Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 666: Cao thủ

Jame hơi tuyệt vọng, nhưng vẫn không từ bỏ, hắn ta còn muốn dùng thập tự giá để giao tiếp với thần linh của hắn ta.

“Không, đám người phương Đông ngu xuẩn các người! Các người sẽ bị thần trừng phạt! Tên ác ma như mày, mày không thể giết tao! Thần sẽ ngăn cản mày!”, Jame hét lên.

Lý Dục Thần vẫn làm thinh, cũng chẳng thèm nhìn hắn ta một cái, ánh mắt nhìn ra mặt biển xa xôi, ở đó có mấy bóng đen đang lại gần.

Cuối cùng Jame cũng từ bỏ, đau khổ buông thập tự giá.

Bóng đen trên mặt biển phía xa lại gần, tiếng động cơ ầm ầm được gió biển thổi tới.

Jame bỗng quay đầu, nhìn thấy mấy chiếc tàu đang mau chóng đi đến, liền hưng phấn đứng lên.

“Đến rồi, thần của tôi! Tôi đã nói mà, thần sẽ đến cứu tôi!”, khuôn mặt hắn ta lại kiêu ngạo, chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Tên ác ma nhà mày, thần sẽ bắt mày phải trả giá!”

“Anh biết tại sao tôi chưa giết anh không?”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Vì tôi đang đợi họ xuất hiện. Mở to mắt chó của anh ra mà nhìn cho kỹ, thần của anh có thể cứu anh không”.

Nói xong, anh đưa tay ra, nắm hờ trong hư không về phía Jame.

Jame dường như bị người ta bóp cổ họng, cơ thể bay lên, văng ra khỏi cây cây, lơ lửng trên biển.

Hai tay hắn ta ôm chặt cổ, sợ hãi mở to đôi mắt, hai chân không ngừng giãy đạp.

Thập tự giá tuột khỏi tay hắn ta, rơi xuống biển.

Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, cơ thể của Jame phập một tiếng nổ tung, giống như quả cà chua bị bóp nát, mảnh xác nát vụn dính máu rơi xuống biển, chỉ còn lại chút sương đỏ, vẫn còn trôi nổi trong gió biển.

Chiếc tàu phía xa dừng lại.

Hiển nhiên người trên tàu đã nhìn thấy cảnh này.

Trên biển bỗng trở nên yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức gió biển cũng không thổi nữa.

Nước biển biến thành một mặt gương.

Yên tĩnh như vậy một lúc, mọi người bỗng nhiên phát hiện măt trời trên biển lại trở nên sáng rực.

Lúc này, mặt trời còn sáng rõ hơn cả lúc Jame giơ cây thập tự giá lên.

Sau đó, mọi người nhìn thấy trên tàu có một cái bóng bay lên, dang rộng đôi cánh trong mặt trời khổng lồ.

Không biết tại sao, trong đầu Trữ Phượng Toàn nổi lên một từ: “Luyến Thần!”

Luyến Thần: Seraph là một thiên thể hoặc thiên thể có nguồn gốc từ Do Thái giáo cổ đại. Thuật ngữ này đóng một vai trò trong đạo Do Thái, đạo Cơ đốc và đạo Hồi sau này.

Trên biển không có chút gió nào, mọi người trên bờ lại cảm thấy một luồng áp lực vô cùng cường mạnh từ trên biển nổi lên, khiến người ta không thở nổi.

Mặt đất dưới chân dường như đang chìm xuống, dường như cả đảo Cửu Long, cũng sắp chìm xuống đáy biển.

Vầng mặt trời đó càng lúc càng lớn, dường như chiếm hết cả bầu trời.

Chính giữa vầng mặt trời khổng lồ là một cái bóng thiên sứ dang đôi cánh.

“Có thần thật rồi!”

Gần như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, ngoại trừ Lý Dục Thần.

Mỗi một người đều có thể cảm nhận được, lần này chắc chắn không phải ảo giác.

Thiên sứ thực sự mang theo cơn giận của thần, giáng xuống nhân gian!

Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn là cao thủ tông sư, lúc này cũng cảm nhận được áp lực vô cùng.

Họ không tin thần, càng muốn tin đây là mọt thứ gì đó giống như võ hồn, chỉ là cường mạnh hơn rất nhiều so với võ hồn mà ông ta biết.

Đặc biệt là Kỷ Nghiễm Lai, tu vi của ông ta cũng bên bờ võ hồn, nếu có cơ duyên, luyện ra võ hồn cũng là việc chỉ trong một hai năm. Nhưng võ hồn so với cái tên có hình như thiên sư đó, lại nhỏ bé như vậy, đến nỗi bây giờ Kỷ Nghiễm Lai nghi ngờ, rốt cuộc tu luyện võ hồn có ý nghĩa gì không.

Trữ Phượng Toàn từng chứng kiến võ hỗn xuát thể của Hà Trường Xuân và Liễu Kim Sinh, càng đã chứng kiến một đao của Itazura Kazuyoshi có thể chém chết mấy đại tông sư. Nhưng áp lực đó, so với thứ trước mặt, còn kém hơn rất nhiều. Không biết một kiếm hư không của Lý Dục Thần có thể chém chetes Itazura Kazuyoshi đó, có thể phá được uy thế này không?

Nghĩ đến Lý Dục Thần, trong lòng ông ta nhẹ nhõm hơn chút. Tình thế trước mắt, cũng chỉ có thể gửi gắm hết hy vọng vào Lý Dục Thần thôi.

Trữ Phượng Toàn rất muốn quay đầu nhìn vẻ mặt của Lý Dục Thần để phán đoán tình hình lúc này.

Nhưng ông ta bỗng phát hiện, mình hoàn toàn không thể rời ánh mắt khỏi thiên sứ trong mặt trời khổng lồ đó. Thứ đó dường như thực sự có ma lực, có thể hút linh hồn của con người.

Mặt trời khổng lồ trên không trung, thiên sứ yên tĩnh lơ lửng ở đó.

Bỗng nhiên, nó vung đôi cánh.

Một cơn cuồng phòng màu đỏ cuồn cuộn lên từ mặt biển, sóng lớn ngút trời.

Mọi người mở to mắt nhìn cơn sóng lớn nổi lên trên mặt biển, trên đỉnh con sóng lại cháy lên ngọn lửa màu đỏ hừng hực.

Trước đó chỉ là áp lực khó thở, bây giờ thì là nỗi sợ cái chết, dường như đã nhìn thấy thú biển gào thét, cơn giận của thần.

Mọi người nghĩ đến lời của Jame:

“Nếu thần không vui, sẽ mang ngọn lửa thiêu cháy nhân gian, nhân gian sẽ biến thành địa ngục”.

Bây giờ, sóng thần mang theo ngọn lửa đã đến!

Lý Dục Thần nhìn cái bóng thiên sứ phía xa, khẽ cau mày.

Anh không ngờ, đối phương có cao thủ như vậy.

Thuật pháp phương Tây, chủ yếu là dùng thần tích triệu hồi và thần giáng, tự có nguồn gốc và cao diệu của nó, nếu có thể dùng vào chính đạo, cũng tự có thể sừng sững đứng ở đạo lâm.

Nhưng thuật triệu hồi này vì không đòi hỏi phải vất vả tu luyện, có được dễ dàng, phản phệ cũng lớn, cho nên rất dễ đi vào con đường tà ác, tự cho mình là thần.

Thái Dương Thánh Giáo này, hiển nhiên cũng như vậy.

Hôm nay thiên sứ trên mặt trời này là cấp cao trong thuật triệu hồi.
Chương 667: Đại đảo chủ

Đương nhiên Lý Dục Thần không sợ hắn.

Nhưng chỉ là để cứu Jame, mà Jame chỉ là người truyền giáo ở đảo Cửu Long, lại điều động một cao thủ cấp thiên sứ như vậy.

Rốt cuộc Thái Dương Thánh Giáo có bao nhiêu cao thủ như vậy?

Họ đã muốn động vào Huyền Môn của Hoa Hạ, vậy thì, sẽ phái ra bao nhiêu cao thủ ở Hoa Hạ?

Đối với giáo phái này, Lý Dục Thần cảm thấy hơi đau đầu. Vì giáo đồ bị cấy thuật tín ngưỡng, rất khó lấy được bí mật của họ. Còn thuật sĩ phương Tây vốn không tu luyện, chỉ dựa vào triệu hồi, không khác gì người bình thường trong đám đông, khi bọn họ ẩn nấp rất khó phát hiện ra bọn họ.

Xem ra phải liên lạc với sư tỷ, không biết cô ấy có phát hiện và tiến triển gì mới ở bên bờ bên kia đại dương không.

Và bây giờ đạo trưởng Kim Tam Mộc của Bạch Vân Quan thế nào rồi.

Lý Dục Thần nhìn chằm chằm thiên sứ trong mặt trời khổng lồ, bên cạnh có thêm một thanh kiếm màu đen. Trên thân kiếm, kiếm khí vờn quanh, thấp thoáng có chú văn lấp lánh.

Sóng lớn nổi lên, ngọn lửa trên đầu sóng như đàn rắn uốn lượn, như sắp lao về phía bờ biển.

Lý Dục Thần dang hai cánh tay, làm tư thế ôm hờ, đẩy về phía trước.

Sóng biển nổi lên dường như đập vào bức tường vô hình, ầm ầm cuộn ngược lại, va vào con sóng tiếp theo ập đến, xông vút lên trời, hình thành con sóng lớn cao trăm mét trước bờ biển.

Luyến thần bên đó sững người lại, dường như không ngờ có người có thể ngăn cản được sóng thần do đôi cánh của cô ta kích động.

Sau đó, càng vung đôi cánh mạnh hơn, cuốn lên từng trận cuồng phong liên tiếp.

Lý Dục Thần ngăn một đợt sóng, đang định sử dụng kiếm khí Huyền Minh, bỗng nghe thấy một tiếng thét dài, từ phía Nam truyền đến.

Tiếng thét vang khắp chân trời, vừa thanh vừa kéo dài.

Mọi người vừa nghe tiếng thét này, bỗng cảm thấy lồng ngực căng tràn, sảng khoái dễ chịu, còn trời đất cũng rộng lớn hơn, áp lực khó thở vừa nãy lập tức biến mất.

Trữ Phượng Toàn trên thuyền và Kỷ Nghiễm Lai trên bờ cùng tỏ vẻ mặt vui mừng, kinh ngạc hô lên: “Là đại ca! Đại ca sắp xuất quan rồi!”

Lý Dục Thần đang định thi triển kiếm pháp Huyền Minh, nghe thấy tiếng thét này, liền dừng lại, nhìn về phía Nam.

Tiếng thét dần dừng lại, chỉ nghe thấy trên biển truyền đến một giọng nói mênh mông:

“Yêu nghiệt phương nào, dám mạo phạm đến Đông Giới Côn Luân tôi!”

Sau đó, một luồng sáng trắng vút lên trời.

Các dân đảo không biết đó là cái gì, nhưng Lý Dục Thần biết rõ, đó là một đường kiếm khí.

Trong kiếm ý ngưng luyện sát khí vô cùng cường mạnh.

Kiếm quang vút về phía Đông, những chỗ nó đi qua, trời biển ảm đạm.

Tầng mây dạt sang bên, nước biển rẽ đôi.

Trong chớp mắt, kiếm khí đã vượt qua hải dương rộng lớn, đâm trúng thiên sứ có cánh đó, không hề giảm khí thế, đâm vào trong vầng mặt trời khổng lồ đó.

Mặt trời khổng lồ ầm ầm bùng cháy, ánh lửa trải khắp bầu trời và biển lớn.

Mấy con tàu khi người phương Tây đến, tất cả đều bị lửa lớn nuốt chửng.

Trong mắt mọi người chỉ còn lại một vùng biển lửa.

Không ai biết sâu trong biển lửa đang xảy ra chuyện gì.

Bỗng nhiên, ánh lửa dường như chịu ràng buộc, bỗng tập trung lại, trong phút chốc, chìm vào trong biển.

Bầu trời và biển cả trở lại như bình thường, yên tĩnh và hiền hòa, chỉ có gió biển vỗ về mặt biển, đẩy lên từng tầng gợn sóng lăn tăn.

Một đường ánh sáng trắng áp sát mặt biển bay về, đến trước cây cầu thì dừng lại, hóa thành một người đàn ông mặc áo trắng, nhẹ nhàng đáp xuống.

“Đại đảo chủ! Là đại đạo chủ!”

Những người nhận ra trước kinh ngạc vui mừng hô lên.

“Chúc mừng đại ca xuất quan!”, Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn khom người mừng rỡ nói.

“Cung nghênh đại đảo chủ xuất quan!”, các dân đảo bên bờ biển đồng thanh hô nói.

Lục Kính Sơn, đại đảo chủ đảo Cửu Long giống như vị vua trở về, được các con dân chào đón.

Lục Kính Sơn mỉm cười, nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lý Dục Thần, hỏi: “Vừa nãy là cậu đã chặn cơn thủy triều cuồn cuộn của yêu nghiệt đó?”

Lý Dục Thần không hề né tranh ánh mắt của Lục Kính Sơn, nhìn chằm chằm ông ta, hỏi ngược lại: “Tôi chưa từng găp ông, làm sao ông biết kiếm pháp vạn tiên Côn Luân?”

Lục Kính Sơn kinh ngạc: “Cậu nhận ra kiếm pháp Vạn Tiên ư?”

Lý Dục Thần nói: “Chỉ có người từng lên Thiên Đô, từng đến Vạn Tiên Trận, từng được kiếm khi Vạn Tiên gột rửa, mới có khí của Vạn Tiên trong kiếm ý. Tôi chưa từng gặp ông, cũng chưa từng thấy tên của ông trong danh sách đệ tử Thiên Đô, rốt cuộc ông là ai?”

“Cậu đến từ Thiên Đô ư?”, Lục Kính Sơn hỏi.

Lý Dục Thần gật đầu.

“Cậu… cậu tên là gì? Môn hạ của ai?”

“Lý Dục Thần, môn hạ Vân Dương”.

Lục Kính Sơn bỗng nhiên kích động, vẻ mặt biến sắc mấy lần, dường như vô cùng xúc động, lại vừa cố gắng kiềm chế.

Lý Dục Thần nhìn thấy cái tay buông lỏng của ông ta đang khẽ run lên. Với tu vi như vậy của Lục Kính Sơn, nhìn không nên có biểu hiện như vậy.

Từ đường kiếm vút lên trời vừa nãy, Lý Dục Thần có thể phán đoán, Lục Kính Sơn đã đột phá tiên thiên.

Là tiên thiên thực sự, chứ không phải tiên thiên của võ đạo.

Trong kiếm ý của ông ta, ẩn chứa kiếm khí Vạn Tiên. Chỉ có đệ tử Thiên Đô và người chuyên tu kiếm đạo mới có.
Chương 668: Đồ đệ Thiên Đô

Nhưng Lý Dục Thần chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe các sư huynh đệ nhắc đến người này.

“Sư phụ… không, tiền bối Vân Dương Tử, ông ấy có khỏe không?”, Lục Kính Sơn cất giọng run run.

Thay đổi cách xưng hô khiến Lý Dục Thần khẽ ngẩn người. Nhưng anh không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: “Khỏe”.

“Khỏe, khỏe thì tốt”, Lục Kính Sơn thở dài một hơi, ngước nhìn lên trời, hơi thất thần.

Hồi lâu sau, ông ta mới định thần lại, nhìn sang Lý Dục Thần, mỉm cười nói:

“Cậu là sứ giả Thiên Đô, chẳng trách có thể một chiêu chặn được biển lửa sóng lớn của yêu quái biển, lần này nếu không phải có cậu ở đây, đảo Cửu Long chắc chắn sẽ gặp đại nạn. Tôi thay mặt hương thân phụ lão trên biển, cảm ơn cậu”.

Lý Dục Thần thản nhiên nói: “Không cần, thực ra trên đảo có ông, tôi vốn không cần ra tay”.

Lục Kính Sơn lắc đầu nói: “Vừa nãy tôi đang vào thời khắc quan trọng của phá quan, chỉ thiếu một chút, cho nên không thể lập tức ra tay. Tà thuật của phương Tây vô cùng khác thường, vừa nãy cậu không ra tay, hậu quả không thể lường được. Được rồi, chúng ta đừng đứng ở đây nói chuyện nữa, đợi tôi tắm rửa thay quần áo, chính thức tiếp đón sứ giả”.

Liền tiến lên cầm tay của Lý Dục Thần, hai người sánh vai đi từ cây cầu về, rồi về đến thị trấn với mọi người vây quanh.

Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn ngồi uống trà cùng Lý Dục Thần và chị Mai trong một căn nhà cổ ở trấn, đợi Lục Kính Sơn đi tắm rửa thay quần áo.

Thực ra với tu vi của Lục Kính Sơn, đã đột phá tiên thiên, người không nhiễm bụi tranafm đương nhiên không cần tắm rửa, nhưng ông ta vô cùng coi trọng việc Lý Dục Thần đến đây, để thể hiện sự tôn trọng, kiên quyết muốn làm vậy.

Chỉ lúc sau, đã nghe thấy tiếng cười vang sáng của Lục Kính Sơn: “Thiên thần đang ở đâu?”

Nghe thấy hai chữ ‘thiên thần”, chị Mai cứ cảm thấy kỳ kỳ. Tuy bà ta biết rõ là gọi Lý Dục Thần, nhưng vừa nãy nhìn thấy ‘Luyến Thần” của người phương Tây trên biển, khó tránh liên tưởng đến.

Thực ra từ ‘thiên sứ’vốn là từ hán ngữ, vốn chỉ thần hạ phàm, là sứ giả trên trời.

Sứ giả vương triều Hoa Hạ đi ra nước khác, cũng được gọi là ‘thiên sứ’, chỉ vì Hoa Hạ là thượng quốc thiên triều.

Sau này phương Tây truyền giáo, văn hóa phương Tây thịnh hành, từ thiên sứ trở thành đặc chỉ.

Giống như ‘thượng đế’, vốn chỉ ‘thượng đế trên trời’, nay lại thành từ để gọi các thần toàn trí toàn năng của giáo phái phương Tây.

Thực ra trong giáo phái phương Tây không có khái niệm ‘trời’, chỉ có thần, thiên sứ, nên gọi là thần sứ. Chúng cũng không phải con người, càng không có máu thịt, chỉ là ngẫu nhiên hiện thế với hình người, giống như một loại linh yêu.

Hoặc là dứt khoát dịch âm thành ‘An kỳ nhi’ hoặc là ‘an cát la’ dùng để chỉ thì hợp lý hơn. Như vậy con người sẽ không lẫn lộn ý nghĩa với thiên sứ.

An kỳ nhi/ an cát la: phiên âm của từ angela (thiên thần)

Lý Dục Thần đến từ Thiên Đô, lại là tổ đình Vạn Tiên, Lục Kính Sơn gọi anh là thiên sứ, là chuyện rất bình thường.

Vì chị Mai sinh ra ở thời hiện đại, không quen lắm, sau khi bà ta biết tuổi tác của Lục Kính Sơn, liền hiểu tại sao người ta gọi tự nhiên như vậy. Càng cảm thấy chút công phu đắc ý của mình quá yếu trước mặt Lục Kính Sơn.

Lục Kính Sơn thay bộ quần áo trông càng trẻ hơn, tuy đã cố ý giữ vẻ trưởng thành của đàn ông trung niên, nhưng làn da trắng tinh, răng trắng môi đỏ, mày kiếm sắc xảo, lại trông như một mỹ nam thực sự.

Ông ta gặp Lý Dục Thần, liền thu lại nụ cười, trở nên nghiêm túc, hỏi: “Đã là sứ giả từ Thiên Đô, cậu có Thiên Đô Lệnh không?”

Lý Dục Thần lấy ra một tấm lệnh bài, giơ trong tay, lệnh bài bắn ra một đường sáng, xuất hiện một đao thiên phù trong hư không, trên đó có hai chữ Thiên Đô.

Lục Kính Sơn thấy vậy, liền phủi bụi quỳ xuống, cất giọng run run nói: “Đồ đệ bất hiếu Kính Sơn, bái kiến thiên sứ!”

Lý Dục Thần vội vàng đỡ ông ta lên, cất Thiên Đô Lệnh đi, hỏi: “Đảo chủ Lục, ông thực sự là đệ tử Thiên Đô ư?”

Lục Kính Sơn thở dài một hơi, cười khổ nói: “Tôi là đệ tử bị vứt bỏ của Thiên Đô. Hai trăm năm trước, tôi đã bái sư Vân Dương Môn, trở thành đệ tử Thiên Đô. Đó là vinh dự thế nào chứ!”

“Vây sau đó sao lại…”

“Trăm năm trước, tôi phụng lệnh xuống núi, vào hồng trần, tìm kiếm cơ duyên đột phá. Lúc đó, thế giới hỗn loạn, chiến loạn không ngừng, nhân gian như địa ngục. Tôi hành tẩu trong nhân gian, trừng trị cái ác, phát huy cái thiện, giúp kẻ yếu trừ kẻ mạnh. Nhưng sức một mình tôi không thể thay đổi được gì. Thấy nhiều nỗi khổ người đời, tôi nảy sinh tâm ma, sát nghiệt nặng nề, cuối cùng thói quen khó sửa, rời vào ma đạo...”

Nói đến đây, trên khuôn mặt Lục Kính Sơn hiện lên vẻ đau khổ.

Lý Dục Thần có thể hiểu được nỗi khổ của ông ta. Người tu hành không sợ gì hết, chỉ sợ nhập ma. Đặc biệt là bái dưới môn hạ Vạn Tiên người người ngưỡng mộ, được người ta tôn làm thiên sứ, lại không thận trọng rơi vào ma đạo, lúc đó dằn vặt nội tâm và nỗi khổ của linh hồn, nghĩ cũng biết.

“Cũng may sư phụ kịp thời xuất hiện, mới không để tôi phạm sai lầm lớn hơn. Sư phụ phế đi tu vi của tôi, đuổi tôi khỏi Côn Luân. Lúc đó lòng tôi đã nguội lạnh, liền đến biển Đông, định tìm một hòn đảo, kết thúc cuộc đời. Không ngờ, tôi bị hải tặc bắt được”.

Lục Kính Sơn tự cười chế nhạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK