Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dục Thần đã sớm đoán được điều này, đây chính là thứ ẩn sau quy tắc Thiên Đạo, dù bề ngoài đạo mạo nghiêm trang đến đâu, khiêm tốn hòa nhã thế nào, cuối cùng cũng không thoát khỏi sự đàn áp của kẻ có quyền.

Cãi không lại, thì đánh cho thắng.

Không giải quyết được vấn đề, thì giải quyết người đặt ra vấn đề.

Họ còn mỹ miều gọi đó là “kẻ thích nghi để sinh tồn”, khiến người khác lầm tưởng thất bại của mình là do bản thân không đủ mạnh, đến chết vẫn mãi tự trách bản thân bất tài vô dụng, mà không có quyết tâm phản kháng.

Lý Dục Thần khẽ cười, nói: "Tu hành không phải để đánh nhau, hôm nay tôi đến đây cũng không phải để đánh nhau."

Hôm nay anh đến không phải để đối đầu với Vương Ốc, mà để gặp Nguyệt Tiên Lăng.

Mộ Vân tiên tử rất có thể chỉ là quân cờ do Nguyệt Tiên Lăng sắp đặt, để thăm dò thực lực của anh.

Trước khi gặp Nguyệt Tiên Lăng, Lý Dục Thần không muốn để lộ át chủ bài quá sớm.

Nhưng Mộ Vân tiên tử không có ý định bỏ qua, lạnh lùng nói: “Tu hành không phải để đánh nhau, nhưng tu hành cũng không phải là chuyện mời khách dùng bữa. Cậu sợ rồi à? Hơn nữa, chúng ta không đánh nhau, mà là đấu pháp."

Lý Dục Thần nói: “Chẳng phải đấu pháp cũng là đánh nhau sao? Đổi một cái tên thì có thể thay đổi bản chất của nó à? Giống như gọi kỹ nữ là tiểu thư, gọi cờ bạc là xổ số vậy. Tiên tử, đánh nhau thì không giữ được tao nhã đâu, dù dáng vẻ bà có đẹp đến đâu, động tác hoa mỹ thế nào, thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng đấu pháp và đám du côn đánh lộn ngoài đường chẳng có gì khác nhau.”

Mộ Vân tiên tử sửng sốt, nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh: “Miệng lưỡi trơn tru, ngôn từ xảo biện! Tôi thấy cậu chỉ là kẻ tu hành giả mạo, đạo sĩ dối trá, còn dám đi khắp nơi truyền bá tà thuyết của mình! Hôm nay, tôi sẽ thay trời hành đạo, dạy cho cậu bài học, vạch trần bộ mặt của kẻ tu hành giả mạo nhà cậu!"

Đúng lúc sắp ra tay, bỗng người bên cạnh cất giọng, nói:

"Hừ, đối phó với loại người này, không cần sư tôn đích thân ra tay, đệ tử Dao Hoa, sẵn lòng làm thay.”

Chỉ thấy bên cạnh Quỳnh Hoa, một nữ tu bước ra, sải bước tiến lên, cúi người chào Mộ Vân tiên tử, thấy Mộ Vân gật đầu, lập tức xoay người nhìn Lý Dục Thần, nói: "Lấy pháp khí của anh ra đi!"

Lý Dục Thần nhìn cô ta, lắc đầu, nhìn Mộ Vân tiên tử nói: “Tiên tử, ta thật sự không phải đến đánh nhau.”

“Hahaha…” Dao Hoa cười to: “Đúng là tên nhát gan, còn dám mơ tưởng luận đạo với sư tôn. Nếu anh sợ, thì mau quỳ xuống nhận sai, rút lại những lời ngông cuồng vừa nãy, rồi cút khỏi Vương Ốc!”

Lý Dục Thần không trả lời cô ta, chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Vân tiên tử.

Mộ Vân tiên tử nhìn anh, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thất vọng, nhếch môi, chế giễu nói: “Thôi được rồi, cậu cũng không cần phải nhận sai hay cầu xin tha thứ, quay về đi, tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài, nhưng từ nay về sau, đừng tùy tiện giảng đạo nữa, tránh làm hại người khác."

“Sư tôn!” Dao Hoa ngạc nhiên: “Vừa rồi anh ta nói nhiều lời vô lễ như vậy, cứ thế tha cho anh ta, để anh ta đi dễ dàng vậy sao?”

“Thôi, cậu ta đỉnh đầu không có tam hoa, thân không có ngũ thần, chẳng qua chỉ là kẻ ba hoa khoác lác, cũng không phải tội ác tày trời, cứ để cậu ta đi đi.” Mộ Vân tiên tử nói.

Dao Hoa vẫn tức giận, trừng mắt nhìn Lý Dục Thần: "Hừ! Xem như anh gặp may! Cút đi, sau này đừng ra ngoài lừa gạt người khác nữa! Nếu để bọn ta biết được, chắc chắn không tha cho anh đâu!"

Lý Dục Thần không tức giận, chỉ mỉm cười, nói: “Xem ra buổi luận đạo hôm nay kết thúc rồi, trước khi đi, tôi muốn gặp Nguyệt Tiên Lăng tiên tử.”

Mộ Vân tiên tử nhíu mày, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, dường như muốn xuyên qua ánh mắt để nhìn thấu ý đồ trong lòng.

Dao Hoa cười khinh nói: “Hừ, Nguyệt tiên tử là chưởng môn tiền nhiệm của bản phái, đạo hạnh cao thâm, được thiên hạ công nhận là nữ tiên, một tên phàm phu tục tử như anh, sao có tư cách gặp chứ?”

Lý Dục Thần nói: “Nếu tôi nhất định phải gặp thì sao?”

Dao Hoa tức giận quát lớn: “Ăn nói ngông cuồng, không muốn sống nữa à?”

Cô ta quay đầu nhìn Mộ Vân tiên tử: “Sư tôn?”

Thế nhưng Mộ Vân tiên tử không tức giận, ngược lại trên mặt còn lộ ra chút trêu chọc xen lẫn tò mò. Bà ta không nói gì, coi như ngầm chấp nhận yêu cầu của Dao Hoa.

Dao Hoa thấy sư tôn không phản đối, xoay người, tấn công Lý Dục Thần.

“Ngông cuồng, hôm nay tôi sẽ cho anh thây pháp thuật của Vương Ốc tôi lợi hại như nào!”

Nói xong, hai tay mở ra rồi khép lại, trong không trung lập tức xuất hiện một đóa hoa màu hồng.

Đóa hoa bay thẳng về phía Lý Dục Thần, khi bay đến đỉnh đầu, đóa hoa lập tức nở rộ, đột nhiên ập xuống như cái miệng khổng lồ, định nuốt chửng Lý Dục Thần vào trong.

Lý Dục Thần không né tránh, chỉ nhẹ nhàng đưa một ngón tay lên, khẽ chỉ vào không trung.

Đóa hoa lập tức treo lơ lửng trên đỉnh đầu anh, cánh hoa từ từ cuộn lại, nửa mở nửa khép, để lộ nhụy hoa màu hồng, đẹp đến mê người.

Dao Hoa hoảng sợ, vội vàng biến đổi thủ pháp, nhưng dù có cố gắng thế nào, đóa hoa kia vẫn lơ lửng bất động trên đỉnh đầu Lý Dục Thần, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế.

Mồ hôi trên trán Dao Hoa toát ra, khuôn mặt đầy lo lắng.

Vốn định dùng pháp thuật sở trường của mình để trấn áp Lý Dục Thần, tiện thể thể hiện trước sư tôn, kiếm thêm điểm cho việc tranh giành vị trí chưởng môn đời tiếp theo.

Nhưng không ngờ lại chật vật đến vậy, dù đã dốc hết sức, cũng không thể chống lại nổi một ngón tay của đối phương.

Trong lúc cấp bách, Dao Hoa lật hai tay, dứt khoát từ bỏ việc điều khiển hoa, trên tay xuất hiện một cặp song kiếm.

"Đi!"

Hai thanh kiếm hóa thành hai luồng sáng, một trên một dưới, lao thẳng đến điểm yếu của Lý Dục Thần.

Đây không phải dạy dỗ, cũng không phải đấu pháp, mà là muốn lấy mạng người ta rồi.

Ngay cả Mộ Vân tiên tử trên ghế cũng khẽ nhíu mày.

Nhưng bà ta vẫn không ra tay ngăn cản.

Hai luồng kiếm sắp chạm đến trước mặt Lý Dục Thần, vậy mà Lý Dục Thần không hề có động tĩnh nào.

Dao Hoa thở phào nhẹ nhõm, xem ra thực lực của người này cũng chỉ đến thế mà thôi, dù hai luồng kiếm không xé nát anh, thì chắc chắn cũng khiến anh hồn bay phách tán.

Bên cạnh, Quỳnh Hoa sợ hãi kêu lên, thầm nói: “Tên ngốc này, đã bảo đi mà không đi, cứ đòi đấu pháp, giờ thì chết chắc rồi, đáng tiếc cho gương mặt tuấn tú này.

Chỉ thấy kiếm quang đâm thẳng vào cơ thể Lý Dục Thần.

Ngay lúc mọi người đều cho rằng anh chắc chắn phải chết, thì Lý Dục Thần chẳng hề hấn gì, cười nói: “Dao Hoa cô nương, chiêu thức của cô đã dùng hết chưa?”

Dao Hoa sợ tái mặt, chỉ vào Lý Dục Thần, giống như vào nhìn thấy ma: “Anh… Anh…”

Lý Dục Thần vẫn giữ nguyên một ngón tay hướng lên, đóa hoa hồng phấn chưa nở hết treo lơ lửng trên đỉnh đầu anh.

Sau đó, anh nhẹ nhàng cong ngón tay.

Sắc mặt Mộ Vân tiên tử biến đổi, vội hét lên: “Không được!”

Một dải lụa từ người bà ta bay ra, lao thẳng về phía Lý Dục Thần.

Nhưng vẫn chậm một nhịp.

Chỉ thấy hai luồng kiếm từ đỉnh đầu Lý Dục Thần bắn thẳng lên, đâm xuyên vào đóa hoa đang lơ lửng trên không trung.

Ầm, đóa hoa nổ tung, cánh hoa hóa thành làn sương sáng, làn sóng màu hồng chấn động tản ra xung quanh.

Mộ Vân tiên tử dang hai tay, sức mạnh vô hình bao trùm toàn bộ phòng khách, ngăn không cho căn phòng bị phá hủy bởi làn sóng, bảo vệ đệ tử Vương Ốc xung quanh không bị ảnh hưởng.

Doa Hoa phun ra ngụm máu tươi, tê liệt ngã xuống đất.

Hai luồng kiếm rơi xuống, hóa thành hai thanh bảo kiếm, rơi xuống trước mặt cô ta, cạch cạch, cắm vào nền gạch xanh cứng rắn.

Mộ Vân tiên tử nhìn cô ta, sắc mặt vô cùng khó coi, quay sang Lý Dục Thần nói: “Lý công tử, cậu ra tay quá nặng rồi nhỉ?”

Lý Dục Thần ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Là tôi ra tay nặng, hay là cô ta độc ác, tiên tử không mù, chắc hẳn nhìn rất rõ.”

Sắc mặt Mộ Vân tiên tử lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.

Bầu không khí bỗng xuất hiện sát khí lạnh lẽo, nhiệt độ đột ngột giảm, như thể bước vào mùa đông lạnh giá.

Lý Dục Thần vẫn thản nhiên, hỏi: “Giờ ta có thể gặp Nguyệt Tiên Lăng chưa?"

Việc anh trực tiếp gọi thẳng tên Nguyệt Tiên Lăng, khiến toàn bộ đệ tử Vương Ốc phẫn nộ, ánh mắt đầy lửa giận.

Mộ Vân tiên tử im lặng hồi lâu, rồi nói: “Được, tôi sẽ dẫn cậu đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK