Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1059: Tử thần vui vẻ

“Thành thân?” Lý Dục Thần ngơ ngác nhìn Ô Mộc Thiếp: "Chúng ta?"

“Đúng thế, chúng ta!" Ô Mộc Thiếp nói.

“Nhưng...” trong lòng Lý Dục Thần chợt lóe lên một tia sáng, anh lắc đầu nói: “Tôi đã thành thân rồi.”

"Tôi biết, cô ấy tên là Mộng Đình phải không?"

Ô Mộc Thiếp mỉm cười, lắc lư cái eo thon thả đến ngồi ở trước bàn đá, chống tay lên cằm và nhìn anh một cách trìu mến.

“Tôi chính là Mộng Đình đây!”

Lý Dục Thần chỉ cảm thấy cực kì choáng váng.

Ở khoảnh khắc đó, anh đã không còn phân biệt được người phụ nữ trước mặt là Ô Mộc Thiếp hay là Lâm Mộng Đình nữa, hay cả hai người vốn thật sự là cùng một người.

"Không! Không không!" Anh dùng sức lắc đầu thật mạnh: “Cô là Ô Mộc Thiếp! Cô không phải là Mộng Đình! Bọn họ đã dùng hồn phách của Mộng Đình để đánh thức cô!”

“Vì thế, tôi vừa là Ô Mộc Thiếp và cũng vừa là Lâm Mộng Đình!” cô ta nói: “Một người là người mà anh yêu nhất ở kiếp trước, người còn lại lại là người mà anh yêu nhất ở kiếp này, hiện giờ cả hai người đều đang ở đây, lẽ nào anh sẽ không thích nữa sao?”

“Tôi...”

Những cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ lại thoáng hiện lên trong đầu Lý Dục Thần.

Anh nhìn thấy cờ quạt trải rộng khắp nơi, che phủ cả bầu trời, nhìn thấy ngựa sắt kiếm vàng, cuồn cuộn như suối, nhìn thấy rồng rắn trỗi dậy, quái thú hoành hành, nhìn thấy kiếm khí ngang dọc, tiên phật đầy trời...

Anh nhìn thấy bản thân, giơ cao kiếm Huyền Minh, chém giết trong đêm tối trước bình minh, nhìn thấy các huynh đệ xung quanh lần lượt ngã xuống, nhìn thấy xác chất thành núi máu chảy thành sông,...

Nhưng những hình ảnh vô cùng lộn xộn, không hề nhất quán này lại khiến anh vô cùng đau khổ.

Từng khuôn mặt vụt qua trước mặt anh đều là những gương mặt rất quen thuộc và thân thiết.

Từng tiếng gọi ‘giáo chủ’ đó đã khiến anh cảm thấy đau từng khúc ruột.

“Tôi là ai?!”

Anh ôm đầu rồi hét lên đầy đau khổ.

Ô Mộc Thiếp đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy anh rồi khẽ nói dịu dàng: “Giáo chủ! Anh vĩnh viễn là giáo chủ của chúng tôi! Cũng là người mà tôi yêu nhất! Hàng ngàn đời sau, trái tim này cũng sẽ không thay đổi!”

“Giáo chủ...” Lý Dục Thần ngơ ngác nhìn Ô Mộc Thiếp.

“Đúng thế, Thánh giáo! Anh chính là cơ thể của hàng vạn thần thánh! Anh không nhớ sao?”

"Thánh giáo... Nhưng bọn họ nói là Ma giáo, còn nói tôi là ma!”

“Hahahaha...” Tiếng cười của Ô Mộc Thiếp giống như một chiếc chuông bạc: “Đó chẳng qua là do bọn họ đang ghen ăn tức ở mà thôi! Sự xuất hiện của anh đã thay đổi thế giới này, kéo bọn họ xuống khỏi thần đàn. Anh đã phá vỡ các quy tắc, phá vỡ kim tự tháp mà họ đã dày công xây dựng, để tất cả mọi người cởi bỏ xiềng xích, khiến cho vạn vật đều bình đẳng, không còn sự phân biệt đối xử và áp bức nữa. Những người trên đỉnh kim tự tháp đó hận không thể ăn thịt của anh, uống máu của anh! Bọn họ nói anh là thiên ma, nói những thứ anh dạy là ma giáo, nói rằng tất cả những người đi theo anh đều chính là ma quỷ.”

“Mấy kẻ đó đều thích ngồi trước bàn, bày ra vẻ đạo mạo, trang nghiêm, dùng giọng điệu của thiên đạo để chỉ chỉ chỏ chỏ người phàm hết cái này đến cái khác. Một khi có một người mạnh mẽ xuất hiện, bọn họ sẽ mời người đó vào bàn và nhập hội cùng bọn họ. Chỉ cần vẫn có người ngồi ở trên bàn, chỉ cần người phàm vẫn đủ nhiều thì bọn họ sẽ có rượu uống mãi không hết và bổng lộc hưởng mãi cũng không vơi.

“Anh có biết vì sao tôi lại thích anh không? Anh có biết vì sao những người huynh đệ đã cùng anh vào sinh ra tử đó lại có thể thề chết theo anh không? Đó là bởi vì anh đã làm được một chuyện cực kỳ vĩ đại.”

Ô Mộc Thiếp nhìn Lý Dục Thần không chớp mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

“Tôi đã làm gì?”

“Anh đã lật cái bàn đó lên luôn.”Ô Mộc Thiếp nói xong thì cười phá lên, cười đến run rẩy cả người, cười đến mức khiến người ta điên đảo thần hồn.

“Anh có biết khi anh hất cái bàn đó lên trông anh đẹp trai đến mức nào không. Khi đó tôi vẫn còn nhỏ nhưng tôi đã âm thầm đưa ra quyết định, đời này nếu không phải là anh thì tôi sẽ không lấy chồng!”

Trong lòng Lý Dục Thần càng ngày càng hỗn loạn.

“Tôi thật sự là ma sao?”

“Là ma thì có làm sao? Anh đã từng nói rằng, đúng, sai, ưu, nhược, mặc cho người khác bình luận, không cần phải quan tâm. Nếu thiên đạo có thể bao dung vạn vật vậy thì ma cũng một đạo. Nếu như thiên đạo không thể bao dung được, vậy lật đổ thiên mệnh, thay thế nó đi!"

“Thay thế nó đi...”

Dường như có một tia sét chợt lóe lên thoáng qua trong đầu anh và mang theo một tiếng sấm chói tai.

Đầu của Lý Dục Thần như muốn nổ tung, một số cổ vật trong máu đang thức tỉnh, máu của anh sôi sục giống như nham thạch ở dưới lòng đất, muốn phun ra từ thất khiếu* của anh.

*Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.

Anh biết đây chính là dấu hiệu cho sự thức tỉnh hoàn toàn của huyết mạch thiên ma.

Tuy nhiên, dường như có một cỗ lực lượng thần bí khác đang trấn áp huyết mạch của thiên ma, ngăn cản nó thức tỉnh.

Hai cỗ lực lượng này đang tranh đấu với nhau trong cơ thể anh, giống như hai con rồng đang chiến đấu.

Lý Dục Thần cảm giác như cơ thể của mình sắp bị xé nát.

“Tôi là giáo chủ! Tôi là giáo chủ của Thánh giáo! Vậy thì tại sao, vậy tại sao bọn họ lại muốn giết hại mẹ của tôi! Là ai đã giết hại cả gia đình tôi? Là ai đã giết bố mẹ của tôi! Hiện giờ mẹ tôi đang ở đâu?”

Ô Mộc Thiếp đi đến bên cạnh Lý Dục Thần rồi nhẹ nhàng ôm lấy anh, cô ta dùng cơ thể của chính mình để trấn an huyết mạch và linh hồn đang kích động của anh.

“Dục Thần...”

Giọng nói của cô ta giống như một yêu nữ cổ xưa, nhưng giọng điệu lại rất giống Lâm Mộng Đình.

Thần trí của Lý Dục Thần đã sớm mơ hồ nên anh chỉ có thể cảm nhận được máu đang chảy cuồn cuộn. Anh ôm lấy Ô Mộc Thiếp rồi ngã nhào xuống tấm thảm hoa mềm mại.

“Mộng Đình! Ô Mộc Thiếp!...”Anh kêu lên một cách ngẫu nhiên.

Mây đen đột nhiên giăng kín cả bầu trời, một tiếng sấm sét vang dội truyền đến từ những đám mây dày đặc.

“Lôi Kiếp!” vẻ mặt của Ô Mộc Thiếp cực kỳ hoảng sợ.

Cô ta dùng sức đẩy Lý Dục Thần: “Dục Thần, mau đứng dậy đi, lôi kiếp của anh đến rồi!”

Lúc này Lý Dục Thần vẫn đang hành động như một kẻ điên, anh hoàn toàn không thể nghe được lời Ô Mộc Thiếp nói và cũng hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì.

Ô Mộc Thiếp đẩy anh mấy lần nhưng vẫn không đẩy được, một tiếng ‘rít’ vang lên, trái tim của cô ta đã tan chảy ở trong lòng bàn tay của anh.

Sấm sét cuồn cuộn ở trên bầu trời và trong những đám mây tràn ngập những tia sét dày đặc.

Gió gào thét và mưa rơi dữ dội.

Hoa bay loạn khắp nơi, bướm cũng hoảng loạn.

Từng cơn choáng váng ập thẳng vào đầu Lý Dục Thần.

Anh muốn xông pha ra khỏi thế giới dày đặc sương mù đó nhưng lại bị say đắm và lưu luyến bởi sự dịu dàng, ôn nhu này.

Dường như có một luồng sức mạnh thần bí phảng phất truyền đến từ phía hư không, quấn chặt lấy anh từ bốn phương tám hướng rồi kéo anh đi.

Anh đang rơi xuống, rơi xuống, rơi vào lò dung nham nóng hổi.

Trong khoảnh khắc đó, dường như cái chết đang đến rất gần.

Anh nhìn thấy tử thần, một tử thần vui vẻ.

Tử thần vung cái liềm lên đập nát núi lửa, cắt một con đê khiến dung nham phun ra ngoài, tràn qua bờ đê như nước lũ.

Một tia sét khổng lồ giáng thẳng xuống.

Và rơi xuống lưng của Lý Dục Thần.

Đột nhiên anh giật mình và thoát khỏi vòng tay của tử thần, đột nhiên cảm thấy sảng khoái và tỉnh táo ngay lập tức khi ở trong cơn lũ dữ dội đó.

Những luồng tia sét này còn mạnh hơn cả số những tia sét mà anh đã trải qua trong cả hai lần lịch kiếp.

Dường như những tia sét đó không hoàn toàn muốn tấn công anh, dòng điện chạy về mọi hướng như thể đã gặp phải vật cản rồi sau đó đã giáng xuống người Ô Mộc Thiếp.

Lý Dục Thần nhìn thấy vô số dòng điện đang quấn quanh người Ô Mộc Thiếp, còn cô ta thì đang không ngừng run rẩy.

"A..."

Trong giọng nói của Ô Mộc Thiếp lộ ra sự đau khổ nhưng dường như lại giống như đang khao khát điều gì đó.

“Dục Thần...”

Lúc này Lý Dục Thần mới hoàn toàn tỉnh táo.

Anh biết lần lịch kiếp thứ ba của anh đã đến.

Đại sư huynh nói anh liên tục gặp phải hai lần lịch kiếp không phải là chuyện tốt, nhưng lại không ngờ rằng lần lịch kiếp thứ ba lại còn đến nhanh hơn mà không hề có bất kỳ cảnh báo nào.

Anh muốn đứng dậy nhưng lại bị Ô Mộc Thiếp ôm chặt lấy.

“Dục Thần, anh đừng đi, đừng để ý đến Lôi Kiếp, tôi sẽ giúp anh ngăn cản chúng...”

Anh cảm thấy cơ thể mình không bị hút chặt nữa, dường như có thứ gì đó trong máu đang chảy về phía Ô Mộc Thiếp để thu hút Thiên lôi.

Sấm sét vang dữ đội, từng đợt tia sét xuyên qua cơ thể anh rồi tấn công Ô Mộc Thiếp.

Lý Dục Thần hiểu rằng, Ô Mộc Thiếp đang dùng một phương pháp đặc biệt để giúp anh chịu đựng Thiên kiếp.

Nếu như không có Ô Mộc Thiếp thì với uy lực lần này của lôi kiếp mà không có sự chuẩn bị nào, có khả năng anh sẽ không thể vượt qua được.

Mưa gió dữ dội, sấm sét cuồn cuộn, tia chớp bổ xuống nối tiếp nhau.

Không biết đã trải qua bao lâu nhưng Lý Dục Thần đã cảm thấy sức cùng lực kiệt. Cho dù Ô Mộc Thiếp đã giúp anh chịu đựng phần lớn sức mạnh của sấm sét nhưng cơ thể anh cứ như bị hút hết sinh khí vậy.

Ngay tại lúc đó mưa, gió đột ngột dừng lại, sấm chớp biến mất, vạn vật chìm vào trong bóng tối.

Một đám mây đen khổng lồ hình cái phễu đã che kín cả bầu trời, chặn hết toàn bộ ánh sáng.

Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn lên, anh có cảm giác như cả bầu trời sắp sụp xuống.

"Cửu Thiên Thần Lôi!" Ô Mộc Thiếp cực kỳ kinh hãi.
Chương 1060: Cứu giúp

Ô Mộc Thiếp lật người, trực tiếp đè Lý Dục Thần xuống dưới người.

"Không!"

Lý Dục Thần phản kháng.

Anh biết Ô Mộc Thiếp muốn làm gì. Cô ta muốn hoàn toàn ngăn chặn lôi kiếp thay anh.

Nhưng anh vốn đã kiệt sức ở trong trận lũ lụt lôi kiếp đó, cơ thể đã rỗng tuếch, mất hết sức lực từ lâu.

“Đừng nhúc nhích! Dục Thần!” Ô Mộc Thiếp đè Lý Dục Thần xuống rồi lớn tiếng nói: “Nghe tôi nói, bây giờ anh phải nghe tôi nói này! Những tia sấm sét này sẽ dẫn đến việc hủy diệt không gian, anh không ngăn cản được đâu! Nhưng tôi sẽ không để anh chết! Khó khăn lắm anh mới có thể chuyển thế, tôi tuyệt đối sẽ không để anh chết!”

“Kể từ sau khi anh chết, Thánh giáo đã tan rã từ lâu, Minh Vương đi đến biển Trầm Quang, Lục Tây Phu ở núi Vô Cấu, nữ vu Nguyên Thủy ở đảo Linh Lung. Mỗi người bọn họ đều làm chủ một phương. Nhưng tôi biết trong số bọn họ có một kẻ phản bội.”

“Anh có thể đi tìm Minh Phó, anh ta là một người trung thành với anh, nhất định anh ta sẽ biết kẻ đó là ai. Ngoài ra, trên thế giới này vẫn còn một kẻ thù lớn nhất nữa..."

Ô Mộc Thiếp còn chưa nói xong, trên trời đã truyền đến một tiếng động lớn.

Như thể cả bầu trời đã bị nứt ra.

Một tia sét khổng lồ giáng thẳng xuống, ánh sáng trắng chói lóa nuốt chửng cả không gian.

Không biết từ lúc nào mà trong tay Ô Mộc Thiếp lại có thêm một lá cờ màu trắng.

Lá cờ tung bay trên đầu cô ta, chặn lại tiếng sấm vang xé trời.

Tia sét rơi xuống lá cờ rồi lan ra khắp nơi.

Không gian bắt đầu bị chôn vùi từng chút một.

Mọi thứ xung quanh cũng đang chậm rãi biến mất.

Không gian ba chiều đang bị không gian hai chiều nuốt chửng, cuối cùng chỉ còn lại khoảng trống dưới lá cờ mà Ô Mộc Thiếp đang chật vật chống đỡ.

Trên mặt Ô Mộc thiếp lộ ra vẻ đau đớn, cô ta giơ cao hai cánh tay đang không ngừng run rẩy.

Tia sét đó vẫn còn ở đó, nối tiếp mãi không ngừng, như thể có nguồn năng lượng vô tận.

Bốn bề xung quanh tối mịt, chẳng còn bất cứ thứ gì cả.

Lý Dục Thần muốn giúp đỡ nhưng anh hoàn toàn không có chút sức lực nào. Anh nằm ở đó, cảm giác như bản thân đã biến thành một tờ giấy mỏng manh và đang vặn vẹo ở trong hư không.

Không gian còn dư lại càng ngày càng nhỏ, dường như Ô Mộc Thiếp đã hạ quyết tâm, hai tay đột nhiên buông xuống rồi quấn lá cờ quanh người Lý Dục Thần.

Mà cơ thể của cô ta lại lộ ra ở giữa những tia sấm sét.

Đùng!

Một tia sét lớn giáng xuống người cô ta.

Lý Dục Thần nhìn thấy cơ thể cô ta trở lên vô cùng thánh thiện ở trong ánh sáng trắng.

“Dục Thần, đưa tôi về nhà!”

Lý Dục Thần nghe được giọng nói của cô ta nhưng anh vẫn không biết đây là Ô Mộc Thiếp hay là Lâm Mộng Đình.

Anh bị bao bọc trong một khoảng hư không màu trắng mềm mại, không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, như thể anh đã trở về trong bụng mẹ để chờ đợi sinh mạng mới.

...

“Thời tiết ở Thiên Trì trên núi Bạch Đầu đột nhiên chuyển biến xấu, các du khách vui lòng không đi lên núi!"

Dưới chân núi Bạch Đầu, đài phát thanh của trung tâm du lịch danh lam thắng cảnh đang phát thông báo.

Các du khách phàn nàn, nhưng mây đen và mưa lớn khiến bọn họ không còn cách nào khác, chỉ đành phải trốn vào trung tâm du khách để trú mưa, đợi tạnh mưa rồi mới có thể tiếp tục lên núi chiêm ngưỡng cảnh đẹp của Thiên Trì.

Nhưng cơn mưa này vẫn rơi mãi không chịu ngừng.

Các du khách dưới chân núi nghe thấy tiếng sấm vang rền nhưng những gì nhân viên ở trạm quan sát trên núi nhìn thấy chỉ là những tia chớp màu trắng giáng xuống mặt hồ.

Cảnh tượng như thế khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Mãi đến chiều tối, dông tố mới chịu ngừng lại.

Hiển nhiên các du khách không thể lên núi nên chỉ có thể rời đi trong hậm hực, ngay cả các nhân viên trong khu danh lam thắng cảnh cũng chỉ kiểm tra đơn giản một lần thì đã tan ca.

Chỉ còn sườn phía Đông thuộc Cao Ly là vẫn còn nhân viên làm việc chăm chỉ để sửa chữa đường cáp treo.

Một nhân viên bảo trì đường cáp treo nhìn thấy có thứ gì đó nổi trên mặt hồ, đột nhiên kinh ngạc hét lên: "Nhìn kìa, đó là cái gì?"

Mặt hồ đặc biệt trong sạch sau cơn mưa, giờ đây đang phản chiếu ánh nắng mặt trời lúc hoàng hôn nên đã tạo ra một cảm giác rất huyền ảo.

Nhưng lúc này lại có một người nổi lên ở trên mặt hồ, hoặc ở trong mắt bọn họ thì đó chính là một thi thể.

...

Khi Lý Dục Thần nhàn nhã tỉnh dậy, anh đã phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường chắc chắn.

Đây là một căn phòng rất đơn giản nhưng sạch sẽ, có cửa sổ bằng gỗ và một chiếc bàn viết kiểu cũ ở phía trước cửa sổ.

Anh ngơ ngác nhìn ánh đèn trên trần nhà, không biết hiện giờ bản thân đang ở đâu.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, một người phụ nữ bước vào.

“Vưu Hinh!” Lý Dục Thần ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên.

Nhưng dường như người phụ nữ đứng ở cửa lại bị giật mình, chiếc bát trong tay rơi xuống đất kêu cạch một tiếng, nước thuốc vương vãi khắp sàn, cả căn phòng tràn ngập mùi thảo dược nồng nặc.

“Anh... sao anh biết Vưu Hinh?” cô ta hỏi và nhìn anh bằng vẻ mặt hoảng sợ.

“Cô...”

Cuối cùng Lý Dục Thần cũng nhận ra người phụ nữ này không phải là Vưu Hinh, chỉ là dung mạo có hơi giống nhau một chút mà thôi, rõ ràng cô ta lớn hơn tuổi với Vưu Hinh và trên gương mặt của cô ta cũng không có sự ngây thơ trong sáng và vui vẻ của Vưu Hinh.

“Cô là ai?”

“Tôi tên là Ayna.” Người phụ nữ đứng ở cửa do dự một chút rồi nói: “Anh nói đi, vì sao anh lại biết em gái của tôi?”

Lý Dục Thần ngây ngốc ngay tại chỗ.

“Ayna!” Ngoài cửa lại vang lên một giọng nói khác: “Người đó đã tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi.” Ayna trả lời.

Một người đàn ông đi đến trước cửa, nhìn thấy bát thuốc vỡ vụn trên mặt đất liền phàn nàn: "Ayna, em làm kiểu gì vậy?"

Ngay khi Lý Dục Thần nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó đã há hốc miệng ra, khiếp sợ nói không nên lời.

Điều bất ngờ là người đàn ông này lại chính là Ba Kỳ Lan – anh trai của Vưu Hinh.

Lý Dục Thần mở miệng, suýt chút nữa đã gọi tên của anh ta.

“Em xin lỗi anh.” Ayna ngồi xổm xuống nhặt chiếc bát vỡ trên mặt đất lên, nhưng lại đứng ở cửa không chịu rời đi mà chỉ kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần.

Ba Kỳ Lan đi vào phòng, nhìn Lý Dục Thần rồi nói: “Chàng trai trẻ, trông anh có vẻ ổn rồi đấy, nhìn anh như thế này thì chắc đã khôi phục kha khá rồi. Anh là người ở phía bên kia nhỉ, lên núi du lịch mà gặp phải thời tiết xấu như vậy, đúng thật là xui xẻo mà!”

Anh ta nói rồi đưa một mảnh vải màu trắng đã cuộn lại cho Lý Dục Thần.

“Khi tôi cứu anh, trên người anh chẳng có gì ngoài mảnh vải này. Ừm, tôi nghĩ có lẽ nó có ý nghĩa kỷ niệm nào đó đối với anh chăng, trả lại cho anh này.”

Lý Dục Thần nhận lấy tấm vải trắng.

Ba Kỳ Lan lại nói thêm: "Quần áo hiện giờ anh đang mặc là của tôi, vóc dáng của tôi cường tráng hơn anh một chút, dù không vừa người anh lắm nhưng cứ mặc tạm đi. Vùng của chúng tôi rất nghèo nên chỉ có thể làm như vậy thôi.”

Lý Dục Thần nở một nụ cười với anh ta.

Anh mở tấm vải trắng ra, trên đó có vẽ những hoa văn kỳ lạ, ở góc còn có hai chữ: Linh Lung.

Anh biết đây chính là lá cờ cuối cùng mà Ô Mộc Thiếp đã dùng để cứu anh.

Hoa văn ở trên đó nhanh chóng khiến anh nhớ đến một lá cờ khác – Là lá cờ U Minh Quỷ mà anh lấy được từ trong tay Quỷ Vương.

Hai lá cờ rất giống nhau, chỉ là một lá cờ màu đen còn một lá cờ màu trắng, hoa văn trên đó cũng có mối tương quan nhất định.

Mà điều khiến Lý Dục Thần hưng phấn chính là, trên lá cờ này còn có một ít hồn phách.

Đó là của Ô Mộc Thiếp và cũng là của Lâm Mộng Đình.

Ba Kỳ Lan thấy anh ngẩn người thì nghĩ rằng anh đang tiếc nuối vì đã đánh mất thứ gì đó, bèn đi đến rồi vỗ vai anh một cái rồi nói: “Còn có thể sống là tốt rồi, người anh em, anh sẽ gặp may mắn thôi!”

Anh ta vừa nói xong thì liền bước ra ngoài.

Thấy Ayna vẫn còn đứng ở cửa liền mắng: “Ayna, sao em vẫn chưa đi lấy thuốc khác thế? Đúng thật là!”

Ayna im lặng đi theo Ba Kỳ Lan ra khỏi cửa nhưng lại đột nhiên quay đầu lại và nói với Lý Dục Thần: “Em gái Vưu Hinh của tôi đã chết đuối ở Thiên Trì từ khi còn rất nhỏ rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK