trong tay chỉ còn cầm một đoạn.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Trương Điên vụt người đứng lên từ ghế.
Phập!
Cổng lớn của sân viên bay lên, mang theo uy thế cường mạnh đập về phía Trương Điên.
Trương Điên giơ tay đẩy hư không, hai cánh cửa nổ tung trên không trung, tan thành vỡ thành mảnh vụn.
Trong làn khói bụi, ba người từ cổng đi vào trong sân viện.
Người dẫn đầu là một đạo sĩ, chỉ thấy ông ta giơ tay, một luồng ánh sáng xanh bỗng bay đến trong tay ông ta, hóa thành một thanh gươm ngọn ba tấc.
Một thanh niên cạnh đạo sĩ nhìn một cái vào trận chiến, vội chạy đến chỗ ba người ông chủ Vương dưới đất.
Lư Thủ Sơn lên trước định ngăn người thanh niên.
Nhưng ông ta vừa lại gần, cả người bị đánh bay ra mà không hề có dấu hiệu.
Phập!
Lư Thủ Sơn đập mạnh lên tường, tường vây dày bị đập ra một lỗ trống.
Lư trưởng lão già nhất có tư cách sau bang chủ, đại cao thủ thứ hai cái bang, biến thành đống bùn thịt.
“Kim Tam Mộc!”
Trương Điên vừa nhìn người đến, lập tức cau mày.
Na Mạc Hòa bên cạnh sợ đến lè lưỡi.
Vừa nãy ông ta nhìn thấy lão đạo sĩ ở giữa hơi quen mắt, nghe thấy Trương Điên gọi như vậy, mới nghĩ ra, người này là đạo trưởng Kim Tam Mộc, quan chủ tạm thời của Bạch Vân Quan!
Na Mạc Hòa vốn còn đang nghĩ đám vệ sĩ của mình đưa đến thể có tác dụng rồi.
Ông ta sớm đã muốn thể hiện tốt trước mặt Trương Điên, thể hiện mình và ông ta là đồng minh bền chặt.
Ba người vừa nãy là cao thủ hóa kình, ba người vừa đến, chắc không phải cũng là cao thủ hóa kình chứ.
Trên đời đâu có nhiều cao thủ hóa kình như vậy.
Nhưng vừa nghe thấy ba chữ “Kim Tam Mộc”, ông ta lập tức héo hon.
Đúng là không phải cao thủ hóa kình, nhưng người ta là bán tiên!
Na Mạc Hòa lặng lẽ âm thầm di chuyển bước chân sang bên cạnh, giữ khoảng cách nhất định với Trương Điên.
Ông ta quyết định xem tình hình trước.
“Kim đạo trưởng, cái bang tôi và Bạch Vân Quan trước nay nước sông không phạm nước giếng, hôm nay ông xông vào tổng đàn của tôi, làm hỏng cổng lớn, là có ý gì?”, Trương Điên hỏi nói.
Kim Tam Mộc hừ lạnh lùng một tiếng: “Ông bắt cóc bạn của tôi, tôi đến đòi công bằng!”
“Ha ha”, Trương Điên cười lạnh lùng nói: “Theo tôi được biết, mấy người này đều là trộm cướp giang hồ, làm sao lại thành bạn của Kim lão đạo ông?”
Kim Tam Mộc ngẩn người nói: “Nói láo, bạn của cậu Lý, làm sao lại là trộm cướp giang hồ! Trương Điên, đừng tưởng tôi không biết, từ lúc ông làm bang chủ, không đi ăn xin tử tế, mà làm không ít chuyện phóng hỏa giết người. Tôi tặng ông một câu, làm nhiều chuyện bất nghĩa như tự giết mình”.
Trương Điên cười lớn ha ha: “Kim lão đạo, đừng tưởng ông là truyền nhân Toàn Chân, thì có thể khoe mẽ trước mặt tôi! Nếu Vương Sùng Tiên ở đây, tôi còn sợ ông ta vài phần, còn ông, hừ, quay về tu luyện cho tốt, tranh thủ sớm ngày thành tiên thì hơn đi!”
Mặc dù Kim Tam Mộc tu vi cao thâm, cũng không khỏi nổi giận.
