Sáu Sẹo nhất thời không thể lấy ra được nhiều tiền mặt như thế, bèn nói: “Chỗ tôi chỉ có trăm triệu tiền mặt đổ lại, hay là chị quẹt trước hai triệu đi”.
Chị Mai nói: “Không đúng, tôi quẹt hai triệu, anh đưa tôi tiền mặt, vậy thì tiền cược của anh đâu? Tôi chỉ có thể đưa trước một triệu”.
“Được, vậy cứ đưa trước một triệu”, Sáu Sẹo cười nhạo, bảo người đi lấy tiền.
Hai triệu tiền mặt đều được đặt trên bàn.
Chị Mai mới quẹt thẻ.
Sau khi quẹt xong một triệu, ván bài bắt đầu.
Chị Mai và Đầu Húi Cua ngồi đối diện nhau.
Tay hai người liên tục xoa trên bàn bài, từng quân mạt chược đi qua tay họ.
Sau đó tóm lấy quân cờ mình muốn với tốc độ cực kỳ nhanh, rồi trải ra.
Chẳng mấy chốc đã mỗi người lấy được mười bốn quân.
“Mở bài đi!”, Sáu Sẹo nói.
Đầu Húi Cua mở bài trước.
Vừa nhìn bài của gã, Sáu Sẹo biến sắc.
Vì đây là cách ù muỗi cực kỳ bình thường.
Nhưng Đầu Húi Cua không có vẻ gì là thất vọng, mà cực kỳ tự tin.
“Chị Mai, đến lượt chị rồi”, gã nói.
Chị Mai cũng lật bài, là loại bài đại tứ hỉ.
Lúc nhìn thấy bốn quân cờ đông tây nam bắc, Sáu Sẹo tuyệt vọng mắng một câu: “Đệch!”
Nhưng lúc chị Mai lật hai lá bài cuối cùng, Sáu Sẹo lại bật cười.
Vì hai lá bài đó thế mà lại là một lá trắng, một lá cửu vạn, không thành đôi.
“Chị thua rồi”, Đầu Húi Cua nói.
Chị Mai ngồi tựa vào ghế, lẩm bẩm: “Không thể nào! Không thể nào”.
Đầu Húi Cua đắc ý nói: “Có biết tại sao tôi chỉ ù bài nhỏ nhất không? Đó là vì tôi biết chị sẽ lấy Đại Tứ Hỉ nên tôi nhường chị, nhưng tôi đã tách đôi, theo quy tắc trên bàn bài, chị nổ ù”.
Sáu Sẹo cười nói: “Chị Mai, còn muốn chơi không? Nếu không chơi nữa thì làm theo như chị nói, cởi truồng mà rời đi, ha ha ha…”
Chị Mai nói: “Chơi chứ, sao lại không chơi, quẹt thẻ”.
Lại quẹt một triệu!
Vẫn là cách chơi lúc nãy!
Lần này chị Mai lại thua!
Sau đó tiếp tục quẹt thẻ.
Liên tục bốn lần, chị Mai đều thua, trong thẻ của bà ta cũng chỉ còn một triệu.
Sáu Sẹo khuyên bà ta: “Chị Mai, hay là giữ lại chút vốn đi, thua tiền không bằng thua người, cược chính chị thì đỡ được một triệu, thế nào?”
“Anh Sáu muốn tôi à, nói sớm phải hơn không”, chị Mai nháy mắt nói.
Chị Mai quẹt một triệu cuối cùng trong thẻ.
Bây giờ trước mặt bà ta là một triệu tiền mặt, đây là vốn chơi bài cuối cùng của bà ta.
Nếu lần này mà thua thì chỉ đành cược bản thân bà ta như Sáu Sẹo đã nói.
Cũng may ván cuối cùng bà ta thắng.
“Ha, cuối cùng cũng thắng rồi”.
Chị Mai bật cười ha ha thật lớn, hệt như một con gà mái vừa đẻ trứng.
Ngược lại sắc mặt Sáu Sẹo trở nên cực kỳ khó coi.
Người không biết còn tưởng chị Mai là người thắng, còn Sáu Sẹo sắp thua đến mức sắp táng gia bại sản.
Mặc dù trước mặt chị Mai có hai triệu tiền mặt nhưng bà ta đã quẹt hết năm triệu trong thẻ.
Thật ra bà ta vẫn còn lỗ ba trăm ngàn tệ.
Sáu Sẹo mới là người thắng.
Nhưng Sáu Sẹo không cam lòng.
Đây là tâm trạng của kẻ thua, gã ta sẽ cho rằng tiền đến tay mình sẽ là của mình.
Hơn nữa tiền trong thẻ là thứ không thể nhìn thấy, tiền mặt lại càng kích thích nhãn cầu của con người hơn.
Lý Dục Thần phải bái phục chị Mai, chỉ dùng một ván đã có thể cứu vãn tình thế không mấy tốt đẹp về mặt tinh thần rồi.
Trước ván vừa rồi, chị Mai đã thua liên tiếp bốn ván, rõ ràng chỉ cần Sáu Sẹo thắng thêm một ván nữa là có thể thắng hết tiền của chị Mai, thậm chí được cả bà ta.
Thế nhưng Sáu Sẹo chỉ thua một ván là đã thua sạch tiền mặt của mình.
Hai triệu trên là toàn bộ tiền dự phòng của quán mạt chược Anh Sáu.
Hiện tại nó biến thành của chị Mai, Sáu Sẹo sao mà chấp nhận được?
Sáu Sẹo nhìn Đầu Húi Cua.
Đầu Húi Cua gật đầu.
“Thêm ván nữa!”, Sáu Sẹo đanh mặt nói.
Gã ta nghĩ ván này chị Mai thắng chỉ là do may mắn mà thôi.
Chị Mai nói: “Tôi gặp may lại rồi, anh Sáu, anh không sợ tôi thắng tiếp sao? Thời đến thì không cản được đâu”.
Sáu Sẹo cười nhạo: “Thắng một ván thôi mà, đợi chị thắng ván nữa rồi tính”.
Chị Mai nhìn tiền trên bàn nói: “Bây giờ tôi có hai triệu, bên phần của anh chẳng có gì, sao mà đánh đây?”
Sáu Sẹo nói: “Quán của tôi lớn như vậy, chị sợ tôi không có tiền hay là sợ tôi quỵt nợ?”
Chị Mai nói: “Không phải không tin anh Sáu, chỉ là quy tắc ván cược: Không thấy tiền thì không chơi mà!”
Chương 125: Không thương lượng thêm
Sáu Sẹo hừ lạnh một tiếng, gã ta cầm di động lên gọi một cuốc: “Anh Hải, anh gửi cho em hai triệu tiền mặt nha, em có việc gấp”.
Chị Mai ngồi trên ghế, bắt chéo hai chân, trên gương mặt lộ ra nụ cười thong dong, thoải mái, bà ta nói: “Sẽ không phải đợi lâu chứ?”
“Yên tâm đi, anh Hải là người mình, quán của tôi cần tiền, anh ấy luôn có mặt kịp thời”. Sáu Sẹo nói với giọng đắc ý.
Chị Mai cũng không nói gì thêm nữa, chỉ im lặng chờ đợi.
Lý Dục Thần đoán rằng anh Hải này hẳn là một kẻ chuyên cho vay nặng lãi trong sòng bạc, nghe nói rằng tiền lãi của mấy loại tiền này được tính theo ngày.
Anh biết rằng, hôm nay Sáu Sẹo chết chắc.
Không bao lâu sau, một người đàn ông đeo kính râm đi tới, trên tay gã ta cầm theo một cái vali lớn.
“Sáu, hôm nay chơi lớn dữ vậy hả?”
Người đàn ông đeo kính râm đặt chiếc vali lên bàn, mở ra ngay tại chỗ, bên trong vali chứa đầy tiền.
“Hai triệu, có muốn đếm lại không?”
Sáu Sẹo nói: “Không cần đâu anh Hải, em còn không tin tưởng anh sao”.
“Được, vậy các cậu cứ chơi thong thả nha, không đủ tiền thì gọi anh, trên xe anh còn hai triệu”.
Anh Hải liếc nhìn chị Mai và Lý Dục Thần một cái rồi bước ra ngoài.
“Tiền tới rồi, chúng ta tiếp tục?”, Sáu Sẹo nói: “Hay là đổi cách chơi khác?”
Chị Mai nói: “Như vậy sao được, tôi mới tìm được cảm giác thôi, vẫn như khi nãy đi, một ván quyết định thắng thua luôn, tôi đặt cược toàn bộ hai triệu”.
Gương mặt Sáu Sẹo run lên, nháy mắt với Đầu Húi Cua.
Đầu Húi Cua gật đầu bèn đẩy các quân bài trên bàn cùng chị Mai.
Lần này, Đầu Húi Cua tỏ ra vô cùng thận trọng, đẩy thẻ bài rất từ từ, ánh mắt luôn chú ý đến tay của chị Mai.
Hai người họ, một tiến một lùi, xào bài đến tận mười phút.
Những người đứng xem bên cạnh, đều trông vô cùng lo lắng, ngoại trừ Lý Dục Thần.
Đặc biệt là Sáu Sẹo, một con mắt đảo tới đảo lui, khóe mắt không ngừng run lên.
Khó khăn lắm hai bộ bài mới được chia ra
Hai người mở bài, Đầu Húi Cua là một cặp gồm cặp bài hình Yêu Cửu, và chị Mai đều là Song Long Hội.
Chị Mai thắng!
Gương mặt Đầu Húi Cua hiện lên vẻ không thể tin được, gã lẩm bẩm: “Không thể nào! Không thể nào!”
Sáu Sẹo đập bàn một cái mắng: “Mẹ kiếp, mày có làm được không? Chẳng lẽ bọn mày cùng một phe?”
“Anh Sáu, em cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rõ ràng là...”. Đầu Húi Cua chỉ về phía chị Mai: “Rõ ràng em đã lấy được một con trong tay chị ta. . . “
“Đồ vô dụng!”, Sáu Sẹo chửi rủa, chỉ vào phía chị Mai, mắng: “Mụ đàn bà thối tha, mày ăn gian đúng không?”
Chị Mai cười khẩy nói: “Sáu Sẹo, không chơi được thì đừng chơi, tôi thắng rồi lại nói tôi gian lận. Lúc cậu thắng tại sao không nói mình gian lận đi? Tiểu Lý, lấy tiền, chúng ta đi thôi”.
Nói xong, bà ta đứng dậy, liếc mắt nhìn một cách khinh thường rồi làm bộ rời đi.
Thật ra, nếu lúc này Sáu Sẹo để họ rời đi thì gã ta sẽ lời được một triệu.
Nhưng con bạc thì sẽ mãi là con bạc, căn bản không thể nào giữ được lý trí khi thấy bốn triệu tiền mặt đang được đặt trước mắt mình.
“Đợi đã”.
Sáu Sẹo lại móc điện thoại ra: “Anh Hải, vừa rồi anh nói trên xe còn hai triệu à, hay là anh đưa luôn cho em đi”.
Rất nhanh chóng, người đàn ông đeo kính râm bước vào.
“Anh biết ván đấu hôm nay của mọi người không đơn giản mà, ở bên dưới, anh mới hút được một điếu thuốc thôi, thật đúng là, mới đó là lại đưa tiền nữa rồi”.
Sau khi đặt hai triệu xuống, người đàn ông đeo kính râm không rời đi mà đứng bên cạnh quan sát.
Sáu Sẹo đặt tiền lên bàn rồi nói: “Tiếp tục đi”.
Chị Mai nói: “Anh Sáu này, hiện tại tôi có bốn triệu, hai triệu này của anh có phải hơi ít không?”
Sáu Sẹo nhìn người đàn ông đeo kính râm: “Anh Hải…”
Anh Hải xua tay: “Sáu, anh biết rõ ván cược này của cậu trị giá bao nhiêu, bốn triệu, không thể thêm được nữa! Ngày mai cậu mà không trả tiền, anh sẽ đến lấy tiệm của cậu thế gán nợ”.
Sáu Sẹo nói: “Anh Hải, đều chỗ anh em cả, anh còn không tin em sao, ngày mai em nhất định sẽ trả lại tiền cho anh”.
Anh Hải nói: “Này, đừng có làm thân với tôi. Riêng chuyện tiền bạc, trước giờ, tôi không hề nói chuyện anh em gì hết. Dù là anh em ruột thịt cũng phải rõ ràng”.
“Anh Hải, em có tiền trong ngân hàng, em sẽ chuyển cho anh. Em sẽ trả lại trước món nợ vừa rồi, sau đó anh có thể chuyển cho em hai triệu tiền mặt”.
Sáu Sẹo lấy điện thoại ra chuyển tiền.
Nhưng anh Hải lắc đầu và nói: “Đừng, đánh bạc không thể để tên, đừng chuyển khoản qua điện thoại. Hơn nữa, liên quan đến công việc kinh doanh của tôi, thứ tôi muốn là tiền mặt. Hôm nay tôi cho cậu vay tiền mặt, tốt nhất cậu cũng nên trả lại cho tôi bằng tiền mặt. Vẫn là câu nói đó, nếu ngày mai cậu không trả được, tôi sẽ lấy tiệm của cậu”.
Gương mặt Sáu Sẹo lộ ra vẻ khó coi, nhưng có thể thấy được gã ta cũng không dám chọc giận anh Hải này.
Chị Mai cười nói: “Anh Sáu, anh Hải không nhận chuyển khoản, tôi nhận, anh cứ chuyển cho tôi là được rồi”.
Sáu Sẹo nói: “Không nghe anh Hải nói sao, đánh bài không để lại tên, cũng không thể chuyển tiền bằng điện thoại, trừ phi chị có máy để tôi quẹt thẻ”.