Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!
Âu Dương Sân bắn liên tiếp năm phát súng.
Mỗi một tiếng súng vang lên đều như tiếng sét đánh trong lòng mọi người.
Nhưng một cảnh tượng ngạc nhiên đã xảy ra.
Lý Dục Thần không hề ngã xuống, còn chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi.
Năm viên đạn sau lưng anh dừng lại và giữ khoảng cách khoảng hai mét một cách kỳ quái.
Năng lượng của viên đạn khiến bầu không khí xung quanh trở hỗn loạn, đối với mắt thường, nó tạo thành một khoảng không gian huyền ảo.
Mọi người đều ngây ra như phỗng, không hiểu tại sao anh lại làm được như vậy, đây còn là người sao?
Lý Dục Thần chậm rãi xoay người, nâng hai tay lên, mu bàn tay hướng ra ngoài, nhẹ nhàng vung lên.
Năm viên đạn nhanh chóng tản ra ngoài, quay đầu về năm hướng khác nhau rồi bay về phía đám người chen chúc ở trong sân.
Viên đạn mang theo luồng khí nóng bỏng, gần như sượt qua mặt người, bay vụt qua trước mắt, để lại một quỹ đạo hư không mang theo hơi thở chết chóc
Mọi người hoảng sợ, trợn mắt nhìn nhau, sự sợ hãi khiến bọn họ quên không né tránh, cũng không thể nào né tránh.
Cũng may đó chỉ là báo động giả, viên đạn không làm tổn thương bất kỳ ai, chúng lại bay ra khỏi đám người từ năm hướng khác nhau, bắn về phía Âu Dương Sân đang giơ súng đứng giữa sân.
Tất cả năm viên đạn dừng lại cách đầu Âu Dương Sân tầm mười centimet rồi quay tròn.
Âu Dương Sân ngây ra như phỗng, không dám nhúc nhích. Trong khoảnh khắc này, nỗi sợ đã chiếm lấy toàn bộ cơ thể ông ta.
"Tôi nói rồi, ông không động tới tôi, tôi cũng không động tới ông, nếu ông động tới tôi..."
Lý Dục Thần rời ánh mắt khỏi người Âu Dương Sân, đảo qua đám con cháu thế gia thủ đô, sau đó lại trở lại trên người Âu Dương Sân.
"Ông sẽ là một tấm gương!"
Lời vừa dứt, tất cả năm viên đạn đều chui vào đầu Âu Dương Sân, để lại năm cái lỗ đầy máu.
Bầu không khí trong sân lập tức trở nên yên tĩnh, không có một tiếng động nào cứ như thời gian dừng lại vậy.
Mãi đến khi cơ thể Âu Dương Sân ngã xuống đất, một tiếng rầm vang lên khiến lòng người rung chuyển.
Lý Dục Thần làm như không có chuyện gì xảy ra, xoay người hỏi Lâm Mộng Đình: "Mộng Đình, xe mua xong rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"
Lâm Mộng Đình ngẩng đầu nhìn bầu trời trên sân, giờ đã sắp tới hoàng hôn, áng mây đỏ phủ kín cả bầu trời.
"Em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi".
"Được, vậy đi ăn thôi".
"Ừ, chúng ta đi đâu ăn đây".
"Muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn..."
Trong lúc mọi người còn chưa khôi phục tinh thần sau cơn hoảng sợ, hai người tay nắm tay, vai kề vai, nói lời ngọt ngào với nhau rồi đi ra ngoài.
Khi lướt qua bên người Sở Dao, Lý Dục Thần dừng lại một lúc, nói:
"Ông ta là người nổ súng, tôi không giết người ở địa bàn nhà họ Sở các người".
Sở Dao như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trong lòng vui mừng, biết Lý Dục Thần đang giữ thể diện cho nhà họ Sở, cũng như để lại cho cô ta một cơ hội.
Sau hôm nay, trừ phi nhà họ Sở và nhà họ Lý trở thành kẻ địch, địa vị của cô ta trong gia tộc đương nhiên sẽ tăng lên.
"Cậu Lý cứ yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào".
Sở Dao đã quyết định lúc trở về phải cố gắng hết sức để thuyết phục bố kết minh với nhà họ Lý.
Còn anh trai cô ta...
Cô ta lén nhìn Sở Triết.
Sở Triết lúc này đang lúng túng đứng đó, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Anh ta không thể tới lấy lòng Lý Dục Thần, dù anh ta có tình nguyện, e là Lý Dục Thần cũng sẽ không chịu. Không xử lý anh ta đã coi như là nể mặt nhà họ Sở rồi.
Nếu mỗi điều này mà cũng không nhận ra thì anh ta cũng cũng xứng làm người thừa kế của nhà họ Sở.
Không thể lấy lòng, lại không có sức đối kháng. Bây giờ Sở Triết chỉ hy vọng có cái lỗ để anh ta chui xuống, để nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.
Anh ta không muốn có câu lạc bộ này nữa, nơi này với anh ta mà nói là một nơi bắt đầu của cơn ác mộng và điềm xui.
Thấy dáng vẻ của Sở Triết, Sở Dao cũng không vui vẻ gì. Vốn là người nhà lại tranh chấp lẫn nhau?
Cô ta nhớ lại lúc nhỏ, nhớ lại những ngày tháng hai anh em vui vẻ bên nhau.
Nhưng cô ta biết ngày đó sẽ mãi mãi không trở lại nữa.
Cô ta không biết người khác sống thế nào, nhưng ở trong một gia tộc lớn như nhà họ Sở, đa số thời gian đều không do chính mình làm chủ.
Giống như khi Tào Thực viết ra bài thơ bảy bước nổi tiếng, ông ta lại không biết rằng cái kết của mình đã được ấn định.
Con người luôn đi đến sự hủy diệt trong những trận chiến và xung đột nội bộ.
Lý Dục Thần không hề cảm động trước tấm lòng của Sở Dao, sau khi nói xong những gì cần nói, anh lập tức rời đi.
Nhưng Lâm Mộng Đình lại nắm lấy tay Sở Dao, nói: "Sở tiểu thư, thật ngại quá, hôm nay đã làm phiền cô rồi, hôm khác sẽ mời cô tới nhà họ Lý uống trà".
Sở Dao hơi bất ngờ, cô Lý còn trẻ như vậy nhưng cách nói chuyện và hành xử lại vô cùng chu đáo, cử chỉ khi nói cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái như được tắm mình trong gió xuân.
"Được, cô Lý, tôi nhất định sẽ tới", Sở Dao nói.
Lâm Mộng Đình gật đầu, nói với Hầu Thất Quý đằng sau: "Lão Hầu, ông ở lại làm xong thủ tục mua xe đi, nhân tiện giúp Sở tiểu thư giải quyết hậu quả ở đây".
Hầu Thất Quý cung kính đồng ý: "Vâng thưa cô".
Lâm Mộng Đình bước nhanh để đuổi kịp Lý Dục Thần.
Con cháu hào môn của nửa thủ đô nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi.
Ra khỏi đại lý xe, Lý Dục Thần cười nói: "Lão Hầu nghiện làm đạo diễn, sao em lại để ông ấy ở lại? Anh còn đang muốn giết ông ta đấy!"
Lâm Mộng Đình mím môi bất mãn: "Hiếm lắm anh mới ra ngoài ăn tối với em, còn dẫn theo cả lão Hầu nữa ư?"
Chương 892: Không thể cản được
Lý Dục Thần cười haha: "Được, vậy hôm nay chúng ta sẽ chìm đắm trong thế giới hai người nhé. Em nói xem nên đi ăn ở đâu?"
Lâm Mộng Đình suy nghĩ một chút rồi nói: "Nghe nói Quỹ Nhai rất nổi tiếng, chúng ta tới đó đi".
...
Lý A Tứ đạp xe đạp hơn một tiếng đồng hồ để tới Quỹ Nhai.
Đồng hương của anh ta là Tiểu Lục, không phải họ Lý mà là họ Trần. Trần Tiểu Lục và Lý A Tứ là bạn cùng trường tiểu học, nhưng không cùng lớp.
Lúc còn đi học, Trần Tiểu Lục là một tên đầu gấu, ở trường rất hay đánh nhau, trốn học cũng là chuyện như cơm bữa, thành tích lại càng đội sổ.
Lý A Tứ là một người thành thật, vốn dĩ hai người không có giao du gì với nhau, nhưng thành tích Lý A Tứ cũng không được tốt, cũng là đội sổ, thường xuyên bị thầy giáo gọi tới văn phòng dạy dỗ cùng với Trần Tiểu Lục.
Qua lại thường xuyên, thành ra hai người quen biết nhau và trở thành "bạn bè".
Lúc tốt nghiệp sơ trung, Trần Tiểu Lục nói muốn ra ngoài lang bạt, còn cố tình mời Lý A Tứ về nhà anh ta uống rượu, nói rằng sau khi phát đạt nhất định sẽ dẫn Lý A Tứ ra ngoài.
Trần Tiểu Lục vừa đi đã bặt vô âm tín, Lý A Tứ chưa kịp đợi Trần Tiểu Lục đã theo đội ngũ làm công lên thành phố. Anh ta từng dọn gạch ở công trường, làm diễn viên quần chúng trên phim ảnh, cũng đã từng đóng thế thân, nhưng đều không ổn định, mãi sau này lại làm bảo vệ.
Sau khi làm bảo vệ cho nhà đó, đồng hương ở thủ đô của anh ta lại nhiều lên. Trước đây, đồng hương sẽ không tìm đến anh ta, sau khi làm bảo vệ cho nhà đó, lần nào bọn họ cũng tìm đến anh ta.
Anh ta đã gặp lại Trần Tiểu Lục trong buổi họp mặt của các đồng hương.
Đã ăn cơm với Trần Tiểu Lục vài lần rồi nhưng Lý A Tứ vẫn không rõ Trần Tiểu Lục đang làm gì, chỉ biết lần nào anh ta ăn cơm cũng đều có phụ nữ ăn cùng, mỗi lần lại là một cô khác nhau, nhưng lần nào cũng có một điểm chung, đó là các cô gái đều gọi anh ta là Lục gia, còn những người đàn ông lại đều gọi anh ta là sếp Trần.
Lý A Tứ không quá quan tâm đến việc Trần Tiểu Lục làm gì, cho nên cũng không hỏi nhiều. Lời hứa hẹn năm đã đó đã sớm tiêu tán theo thời gian, giống như những lời nói khi say và bia bọt uống xong tất cả đều chui xuống bồn cầu, cảm giác say rượu vẫn còn đó, nhưng không thể nào vớt nó ra khỏi bồn cầu được.
Cuộc họp mặt đồng hương hôm nay là do Trần Tiểu Lục tổ chức, Trần Tiểu Lục nói sẽ cho Lý A Tứ một bất ngờ nên bảo anh ta nhất định phải tới.
Tần Thụ Nghĩa đang ngồi trên ghế sô pha nghe thanh niên trước mặt báo cáo, lông mày nhíu chặt.
Sau khi người đó nói xong, Tần Thụ Nghĩa phất tay, bảo anh ta lui ra ngoài, sau đó nhìn về Tôn Trường Hải ở bên cạnh.
"Trường Hải, ông thấy thế nào?"
"Việc này có rất nhiều điều kì lạ, vẫn phải đi điều tra một chút", Tôn Trường Hải nói: "Tiêu Ngôn khiến Tiêu Minh Hạc bị thương, tôi thấy chuyện này là không thể xảy ra. Tôi biết thực lực của Tiêu Minh Hạc, dù Tiêu Ngôn có đánh lén cũng không thể làm khiến ông ta bị thương".
"Nếu Tiêu Ngôn cũng đột phá cảnh giới Tông Sư thì sao?", Tần Thụ Nghĩa nói.
"Chuyện này là không thể", Tôn Trường Hải lắc đầu: "Tiêu Ngôn quả thật là thiên tài, nhưng trở thành Tông Sư ở tuổi này thật sự không thể tưởng tượng nổi. Huống gì nếu cậu ta đột phá cảnh giới Tông Sư, nhà họ Tiêu đã sớm tuyên truyền với bên ngoài rồi. Một nhà ba Tông Sư, vinh hạnh tới cỡ nào cơ chứ!"
"Thế còn Lý Dục Thần thì sao? Tông Sư số một của Nam Giang, chuyện này không phải là giả chứ".
"Anh ta chưa chắc đã là Tông Sư".
"Làm sao biết được?"
"Có thể viên đạn cong queo, đó là thuật Ngự Vật".
"Ý ông là anh ta là người trong Đạo Môn sao?"
"Rất có thể", Tôn Trường Hải nói: "Mấy ngày hôm trước, anh ta tới Bạch Vân Quan, sau đó, Vương Quan Chủ đã bế quan suốt 20 năm lại đột nhiên xuất quan. Tiếp đó, Vương Quan Chủ lại tới Bắc Mỹ. Theo như tôi điều tra được, Lý Dục Thần đã từng tới thủ đô vào năm ngoái và cũng tới Bạch Vân Quan. Sau đó, Đạo trưởng Kim Tam Mộc cũng đưa người tới Bắc Mỹ".
"Bọn họ tới Bắc Mỹ làm gì?"
"Trung Phu Quan ở Los Angeles bị dị giáo tấn công, tới cầu cứu Hoa Hạ, bọn họ tới đó để chi viện".
"Chuyện này có liên quan gì tới Lý Dục Thần?"
"Chắc chắn là có liên quan, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ là cái gì. Tôi đã phái người tới Los Angeles điều tra, rất nhanh sẽ có tin tức gửi về thôi. Mặt khác, thế lực người Hoa lớn nhất Bắc Mỹ là Hồng Môn, dị giáo tấn công Trung Phu Quan là Thái Dương Thánh Giáo mới trỗi dậy. Hai thế lực này có lẽ có thể lợi dụng được".
Tần Thụ Nghĩa gật đầu: "Ừ, nhưng mà thế lực Bắc Mỹ rắc rối phức tạp, không cần nhúng tay quá sâu".
Ông ta đột nhiên thở dài: "Tên Lý Dục Thần không đơn giản, tới câu lạc bộ Dao Quang mua cái xe mà đã khiến hơn nửa thủ đô phải khiếp sợ. Tứ đại gia thủ đô và nhà họ Tiêu đã kết minh, qua chuyện này, nhà họ Sở và nhà họ Vương nhất định sẽ không chịu làm chim đầu đàn nữa. Không ai có thể áp chế được anh ta, xem ra nhà họ Lý trỗi dậy không ai có thể cản được!"
Tôn Trường Hải không nói gì.
Tần Thụ Nghĩa nhìn ông ta, tò mò nói: "Trước đây ông được trời ban cho trí tuệ, tại bây giờ lại không nói nữa?"
Tôn Trường Hải cười: "Tần gia muốn hòa sao?"
"Ông thấy thế nào?"
"Thật ra cũng được, nhưng chỉ là hơi mất mặt một chút. Nhưng…”
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng Tần gia chịu hòa, người ta chưa chắc đã chịu".
"Tên họ Lý chỉ muốn lợi dụng tôi để tạo đà cho nhà họ Lý quay lại, bây giờ anh ta đã có đà rồi, không cần phải dựa chân tôi nữa nhỉ?"
!
Chương 893: Hoà vi quý
"Nếu anh ta không chỉ đơn giản là muốn dựa chân Tần gia thì sao?"
"Ồ, làm sao biết được?"
Tôn Trường Hải trầm ngâm nói: "Có một việc, tôi cũng chỉ đoán thôi, không thể xác định được. Tần gia còn nhớ chuyện Cái Bang Kinh Môn năm ngoái không?"
"Đương nhiên là nhớ", Tần Thụ Nghĩa nói: "Thế lực của Yếu Môn rất lớn mạnh, Trương Điên cũng được coi là anh hùng một thời, toàn bộ Yếu Môn đột nhiên biến mất, thật sự rất kì lạ".
"Thời điểm Yếu Môn biến mất, cũng chính là lúc Lý Dục Thần tới thủ đô", Tôn Trường Hải nói.
"Ý ông là, Lý Dục Thần giết Trương Điên, diệt Cái Bang thủ đô sao?", Tần Thụ Nghĩa giật mình nói.
"Lúc ấy Lý Dục Thần vẫn chưa nổi tiếng, không có ai điều tra anh ta. Gần đây tôi mới điều tra, tuy không có chứng cứ trực tiếp, nhưng có rất nhiều manh mối đều chỉ về phía anh ta. Hơn nữa, Tần gia không cảm thấy chuyện Yếu Môn biến mất và chuyện năm đó nhà họ Lý bị diệt môn trong một đêm rất giống nhau sao?"
"Ý ông là...", Đôi mắt Tần Thụ Nghĩa run lên, vẻ mặt thay đổi: "Chuyện năm đó, tên họ Lý đều biết cả ư?"
"Rất có thể", Tôn Trường Hải nói: "Năm đó, nếu không vì Trương Điên và Cái Bang, nhà họ Lý cho đi nhiều đứa trẻ như vậy, thật sự không dễ tìm".
"Nhưng vẫn bỏ sót một tên Lý Dục Thần", Tần Thụ Nghĩa thở dài: "Xem ra chuyện của Quảng Kiệt và Vân Long không phải là tai nạn, anh ta phải động thủ với tôi rồi. Tôi phụng lệnh sư phụ, ở lại thủ đô tìm kiếm một món đồ của nhà họ Lý, nhoáng cái đã hơn hai mươi năm trôi qua. Đồ vẫn chưa tìm thấy, lại còn phải nghênh đón sự trả thù của nhà họ Lý. Haha, đúng là người tính không bằng trời tính!"
Tôn Trường Hải trầm ngâm: "Hay là ta tới Mạc Bắc một chuyến đi".
Tần Thụ Nghĩa gật đầu: "Ừ, cũng được, vẫn nên báo cáo với ông già kia một chút. À đúng rồi, tên Lạc Minh Sa kia có tin được không?"
"Người này tham lợi quên nghĩa, không tin được", Tôn Trường Hải nói: "Nhưng người ông ta tiến cử vẫn có thể dùng được, tôi đã sắp xếp rồi. Tần gia cứ yên tâm".
...
Sở Chấn Thanh đứng trước chiếc đồng hồ sàn khổng lồ, ông ta nhẹ nhàng vuốt ve mặt đồng như đang chạm vào thời gian trôi qua.
Sự huy hoàng của nhà họ Lý mới chỉ là ngày hôm qua, lúc đó ông ta còn trẻ, nhớ lại những ngày tháng chông gai đó, ông ta nhớ tới Lý Vân Hoa, nhớ tới những ân oán trong quá khứ.
Quản gia sau lưng ông ta báo cáo tất cả mọi chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Dao Quang.
"Thiếu gia đã về chưa?", Ông ta hỏi.
"Về rồi ạ".
"Tại sao nó không báo với tôi?"
"Thiếu gia nói mình không được khỏe nên đi nghỉ ngơi trước".
"Không được khỏe?", Sở Chấn Thanh lạnh lùng cười, nói: "Tôi thấy nó là không còn mặt mũi tới gặp tôi nữa rồi!"
"Tên họ Lý giết người trên địa bàn của nhà họ Sở chúng ta, thiếu gia còn đang nhịn tức trong lòng", Quản gia nói.
Sở Chấn Thanh lắc đầu: "Người ta không trực tiếp giết người, đã coi như là nể mặt chúng ta. Là thiếu đương gia của nhà họ Sở, ở hiện trường lại không thể làm chủ cục diện, lại không có khả năng quyết đoán, người ta đã cho nó bậc thang mà nó còn không chịu đi, cứ như thế làm sao mà tôi yên tâm giao lại gia nghiệp của nhà họ Sở cho nó được đây?"
"Thiếu gia tuổi trẻ khí phách, nhất thời không chịu buông bỏ cái tôi, đây là bản chất con người mà".
"Hừ, nếu là người thường thì không sao, nhưng nó là chủ nhân tương lai của nhà họ Sở! Phải là chủ nhân thì phải biết buông bỏ mọi thứ vì gia tộc, chỉ cần phù hợp với lợi ích của gia tộc, thậm chí cả mạng sống cũng phải buông bỏ, huống gì chỉ là cái tôi?"
Sở Chấn Thanh hơi tức giận.
"Tiểu thư đâu?"
"Tiểu thư vẫn còn ở đại lý xe, đang cùng giải quyết hậu quả với quản gia nhà họ Lý".
"Lý Dục Thần thật sự nói muốn mời tiểu thư tới nhà họ Lý uống trà ư?"
"Đúng là có nói, nhưng không phải là Lý Dục Thần, mà là cô Lý nói", quản gia sửa lời.
Sở Chấn Thanh gật đầu: "Qua hôm nay, tên Lý Dục Thần này sẽ nổi tiếng khắp thủ đô. Nhà họ Lý trỗi dậy đã là chuyện không thể nào cản được, nếu đã không làm gì được, nhà họ Sở chúng ta cũng không cần phải làm chim đầu đàn nữa. Anh ta đã có ý kết duyên, chúng ta cũng nên có qua có lại. Ông nói với tiểu thư, bảo nó có thể lui tới với nhà họ Lý".
"Còn nữa, nếu thiếu gia không được khỏe thì bảo nó nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chuyện làm ăn tạm thời gác sang một bên trước đã".
...
Vương Bách Thuận cười đến nỗi lông mày cũng cong lên.
"Tôi đã nói gì nào, cậu Lý không phải là người tầm thường? Ông còn không tin. Giờ thì hay rồi, trên địa bàn của nhà họ Sở, trước mặt con cháu thế gia của nửa thủ đô, anh ta thể hiện một phen. Ngày mai, tên tuổi của anh ta sẽ được truyền đi khắp thủ đô, thậm chí sẽ còn nổi hơn cả bố anh ta năm đó nữa! Ha, hay thật, nhà họ Sở lại trở thành người nâng kiệu. Bây giờ nhà đó, nhà họ Tiêu, nhà họ Sở đều thân cận với nhau rồi, nhà họ Vương của chúng ta phải làm sao bây giờ. Mọi người mau đưa ý kiến đi!"
Đối diện Vương Bách Thuận, ngoài gia chủ nhà họ Vương, anh trai ông ta, Vương Bách Xuyên, còn có một số vị trưởng bối đức vọng cực cao và những nhân vật quyền lực phụ trách việc kinh doanh.
Ở trước mặt những người này, Vương Bách Thuận vốn dĩ không có quyền lên tiếng. Ông ta là một người bướng bỉnh, được mệnh danh là "Tứ gia" trong giới văn học và giải trí, nhưng trong gia tộc, địa vị của ông ta không được nhắc tới. Nếu không phải ông ta là em ruột của Vương Bách Xuyên thì đến cả tư cách ngồi xuống ông ta còn không có.
Nhưng hôm nay, lúc Tứ gia nói chuyện lại vô cùng tự tin, cổ họng ù ù, nước miếng văng khắp nhà cũng không ai dám nói ông ta không đúng.
Qua một hồi lâu, một ông lão thở dài, nói: "Thôi vậy, năm đó nhà họ Lý là số một, Bách Xuyên à, đừng bất mãn nữa, anh ta muốn trở về thì sẽ trở về, không đáng phải tranh danh hiệu này. Chú thấy cứ để Bách Thuận duy trì mối quan hệ với bọn họ trước đã, nguyên tắc chỉ có bốn chữ "Hòa vi quý"".
Vương Bách Thuận giơ bốn ngón tay ra, nói: "Chú Chín, chú chỉ nói có ba chữ".
Chương 894: Đồ nhà quê
Từ xa Lý A Tứ đã nhìn thấy Trần Tiểu Lục đứng ở ven đường. Bên cạnh Trần Tiểu Lục còn có mấy người, có nam có nữ, đang nói chuyện với nhau.
Lý A Tứ đạp xe đi đến, tới gần liền hô một tiếng: "Tiểu Lục!"
Đám người bên cạnh Trần Tiểu Lục trông thấy Lý A Tứ và xe đạp của anh ta thì đều có vẻ mặt ngạc nhiên.
Một người đàn ông hỏi: "Tổng giám đốc Trần, đây chính là nhân vật lớn mà anh nói sao?"
Một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt nói: "Lục gia, anh ta gọi anh là Tiểu Lục, vậy tôi nên gọi anh ta là gì?"
Trên mặt Trần Tiểu Lục hiện ra mấy phần không được tự nhiên, nửa bên mặt run rẩy, nói: "Gọi Tứ gia!"
Nói rồi Trần Tiểu Lục liền thay đổi sang vẻ mặt tươi cười, đi ra đón Lý A Tứ, vịn tay lái tay giúp anh ta dừng xe xong thì khoác lấy vai anh ta, vừa đi vừa nói: "A Tứ, sao cậu còn đạp cái xe cũ kỹ này?"
Lý A Tứ nói: "Không đạp xe thì tôi đến đây kiểu gì? Bắt xe tốn tiền lắm!"
Trần Tiểu Lục cười haha, dẫn mọi người vào trong quán ăn.
Quán ăn trên đường phố cũng không lớn, bên ngoài tạm coi như rộng rãi, ánh đèn ngoài cửa cũng rất sáng, bảng hiệu "tôm hùm chua cay" đỏ chót khiến người ta như ngửi được mùi thơm nức mũi.
Cái loa ngoài cửa còn đang phát ra tiếng nhạc: "Tờ giấy nho nhỏ, vuông vức…"
Trần Tiểu Lục đã đặt phòng trước. Phòng này nằm ở góc quán ăn, mặt tường làm bằng kính, có thể nhìn ra cảnh đường phố phía ngoài, cũng có thể trông thấy những cái bàn bên ngoài đại sảnh.
Có tổng cộng sáu người đến ăn, ngoại trừ Trần Tiểu Lục ra còn có hai đồng hương, Lý A Tứ có biết, hai người khác thì anh ta không biết, bao gồm cả người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, ăn mặc mát mẻ kia.
Trần Tiểu Lục giới thiệu người phụ nữ tên là Đình Đình, là nữ sinh viên của một trường đại học nổi tiếng. Lý A Tứ cũng không để ý đến tên tuổi của trường đại học nổi tiếng đó, trên thực tế, ngoại trừ hai trường cực kỳ nổi tiếng ra kia thì Lý A Tứ cũng không biết như thế nào mới được tính là một trường đại học nổi tiếng.
Có lẽ là không nhận được sự tán thưởng nên có từ Lý A Tứ, Đình Đình có vẻ hơi thất vọng, cũng lộ ra vẻ khinh bỉ. Nhưng Lý A Tứ không nhìn thấy.
Một người khác là ông chủ của một công ty nội thất, họ Lạc, hai người đồng hương kia làm việc cho anh ta, tất cả mọi người đều gọi anh ta là tổng giám đốc Lạc.
Lý A Tứ hỏi Trần Tiểu Lục: "Không phải cậu nói có bất ngờ cho tôi sao? Bất ngờ đâu?"
Trần Tiểu Lục nói: "Cậu còn nhớ bạn cùng bàn hồi đi học của cậu không?"
"Bạn cùng bàn?"
Trong đầu Lý A Tứ lập tức hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, còn có đôi mắt to ngập nước biết nói chuyện kia.
"Ngũ Ngọc Xuân đó!", Trần Tiểu Lục nói: "Cô ta cũng tới thủ đô, lúc đầu hôm nay tổ chức tụ họp là vì cô ta, không nói cho cậu biết chính là muốn cho cậu một điều bất ngờ".
Trong lòng Lý A Tứ sao lại chỉ có mỗi bất ngờ được, đơn giản là quá kích động, trái tim đã đập thình thịch rồi.
"Cô ấy đâu rồi?"
"Tạm thời có việc, có lẽ là không tới được".
Trần Tiểu Lục nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lý A Tứ thì cảm thấy buồn cười, đảo tròn đôi mắt, đột nhiên đẩy Đình Đình về phía Lý A Tứ, cười haha nói: "Tôi biết cậu thích Ngũ Ngọc Xuân, nhưng mà phụ nữ sao, đều như thế cả, thế này cũng đủ để cậu ngạc nhiên rồi!"
Đình Đình lập tức va vào lòng Lý A Tứ.
Lý A Tứ chưa bao giờ được tiếp xúc với con gái ở khoảng cách gần như vậy, lập tức không biết làm sao, còn chưa uống rượu mà mặt đã đỏ bừng.
Anh ta sợ Đình Đình ngã liền đưa tay ra đỡ.
Ai ngờ Đình Đình chán ghét đẩy anh ta ra, đưa tay cho anh ta một cái tát, vẻ mặt vô cùng khinh bỉ nói:
"Làm cái gì đấy, sàm sỡ người ta à! Cũng không đái một bãi mà soi vào xem, chỉ là một tên bảo vệ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Lý A Tứ ngây người.
Anh ta không hiểu, rõ ràng là Trần Tiểu Lục đẩy cô ta vào lòng mình, vì sao cô ta không trách Trần Tiểu Lục, ngược lại trách anh ta?
Khuôn mặt vốn dĩ đã đỏ, lần này lại càng đỏ hơn. Một nửa là bị đánh, một nửa là bị chọc giận.
Anh ta nhìn về phía Trần Tiểu Lục, hi vọng Trần Tiểu Lục sẽ giúp anh ta giải thích vài câu.
Nhưng Trần Tiểu Lục lại quay sang an ủi Đình Đình: "Ôi trời chỉ đùa một chút thôi mà, sao lại nổi giận như thế? Cơm nước xong xuôi tôi sẽ dẫn cô đi mua túi xách".
Đình Đình lập tức vui vẻ trở lại, hắng giọng: "Như vậy còn tạm được".
Trần Tiểu Lục đưa tay véo một cái vào chỗ đầy đặn trên người cô ta: "Mua túi xách xong thì đi làm việc khác nha!"
"Anh xấu xa quá!", Đình Đình giống như không có xương, mềm mại tựa vào vai Trần Tiểu Lục, điệu đến chảy nước.
Trần Tiểu Lục cười haha, nói với Lý A Tứ: "A Tứ à, đã sớm bảo cậu đi làm việc với tôi rồi, làm bảo vệ làm gì, ngay cả phụ nữ cũng không thích cậu".
Lý A Tứ không nói gì. Anh ta cảm thấy làm bảo vệ rất tốt, không có gì mà phải mất mặt.
Nhưng trong lòng anh ta vẫn rất tức giận, nhất là khi nhìn thấy thái độ của Đình Đình đối với Trần Tiểu Lục.
"Tôi muốn đổi vị trí, tôi không muốn ngồi cạnh đồ nhà quê này đâu", Đình Đình chán ghét nói.
Trần Tiểu Lục nói: "Không thể nói như vậy, tôi và A Tứ là đồng hương, anh ta là nhà quê, vậy tôi cũng là nhà quê".
Đình Đình nói: "Lục gia sao có thể chứ, Lục gia là người làm ăn lớn, lái xe BWM. Anh ta chỉ là một tên bảo vệ, đạp xe đạp, anh ta làm sao có thể so sánh với Lục gia?"
Đình Đình đổi vị trí, vị trí bên cạnh Lý A Tứ liền trống.
Anh ta không thích kiểu phụ nữ như Đình Đình, thậm chí có chút chán ghét. Nhưng không biết vì sao mà lúc Đình Đình đổi vị trí, anh ta vẫn cảm thấy rất mất mát.
Một cái tát của Đình Đình không nặng lắm, nhưng trên mặt anh ta vẫn còn nóng bỏng, mãi mà không tiêu tan được.
Lý A Tứ cảm thấy lồng ngực mình như bị thứ gì đó ngăn chặn, bên trong có một luồng khí đang kìm nén, làm sao cũng không xả ra được.
Chương 895: Chúng ta cùng nhau kiếm nhiều tiền
Lúc ăn cơm, mọi người trò chuyện vui vẻ, chỉ có Lý A Tứ là trầm mặc.
Trần Tiểu Lục và Đình Đình liếc mắt đưa tình, thỉnh thoảng nhìn về phía Lý A Tứ, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
Lý A Tứ buồn bã uống rượu, rất nhanh đã có ba phần men say.
Anh ta đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, tổng giám đốc Lạc đột nhiên đi tới, mời rượu anh ta, còn khoác vai anh ta nói: "Người anh em, không phải tôi nói anh, nhưng làm bảo vệ thì có tiền đồ gì? Làm bảo vệ, cả đời anh đều không lấy được vợ!"
Hai người cạn một chén rượu, tổng giám đốc Lạc còn nói: "Người anh em, nếu không anh đi theo tôi đi, tôi cam đoan sẽ để anh phát tài. Không tin anh đi hỏi mấy đồng hương của anh, đã có không ít người lấy lương của tôi về nhà cưới vợ rồi".
Lý A Tứ nói: "Thôi, tôi vẫn nên làm bảo vệ thì hơn".
Đình Đình ở phía đối diện khinh bỉ nhìn anh ta một cái, cười lạnh nói: "Không có tiền đồ".
Lý A Tứ nói: "Cậu Lý đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi làm tốt sẽ cho tôi nở mày nở mặt lấy được vợ".
Trần Tiểu Lục và Đình Đình liếc nhau, trên mặt lộ ra ý cười.
Tổng giám đốc Lạc nói: "Vậy hay là thế này đi, anh giới thiệu một mối làm ăn cho tôi, tôi sẽ trích phần trăm cao cho anh, thế nào?"
Lý A Tứ nói: "Tôi chỉ là bảo vệ, lấy đâu ra mối làm ăn?"
Tổng giám đốc Lạc nói: "Tôi nghe nói ông chủ của anh muốn sửa lại nhà, anh giới thiệu cho tôi làm, người ta là nhà giàu, sửa chữa một chút thôi cũng được mấy chục triệu, tôi trích phần trăm cao cho anh, chưa cần đến một năm anh đã có thể về quê xây biệt thự cưới vợ. Có rất nhiều đồng hương của anh đều đang làm việc cho tôi, đây cũng là gián tiếp giúp bọn họ".
Lý A Tứ có vẻ hơi do dự.
Anh ta nghe quản gia Hầu Thất Quý nói, căn nhà của họ Lý đã không có ở người hai mươi năm rồi, có rất nhiều chỗ cần tu sửa, cũng sẽ tốn rất nhiều tiền.
Lý A Tứ không quan tâm đến việc trích phần trăm lắm, nhưng nếu như có thể giúp đồng hương, anh ta cũng vui lòng.
Trần Tiểu Lục đưa mắt ra hiệu với Đình Đình.
Đình Đình liền đứng dậy, đi đến bên cạnh Lý A Tứ, rót cho Lý A Tứ một chén rượu, cúi người để sát vào bên tai Lý A Tứ, thổi một hơi nóng hổi, mềm mại nói:
"Tứ gia, tôi mời anh một chén, tổng giám đốc Lạc phóng khoáng như vậy, anh giúp anh ta nhận việc, có thể lấy được rất nhiều tiền. Đừng nói về nhà cưới vợ, cho dù bảo tôi gả cho anh cũng được!"
Bên tai Lý A Tứ vang lên tiếng cười như chuông bạc của Đình Đình, trong mũi ngửi được một mùi thơm còn dễ say lòng người hơn rượu, mà liếc mắt một cái lại nhìn thấy những bóng trắng như tuyết lắc lư…
Lý A Tứ cảm thấy cả người tê dại, giống như bị tiêm gây mê.
Luồng khí kìm nén trong lồng ngực giống như đã thuận hơn một chút, mặt lại trướng đỏ hơn.
Đình Đình sát lại gần, đầu tiên là dùng môi của mình nhẹ nhàng nhấp một ngụm bên mép chén rượu, sau đó đưa chén rượu đưa đến bên miệng Lý A Tứ.
Trần Tiểu Lục ngồi đối diện nhìn, giống như đang xem một vở kịch đặc sắc.
Anh ta và tổng giám đốc Lạc liếc nhau, tổng giám đốc Lạc thỏa mãn gật đầu.
Trên mặt Đình Đình tràn đầy tự tin.
Cái tát vừa rồi chỉ là lạt mềm buộc chặt.
Cô ta tin tưởng, đồ nhà quê như Lý A Tứ sẽ không thể trốn khỏi lòng bàn tay của mình. Chỉ cần cô ta nguyện ý, lúc nào cũng có thể khiến anh ta quỳ dưới váy của cô ta.
"Tứ gia, uống chén rượu này rồi, coi như là anh đã đồng ý nha! Về sau đi theo tổng giám đốc Lạc, chúng ta cùng nhau kiếm nhiều tiền!", Đình Đình gần như dán mặt mình vào mặt Lý A Tứ: "Oa, Tứ gia, mặt anh thật nóng!"
Lý A Tứ nhận lấy chén rượu từ trong tay Đình Đình, nhìn cô ta nở nụ cười.
Sau đó hất hết chén rượu lên trên mặt Đình Đình.
"A", Đình Đình hét thảm một tiếng, người không biết còn tưởng rằng thứ bị hất vào mặt cô ta là axit đậm đặc.
Lý A Tứ nói: "Lúc đầu nên trả lại cô một cái tát, nhưng tôi không đánh phụ nữ, cô tránh ra, cách xa tôi một chút".
Đình Đình khóc lóc chạy đi, nhào vào trong lòng Trần Tiểu Lục: "Lục gia, anh phải lấy lại công bằng cho tôi!"
Trần Tiểu Lục giận dữ, vỗ bàn một cái: "Lý A Tứ, cậu làm gì vậy? Người phụ nữ của tôi mà cậu cũng dám động vào ư ?"
Lý A Tứ sửng sốt một chút, nhìn Trần Tiểu Lục, cảm thấy có chút lạ lẫm.
Đây là Trần Tiểu Lục mà năm đó luôn miệng nói bọn họ là anh em, nói anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, nói trên thế giới này cái gì cũng kém tình huynh đệ đó sao?
Đình Đình đang khóc, Trần Tiểu Lục rất tức giận, cầm chai bia lên muốn xông tới đánh nhau.
Tổng giám đốc Lạc vội cản anh ta lại, nói: "Thôi thôi thôi, được rồi được rồi, đều là đồng hương, cần gì chứ! Là tôi không tốt, tôi sẽ tự phạt ba chén!"
Trần Tiểu Lục thở phì phò ngồi lại chỗ.
Lý A Tứ có chút khổ sở, dù sao đây cũng là huynh đệ nhiều năm rồi. Anh ta quay người chuẩn bị rời đi, tổng giám đốc Lạc cố gắng giữ lại cũng không được.
Nhưng vừa đi tới cửa, suýt nữa thì va phải một người phía đối diện.
Lý A Tứ thấy người phụ nữ đối diện thì sững sờ tại chỗ.
Người phụ nữ kia cũng ngây ngẩn cả người.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, người phụ nữ mới sợ hãi hỏi: "A Tứ?"
Lý A Tứ kích động hẳn lên: "Ngũ Ngọc Xuân?"
Người phụ nữ này chính là bạn cùng bàn thời tiểu học của anh ta, không biết đã xuất hiện trong giấc mơ của anh ta bao nhiêu lần rồi.
"A Tứ, sao cậu lại muốn bỏ về vậy?", Ngũ Ngọc Xuân nói.
Lý A Tứ do dự.
Nhân cơ hội này, tổng giám đốc Lạc lại kéo anh ta trở về.
Trần Tiểu Lục cũng đứng lên đón Ngũ Ngọc Xuân. Thái độ của anh ta đối với Ngũ Ngọc Xuân rất nhiệt tình, đầu tiên là nịnh hót một hồi, sau đó mời cô ta ngồi xuống bên cạnh mình.
Ngũ Ngọc Xuân thấy chỗ ngồi bên cạnh Lý A Tứ trống không, liền ngồi xuống bên cạnh Lý A Tứ.
"Xin lỗi, hôm nay đột nhiên có chút việc, tới trễ", Ngũ Ngọc Xuân nói.
Trần Tiểu Lục thấy Ngũ Ngọc Xuân ngồi bên cạnh Lý A Tứ, trong lòng rất khó chịu, liền muốn phạt rượu Ngũ Ngọc Xuân.