Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1114: Nỗi buồn của Thiên Quân

“Vũ Tắc Thiên?”

Lý Dục Thần hơi kinh ngạc. Vừa rồi ở Huyền Vũ Bí Cảnh của Kim Lăng có thấy bút tích của Châu Nguyên Chương nhắc tới Vũ Tắc Thiên, hôm nay lại nghe thấy cái tên này ở đây. Tựa như có một đôi bàn tay vô hình đang sắp đặt mọi thứ.

“Không sai.” Miệt Cơ nói: “Vũ Mị Nương cũng là thánh nữ, nhà họ Vũ giống như nhà họ Cung, cùng là người bảo vệ Thánh Giáo, được Thiên Quân ban tặng mối nhân duyên huyết mạch. Sứ mệnh duy nhất của Thánh Nữ, đó là mang thai, chờ Thiên Quân chuyển thế.”

“Thiên Quân sao?”

Lý Dục Thần lần đầu tiên nghe thấy danh xưng này.

“Các người gọi ngài là Thiên Ma, hoặc là Ma Quân. Nhưng các tín đồ Thánh Giáo năm đó và gia tộc người bảo vệ chúng ta, đều gọi ngài là Thiên Quân.”

Miệt Cơ ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt hơi mơ màng.

“Cho dù là Thiên Ma thì sao chứ? Ma thì đã sao? Mang trong mình huyết mạch Thiên Ma, trở thành mẹ của Thiên Ma, đây là niềm vinh dự nhường nào chứ! Cả đời tôi đều chờ đợi ngày này, nhưng lại bởi vì Cung Lăng Yên…”

Miệt Cơ đột nhiên quay đầu, nhìn Lý Dục Thần, trong mắt lộ ra một tia sát khí.

“Mẹ của cậu, đã phá hỏng chuyện tốt của tôi! Không những hủy hoại tôi, mà còn hủy hoại cả nhà họ Cung! Tôi không thể giết nó, hiện giờ giết cậu cũng như vậy. Ồ không, tôi không thể giết cậu. Tôi phải giày vò cậu, giày vò từng chút một, hút cạn dương khí của cậu, biến cậu thành một dây leo khô héo, ha ha ha ha…”

“Làm sao bà biết chắc, tôi không phải là Thiên Ma chuyển thế chứ?”

“Cậu sao?” Miệt Cơ khẽ sững sờ, quay lại cười càng lớn hơn: “Nếu cậu không phải họ Lý, có khi còn có khả năng. Nhưng cậu lại mang họ Lý, thì không thể nào là Thiên Ma chuyển thế được.”

“Tại sao?”

“Vũ Mị Nương kia đã chứng minh từ lâu rồi, máu của nhà họ Lý và máu Thiên Ma không tương thích, bà ta thậm chí còn vì điều này mà tự tay giết chết hai đứa con trai ruột của mình. Tên nhóc, có phải rất thất vọng hay không?”

“Vì sao lại giết chết con trai mình?” Lý Dục Thần không biết rõ mấy câu chuyện lịch sử này.

“Vì để đứa trẻ tiếp theo có khả năng là Thiên Quân chuyển thế kế thừa quân vị. Nhưng mà đáng tiếc, đứa sau, đứa sau nữa, đều không phải. Người đời đều nói Vũ Mị Nương hoang dâm, nuôi rất nhiều trai lơ ở hậu cung. Thật ra bọn họ không hề biết, bà ta chỉ là đang tìm kiếm một người có thể kết hợp với bà ta, kích hoạt huyết mạch Thiên Ma. Đáng tiếc, đến khi bà ta phát hiện huyết mạch nhà họ Lý và huyết mạch Thiên Ma tương khắc thì đã già rồi, có nuôi nhiều trai lơ hơn đi nữa, cũng không còn sức để sinh con nữa rồi.”

“Thế nào, tên nhóc, có phải rất thất vọng không?”

Lý Dục Thần tất nhiên không thất vọng.

Nếu quả thực là như vậy, anh chỉ cảm thấy vui mừng.

Anh là đệ tử Thiên Đô, người của Vạn Tiên, huyết mạch Thiên Ma trên người khiến anh cực kỳ bất an. Nếu như anh thật sự là Thiên Ma chuyển thế, vậy tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được, cũng không dám tưởng tượng.

Anh thậm chí còn từng nghĩ, đợi khi xong việc rồi, sẽ tới Tuyết Vực Côn Luân tìm một nơi ẩn náu để tĩnh tu, hoặc dứt khoát khóa mình vào sinh tử quan, không vượt qua chín lần Thiên Kiếp thì sẽ không xuất quan.

Nhưng vấn đề là, thế sự khó khăn, nhà họ Lý và thân thế của anh ngày càng phức tạp, người liên quan càng lúc càng nhiều, anh cảm giác như bị lún sâu vào trong vũng lầy, không thể tự thoát ra khỏi.

Lời của Miệt Cơ ngược lại khiến anh thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, huyết khí Thiên Ma thường xuyên thức tỉnh kia thì sao?

Điệu múa Thiên Ma anh thường xuyên nhìn thấy và thần chú xa xăm mà anh thường nghe thấy kia là gì?

“Tiểu soái ca, đang nghĩ gì vậy?” Miệt Cơ khẽ cười nói: “ Thật ra cũng không cần phải thất vọng, hay sợ hãi. Nể tình cậu đẹp trai như vậy, tôi sẽ cho cậu thêm một lựa chọn —— thần phục tôi! Chỉ cần cậu thần phục tôi, ngoan ngoãn làm nô bộc của tôi, thì không những cậu có thể sống tiếp, mà còn có thể cùng hưởng thụ cực lạc với tôi, hưởng thụ niềm vui tuyệt nhất trên đời này!”

“Hừ, đừng mơ!” Lý Dục Thần giơ kiếm Huyền Minh lên, lưỡi kiếm phủ ánh sáng đen, sát ý bốn phía dần dâng lên: “Bà tự tin có thể thắng tôi như vậy sao?”

“Ha ha, tam kiếp tiên nhân, cảnh giới có thể, trên tay còn có kiếm Huyền Minh, năng lực thực chiến cũng rất mạnh. Đáng tiếc không phải thể hoàn chỉnh. Ở Dược Tiên Cốc, cậu không có cơ hội thắng.”

“Chỉ dựa vào trận pháp này sao?”

“Ha ha ha, trận pháp?” Khuôn mặt Miệt Cơ hiện lên một nụ cười khinh miệt: “Vừa nãy cậu phá trận rất uy phong đấy! Nhưng cậu đừng quên, danh tiếng của Dược Tiên Cốc chính là dược! Trận pháp mà cậu học, nhất định là cơ quan kỳ môn, kết hợp với việc sử dụng pháp khí và bùa chú. Nhưng cốt lõi trận pháp của Dược Tiên Cốc, lại không phải là kỳ môn, càng không có phù chú, mà là —— dược!”

“Dược sao?”

Lý Dục Thần thầm giật mình, đột nhiên hiểu ra ý của Miệt Cơ.

“Ý bà là, hoa cỏ côn trùng ở đây, tất cả đều là một phần của trận pháp?”

“Tất nhiên! Ngay từ khi cậu bước chân vào Dược Tiên Cốc, những gì mà cậu nhìn thấy, đều là một phần của Dược Tiên Cốc, bao gồm cả mỗi đóa hoa ở nơi đây, mỗi một mùi hương… thực ra, cậu đã sớm trúng độc rồi!”

“Hương thơm của trăm hoa, trong đó trộn lẫn với một vài loại hoa độc khác, quả thực khiến người ta khó mà phân biệt được. Rồi khi tôi phá trận, lại dùng độc trùng và huyễn thú tấn công, khiến tôi bị phân tâm, càng không thể phân biệt một cách kĩ càng. Trong lúc đánh nhau, khí huyết tuần hoàn mạnh mẽ, linh khí bên ngoài khó tránh khỏi đi vào bên trong cơ thể, độc hoa liền thừa cơ xâm nhập. Hay! Quả thực rất hay!”

Lý Dục Thần cười khẩy.

“Nhưng bà vẫn tính toán sai rồi, mặc dù tôi không phải là chân tiên bách độc bất xâm, nhưng độc dược phàm trần này, sao có thể gây hại được cho tôi chứ? Những thứ bà vừa nói, từ khi bước vào Dược Cốc tôi đã phát hiện ra rồi.”

Miệt Cơ cười khúc khích: “Sao tôi có thể ngốc đến mức cho rằng những hoa cỏ độc trùng phàm trần này, có thể hạ độc được một tam kiếp tiên nhân cơ chứ? Nếu cậu đã biết chuyện tôi sai Khuất Hồng Hạc đi hạ độc Cung Lăng Yên, vậy thì làm sao lại quên Tiên Nhân Lệ được?”

“Tiên Nhân Lệ?”

“Chẳng lẽ Khuất Hồng Hạc không nói cho cậu biết đặc tính của Tiên Nhân Lệ sao?”

“Đặc tính gì?”

“Không màu không mùi, tiên nhân cũng khó phát hiện.” Miệt Cơ nhìn Lý Dục Thần: “Có biết tại sao tôi lại nói nhiều lời như vậy với cậu như vậy làm gì không? Bởi vì phải đợi dược tính của cậu phát tác đấy. Cậu bây giờ thử luyện vòng Chu Thiên xem, có phải ở phổi âm cảm thấy không thông thoáng, chân khí khó vận chuyển, pháp lực cũng không thể ngưng tụ, còn có một chút cảm giác buồn bã và bi thương hay không?”

Lý Dục Thần cau mày.

Khi đề khí, quả nhiên như lời Miệt Cơ nói.

“Ha ha ha, đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Qua một lúc nữa, cậu sẽ bắt đầu khóc.”

“Máu Thiên Ma rõ ràng có thể giải được độc của Tiên Nhân Lệ…” Lý Dục Thần vô cùng khó hiểu.

“Cậu đang nói mấy người ở làng Xà đó sao? Đó là bởi vì nồng độ bọn chúng trúng độc cực kỳ thấp. Tiên Nhân Lệ là loại dược quý giá như vậy, làm sao tôi nỡ dùng với người phàm được!”

“Tiên Nhân Lệ… rốt cuộc là thứ gì?”

“Tiên Nhân Lệ ấy à, đó là nước mắt của Thiên Quân! Năm đó Thiên Quân giáng thế, thấy người đời quá sa vào ma đạo, đã lập lên Thánh Giáo để giáo hóa chúng sinh. Thế nhưng lại bị người đời vu oan là ma giáo, gọi ngài là Thiên Ma. Thiên Quân thấy Thánh Giáo sụp đổ, chúng bạn phản bội, mà nhân gian vẫn chìm trong đau khổ. Thế là trước khi ngã xuống, ngài đã rơi một giọt nước mắt.”
Chương 1115: Không thể nào

Nếu như là trước kia, có lẽ Lý Dục Thần sẽ chỉ xem như Miệt Cơ đang kể một câu chuyện nào đó.

Nhưng sau khi tự mình trải qua bao chuyện, anh cảm thấy, những gì Miệt Cơ nói rất có thể là thật.

Ma và Thánh, chẳng qua chỉ là một danh từ, tất cả đều do định kiến của người đời mà thôi.

Một mặt của sự thật, ai mà biết được?

Ngay cả chính bản thân anh, nội tâm cũng không ngừng vùng vẫy, không biết bản thân là Ma hay là Tiên.

Trong hư ảo, Lý Dục Thần dường như nhìn thấy được kiếp trước kiếp này, nhìn thấy vạn vật tốt đẹp, đột nhiên sụp đổ, nhìn thấy nhật nguyệt rực rỡ, đột nhiên bị bóng tối nuốt trọn, nhìn thấy Thiên Đô treo cao, thang trời đột nhiên nứt gãy, nhìn thấy Côn Luân nở hoa, đột nhiên lại bị tuyết lớn bao trùm khắp núi non, nhìn thấy khuôn mặt hiền từ của mẹ, đột nhiên huyết quang lấp lánh, hồn chìm vào U Minh…

Anh vô thức trào dâng nỗi buồn, trong ngực tích tụ một luồng uất khí, khó mà tiêu tan.

“Thế nào? Nước mắt xót thương của Thiên Quân, có dễ chịu không?”

Miệt Cơ đưa tay ra, trên lòng bàn tay lơ lửng một viên tinh thạch hình giọt nước, trong suốt long lanh.

“Cậu xem, đây chính là kết tinh của Tiên Nhân Lệ đấy. Thật đẹp!”

Lý Dục Thần nhìn giọt nước mắt kia, ánh dương chiếu lên bề ngoài trong suốt bóng loáng của nó. Vạn vật sông núi phản chiếu trong đó, tựa như bên trong là một thế giới khác, là thế gian đau khổ và méo mó mà Thiên Quân nhìn thấy trước khi ngã xuống.

Tâm trạng của Lý Dục Thần chìm sâu xuống đáy, cảm giác bi thương càng lúc càng mãnh liệt, đến ngay cả khóe mắt cũng bắt đầu ngấn nước.

“Muốn khóc sao?” Miệt Cơ thấy dáng vẻ này của Lý Dục Thần, giả bộ đồng cảm, nhưng rất nhanh đã cười phá lên: “Ha ha ha ha… thấy bộ dạng này của cậu, thật sự khiến tôi vui vẻ! Ha, không biết tại sao, tôi lại rất thích xem dáng vẻ bi thương của người khác, đặc biệt là những người có tu vi cảnh giới cao như cậu, cậu càng đau khổ, tôi lại càng vui sướng! Ha ha ha…Ha ha ha…”

“Tiên Nhân Lệ…Tại sao lại ở chỗ bà?” Lý Dục Thần hỏi.

“Bởi vì tôi chính là người nhà họ Cung! Tiên Nhân Lệ vốn là thứ thuộc về nhà họ Cung, là di vật của Thánh nhân. Bắt đầu từ đời Thánh Nữ đầu tiên, cũng chính là người sáng lập ra Dược Tiên Cốc Nguyệt Cơ, nó vẫn luôn được các đời Thánh Nữ bảo quản. Vì vậy, thứ này, vốn phải là của mẹ cậu. Mà đáng tiếc, lại bị tôi lấy đi rồi, mẹ cậu mất đi tín vật Thánh Nữ, vì vậy nó là một Thánh Nữ không đạt tiêu chuẩn, ha ha ha… Ha tôi nói những chuyện này, có phải cậu càng đau khổ hơn không? Ha ha ha…”

Dáng vẻ của Miệt Cơ rất vui vẻ, thật giống như đang kể chuyện với một người bạn vậy.

“Được rồi, kể chuyện đến đây thôi. Tôi đã rất lâu không nói chuyện với người khác nhiều như vậy rồi. Nếu cậu không phải là con trai của Cung Lăng Yên thì tôi đã giết cậu từ lâu rồi. Nhưng đã trúng độc của Tiên Nhân Lệ, cậu sẽ ngày càng bi thương, ngày càng buồn bã. Người bình thường, chỉ cần mấy ngày đã khóc mù mắt, bi thương mà chết. Nhưng cậu là tam kiếp tiên nhân, cậu sẽ không chết, chỉ là nếu như vậy, còn khó chịu hơn cả chết đúng chứ?”

“Thuốc giải duy nhất của Tiên Nhân Lệ, chính là Phẫn Nộ Huyết của Thiên Quân, cũng chính là huyết khí Thiên Ma mà người ta thường nói. Trước khi Thiên Quân ngã xuống, đã từng trải qua đại chiến, trận chiến lớn nhất trong lần đó xảy ra ở Hoang Trạch. Sau này Nguyệt Cơ, cũng chính là Thánh Nữ đầu tiên của nhà họ Cung Cung Nguyệt Dung, đi sâu vào trong Hoang Trạch, thu thập được khí huyết còn sót lại của Thiên Quân, rồi tới nơi này sáng lập ra Dược Tiên Cốc, mượn linh thảo bồi dưỡng huyết khí, để cầu huyết mạch Thiên Quân hồi sinh.

“Tôi sống ở đây đã sắp một trăm năm rồi, cơ thể hàng năm được linh dược nuôi dưỡng huyết khí Thiên Ma tẩm bổ, vì vậy tôi mới có thể không sợ hãi trước độc Tiên Nhân Lệ trong trận pháp Dược Tiên Cốc.”

“Còn cậu, nếu không muốn tiếp tục thống khổ như vậy nữa, chỉ có hai sự lựa chọn. Một là chết đi! Nhưng tôi sẽ không để cậu chết, tôi sẽ khiến cậu phải tiếp tục sống, mỗi ngày nhìn cậu đau lòng mà khóc. Cậu càng đau lòng, tôi càng sung sướng, Ha ha ha ha!”

“Thứ hai là dùng cơ thể của tôi giúp cậu giải độc, đây cũng là hy vọng duy nhất của cậu. Chỉ cần cậu nghe lời, có thể khiến tôi vui vẻ, tôi có thể để cậu sống thật thoải mái. Âm khí bách hoa của tôi, và dương khí thiên cương của cậu, còn có thể bổ sung cho nhau, cớ sao lại không làm chứ!”

“Ôi, mau tới đây đi! Nghĩ đến chuyện cậu là do Cung Lăng Yên sinh ra, tôi lại thấy phấn khích! Nào, tới bên bà cô đi nào!”

Miệt Cơ thổi nhẹ một hơi, một trận gió kéo đến, thổi rơi cánh hoa quấn trên người bà ta, lộ ra thân hình quyến rũ.

Cánh hoa bay lượn, tựa như cánh bướm.

Miệt Cơ đứng giữa làn hoa bay, xoay chuyển thắt lưng, ẩn ẩn hiện hiện nơi mê hoặc, tiêu hồn đoạt phách.

“Sao thế, vẻ đẹp của tôi vẫn không thể làm cậu lay động sao?”

Lý Dục Thần cúi đầu xuống.

Nói thật, sự mê hoặc trước mắt khiến người ta khó mà kháng cự được, mà bi thương trong lòng anh, lại khiến anh thống khổ không thôi.

Anh không cách nào cự tuyệt được hai tầng mê hoặc này.

Nhưng ý niệm của anh vẫn duy trì được tỉnh táo.

Anh biết mình là ai, nên làm gì, không nên làm gì.

Có một vài thứ gọi là ranh giới, không thể vượt qua; có một vài tốt đẹp, là cạm bẫy, không thể chạm vào.

Sự thương hại mãnh liệt gợi lên một tia phẫn nộ trong anh.

Thương, là thương mà lực bất tòng tâm.

Xót, là xót thiên hạ chúng sinh;

Phẫn, là phẫn Thiên đạo bất công;

Nộ, là nộ chúng sinh bất tranh.

Lý Dục Thần cảm nhận được máu của mình bắt đầu sôi trào, trong biển hoa trước mắt, không còn là bướm bay lập lờ và cơ thể mê hoặc được bao quanh trong cánh hoa nữa, mà là một bóng người màu đen trong mênh mông vô tận, đang hát vang nhảy múa điên cuồng.

Điệu múa Thiên Ma!

Mà lần này, lại có thể nhìn thấy rõ ràng hơn bao giờ hết.

Phía xa xa kia, thần chú mơ hồ như đến từ sâu trong u tối, cũng trở nên vô cùng rõ ràng.

Cùng với Thiên Ma nhảy múa, huyết dịch sôi trào, nộ khí từ đáy lòng cũng dâng trào lên, cuối cùng ầm ầm nổ tung, tất cả bi thương tích tụ ở phổi cũng tiêu tan sạch.

Bóng người nhảy múa đó, càng lúc càng tới gần, trùng lên người anh.

Tất cả thần chú, cuối cùng đều hội tụ thành một chữ “giết”.

Kiếm Huyền Minh trong tay anh, tỏa ra hàn quang mãnh liệt.

Dược Tiên Cốc tươi đẹp, nháy mắt chìm vào trong bóng tối vô tận.

Cánh hoa xung quanh Miệt Cơ tan biến.

Miệt Cơ kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần, nhìn thanh kiếm ngày càng đen trong tay anh.

“Sát khí Thiên Ma! Cậu… làm sao có thể…”

Bà ta còn chưa dứt lời, miệng Lý Dục Thần đã thốt ra một chữ ngắn và nhẹ:

“Giết!”

Một luồng kiếm khí vô cùng mãnh liệt, mang theo sát ý vô biên, xuyên qua toàn bộ Dược Tiên Cốc.

Đỉnh núi ở cách đó ba mươi dặm, ầm ầm nứt ra.

Hắc quang tản đi, ánh sáng mặt trời lại ló rạng.

Trăm hoa trong khe cốc hóa thành tro bụi.

Vực cốc vốn bằng phẳng, nay lại có thể một khe nứt lớn khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi, kéo dài liên tục về phía trước.

Ngọn núi chắn ở trước Dược Tiên Cốc, cũng đã chia thành hai nửa.

Một hòn đá hình giọt nước long lanh trong suốt đáp xuống từ trên không trung, rơi vào lòng bàn tay Lý Dục Thần.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy.

Một cảm giác vô cùng dịu dàng, tựa như nhìn thấy bản thân đang dựa vào vai mẹ mà khóc.

Cảm giác thương xót truyền vào từ lòng bàn tay, dọc theo kinh mạch vào phổi.

Anh lại lần nữa cảm thấy bi thương, huyết nộ Thiên Ma trong cơ thể cũng lại trở nên kích động, nảy sinh từ tận đáy lòng, cuốn trôi thương xót tràn đầy trong lòng.

Sau ba kiếp, Lý Dục Thần tưởng rằng Ma Tâm đã tan, huyết ma đã tiêu biến.

Nhưng bây giờ xem ra, chỉ là ẩn giấu càng sâu mà thôi.

Tiên Nhân Lệ này, vậy mà lại có thể kích hoạt huyết khí Thiên Ma của anh.

Xa xa, trong khe nứt ở tận cùng của cốc, Miệt Cơ chật vật chống đỡ được một nhát kiếm Huyền Minh, toàn thân đẫm máu, dung mạo bị hủy hoại, trông tựa như yêu ma.

“Cậu… Cậu vậy mà thực sự là…là…”

“Không! Không thể nào…Không thể nào...”

Miệt Cơ chỉ vào Lý Dục Thần, trừng lớn mắt, mang theo sự không cam lòng và không tin, cơ thể chậm rãi ngã về phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK