Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 871: Bách Thuận Trường Thanh

Hầu Thất Quý còn nói: "Cái vòng tay này quý ở chỗ hiếm có, hơn nữa còn mang theo âm khí của địa cung, Tần gia nhất định sẽ thích, cái này gọi là hợp ý. Chỉ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, nhưng lại lộ ra tục khí. Cho nên tôi mới tặng thêm một bức tranh chữ của Văn Trưng Minh, là tác phẩm lúc tuổi già của Văn Trưng Minh, lấy tuổi già để tiêu khiển, rất hợp để chúc thọ. Một vàng một sách, một tục một nhã, chắc hẳn cũng đã được rồi".

"Ừm, lão Hầu, ông có lòng".

Lý Dục Thần không nghĩ tới Hầu Thất Quý lại tận tâm với việc này như thế, thật ra anh không hề để ý đến tiệc mừng thọ của Tần gia, cho dù Hầu Thất Quý có bảo anh xách một túi quýt đi, anh cũng cảm thấy không có vấn đề gì.

"Đây là điều tôi phải làm mà", Hầu Thất Quý nói.

Bọn họ đang ở trong phòng nói chuyện, Lý A Tứ gõ cửa tiến vào báo cáo: "Quản gia Hầu, bên ngoài có người tên là Vương Bách Thuận, nói là tới gặp cậu Lý".

"Tứ gia?", Hầu Thất Quý giật mình.

Lý A Tứ ngượng ngùng nói: "Gọi tôi A Tứ là được".

Hầu Thất Quý sững sờ, trừng mắt liếc anh ta một cái: "Ai bảo cậu? Tôi nói chính là Vương Tứ gia!"

Lý Dục Thần cười ha ha.

Lúc này Lý A Tứ mới kịp phản ứng, Vương Bách Thuận cũng giống như anh ta đứng thứ tư, nhưng mà người ta là Tứ gia, anh ta lại là A Tứ.

Anh ta sờ đầu, cười khan hai tiếng.

"Tứ gia đang ở đâu?", Hầu Thất Quý hỏi.

"Đang ở ngoài cửa lớn chờ kia, tôi không cho ông ta vào", Lý A Tứ nói.

"Haha, cậu đúng là đồ ngốc, sao có thể đối đãi với Tứ gia như thế!", Hầu Thất Quý mắng một câu, nói với Lý Dục Thần: "Cậu chủ, cậu chờ một chút, tôi đi ra đón khách trước, cậu xem thời gian, lát nữa đi ra sau".

Vừa dứt lời, ông ta liền đích thân đi ra nghênh đón.

Lý A Tứ tỏ vẻ không phục, lẩm bẩm: "Không phải ông bảo tôi giữ cửa, ai cũng không thể tuỳ tiện cho vào sao…"

Lý Dục Thần lắc đầu cười, anh biết, muốn để Lý A Tứ học được thành cáo già giống Hầu Thất Quý, chỉ sợ cả đời này cũng không thể.

Điều anh nhìn trúng chính là sự chất phác, trung thành và có trách nhiệm của Lý A Tứ, nếu thật sự biến thành cáo già, chưa chắc anh đã cần anh ta.

Có lẽ Hầu Thất Quý cũng hiểu điều này, cho nên cũng sẽ không thật sự trách cứ Lý A Tứ.

Lý Dục Thần vỗ vỗ bả vai Lý A Tứ, không hề nói gì, chỉ cho anh ta một cái ánh mắt khích lệ, sau đó mỉm cười rời đi.

Chỉ để lại Lý A Tứ đứng ở đó gãi đầu hơn nửa ngày mới nhớ ra mình không nên đứng ở chỗ này, vội vàng đi dọc theo hành lang ra cửa chính đứng gác.

"Ồ, Tứ gia, ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy? Ông đến cũng không nói trước để tôi chuẩn bị chào đón".

Hầu Thất Quý cung cung kính kính nghênh đón Vương Bách Thuận vào căn nhà của họ Lý.

Vương Bách Thuận cười nói: "Tôi đã sớm muốn đến, nhưng ngày lễ mồng một tháng năm, khắp ngõ ngách ở thủ đô đều bị du khách lấn chiếm, không lái xe vào được. Tôi sợ nếu để người ra người vào sẽ ảnh hưởng đến phong thuỷ của căn nhà họ Lý".

Hầu Thất Quý nói: "Đúng thế thật, mấy ngày trước đúng là có nhiều người, tôi cũng không dám ra ngoài mở cửa. Cũng may mà ông không đến, mấy ngày trước cậu Lý có việc ra ngoài, vừa mới trở về".

"Haha, vậy tôi đến khéo quá rồi!", Vương Bách Thuận nói.

Hầu Thất Quý tự nhủ trong lòng, có khéo hay không bản thân ông biết. Từ khi căn nhà của họ Lý được chỉnh đốn một lần nữa, không biết có bao nhiêu ánh mắt luôn nhìn chằm chằm ở đầu hẻm. Mọi hành động ở trong căn nhà của họ Lý đều lọt vào mắt đám hào môn thế gia ở thủ đô.

"Chứng tỏ vận thế của Tứ gia rất vượng, không cần tranh giành, đến đâu đều có thể thuận theo tâm ý của ông", ông ta nói.

Vương Bách Thuận dùng quạt xếp trong tay chỉ vào đầu Hầu Thất Quý: "Tôi chỉ thích nghe ông nói chuyện, lời nói ra còn ngọt hơn cả mấy cô gái trong hộp đêm!"

Hai người vừa cười cười nói nói vừa tiến vào trong sân.

Vương Bách Thuận chỉ vào cây hoa quế nói: "Đã lớn như vậy rồi ư, khi tôi còn bé, còn từng đi tiểu vào cái cây này, chứng tỏ nó lớn như thế cũng có một phần công lao của tôi!"

Hầu Thất Quý nói: "Đúng thế, ông có công lao lắm! Về sau hai nhà Vương Lý hợp tác toàn diện, cứ coi cái cây này làm cây hòa bình, tôi sẽ treo một tấm bảng trên cây, cứ viết "Bách Thuận Trường Thanh", Tứ gia thấy được không?"

"Được, mẹ nó quá được!", Vương Bách Thuận cao hứng phe phẩy quạt: "Nếu không tại sao mọi người đều nói Hầu gia ông là nhân tài chứ!"

Vương Bách Thuận cũng không phải khách khí, mà là thật sự cảm thấy Hầu Thất Quý là nhân tài. Bách Thuận Trường Thanh, bốn chữ này vừa hợp với tình hình, lại có ngụ ý sâu xa. Quan trọng là còn nịnh hót được Vương Bách Thuận, khiến ông ta cảm thấy mình là nhân vật lớn.

Bỗng nhiên nịnh hót ông ta như thế, khiến ông ta cảm thấy rất thoải mái.

Thế nhưng Vương Bách Thuận lại biết, muốn treo bốn chữ này lên trên cây, chỉ sợ là không dễ dàng như vậy. Không phải nhà họ Lý không chịu treo, mà là nhà họ Vương và nhà họ Lý có thể hòa thuận hay không cũng không phải do Vương Bách Thuận định đoạt.

Từ sau chuyện ở Phan Gia Viên lần trước, Vương Bách Thuận lập tức trở về nhà họ Vương, đã báo cáo chi tiết mọi chuyện cho anh trai ông ta, cũng chính là gia chủ đương thời của nhà họ Vương, Vương Bách Xuyên.

Sau khi Vương Bách Xuyên nghe xong cũng không tỏ thái độ, mà là hỏi ý kiến Vương Bách Thuận.

Đương nhiên là Vương Bách Thuận đề nghị chung sống hòa bình với nhà họ Lý, cố gắng không để xảy ra xung đột. Nhà họ Lý vươn lên, chắc chắn bầu trời ở thủ đô sẽ thay đổi. Nhà họ Na đã rút lui, nếu như nhà họ Vương làm chim đầu đàn, sẽ chỉ để những hào môn khác chiếm tiện nghi thôi.

Vương Bách Xuyên lại hỏi một câu: "Vậy phải nhìn xem nhà họ Lý thay thế chúng ta, trở thành số một thủ đô sao?"

Một câu nói kia đã khiến Vương Bách Thuận phải nghẹn họng.

"Vậy ý của anh là…", Vương Bách Thuận có chút lo lắng: "Là muốn đánh một trận với nhà họ Lý sao?"
Chương 872: Cánh tay đắc lực

"Chú cảm thấy thực lực chân chính của Lý Dục Thần như thế nào?", Vương Bách Xuyên hỏi.

Vương Bách Thuận ngẫm nghĩ, nói: "Em cũng chưa được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Lý Dục Thần, đều là nghe tin đồn. Nhưng mà vợ cậu ta, còn có hai người anh em của cậu ta đều không phải là hạng người đơn giản. Đặc biệt là hai đứa bé kia có thể dễ dàng khống chế được Phan Vân Long, đưa mắt nhìn khắp thủ đô, đừng nói là thanh niên trẻ tuổi, có nhà ai dám nói phái ra hai người bốn mươi tuổi trở xuống có thể đánh bại Phan Vân Long? Loại người như vậy chịu đi theo Lý Dục Thần, nghe đồn Lý Dục Thần là Tông Sư số một Nam Giang, chỉ sợ không giả".

"Ừm, đây chỉ là phương diện đấu võ. Một người có dũng mãnh đi nữa cũng sẽ có hạn, Tông Sư số một Nam Giang thì sao chứ? Nam Chu Bắc Tiêu, không phải cũng không thể xưng bá hào môn sao?", Vương Bách Xuyên hời hợt nói, hơi có một chút khinh thường: "Nếu Lý Dục Thần muốn chỉ dựa vào vũ lực để phục hưng nhà họ Lý, đó chính là mãng phu, không phải sợ".

Vương Bách Thuận cảm thấy giống như có cái gì đó không đúng, nhưng lại không có cách nào phản bác lời này.

"Hòa hay chiến, cứ nhìn kỹ rồi nói đi", Vương Bách Xuyên nói: "Phan Vân Long và Vinh Quảng Kiệt, một người là đại đồ đệ của Tần gia, một người là con nuôi của Tần gia, Tần gia sẽ không từ bỏ ý đồ như thế đâu. Cứ để bọn họ đấu, đánh càng hăng càng tốt".

"Vậy có cần em đến chỗ Tần gia châm ngòi không?", Vương Bách Thuận hỏi.

"Hừ, Tần gia là ai, chú có thể châm ngòi được sao?", Vương Bách Xuyên cười lạnh một tiếng: "Bên phía lão hồ ly này, chú còn chưa mở miệng, ông ta đã biết chú muốn làm gì rồi. Chú vẫn nên đến nhà họ Lý một chút đi, tạo quan hệ tốt, cũng coi là có vài con đường lui, thuận tiện tìm hiểu Lý Dục Thần như thế nào".

Cứ như vậy, Vương Bách Thuận liền đến căn nhà của họ Lý.

Hầu Thất Quý luôn miệng nịnh nọt, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi mặt Vương Bách Thuận một giây nào cả.

Ông ta bắt giữ lấy một chút xíu biểu cảm và ánh mắt biến hóa của Vương Bách Thuận, từ đó phán đoán ra thái độ của nhà họ Vương.

