Lý Dục Thần nhét một viên đan dược vào trong miệng Lang Dụ Văn, sau đó nói: "Bây giờ có thể điều trị theo phương pháp của các ông rồi, chăm sóc anh ta cho kỹ, tôi đi một chút rồi về".
Vừa dứt lời, anh chợt lách người bay ra ngoài cửa sổ, hóa thành một điểm sáng biến mất ở chân trời.
Viện trưởng Diêu trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, luôn cảm giác mình đang nằm mơ. Hồi lâu sau, ông ta mới hỏi y tá bên cạnh: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Y tá còn khiếp sợ hơn ông ta, hoảng hốt nói: "Người kia hình như... Bay... Bay..."
Viện trưởng Diêu đưa tay bịt miệng y tá: "Suỵt! Đừng nói ra. Cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả!"
Y tá giật nảy mình, hoảng sợ nhìn viện trưởng Diêu, ú ớ kêu lên.
Viện trưởng Diêu chậm rãi buông tay ra, nói với cô ta: "Cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, rõ chưa?"
Y tá mờ mịt lắc đầu, lại giật mình gật đầu.
Viện trưởng Diêu thở ra một hơi, nói: "Dương y tá trưởng phòng cán bộ sắp nghỉ hưu rồi đúng không? Bà ta nghỉ thì cô lên thay đi".
Y tá vô ý thức "a" một tiếng, bỗng nhiên kinh ngạc há to miệng, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng được nhìn viện trưởng.
Y tá trưởng phòng cán bộ, đây chính là chức vụ có làm mấy đời cũng không tới lượt cô ta!
"Vừa rồi cô nhìn thấy cái gì?", viện trưởng Diêu lại hỏi.
"Không... không nhìn thấy cái gì cả", y tá nói.
Viện trưởng Diêu thỏa mãn gật đầu, sau đó đi đến trước giường bệnh, kiểm tra Lang Dụ Văn trên giường.
Không cần làm kiểm tra, chỉ xem khuôn mặt dần dần khôi phục huyết sắc, viện trưởng Diêu cũng biết Lang Dụ Văn đã khỏe rồi.
Căn bệnh khiến cả bệnh viện bó tay chịu chết, đưa đến trong tay Lý Dục Thần lại đơn giản như ăn cơm uống nước. Nhưng điều này vẫn còn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận được của viện trưởng Diêu, dù sao ông ta đã được chứng kiến “y thuật” cao siêu của Lý Dục Thần không chỉ một lần.
Nhưng hành động vừa rồi của Lý Dục Thần đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết của viện trưởng Diêu, khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, sau đó chính là sợ hãi.
Đương nhiên viện trưởng Diêu cũng nghe nói đến lễ đính hôn chấn động cả Nam Giang kia, bây giờ nhà họ Lâm đã phục hưng, thậm chí còn huy hoàng hơn trước đây, mà cái cây lớn như nhà họ Viên lại đổ tận gốc trong thời gian ngắn như vậy. Nghe nói chỉ còn lại tên nhóc bị điên, còn dùng một mồi lửa đốt sạch cả nhà.
Cũng may, cũng may, lúc trước chỉ là xem nhẹ, không đắc tội tôn thần này. Viện trưởng Diêu càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Sau khi sắp xếp xong xuôi việc chữa trị và chăm sóc Lang Dụ Văn, viện trưởng Diêu trở lại văn phòng, nhìn cờ thưởng treo khắp tường, chợt nhớ tới cái gì, cầm điện thoại lên bấm số của viện trưởng viện bên cạnh, nói:
"Alo, giúp tôi làm một cái cờ thưởng, cứ viết bốn chữ “Tôi là lang băm”, đúng rồi, để treo trong phòng làm việc của tôi".
...
Trương Đạo Viễn bò tới trên mái nhà Thiên Tinh Quan, đắp kín một cái ngói cuối cùng, phủi tay, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Mấy tháng nay, ông ta không được rảnh rỗi một giây nào cả, một viên ngói một viên gạch, cuối cùng cũng xây xong Thiên Tinh Quan bị sụp đổ lại lần nữa.
"Thật sự là không dễ dàng mà!"
Trương Đạo Viễn đứng trên mái nhà, nhìn kiệt tác của mình, đột nhiên sinh ra một cảm giác tự hào.
Lúc trước Lý Dục Thần bảo ông ta xây nhà, ông ta cũng có chút oán khí. Nhưng người ta sứ giả Thiên Đô, thượng tiên Côn Luân, cho dù mình có oán giận cũng không dám nói một câu nào.
Nhưng bây giờ xây xong, từ đáy lòng ông ta lại muốn cảm ơn Lý Dục Thần. Thiên Tinh Quan lớn như thế đều là một mình ông ta xây lên, đây là công đức như thế nào chứ? Trăm năm sau, mọi người sẽ đánh giá ông ta như thế nào?
Mặt khác, Trương Đạo Viễn phát hiện trong khoảng thời gian này mình không biết ngày đêm, tập trung tinh thần xây như, nhìn như vất vả, nhưng không có việc vặt ràng buộc, trong lòng lại thanh tĩnh, tu vi cảnh giới đã tăng lên.
Có lẽ đây chính là đạo lý “duy chỉ một lòng thuần nhất mới nắm được đạo trung chính” sao.
Trương Đạo Viễn cảm thấy vô cùng hào hùng, trong lòng cũng bỗng nhiên sáng tỏ, không nhịn được phát ra một tiếng hét dài.
Ông ta chợt nhớ tới trong quán còn có một vị khách, liền nhảy xuống khỏi nóc nhà.
Vị khách này là đạo sĩ đến ngủ nhờ, tự xưng họ Lưu, tới từ Mao Sơn.
Mao Sơn và núi Long Hổ cùng thuộc chính đạo, mặc dù từng có tranh giành chính thống, bình thường ít qua lại với nhau, nhưng dù sao cũng phải có quan hệ đồng môn, huống chi người ta đến ngủ nhờ, Trương Đạo Viễn cũng không thể đuổi người ta ra ngoài được, cho nên mới để ông ta vào trong.
Nhưng Thiên Tinh Quan vẫn còn chưa xây xong, Trương Đạo Viễn còn bận tích góp từng viên gạch, đương nhiên không có thời gian chiêu đãi, sau khi sắp xếp cho ông ta một căn phòng liền để ông ta tự tiện, sau đó đi làm việc của mình.
Ông ta thấy Lưu đạo sĩ này hình như đang dùng phù chú bày linh trận, cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao ba ngọn núi đều có đạo phù chú riêng, núi Long Hổ là môn hạ thiên sư, đương nhiên sẽ không hâm mộ pháp thuật Mao Sơn.
Bây giờ cuối cùng cũng đã xây xong, Trương Đạo Viễn chuẩn bị đi chiêu đãi vị đồng đạo Mao Sơn này một chút, dù sao người ta cũng xem như vị khách đầu tiên sau khi ông ta xây dựng lại Thiên Tinh Quan.
Ông ta đi vào phòng của Lưu đạo sĩ, chỉ thấy Lưu đạo sĩ đang ngồi trên bồ đoàn, trên mặt đất trước người bày biện một vòng phù.
Trương Đạo Viễn trông thấy những phù kia thì mơ hồ cảm thấy có chút không ổn. Trên những là phù này có linh khí chuyển động, có vẻ như đang thông qua hư không bắt lấy thứ gì đó.
"Đây là... đang tác hồn?", Trương Đạo Viễn thì thầm trong lòng.
Chương 675: Ai phái ông tới
Phù chú tác hồn, núi Long Hổ cũng có thuật này, chỉ là sư môn có lệnh cấm không được lạm dụng. Vị Lưu đạo sĩ này, tại sao lại muốn dùng Tác Hồn Trận? Hơn nữa còn đến thành phố Hòa để dùng? Đây là muốn hại người, hay là cứu người?
Đương nhiên, thuật pháp tác hồn cũng là loại pháp thuật cấp cao, chứng tỏ Lưu đạo sĩ này có đạo hạnh rất sâu, ít nhất là sâu hơn Trương Đạo Viễn, bởi vì Trương Đạo Viễn tự nghĩ mình sẽ không thể bày ra được linh trận này.
"Lưu đạo trưởng..."
Trương Đạo Viễn đang muốn chào hỏi, chợt thấy trong hư không lóe lên ánh sáng vàng, Linh Trận Tác Hồn trước mặt Lưu đạo sĩ nổ tung ầm ầm, những lá bùa vỡ vụn thành từng mảnh.
Lưu đạo sĩ mở mắt ra, vừa giận dữ vừa chấn động, đang muốn lên tiếng, nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy trong hư không truyền tới một giọng nói.
Tiếng nói bay bổng, Trương Đạo Viễn không nghe rõ, chỉ nghe được hai chữ cuối cùng: "...Muốn chết!"
Tiếp theo, toàn bộ không gian bỗng nhiên tối sầm lại, ánh sáng vàng tắt ngóm, Lưu đạo sĩ bỗng nhiên ôm ngực, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
Trương Đạo Viễn luôn cảm thấy giọng nói hai chữ “muốn chết” kia có chút quen tôi, không kịp suy nghĩ tỉ mỉ đã thấy Lưu đạo sĩ bị thương, vội vàng đi qua đỡ, nói: "Lưu đạo trưởng, ông không sao chứ?"
Lưu đạo sĩ ho khan vài tiếng, lại ho ra mấy ngụm máu, khoát tay nói: "Không có việc gì! Không nghĩ tới ở thành phố Hòa còn có cao thủ như vậy, tôi phải nhanh chóng rời đi thôi. Cảm ơn Trương đạo trưởng, chúng ta gặp lại sau".
Vừa dứt lời ông ta liền tránh khỏi bàn tay đang đỡ mình của Trương Đạo Viễn, lảo đảo đi tới cửa, đang muốn tông cửa xông ra ngoài.
Chợt nghe thấy một giọng nói: "Ông đi được sao?"
Chỉ thấy một điểm sáng đen rơi xuống, Lý Dục Thần xuất hiện ở trong sân.
Trương Đạo Viễn trông thấy Lý Dục Thần thì giật nảy mình, không nghĩ tới Lưu đạo sĩ bày linh trận là muốn đối phó với vị đại thần này, vì để đề phòng phải chịu trách nhiệm, ông ta vội vàng đi ra khỏi phòng, đến bên cạnh Lý Dục Thần, giải thích:
"Cậu Lý, Lưu đạo sĩ này là đến ngủ nhờ, tôi cũng không biết ông ta đang làm cái gì".
Lý Dục Thần không thèm nhìn Trương Đạo Viễn cái nào, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Mạnh Vũ, hỏi: "Nói đi, ai phái ông tới?"
Lưu Mạnh Vũ đỡ khung cửa, cười lạnh nói: "Ha ha, có thể dựa vào linh trận của tôi để tìm đến từ xa, đúng là cao thủ. Nhưng đừng tưởng rằng như thế là tôi sẽ sợ cậu!"
Vừa dứt lời, ông ta liền ra một cái gương đồng, chiếu về phía Lý Dục Thần.
Trên gương phòng ra một vệt ánh sáng, từ nhỏ biến thành lớn, bao vây lấy Lý Dục Thần.
Lưu Mạnh Vũ lại lấy ra mấy lá bùa, ném về phía trước.
Những lá bùa kia rơi vào trong cột sáng chiếu ra từ cái gương, mặt ngoài lá bùa được ánh sáng chiếu rọi, những phù chú kia lập tức tỏa ra ánh vàng rực rỡ, sinh ra rất nhiều tia chớp màu trắng nhỏ bé, lít nha lít nhít bò đầy lá bùa.
Lưu Mạnh Vũ cười haha: "Cậu có thể dựa vào một chút hồn khí của Linh Trận Tác Hồn để tìm tới đây, chứng tỏ cậu thật sự là cao thủ trong cao thủ. Nhưng cậu cũng quá coi thường Vạn Phúc Cung Mao Sơn chúng tôi rồi, nếu như cậu vừa đến đã xông lên lấy mạng tôi, có lẽ tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng bây giờ cậu đã bị Kim Quang Kính của tôi bao phủ, đừng hòng chạy trốn nữa".
Ông ta liên tục làm ra mấy thủ quyết, lá bùa trong cột sáng liền đột nhiên hóa thành từng quả cầu sét màu trắng, bay về phía Lý Dục Thần.
"Đúng là trò mèo!"
Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng, khẽ vươn tay ra, nắm những quả cầu sét màu trắng kia ở trong tay.
Lưu Mạnh Vũ giật nảy cả mình: "Làm sao... có khả năng?"
Lý Dục Thần bắt lấy quả cầu sấm sét cứ như cầm một đống đồ chơi, di chuyển vài vòng trong tay, đột nhiên ném ra ngoài.
Mấy quả cầu sét bay ra bốn phía, nổ tung ầm ầm.
Ánh sáng trắng lóa mắt, sấm sét bay tán loạn.
Trương Đạo Viễn bị ánh sáng trắng này chói đến mức không mở mắt ra được, cũng không thể đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe trong tai truyền đến những âm thanh ầm ầm, xoẹt xoẹt.
Bỗng nhiên ánh sáng trắng tắt đi, bốn phía rơi vào một vùng tăm tối.
Qua một hồi lâu, Trương Đạo Viễn mới thích ứng được ánh sáng lần nữa, đến khi nhìn lại, trong lòng ông ta lập tức trầm xuống, Thiên Tinh Quan vừa mới xây lại đã biến thành một vùng phế tích.
A!
Trương Đạo Viễn suýt nữa phát điên kêu lên.
Đây chính là tâm huyết mấy tháng của ông ta!
Lưu Mạnh Vũ lại phun ra một ngụm máu tươi, dựa vào khung cửa, vô cùng hoảng sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Dục Thần.
"Cậu... rốt cuộc cậu là ai?"
"Ông không có tư cách hỏi tôi. Nói đi, ai bảo ông tới? Mục đích là gì?"
"Hừ! tôi thừa nhận pháp lực của cậu rất cao cường, nhưng tôi sẽ không nói cái gì cả", Lưu Mạnh Vũ nói.
"Thật sao?", Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng: "Vạn Phúc Cung ở Mao Sơn đúng không, ông không nói cũng không sao, tôi sẽ đến Mao Sơn, đầu tiên là san bằng Vạn Phúc Cung, lại hỏi tổ sư gia của mấy người".
Vừa dứt lời, anh vung ra một luồng sáng màu đen, quấn lấy Lưu Mạnh Vũ, bay vút lên trời.
Trương Đạo Viễn vội vàng hô to: "Cậu Lý! Đạo quan của tôi thì làm sao bây giờ?"
Trên bầu trời truyền đến một câu trả lời: "Xây lại đi, vẫn là do ông làm".
Trương Đạo Viễn đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Vừa rồi ở trên mái nhà ông ta còn cảm thấy hăng hái hào hùng, bây giờ chỉ còn lại xúi quẩy và không cam lòng.
Trong lòng Trương Đạo Viễn tràn đầy uất sức, tất cả oán khí đều đổ hết lên trên người Lưu Mạnh Vũ, bỗng nhiên ông ta quay mặt về hướng bắc, đưa tay vung ra một cái lôi phù.
Chương 676: Kế hoạch phát triển đảo Cửu Long
Ông ta cất tiếng mắng: "Đạo sĩ Mao Sơn thôi! Tôi giật chết mịa ông!"
...
Rất nhanh sức khỏe của Lang Dụ Văn đã khôi phục bình thường, ngày hôm sau anh ta đã sinh long hoạt hổ xuất viện, đồng thời lập tức đâm đầu vào trong công việc.
Lý Dục Thần đã nói với anh ta chuyện về đảo Cửu Long, Lang Dụ Văn nghe xong thì vô cùng kinh ngạc.
