Người đó thấy trong phòng khách có người lạ liền ngẩn người.
Trữ Phượng Toàn đứng lên nói: “Xương Dũng, nào, giới thiệu với ông hai vị khách quý. Vị này là đệ nhất tông sư Nam Giang, Lý Dục Thần, cậu Lý. Vị này là cô Mai. Đây là tổng giám đốc của tập đoàn Cảng Vụ Cửu Long chúng tôi, cũng là chủ nhiệm của khu khai thác Bắc Đảo, Yến Xương Dũng”.
Yến Xương Dũng liền tươi cười, nói: “Năm trước đã nghe anh ba nói Nam Giang có tông sư mới, một kiếm chém Itazura Kazuyoshi, tông chủ của Thiên Nhẫn Tông, sớm đã mong đại tông sư đến đây! Có thể gặp được cậu, là vinh hạnh của tôi!”
Người này ăn nói khách sáo, nhưng trong điệu lại thiếu chút chân thành, Lý Dục Thần không thích, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: “Vinh hạnh”.
Yến Xương Dũng thấy Lý Dục Thần lạnh nhạt, hình như không vui, liền khẽ biến sắc mặt, nhưng đã nhanh chóng tươi cười.
Sau khi hai bên chào hỏi nhau, Trữ Phượng Toàn hỏi: “Xương Dũng, vừa nãy ông nói gì? Đám người Tây đó nói thế nào?”
Yến Xương Dũng lắc đầu nói: “Hừ, còn có thể thế nào, muốn chúng ta thả người, uy hiếp nói, nếu không thả người, không những sẽ rút đầu tư của bến cảng chúng ta, còn cho chiến hạm của ông Mike đến, phong tỏa bến cảng của chúng ta”.
“Đâu có lý đó!”
Trữ Phượng Toàn nổi giận, đập mạnh một cái lên bàn.
“Bọn họ có nói không đây? Chẳng phải ông Mike coi trọng pháp luật sao? Giết người ở chỗ chúng ta, còn muốn bảo chúng ta thả hắn đi? Thiên lý ở đâu hả, pháp luật ở đâu hả?”
“Anh ta, không phải anh không biết, pháp luật của ông Mike, đối nội là một chuyện, đối ngoại là chuyện khác”, Yến Xương Dũng khuyên nói: “Ông ba, oong cũng đừng tức giận, không cần thiết. Ông ba, theo tôi thấy, hay là thả người cho xong. Trước mắt khu khai thác chúng ta có mấy dự án đầu tư đang xây dựng, bến cảng giai đoạn hai cũng sắp khởi công, tuy chúng ta không sợ họ, nhưng người đầu tư sợ, chẳng may ảnh hưởng đầu tư lòng tin…”
Trữ Phượng Toàn lắc đầu nói: “Nếu chúng tôi không thể trừng trị kẻ giết người theo pháp luật, mới thực sự ảnh hưởng đến lòng tin đầu tư”.
“Nhưng người nước ngoài nói với bên ngoài, đây là hành động tôn giáo, họ nói người chết đều là tự nguyện, không phải là sát hại”.
“Ăn nói linh tinh!”, Trữ Phượng Toàn nổ giận: “Giết người bừa bãi, rạch bụng moi tim, vứt xác trên biển, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, là hành vi tôn giáo của phái nào? Không cần nói nữa, tôi sẽ không đồng ý thả người. Nếu anh cả anh hai cở đây, tuyệt đối sẽ không đồng ý thả người”.
“Vậy phải trả lời người nước ngoài thế nào?”, Yến Xương Dũng hỏi: “Phải xử lý Jame thế nào?”
“Xét xử công khai!”, Trữ Phượng Toàn nói: “Ngày mai sẽ xét xử công khai, làm theo quy định trên đảo, nên dìm xuống biển thì dìm xuống biển, nên lăng trì thì lăng trì, nhất định phải cho người dân trên đảo Cửu Long một lời giải thích”.
“Xét xử công khai?”, vẻ mặt Yến Xương Dũng biến sắc: “Ông ba, ông có cần cân nhắc thận trọng lại không? Theo ý kiến của tôi, cho dù phải xử lý, cũng cố gắng hết sức xử lý bí mật, âm thầm, một khi xét xử công khai, không phải là vấn đề đắc tội với một hai người hay là đoàn thể, mà là hoàn toàn trở mặt với thế lực phía sau Jame. Theo tôi được biết, thế lực này vô cùng lớn, có ảnh hưởng lớn trong giới kinh tế chính trị. Hiện nay các bên đang đọ sức ở Đông Hải, lúc này là cơ hội tốt để kết giao bạn bè, vùi đầu phát triển, không thích hợp gây thù chuốc oán!”
Trữ Phượng Toàn nói: “Tôi không phải không biết điều này, nhưng ông đừng quên, nền tảng cái gốc của đảo Cửu Long chúng ta là tự cường và công bằng. Nếu đánh mất điều này, chúng ta không chỉ mất đi lòng dần trên đảo, mà cũng mất đi lòng tin của toàn thế giới. Đến lúc đó, cho dù ông xây dựng đảo Cửu Long có tốt thế nào, cũng chỉ có thể trở thành quân cờ trong tay người khác”.
“Ông ba…”
Yến Xương Dũng còn muốn nói nữa, lại bị Trữ Phượng Toàn ngăn lại.
“Ông không cần nói nữa, chuyện này quyết định vậy đi, ngày mai xét xử công khai”.
Trữ Phượng Toàn nói chắc như đinh đóng cột, khiến Lý Dục Thần phải nhìn bằng con mắt khác. Anh bỗng cảm thấy, đảo Cửu Long này rất thú vị.
Yến Xương Dũng không nói một lời, lặng lẽ uống mấy ngụm trà, sau đó đứng lên nói: “Tôi chỉ là người quản lý, ông ba đã quyết định rồi, tôi làm theo là được. Bây giờ tôi đi nói với họ, nhưng từ nay phải đối diện với cục diện thế nào, tôi không dám bảo đảm, ông ba, ông phải nghĩ cho kỹ”.
Nói xong, nhìn Lý Dục Thần và chị Mai một cái rồi quay người đi ra.
Trữ Phượng Toàn hơi ngại nói: “Những việc vụn vặt trên đảo, khiến cậu Lý chê cười rồi”.
Lý Dục Thần hỏi: “Jame này là mục sư của Thái Dương Thánh Giáo phải không?”
Trữ Phượng Toàn ngẩn người: “Tôi không biết hắn là người của giáo hội nào, tóm lại là người truyền giáo, đảo Cửu Long chúng tôi không bài xích ngoại giáo, sao thế, cậu Lý quen biết ư?”
Lý Dục Thần nói: “Tôi không quen người này, nhưng từng biết đến tông giáo này, có thể nói với tôi, cụ thể đã xảy ra chuyện gì không?”
Trữ Phượng Toàn nói lại một lượt nguyên nhân kết quả của sự việc.
Chương 652: Yêu quái biển
Thì ra Jame này nửa năm trước cùng với một thương đoàn buôn bán đến đảo Cửu Long, đàm phán hợp tác đầu tư và thương mại trên biển. Lúc đó đàm phán khá thuận lợi, đối phương cũng đã thực hiện đầu tư vốn. Jame là người đại diện nên thường xuyên đến đảo Cửu Long, đã sắp xếp cho hắn ta một căn biệt thự gần biển trên đảo.
Jame cải tạo biệt thự thành nhà thờ, và mỗi ngày đều ra cổng biệt thự bái lạy về hướng mặt trời mọc phía Đông.
Đảo Cửu Long khá khoan dung với truyền giáo, hơn nữa còn cho rằng người có tín ngưỡng càng đáng được tin tưởng, cho nên cũng có không ít người thường xuyên đến chỗ Jame nghe hắn ta truyền kinh đọc giáo.
Không lâu trước, trên đảo mất tích mấy người, đều là các cô gái trẻ, có dân trên đảo, cũng có người từ nơi khác đến. Lúc đó không ai nghi ngờ Jame, vì thanh niên trên đảo thường xuyên ra biển dạo chơi, chỉ nghĩ họ gặp sự cố ngoài biển.
Cho đến không lâu trước, có ngư dân phát hiện một tấm phản gỗ lênh đênh trên biển, có một thi thể cô gái nằm trên phản gỗ. Đôi mắt của cô gái được che bằng vải đen, không mặc quần áo, phần bụng và lồng ngực bị rạch, lấy đi nội tạng.
Ban đầu, mọi người cho rằng đây là do bọn buôn người và nội tạng đầu rắn trên biển vứt. Nhưng tại sao không trực tiếp ném xuống biển, mà đặt lên một tấm phản gỗ cho trôi nổi trên biển, khiến người ta thấy kỳ lạ. Hơn nữa thân thể của cô gái được xử lý rất sạch sẽ, trên tấm gỗ không hề có dấu máu, hoàn toàn khác với bọn tội phạm thông thường.
Sau đó thông qua xác nhận, cô gái đó chính là một trong mấy cô gái mất tích trên đảo Cửu Long. Thông qua giám định pháp y, cô gái bị rạch bụng sống, hơn nữa trước khí chết còn xảy ra quan hệ với người khác.
Chuyện này khiến toàn đảo chấn động, trên đảo bắt đầu toàn lực điều tra hung thủ.
Các loại manh mới đều chỉ đến Jame, và từ chứng cứ DNA lấy được trong cơ thể cô gái chứng minh Jame chính là hung thủ.
“Chứng cứ xác thực, đương nhiên hắn ta cũng thừa nhận, kẻ độc ác như vậy, họ lại muốn dùng việc rút đầu tư và phong tỏa đường tàu trên biển để uy hiệp, bắt chúng ta thả người, làm gì có ly đó!”, Trữ Phượng Toàn tức giận nói.
“Jame này không hề phản kháng hay bỏ chạy sao?”
Lý Dục Thần cảm thấy kỳ lạ, anh đã từng gặp giáo đồ Thái Dương Thánh, họ vốn không biết võ công, cũng không biết thuật pháp, nhưng ma pháp phương Tây có được thần lực nhờ phương pháp thần ban, tương đương với thân phận của thần, vô cùng khó giải quyết.
“Sao lại không chứ? Ngày thứ hai sau khi thi thể của cô gái được phát hiện, Jame đã ngồi tàu biển định bỏ trốn”, Trữ Phượng Toàn nói: “Cũng may lúc đó sắp mưa to gió lớn, hắn ta chỉ đành về bến tài. Đây gọi là lưới trời lồng lộng, ngay cả ông trời cũng không tha cho hắn ta. Sau đó hắn ta lại muốn bỏ chạy, nhưng lúc đó hắn ta đã bị liệt vào đối tượng tình nghi, anh hai tôi đích thân ra biển, bắt hắn ta về, nhốt vào nhà giam”.
“Tại sao không xử quyết ngay lúc đó?”
“Lúc đó chứng cứ chưa đầy đủ. Tuy đảo Cửu Long chúng tôi nhỏ bé, cũng không có luật pháp hoàn thiện, nhưng chúng tôi coi trọng lý lẽ. Kẻ đáng chết, tuyệt đối sẽ không tha, kẻ không đáng giết, tuyệt đối không xử oan. Đây là trách nhiệm đối với người bên ngoài, cũng là trách nhiệm với dân cư trên đảo”.
Lý Dục Thần gật đầu, cũng nghĩ là đúng.
Thông qua lời của Trữ Phượng Toàn và cách làm việc của ông ta, Lý Dục Thần rất có thiện cảm với đảo Cửu Long.
Vốn nghĩ chỉ là vùng đất ngoài pháp luật, hoang đảo trên biển, có thể nói rõ thì nói, không nói lý được thì anh cũng chẳng thèm phí lời, dùng võ lực giải quyết là xong. Không ngờ đến đây mới thấy họ còn coi trọng lý lẽ hơn rất nhiều gia tộc trên đất liền.
“Nhị đảo chủ đang ở đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.
Trữ Phượng Toàn nói: “Trên biển chúng tôi có mấy chiếc tài xảy ra xung đột với người Đông Doanh, anh hai tôi qua đó xử lý”.
“Xung đột như này còn cần đích thân nhị đảo chủ đi ư?”
“Vì chuyện liên quan đến một tổ chức bí mật của Đông Doanh, trên thuyền của đối phương lại có cao thủ ninja, cho nên anh hai tôi đích thân đi”.
Lý Dục Thần cứ cảm thấy không đúng, sao lại là ninja Đông Doanh?
Chị Mai bỗng nói: “Có khả năng người Đông Doanh và người phương Tây đến hôm nay là đồng bọn không? Mục đích là dụ dỗ nhị đảo chủ đi…”
Trữ Phượng Toàn ngẩn người: “Cô nói là, họ muốn cướp ngục ư? Không thể nào, tuy nhà tù trên đảo Cửu Long không phải tường đồng vách sắt, nhưng muốn cứu người ra cũng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa bốn mặt ở đây đều là biển, cảng khẩu và bến tàu đều ở trong tay chúng tôi, họ chạy thế nào được?”
Chị Mai nói: “Chưa chắc là cướp ngục, có lẽ họ nghĩ nhị đảo chủ không có mặt, thì sẽ dễ đàm phán hơn. Hoặc là…”
Bà ta còn chưa nói xong, đã có người vội xông vào, nhìn thấy người lạ, liền nuốt xuống lời định nói ra, chỉ há hốc miệng.
Trữ Phượng Toàn hỏi: “Có chuyện gì hoảng hốt như vậy, nói đi”.
“Nhị… nhị đảo chủ bị thương rồi”.
“Cái gì?”, Trữ Phượng Toàn kinh ngạc, bỗng đứng bật dậy: “Ở đâu, mau đưa tôi đi”.
Rồi chắp tay với Lý Dục Thần: “Xin lỗi hai vị, xin mời ngồi đợi một lát”.
Lý Dục Thần nói: “Tôi đi cùng ông”.
Trữ Phượng Toàn từng chứng kiến y thuật thần kỳ của Lý Dục Thần trên đại hội võ lâm, mừng rỡ nói: “Được”.
Mấy người vội vã rời đi ra khỏi tòa nhà.
Dưới tầng đã chuẩn bị xe, chở họ đến bệnh viện khu khai thác.
Trong phòng phẫu thuật, Lý Dục Thần nhìn thấy Kỷ Nghiễm Lai toàn thân đầy máu vừa được đẩy vào.
“Anh hai! Là ai đã đánh thương anh thành thế này?”, Trữ Phượng Toàn vừa kinh hãi vừa tức giận.
“Không phải con người…”, Kỷ Nghiễm Lai yếu ớt nói: “Là… yêu quái biển!”
Chương 653: Chữa trị
Kỷ Nghiễm Lai bị thương toàn thân, bên ngoài da không chỗ nào lành lặn, bác sĩ muốn cầm máu xử lý vết thương, cũng vô cùng khó khăn. Rắc rối hơn là, ông ta còn nội thương nghiêm trọng. Không những nội tạng hư vỡ chảy máu, xương cốt gãy lìa, mà còn có yêu khí chui vào cơ thể, tổn thương đến kinh mạch, chân khí tiêu hao hết, không có sức chống chọi.
Kỷ Nghiễm Lai là võ đạo tông sư, trong lòng biết rõ thương tích của mình, người bình thường không thể cứu được. Vì vậy bất chấp bác sĩ phản đối, kéo Trữ Phượng Toàn nói:
“Chú ba, tôi không qua được cửa ải lần này rồi, chú nghe tôi nói, lập tức đóng tất cả bến cảng và bến tàu đảo Cửu Long, nhất định phải nghĩ cách diệt trừ yêu quái biển đó, nêu không đảo Cửu Long mãi mãi không có ngày yên bình…”
“Anh hai, anh đừng nói nữa, chữa trị quan trọng hơn”.
“Tôi bị thương quá nặng, không chữa được…”
“Không đâu, nhất định cứu được, cùng lắm đi mời anh cả xuất quan!”
“Không, không được. Lần này anh cả bế quan vô cùng quan trọng, có thể đánh thắng Bando Shuichi hay không, phải xem vào lần này, tuyệt đối đứng đi quấy rầy anh ấy”.
Trữ Phượng Toàn rơi nước mắt gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến Lý Dục Thần, liền lộ vẻ mừng rõ: “Anh hai, không cần đi mời anh cả nữa, cậu Lý đã đến đây, cậu ta nhất định có thể chữa khỏi cho anh”.
“Cậu… Lý?”, trong ánh mắt xám xịt của Kỷ Nghiễm Lai hiện ra vẻ mơ hồ.
“Chính là Lý Dục Thần, đại tông sư một kiếm chém chết Itazura Kazuyoshi đó”.
Trữ Phượng Toàn từng thấy Lý Dục Thần trong lúc giơ tay đã nối liền cánh tay gãy của Liễu Kim Sinh và ngón tay gãy của Hà Trường Xuân, đúng là thủ đoạn thần tiên.
Lúc này, đương nhiên ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội, vì tính mạng của anh hai, ông ta cũng không màng thể diện, khom lưng với Lý Dục Thần, nói:
“Cậu Lý, xin cậu cứu anh hai tôi, chỉ cần anh hai tôi vượt qua được cửa ải lần này, tôi nguyện làm trâu làm ngựa, tất cả nghe theo câu sai bảo”.
Nói xong liền định quỳ xuống.
Lý Dục Thần liền đỡ ông ta: “Đảo chủ Ninh nặng lời rồi, đã đến đây thì đương nhiên tôi sẽ cố hết sức”.
Trữ Phượng Toàn vui mừng, dường như Lý Dục Thần chắc chắn có thể chữa được cho Kỷ Nghiễm Lai vậy.
Lý Dục Thần đi đến bên cạnh Kỷ Nghiễm Lai, đưa tay bắt mạch cho Kỷ Nghiễm Lai.
Với anh thì ngoại thương không khó, chút thương tích này, vẫn chưa nghiêm trọng bằng Lâm Vân lúc trước. Mà Lý Dục Thần hiện giờ, sau khi trải qua lôi kiếp, sớm đã không còn là Lý Dục Thần lúc trước. Có phải tiên thiên hay không, tuy chỉ là kém một bước, cảnh giới đâu chỉ cách ngàn dặm.
Nhưng Kỷ Nghiễm Lai bị yêu khí nhập thể, tổn hại đến căn cơ, có chút khó.
“Lấy châm ra đây”, Lý Dục Thần xòe tay ra với bác sĩ ở bên cạnh.
Châm ngũ hành để lại ở Bách Hoa Cốc, anh không mang theo châm khác theo người, đương nhiên phải hỏi bác sĩ.
Bác sĩ vốn tưởng anh là danh y gì, có cách cao minh gì, thấy anh bắt mạch hồi lâu cũng không nói ra điều gì, bỗng lại đòi châm, hiển nhiên là muốn châm cứu. Nhưng rõ ràng là thương phần cứng, trong ngoài đều thương nặng, đâu phải châm cứu là có thể chữa được?
Lại thêm thái độ của Lý Dục Thần khiến bác sĩ có chút không vui, liền nói: “Là bác sĩ, tôi có trách nhiệm nhắc nhở một câu, việc đầu tiên phải làm là cầm máu làm sạch vết thương và truyền máu trước, đây là kiến thức cơ bản, bất kỳ bác sĩ có lương tâm nào cũng không nên làm ngược lại kiến thức cơ bản để đi thử một vài cách không đáng tin”.
Trữ Phượng Toàn nói: “Ông nói gì vậy, cậu Lý bảo ông lấy châm thì ông mau lấy châm đi!”
Bác sĩ nói:”Tôi chỉ nói theo kiến thức và lương tâm của tôi thôi”.
Trữ Phượng Toàn đang đỉnh nổi nóng, Lý Dục Thần quay người nhìn sang ông ta: Cầm máu làm sạch vết thương là thế này sao?”
Nói xong liền đưa tay phải ra, đặt lên bên trên đỉnh đầu của Kỷ Nghiễm Lai, lướt nhẹ qua trên không trung.
Giống như ma thuật, tay của Lý Dục Thần lướt xuống, vết máu trên người Kỷ Nghiễm Lai liền biến mất, vết thương trên da cũng liền lại.
Bác sĩ nhìn mà trố mắt há hốc miệng, đúng là không tin nổi vào mắt mình.
Việc này hoàn toàn lật đổ thế giới quan của ông ta.
Ngay cả Trữ Phượng Toàn bên cạnh, mặc dù đã từng chứng kiến sư thần kỳ của Lý Dục Thần, cũng vô cùng chấn kinh.
“Có châm không?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
“Có! Có!”, bác sĩ vội gật đầu, kích động quay người đi ra.
Chỉ lúc sau đã cầm đến dụng cụ châm cứu.
Lý Dục Thần lấy châm ra, cắm mấy châm lên người Kỷ Nghiễm Lai, truyền chân khí vào đó, rất nhanh đã loại trừ được yêu khí trong cơ thể, hồi phục kinh mạch và ngũ tạng bị tổn thương.
Sau đó lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng của Kỷ Nghiễm Lai.
“Thương tích của đảo chủ Kỷ đã không còn đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian, thì có thể hồi phục”, anh nói.
“Anh hai!”, Trữ Phượng Toàn mừng rỡ.
Kỷ Nghiễm Lai bò dậy từ trên giường, hoạt động gân cốt, ngoại trừ nội khí vẫn không thể hồi phục, thì thương tích đúng là đã khỏi, liền thấy thần kỳ, khom người nói với Lý Dục Thần: “Ơn cứu mạng của cậu Lý, cả đời khó quên!”
Trữ Phượng Toàn cũng khom lưng với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, lần trước ở Tiền Đường, tôi đã nợ cậu một cái mạng, hôm nay cậu đã cứu anh hai tôi, từ nay về sau, cái mạng của Trữ Phượng Toàn tôi là của cậu, trên dưới đảo Cửu Long, nghe theo cậu điều động!”
Lý Dục Thần cười nói: “Chỉ là chữa thương thôi, hai vị đảo chủ không cần để trong lòng. Nếu cứu một mạng người thì cần người ta lấy mạng bao đáp, thì e rằng bên cạnh bác sĩ này đã có một đám người liều chết rồi”.