Thấy Lý Dục Thần ở đó trị thương cho ba người bạn của anh, bèn nói: “Hay cho Trương Điên nhà ông, lại cuồng ngạo như vậy, vậy để tôi cho ông một bài học”.
Nói xong, kiếm trong tay hóa thành một luồng ánh sáng xanh, bay về phía Trương Điên.
“Được, vậy để tôi lĩnh giáo kiếm pháp Trường Xuân của Bạch Vân Quan!”
Trương Điên xòe tay, trong tay cũng có thể một trường kiếm, toàn thân bùng phát ra khí tức tông sư võ đạo cường mạnh.
Ánh sáng trắng lóe lên.
Choang một tiếng, ánh sáng xanh bị trường kiếm của ông ta đánh lan sóng.
Kim Tam Mộc giơ kiếm, kiếm Thanh Phong xoay tròn một vòng trong không trung, bỗng dừng lại.
Thân kiếm phát ra tiếng kêu vù vù, một lớp ánh sáng xanh mờ quấn quanh nó.
“Hừ, quả nhiên ông đã đột phá đến cảnh giới võ đạo tông sư!”, Kim Tam Mộc nói.
“Đã nhìn ra rồi, thì tôi khuyên ông quay về thì hơn, nể mặt Vương Sùng Tiên, tôi không đối địch với Bạch Vân Quan”, Trương Điên nói.
Chương 401: Không còn cái bang nữa
“Chẳng phải chỉ là võ đạo tông sư thôi sao, cho ông thấy kiếm pháp là thế nào!”
Kim Tam Mộc một tay bấm quyết, một tay chỉ kiếm.
Kiếm thanh phong bỗng phát ra hào quang, soạt một tiếng đâm về phía Trương Điên.
Trương Điên đối diện với kiếm pháp đạo môn chính tông, cũng không dám sơ suất, vung kiếm trong tay, đấu với phi kiếm.
Ánh sáng trắng và ánh sáng xanh đan xen vụt lóe, tiếng kim loại đập vào nhau vang lên liên tục.
Na Mạc Hòa nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Cuộc giao đấu của cấp tông sư, chỉ khí thế này đã đủ nghiền chết người.
Ông ta quyết định tránh xa nơi thị phi này.
Cái bang không dễ chọc, Bạch Vân Quan càng không dễ chọc.
Nhân lúc tất cả mọi người dồn sự chú ý vào cuộc đấu kiếm giữa Trương Điên và Kim Tam Mộc, Na Mạc Hòa lặng lẽ chuồn ra ngoài từ trong góc tường sập đổ bên cạnh thi thể của Lư Thủ Sơn.
Để tránh gây chú ý, ông ta cũng không gọi hai mươi mấy vệ sĩ của mình dẫn theo, đã lên xe hơi bỏ chạy.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong sân viện đều bị thu hút bởi kiếm quang.
Phi kiếm của đạo trưởng Kim Tam Mộc nhẹ như gió, tung bay lên xuống, giống như phượng hoàng múa trên trời xanh.
So sánh ra, kiếm pháp của Trương Điên vụng về hơn rất nhiều.
Nhưng kiếm trên tay ông ta lại có sức mạnh hùng hậu, mỗi một kiếm đều như mãnh hổ xuống núi.
Ngay cả Kim Tam Mộc cũng không dám lấy phi kiếm đập với ông ta.
Như vậy, hai người đấu kiếm đủ một khắc, lại không phân cao thấp.
Adam đứng bên cạnh Kim Tam Mộc nhìn mà trong lòng nổi sóng.
Đây là lần đầu tiên anh ta được xem cao thủ thực sự đối quyết.
Một người là võ đạo tông sư, một người là bán tiên Toàn Chân.
Adam cảm thấy, chuyến đi đến Hoa Hạ lần này đúng là rất đáng!
Anh cũng càng kính phục Hoa Hạ, ngay cả một bang phái được thành lập từ đám ăn xin cũng có cao thủ như vậy, so sánh ra, những võ quán ở Los Angeles thực sự quá yếu!
Trương Điên thấy tình hình bế tắc, trong lòng hơi nhụt chí.
Dù sao đối phương dùng pháp lực, còn mình thì dựa vào chân khí thực sự.
Ông ta chưa từng tu thuật pháp, không biết loại nào tiêu hao lớn hơn, ít nhất bề ngoài, Kim Tam Mộc điều khiển kiếm từ xa có vẻ nhẹ nhàng hơn, gây áp lực lớn cho ông ta.
“Hây!”
Trương Điên hét lớn một tiếng, vung kiếm ra.
Đường kiếm này ngưng tụ công lực cả đời của ông ta.
Kiếm thanh phong bị ông ta đánh bay đi, múa loạn trong không trung.
Kim Tam Mộc cũng kinh ngạc, tuy lực của kiếm này lại đến mức đó, suýt nữa khiến phi kiếm của ông ta mất kiểm soát.
Võ đạo của thế gian đúng là cũng đáng học hỏi.
Nhưng chung quy vẫn là tu vi của mình chưa đủ, nếu sư huynh Vương Sùng Tiên có ở đây, sớm đã lấy được thủ cấp của Trương Điên bằng một đường kiếm.
Kim Tam Mộc gọi phi kiếm về, chỉ kiếm quyết.
Hai bên về lại chỗ ban đầu.
Trương Điên biết mình không lấy được lợi gì, nếu là cuộc chiến trạnh, thắng thua cuối cùng khó đoán, trừ phi mình dùng con tin uy hiếp Kim Tam Mộc, nhưng như vậy, lại thành kẻ địch của Bạch Vân Quan.
Đám đạo sĩ tự xưng chính nghĩa này, có lúc còn khó nhằn hơn tiểu quỷ, một khi nhận định anh là tà ma ngoại đạo, thì sẽ đeo bám đánh đến chết.
Trương Điên thu kiếm, nói: “Kim đạo trưởng, chuyện hôm nay là hiểu lầm, mấy người này uy hiếp con gái nuôi của tôi, xông vào tổng đàn của tôi, tôi mới muốn dạy cho chúng một bài học. Nếu tôi thực sự muốn giết họ, thì đã giết từ lâu rồi, việc gì phải bày đả cẩu trận. Đạo trưởng đã nói là bạn của ông, vậy tôi thả người là được. Hôm khác, tôi mang thuốc trị thương quý giá của cái bang đến Bạch Vân Quan thăm Kim đạo trưởng”.
Kim Tam Mộc thấy Trương Điên đã nhún nhường, nghĩ thầm chỉ cần cứu người về là được, nếu đấu thật, thắng thua cũng chưa rõ.
Bèn nói: “Đến Bạch Vân Quan thì không cần, chúng ta nước sông không phạm nước giếng thì tốt”.
Trương Điên cười ha ha nói: “Xem ra Kim đạo trưởng không muốn làm bạn với tôi, tiếc quá”.
Kim Tam Mộc đang muốn nói bảo Adam đi giúp Lý Dục Thần cứu người, bỗng thấy Lý Dục Thần đứng lên.
“Kim đạo trưởng”, Lý Dục Thần nói: “Chuyện hôm nay không liên quan đến Bạch Vân Quan. Họ là bạn của Lý Dục Thần tôi, chuyện là chuyện của Lý Dục Thần tôi. Chuyện này do tôi tự quyết định, xin đạo trưởng đứng ngoài cuộc”.
Kim Tam Mộc hơi ngẩn người, gật đầu nói: “Cũng được, mời cậu Lý tự nhiên”.
Trương Điên hơi hiếu kỳ, tại sao Kim Tam Mộc lại ăn nói tôn trọng người thanh niên này như vậy?
Lúc ông ta nhìn sang bên đó, bỗng vô cùng kinh ngạc.
Ba người vừa nãy, rõ ràng đã thoi thớp thở, đặc biệt là hai người đàn ông, không chết cũng chỉ còn lại nửa hơi thở.
Cho dù lấy hết ra linh đan diệu dược quý giá cất giấu trăm năm của cái bang, phải đến nửa năm một năm, họ cũng đừng hòng hồi phục.
Nhưng không biết thanh niên này đã dùng cách gì, hiện giờ ba người này đang ngồi thiền ở đó, xét từ khí tức trên người họ, dường như đã sắp khỏe lại rồi!
“Cậu là ai?”, Trương Điên nhìn Lý Dục Thần hỏi.
Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Ông không cần biết, vì ông sắp chết rồi. Bắt đầu từ hôm nay, thủ đô không còn cái bang nữa!”