Nhưng Nghiêm Cẩn là cháu trai mà ông ta thương nhất, cũng là người kế nhiệm mà ông ta vừa chỉ định.
Tương lai của cả nhà họ Nghiêm đều dựa vào cậu bé này.
Trong lòng Nghiêm Công Nghiệp vô cùng lo lắng.
“Dục Thần, cậu Lý, cậu nhất định phải cứu Tiểu Cẩn!”
Lý Dục Thần xoa dịu nói: “Ông cụ yên tâm, bây giờ tôi đi cứu người ngay, người đó bắt Nghiêm Cẩn, mục tiêu là cần câu rồng và cuốn sách Tử Lăng. Nghiêm Cẩn được Tử Lăng tiên sinh báo mộng truyền dạy, là người suy nhất biết công pháp Tử Lăng, tạm thời sẽ không có nguy hiểm. Mọi người yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cứu Nghiêm Cẩn về”.
Rồi lại lấy ra một lá bùa đưa cho Lâm Vân, nói: “Bây giờ cậu về thành phố Hoà ngay lập tức, có thể một thời gian nữa tôi mới về được, nói với bố của cậu, bảo ông ấy đừng lo lắng, thương chiến với nhà họ Viên, tất cả cứ làm từng bước là được. Ông hai của cậu chết rồi, bây giờ cậu là cao thủ duy nhất của nhà họ Lâm, cậu phải bảo vệ nhà họ Lâm, có chuyện gì, có thể đến quán Giang Hồ xin giúp đỡ. Nếu còn không được, thì đến Thiên Tinh Quan, Trương Thiên Sư của Long Hổ Sơn đang ở đó. Nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, thì dùng cách của tôi dạy cậu, dùng chân khí kích hoạt lá bùa, tôi sẽ về”.
Trong lời nói của anh có quá nhiều thông tin, khiến Lâm Vân khó hiểu. Đặc biệt là ông hai đã chết, tin tức này giống như cái búa đánh vào trái tim của cậu ta.
Nhưng cậu ta vẫn cố kiềm chế nỗi buồn và hiếu kỳ, gật đầu nói: “Em nhớ rồi, anh rể, anh yên tâm đi”.
Lý Dục Thần dặn dò xong, nhìn Nghiêm Tuệ Mẫn và Nghiêm Công Nghiệp một cái, rồi quay người đi khỏi.
Chuyện của nhà họ Nghiêm, chỉ có thể giao cho họ tự xử lý.
Cũng may ông hai nhà họ Nghiêm vẫn sống, Thiệu Cư Ông chỉ bắt Nghiêm Cẩn.
Bây giờ phải mau chóng tìm được họ.
Từ mấy chuyện xảy ra hôm nay có thể thấy, Thiệu Cư Ông là một người cực kỳ độc ác giảo hoạt.
Chắc chắn lão ta sẽ không để lại dấu vết gì, cho nên cách đi kiểm tra camera chỉ lãng phí thời gian.
Thay vì đi tìm khắp nơi không mục đích, thì tốt nhất là đến thẳng Hoàng Long.
Đồ đệ Ngô Khắc Mẫn của ông ta từng nói, họ là người phái Âm Sơn.
Tìm được phái Âm Sơn, đương nhiên sẽ biết Thiệu Cư Ông đang ở đâu.
Lý Dục Thần từng nghe nói, phái Âm Sơn ẩn giấu trong Thập Vạn Đại Sơn Tây Nam.
Anh lấy điện thoại ra.
Trong điện thoại còn lưu số được chuyển từ Nokia cũ của anh qua.
Lần trước ở thủ đô, điện thoại đã bị hỏng, bảo anh Thái làm lại cái mới, nhưng cũng may những số điện thoại đó vẫn lưu trên đám mây.
Thiên Đô Côn Luân không có tín hiệu, số của đệ tử Thiên Đô chỉ có xuống núi mới sử dụng.
Bây giờ anh chỉ biết sư tỷ Hướng Vãn Tình xuống núi.
Cho nên liền gọi điện cho Hướng Vãn Tình:
“Sư tỷ?”
“Dục Thần à, sao lại nhớ đến gọi điện cho sư tỷ thế?”, Hướng Vãn Tình cười nói.
“Sư tỷ đang ở đâu, mọi chuyện thuận lợi không?”
“Tỷ đang ở tổng bộ Hồng Môn Kim Sơn cũ, cũng khá thuận lợi, vừa phá được một hang ổ của đám Thái Dương bên này. Vạn Vạn Thời Quân của Hồng Môn rất tốt, là người dễ giao thiệp, sau này đệ có cơ hội có thể làm quen”.
Lý Dục Thần đáp lại một tiếng, bỗng nhớ đến đạo sĩ Adam của Trung Phu Quan đến Hoa Hạ, nói: “Sư tỷ, Trung Phu Quan Los Angeles hình như gặp rắc rối, đã phái một đạo sĩ tên Adam đến thủ đô xin cứu trợ, đạo trưởng Kim Tam Mộc của Bạch Vân Quan có lẽ đã đưa người đi. Nếu tỷ thuận tiện, có thể tiện tay giúp họ”.
“Ừm, tỷ biết rồi, vừa hay tỷ muốn đến Los Angeles một chuyến, nghe nói bên đó rất ầm ĩ, còn có thánh kỵ sĩ của Thái Dương Giáo xuất hiện. Tỷ sẽ đi xem sao. Đúng rồi, Dục Thần, đệ thế nào, còn ở thủ đô không? Lần trước gặp đệ, tỷ thấy đệ sắp đột phá, thiếu chút cơ duyên, đệ phải cẩn thận đấy”.
“Tỷ yên tâm đi, sư tỷ, đệ đã đột phá rồi, trải qua một đợt lôi kiếp ở trường thành hoang dã ngoại ô phía Bắc thủ đô”.
“Thật không?”, giọng của Hướng Vãn Tình đầy kinh ngạc vui mừng: “Hì hì, sư đệ, giỏi lắm, hai mươi tuổi lịch kiếp, trở thành người đầu tiên trong năm trăm năm!”
“Sư tỷ, mọi người cứ nói người đầu tiên trong năm trăm năm, năm trăm năm trước thì sao? Có ai lịch kiếp sớm hơn đệ?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Năm năm năm trước à?”, Hướng Vãn Tình cười nói: “Đó là sư phụ chúng ta! Ông ấy ba tuổi nhập đạo, năm tuổi đón thiên lôi đầu tiên, bảy tuổi phân thận nhập vạn tiên trận, được vạn tiên kiếm khí gột rửa…”
Lý Dục Thần nghe mà ngẩn người, bất giác nói: “Vãi, sư phụ lợi hại thế sao?”
So sánh ra, người đầu tiên trong năm trăm năm như mình vẫn yếu quá!
Chương 468: Tây hộ
“Đương nhiên rồi, nếu không làm sao làm chủ Thiên Đô, được vạn tiên tôn kính chứ!”, Hướng Vãn Tình nói: “Nhưng sư đệ à, đệ cũng rất lợi hại, đã là người đầu tiên trong năm trăm năm. Đáng tiếc, thật đáng tiếc!”
Hướng Vãn Tình bỗng than dài.
“Tiếc cái gì?”, Lý Dục Thần thấy lạ hỏi.
“Tiếc là tỷ không ở bên cạnh đệ. Người làm sư tỷ như tỷ, cũng nên hộ pháp cho đệ, tặng đệ mấy bộ quần áo gì đó. Xem người đầu tiên trong năm trăm năm lịch kiếp thế nào, cơ thể của tiên nhân sau khi lịch kiếp có gì khác với người khác …”
Hướng Vãn Tình nói xong cười khà khà, không biết nghĩ đến chuyện buồn cười gì.
Lý Dục Thần nhớ đến sau khi trải qua lôi kiếp hôm đó trên người không mảnh vải che thân, cả người phát sáng, lại nghe tiếng cười của sư tỷ…., bất giác mặt tối sầm, lập tức cạn lời.
“Sư tỷ, đệ hỏi tỷ một chuyện”, anh mau chóng chuyển chủ đề: “Tỷ biết phái Âm Sơn ở đâu không?”
“Phái Âm Sơn? Tỷ chỉ biết ở giữa Thập Vạn Đại Sơn Đầm Hoang, có môn phái nhỏ rất thần bí, rất ít ra ngoài hoạt động, không nhiều người biết. Đệ có thể đến hỏi đạo viện Vân Đài của Vân Đài Sơn Kiềm Nam, có lẽ sẽ có manh mối”.
…
Vân Đài Sơn.
Đứng sừng sững trong dãy núi Kiềm Tây Nam, nó không cao lắm, nhưng biển mây xung quanh vẫn luôn ở đó, trăm hoa đua nở, thường có khỉ leo trèo hạc du ngoạn.
Đạo viện Vân Đài ẩn trong mây sương vờn quanh giữa núi.
Lý Dục Thần ngự kiếm xuyên vào mây, đáp xuống bên ngoài cổng đạo viện.
Đạo viện được xây từ gạch và gỗ, cổng đình chắc chắn, hoàn toàn khác một trời một vực với những cung quan cảnh đẹp du lịch trong thành phố.
Bên trong không có khách du lịch, cho nên cổng lớn đóng chặt.
Lý Dục Thần tiến lên gõ bộ gõ cửa cổ xưa, vòng gõ cửa bằng đồng đập lên tấm đồng dát trên cổng, phát ra tiếng cạch cạch, vang đi rất xa trong rừng núi tĩnh mịch.
Chỉ lúc sau, cửa được mở ra, một tiểu đạo đồng từ trong cửa nhìn ngó ra ngoài, đôi mắt trong veo như nước suối trên khuôn mặt non nớt nhìn Lý Dục Thần, có chút hiếu kỳ nhìn anh, hỏi: “Thí chủ? Hay là đạo hữu?”
Lý Dục Thần thấy tiểu đạo đồng này mới sáu bảy tuổi, không khỏi nhớ đến lúc mình vừa đến đỉnh Thiên Đô, cười nói: “Tiểu sư huynh, phiền bẩm báo với trụ trì của quý quan, nói đệ tử Thiên Đô Lý Dục Thần đến thăm”.
Tiểu đạo đồng chớp mắt, có lẽ là chưa từng nghe nói đến Thiên Đô, càng hiếu kỳ, nói: “Tôi đã hai năm không gặp người lạ rồi, anh là người đầu tiên!”
Lý Dục Thần nói: “Người lạ không được vào sao?”
“Cũng không phải, chỉ là thứ anh muốn tìm thì không có”.
“Không có”, Lý Dục Thần thấy kỳ lạ: “Đạo viện các người không có trụ trì sao?”
Tiểu đạo đồng lắc đầu: “Không được ăn thịt lợn, chúng tôi đều ăn chay!”
Lý Dục Thần ngẩn người, mới biết cậu bé này nghe nhầm, cười nói: “Tôi không phải nói ăn thịt lợn, tôi nói là trụ trì, chính là người quản lý các người”.
Tiểu đạo đồng vẫn lắc đầu: “Ồ, không có, không có, chúng tôi không có trụ trì, người quản lý chúng tôi là Tây hộ”.
“Tây hộ?”, Lý Dục Thần khó hiểu, “Tây hộ là cái gì?”
“Tây hộ không phải là đông tây! Tây hộ”, Tiểu đạo đồng dùng cả biểu cảm khuôn mặt, dùng cả chân lẫn tay, cười khà khà nói, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Chính là tây hộ ngày ngày dạy chúng tôi niệm kinh, ngồi thiền, không ngoan thì đánh mông đó!”
Lúc này Lý Dục Thần mới hiểu ra, cậu ta nói đang đến ‘sư phụ’, liền phá lên cười.
“Thì ra cậu đang nói là sư phụ à!”
“Đúng thế đúng thế!”
“Sư phụ thường xuyên đánh mông cậu không?”
“Cũng không thường xuyên, chỉ là tôi học thuộc lòng không đọc ra được, ông ấy tức anh ách, mắng tôi là đồ ngốc, tôi không phục, ông ấy liền đánh mông tôi!”
“Vậy cậu có sợ sư phụ không?”
“Sợ chứ”.
“Thế sư phụ cậu có phải là người xấu không?”
“Ừm…”, tiểu đạo đồng suy nghĩ, nhe răng cười hi hi: “Tốt thì tốt, chỉ là giữ của keo kiệt quá, ông ấy du ngoan mang socola về, cũng không cho chúng tôi ăn”.
Đúng lúc này, bỗng nghe bên trong truyền ra tiếng quát: “Tên nhóc thối này, lại đang nói xấu sư phụ rồi!”
Tiểu đạo đồng sợ đến rụt cổ: “Xong rồi, xong rồi! Sư phụ tỉnh rồi, sắp bị mắng rồi!”
Chỉ thấy cửa bên trong mở ra, một lão đạo sĩ áo choàng xanh tay cầm phất trần chậm rãi đi ra, miệng còn đang ngáp, hình như chưa tỉnh ngủ.
“Thanh Nhai, có khách đến, tại sao không đón vào cửa nói chuyện, bất lịch sự như vậy!”
Tiểu đạo đồng lè lưỡi với Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cười ha ha nói: “Cậu ta không biết tôi, hỏi cho rõ, không tính là bất lịch sự”.
“Cậu đừng nói đỡ cho cậu ta, tên nhóc này, nhỏ người mà lắm trò quỷ!”, đạo sĩ nhìn Lý Dục Thần, hành lễ nói: “Không biết vị đạo sĩ này từ đâu đến, sao lại đến nơi hoang dã nhỏ bé này?”
Lý Dục Thần đáp lễ nói: “Đệ tử Thiên Đô Lý Dục Thần đặc biệt đến thăm đạo viện Vân Đài. Xin hỏi đạo trưởng có phải là trụ trì ở đây không?”
Chương 469: Sao người không biết bay
Chương 469: Sao người không biết bay
Đạo sĩ ngẩn người, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần biết ông ta không tin, lấy Thiên Đô lệnh ra giơ cao.
Thiên Đô lệnh phát ra kim quang, thấp thoáng có thể thấy một con đường trong hư không, hướng lên trên, biến mất ở tận cuối mênh mông.
Sắc mặt đạo sĩ trở nên kích động, người khẽ run lên, chỉnh lại mũ áo, khom người, giọng run run nói: “Đạo viện Vân Đài Bạch Thạch cung nghênh tiên sứ!”
Tiểu đạo đồng nhìn mà thấy kỳ lạ, lần đầu tiên thấy sư phụ nhà mình khách sáo với người khác như vậy, cũng phải tràn đầy hiếu kỳ với Lý Dục Thần.
“Đạo trưởng không cần đa lễ”, Lý Dục Thần đỡ một tay.
Bạch Thạch đạo nhân nói: “Thượng sứ mời vào trong dùng trà”.
Lý Dục Thần theo Bạch Thạch đạo nhân đi vào đạo viện Vân Đài.
Đạo viện không lớn, thậm chí bài trí có thể nói là đơn sơ, trong viện có bàn đá ghế đá, trong nhà cũng là bàn bát tiên và ghế dài bình thường, đều là đồ dùng của dân chúng bình thường.
Tiểu đạo đồng Thanh Nhai giúp đi lấy lá trà và dụng cụ pha trà, sau đó thêm than gỗ vào trong lò than, xách đến một ấm nước lớn, bắt đầu đun nước.
Vừa đun, vừa lén nhìn sang người thanh niên đang nói chuyện với sự phụ cậu ta.
Bạch Thạch đạo nhân nói: “Nơi này hẻo lánh xa xôi, lại không phải động trời phúc địa gì, vô cùng đơn sơ, khiến thượng tiên chê cười rồi”.
Lý Dục Thần cười nói: “Núi không cứ ở chỗ cao, có tiên ở tất có danh. Đạo viện Vân Đài có Xích Thủy chân nhân là đủ rồi!”
Xích Thủy chân nhân là tổ sư gia của đạo viện Vân Đài, hai trăm năm trước đã lên Thiên Đô, bây giờ ở trong Vạn Tiên Trận, là một trong Vạn Tiên trận linh.
Cũng chính vì vậy, Hướng Vãn Tình mới biết tình hình của đạo viện Vân Đài, mới bảo Lý Dục Thần đến tìm đạo viện Vân Đài.
Bạch Thạch đạo nhân rất tự hào, lại hổ thẹn nói: “Tiếc là tôi phúc duyên mỏng bạc, không thể phát huy làm rạng rỡ mạch của tổ sư gia”.
Lý Dục Thần vô tình nhìn sang tiểu đạo đồng Thanh Nhai đang lén nhìn trộm ở bên cạnh, hỏi: “Hiện giờ đạo viện chỉ có hai người các ông thôi sao?”
Bạch Thạch đạo nhân nói: “Cũng không phải, còn có mấy đồ đệ lớn, đều ra ngoài hái thuốc rồi. Nơi này hẻo lánh, không có hương hỏa, chỉ có thể mình làm mình hưởng, sống dựa vào núi. Lần này Lý tiên sứ đến có việc gì?”
“Ồ, tôi muốn hỏi thăm đạo trưởng một chuyện”, Lý Dục Thần nói: “Đạo trưởng có từng nghe nói đến phái Âm Sơn không? Có biết ở đâu không?”
Bạch Thạch đạo nhân gật đầu: “Có nghe nói, nhưng mạch Âm Sơn truyền thừa vô cùng bí ẩn, đệ tử trong môn cực kỳ ít ra ngoài hoạt động. Tôi chỉ biết, họ ở dãy Âm Sơn bên phía Đầm hoang. Tiên sứ tìm phái Âm Sơn làm gì?”
Lý Dục Thần nói: “Không giấu đạo trưởng, đệ tử Âm Sơn làm việc ác ở trung nguyên, bị tôi phát hiện, tôi muốn diệt trừ môn phái này”.
“Được!”, Bạch Thạch đạo nhân đập bàn: “Đám súc sinh này không việc ác nào không làm, dân chúng bên phía Đầm hoang bị họ hại khổ không tả xiết, tôi sớm đã muốn diệt trừ từ lâu, nhưng lực bất tòng tâm. Bây giờ có sứ giả Thiên Đô đến, ngày tận thế của đám khốn khiếp này đến rồi!”
Tiểu đạo đồng Thanh Nhai chưa từng thấy sư phụ hùng hồn kịch liệt như vậy, đôi mắt mở thật to.
Bạch Thạch đạo nhân bình tĩnh lại, nói: “Từ đây đến Tây Nam hơn một ngàn dặm, có một trấn Lâm Hoang, đi qua trấn, chính là đầm hoang vạn dặm. Âm Sơn ở ngay bên đầm hoang. Người của phái Âm Sơn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở trấn Lâm Hoang. Cậu có thể lên trấn hỏi thăm, có lẽ sẽ có manh mối”.
Trên trấn có một cửa hàng thuốc Bạch Vân, ông chủ của cửa hàng tên là Diệp Chính Hồng, là danh y của trấn Lâm Hoang. Mỗi năm chúng tôi đều đến trấn Lâm Hoang thu mua dược liệu, có quan hệ khá tốt với ông ta. Cậu có thể đi tìm ông ta, ông ta rất nổi tiếng ở đó, có lẽ sẽ giúp được thượng sứ. Cậu đợi tôi một chút”.
Nói xong, Bạch Thạch đạo nhân liền đứng lên đi vào trong, chỉ lúc sau, cầm một bức thư ố vàng ra, nói: “Vân Đài Sơn hẻo lánh, trên núi không có tín hiệu điện thoại, không thể gọi điện. Tôi viết thư cho Diệp Chính Hồng, thượng sứ cầm đi, ông ta xem chắc chắn sẽ hết sức tương trợ”.
Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Cảm tạ đạo trưởng, sự việc không thể chậm trễ, tôi xin cáo từ trước, hôm khác lại đến làm phiền đạo trưởng thanh tu”.
Nói xong, hóa thành một đường kim quang bay lên, xuyên vào trong sương mây.
Tiểu đạo đồng nhìn mà tặc lưỡi: “Tây hộ, người này biết bay!”
Bạch Thạch đạo nhân nói: “Thế thì có gì, tu hành đến cảnh giới nhất định, thì có thể ngự khí bay lên trời. Tổ sư gia Xích Thủy chân nhân của con còn chẳng cần điều khiển pháp khí, đi dạo trên mây, cưỡi gió bay lên, bay xa vạn dặm!”
Tiểu đạo đồng nghe mà ham muốn, nghiêm túc nhìn Bạch Thạch đạo nhân hỏi: “Tây hộ, sao người không biết bay?”
“Khụ… khụ khụ…, nhóc con, bài tập hôm nay làm xong chưa? Lại lười biến rồi phải không?”