Hầu Thất Quý biết Vương Bách Thuận nhất định đã báo cáo mọi chuyện cho Vương Bách Xuyên, mà Vương Bách Xuyên cũng chắc chắn đã có quyết đoán, Vương Bách Thuận tới đây, hoặc là nói chuyện hợp tác, hoặc là thăm dò hư thực, có lẽ là có đủ cả hai.

Ông ta biết Lý Dục Thần không am hiểu cũng khinh thường nhìn mặt mà nói chuyện, lúc này phải cần quản gia như ông ta giúp Lý Dục Thần đưa ra phán đoán chuẩn xác.

Sau khi dẫn Vương Bách Thuận đến đại sảnh, bưng trà lên, không lâu sau Lý Dục Thần liền dẫn theo Lâm Mộng Đình đến đây.

Hai bên khách sáo một lát, bắt chuyện với nhau rồi ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm.

Hầu Thất Quý thấy cô Lý có ở đây, biết cô chủ biết nhìn nhận, đủ để giúp Lý Dục Thần ứng phó, liền cáo lui đi ra ngoài.

Ông ta đến nhà bếp nói với sư phụ Vinh một tiếng trước nhà có khách quý, chuẩn bị thêm vài món thức ăn.

Sau đó về tới phòng của mình ở sân sau, lấy một quyển vở nhỏ ra ghi chép lại việc hôm nay Vương Bách Thuận tới chơi, cùng với một chút chi tiết và suy đoán của mình vừa rồi.

Sau khi ghi chép xong, ông ta mới rót một chén trà cho mình, chậm rãi suy nghĩ đến sự phát triển của căn nhà họ Lý, như là sắp xếp người làm thế nào, mua sắm đồ đạc ra sao, tu sửa phòng ốc vân vân, còn có rất nhiều chuyện khác.

Lúc này Lý A Tứ đi đến gõ cửa, gọi một tiếng: "Quản gia Hầu…"

Hầu Thất Quý ngẩng đầu: "Hả, A Tứ à, làm sao vậy, lại có khách sao?"

Lý A Tứ xấu hổ một lát mới mở miệng nói: "Quản gia Hầu, tôi muốn xin nghỉ".

"Xin nghỉ?", Hầu Thất Quý có chút bất ngờ: "Có chuyện gì vậy? Muốn xin nghỉ bao lâu?"

"Mấy đồng hương tụ họp, chỉ nửa ngày là được", Lý A Tứ nói.

Hầu Thất Quý cười: "Tôi còn tưởng rằng là chuyện gì chứ! Đồng hương tụ họp sao, bình thường, đi đi. Tôi sẽ gác cổng thay cậu".

"Cảm ơn quản gia Hầu".

"Chờ một chút".

Lý A Tứ đang chuẩn bị ra ngoài, lại bị Hầu Thất Quý gọi lại.

Hầu Thất Quý nói: "A Tứ, xin phép nghỉ tham gia đồng hương tụ họp cũng được, nhưng cậu phải nhớ kỹ, bây giờ cậu là người của cậu Lý, ra ngoài phải thường xuyên chú ý, không nên nói lung tung, càng không nên xen lẫn với những người không đứng đắn, không thể gây thêm phiền phức cho cậu Lý".

Lý A Tứ trịnh trọng gật đầu: "Tôi biết rồi quản gia Hầu".

Hầu Thất Quý phất phất tay: "Được rồi, đi đi".

Sau khi Lý A Tứ rời đi, Hầu Thất Quý liền ra cổng nhà họ Lý, ông ta vừa liếc mắt liền nhìn thấy chiếc Bentley sơn sáng loáng dừng ở đầu hẻm. Đây là xe của Tứ gia, lái xe và hai tên vệ sĩ đang ngồi xổm ở một bên hút thuốc.

Hầu Thất Quý đột nhiên nghĩ đến cũng nên đặt mua một chiếc xe cho cậu Lý. Ông ta liền lập tức ghi lại chuyện này vào quyển sổ nhỏ.

Vương Bách Thuận uống trà một lúc liền đi, không hề ở lại ăn cơm chiều.

Hầu Thất Quý liền báo cáo chuyện mua xe với Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần cũng cảm thấy cần một chiếc xe, về sau đi ra ngoài không thể bay mãi được, chẳng lẽ phải bắt xe đi.

"Cậu chủ, cậu thích loại xe nào?", Hầu Thất Quý hỏi.

"Lão Hầu, tôi không hiểu nhiều về xe, ông giúp tôi xem trước đi, có thể sử dụng là được", Lý Dục Thần nói.

Hầu Thất Quý lại hỏi: "Vậy đặt ở danh nghĩa của công ty, hay là danh nghĩa cá nhân cậu?"

"Có khác nhau ở chỗ nào sao?", Lý Dục Thần hỏi.

"Không có gì khác biệt", Hầu Thất Quý nói: "Đều là xe chuyên dụng của cậu, nhưng nếu đặt ở danh nghĩa công ty thì sẽ có thể giảm thuế. Giảm xong trừ khấu hao lại chuyển sang danh nghĩa của cậu, như thế có thể tiết kiệm không ít tiền".

Lý Dục Thần nghe mà ngơ ngác, đang suy nghĩ có nên ra vẻ hiểu biết một chút hay không, đỡ để trông giống một tên nhà quê, làm trò cười cho quản gia này.

Lâm Mộng Đình ở một bên cười nói: "Quản gia Hầu, vẫn nên trả đủ thuế đi, nhà họ Lý chúng ta không thiếu chút tiền ấy. Nhà họ Lý vừa trở lại thủ đô, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm kia, không thể bởi vì nhỏ mà mất lớn được".

Hầu Thất Quý hổ thẹn nói: "Cô chủ nói rất đúng, là tầm nhìn của tôi hạn hẹp".

"Quản gia Hầu không nên tự trách, ông có thể suy nghĩ mọi điều vì nhà họ Lý, có tấm lòng này, tôi và Dục Thần đều nhớ kỹ", Lâm Mộng Đình nói: "Về sau căn nhà của họ Lý còn phải dựa vào ông quản lý, nhà họ Lý phục hưng, ông chính là cánh tay đắc lực của Dục Thần!"
Chương 873: Đừng làm hỏng kế lớn của sư phụ

Trong lòng Hầu Thất Quý vô cùng nóng bỏng, cảm động đến mức rơi nước mắt, nói: "Cô chủ nói quá lời, Hầu Thất Quý tôi nhất định sẽ cúc cung tận tụy, chết thì mới dừng!"

Lý Dục Thần không khỏi nhìn Lâm Mộng Đình một chút, trong lòng cảm thán, không hổ là xuất thân thế gia, nói chuyện cũng phải có nghệ thuật.

Lâm Mộng Đình nói: "Đương nhiên là phải mua xe, nhưng mà lần này tiền mua xe cứ để tôi chi đi".

Lý Dục Thần sững sờ: "Em chi?"

Lâm Mộng Đình cười nói: "Anh là chồng của em, chỉ cho phép anh tặng em một chiếc nhẫn, không cho phép em tặng anh một chiếc xe sao?"

Lý Dục Thần cười haha một tiếng, cố ý nói: "Vậy anh phải mua xe sang nhất mới được!"

Lâm Mộng Đình nói: "Được, mặc dù nhà họ Lâm không bằng nhà họ Lý, nhưng vẫn có thể mua được xe. Cho dù anh có mua xe đắt thế nào đi nữa cũng không tiêu hết được tiền tiêu vặt của em đâu. Nhưng mà xe sang đều phải đặt trước, em cũng không có quan hệ gì ở thủ đô có thể mua được xe ngay, chỉ sợ anh phải đợi một khoảng thời gian nữa rồi".

Hầu Thất Quý nói: "Thật ra tôi có quen một người, trong tay người đó có xe sang, hơn nữa còn đều là xe có thể lấy được ngay. Cậu Lý và cô chủ có thể đi xem".

Lâm Mộng Đình nhìn về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần nhún vai nói: "Anh không có ý kiến gì".

Lâm Mộng Đình liền nói: "Vậy thì đi xem một chút đi, có cái nào thích hợp thì mua luôn".

Hầu Thất Quý biết Lâm Mộng Đình không yên tâm với mấy cửa hàng bán xe, cũng không nhiều lời, lập tức liên lạc với đối phương hẹn bây giờ sẽ đi xem xe.

Lúc ra khỏi cửa, Lý Dục Thần không nhìn thấy Lý A Tứ, có chút khó hiểu, Lý A Tứ không phải loại người tự ý rời vị trí.

Anh liền hỏi: "A Tứ đâu?"

"À, cậu ta mới xin nghỉ nửa ngày", Hầu Thất Quý giải thích: "Nói là đi tham gia buổi tụ họp đồng hương".

Lý Dục Thần gật đầu nói: "Ừm, như vậy sao, A Tứ không có ở đây thì lão Hầu hãy ở nhà đi, nhỡ may có chuyện gì thì sao, để tôi và Mộng Đình tự đi xem xe là được rồi".

Hầu Thất Quý lập tức hiểu ra, mình đi cùng không phải chính là cái bóng đèn lớn sao. Ông ta liền đưa địa chỉ và phương thức liên lạc của người kia cho Lý Dục Thần, sau đó cung tiễn bọn họ rời đi.

Ra khỏi hẻm, một mùi thơm bay vào mũi. Lâm Mộng Đình nói: "Thơm quá đi! Dục Thần, em lại nhớ đến hương vị đồ nướng mà chúng ta từng ăn ở thành phố Hòa rồi".

Lý Dục Thần nói: "Em muốn ăn đồ nướng? Dạo này đồ nướng ở thành phố thành phố Tri rất nổi tiếng, anh đưa em đến thành phố Tri ăn nhé".

Lâm Mộng Đình ngạc nhiên nói: "Thành phố Tri xa lắm!"

"Có gì khó? Bay qua là được, ăn xong lại bay về", Lý Dục Thần nói.

Lâm Mộng Đình cười khanh khách, lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, vẫn nên đi mua xe trước, đỡ để bị Hầu quản gia biết, lại nói anh sa vào sắc đẹp, không làm việc đàng hoàng. Người ta đã khăng khăng một mực giao cả tuổi già cho anh, anh cũng không thể khiến người ta thất vọng được!"

Lý Dục Thần bĩu môi: "Một bên là vợ, một bên là quản gia, xem ra về sau không có một ngày tốt lành rồi!"

Hai cánh tay của Vinh Quảng Kiệt đều bị quấn băng vải thạch cao, ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn bàn ăn.

Trên bàn ăn bày đầy món ngon, nhưng tay của hắn ta lại không thể động, chỉ có thể để người ta đút cho ăn.

Tần gia nói hai cánh tay của hắn ta đã được bảo vệ, nhưng muốn học độc môn tuyệt kỹ "Quỷ Thủ" của Tần gia đã là điều không thể, có thể tiếp tục luyện võ coi như đã may mắn lắm rồi.

Một người phụ nữ trung niên đang bưng bát, dùng đũa gắp đồ ăn đưa vào trong miệng hắn ta.

Hắn ta chết lặng há mồm, ăn một miếng lại phun ra.

Người phụ nữ hoảng sợ hỏi: "A, là nóng sao?"

Vinh Quảng Kiệt đột nhiên đạp đổ cái bàn, giận dữ hét: "Cút! Cút ngay cho tôi!"

Người phụ nữ bị dọa đến mức vứt bát đũa xuống, chạy ra ngoài.

Vinh Quảng Kiệt lại chưa hết giận, đứng lên điên cuồng dùng chân giẫm lên đồ ăn dưới đất, cứ như chúng đều là thịt rơi ra từ trên người kẻ thù của hắn ta vậy.

"Dừng tay!"

Phan Vân Long đi vào từ ngoài cửa, quát.

"Dừng tay?", Vinh Quảng Kiệt điên cuồng cười nói: "Anh xem tôi còn có tay sao? Tôi không có tay, dừng tay cái gì?"

"Quảng Kiệt, cậu đừng như vậy", Phan Vân Long nói: "Sư phụ đã nói, mấy ngày nữa tay của cậu sẽ không có việc gì".

"Không có việc gì? Làm sao có thể không có việc gì được! Không thể luyện Quỷ Thủ, tay của tôi còn có tác dụng gì nữa?", Vinh Quảng Kiệt khàn cả giọng: "Tôi không rõ, tại sao bố nuôi lại phải khách khí với tên họ Lý kia như vậy, còn đưa thiệp mời, mời anh ta đến tham gia tiệc mừng thọ?"

"Sư phụ đương nhiên có tính toán của sư phụ", Phan Vân Long nói.

"Đại sư huynh!", Vinh Quảng Kiệt bực tức nói: "Anh cũng bị tên nhóc kia cắt yết hầu, suýt nữa thì chết! Anh không hận bọn họ sao?"

Phan Vân Long trầm mặc một lát, nói: "Hận thì làm sao chứ? Cậu ta có thể cắt cổ tôi một lần, sẽ có thể cắt được lần thứ hai".

Vinh Quảng Kiệt lập tức im lặng, hơn nửa ngày mới tức giận nói: "Tôi không nuốt trôi cơn giận này được!"

"Không nuốt trôi cũng phải nuốt", ánh mắt của Phan Vân Long như đao, bỗng nhiên lại hoà hoãn lại: "Sư phụ yêu thương cậu, nhất định sẽ giúp cậu xả giận. Nhưng mà địa vị của tên họ Lý kia không tầm thường, cậu phải có kiên nhẫn, đừng làm hỏng kế lớn của sư phụ".

...

Ở ngoài cổng và trong sân của một viện tứ hợp nọ đứng đầy bảo tiêu. Nhưng mà nhìn từ quần áo và chỗ đứng, hiển nhiên những vệ sĩ này thuộc về ba phe phái khác nhau.

Trên ghế sô pha trong phòng tiếp khách phía bắc có hai già một trẻ đang ngồi.

Người ngồi ở vị trí chủ nhà chính giữa chính là Tông Sư Sách Môn - Tần Thụ Nghĩa, Tần gia.

Mà trên ghế khách quý ở hai bên theo thứ tự là gia chủ nhà họ Vương ở thủ đô - Vương Bách Xuyên, còn có cậu chủ nhà họ Sở ở thủ đô, Sở Triết.

Lúc này, Sở Triết mở miệng nói: "Hừ, nhà họ Na đúng là chẳng ra gì! Lúc trước tụ họp, người thể hiện mạnh nhất chính là bọn họ, bây giờ họ Lý tới, người đầu tiên phản chiến cũng là bọn họ".

Tần Thụ Nghĩa cầm chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói: "Dù sao nhà họ Lý cũng là thế gia số một năm đó..."

Ông ta nói rất chậm, vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Vương Bách Xuyên.

Vương Bách Xuyên ngồi ở chỗ đó như lão tăng nhập định, trên mặt không hề có chút biểu cảm nào.

"...Hai mươi năm nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài", Tần Thụ Nghĩa đặt chén trà xuống, tiếp tục nói: "Nhà họ Lý vẫn còn dư uy mà! Gia chủ nhà họ Vương, ông nói xem nào?"

Vương Bách Xuyên mỉm cười: "Dư uy vẫn còn, nhưng dù sao cũng là dư uy".

"Hahaha", Tần Thụ Nghĩa cười một tiếng: "Không hổ là nhà họ Vương! Gia tộc khác, so sánh với gia chủ nhà họ Vương, riêng tầm mắt và khí phách này vẫn còn kém xa!"
Chương 874: Lạc Minh Sa

Trong lòng Sở Triết không phục, nhưng cũng chỉ khẽ nhíu mày, không tiện nói cái gì ngay mặt.

Sự biến hóa nét mặt của hắn ta biến hóa hoàn toàn lọt vào trong mắt Tần Thụ Nghĩa.

Tần Thụ Nghĩa mỉm cười, nói: "Không quan tâm đến nhà họ Na nữa, không biết nhà họ Tiêu nghĩ như thế nào? Cậu Sở, cậu và cậu Tiêu thân quen, không biết có nghe được tin tức gì hay không?"

Sở Triết nói: "Tiêu Ngôn đã nói với tôi, Tiêu gia chủ lên tiếng nói bọn họ không nên đi chọc Lý Dục Thần. Nhưng mà Tiêu Ngôn cũng không phục lắm. Hắn ta nói với tôi, nếu mà Lý Dục Thần xuống dốc rơi vào trong tay hắn ta, hắn ta sẽ phế bỏ võ công, tuyệt đối không thể để anh ta ngông cuồng ở thủ đô được nữa!"

Tần Thụ Nghĩa mỉm cười: "Cháu trai của Tiêu Vô Địch đương nhiên là mạnh hơn đồ đệ của tôi không ít".

Sở Triết cũng biết mình lỡ lời, nói vậy chẳng khác nào nói đệ tử của Tần môn quá yếu, liền giải thích: "Tiêu Ngôn cũng là tuổi trẻ khinh cuồng thôi".

Tần Thụ Nghĩa nói: "Không ngông cuồng sẽ uổng phí tuổi xuân mà!"

Sở Triết nói: "Nhà họ Tiêu rất cẩn thận, nhưng chắc là sẽ không đứng về phía họ Lý đâu".

"Nhà họ Tiêu là nhà họ Tiêu, có không đứng về phía họ Lý hay không thì có liên quan gì đến tôi?", Tần Thụ Nghĩa cười nói.

"Tần gia!", Sở Triết nhìn có vẻ vội vàng kích động: "Họ Lý vừa đến thủ đô đã muốn lấy ông ra để lập uy. Trước khi đến đây, bố tôi có nói, Tần gia đức cao vọng trọng, là thể diện của thủ đô chúng ta, chúng ta nhất định phải giữ được thể diện này. Họ Lý xuống tay với ông chính là đang vả mặt chúng tôi. Tần gia, ông cứ yên tâm, chỉ cần ông khai chiến với nhà họ Lý, nhà họ Sở chúng tôi nhất định sẽ đứng về phía ông".

Tần Thụ Nghĩa vội vàng khoát tay: "Cậu Sở, cậu cứ nói đùa. Tôi chỉ là một lão già họm hẹm làm giám định đồ cổ, nào có năng lực gì mà khai chiến? Đồ đệ tôi bị người ta đánh, chỉ có thể trách bọn họ không có thực lực tôi".

Sở Triết cho rằng Tần Thụ Nghĩa muốn từ bỏ, vô cùng sốt ruột, nói: "Tần gia, ông thật sự cho qua chuyện này sao? Ông lo lắng điều gì, có thể nói ra, cần trợ giúp gì thì cứ việc nói với chúng tôi là được".

Tần Thụ Nghĩa không nói gì, chỉ cầm chén trà lên lần nữa, dùng cái nắp nhẹ nhàng gạt bọt trà.

Ông ta càng không nhanh không chậm như vậy, Sở Triết càng sốt ruột.

Vương Bách Xuyên cười thầm trong lòng, tên nhóc nhà họ Sở này đúng là quá sốt ruột. Rõ ràng Tần Thụ Nghĩa đang dò xét bọn họ, Sở Triết sốt ruột như thế đã vạch trần hết nhà họ Sở ra rồi. Xem ra, bọn họ rất sợ nhà họ Lý vùng lên.

Vương Bách Xuyên tính toán trong lòng, bây giờ nhà họ Na đứng ở phía nhà họ Lý, nhà họ Tiêu không rõ thái độ, nhà họ Sở thì ở phía đối lập với nhà họ Lý. Cộng thêm Tần gia, trước mắt xem ra thế lực chống Lý vẫn rất lớn.

Bây giờ thái độ của nhà họ Vương sẽ rất quan trọng. Nhà họ Vương vốn chính là đứng đầu thủ đô, nếu như nhà họ Vương kết minh với nhà họ Lý, vậy cục diện sẽ rất bất lợi cho hai nhà Tần Sở.

Đây cũng là mục đích hôm nay Tần Thụ Nghĩa hẹn ông ta tới.

Vương Bách Xuyên bất động như núi. Càng vào những lúc như thế này, ông ta càng không thể tỏ thái độ. Chỉ có không tỏ thái độ mới có thể đứng ở thế bất bại, mới có càng nhiều cơ hội đàm phán thu lợi.

Tần Thụ Nghĩa cũng đã nhìn ra, mỉm cười nói với Sở Triết: "Tôi xin nhận ý tốt của cậu Sở. Chuyện của Tần môn, Tần môn tôi sẽ tự giải quyết, không cần cậu phí tâm".

Sở Triết vô cùng thất vọng, càng về sau càng có mấy phần giận dữ, nhưng hắn ta là vãn bối, không thể thể hiện ra được, chỉ có thể giận dữ cáo từ.

Chờ Vương Bách Xuyên và Sở Triết đều rời đi, người hầu tới thu dọn bàn trà, Tôn Trường Hải và Phan Vân Long đi đến.

Phan Vân Long hỏi: "Sư phụ, vừa rồi vì sao người không đồng ý với cậu Sở?"

Tôn Trường Hải cười nói: "Tần gia không thể yếu thế được! Vương Bách Xuyên không tỏ thái độ, chúng ta chỉ bắt tay với mỗi nhà họ Sở cũng vô dụng. Tần gia càng tỏ ra tự tin, bọn họ sẽ càng có khả năng đứng ở cùng một trận tuyến với chúng ta. Tần gia càng cầu cạnh bọn họ, bọn họ sẽ càng có khả năng phản chiến về hướng ngược lại. Vân Long, cậu phải biết, ở trong mắt những thế gia hào môn này chỉ có làm ăn buôn bán, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách".

Tần Thụ Nghĩa cười haha một tiếng: "Người hiểu tôi chỉ có Trường Hải".

"Thế nhưng chưa chắc Sở Triết đã hiểu được ý của người", Phan Vân Long nói.

"Hắn ta không rõ, Sở Chấn Thanh kiểu gì cũng sẽ rõ", Tần Thụ Nghĩa nói.

Tôn Trường Hải bỗng nhiên nói: "Tần gia, tôi tìm được một người, có lẽ sẽ có ích với chúng ta".

"Ồ, người nào?", Tần Thụ Nghĩa hiếu kỳ, từ trước đến nay Tôn Trường Hải vẫn luôn ổn trọng, sẽ không tùy tiện đề cử người vô dụng.

Tôn Trường Hải đi ra ngoài, rất nhanh đã dẫn một người đi vào.

Người này khoảng năm mươi tuổi, nhìn qua có vẻ rất già dặn, cũng không né tránh ánh mắt của Tần Thụ Nghĩa, cúi người chào: "Tần gia, tôi tên là Lạc Minh Sa, đã từng làm quản gia cho nhà họ Lâm ở thành phố Hòa mấy năm. Muốn xin được Tần gia thu lưu, thưởng cho chút cơm ăn".

"Nhà họ Lâm ở thành phố Hòa...", Tần Thụ Nghĩa lẩm bẩm: "Có phải Lâm Mộng Đình chính là người của nhà họ Lâm ở thành phố Hòa không?"

Lạc Minh Sa nói: "Vâng, Lâm Mộng Đình là cháu gái của Lâm Thượng Nghĩa, tôi làm quản gia ở nhà họ Lâm, gần như là nhìn cô ta lớn lên".

"Ồ?", Tần Thụ Nghĩa có chút hứng thú nhìn Lạc Minh Sa: "Nói như vậy, ông cũng hiểu rất rõ về nhà họ Lâm và Lâm Mộng Đình?"

"Có thể nói là cực kỳ hiểu rõ", Lạc Minh Sa nói.

"Quản gia rất tốt, vì sao lại không làm nữa?", Tần Thụ Nghĩa hỏi.

Lạc Minh Sa nói: "Vốn dĩ tôi làm việc ở nhà họ Lâm cũng rất tốt, cũng không biết Lý Dục Thần từ chỗ nào xuất hiện, cậu ta chỉ là một tên nhặt ve chai, có tư cách gì mà làm con rể hào môn? Nhưng cũng không biết Lâm Thượng Nghĩa uống nhầm thuốc gì mà cứ nhất định phải để cậu ta làm con rể. Sau khi cậu ta vào nhà vẫn luôn gây khó dễ với tôi, tôi không làm tiếp được, chỉ có thể rời khỏi nhà họ Lâm".

"Vậy vì sao ông lại chạy đến tìm tôi?", Tần Thụ Nghĩa bỗng nhiên quay người, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Lạc Minh Sa.

Lạc Minh Sa bị ông ta nhìn mà khẽ run rẩy, nói: "Tôi nghe nói Lý Dục Thần đánh đệ tử Tần gia ở Phan Gia Viên, đập phá địa bàn của Sách Môn. Lý Dục Thần giương cờ hiệu phục hưng nhà họ Lý đến thủ đô, đây là muốn giẫm lên Tần gia và Sách Môn để leo lên mà! Tôi không thích nhìn họ Lý giả danh lừa bịp khắp nơi, một tên nhặt ve chai thôi, dựa vào cái gì! Tần gia..."

Ông ta không dám nói tiếp, nhìn trộm sắc mặt Tần Thụ Nghĩa.

Tần Thụ Nghĩa bỗng nhiên cười haha, nói: "Trường Hải, ông nghe thấy chưa, tùy tiện một người bên ngoài cũng biết họ Lý muốn giẫm lên mặt Tần Thụ Nghĩa tôi để leo lên! Mặt của Tần Thụ Nghĩa tôi lớn như thế sao? Cũng không biết đám lão gia các thế gia ở thủ đô sẽ nhìn chúng ta như trò cười thế nào đâu?"
Chương 875: Mua xe

Tôn Trường Hải cười như không cười nói: "Vậy cứ để bọn họ cười đi, còn không biết ai cười đến cuối cùng đâu".

Tần Thụ Nghĩa nhìn về phía Lạc Minh Sa: "Ông muốn mượn tay của tôi để giết Lý Dục Thần, xả cơn giận này cho ông?"

"Không không...", sắc mặt Lạc Minh Sa trắng bệch, cúi đầu xuống nói: "Tôi chỉ muốn đi cùng Tần gia, kiếm miếng cơm ăn".

"Dựa vào cái gì mà tôi phải thu lưu ông đây?", Tần Thụ Nghĩa nói.

"Tôi hiểu rõ nhà họ Lâm, người của nhà họ Lâm, sản nghiệp nhà họ Lâm, điểm mạnh và điểm yếu của nhà họ Lâm, tôi đều biết. Tôi còn... còn biết ngày sinh tháng đẻ của Lâm Mộng Đình, còn có Lâm Vân, chính là thiếu niên... thiếu niên đả thương Phan tiên sinh. Tôi đều nhìn bọn họ từ nhỏ đến lớn".

Lạc Minh Sa nói xong có chút thấp thỏm nhìn Tần Thụ Nghĩa.

"Ngày sinh tháng đẻ...", Tần Thụ Nghĩa và Tôn Trường Hải liếc nhau: "Có chút thú vị. Ừm, ông có biết ngày sinh tháng đẻ của Lý Dục Thần không?"

"Cái này, tôi không biết".

"Ông cảm thấy những thứ ông nói có tác dụng với tôi sao?", Tần Thụ Nghĩa phất phất tay: "Vân Long, lấy năm trăm ngàn thưởng cho vị Lạc quản gia này, bảo ông ta để lại ngày sinh tháng đẻ người nhà họ Lâm, sau đó tiễn ông ta ra khỏi thủ đô".

"Vâng", Phan Vân Long đi lên, muốn đưa Lạc Minh Sa đi.

Lạc Minh Sa nghe thấy lời này thì sợ đến mức hồn lìa khỏi xác. Làm quản gia nhiều năm ở hào môn, ông ta nào có thể không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Tần Thụ Nghĩa nói tiễn ông ta ra khỏi thủ đô, chỉ sợ là muốn đưa ông ta rời khỏi thế giới này.

"Tần gia! Tần gia... Chờ một chút!", Lạc Minh Sa vội la lên: "Tôi còn biết một người, người này là cháu trai một bà con của tôi, bây giờ cũng đang làm việc ở thủ đô. Cậu ta và bảo vệ mới của nhà họ Lý - Lý A Tứ là đồng hương..."

...

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình dựa theo địa chỉ Hầu Thất Quý cho đi tới cửa hàng xe tên là Dao Quang, nó còn có một cái tên vang dội khác - câu lạc bộ Dao Quang.

Bên ngoài nhìn cửa hàng xe này còn có khí thế hơn cả các cửa hàng 4S bình thường, trong sảnh triển lãm tràn đầy xe sang trọng, đứng bên ngoài nhìn qua cửa kính cũng có thể cảm nhận được hào khí đập vào mặt.

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình bắt xe tới đây.

Xe taxi dừng ở trước cửa, không hề phù hợp với không khí ở nơi này.

Hai người đi vào cửa, nhân viên đón khách liền lộ ra nụ cười nghề nghiệp, nhưng cũng không hề nhiệt tình, hiển nhiên không coi hai người bắt xe tới là khách quý.

"Hai vị tới mua xe hay là hội viên?"

"Tôi tìm quản lý Ngô", Lý Dục Thần nói.

"Xin hỏi có hẹn trước không?"

"Có, cứ nói ông chủ Hầu giới thiệu tới là được".

"Vâng, xin hãy đợi".

Nhân viên dẫn bọn họ tới một góc đại sảnh ngồi chờ.

Một lát sau, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc Âu phục, nhìn có vẻ rất khôn khéo đi tới, đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới vài lần.

"Lão Hầu giới thiệu tới, mua xe đúng không? Ôi chao, nghề chơi đồ cổ dễ kiếm tiền vậy sao!"

Ngữ khí của anh ta rất tùy ý, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, cũng không hỏi bọn họ tên là gì đã gọi một nữ nhân viên bán hàng đến, nói:

"Tiểu Trịnh, cô dẫn bọn họ đến khu C xem xe, là bạn cũ của tôi giới thiệu tới, chọn cái tốt nhất, giá cả ưu đãi nhất cho bọn họ, lát nữa gọi tôi ký tên là được".

Xem ra quản lý Ngô cũng không biết thân phận bây giờ của Hầu Thất Quý, càng không nhận ra Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình là ai.

Lý Dục Thần cũng không cảm thấy bị khinh thường, ngược lại còn cảm thấy Hầu Thất Quý làm rất tốt. Mua xe mà thôi, không cần lúc nào cũng phải lấy thân phận ra ngoài. Như thế bọn họ cũng dễ tiết kiệm tiền, nhỡ may không nhìn trúng thì đi là được. Nếu đối phương rất nhiệt tình, vậy không mua cũng không tốt.

Hơn nữa quản lý Ngô cũng coi như nể tình, để cho bọn họ giá cả ưu đãi nhất, mặc dù không biết là thật hay là gặp ai cũng nói như vậy.

Quản lý Ngô dặn dò xong liền rời đi.

Nữ nhân viên tên là Tiểu Trịnh dẫn bọn họ tiến về sảnh triển lãm khu C.

"Sảnh triển lãm của các cô được phân khu như thế nào?", Lâm Mộng Đình hỏi.

"Chúng tôi có tổng cộng bốn sảnh triển lãm, khu A đều là xe từ ba triệu trở lên, giá xe ở khu B là từ một triệu đến ba triệu, khu C đều là xe dưới một triệu".

Tiểu Trịnh vừa đi vừa giới thiệu, dường như sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của bọn họ, liền cố ý giải thích: "Xe second-hand ở chỗ chúng tôi được bảo dưỡng cực kỳ tốt, có một số loại xe chạy đường xa còn chưa tới mười ngàn, bảy tám trăm ngàn đã có thể mua được một chiếc xe giá trị một hai triệu, không khác gì xe mới, rất có lời".

Lý Dục Thần không để ý lắm, nhưng Lâm Mộng Đình đã dừng bước.

Tiểu Trịnh cho rằng bọn họ chê đắt, cộng thêm vừa rồi cô ta đứng sau cửa kính nhìn thấy bọn họ bắt taxi đến. Ở trong câu lạc bộ xe sang đỉnh cấp ở thủ đô như thế này, có khách hàng nào lại bắt taxi đến không?

Cô ta thuận tiện nhắc nhở: "Bảy tám trăm ngàn đã là rất thấp rồi, đây là giá cả ưu đãi nhất mà quản lý Ngô có thể ký tên cho. Nếu như hai người còn muốn thấp hơn thì tôi không thể giúp gì được. Nếu hai người quen tổng giám đốc Đới, có lẽ còn có thể bớt thêm chút nữa".

"Tổng giám đốc Đới là ai?"

"Cô ta là chủ nhân cửa hàng xe của chúng tôi, cũng là giám đốc câu lạc bộ".

Lâm Mộng Đình gật đầu, lại hỏi: "Cô vừa nói sảnh triển lãm có bốn khu? Còn có một khu nữa đâu?"

"À, còn có một khu S, không đối ngoại, chỉ mở ra cho hội viên của câu lạc bộ", Tiểu Trịnh nói.

Lâm Mộng Đình nói: "Tôi muốn đi xem".

"Chuyện này... tôi phải đi hỏi quản lý Ngô một chút đã".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK