Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 696: Nguyên Định Nhất chết

Nguyên Định Nhất biết, đây là cơ hội tốt nhất của ông ta.

Vốn mục đích của ông ta chỉ là trốn chạy.

Vừa rồi ông ta đã được lĩnh giáo, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Lý Dục Thần.

Nhưng thấy lúc này Lý Dục Thần không những lòng loạn như ma, mà còn hoa tay múa chân như phát điên.

Ông ta liền có tâm tư phản kích lại.

Nguyên Định Nhất không phải là không biết tự lượng sức mình.

Ông ta thấy sở dĩ Lý Dục Thần lợi hại như vậy là bởi vì bước vào bí cảnh, học được bí pháp của Thượng Cổ Đại Vu.

Ông ta hoàn toàn không nghĩ tới Lý Dục Thần tới từ Thiên Đô.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng này của Lý Dục Thần, ông ta càng thêm tin tưởng vững chắc mình phỏng đoán không sai.

Không phải Vu tộc, không có căn cơ, lại bỗng nhiên học vu thuật, pháp môn càng cao cấp càng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.

Bản thân Nguyên Định Nhất thời trẻ cũng từng ham hố tham lam, mạo muội học tập công pháp không nên học, nên mới dẫn tới tẩu hỏa, để lại bệnh cũ trong thân thể.

Mà một khi vu pháp tẩu hỏa, phản phệ cực kỳ mạnh mẽ.

Nguyên Định Nhất nghĩ rằng lúc này thân thể của Lý Dục Thần không còn chịu anh khống chế nữa, giống như hầu đồng, chẳng qua là hầu đồng cao cấp mà thôi.

Trong lòng ông ta vô cùng vui mừng, lấy ra một ống sáo làm từ xương, đặt lên môi rồi thổi.

Tiếng sáo xương bén nhọn xuyên qua tầng mây, sắc như lợi kiếm, phối hợp với điệu múa Thiên Ma của Lý Dục Thần, du dương chập trùng.

Lý Dục Thần nghe thấy âm thanh này, lệ khí trong lòng càng tăng cao, càng không dừng múa kiếm được, động tác càng lúc càng nhanh.

Anh tăng tốc, âm thanh của sáo xương cũng tăng theo, tiết tấu theo sát anh.

Không lâu sau, âm thanh của sáo xương bỗng trở nên vang dội tận mây xanh, tiết tấu không còn đi theo mà vượt qua bước nhảy của Lý Dục Thần.

Dường như Lý Dục Thần không cam lòng bị bỏ lại, anh cũng tăng nhanh động tác, theo sát tiết tấu của sáo xương.

Cứ thế, một người thổi sáo, một người khiêu vũ, khắp tòa đại điện, bóng kiếm lắc lư, tiếng sáo trầm bổng.

Dần dần, không khí không còn kẽ hở. Người ngoài nhìn vào không còn thấy người với kiếm, cũng không nghe được tiếng âm nhạc và tiết tấu.

Chỉ thấy một đoàn ánh sáng màu đen và tiếng rít liên miên.

Hồi lâu sau, ầm ầm, đại điện sụp đổ, biến thành một vùng phế tích.

Tiếng rít đột nhiên ngừng lại.

Lý Dục Thần đứng trong đống đổ nát, lấy kiếm chống đất.

Nguyên Định Nhất chậm rãi buông xuống sáo xương bên môi.

Trên mặt, trên trán ông ta thấm đầy mồ hôi, quần áo cũng ướt sũng.

Nhưng ông ta không hề hay biết, chỉ sờ lên sáo xương âu yếm.

Đây là pháp khí của vu tộc, dùng xương ưng luyện chế thành, âm thanh có thể nhiếp hồn đoạt phách.

Mặc dù cực kỳ tiêu tốn pháp lực, nhưng ông ta tin tưởng, Lý Dục Thần còn tiêu hao nhiều hơn mình.

Người trẻ tuổi chừng hai mươi, dù có tu luyện từ trong bụng mẹ thì có thể tích lũy bao nhiêu pháp lực?

Có cơ duyên tập luyện được bí thuật Cổ Vu thì sao? Tay cầm Thần khí thì sao chứ?

Thiếu hụt pháp lực, cái gì cũng rỗng tuếch.

Huống chi trong lòng anh như một cuộn chỉ rối, đã tới mức điên cuồng, lúc này kiếm trong tay chính là bùa đòi mạng của anh.

Cầm Thần khí, lúc nhảy múa càng tiêu hao pháp lực.

Nguyên Định Nhất lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: "Sao hả? Có phải rất thoải mái không? Thoải mái hơn cả làm việc với đàn bà? À, không đúng, hẳn là cậu chưa từng hưởng qua mùi vị kia đi? Đáng tiếc, một chú chim non sắp phải chết rồi!"

Lý Dục Thần ngẩng đầu, trừng mắt liếc nhìn ông ta.

Nguyên Định Nhất giật nảy mình, lui về phía sau mấy bước. Nhưng giờ phút này pháp lực của ông ta cũng sắp hết, bị đất đá trong đống đổ nát vướng chân, lảo đảo suýt ngã sấp xuống.

Ông ta vội vàng ổn định thân hình, điều chỉnh hơi thở, lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng.

Lại nhìn Lý Dục Thần vẫn dùng kiếm chống đất, hai tay nắm chuôi kiếm, sức lực cả người đều đè vào đó. Thoạt nhìn nếu không có thanh kiếm này làm tay vịn, chắc chắn anh sẽ ngã xuống.

Dược lực nhanh chóng tản ra khắp người, Nguyên Định Nhất cảm giác tay chân thoải mái, tràn ngập lực lượng, ha ha cười nói:

"Thằng nhóc kia, hành tẩu giang hồ, trên người sao có thể không mang theo chút dược giúp khôi phục nguyên khí chứ? Có điều, sau này cậu cũng không còn cơ hội mang theo nữa. Hôm nay, tôi sẽ đưa cậu lên trời, đi gặp ông bố ngu xuẩn của cậu đi!"

Ông ta vừa nói xong, chợt thấy Lý Dục Thần đứng thẳng người.

Trong khoảnh khắc, mưa gió ập xuống, sông núi phai màu.

Một đạo kiếm khí màu đen bắn ra từ trong tay Lý Dục Thần, trông chẳng khác gì một con rồng khổng lồ màu đen, lao thẳng tới Nguyên Định Nhất.

Một tiếng ầm vang.

Thân thể Nguyên Định Nhất biến mất không còn tăm hơi.

Gò núi phía xa bị vỡ đôi.

Để lại trên mặt đất một khe hở thật dài.

Lý Dục Thần đứng trong phế tích, một tay cầm kiếm như chiến thần.

Trên Mao Sơn, từ trên đỉnh núi, vài điểm sáng xanh bay lên cao, rơi xuống phía trước Vạn Trữ Cung.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Mấy lão đạo sĩ nhìn Vạn Trữ Cung đã thành phế tích, nhíu mày hỏi.

Lúc này có thêm một điểm sáng xanh rơi xuống đất, hóa ra là trụ trì Vạn Phúc Cung, Cổ Thủ Mặc.

Cổ Thủ Mặc thấy mấy lão đạo, thi lễ nói: "Mấy vị sư thúc, chuyện gì đã kinh động đến mọi người?"

Một người lão đạo sĩ hừ lạnh: "Chúng ta không phải người chết, động tĩnh lớn như vậy có thể không kinh động sao?"

Lại chỉ ngón tay vào Lý Dục Thần hỏi: "Thằng này là người nào, lệ khí trên người nặng như vậy? Định Nhất sư đệ đâu? Có người đến Vạn Trữ Cung giương oai, sao ông ta vẫn chưa lộ diện hả?"

Cổ Thủ Mặc nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, lại nhìn đống đổ nát, bất giác nhíu mày.
Chương 697: Chuẩn bị bế quan

Cổ Thủ Mặc sợ mấy lão đạo tức giận, vội vàng nói: "Mấy vị sư thúc chớ nên hiểu lầm, cậu Lý này tới từ Thiên Đô".

"Cái gì?", mấy lão đạo vô cùng kinh ngạc: "Chuyện này là thật?"

Cổ Thủ Mặc đáp: "Đương nhiên là thật, tôi đã thấy Thiên Đô lệnh".

Các lão đạo cùng nhau khom người thi lễ: "Gặp qua sứ thần Thiên Đô!"

Lý Dục Thần giơ tay lên, biểu thị miễn lễ.

Giờ phút này, thể xác và tinh thần của anh chưa khôi phục, nhất là luồng lệ khí kia, ngay cả các đạo sĩ cũng cảm nhận được, có thể thấy mãnh liệt cỡ nào.

Mà đây cũng chính là điểm các đạo sĩ nghi ngờ, sao trên người sứ thần Thiên Đô lại đầy ắp lệ khí?

"Cậu Lý, đây là có chuyện gì? Nguyên Định Nhất đâu?"

"Chết rồi", Lý Dục Thần lạnh nhạt nói.

"Cái gì?", chúng lão đạo sợ hãi: "Chết như thế nào?"

"Tôi giết", giọng điệu Lý Dục Thần vô cùng lạnh nhạt.

Một lão đạo có tính tình thoạt nhìn khá nóng nảy thay đổi sắc mặt, chẳng qua nghe được hai chữ Thiên Đô nên không dám nổi giận, miễn cưỡng bình tĩnh nói.

"Vì sao lại giết Định Nhất sư đệ? Dù cậu có là sứ thần Thiên Đô thì cũng không thể lạm sát kẻ vô tội! Nếu không nói ra được lý do, dù có đắc tội Thiên Đô, mấy anh em chúng tôi cũng sẽ không để cậu xuống núi!"

Cổ Thủ Mặc biết Nguyên Định Nhất chắc chắn đã mạo phạm Lý Dục Thần, nhưng ông ta cũng không biết chuyện của nhà họ Lý, chỉ tưởng rằng liên quan tới nhà họ Phan.

Lý Dục Thần cứ thế giết Nguyên Định Nhất, Cổ Thủ Mặc không quá thoải mái. Thiên Đô là tiên môn Chí Tôn trong thiên hạ, được mọi người tôn kính, nhưng tiên trong Thiên Đô cũng không thể tùy tiện giết người, họ không phải đế vương cổ đại, càng không phải là Thiên Đế hạ phàm.

Cổ Thủ Mặc lo mọi chuyện vỡ lở lớn hơn, vội vàng khuyên giải: "Mấy vị sư thúc, cậu Lý làm như thế chắc chắn có nguyên nhân..."

Ông ta còn chưa nói xong, lão đạo kia liền nổi giận.

Cổ Thủ Mặc có vai vế nhỏ hơn lão ta, cơn tức của lão vừa vặn rơi xuống người Cổ Thủ Mặc.

"Hừ! Để cậu trụ trì Vạn Phúc Cung, đại diện Mao Sơn chưởng giáo. Cậu thì hay rồi, người một nhà bị người ta đánh chết, còn nói chuyện cho người ngoài, huống hồ người này còn là sư thúc của cậu! Trụ trì Vạn Trữ Cung cũng có thể thay mặt quản lý Mao Sơn như cậu. Yếu đuối như thế, có tư cách gì làm chưởng giáo Mao Sơn!"

Cổ Thủ Mặc hoảng sợ quỳ xuống: "Sư thúc, ngài nghe tôi nói..."

Chợt nghe Lý Dục Thần nói: "Không cần giải thích. Tôi giết Nguyên Định Nhất là giết kẻ bại hoại của đạo môn. Người cần giải thích là Mao Sơn các người. Nuôi thứ bại hoại như vậy mà không biết, tôi thấy đám lão đạo các người đều nên đi diện bích hối lỗi!"

Dứt lời, anh cuốn lên ánh sáng đen, mang theo Mã Sơn và Lang Dụ Văn bay lên trời.

Mấy lão đạo trợn mắt há hốc mồm, muốn đuổi theo lại phát hiện đuổi không kịp.

Lão đạo kia giậm chân: "Haha, cái gì mà sứ thần Thiên Đô, chó đẻ! Tôi muốn lên Côn Luân, tôi muốn đi tố cáo anh ta!"

Chợt thấy nơi xa một người đệ tử chạy tới, quỳ xuống đất nói: "Hồi bẩm mấy vị sư thúc, cậu Lý kia không nói sai, vừa rồi sư... Không, Nguyên Định Nhất chính miệng thừa nhận, Khuê sư tổ do ông ta hại chết..."

"Gì?"

Lần này, tất cả lão đạo tiểu đạo đều ngây dại.

Đến khi nghe xong lời tự thuật của các đệ tử, các lão đạo cùng nhau quỳ xuống đất, lễ bái về phía Lý Dục Thần biến mất.

Lý Dục Thần cảm thấy tâm cảnh của mình nhiễu loạn kịch liệt, tâm ma đại động, nếu lúc này lôi kiếp lần thứ hai đột nhiên ập đến sẽ vô cùng nguy hiểm, sơ hở là tẩu hỏa nhập ma.

Bởi vậy anh quyết định về Ngô Đồng Cư thành phố Hoà bế quan.

Anh để Mã Sơn và Lang Dụ Văn ở lại nhà họ Phan thành phố Long, chờ Trần Định Bang và Từ Thông tới.

Lý Dục Thần sớm đã đồng ý với Lang Dụ Văn sẽ đưa toàn bộ Giang Đông cho anh ta, đương nhiên bao gồm nhà họ Phan thành phố Long.

Trong lòng Lang Dụ Văn rõ ràng, không có Lý Dục Thần, anh ta không nắm được Giang Đông, cũng không bảo vệ được Giang Đông. So với việc tự lên làm vua Giang Đông, còn không bằng đi theo Lý Dục Thần làm việc, tạo ra một phen sự nghiệp lớn hơn.

Cho nên anh ta quyết định, muốn đặt thế lực và sản nghiệp của nhà họ Phan vào dưới trướng tập đoàn Kinh Lý, để thành phố Long trở thành ván cầu giúp tập đoàn Kinh Lý bước ra khỏi Nam Giang.

Nhưng nhà họ Phan đã kinh doanh suốt trăm năm tại thành phố Long, quan hệ rắc rối khó gỡ, muốn tiếp nhận thế lực của bọn họ không hề dễ dàng, cho nên cần phải mượn lực lượng hai nhà Trần, Từ.

Lý Dục Thần để Mã Sơn cũng ở lại, vừa giúp đỡ Lang Dụ Văn vừa bảo vệ anh ta,

Trải qua lần lịch luyện thực chiến này, công phu của Mã Sơn nâng cao một bước, đã đến một cảnh giới mới.

Lý Dục Thần không biết lần này anh cần bế quan bao lâu, anh lấy ra chút dược vật cho Mã Sơn, để anh ta uống đúng hạn, bù đắp căn cơ nông cạn.

Trở lại thành phố Hoà, Lý Dục Thần lại gọi Thái Vĩ Dân tới, để gã ta dẫn theo mười mấy thủ hạ thận trọng và đáng tin tới thành phố Long giúp Mã Sơn.

Hiện tại công phu của Mã Sơn không hề tệ, nhưng Lý Dục Thần không hi vọng Mã Sơn lâm vào chém chém giết giết trên đường phố. Việc kinh doanh của nhà họ Phan dính dáng tới rất nhiều phe không sạch sẽ, loại chuyện này không thể tránh khỏi. Mặc dù hai bên Trần, Từ chắc chắn sẽ dẫn người tới, nhưng không thể toàn bộ dựa vào bọn họ, trong tay cũng phải có vài người xử lý những việc xấu xa này. Chuyện này để anh Thái đi làm là phù hợp nhất, vừa vặn có thể bồi dưỡng thêm thế lực. Mã Sơn có thể làm vương giả, chứ không phải tay chân đồng thau.

Sắp xếp xong xuôi hết thảy, Lý Dục Thần yên tâm bế quan tại Ngô Đồng Cư.

Không lâu sau khi Lý Dục Thần đi, Trần Định Bang và Từ Thông đều đến thành phố Long.

Trần Định Bang mang theo con trai Trần Chí Hổ, lấy danh nghĩa cháu ngoại để chỉnh đốn sản nghiệp nhà cậu. Mà Từ Thông thì khởi động mạng lưới thế lực kinh doanh nhiều năm tại thành phố Long, chèn ép thế lực còn sót lại của nhà họ Phan phản công.

Hai người đều là nhân vật trí dũng kiệt xuất. Một núi vốn không thể chứa hai hổ, nhưng bởi vì Lý Dục Thần, hai người đều hết sức khiêm tốn khiêm nhường. Bọn họ đều muốn người kia lên làm chủ, mình phụ trợ, cuối cùng quyết định giao quyền chủ đạo cho Lang Dụ Văn.
Chương 698: Chặn ngang một chân

Ba người chung sức hợp tác, chưa đến ba ngày, họ đã chia cắt và phân chia toàn bộ tài sản của nhà họ Phan một lần nữa. Đương nhiên, những sản nghiệp kia vẫn có tên có phần về mặt pháp luật, không có khả năng trực tiếp đoạt lấy, cho nên còn phải trải qua một loạt thao tác thu mua sáp nhập, cần thời gian không hề ngắn.

Nhưng về cơ bản, thế lực của nhà họ Phan tại thành phố Long đã bị tan rã, vài tên ngoan cố đã bị nhổ tận gốc. Những chuyện còn lại đều là chuyện trên mặt bàn, có thể giao cho đoàn đội thương nghiệp làm việc.

Ba ngày này, Thái Vĩ Dân xem như mở mang kiến thức. Gã ta tự cho rằng thời gian mình làm xã hội đen cũng không ngắn, bất luận là thực lực hay tầm mắt vẫn còn tàm tạm. Từ khi đi theo Lý Dục Thần, gã ta được xem như một phe mạnh, chân chính trở thành đại ca cầm đầu tại thành phố Hoà.

Nhưng xem Từ Thông và Trần Định Bang làm việc, Thái Vĩ Dân mới biết được, trước mặt bọn họ, gã ta chỉ là một tên lưu manh bé nhỏ.

Gã ta dẫn theo người, bọn họ cũng có người. Tất cả mọi người đều lăn lộn trên đường phố, gã ta vốn tưởng rằng đều xêm xêm nhau, nhưng một khi có chuyện ập đến, người ta liền thể hiện chuyên nghiệp hơn nhiều.

Trần Định Bang đến từ Thân Châu, không mang theo nhiều người lắm, nhưng ai ai cũng giỏi giang, làm việc mạnh mẽ vang dội. Gần như sự kiện nào cũng tính trước làm sau, lúc tính toán thì trời êm gió lặng, đến khi ra tay thì sấm rền gió cuốn. Người của ông ta như một thanh lợi kiếm giấu trong vỏ, một khi ra khỏi vỏ ắt mang đến gió tanh mưa máu.

Mà Từ Thông thì quyết đoán, phóng khoáng trực tiếp, toàn bộ thành phố Long bị ông ta khuấy đục, cuồng phong bão tố. Đặc biệt là thế lực ông ta sớm đã mai phục tại thành phố Long, trong số những thế lực này có cái đã ẩn núp hơn mười năm. Một khi bắt đầu dùng đến, nó như là rắn độc ngủ đông tỉnh lại, mỗi lần há miệng cướp đi mạng một người.

So sánh với bọn họ, chút ít người Thái Vĩ Dân mang tới không hề đáng chú ý, làm việc kém hơn nhiều, quả thực thành trò cười.

Cũng may gã ta là người của Lý Dục Thần, mặc dù còn thấp hơn Mã Sơn một bậc, nhưng Từ Thông và Trần Định Bang đều tôn trọng đủ gã ta, gọi gã ta là cậu Thái, mà cấp dưới của họ thì gọi gã ta là anh Thái.

Điều này khiến Thái Vĩ Dân cảm thấy thỏa mãn và hư vinh vô cùng.

Hai vị này là ai?

Một người là Giang Đông mãnh hổ tiếng tăm lừng lẫy, ăn thịt người không nhả xương.

Một người là gia chủ nhà họ Trần Thân Châu. Lúc trước, Trần Văn Học - con riêng nhà họ Trần - đi vào thành phố Hoà đã khiến các đại lão thành phố Hoà ngẩng mặt.

Thái Vĩ Dân hư vinh nhưng không váng đầu. Gã ta biết vinh quang này không thuộc về chính gã ta, chỉ bởi vì lão đại của gã ta tên Lý Dục Thần!

Gã ta cực kỳ cảm khái, đi theo đúng người quan trọng nhường nào!

Cả đời người, có đôi khi bất luận cố gắng đến mức nào cũng không bằng một lần lựa chọn chính xác.

Nếu ban đầu ở trường đấu chó, gã ta lựa chọn tin tưởng Sáu Sẹo, hoặc sau này chọn tiếp tục đi theo Lâm Thiếu Hằng, hậu quả ấy... Thái Vĩ Dân thậm chí không dám nghĩ tới.

Thái Vĩ Dân quyết định, về sau phải làm thật tốt, báo đáp sự tin tưởng của Lý Dục Thần.

Trong chuyến đi thành phố Long lần này, gã ta không cống hiến nhiều, lại học được rất nhiều thứ, kiến thức phong cách làm việc của đại lão chân chính.

Gã ta tin tưởng, thành tựu tương lai của lão đại của mình sẽ vượt xa những kẻ được gọi là chúa tể một vùng này.

Khi mà hết thảy đều tiến triển thuận lợi, Lang Dụ Văn và Mã Sơn đang chuẩn bị quay về thành phố Hoà.

Đột nhiên phát sinh một việc khiến tất cả cố gắng của bọn họ tại thành phố Long gần như đổ xuống sông xuống biển...

Người của Hiệp hội võ đạo Hoa Đông đột nhiên xuất hiện ở thành phố Long, lấy danh nghĩa bảo đảm lẫn nhau của liên minh thương võ ngăn cản họ.

Theo điều ước bảo đảm lẫn nhau của liên minh thương võ, hiệp hội võ đạo không những yêu cầu họ đình chỉ tất cả hành động tại thành phố Long, đồng thời còn phải bồi thường tổn thất cho nhà họ Phan.

Từ Thông và Trần Định Bang làm chúa tể một vùng, không chịu nổi cơn tức này, nhưng lần này, hiệp hội võ đạo hung hăng xông tới, có hai vị Tông Sư dẫn đội, đồng thời bày ra thái độ cứng rắn, làm bọn họ không dễ trực tiếp trở mặt.

Hai vị Tông Sư này, một vị là Nghê Hoài Kỳ đến từ Kinh Khẩu, người kia là Hầu Khuê Đông Thân Châu.

Kinh Khẩu ở ngay phía bắc thành phố Long, hai thành phố liền nhau, Nghê Hoài Kỳ từng có qua lại với nhà họ Phan, đến đây còn hiểu được. Nhưng Hầu Khuê Đông ở tại Thân Châu mà cũng chạy đến thành phố Long, khiến Trần Định Bang không thể hiểu được.

"Hầu Tông Sư, có chuyện gì vậy? Sao ngài lại tới thành phố Long?", Trần Định Bang hỏi.

Trần Định Bang đương nhiên quen biết Hầu Khuê Đông.

Thân Châu cũng có hai Đại Tông Sư, một người là Hoàng Tổ Hùng, một người khác chính là Hầu Khuê Đông.

Hoàng Tổ Hùng là thế gia truyền thừa, Hầu Khuê Đông là sư đồ truyền thừa. Sư phụ của Hầu Khuê Đông là võ sư trứ danh, triều đại trước đến Thân Châu mở võ quán, tên tuổi từng nổi như cồn. Về sau bị đánh bại, chết bệnh trong ngục. Hầu Khuê Đông kế thừa võ quán của sư phụ, nhưng từ trước đến nay làm việc biết điều, sợ dẫm vào vết xe đổ của sư phụ.

Cho nên Trần Định Bang không thể hiểu nổi, sao Hầu Khuê Đông lại chạy đến thành phố Long vì chuyện của nhà họ Phan? Theo Trần Định Bang biết, nhà họ Phan và Hầu Khuê Đông cũng không có qua lại gì.

Hầu Khuê Đông chợt cười lạnh: "Sao hả, thành phố Long này gia chủ nhà họ Trần tới được, tôi lại không đến được?"
Chương 699: Hạng 1 và hạng 2

Hầu Khuê Đông lạnh lẽo đáp trả Trần Định Bang.

Trần Định Bang lập tức nổi giận.

Dù thế nào cũng là đại lão Thân Châu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Ông ta quả thật là Tông Sư không sai, tôi kính ông ba phần, nhưng tôi cũng là ông tổ của bến tàu Hoàng Phổ, dậm chân một cái, nước sông cũng phải chảy ngược vào danh gia vọng tộc.

Nhà họ Hoàng cũng có Tông Sư, cũng là gia tộc quyền thế, nhưng chưa từng vô lễ như thế, giờ càng là kết thành đồng minh.

Hầu Khuê Đông ông chỉ có mỗi cái võ quán, ngoài một đám đồ đệ có thể đánh, giúp mấy nhà hào môn làm bảo vệ ra, còn gì có thể ngàng tàng nữa?

Trần Định Bang khó chịu, nhưng ông ta không nổi giận ngay tại chỗ.

Điểm ông ta thiệt thòi hơn là nhà mình không bồi dưỡng được võ giả mạnh mẽ. Cao thủ lợi hại nhất bên người chính là Cố Ngôn Châu, nhưng vẫn còn cách Tông Sư một bước. Giờ Cố Ngôn Châu về Tân Môn, càng không có người đánh được.

Hiện tại trở mặt với Hầu Khuê Đông chắc chắn không chiếm được chỗ tốt.

"Hầu Tông Sư, nói như vậy, ông cũng muốn đến thành phố Long phân một chén canh? Thế thì tôi rất hoan nghênh. Chúng ta có thể hợp tác, võ quán Hoa Anh của ông muốn tới thành phố Long mở chi nhánh, hoặc mua sản nghiệp, tôi có thể đầu tư".

Hầu Khuê Đông cười lạnh một tiếng: "Vậy thì không cần, tiền mở chi nhánh tôi vẫn còn, không cần ông chủ Trần bỏ tiền. Hơn nữa, tôi không hề có hứng thú với việc kinh doanh ở thành phố Long, tôi chỉ dựa theo hiệp nghị bảo đảm lẫn nhau của liên minh thương võ đến bảo vệ nhà họ Phan. Không có lý do chính đáng, các người đừng nghĩ lấy đi một đồng tiền từ nhà họ Phan!"

Trần Định Bang đáp trả: "Hầu Tông Sư, e là ông hiểu lầm rồi. Tôi không tới hại lợi ích của nhà họ Phan, Chí Hổ là cháu trai của Phan Phượng Niên. Giờ Phan Phượng Niên chết rồi, nhà họ Phan loạn thành một đoàn, Chí Hổ tới giúp ông cậu của mình chỉnh đốn sản nghiệp, cái này đâu có sai đi?"

"Hừ! Các người có tâm tư gì, trong lòng các người biết hết! Trần Định Bang, tay đừng có với quá dài, cẩn thận đứt mất! Ngoài ra, Phan Phượng Niên chết như thế nào, hiệp hội võ đạo chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, ai là hung thủ, không chạy thoát được!", sát ý lóe lên trong mắt Hầu Khuê Đông.

"Hầu Tông Sư, vậy ông muốn thế nào?"

"Rất đơn giản, mang người của các người rời khỏi thành phố Long. Tới thế nào thì về thế ấy, một con ruồi cũng không thể cầm đi".

Khóe mắt Trần Định Bang run rẩy.

Ông ta không muốn vạch mặt, nhưng đối phương đã bóc hết cả da mặt.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên phía Từ Thông cũng đã bắt đầu tranh luận với Nghê Hoài Kỳ.

Từ Thông là mãnh hổ chiếm cứ Cô Tô. Cô Tô là thành phố lớn thứ hai Giang Đông, về mặt kinh tế thậm chí vượt qua tỉnh lị Kim Lăng, Từ Thông sao có thể để nhà họ Nghê Kinh Khẩu vào mắt.

Ban đầu nhà họ Nghê chỉ là thế gia tầm trung, nhưng lại ra một kỳ tài võ học Nghê Hoài Kỳ, bái dưới tòa Hoàng Phủ Hiền Dự Chương, bước vào cánh cửa Tông Sư, từ đây gà chó lên trời, nhà họ Nghê thành thế gia hạng nhất.

Nhưng ở trong mắt Từ Thông, tầm trung chính là tầm trung, không phải dựa vào một tên Tông Sư là có thể thay đổi, chút nội tình của nhà họ Nghê vĩnh viễn không có chỗ xếp hạng tại Giang Đông.

Nếu không phải thân phận Tông Sư của Nghê Hoài Kỳ, ngay cả tư cách nói chuyện với Từ Thông, nhà họ Nghê cũng không có.

"Liên minh thương võ gì hả? Chó đẻ! Không phải là thu phí bảo kê sao? Ai trả nhiều tiền thì bảo vệ người nấy! Nếu nói giao tiền, tiền Từ Thông tôi đưa ra tuyệt đối không ít hơn Phan Phượng Niên!"

Từ Thông nói hiệp hội võ đạo thành tổ chức xã hội đen thu phí bảo kê.

Khiến Nghê Hoài Kỳ cực mất mặt.

Nghê Hoài Kỳ là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo Hoa Đông.

Với chức vị này, ông ta luôn canh cánh trong lòng.

Từ trước đến nay, ông ta cho rằng, nếu như Bách Phú Minh không phải đồ đệ của Châu Khiếu Uyên, hoàn toàn không có khả năng lên làm hội trưởng.

Tổng bộ võ đạo Hoa Đông thiết lập tại Kim Lăng cũng bởi vì Kim Lăng có Châu Khiếu Uyên.

Sư phụ của Nghê Hoài Kỳ là Hoàng Phủ Hiền Dự Chương, người được xưng là Tông Sư đệ nhị Hoa Đông, địa vị khá cao trong giới võ đạo.

Nhưng cao thế nào cũng là đệ nhị, phía trên đè ép một Châu Khiếu Uyên.

Sư phụ bị đè ép một đầu, đồ đệ cũng bị đè ép một đầu, hai sư đồ đều không chịu thua, nhưng không thể làm gì.

Nhà họ Châu người ta là thế gia đệ nhất Kim Lăng, cũng là thế gia đệ nhất Giang Đông, càng là hậu duệ của Hoàng tộc. Nếu không phải Tiền Đường có nhà họ Tiền, nhà họ Châu sẽ vững vàng ở vị trí đệ nhất Hoa Đông.

Hoàng tộc nhà họ Châu này chính tông hơn nhà họ Na Thủ đô nhiều. Tổ tiên của nhà họ Na chỉ là Vương khác họ, nhưng tổ tiên nhà họ Châu đường đường chính chính là tôn thất của tiền tiền triều, huyết mạch có thể ngược dòng tìm hiểu đến Thái tổ hoàng đế.

Chỉ bằng một điểm này, dù Hoàng Phủ Hiền không phục thế nào cũng không dám đi khiêu khích Châu Khiếu Uyên.

Ông ta chỉ một lòng chờ Châu Khiếu Uyên chết để đến lượt trở thành đệ nhất Giang Đông.

Đến lúc đó, Tông Sư trong thiên hạ, nam Châu bắc Tiêu sẽ trở thành nam Hoàng Phủ bắc Tiêu Sênh.

Nhưng Châu Khiếu Uyên vẫn cực kỳ trường thọ, sống hơn một trăm năm, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu hết tuổi thọ.

Châu Khiếu Uyên không chết, Hoàng Phủ Hiền liền vĩnh viễn là hạng hai. Nghê Hoài Kỳ cũng không lên nổi hội trưởng hiệp hội võ đạo, chỉ đành khuất dưới Bách Phú Minh.
Chương 700: Bọn họ ở lại

Dưới tình huống bình thường, cực ít có chuyện cần Tông Sư tự mình ra mặt. Một khi Tông Sư ra mặt, đó hẳn là chuyện lớn.

Hôm nay, hai vị Tông Sư đồng thời đi vào thành phố Long là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Mà Nghê Hoài Kỳ còn là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo, tự mình ra mặt để hòa giải chuyện nhà họ Phan tại thành phố Long, người ngoài nhìn vào thầm nghĩ cần mặt mũi lớn nhường nào.

Nhưng Từ Thông lại không cho chút mặt mũi nào.

Nói liên minh thương võ là xã hội đen thu phí bảo hộ, quả thực chẳng khác gì trét phân lên mặt Nghê Hoài Kỳ.

Ông ta sầm mặt lại: "Ông Từ, lời này của ông có phải quá mức rồi không! Nếu ông chướng mắt hiệp hội võ đạo, đại khái có thể rời khỏi liên minh thương võ. Nhưng sau này nhà họ Từ Cô Tô của ông xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ mặc kệ. Đến lúc đó, ông đừng có khóc cha gọi mẹ, muốn chúng tôi ra mặt giúp ông".

Từ Thông nghe hiểu Nghê Hoài Kỳ đang uy hiếp mình.

Ý tứ này rất rõ ràng, nếu ông ta rời khỏi liên minh thương võ, không nói người khác, chính Nghê Hoài Kỳ đều có thể tới tìm ông ta phiền toái.

Nếu là quá khứ, Từ Thông tất nhiên phải nhượng bộ ba phần, dù thế nào cũng không thể nhục nhã Tông Sư. Một Nghê Hoài Kỳ còn chưa vào mắt ông ta, nhưng hiệp hội võ đạo Hoa Đông lại khác.

Hoa Đông có sáu tỉnh một thành phố, tổng cộng mười Tông Sư, tính gộp lại, lực lượng vô cùng khủng bố.

Có điều, từ khi ôm được cây đại thụ Lý Dục Thần, Từ Thông nào còn quan tâm đến Tông Sư gì nữa, huống hồ, hôm nay Nghê Hoài Kỳ này tới rõ ràng là muốn đối đầu với Lý Dục Thần.

Đây là vẫn chưa làm rõ tình thế!

Cũng không biết Nghê Hoài Kỳ và Hầu Khuê Đông lấy tự tin từ đâu, chuyện đại hội võ lâm Tiền Đường bọn họ không thể không biết được.

Từ Thông nghĩ mãi không ra.

"Nghê Hoài Kỳ", Từ Thông cười haha: "Đừng có nằm mơ, tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, phép khích tướng của ông không có tác dụng. Nói đi, rốt cuộc ông muốn thế nào?"

"Rất đơn giản, dựa theo điều ước bảo đảm lẫn nhau, hiệp hội có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của người và tài sản nhà họ Phan. Các người đừng hòng động vào tài sản của nhà họ Phan".

Nghê Hoài Kỳ nói chém đinh chặt sắt.

"Đương nhiên, nếu nhà họ Từ ông không rời khỏi, vậy nhà họ Từ vẫn là thành viên của liên minh, cũng chịu điều ước bảo vệ. Chỉ cần các người rời khỏi nơi này, tôi sẽ không động vào người của ông. Nhưng mà..."

Nghê Hoài Kỳ chỉ vào Lang Dụ Văn và Mã Sơn.

"Bọn họ không thể đi!"

Trần Định Bang và Từ Thông đều biết, hôm nay muốn lưu lại nhà họ Phan thuận lợi hoàn thành giao tiếp tài sản là chuyện không thể nào.

Chính diện đối đầu với hai Tông Sư võ đạo là hành động không thông minh.

Công việc những ngày xem như uổng phí.

Không sao cả, chỉ cần người sống, để lại núi xanh còn lo gì không có củi đốt.

Đợi Lý Dục Thần xuất quan rồi tính sổ với bọn họ sau.

Nhưng nếu Lang Dụ Văn bị bọn họ bắt đi, hậu quả sẽ rất khó đoán trước.

Trần Định Bang và Từ Thông đều biết rõ ân oán hào môn giữa Lang Dụ Văn và Giang Đông, Nghê Hoài Kỳ muốn Lang Dụ Văn ở lại, mục đích rất rõ ràng.

Bọn họ cũng biết Lý Dục Thần coi trọng Lang Dụ Văn đến cỡ nào, giai đoạn hiện tại, Lang Dụ Văn chính là cánh tay của Lý Dục Thần, cũng là quân sư của anh.

Nếu Lang Dụ Văn xảy ra chuyện gì tại thành phố Long, mặc kệ là Từ Thông hay Trần Định Bang đều không có mặt mũi gặp lại Lý Dục Thần.

"Không được!", Từ Thông lập tức nói: "Bọn họ do tôi mang tới, tôi nhất định phải mang bọn họ an toàn trở về".

Trần Định Bang cũng lên tiếng: "Chính xác, dựa vào đâu mà ông không cho bọn họ đi?"

Nghê Hoài Kỳ cười lạnh đáp: "Dựa vào đâu à? Bằng việc bọn họ hành hung người khác tại thành phố Long! Gia chủ nhà họ Phan chết rồi, liên minh thương võ chúng tôi tất nhiên phải nghiêm trị hung thủ".

Từ Thông và Trần Định Bang nhất thời im lặng, không thể phản bác được lý do này.

Lang Dụ Văn đi đến nhà họ Phan cùng với Lý Dục Thần, Mã Sơn xông pha chiến đấu, là người đầu tiên đánh vào. Nhà họ Phan có rất nhiều người có thể chứng minh.

"Tôi biết, bọn họ chỉ là đồng lõa, thủ phạm chân chính đang lẩn trốn, nhưng anh ta không trốn thoát được đâu. Đợi chúng tôi tra ra chân tướng, sẽ đi bắt giữ thủ phạm mang ra công lý, trả thù cho gia chủ nhà họ Phan!", Nghê Hoài Kỳ nói.

Hầu Khuê Đông lạnh lùng nhìn Trần Định Bang và Từ Thông: "Các người không phải là đồng lõa đấy chứ?"

Từ Thông cau mày, nhanh chóng tự hỏi biện pháp đối phó.

Mục đích của hai người này vô cùng rõ ràng, họ tới bắt Lang Dụ Văn, xem ra bát đại hào môn lúc trước lại bắt tay với nhau.

"Hai vị Tông Sư, hai người xem như này được không. Người này quay trở về cùng chúng tôi trước đã. Có hai nhà chúng tôi bảo đảm, mọi người không cần lo lắng họ chạy nữa đi? Chuyện này liên lụy đến ân oán cá nhân, không phải đơn giản là xâm phạm nhà họ Phan. Tôi sẽ xin trọng tài với liên minh".

Từ Thông nhân nhượng. Theo ý nghĩ cũa ông ta, trọng tài cần thời gian, đợi trọng tài qua, Lý Dục Thần hẳn cũng nên xuất quan.

Nhìn khắp Hoa Đông, hai nhà Trần Từ đều là hào môn nổi tiếng. Với mặt mũi của họ, muốn nộp tiền bảo lãnh hai người, khả năng thành công khá lớn.

Thật không nghĩ tới, Nghê Hoài Kỳ lại trực tiếp cự tuyệt.

"Không được! Người nhà họ Phan đã chết, người chết còn là gia chủ, tôi không thể thả người được. Về phần trọng tài mà ông nhắc tới, ông đại khái có thể đi xin. Có điều, tôi nói cho ông biết, trước khi tôi đến, hiệp hội võ đạo đã mở cuộc họp. Trong cuộc họp đã thông qua nghị quyết, cho rằng việc của nhà họ Phan phù hợp với quy định của điều ước bảo đảm lẫn nhau, cần hiệp hội võ đạo ra mặt. Ông đi xin trọng tài sẽ không có kết quả đâu".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK