Câu trả lời này làm đám đông xôn xao.
Có người tiếc nuối thay anh, lời ông cụ nói đã quá rõ ràng, thằng nhóc này còn không biết nắm bắt cơ hội!
Cũng có kẻ hả hê, đúng là thằng ngu! Phú quý ngay trước mặt rồi mà còn không muốn!
Lâm Lai Nghi cười lạnh một tiếng: “Hay cho một người nhà họ Lý! Đừng nói dễ nghe thế, định vờ tha để bắt sao, muốn trở thành con rể nhà họ Lâm thì cứ làm, cần gì nói người nhà họ Lý này kia nọ, tôi coi thường loại người làm đ* mà còn muốn được lập đền thờ nhất đó!”
Lý Dục Thần chẳng thèm nhìn bà ta cái nào.
Lâm Lai Nghi cảm nhận được sự khinh miệt tới từ đối phương, trong lòng giận dữ nhưng vừa rồi đã bị bẽ mặt, bà ta không dám nói gì quá đáng hơn.
Chỉ có thể thầm thề rằng tuyệt đối không để Lý Dục Thần trở thành con rể nhà họ Lâm.
Không được ông cụ che chở, tên này chỉ là châu chấu sau thu, nhảy nhót được bao nhiêu ngày nữa đâu.
Sớm muộn gì tên này cũng rơi vào tay bà ta, dễ dàng bóp chết thôi.
Đang lúc mọi người cho rằng ông cụ Lâm sẽ nổi giận vì những lời không kiêng nể gì của Lý Dục Thần thì Lâm Thượng Nghĩa lại cười ha hả.
“Họ Lý, ha ha! Tốt tốt tốt, rất có phong độ khí phách của ông nội cậu năm ấy, quả nhiên tôi không nhìn nhầm người, ha ha!”
Tiếng cười của ông cụ Lâm làm mọi người không hiểu ra sao.
Tim Lý Dục Thần hơi run rẩy, không biết người ông nội mà ông cụ vừa nhắc tới là Lâm Hữu Toàn ở thành phố Hoà hay gia chủ Lý Thiên Sách của nhà họ Lý tại thủ đô năm xưa.
“Cậu họ Lý, không sai! Nhưng cậu đừng quên trong tay mình còn một hôn ước, bên trên có dấu tay của ông nội cậu và tôi. Theo ước hẹn, ít nhất cậu cũng đã là nửa người nhà họ Lâm rồi”.
Lâm Thượng Nghĩa dừng một chút mới nhìn thoáng qua Lý Dục Thần.
“Mười tám năm trước, tôi và một ông bạn già, chính là ông nội của Lý Dục Thần đã thiết lập một hôn ước. Theo ước định, đợi cháu gái Lâm Mộng Đình trưởng thành, tôi sẽ gả con bé cho Lý Dục Thần!”
Tuy nhiều người nhà họ Lâm đã biết chuyện này nhưng nó vẫn khá khác khi nghe qua miệng ông cụ Lâm.
Lâm Lai Nghi nhíu mày, tự hỏi phải làm sao để ngăn cản hôn ước này.
Mà Nghiêm Mẫn Tuệ lại tỏ ra mừng rỡ vì ông cụ nhắc tới mối hôn nhân này ngay ở từ đường, đây là lần đầu tiên xảy ra việc như thế. Hiển nhiên việc hôn nhân này rất quan trọng, mà nhờ vậy, địa vị của chồng mình sẽ càng thêm vững chắc.
“Mộng Đình...”
Lâm Mộng Đình nghe thấy ông nội gọi mình.
Cô cúi đầu, trong lòng rối bời, nhất thời không biết nên làm sao mới đúng.
Nghiêm Tuệ Mẫn nhẹ nhàng kéo cô một gái: “Ông cụ gọi con kìa!”
Lâm Mộng Đình ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt ấm áp của ông nội, còn có Lý Dục Thần bên cạnh, ánh mắt anh cũng ôn hoà vô cùng, có thêm thứ gì đó khiến tim cô cứ nhảy loạn xạ cả lên.
“Mộng Đình, cháu tới đây!”, Lâm Thượng Nghĩa nói.
Lâm Mộng Đình đứng lên, dưới cái nhìn soi mói của cả gia tộc, cô tới cạnh Lâm Thượng Nghĩa, đứng cùng với Lý Dục Thần.
Cô cảm thấy đang có vô số con mắt nhìn chằm chằm như muốn đốt cháy gương mặt mình.
Nhiều năm qua, cô chưa từng có cảm giác này.
Lâm Thượng Nghĩa nhìn hai người, trên gương mặt già nua là nụ cười.
Đúng là cặp đôi trời sinh!
Ông ta thấy may mắn vì mình đã có quyết định chính xác vào năm đó.
“Bố!”. Lâm Thu Thanh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đứng ra nói: “Mộng Đình còn đang đi học, bây giờ nhắc tới chuyện cưới xin, có phải là hơi sớm không ạ?”
Lâm Thượng Nghĩa gật đầu: “Bố biết, nên bố định cho họ đính hôn trước. Bố già rồi, không biết còn sống được mấy ngày, chỉ mong là lúc còn sống có thể tổ chức cho hai đứa nhỏ một bữa tiệc đính hôn nở mày nở mặt, ba ngày sau làm luôn, mấy đứa thấy sao?”
Không ai phản đối, mọi người đều thấy được là ông cụ đã có kế hoạch sẵn rồi.
“Mặt khác, tôi còn muốn tuyên bố một sự kiện. Tôi đã lập di chúc, sau khi hai đứa nhỏ kết hôn, tôi sẽ giao một nửa tài sản cho họ quản lý!”, Lâm Thượng Nghĩa thông báo.
“Hả?”
Lúc này, mọi người thật sự bị chấn động.
Tuy nói là giao cho quản lý, là khái niệm hoàn toàn khác với tặng, trước là quyền kinh doanh, sau là tất cả quyền lợi.
Nhưng dù sao đó cũng là một nửa gia sản của nhà họ Lâm.
Dù là gia chủ hiện tại Lâm Thu Thanh, chính ông ta cũng không có quyền kiểm soát một nửa gia sản nhà họ Lâm.
Hơn nữa, ông cụ không thể chỉ cho quyền kinh doanh mà không cho chút quyền sở hữu gì.
Có được quyền kinh doanh nửa gia sản thì ít nhất cũng phải có 10% quyền sở hữu, bằng không quyền kinh doanh này chỉ là lời hứa suông.
Ngay cả Lâm Thu Thanh cũng bị quyết định của ông cụ hù dọa.
Ông ta không biết mình nên vui mừng hay lo lắng.
Con rể và con gái có được quyền sử dụng nửa gia sản của nhà họ Lâm, cộng thêm cổ quyền mà họ sắp có, quyền lực nhà họ sẽ đứng đầu ở trong dòng tộc, chẳng ai dao động được.
Mà ông cụ bố trí như vậy, xem ra là sẽ không cho cháu trai tại Đông Doanh cơ hội nào nữa.
Cũng vì thế, Lâm Thu Thanh lại cảm thấy xấu hổ. Ông ta làm gia chủ mà quyền kiểm soát gia sản còn thua con gái và con rể.
Nếu con rể và con gái đồng lòng với ông ta thì chẳng vấn đề gì, lỡ đâu Lý Dục Thần có ý nghĩ khác thì sao?
Trong việc này, gần như tất cả đều không ủng hộ, bao gồm Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của ông cụ và bài vị tổ tiên nhà họ Lâm, không ai dám phát ra tiếng.
“Sao, các người cũng không đồng ý?”
Lâm Thượng Nghĩa cười lạnh.