"Cậu nói là, về sau toàn bộ đảo Cửu Long đều là của nhà họ Lý?"
Lang Dụ Văn chưa từng đi đến đảo Cửu Long, nhưng anh ta biết vị trí địa lý ở trên biển của đảo Cửu Long quá quan trọng, ở một mức độ nào đó có thể ảnh hưởng và cân bằng lợi ích của những quốc gia xung quanh biển.
Có đảo Cửu Long, nhà họ Lý đã không còn là hào môn bình thường nữa.
Dựa theo yêu cầu của Lý Dục Thần, Lang Dụ Văn phải giúp anh trở thành hào môn trong ba tháng, trong ba năm trở thành người đứng đầu thủ đô.
Mục tiêu thứ nhất đã thực hiện được. Bây giờ ai dám nói cậu Lý của tập đoàn Kinh Lý không phải hào môn?
Nhưng muốn trở thành người đứng đầu thủ đô trong ba năm, độ khó cũng không nhỏ, thậm chí còn là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Chỉ dựa vào tập đoàn Kinh Lý phát triển tự nhiên là tuyệt không có khả năng làm được.
Lang Dụ Văn biết, anh ta chỉ có thể giúp được trong việc kinh doanh, tính quyết định chân chính vẫn là thực lực của Lý Dục Thần.
Nhưng anh ta không ngờ được Lý Dục Thần lại thu đảo Cửu Long về danh nghĩa của mình.
Lang Dụ Văn tin tưởng, cho dù không có những thứ khác, chỉ dựa vào đảo Cửu Long, quy hoạch phát triển ba năm thật tốt cũng đủ để đứng ngang hàng với mấy gia tộc ở thủ đô kia.
Anh ta vội vã sắp xếp lại chuyện ở tập đoàn Kinh Lý, sau đó liền đến đảo Cửu Long, thậm chí ngay cả chuyện mình bị hại sinh bệnh cũng không hỏi nhiều một câu.
Bởi vì anh ta biết, loại chuyện này, Lý Dục Thần sẽ giúp anh ta giải quyết.
Lang Dụ Văn ở lại đảo Cửu Long nửa tháng.
Nửa tháng sau, anh ta đã làm ra một phần phương án kế hoạch phát triển đảo Cửu Long kỹ càng.
Sau khi Trữ Phượng Toàn nhìn qua cũng vô cùng bội phục Lang Dụ Văn, nhất là Lang Dụ Văn còn suy nghĩ kỹ càng cho quyền lợi của dân cư trên đảo, để lại rất nhiều lợi ích, là một người có tầm nhìn lâu dài.
"Tổng giám đốc Lang đúng sự là không tầm thường! Khó trách cậu Lý lại tôn trọng cậu như thế, để cậu cầm lái tập đoàn Kinh Lý. Bản kế hoạch này của cậu đã khiến chúng tôi thấy được tương lai tốt đẹp của đảo Cửu Long. Còn có rất nhiều chuyện mà chúng tôi chưa từng nghĩ tới bao giờ. Làm một trong những đảo chủ của đảo Cửu Long, tôi thật sự cảm thấy vô cùng hổ thẹn!"
Lang Dụ Văn cười nói: "Tam đảo chủ quá khiêm tốn rồi. Mỗi người chuyên về một lĩnh vực mà! Hơn nữa, mấy chục năm trước nhà họ Lý đã làm xong quy hoạch cho đảo Cửu Long, chỉ là vật đổi sao dời, tình hình thế giới thay đổi, cũng xuất hiện rất nhiều sản nghiệp mới. Nhưng ở trên phương hướng chính thì quy hoạch mà nhà họ Lý làm ra đã rất tốt rồi, tôi chỉ lấy đó làm cơ sở, bổ sung và sửa chữa một chút mà thôi. Muốn thực hiện những điều này, vẫn phải dựa vào sự cố gắng của đảo chủ và dân chúng trên đảo".
Trữ Phượng Toàn ôm quyền nói: "Tổng giám đốc Lang yên tâm, chuyện ở trên đảo cứ giao cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!"
Trong phương án đó đương nhiên cũng có điều chỉnh nhân sự, nhưng loại chuyện này không vội vàng được, Lang Dụ Văn cũng chỉ có thể để người trên đảo làm trước, lại điều hai người đáng tin từ tập đoàn Kinh Lý lên đảo, trợ giúp đám người Trữ Phượng Toàn làm việc thôi.
...
Trong khoảng thời gian Lang Dụ Văn bận rộn ở trên đảo Cửu Long, tin tức nhà họ Liễu ở thành phố Dũng bị diệt môn cũng bắt đầu lên men.
Nhà họ Liễu có truyền thống luyện võ, gia thế lừng lẫy, cộng thêm đã từng có công bảo vệ vùng biển, thanh danh không tệ, cũng qua lại với rất nhiều hào môn thế gia.
Bây giờ lại bị diệt trong vòng một đêm, chuyện này đương nhiên đã gây ra chấn động không nhỏ.
Rất nhiều cao thủ võ lâm đều đi đến nhà họ Liễu điều tra chân tướng, trong đó cũng không ít người tu hai loại võ đạo. Bọn họ đã phát hiện ra ma khí trong đống đổ nát âm trầm như địa ngục cả nhà họ Liễu.
Thế là việc này liền kinh động đến chính đạo Huyền Môn xung quanh.
Sau khi được nhiều người kiểm chứng, đã xác định được mấy manh mối:
Đầu tiên, nhà họ Liễu diệt môn chắc chắn có liên quan đến ma đạo.
Thứ hai, bảo vật gia truyền của nhà họ Liễu - Thất Trọng Bảo Hàm đã biến mất.
Thứ ba, trước khi nhà họ Liễu diệt môn, Lý Dục Thần đã từng tới đây, sau khi nhà họ Liễu bị diệt môn một ngày mới rời khỏi.
Cứ như vậy, người bị tình nghi diệt môn nhà họ Liễu liền chỉ về hướng Lý Dục Thần.
Đương nhiên, bởi vì không có chứng cứ trực tiếp, mọi người cũng chỉ nghi ngờ, còn chưa kịp tới cửa chất vấn.
Dù sao Lý Dục Thần bây giờ là Tông Sư số một Nam Giang, đang cực kỳ nổi tiếng.
Người đầu tiên nói cho Lý Dục Thần chuyện này là Tiền Khôn.
Tiền Khôn cũng không nói kỹ càng, chỉ gọi điện thoại nói đơn giản, để Lý Dục Thần cẩn thận một chút. Nếu như cần, ông ta có thể ra mặt mời người liên quan đến, tổ chức một cuộc họp nói cho rõ ràng.
Lý Dục Thần trực tiếp từ chối.
Nói cho rõ ràng? Nói rõ cái gì?
Không làm sai thì không cần giải thích, anh căn bản khinh thường làm loại chuyện này.
Sau khi Lang Dụ Văn trở về liền báo cáo thành quả đến đảo Cửu Long với anh.
Lý Dục Thần nhìn dáng vẻ hưng phấn nước miếng văng tung tóe của Lang Dụ Văn, cười nói: "Chú Lang, rất ít khi thấy chú kích động như vậy!"
Lang Dụ Văn nói: "Có thể không kích động sao? Có đảo Cửu Long và tập đoàn Kinh Lý, tôi rất có lòng tin về việc phục hưng nhà họ Lý!"
Lý Dục Thần gật đầu nói: "Chú Lang, trong khoảng thời gian này chú cũng mệt mỏi rồi, chuyện đảo Cửu Long và tập đoàn Kinh Lý cứ để từ từ, cho người phía dưới xử lý, tôi dẫn chú ra ngoài đi dạo".
Lang Dụ Văn kinh ngạc nói: "Đi đâu?"
"Thành phố Long", Lý Dục Thần nói.
Lang Dụ Văn giật mình: "Đi thành phố Long làm gì?"
Lý Dục Thần mỉm cười, nói: "Tôi đã đồng ý với chú là sẽ giúp chú lấy lại toàn bộ Giang Đông mà".