Dựa theo lời của Lục Kính Sơn thì đảo Cửu Long có thể thực hiện hiện đại hoá, kết nối với thế giới, tất cả đều là công lao của nhà họ Lý. Tất cả những công trình trụ cột, bến cảng, bến tàu, vòng xuyến đường cái vân vân ở đây đều là do nhà họ Lý đầu tư xây dựng.
Thậm chí là những khu vực đang phát triển và du lịch sinh thái sau này thật ra cũng đều được thực hiện theo viễn cảnh quy hoạch mà Lý Thiên Sách làm ra lên đảo lúc trước, đồng thời cũng vẫn dùng tiền bạc của nhà họ Lý.
Theo Lục Kính Sơn, tất cả mọi thứ trên đảo, trừ đá ra thì những thứ khác đều là của nhà họ Lý.
Cho nên Lục Kính Sơn kiên trì muốn đưa đảo Cửu Long cho Lý Dục Thần, theo cách nói của ông ta thì là đảo về chủ cũ.
"Tôi đã sớm muốn làm chuyện này rồi", Lục Kính Sơn nói: "Nhiễm Lai có thể làm chứng cho tôi".
"Đúng thế", Kỷ Nhiễm Lai nói: "Từ rất lâu trước kia anh cả đã nói với tôi rồi. Đảo Cửu Long dựa vào nhà họ Lý để phát triển, mà mấy anh em chúng tôi đều không am hiểu kinh doanh, để nhà họ Lý quản lý là biện pháp tốt nhất. Chúng tôi có thể thoát thân, dân cư trên đảo cũng có thể sống tốt hơn, mà mặc dù đảo Cửu Long vắng vẻ, nhưng lại có ưu thế về vị trí ở ngoài biển, đối với nhà họ Lý mà nói cũng không phải không có giá trị. Đây là cục diện một hòn đá ném ba con chim".
"Đáng tiếc, hai mươi năm trước, nhà họ Lý đột nhiên không qua lại với đảo Cửu Long nữa. Ban đầu tôi còn tưởng rằng là chúng tôi đã làm sai điều gì, về sau nghe ngóng mới biết được, hóa ra nhà họ Lý gặp đại nạn..."
Lục Kính Sơn nhìn Lý Dục Thần, muốn nói lại thôi.
"Đúng vậy, năm đó tôi còn nhỏ, ông nội tôi đã đoán trước được biến cố nên đã sớm đưa tôi ra khỏi thủ đô, đến Nam Giang tránh thoát một kiếp. Lục sư huynh, ông biết được bao nhiêu về chuyện xảy ra với nhà họ Lý năm đó?", Lý Dục Thần có chút mong đợi hỏi.
Lục Kính Sơn lắc đầu thở dài: "Tôi từng thề sẽ ở trên hải đảo đến cuối đời, cả đời này sẽ không bước vào đất liền nữa, cũng là vì sợ tâm ma của mình sống lại. Cho nên tôi không tự mình đi điều tra. Chuyện về nhà họ Lý, tôi không hề biết đến. Bây giờ nếu không phải cậu đến đây, tôi còn tưởng rằng nhà họ Lý đã..."
Nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Lý Dục Thần, Lục Kính Sơn duỗi hai tay ra vỗ vỗ bả vai anh.
"Khoảng hai mươi Tiên Thiên, người số một trong khoảng thời gian năm trăm năm nay! Có một đứa cháu trai như cậu, tôi nghĩ ông nội cậu cũng có thể yên tâm nhắm mắt!"
Lý Dục Thần biết Lục Kính Sơn đang an ủi mình, mà nếu đã không có chút manh mối nào về chuyện của nhà họ Lý, anh cũng không nhắc đến nữa.
Mấy người ngồi uống trà nói chuyện phiếm.
Lý Dục Thần thỉnh thoảng sẽ nhắc đến chuyện ở Thiên Đô, Lục Kính Sơn đều nghe rất nghiêm túc, nhưng ông ta lại chưa từng chủ động mở miệng hỏi.
Khi biết được Lý Dục Thần muốn dựng lại nhà họ Lý, còn thành lập tập đoàn Kinh Lý, Lục Kính Sơn càng kiên định với quyết tâm trả lại đảo.
Kỷ Nhiễm Lai và Trữ Phượng Toàn đều ủng hộ quyết định này.
Lý Dục Thần không từ chối được, ngẫm nghĩ lại cũng thấy đây là ý trời, liền đồng ý.
Đương nhiên, Lục Kính Sơn cũng đưa ra điều kiện của mình, đó chính là sau khi nhà họ Lý trở thành chủ nhân mới, không được xua đuổi bất kỳ một người dân nào ra khỏi đảo, đồng thời phải để lại một phần tài sản cùng cổ phần cho dân cư trên đảo.
Đương nhiên Lý Dục Thần sẽ đồng ý, nhưng mà anh cũng yêu cầu ba người Lục Kính Sơn, Kỷ Nhiễm Lai, Trữ Phượng Toàn tiếp tục làm đảo chủ đảo Cửu Long, đồng thời cũng đồng ý ba người bọn họ đều có quyền quyết định với bất cứ chính sách nào của đảo Cửu Long.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Lục Kính Sơn lập tức mở hội nghị.
Đầu tiên là triệu tập đại biểu dân cư trên đảo, tuyên bố với mọi người là người của nhà họ Lý đã trở về, đảo Cửu Long về sau sẽ giao cho nhà họ Lý quản lý.
Dân cư trên đảo từ trước đến nay vẫn luôn tôn thờ, kính trọng Lục Kính Sơn. Ông ta đã lên tiếng, đương nhiên sẽ không có ai phản đối.
Những người già trên đảo đều biết, đảo Cửu Long dựa vào nhà họ Lý mới có được sự phồn vinh, không có nhà họ Lý sẽ không có bọn họ ngày hôm nay.
Lý Dục Thần trợ giúp bọn họ hàng phục hải yêu, giết James, báo thù cho những cô gái trên đảo bị hại, tất cả mọi người đều nhìn thấy, đương nhiên càng không có người không phục.
Ngưu Nhật Thiên chống trường xuống đất một cái, lớn tiếng nói: "Haha, tôi đã nói rồi, Lý Đại Tông Sư không phải người bình thường, lần này thì hay, về sau đảo Cửu Long chúng ta sẽ theo họ Lý!"
Có người cười nói: "Vậy có phải Ngưu Nhật Thiên ông cũng phải đổi thành Lý Nhật Thiên hay không?"
Đám người liền cười haha.
Sau đó Trữ Phượng Toàn lại tổ chức hội nghị cấp cao ở đảo bắc để tuyên bố chuyện này với đám người quản lý trên đảo.
Dân chúng trên đảo chất phác, bọn họ sẽ không tính toán mấy vấn đề như quyền tài sản gì đó, chỉ cần vẫn còn đất đai, vẫn còn nhà cửa, những thứ khác đều không phải là vấn đề, huống chi họ bọn đều thấy chuyện trả lại đảo là hợp tình hợp lý.
Nhưng đám quản lý trên đảo lại không nghĩ như vậy.
Đang yên đang lành, làm sao lại đột nhiên có thêm một nhà họ Lý xuất hiện?
Vốn dĩ chỉ có ba vị đảo chủ, đại đảo chủ thường xuyên bế quan, nhị đảo chủ cơ bản không quan tâm đến chuyện quản lý, chỉ để mỗi tam đảo chủ trông coi, quản lý trên đảo khá là lỏng lẻo, mức độ tự do của bọn họ rất cao, quyền lực cũng rất lớn.
Bây giờ đột nhiên lại có thêm nhà họ Lý đến, hơn nữa còn có quyền khống chế tuyệt đối với toàn đảo, điều này khiến bọn họ sao có thể chịu được?
Người đầu tiên đứng ra phản đối chính là giám đốc Yến Xương Dũng của tập đoàn Cảng Vụ, khu khai thác.
"Dựa vào cái gì? Khu khai thác Bắc Đảo có thể phát triển tới hôm nay, chúng tôi đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết? Bến cảng và bến tàu được xây dựng lên cũng tốn mồ hôi công sức của bao nhiêu người? Dựa vào cái gì mà chỉ mới nói một câu đã là của họ lý?"
Yến Xương Dũng dẫn đầu đám đồng minh quản lý cao cấp nói.
"Đảo Cửu Long là nhà họ Lý đầu tư phát triển, chúng ta cũng chỉ là người quản lý mà thôi", Trữ Phượng Toàn giải thích: "Hơn nữa đảo Cửu Long là của ba anh em chúng tôi hay là của nhà họ Lý thì cũng không ảnh hưởng gì đến mấy người mà. Cổ phần của mấy người hay số tiền hoa hồng của mấy người đều sẽ không thiếu đi một xu".
Chương 672: Nước cờ rung cây dọa khỉ này đúng là tuyệt diệu
"Không phải vấn đề về cổ phần và chia hoa hồng!", Yến Xương Dũng ngắt lời, nói: "Mà là vấn đề chúng tôi có được tôn trọng hay không! Đã đến thời đại nào rồi mà còn làm theo kiểu gia tộc hoàng triều như thế! Theo tôi thấy, đảo Cửu Long đã sớm có thể thành lập chính phủ tự trị, dân tuyển dân trị mà! Một cái cây ngọn cỏ trên đảo này đều là của toàn thể dân cư trên đảo, không phải của người nào hay là của gia tộc nào hết!"
Yến Xương Dũng hùng hồn dõng dạc nói, cứ như là đang chiến đấu cho dân chủ, đang tranh thủ quyền lợi cho toàn thể dân cư trên đảo vậy.
Điều này khiến Trữ Phượng Toàn rất mất mặt, đang muốn nổi giận, chợt nghe Lý Dục Thần nói:
"Tổng giám đốc Yến đúng không? Ông nói rất có lý. Hoàn toàn chính xác, một cái cây ngọn cỏ trên đảo Cửu Long này đều nên thuộc về toàn thể dân cư trên đảo. Mảnh đất này là căn cơ để dân cư trên đảo đặt chân, không ai có thể tước đoạt quyền lợi của bọn họ, không ai có thể cưỡng bức chiếm đất đai của bọn họ".
Lời của Lý Dục Thần khiến Trữ Phượng Toàn có chút ngạc nhiên, mà Yến Xương Dũng thì có mấy phần đắc ý, cong khóe miệng lên lộ ra một nụ cười lạnh không dễ phát hiện ra.
Lý Dục Thần mỉm cười, tiếp tục nói ra:
"Thế nhưng tổng giám đốc Yến, hình như ông đâu phải dân cư trên đảo này?"
Yến Xương Dũng sững sờ, sắc mặt thay đổi.
Ông ta còn chưa kịp nói chuyện, Lý Dục Thần đã trầm mặt xuống, nghiêm nghị nói: "Ở đây ai cũng có tư cách nói lời như vậy, chỉ có ông là không có!"
Dứt lời, anh đột nhiên khẽ vươn tay ra túm lấy Yến Xương Dũng ở phía đối diện bàn.
Yến Xương Dũng lơ lửng ở giữa không trung, hai chân vùng vẫy loạn xạ, đưa tay ôm lấy cổ họng, nhìn qua có vẻ vô cùng khó chịu.
Hành động của Lý Dục Thần khiến đám người ở đây đều giật nảy mình. Nhưng trong lòng mọi người lại càng thêm oán giận với hành vi bạo lực của anh.
Ngay cả Trữ Phượng Toàn cũng cảm thấy hành động này của Lý Dục Thần không ổn, dựa vào bạo lực để giải quyết vấn đề cũng không phải là kế lâu dài.
Nhưng Lý Dục Thần đã làm như vậy, Trữ Phượng Toàn cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể suy nghĩ ở trong lòng nên làm như thế nào để giải quyết giúp anh.
Lý Dục Thần khẽ động ngón tay, roẹt một tiếng, vạt áo trước ngực Yến Xương Dũng bị mở bung ra, một cái thập tự giá rơi ra từ bên trong, lắc lư qua lại trước ngực ông ta.
Trữ Phượng Toàn giật nảy cả mình, cả giận nói: "Ông là đồng bọn với đám quỷ Tây Dương kia?"
"Tôi... tôi chỉ là một tín đồ đạo Cơ Đốc bình thường thôi...", Yến Xương Dũng còn đang giảo biện.
Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng: "Tín đồ đạo Cơ Đốc bình thường sao? Như vậy nếu tôi phá hủy thập tự giá trên người ông, chắc hẳn ông sẽ không có việc gì đúng không?"
Nói rồi anh nhẹ nhàng buông tay, Yến Xương Dũng rơi xuống đất, mà thập tự giá của ông ta đã rơi vào trong tay Lý Dục Thần.
Yến Xương Dũng vô cùng khẩn trương, chỉ vào Lý Dục Thần, tức giận nói: "Tên ác ma này, nếu cậu hủy hoại thánh vật thì sẽ bị thần phạt!"
"Ồ? Vậy cứ để thần của ông đến trừng phạt tôi đi!"
Lý Dục Thần nắm chặt tay lại, nhìn qua có vẻ như muốn bẻ gãy thập tự giá.
Mà thập tự giá lại phản kháng, mặt trời ở chỗ giao nhau của chữ thập kia bỗng nhiên tỏa sáng.
Khuôn mặt Yến Xương Dũng vặn vẹo hẳn lên, cứ như muốn ăn thịt người, hung ác nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần, mà toàn bộ thân thể của ông ta cũng đang không ngừng run rẩy.
"Hừ, lộ nguyên hình ra rồi chứ gì! Thập tự giá này chính là công cụ duy nhất để mấy người liên hệ với thần, cũng là con đường để mấy người bán linh hồn. Nếu thập tự giá bị phá hủy, ông cũng sẽ chết, đúng không?"
Lý Dục Thần nắm chặt tay lại, ánh sáng tắt ngóm, thập tự giá cũng hóa thành tro tàn trong lòng bàn tay của anh.
Mà trên mặt Yến Xương Dũng lại lộ ra vẻ đau đớn, thân thể vặn vẹo một lát, bỗng nhiên nằm thẳng tắp bất động.
Yến Xương Dũng chết rồi, thi thể cứ nằm thẳng trong phòng họp như vậy.
Kiểu chết này quá mức rung động, đến mức đám người ở chỗ này đều kinh ngạc không nói ra lời.
Bây giờ Trữ Phượng Toàn mới biết Lý Dục Thần không phải muốn dựa vào bạo lực để thu phục người khác, mà là đã sớm phát hiện ra Yến Xương Dũng cũng là giáo đồ của Thái Dương Thánh Giáo.
Khó trách James giết hại phụ nữ trên đảo lại thuận lợi như vậy, sau đó lại che giấu kỹ đến thế, hóa ra là có Yến Xương Dũng trợ giúp. Nói không chừng Yến Xương Dũng cũng tham gia vào quá trình sát hại.
Yến Xương Dũng là người mới tới do Trữ Phượng Toàn tự mình khảo sát đưa lên trên đảo, Trữ Phượng Toàn cảm thấy vô cùng tự trách.
"Cậu Lý, là tôi điều tra không rõ, quản lý không nghiêm, là lỗi của tôi!"
"Không liên quan đến tam đảo chủ. Thủ đoạn của Thái Dương Thánh Giáo này quá mức quỷ dị, còn có mưu đồ làm loạn Hoa Hạ chúng ta, chúng ta phải giữ cảnh giác mọi lúc mọi nơi", Lý Dục Thần nói rồi đảo mắt một vòng: "Cũng không biết ở đây có còn đồng bọn của bọn họ hay không!"
Anh vừa thốt ra lời này, đám quản lý cấp cao tham gia cuộc họp đều bị dọa sợ.
Phó tổng quản lý dẫn đầu, cởi cúc áo ra để lộ lồng ngực đầy lông, vỗ ngực nói: "Mấy người nhìn đi, tôi không đeo thập tự giá! Từ trước đến nay tôi vẫn chưa bao giờ tin người phương tây, Thái Dương Giáo chó má gì đó không có liên quan gì đến tôi đâu!"
Những người khác cũng nhao nhao bắt chước.
Trong phút chốc, trong phòng họp xuất hiện một màn quỷ dị, đám quý ông quý bà vừa rồi còn mặc Âu phục đi giày da lịch sự lúc này đều cởi hết cúc áo để lộ ngực, xếp hàng dài đứng trước mặt Lý Dục Thần, để chứng tỏ sự trong sạch của mình.
Lý Dục Thần mỉm cười, nói: "Được, tôi đều nhìn thấy rồi, mời mọi người mặc quần áo tử tế, ngồi xuống đi".
Đợi tất cả mọi người trở về vị trí một lần nữa, anh mới nói:
"Nếu mọi người đã có thể thẳng thắn nói chuyện, vậy tôi cũng sẽ nói thẳng luôn. Nếu nhà họ Lý làm chủ, tuyệt đối không làm ra chuyện qua cầu rút ván. Đảo Cửu Long đã từng hứa hẹn với mấy người cái gì, chỉ cần hợp tình hợp lý hợp pháp, nhà họ Lý tuyệt đối sẽ không quỵt nợ. Về sau sự phát triển của đảo Cửu Long còn cần dựa vào sức mạnh của mọi người. Mặt khác mấy người cũng yên tâm, sau này ba vị đảo chủ vẫn là đảo chủ đảo Cửu Long, điều này sẽ không thay đổi".
Trữ Phượng Toàn khẽ gật đầu, trong lòng thán phục, nước cờ rung cây dọa khỉ này của cậu Lý đúng là tuyệt diệu.
Chương 673: Lang Dụ Văn bị bệnh
Ông ta còn nghi ngờ liệu có phải Lý Dục Thần đã sớm biết thân phận của Yến Xương Dũng, cố ý để đến lúc này mới vạch trần, chính là vì để giết gà dọa khỉ hay không.
Cậu Lý này đúng là sâu không lường được!
Hội nghị xem như kết thúc thuận lợi, đảo Cửu Long cũng thuận lợi giao qua tay Lý Dục Thần, thành tài sản riêng của nhà họ Lý.
Nhà họ Lý là thế gia Hoa Hạ, đảo Cửu Long thuộc về nhà họ Lý, đương nhiên cũng sẽ không tới lượt những quốc gia xung quanh ngấp nghé.
Nhưng cứ như vậy, chỉ sợ Đông Doanh và ông Mike, thậm chí là Đại Mã Lữ Tống phía nam cũng sẽ không nể mặt đảo Cửu Long như trước nữa.
Mặt khác, Thái Dương Thánh Giáo tốn công sức làm nhiều chuyện trên đảo Cửu Long như thế, mục đích chắc chắn không phải đơn giản như truyền giáo. Lần này bọn họ tổn thất to lớn, chỉ sợ sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Cũng may đại đảo chủ Lục Kính Sơn có tu vi cao thâm, bây giờ đã xuất quan, có ông ta ở đây, đảm bảo sẽ an toàn không có vấn đề gì.
Nhưng Lý Dục Thần vẫn dặn dò ba vị đảo chủ rất nhiều lần, có chuyện gì nhất định phải thông báo cho anh biết.
Gia chủ nhà họ Trần - Trần Định Bang đang ở đảo Cửu Long, đã được chứng kiến toàn bộ những chuyện này.
Ông ta vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, nhưng lại nghĩ mà sợ.
Kinh ngạc là vì thủ đoạn của Lý Dục Thần, đảo Cửu Long rộng lớn như thế, vậy mà chỉ trong vòng một đêm đã thành tài sản riêng của nhà họ Lý.
Vui vẻ là vì từ nay về sau hợp tác với đảo Cửu Long chẳng khác gì là hợp tác với nhà họ Lý, lấy quan hệ của Trần Văn Học và Lý Dục Thần, việc hợp tác nhất định sẽ rất thuận lợi, việc làm ăn trên biển của nhà họ Trần nhất định sẽ càng làm càng lớn.
Nghĩ mà sợ chính là, lúc trước vậy mà ông ta lại bắt con trai rút vốn khỏi thành phố Hòa, cũng cắt đứt qua lại với Lý Dục Thần, suýt nữa tạo ra sai lầm lớn.
May mắn về sau ông ta giác ngộ ra sớm, quyết định thật nhanh, phế bỏ con trai lớn và vợ cả, lập Trần Văn Học làm người nối nghiệp.
Cho dù vì thế mà trở mặt thành thù với nhà họ Phan ở Giang Đông, bây giờ xem ra nước cờ này đi quá đúng, quá đáng giá.
Tài sản của đảo Cửu Long vô cùng khổng lồ, Lý Dục Thần cũng thật lòng học hỏi một người có kinh nghiệm trong giới kinh doanh như Trần Định Bang.
Trần Định Bang đề nghị cho Lang Dụ Văn dẫn một đội ngũ tới. Lang Dụ Văn không chỉ là thiên tài thương nghiệp, mà còn là cao thủ trong việc chỉnh đốn lại tài nguyên.
Đảo Cửu Long có tiềm lực vô hạn, không yếu hơn mấy nước nhỏ ở Thái Bình Dương là bao, nếu không phải nhà họ Lý thu hồi, muốn trở thành quốc gia độc lập cũng không phải không có khả năng. Chỉ một điểm này thôi đã khiến nhà họ Lý có công với Hoa Hạ rồi.
Sau khi có đảo Cửu Long, chắc chắn kế hoạch phát triển của tập đoàn Kinh Lý cũng phải thay đổi. Điều này cũng cần Lang Dụ Văn đến chỉnh sửa lại.
Có đảo Cửu Long cùng tập đoàn Kinh Lý, Lý Dục Thần như có thêm hai cánh. Trần Định Bang cảm thấy có lẽ nhà họ Lý ở thủ đô sẽ thật sự trở lại thời huy hoàng trước kia, thậm chí cũng có chút ít khả năng nâng cao một bước.
Lý Dục Thần nghe ý kiến của Trần Định Bang, trở lại thành phố Hòa, dự định thương lượng với Lang Dụ Văn việc này, lại không nghĩ rằng vậy mà Lang Dụ Văn lại bị bệnh. Hơn nữa còn bị bệnh rất nặng.
Lang Dụ Văn đang ở trong bệnh viện, nằm trên giường bệnh, nhìn như ngủ say hôn mê, nhưng lại nhíu mày rất chặt, cứ như đang làm ác mộng.
Lúc Lý Dục Thần tới thăm anh ta, viện trưởng Diêu và mấy chuyên gia hội chẩn cho Lang Dụ Văn.
Viện trưởng Diêu nhìn thấy Lý Dục Thần, thái độ hoàn toàn khác với lúc trước, đơn giản là còn kính cẩn hơn cả lãnh đạo cấp tỉnh đến thị sát.
"Cậu Lý", viện trưởng Diêu bắt đầu nói về bệnh tình của Lang Dụ Văn cho Lý Dục Thần: "Cơ thể của tổng giám đốc Lang vô cùng suy yếu, số lượng tiểu cầu và bạch cầu đều thấp đến dưới mức an toàn, lúc nào cũng có thể mất mạng bởi vì xuất huyết nhiều và lây nhiễm. Chúng tôi đã tiến hành châm kim qua xương, loại bỏ khả năng bị bệnh máu trắng. Hệ bạch huyết cũng không phát hiện chỗ nào dị thường, chức năng nội tạng vẫn bình thường như cũ. Bệnh viện đã làm hết tất cả các bài kiểm tra có thể làm rồi, chuyên gia cũng tới xem bệnh..."
Viện trưởng Diêu nói một tràng, không biết là đang tranh công, hay là vì muốn từ chối chịu trách nhiệm với kết quả tiếp theo.
Ông ta lắc đầu: "Thật sự là không tìm ra nguyên nhân căn bệnh. Trước mắt, chúng tôi chỉ có thể suy đoán là do căn cơ thiếu hụt dẫn đến, tiếp theo, chúng tôi dự định bắt đầu từ hướng này..."
"Không cần", Lý Dục Thần ngắt lời ông ta: "Anh ta không bị bệnh, chỉ là bị người khác để mắt tới thôi".
"Bị người khác để mắt tới?", viện trưởng Diêu vô cùng khó hiểu.
Lý Dục Thần không tiếp tục giải thích, đi đến trước giường bệnh, nhẹ nhàng đưa một tay ra điểm vào giữa trán Lang Dụ Văn, một cái tay khác thì vẽ bùa trong không khí, lạnh lùng nói:
"Đạo chích ở đâu, dám dùng Tác Hồn Thuật, muốn chết!"
Viện trưởng Diêu trông thấy trong không trung có một chút ánh sáng màu vàng lóe lên, lại ẩn vào hư không.
Trong nháy mắt ánh sáng vàng biến mất, ông ta mơ hồ nghe thấy một tiếng hét thảm truyền đến, còn có ánh sáng đỏ như màu.
Viện trưởng Diêu không thể tin được dụi mắt mình, trái tim đập thình thịch.