Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 956: Ngài thổ địa

“Hừ! Lượng thuốc mà tôi đưa cho cô đủ để hạ độc chết toàn bộ nhà họ Lý, cô đã dùng bao nhiêu? Tôi tốn rất nhiều công sức mới chế ra được loại thuốc độc không màu, không vị, ngay cả ngân châm cũng không thể phát hiện ra này, cô lại dám lãng phí chúng! Vinh khoái đao và Vương tay thép đều là cao thủ trong số các cao thủ, suýt chút nữa thì cô đã làm hỏng chuyện lớn của tôi rồi! Còn cả tên quản gia và bảo vệ kia nữa, cô dám tự ý chỉ bỏ thuốc mê mà không hạ độc bọn họ!”

“Bọn họ... Bọn họ từng giúp đỡ tôi, có ơn với tôi! Hơn nữa, thuốc mê là đã đủ để bọn họ hôn mê rồi. Ông Tôn, mục tiêu của ông là mợ Lý, tôi đã làm cho ông rồi!”

“Nếu chỉ cần bắt người phụ nữ này thì tội gì tôi phải tốn công sai cô đi hạ độc làm gì? Tôi muốn cả nhà họ Lý đều phải chết!”

Ngũ Ngọc Xuân sợ rùng mình: “Ông Tôn, xin ông tha cho Lý A Tứ, anh ấy chỉ là bảo vệ, không biết gì hết”.

“Haha, mình còn chưa lo xong đã vội nghĩ tới người tình rồi!”, Tôn Trường Hải cười lạnh lùng, vươn cánh tay còn sót lại ra, nâng cằm của Ngũ Ngọc Xuân lên: “Mặc dù cô không bằng ả trong phòng nhưng cũng coi như xinh xắn”.

Nói rồi, bàn tay của ông ta vuốt dọc theo cổ xuống bên dưới.

Toàn thân Ngũ Ngọc Xuân run rẩy nhưng cô ta không dám phản kháng. Bố mẹ, người thân của cô ta đều đang trong tay Tôn Trường Hải.

Bàn tay của Tôn Trường Hải chợt dừng lại, ông ta cúi đầu nhìn mình, nhớ lại chuyện ở Yến Bắc Viên hôm đó.

“Nếu không phải tại Vinh khoái đao và Vương tay sắt tiêu diệt linh xà của tôi, hủy hoại đạo căn của tôi thì hôm nay tôi sẽ cho cô nếm thử mùi vị khoái lạc bị trường xà khoan thành động!”

Ánh mắt ông ta lóe lên nỗi căm hận, gân xanh trên mặt nổi gồ lên, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn tất cả bọn họ đều phải chết! Tất cả đều phải chết!”

Tôn Trường Hải bóp cổ Ngũ Ngọc Xuân: “Chính cô! Chính cô đã phá hỏng kế hoạch của tôi! Cô đã tha cho bọn họ!”

Ngũ Ngọc Xuân bị siết cổ, mặt tím tái, mắt trợn ngược, cô ta cầu xin ông ta: “Ông Tôn, ông cứ giết tôi đi nhưng xin ông hãy thả người nhà của tôi ra!”

“Giết cô ư?”, Tôn Trường Hải cười to: “Hahahaha, làm gì có chuyện đơn giản thế! Tôi muốn từ từ tra tấn cô, khiến cô sống không bằng chết! Còn người nhà cô, bố cô, mẹ cô, em trai cô, bọn họ rồi cũng sẽ chết hết, tôi sẽ vứt bọn họ trên cánh đồng hoang ở Mạc Bắc, để đàn sói gặm sạch xương cốt của bọn họ! Hahahaha…”

Ngũ Ngọc Xuân sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ còn biết ra sức cầu xin.

“Trường Hải!”

Người đàn ông ở trong nhà đi ra ngoài.

Tôn Trường Hải lập tức cung kính gọi một tiếng: “Sư phụ!”

Người đàn ông này rất lùn, còn lùn hơn cả Ngũ Ngọc Xuân, thân hình gầy gò, mặt đầy nếp nhăn, tựa như vết nứt trên mặt đất bị khô hạn.

Trông ông ta giống như một bộ xác ướp đã bị rút khô nước, chỉ còn lại cặp mắt xanh thẳm tựa như hồ nước trên cánh đồng băng, lóe lên thứ ánh sáng lạ lùng dưới ánh mặt trời.

“Tôi muốn đưa người phụ nữ này đi”, người đàn ông nói.

“Sư phụ, người phụ nữ này là con hiến tặng cho người, con xin thề, con chưa từng chạm vào cô ta. Nếu như người cần thì con sẽ hiến tặng cả cô ả này cho người!”

Tôn Trường Hải đẩy Ngũ Ngọc Xuân về phía trước.

“Con cho rằng Lữ Hiển ta là hạng háo sắc hay sao?”, đôi mắt sắc như dao của người đàn ông già nua nhìn về phía Tôn Trường Hải.

“Sư phụ!”, Tôn Trường Hải giật mình, cúi đầu: “Con sai rồi”.

“Từ trước tới nay, con chưa từng đúng”, Lữ Hiển thôi không nhìn nữa: “Từ nhỏ con đã cực kỳ thông minh nhưng cũng chính vì quá thông minh nên con không lĩnh ngộ được chân lý của Tát Mãn, càng không thể được Chân Thần chiếu cố!”

“Vâng”, Tôn Trường Hải chấp nhận lời phê bình, tuy tỏ vẻ hổ thẹn nhưng trong lòng lại không phục.

“Ta phải đi đây, ta sẽ đưa người phụ nữ trong phòng theo”, Lữ Hiển nói.

Tôn Trường Hải sững sờ, giật mình hỏi: “Sư phụ không giúp con báo thù ư?”

“Báo thù? Nếu không phải vì đồ của nhà họ Lý thì ta đâu buồn tới nơi này. Con và Tần Thụ Nghĩa mất nhiều thời gian như vậy vẫn không giải quyết được, ta rất thất vọng. Có điều bây giờ có chuyện quan trọng hơn chuyện đó”.

“Chuyện quan trọng hơn ư?”, Tôn Trường Hải ngơ ngác.

“Ở trên thảo nguyên, ta nghe thấy tiếng thần kêu gọi, nữ thần Ô Mộc Thiếp của chúng ta sẽ tỉnh lại. Ta đã chuẩn bị xong nghi thức tế trời ở Mạc Bắc, chỉ còn thiếu tế phẩm để hiến tặng”.

“Tế phẩm gì ạ?”

“Một sinh mệnh có thể giao tiếp được với thần”, Lữ Hiển nói: “Vốn dĩ ta muốn tìm Lý Dục Thần, nhưng hiện tại ta phát hiện ra trong người cô gái này cũng có dòng máu có thể khiến thần thức tỉnh. Ta muốn dùng máu của cô ta để tế trời, dùng linh hồn của cô ta để đánh thức nữ thần Ô Mộc Thiếp vĩ đại của chúng ta”.

“Ô Mộc Thiếp...”

Lúc nghe thấy cái tên này, Tôn Trường Hải rùng mình như thể chỉ mới nghe tên thôi đã khiến ông ta nhận ra bản thân nhỏ bé nhường nào.

Đó là sự khác biệt giữa người và thần.

“Sư phụ, vậy con thì sao?”, Tôn Trường Hải hỏi.

“Hoặc là con đi theo ta, hoặc là ở lại đây, tiếp tục ôm mối hận thù của con”, Lữ Hiển nói.

“Con...”

Tôn Trường Hải hiểu rõ rằng nếu không được sư phụ giúp đỡ thì ông ta hoàn toàn không thể báo thù thành công.

Ông ta quỳ mọp xuống: “Con, con đi với người!”

Lữ Hiển gật đầu, bỗng nhiên nói với đống đá lộn xộn bên cạnh: “Ra đây đi”.

Một luồng khói vàng bốc lên từ đống đá, hóa thành hình người mặc quan phục cổ đại, đội chiếc mũ giữ ấm, cầm cây phất trần trong tay. Mặt người này bóng lưỡng như bôi sáp, trông giống như pho tượng thần thổ địa trong ngôi miếu kia chuồn ra đây .

“Khụ khụ... Chuyện là, để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là thần thổ địa ở đây, ông lừa bán phụ nữ trên địa bàn của tôi, vi phạm điều lệ quản lý thành hoàng, giờ tôi sẽ phạt ông hai ngàn, tạm giữ hành chính mười lăm ngày”.
Chương 957: Hoàng Đại Sơn bị tóm

Tôn Trường Hải giật mình, không biết tên này ở đâu ra.

Mặc dù ông ta bị hủy đạo cơ do linh xà bị giết nhưng vẫn còn tu vi căn bản, tên này trốn trong đống đá, vậy mà ông ta không hề hay biết gì.

Hơn nữa trông kẻ này người không ra người, ma không ra ma, ông ta có thật là thần thổ địa không vậy?

Phạt hai ngàn, tạm giữ mười lăm ngày là cái quỷ gì?

Lữ Hiển cười gằn một tiếng: “Haha, chỉ là một con chồn tinh thối thôi mà cũng dám giả mạo thần tiên!”

Hoàng Đại Sơn bị đối phương nhìn thấu, biết người này khá có bản lĩnh nên không dám khinh thường.

Vốn ông ta thấy Lâm Mộng Đình không gặp chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng nên định câu giờ, chờ Lý Dục Thần tới.

Nhưng bây giờ chẳng những ông ta bị phát hiện mà còn bị nhìn thấu thân phận, cho nên đành phải bất chấp tất cả.

“Ông đã biết bản đại tiên tôi tới đây, sao không bày rượu ngon, thịt ngon ra mời?”, Hoàng Đại Sơn cầm cây phất trần giả vờ giả vịt, thực ra trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công.

“Lũ triết Siberia trên núi không thể có thành tựu như mi được, mi ở đâu tới đây?”

“Haha, rõ ràng là bản đại tiên đang hỏi ông, ông lại hỏi ngược lại tôi, sao lại có thể mất lịch sự như vậy được?”

Lữ Hiển không nổi giận, đáp: “Thấy tu vi của mi không thấp, đã sắp tới giai đoạn hóa hình nhập đạo, ta cho mi một cơ hội đi theo ta tới Mạc Bắc, chờ ta khai đàn làm lễ tế, nữ thần Ô Mộc Thiếp thức tỉnh, ta sẽ cho mi được hầu hạ thần, xưng thánh trước mặt mọi người, lập miếu thờ, trở thành một vị thần đích thực của một vùng đất, mi thấy sao?”

“Hứ!”, Hoàng Đại Sơn nhổ nước bọt: “Mạnh miệng gớm! Ả nữ thần bỏ đi nhà ông thì có tài cán gì mà bắt tôi phải hầu hạ bà ta? Lập miếu ấy à, ông nghĩ tôi thèm chắc? Tôi đã được lập miếu thờ từ tám trăm năm trước rồi, miếu của tôi có người thờ phụng, có tiền phúng, có đèn nhang, ai thèm đi theo ông tới cái chỗ cứt chim cũng không có đó chứ”.

Lữ Hiển thấy Hoàng Đại Sơn thóa mạ nữ thần, những nếp nhăn chằng chịt trên khuôn mặt lập tức tỏa ra sát khí, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì mi chỉ có thể tu hành đến đây thôi. Thật đáng tiếc, loài triết nhà mi từ lúc có linh trí cho tới khi có tu vi có nhanh cũng phải mất hai, ba trăm năm nhỉ”.

Hoàng Đại Sơn biết đối phương sắp sửa ra tay nên không dám lơ là, vừa sẵn sàng đón địch vừa cười hì hì nói:

“Ông biết tôi đã mấy trăm tuổi rồi, sao còn không mau gọi tôi là ông nội đi! Xem lối ăn mặc của ông cũng không khác tên vu sư quỷ quái trong ổ ăn mày lần trước là bao, vừa khéo, ông hãy xuống dưới đó với tên kia đi”.

Tôn Trường Hải nghe xong, giật mình nhìn Hoàng Đại Sơn, cả giận nói: “Hóa ra chính ông là người giết Bayar!”

Hoàng Đại Sơn cười hì hì nói: “Là ông đây giết đấy, làm gì nhau?”

Tôn Trường Hải giận dữ nhưng không dám đánh Hoàng Đại Sơn. Bayar là sư huynh của ông ta, cũng là vu sư Tát Mãn chân chính, mạnh hơn hạng gà mờ như ông ta không phải chỉ đôi chút.

“Tự đâm đầu vào chỗ chết!”

Hai tay Lữ Hiển bấm niệm pháp quyết, thổi một hơi về phía Hoàng Đại Sơn, mặt đất bỗng bốc lên gió lớn, cuốn quanh Hoàng Đại Sơn.

Hoàng Đại Sơn bị gió xoáy bao vây, nhất thời không thở được. Cơn gió này rất mạnh. Với pháp lực của ông ta thì không thể phá được nó. Ông ta đành nín thở, quay mòng mòng vài vòng, lựa hướng gió, định bụng thoát ra khỏi cơn gió xoáy này.

Nhưng Lữ Hiển đâu đời nào cho ông ta cơ hội thoát thân, liên tục thổi thêm, gió càng ngày càng mạnh, bán kính cơn gió xoáy cũng càng ngày càng lớn.

Hoàng Đại Sơn vốn định xoay vòng vòng để tìm chỗ thoát thân, kết quả càng xoay càng nhanh, không dừng lại được.

Trong lòng ông ta thầm than hỏng rồi, lão già này mạnh hơn Bayar nhiều. Nếu cậu Lý không tới thì chắc chắn ông ta không thể đánh lại được đối phương.

Ông ta phẩy cây phất trần, muôn vàn sợi phất trần chui ra ngoài qua khe hở của những cơn gió, bắn về phía Lữ Hiển.

Lữ Hiển cười khẩy, nói: “Chỉ có mấy cọng đuôi sói mà cũng dám lấy ra cho mất mặt!”

Hai tay ông ta rung lên, vòng tay và chuỗi hạt đeo trên cổ tay phát ra một chuỗi tiếng vang lanh canh.

Những sợi phất trần kia bị quấn lại.

Thân thể Hoàng Đại Sơn vẫn còn đang xoay tròn trong gió, lông đuôi lại bị quấn lại, đành phải kéo mạnh một cái, hòng giật lông đuôi về.

Nhưng không biết trên cổ tay Lữ Hiển có gì mà lông đuôi lại bị quấn rất chặt, không thể giật ra được, trái lại, khi thân thể của ông ta xoay tròn, chiếc đuôi cùng tự quấn chặt vào người.

Lữ Hiển quát khẽ một tiếng: “Ra đi!”

Hai tay ông ta kéo về phía sau, Hoàng Đại Sơn bị lôi ra khỏi cơn gió, lộn mấy trăm vòng trên không rồi ngã “phịch” xuống đất, hình người biến mất, quay trở về hình dáng của một con hoàng thử lang.

Con hoàng thử lang bị chiếc đuôi của chính nó trói lại, lăn lông lốc trên dốc núi, xóc nảy trên đống đá lởm chởm, cuối cùng “huỵch” một tiếng, đâm vào bức tường thành đổ nát.

Lữ Hiển vẫy tay, thân thể Hoàng Đại Sơn lại bay lên, rơi vào tay Lữ Hiển.

Lữ Hiển túm da gáy Hoàng Đại Sơn, cười hỏi: “Thế nào, đã phục chưa? Có muốn đi theo ta không?”

Hoàng Đại Sơn rụt cổ lại, vùng vẫy giữa không trung mấy lần, thấy không ích gì bèn nói: “Được rồi, được rồi, ông già, coi như ông lợi hại, ông thả tôi xuống, tôi đi theo ông tới bái ả nữ thần bỏ đi kia là được chứ gì”.

Tôn Trường Hải cả giận: “Ông dám nhục mạ sư phụ tôi, nhục mạ nữ thần Ô Mộc Thiếp, tôi làm thịt ông!”

Hoàng Đại Sơn trừng mắt: “Ông dám! Sư phụ ông nói tôi là người hầu thân cận của nữ thần, sau này sẽ được lập miếu thờ, ông là cái thá gì chứ, ông mà làm thịt tôi, nữ thần sẽ không vui!”

“Sư phụ!”, Tôn Trường Hải phẫn nộ ra mặt nhưng ở trước mặt sư tôn, ông ta không dám làm bừa.

Lữ Hiển nói: “Một con chồn thối thôi mà, cứ kệ nó nói bậy đi, con chấp nó làm gì! Từ dạo mười mấy năm trước, khi sư thúc của con mất, thần vẫn luôn thiếu người hầu hạ lâu dài. Tu vi của con chồn thối này cũng được, mạnh hơn đám sư huynh đệ các con nhiều. Để nó hầu hạ thì không còn gì hợp hơn”.
Chương 958: Hoàng Đại Sơn đứt đuôi

“Nó là yêu, sao có thể so với sư thúc được chứ”, Tôn Trường Hải nói.

“Ôi...”, Lữ Hiển thở dài: “Sư thúc của con canh giữ ở Mạc Bắc lâu ngày, chuyên tâm hầu hạ thần, không ngờ lại bị nhận nhầm là ta rồi giết chết. Bọn họ không nghĩ thử xem, nếu là ta thật thì sao bọn họ có thể thành công chứ?”

“Này, các người đừng chỉ mải nói chuyện phiếm như vậy, mau bỏ tôi xuống trước đã!”, Hoàng Đại Sơn kêu lên.

“Buông thì buông, mi cũng không trốn nổi đâu”, Lữ Hiển vứt Hoàng Đại Sơn xuống đất.

Hoàng Đại Sơn lăn lông lốc mấy vòng, nút thắt ở đuôi tuột ra, cơ thể thoát ra được: “Được được được, hôm nay tôi sảy chân rơi vào tay ông thì đành nghe ông vậy, sau này tôi sẽ ở lại trong miếu, không đi ra ngoài”.

“Yên tâm, chờ nữ thần tỉnh lại, mi hầu hạ chu đáo thì đương nhiên sẽ có thần vị”, Lữ Hiển nói.

“Xem ra ông già nhà ông là người tốt, vậy để tôi tặng ông một món quà”, Hoàng Đại Sơn bái Lữ Hiển một cái như thể vật nuôi trong nhà chúc tết, vừa chắp tay lại vừa vẫy đuôi.

Cơ thể lắc lư mấy lượt, đột nhiên Hoàng Đại Sơn chổng mông lên, đánh một quả rắm thật to.

Khói vàng lập tức ngập tràn, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

Trong vòng một trăm thước xung quanh nơi này, cây cối và hoa cỏ lập tức héo rũ.

Tôn Trường Hải cảm thấy buồn nôn, mắt hoa lên, không nhìn thấy gì hết.

Lữ Hiển phẩy hai tay, miệng niệm chú gọi gió tới thổi tan khó vàng.

Tới khi nhìn lại thì không còn thấy tăm hơi Hoàng Đại Sơn đâu nữa.

Lữ Hiển túm một đoạn đuôi hoàng thử lang trong tay, nói: “Đúng là đã xem thường nó rồi! Không ngờ ở nơi quan trọng như thủ đô mà lại có một yêu vật có đạo hạnh cao như vậy!”

Tôn Trường Hải mê man một lúc lâu mới tỉnh lại, thấy Hoàng Đại Sơn đã chạy mất, ông ta rầu rĩ nói: “Chắc chắn nó là do nhà họ Lý nuôi, tiếc là đã chạy mất rồi!”

“Nó chạy không xa đâu”, Lữ Hiển giơ đoạn đuôi chuột trong tay lên: “Mấy trăm năm đạo hạnh của con triết yêu này nằm ở trong cái đuôi này hết, giờ đuôi bị đứt, tu vi bị giảm quá nửa”.

Lữ Hiển ngẩng đầu, nhìn mặt trời trên trời.

“Sắp tới giờ rồi, người bên phía Mạc Bắc đang đợi ta khai đàn tế thần. Con hoàng yêu này không chạy xa được đâu, chắc là đang trốn ở gần đây để trị thương, dưỡng khí. Trường Hải, con đi tìm nó rồi bắt nó đem về Mạc Bắc, ta đi trước đây”.

Nói rồi, ông ta giơ cánh tay lên, chiếc chuông trên cổ tay reo lên, mặt đất bỗng bốc lên một làn khói đen chui vào trong ngôi nhà đất, cuốn lấy Lâm Mộng Đình rồi cuốn lấy ông ta, thong thả bay lên trời, hóa thành một đám mây đen bay về phương bắc.

Trong lòng Tôn Trường Hải bất mãn nhưng không làm gì được. Ông ta vốn mời Lữ Hiển tới để báo thù, kế hoạch được thực hiện từng bước một rất thuận lợi.

Ngũ Ngọc Xuân là lá bài ẩn mà ông ta đã chuẩn bị sẵn ngay từ đầu, ngay cả Tần Thụ Nghĩa cũng không hề hay biết. Vốn ông ta định dùng lá bài này để đề phòng lỡ như, không ngờ cuối cùng lại phải dùng tới nó thật.

Tiếc là ông ta đã đánh giá thấp thực lực của Lý Dục Thần. Tần môn bị diệt, chính ông ta cũng không còn tồn tại, những sắp xếp trong quá khứ cũng không còn ý nghĩa vốn có. Hiện tại ông ta chỉ muốn báo thù, giết hết người nhà họ Lý.

Nhưng Lữ Hiển lại đột nhiên đổi ý, nói rằng trong máu của Lâm Mộng Đình có ma khí ngoại vực, có thể dùng để tế thiên thần, đánh thức nữ thần Bạch Sơn Ô Mộc Thiếp.

Vậy là kế hoạch báo thù của Tôn Trường Hải đổ bể. Chỉ có một mình ông ta, đừng nói là Lý Dục Thần, ngay cả Vinh khoái đao và Vương tay sắt ông ta cũng không đánh lại nổi. Hơn nữa linh xà bị giết, đạo cơ bị hủy, lại gãy mất một cánh tay, hiện tại e là ngay cả tên bảo vệ của nhà họ Lý ông ta cũng không đánh thắng nổi.

Nghĩ đến chuyện Lữ Hiển bảo ông ta đi bắt con chuột hoang yêu kia là ông ta lại thấy nhức đầu.

Lẽ nào con vật này bị đứt đuôi là sẽ mất đi sức chiến đấu hay sao? Không nói tới những chuyện khác, chỉ dựa vào chiêu đánh rắm vừa rồi của nó, nếu không nhờ Lữ Hiển ra tay thì ông ta đã bị chết vì khói rồi!

Tôn Trường Hải không định mạo hiểm, chỉ cần quay về nói là không tìm thấy là được. Dù sao ông ta cũng không báo thù được nữa, quay về Mạc Bắc, chờ sư phụ hoàn thành đại lễ tế thần đã rồi tính tiếp.

Ông nhìn về phía Ngũ Ngọc Xuân ở bên cạnh.

Ngũ Ngọc Xuân bị sặc hơi rắm của Hoàng Đại Sơn đã ngất xỉu.

Tôn Trường Hải nhìn thấy cô ta là lại thấy bực mình. Nếu không phải tại cô ta không nghe lời thì hiện tại người nhà họ Lý đã chết rồi. Cho dù tạm thời không giết được Lý Dục Thần nhưng giết được Vinh khoái đao và Vương tay sắt thì coi như cũng hả dạ.

“Con điếm thúi, để xem tao băm vằm mày ra!”

Tôn Trường Hải lật ngược bàn tay lên, trong tay xuất hiện một con dao nhọn, định ra tay với Ngũ Ngọc Xuân.

Bỗng nhiên có người nói: “Này, nếu ông chém cô ấy thì tính chất sự việc sẽ thay đổi đó. Tội của ông từ lừa bán phụ nữ, trẻ em sẽ thành cố ý giết người, khung hình phạt của tội này cũng khác đó!”

Tôn Trường Hải quay người lại, trông thấy con hoàng thử lang ngồi xổm trên đống đá ngổn ngang, vì không có đuôi nên trông khá hài hước.

“Ờm, để ta nghĩ xem nào…”, Hoàng Đại Sơn ngồi xổm ở đó, chân trước chống má ra vẻ suy tư: “Tội cố ý giết người sẽ bị phán tội tử hình, tội lừa bán phụ nữ, trẻ em thì nhẹ hơn một chút, chỉ bị giáng xuống tầng địa ngục thứ mười bảy thôi”.

“Tại sao lại là tầng mười bảy?”

“À, vì tầng mười tám hết chỗ rồi! Bố ông, ông nội ông, ông nội của ông nội, ông nội của ông nội của ông nội ông… Tóm lại là tổ tông mười tám đời nhà ông đều đã ở đó rồi. Tại nhà ông mà giá phòng ở tầng địa ngục thứ mười tám tăng lên rõ cao. Ôi chao, tầng mười bảy tốt hơn nhiều, mua nhà còn được tặng kèm suối dầu nóng, độ nóng đảm bảo đạt tới nhiệt độ sôi…”

Tôn Trường Hải nghe vậy mới biết mình mắc lỡm Hoàng Đại Sơn, con chồn thối này chẳng những rắm thối mà miệng cũng rất cay độc.

“Hoàng yêu thối, dám trêu chọc tao, để xem tao có làm thịt, rút gân, lột da mày không!”, Tôn Trường Hải nổi giận quát lên một tiếng, xách dao xông tới.

Hoàng Đại Sơn rụt cổ lại, “ối” lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Chương 959: Trả lại gấp mười lần

Vừa chạy vừa hét: "Đến đây nào, Đại Vương, tới bắt thiếp đi!"

Hoàng Đại Sơn bị chặt đứt đuôi, trong chốc lát không thể khôi phục được nguyên khí, mất đi pháp lực, chỉ có thể nhảy lung tung giữa những tảng đá. Cũng may là thân hình ông ta nhỏ, nhanh nhẹn và rất linh hoạt, mà Tôn Trường Hải bị thương nặng, công lực còn chưa được một phần mười.

Tận dụng lợi thế địa hình, Hoàng Đại Sơn chạy tới chạy lui, trong lúc nhất thời Tôn Trường Hải cũng không bắt được ông ta.

"Hahaha, ông không bắt được tôi! Ông không thể bắt được tôi!"

Hoàng Đại Sơn sang trái sang phải, lộn người về phía trước, nhảy về phía sau, đúng lúc ông ta đang hét lên thì đột nhiên ‘cạch’ một tiếng, chân sau mắc kẹt trong một khe đá, không thể rút ra được.

"Ôi ôi, xong đời!"

Hoàng Đại Sơn quay người, đưa tay về phía Tôn Trường Hải đang đuổi theo ông ta: "Chờ một chút!"

Tôn Trường Hải dừng lại, nghi hoặc nhìn ông ta.

"Chờ tôi rút chân ra, chúng ta lại chơi tiếp".

Hoàng Đại Sơn nói, dùng hai chân trước đẩy hòn đá, cố gắng rút hai chân sau ra, nhưng thử hai lần vẫn không được.

"Than ôi, sớm biết như vậy thì tôi đã giảm béo".

Tôn Trường Hải bước tới, nhét một cái túi lớn vào miệng Hoàng Đại Sơn.

"Ai chơi với ông!"

"Ai chơi với ông!"

"Mẹ nó, còn cái gì mà Đại Vương tới bắt thiếp đi! Mẹ nó tôi đánh chết ông!"

Tôn Trường Hải vừa mắng vừa liên tục tát vào mặt Hoàng Đại Sơn khiến con triết trông giống như một con chuột chũi.

"Dừng lại! Dừng lại! Tôi có chuyện muốn nói!"

"Dừng con mẹ ông, nếu không phải sư phụ bảo tôi đưa ông về Mạc Bắc, mẹ nó tôi đã lột da rút gân của ông rồi!"

Tôn Trường Hải vẫn không ngừng tát hết cái này đến cái khác.

Cũng may Hoàng Đại Sơn đã tu luyện mấy trăm năm, da dày thịt béo nên khả năng chống chọi đánh đập rất tốt. Mặc dù như vậy, ông ta cũng bị đánh đến mức không thể nói được.

"Này này, sao ông lại không có tinh thần thượng võ như vậy? Tôi có chuyện muốn nói!"

"Được, ông nói đi, để tôi xem ông có thể nói gì?"

Tôn Trường Hải cũng đánh mệt rồi nên dừng lại, dứt khoát ngồi xuống đất, đối mặt với Hoàng Đại Sơn.

Hoàng Đại Sơn nhếch miệng cười, khuôn mặt sưng tấy thay đổi, giống như một con gấu trúc màu vàng.

“Vừa rồi ông đánh tôi bao nhiêu cái?”

"Không nhớ rõ".

"Ông không nhớ nhưng tôi nhớ, một trăm ba mươi mốt cái. Ông chỉ còn một bàn tay, không mệt à? Nếu đánh gãy nó, bạn gái duy nhất của ông cũng không còn nữa, sau này ông sẽ sống như thế nào?"

Tôn Trường Hải nhìn thoáng qua tay mình, phải rất lâu mới kịp phản ứng, tức giận nói: "Mẹ nó, tên yêu quái vàng xấu xa, ông thật sự cho rằng tôi không dám giết ông sao?"

Hoàng Đại Sơn cười nói: "Tôi biết ông dám, nhưng ông không có cơ hội. Điều ông phải nghĩ bây giờ không phải là giết tôi, mà là làm sao có thể chịu đựng được sự trả thù tiếp theo của tôi. Ông đánh tôi một trăm ba mươi mốt cái, ta nhất định sẽ trả lại gấp mười lần, chính là một nghìn ba trăm mười cái”.

"Yêu quái vàng, ông đang nói cái gì, sắp chết đến nơi rồi còn mơ đẹp!"

"Đây không phải mộng, đây là hiện thực. Ông không biết có câu nói ra ngoài làm chuyện xấu luôn phải trả lại sao? Nhìn phía sau ông đi".

Tôn Trường Hải sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Lý Dục Thần đứng phía sau ông ta, đầu bút giống như một thanh kiếm giết người.

Hoàng Đại Sơn bị mất đuôi, mất năng lực biến hóa không biến được thành hình dạng con người nên không có tay, chỉ có móng vuốt.

Ông ta dùng móng vuốt cào Tôn Trường Hải một nghìn ba trăm cái.

Vừa cào vừa kêu chi chi.

Cứ cào xong mấy chục cái, ông ta lại dừng lại hít một hơi, nhân tiện hỏi Tôn Trường Hải một câu.

Một nghìn ba trăm cái, hơn hai mươi lần dừng giữa chừng, hỏi Tôn Trường Hải hơn hai mươi câu hỏi, hỏi hết tất cả những gì Tôn Trường Hải biết.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Tôn Trường Hải đã bị cào thành một người đầy máu, da thịt trên người gần như đều nát vụn, toàn thân giống như một con khỉ máu bị lột da.

Lý Dục Thần đứng ở bên cạnh, không nói một lời.

Những điều nên hỏi, Hoàng Đại Sơn đều đã hỏi giúp rồi.

Điều chắc chắn bây giờ là Lâm Mộng Đình tạm thời an toàn, bị Lữ Hiển mang đến Mạc Bắc tế thần.

Lữ Hiển này chính là một trong năm Ngũ Sứ Ma Môn. Mười mấy năm trước, người bị ông nội Hữu Toàn và Châu Khiếu Uyên cùng giết chết là anh trai của Lữ Hiển, tên là Lữ Vọng.

Đáng tiếc Tôn Trường Hải không biết vị trí cụ thể của tế đàn, cho nên tương đối phiền phức, Lý Dục Thần đành phải tự đi tìm.

Lữ Hiển bay lên trời rời đi, không thể lần theo dấu vết hơi thở này.

Cũng may đã biết là Mạc Bắc, sau khi đến Mạc Bắc, thu hẹp phạm vi, Lý Dục Thần vẫn có hai manh mối để lần theo, một là ma huyết Lâm Mạn Khanh bị nhiễm của anh, anh chỉ cần kích hoạt khí Thiên Ma là có thể sản sinh ra cảm ứng nhất định. Thứ hai là cái đuôi của Hoàng Đại Sơn bị Lữ Hiển mang đi.

Điều quan trong nhất trong tu vi của Hoàng Đại Sơn chính là cái đuôi kia. Đuôi chuột yêu vàng hàng trăm năm tuổi cũng là nguyên liệu rất tốt để chế tạo pháp khí, đặc biệt là đạo Tát Mãn, rất thích loại đồ vật của linh yêu này.

Nhưng không biết là do Lữ Hiển đã quên hay là căn bản không để ý, yêu khí của cái đuôi chuột này rất mạnh, mỗi sợi lông đều dính đầy mùi đặc trưng của Hoàng Đại Sơn. Khi anh ta bay lên trời, mùi hương không thể theo dõi được, nhưng chỉ cần ông ta đi dưới mặt đất, mùi hương sẽ lưu lại trên đường.
Chương 960: Hiến tế

Tuy nhiên, Lữ Hiển có thể bay lên trời, chứng minh ông ta cũng ở cảnh giới Tiên Thiên. Tát Mãn thuộc Vu đạo, căn cứ của họ chắc chắn ở Mạc Bắc, không biết có bao nhiêu người, Lữ Hiển lại có phải là Vu sư mạnh nhất trong đó hay không?

Lý Dục Thần lấy một viên thuốc ra, đút cho Hoàng Đại Sơn, nói: “Cho ông uống thuốc này hơi sớm, có hơi lãng phí, nhưng đuôi của ông đã bị chặt đứt, coi như là bồi thường cho ông. Sau khi ăn xong, ông có thể tạm thời khôi phục năm phần pháp lực, sau khi trở về hãy dưỡng thương cho tốt, đợi tôi tìm lại cái đuôi của ông về, gắn lên cho ông".

"Thật sự có thể nối lại được sao?", Hoàng Đại Sơn vốn đã từ bỏ hy vọng, nhưng nghe Lý Dục Thần nói như vậy, trong lòng đột nhiên vui mừng.

“Chỉ cần bọn họ không hầm ăn là được”, Lý Dục Thần nói.

Hoàng Đại Sơn bỗng nhiên lại lo lắng, lẩm bẩm: “Xong rồi xong rồi, thịt của tôi thơm như vậy, bọn họ nhất định sẽ hầm ăn. Nghe nói ở Mạc Bắc lạnh lắm, người ở đó thích ăn thịt, còn đặc biệt thích ăn đuôi!"

"Cậu chủ, cậu nhất định phải cứu cái đuôi của tôi! Đương nhiên, cứu phu nhân trước quan trọng hơn. Nếu không tới kịp, vậy đuôi của tôi cứ để người ta ăn đi".

Lý Dục Thần lắc đầu, mùi vị cái đuôi kia của Hoàng Đại Sơn, anh không tưởng tượng nổi ai có thể ăn được nó.

"Được, tôi đi đây".

"Đợi đã, cậu chủ, chúng ta nên làm gì với hai người họ bây giờ?", Hoàng Đại Sơn hỏi, chỉ vào Tôn Trường Hải máu thịt lẫn lộn và Ngũ Ngọc Xuân đang bất tỉnh.

Lý Dục Thần nhìn bọn họ một cái, nói: "Đưa về nhà họ Lý, giao cho Lý A Tứ".

Nói xong, anh cầm kiếm đứng dậy và bay về phía bắc.

Hoàng Đại Sơn nhìn phương hướng Lý Dục Thần biến mất, không khỏi xúc động nói: “Tuy cậu chủ bay không đẹp bằng phu nhân, nhưng lại thật nhanh! Khi nào mình mới có thể bay lên trời chui xuống đất đây?”

"Ôi, ông trời thật bất công! Cậu chủ mới chỉ hai mươi tuổi, năm đó phu nhân cũng rất trẻ, bọn họ đều có thể bay được rồi. Mình cũng xem như là một trong những người giỏi nhất trong loài triết, sao tu luyện mấy trăm năm mà còn không thể hóa hình được? May mắn mình đẹp trai…”

Ông ta sờ lên mặt mình, mới phát hiện đã sưng tấy như gấu trúc, một luồng lửa giận trong lòng bùng lên, quay người đi tới trước mặt Tôn Trường Hải.

"Có biết thế nào là mười tám tầng địa ngục không, tôi nói cho ông biết, có cắt lưỡi, rút gân, chảo dầu, phanh thân, núi đao, biển lửa..."

Hoàng Đại Sơn vừa nói vừa đếm móng vuốt.

"...Ôi, hình như tôi không nhớ rõ, nhưng tầng mười bảy thì tôi biết, không phải bị ông bị phán xuống tầng mười bảy địa ngục sao? Ông chắc chắn sẽ phải nếm thử mười sáu tầng đầu tiên trước, cuối cùng là tầng thứ mười bảy, được mệnh danh là địa ngục giòi bọ!"

Toàn thân Tôn Trường Hải máu thịt lẫn lộn, không còn một mảnh da nguyên vẹn, duy nhất đôi mắt còn tính là sạch sẽ nguyên vẹn lộ ra vẻ sợ hãi tột độ.

Ông ta dùng âm thanh khàn đặc tắc nghẽn đầy máu trong cổ họng, gầm lên: "Giết tôi đi, cầu xin ông!"



Một đài cao thật lớn được xây dựng trên cánh đồng hoang vu mênh mông bất tận.

Bên ngoài đài cao dựng những phướn thú ở phía Tây, trên mỗi mặt lá cờ đều được thêu đầy các kí hiện động vật và vu chú, phấp phới trong không trung như những lá cờ.

Chính giữa đài cao có một cây cột to đến mức phải hai người mới có thể ôm hết, cao tới hơn mười thước.

Trên đỉnh cột có một người phụ nữ bị trói.

Người phụ nữ này chính là Lâm Mộng Đình.

Mấy Vu sư mặc da thú, đầu gắn lông chim, cổ treo đầy các loại xương thú và răng động vật đang ngồi xung quanh đài cao, niệm chú.

Bên ngoài đài cao có rất nhiều người cũng mặc da thú và bôi thuốc màu trên mặt, nhưng đầu không có lông chim, trang sức trên cổ và cổ tay cũng không có nhiều như những Vu sư kia.

Bọn xếp thành vòng tròn, tạo thành một rào chắn bằng người để đảm bảo có đủ không gian xung quanh đài cao.

Bên ngoài, người xem đông nghịt.

Những người này đều là tín đồ Tát Mãn, có người là cư dân gần đó, cũng có người từ nơi xa xôi đến chỉ để chứng kiến kì tích vĩ đại lúc này.

Mọi người đều nghe nói, thảo nguyên truyền đến tiếng Thần gọi. Nữ thần không gì không làm được trong truyền thuyết kia, tổ sư của Vu tộc, sắp thức tỉnh.

Nhóm Vu sư sẽ tổ chức lễ cúng tại đây để hiến tế thiên thần.

Tề đàn truyền đến những tiếng chú ngũ giống như tiếng gió rít, bay bổng trên cánh đồng hoang vu.

Mọi người ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ bị trói vào cây cột thiêng phía cao kia.

Nghe nói, người phụ nữ này được mang về từ Trung Nguyên, cơ thể chảy dòng máu của ác ma, dùng máu của cô có thể thức tỉnh ý chí của Thần.

Cách đây rất lâu, ác ma đi xuống nhân gian, vị nữ thần - tổ sư của Vu tộc kia đã dẫn dắt tất cả người trong tộc chiến đấu với ác ma.

Máu tươi nhuộm đỏ cả rừng cây và đồng ruộng, máu ác ma chảy tới nơi nào, nơi đó không có lương thực, trái cây nào có thể mọc lên được, chỉ có cỏ dại sinh trưởng tốt.

Cuối cùng ác mã cũng bị đánh bại, nhưng nữ thần cũng đã chìm vào giấc ngủ kể từ đó.

Truyền thuyết kể rằng, vào ngày Thần thức tỉnh, núi băng sẽ tan chảy, những dòng suối trong vắt sẽ chảy qua sa mạc và hoa tươi sẽ nở khắp vùng hoang dã.

Những người thờ Thần đều muốn theo Thần đến một thế giới mới tươi đẹp. Con cháu của bọn họ cũng sẽ sống trong non xanh nước biếc.

Hai người Vu tộc mang một cái thùng lớn lên tế đàn, đổ dầu trong thùng qua một lỗ trên chiếc cột chọc trời rồi châm lửa.

“Ầm” một tiếng, ngọn lửa bùng lên, cháy dọc theo cây cột và nhanh chóng cháy tới người phụ nữ bị trói vào cây cột.

Người phụ nữ trong ngọn lửa có vẻ cực kỳ đau đớn.

Âm thanh của thần chú Tây Chu càng ngày càng vang dội, vang tận mây xanh.

Trên bầu trời, một bóng người xuất hiện.

Người này cũng ăn mặc như Vu sư, trên người và trên tay mang càng nhiều trang sức.

Ông ta dẫm lên mây, nhảy điệu nhảy của Thần trên bầu trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK