Lý Dục Thần mơ mơ hồ hồ vượt qua tam trọng lôi kiếp.
Anh không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Bởi vì Ô Mộc Thiếp đã giúp anh chặn lại hơn một nửa năng lượng của tam trọng lôi kiếp này, còn về Cửu Thiên Thần Lôi cuối cùng, không gian bị chôn vùi là nhờ có sự bảo vệ của cờ trắng mới có thể giúp anh tránh khỏi thảm họa ấy.
Thân thể vốn không hề được lôi kiếp gột rửa, vì thế sự gia tăng sức mạnh thể chất và năng lượng Pháp thân của anh là rất ít.
Nhưng cảnh giới thật sự đã tăng lên.
Các pháp thuật cấp cao hơn cũng có thể được sử dụng, chẳng hạn như độn thuật.
Tam trọng lôi kiếp mang theo không gian kiếp sẽ gặp phải thuật chôn vùi không gian. Sau khi vượt qua không gian kiếp thì sẽ có có thể bỏ qua các rào cản của không gian và đi xuyên qua lại trong hư không còn nhanh hơn cả bay.
Đương nhiên, điều này cần có sự chống đỡ của pháp lực và thần thức. Với năng lực hiện giờ của Lý Dục Thần, một bước mười dặm thì vẫn còn có thể nhưng nhiều hơn thì sẽ không được nữa, hơn nữa cũng không thể sử dụng liên tục.
Còn về Cửu Thiên Thần Lôi, Lý Dục Thần cũng không hiểu lắm.
Trong “Cửu kiếp thiên thư” có nói, Cửu Thiên Thần Lôi sẽ chỉ xuất hiện dưới tình huống cực đoan, thường là do sự tích lũy của độ kiếp quá lớn, ví dụ như Nhị sư huynh, trúc cơ trăm năm, một độ bốn kiếp thì Cửu Thiên Thần Lôi mới rơi xuống.
Nhưng lần này của anh cách lần trước quá gần, theo lý mà nói thì năng lượng của kiếp nên rất nhỏ, nhưng không hiểu sao lại chọc đến trời, khiến trời lại muốn dùng Cửu Thiên Thần Lôi để tiêu diệt anh.
Thuận lợi vượt qua tam trọng kiếp đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng vấn đề là tứ trọng kiếp tiếp theo phải làm sao? Điều này cũng giống như việc tham gia một kỳ thi, dựa vào việc gian lận đã vượt qua bài kiểm tra cấp bốn nhưng sau đó khi cần phải làm bài kiểm tra cấp sáu thì vượt qua kiểu gì?
Xét theo năng lượng của lần độ kiếp thứ ba, thiên đạo thực sự muốn đánh nổ tung anh thành từng mảnh.
Lý Dục Thần nhìn căn phòng nhỏ đơn sơ nhưng lại gọn gàng và ấm áp này lần cuối rồi sau đó lặng lẽ rời đi.
Từ trên không trung nhìn xuống, đây là một thôn làng nhỏ yên tĩnh, nằm ngay dưới chân núi Bạch Đầu, tựa núi nhìn sông, được bao quanh bởi bầu không khí yên bình.
Gia đình của Vưu Hinh nhìn qua cũng không hề giàu có. Chị gái Ayna của cô ta nhân viên quản lý của khu cảnh quan núi Bạch Đầu, anh trai Ba Kỳ Lan là kiểm lâm, họ đều là những người công nhân bình thường.
Nhưng Lý Dục Thần cũng không thể giúp được cái gì, hiện giờ anh không còn một xu dính túi. Hơn nữa nơi đây là Cao Ly, nếu thật sự muốn để lại một khoản tiền thì chưa chắc đó sẽ chuyện tốt cho hai anh em bọn họ.
Anh khẽ thở dài, bước thêm một bước đã cách xa mười dặm. Lại đi thêm một bước thì đã đến trên núi Bạch Đầu.
Thiên Trì nằm lặng lẽ được bao quanh bởi những ngọn núi giống như một người đẹp đang ngủ say.
Trên những con đường dành cho người đi bộ ở quanh núi, du khách đông như dệt vải.
Trận mưa lớn ngày hôm qua đã dồn nén các du khách đến mức nghẹt thở.
Lý Dục Thần đứng ở trên đỉnh núi, nhìn núi nhìn sông, trong lòng khẽ bộp một cái, lấy lá cờ đó ra ngoài.
Chỉ thấy trên mặt cờ mù mịt mênh mang, vẽ ngàn dặm khói sông, vạn dặm núi non, chỉ là sóng trùng điệp, mây ngăn cách, chỗ đứt chỗ liền, rất khó để có thể nhận ra đó là nơi nào.
Ở trong góc, có một nơi trông giống như một hòn đảo, được viết hai từ “Linh Lung”.
Mà ở trong một góc khác, cảnh tượng vài ngọn núi vây quanh một con sông trông rất giống với Bạch Sơn Thiên Trì.
Lý Dục Thần lại lấy lá cờ U Minh Quỷ ra, khi so sánh hai lá cờ với nhau, tưởng chừng như chúng có mối liên hệ nào đó với nhau nhưng lại không thể ghép với nhau thành một thể.
Trên lá cờ đen có hai chữ "Trầm Quang", có lẽ đang ám chỉ biển Trầm Quang.
Trên lá cờ trắng có hai chữ “Linh Lung”, rất có thể đó chính là “đảo Linh Lung”.
Ô Mộc Thiếp nói Minh Vương đang ở biển Trầm Quang, Nguyên Thủy Nữ Vu ở đảo Linh Lung, Lục Tây Phu ở núi Vô Cấu, trước đây ba người bọn họ chính là người quan trọng nhất bên cạnh Thiên Ma, giờ đây mỗi người đều đang làm chủ một phương.
Xem ra, rất có thể năm lá cờ của Ma Giáo chính là bản đồ của Ma Giáo khi còn ở thời kỳ hưng thịnh.
Bạch Sơn Thiên Trì sẽ xuất hiện trong bản vẽ này, cho thấy Thiên trì và thế giới trong bản vẽ liên thông.
Có lẽ nơi này chính là lối vào của biển Trầm Quang.
Nhưng Hướng sư tỷ đã từng nói, chỉ có hai con đường đi đến biển Trầm Quang, một là kinh nhược thủy đi đến thế giới biển, hai là xuống hoàng tuyền vào mười tám tầng địa ngục.
Phía dưới Thiên Trì này là nhược thủy, hay là hoàng tuyền?
Nhưng Lý Dục Thần biết rất rõ, dù cho như thế nào đi chăng nữa, với thực lực hiện giờ của bản thân, anh vẫn chưa thể đi được.
Anh cất lá cờ rồi đứng ngắm nhìn ở trên đỉnh núi Bạch Đầu một lúc, khi anh đang định rời đi thì bất ngờ nhìn thấy hai người ở dưới chân núi đang chạy như bay đến.
Khu vực này là rừng hoang, ở đây không có đường lên núi dành cho khách du lịch, hơn nữa tốc độ của hai người này cực kỳ nhanh nhẹn, là hai cao thủ võ thuật, hơn nữa còn có sự dao động pháp lực rất nhỏ giữa các hành động, xem ra bọn họ chính là võ đạo Luyện khí song tu.
Thân ảnh của Lý Dục Thần lóe lên một cái, ẩn mình vào hư không ngay trước khi hai người đó lên đến đỉnh núi.
“Ơ, hình như vừa nãy tôi nhìn thấy ở đây có người mà.” Một người trong số họ nói.
“Chắc cậu hoa mắt thôi, ở đây trống trải như thế này, ngay cả chó còn không lên được thì làm gì có ai?” một người khác nói.
Người trước đó vẫn không yên tâm, đi nhìn một vòng khắp xung quanh.
Địa thế ở nơi này cao, toàn bộ đều là đá trơ trụi, nhìn một cái là nhìn được cả bốn xung quanh, quả thực không có chỗ nào để trốn thì lúc này mới cảm thấy yên lòng.
Hai người cùng nhau nhìn về phía mặt hồ.
“Tông chủ nói rất có thể bí cảnh sẽ được mở ra, bảo chúng ta phải quan sát cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để người ở phía đối diện đoạt trước.”
“Cậu nói thật sự có bí cảnh sao?”
“Truyền thuyết về bí cảnh Bạch Sơn đã được truyền lại nhiều năm như vậy, có lẽ là sự thật chăng. Nếu không thì hôm qua tông chủ cũng không khẩn trương đến như vậy."
"Trận sét đánh ngày hôm qua kì lạ thật đấy! Tôi đã luyện khí nhiều năm như thế mà vẫn không lên được."
“Tông chủ còn không lên được, cậu là cái gì?”
“Chúng ta cứ nhìn chằm chằm ở chỗ này sao?”
“Chắc chắn phải nhìn chằm chằm rồi. Sư phụ đã nói, tông chủ đã chuẩn bị đánh chiếm ngôi làng nhỏ ở dưới chân núi để làm căn cứ cho Hoa Lang Đạo của chúng ta rồi. Nói không chừng sau này cũng sẽ chuyển cả trụ sở chính đến đó.”
“Không thể nào, chuyển đến một nơi quái quỷ như thế á?”
“Phóng ánh mắt ra xa một chút, nếu như thật sự có bí cảnh, một khi nó được mở ra thì nơi chúng ta đang đứng chính là lâu đài cận thủy.”
“Thế thì đúng rồi, vậy những thôn dân dưới chân núi đó có chịu dọn đi không?”
"Cho bọn họ một chút tiền là được, bọn họ đều là những người nghèo, nhìn thấy tiền thì ngay cả họ của tổ tông cũng chịu sửa. Chỉ là có một hộ bị cưỡng chế rất phiền phức tên là Ba Kỳ Lan, là kiểm lâm ở đây, nói là công việc được kế thừa qua nhiều thế hệ, sống chết không chịu dọn đi.”
“Kiểm lâm mà còn được kế thừa qua nhiều thế hệ á? Nói với quận trưởng một câu, để chính quyền địa phương sa thải anh ta thì không phải là được rồi sao?”
“Ừm, đã thông báo cho trấn rồi. Nếu như nói mà vẫn không thông thì chỉ còn cách xử lý anh ta thôi.”
...
Ba Kỳ Lan đang cãi nhau với em gái.
“Anh ơi, làm kiểm lâm thì có gì tốt đâu? Tiền bồi thường bọn họ trả cho anh đã đủ hai mươi năm tiền lương của anh rồi, ngoài ra còn có một ngôi nhà trên trấn nữa đấy!”
“Em thì hiểu cái gì?” Ba Kỳ Lan quật cường đứng nguyên tại chỗ: “Anh không chỉ là kiểm lâm, anh còn là người bảo vệ của thần núi. Em quên thôn của chúng ta là thôn Bạch Thần rồi sao?”
“Đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi!” Ayna cảm thấy anh trai rất bất chấp lý lẽ.
“Hai đứa không cần phải cãi nhau nữa!” Ba Ô đã say khướt đi đến cùng với một chai rượu.
"Bố!" Ba Kỳ Lan và Ayna đồng thanh kêu lên.
“Bố sẽ không chuyển đi.” Ba Ô cuốn đầu lưỡi, nói không mạch lạc: “Kiểm lâm là công việc mà thần đã phân cho tổ tiên của chúng ta, là thần thánh đấy!”
Ba Kỳ Lan nhận được sự động viên khích lệ của bố thì càng thêm kiên định hơn.
Ayna vò đầu bứt tai: “Bố! Bố chỉ biết uống rượu thôi, cuộc sống trong nhà phải sống như thế nào đây? Lương của kiểm lâm chỉ đủ cho một nhà chúng ta ăn cơm, công việc của con ở trong khu danh lam thắng cảnh có thể bổ sung một chút đồ dùng ở trong nhà, nhưng mà bố nhìn đi, bố uống rượu suốt ngày, sức khỏe ngày càng sa sút, nếu như bố bị bệnh, bị bệnh thật nặng thì chúng con phải làm sao? Lẽ nào thật sự muốn con phải gả cho cái tên đốn mạt ở trên trấn sao?”
Sắc mặt của Ba Ô trầm xuống, ông đưa tay chạm vào tóc của con gái nhưng lại bị con gái hất tay của ông ấy ra.
“Xin lỗi con, Ayna! Bố thật vô dụng! Bố có lỗi với các con!"
Ba Ô khóc òa lên, cả miệng đều là mùi rượu, ngay cả nước mắt chảy ra từ khóe mắt cũng đều phảng phất mùi rượu.
“Mẹ của các con được chôn cất ở đây. Em gái của các con cũng nằm ở chốn này. Bố sẽ không rời xa bọn họ đâu! Ayna, bố xin lỗi con, mong con hãy hiểu cho bố! Bố muốn chết ở ngay trong căn nhà này, muốn được chôn ở ngay trên ngọn núi này.”
Rốt cuộc Ayna cũng không nhịn được, ôm lấy bố rồi bắt đầu khóc òa lên.
Ba Ô vuốt tóc của cô ta: “Ayna, chúng ta là con dân của thần, mang theo sứ mệnh của thần thánh, số phận của chúng ta đã được định đoạt kể từ khi tổ tiên của chúng ta bắt đầu trở thành kiểm lâm rồi.”
“Nhưng bố ơi, con phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta phải chịu cảnh nghèo đói suốt đời này sao? Nếu tên ác ôn ở trên trấn lại đến quấy rầy con thì phải làm sao? Con nên làm cái gì bây giờ? Huhuhu...”
"Ây da, thật là một cảnh tượng cảm động!"
Bên ngoài có vài người bước vào, người dẫn đầu trong số bọn họ là một người trông rất lưu manh, mặc một bộ quần áo rất thời thượng, trông rất không ăn nhập với ngôi làng miền núi này.
“Hai cha con ôm đầu đau khổ, đây là sắp đi lấy chồng rồi sao? Ayna, có phải em đã nghĩ thông suốt rồi, đồng ý gả cho anh rồi không?
Chương 1062: Thần chú
"Kim Hỷ Dân?!" Ayna quay đầu lại kinh ngạc nói: "Anh chạy đến nhà tôi làm gì?"
"Tất nhiên là đến đón em lên trấn rồi!" Kim Hỷ Dân cười cợt nhả nói: "Bọn em sắp phải chuyển đi rồi, tôi đã giúp bọn em chọn căn nhà tốt nhất ở trên trấn, tiền bồi thường không đủ cũng không sao, tôi sẽ bù vào. Ayna, tối nay chúng ta thành thân nhé?"
"Anh nằm mơ đi!" Ayna nhìn thấy bộ mặt của Kim Hỷ Dân là cảm thấy buồn nôn.
Kim Hỷ Dân cười lạnh nói: "Hôm nay em không có quyền quyết định đâu, thị trưởng đã nói, hôm nay bọn em nhất định phải chuyển đi. Nhưng chuyển đi như thế nào, chuyển đến đâu, cho bao nhiêu tiền thì lại do tôi quyết định. Em không lấy tôi, vậy thì sẽ chẳng nhận được gì cả, tôi sẽ khiến các em không nhà để về, đến lúc đó, em sẽ phải quỳ xuống cầu xin lấy tôi thôi."
"Anh!" Ayna tức vừa giận: "Anh là đồ khốn nạn! Bọn tôi sẽ không chuyển đi đâu!"
"Không chuyển đi sao? Chuyện này không do các em quyết định."
"Bọn tôi sẽ không chuyển đi đâu hết, nếu các người dám làm bậy, bọn tôi sẽ đi tố cáo các người!"
"Tố cáo bọn tôi?" Kim Hỷ Dân cười nói: "Em có biết là ai muốn có thôn này của các em không? Đã nghe nói đến hiệp hội võ đạo Hoa Đông chưa?"
"Hiệp hội võ đạo Hoa Đông?"
Biểu cảm trên mặt Ayna bối rối nhưng trên mặt Ba Ô và Ba Kỳ Lan lại lộ vẻ lo lắng.
"Ha ha ha, hiệp hội võ đạo Hoa Đông, ngay cả Đạo Lệnh đại nhân cũng phải nể mặt họ. Đừng nói là một thôn nhỏ của các em, cho dù là cả tòa tướng quân phong, Đạo Lệnh đại nhân cũng sẽ cho. Quận trưởng đại nhân của Tam Trì Uyên cũng phải tự nhận là học trò trước mặt tông chủ hiệp hội võ đạo Hoa Đông. Các em cứ đi tố cáo đi, xem các em có thể tố cáo đến đâu, xem có ai dám chủ trì công lý cho các em không, ha ha ha!"
"Tôi sẽ chủ trì công lý!"
Một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía đó, chỉ thấy một thanh niên đi vào.
Gia đình Ba Kỳ Lan kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần.
“Không... Không phải anh đã đi rồi sao?"
Kim Hỷ Dân đánh giá Lý Dục Thần từ trên xuống dưới, thấy anh tuy có chút phong độ nhưng lại mặc quần áo của người thường, còn không vừa vặn lắm, trông có vẻ nghèo nàn, tưởng là dân thôn ở đây nên không để ý.
"Hừ, đây là thằng nhóc nhà nào mà dám mạnh miệng như vậy? Không biết ông nội mày là ai à?" Anh ta dùng ngón tay cái chỉ vào trán mình: "Ông đây tên là Kim Hỷ Dân, đến trấn tướng quân hỏi thăm xem, có ai không biết ông đây không! Thằng nhóc, mau cút đi, nếu còn lải nhải thêm câu nữa, ông đây lại đánh gãy chân mày bây giờ!"
Ầm!
Kim Hỷ Dân đột nhiên quỳ sụp xuống đất, đầu gối kêu răng rắc, rõ ràng là đã vỡ.
"Á ——" Anh ta ngã xuống đất, đau đớn đến chết đi sống lại.
Những người mà Kim Hỷ Dân mang đến ngơ ngác đứng đó, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi kêu thảm thiết một lúc lâu, Kim Hỷ Dân mới tỉnh táo lại một chút, chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Mày… Mày chơi bẩn? Đánh chết nó cho tao!"
Mấy người kia như bừng tỉnh, vung nắm đấm lao về phía Lý Dục Thần.
"Dừng tay!"
Ba Kỳ Lan quát lớn.
"Anh ấy là bạn tôi, các người không được làm hại anh ấy! Có giỏi thì đánh tôi này!"
Vóc dáng Ba Kỳ Lan cao lớn, tiếng gầm càng thêm uy mãnh này lập tức khiến mấy tên côn đồ kia sợ hãi.
Kim Hỷ Dân hét lớn: "Đánh đi! Anh ta chỉ là một tên kiểm lâm thôi, sợ gì chứ? Đánh cho tao! Đánh chết nó đi!"
Mấy tên côn đồ mới xông lên, đấm đá loạn xạ vào Ba Kỳ Lan.
Tuy Ba Kỳ Lan cao lớn uy mãnh nhưng lại là người thật thà, không biết đánh nhau mà chỉ dùng hai tay liều mạng bảo vệ đầu mình.
"Anh!" Ayna lo lắng kêu lên.
Nhưng dường như sự lo lắng của cô ta là thừa, vì những người đó đánh loạn xạ một hồi, Ba Kỳ Lan dường như không bị thương chút nào, ngược lại Kim Hỷ Dân trên mặt đất thì lắc trái lắc phải, kêu rên không ngừng, chẳng mấy chốc mặt đã sưng thành đầu heo.
Ba Kỳ Lan ngây người.
Mấy tên côn đồ cũng ngây người.
Ayna cũng ngây người.
Chỉ có trong đôi mắt mơ màng vì say của Ba Ô là đột nhiên lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần.
"Anh, anh lợi hại quá!" Ayna vui mừng nhảy tới kéo lấy cánh tay Ba Kỳ Lan.
Ba Kỳ Lan sờ đầu mình, ngơ ngác nói: "Anh, anh cũng không biết tại sao lại như vậy."
"Anh, không phải anh đã nói bảo vệ rừng là sứ mệnh truyền đời của chúng ta mà, anh có sức mạnh do thần ban tặng sao?"
"Nhưng mà, anh còn chưa niệm thần chú mà!"
"Hả, còn có thần chú sao?" Ayna tò mò nói: "Sao em không biết, anh à, anh chưa từng nói với em."
"Đây là thần chú mà người bảo vệ mới được học, bố đã dạy anh nên tất nhiên em không biết." Ba Kỳ Lan nói.
Lý Dục Thần cũng rất tò mò, Ba Kỳ Lan học thần chú gì. Nếu thực sự có thần chú thì nhất định là do Ô Mộc Thiếp truyền lại.
"Vậy anh niệm cho em nghe xem nào." Ayna nói
"À, cái này..." Ba Kỳ Lan dường như hơi ngượng ngùng.
"Niệm đi mà!"
"Được rồi, ừm, được rồi."
Ba Kỳ Lan đứng ở một tư thế kỳ lạ, sau đó quay đầu nhìn Ba Ô: "Bố, đúng như vậy chứ."
"Ừm, không đúng không đúng, cứng nhắc quá, phải mềm mại!"
Ba Ô đứng thẳng, bày ra tư thế giống Ba Kỳ Lan nhưng có lẽ là do ông ấy uống quá nhiều rượu nên trông ông ấy thực sự mềm mại và linh hoạt hơn nhiều, có hơi giống tư thế khởi đầu của Tuý quyền.
Chỉ thấy mặt ông ấy nghiêm nghị, cau mày, mắt nhìn chằm chằm xuống đất rồi niệm một câu thần chú kỳ diệu:
"Ô Mộc Khắc! Ô Mộc Khắc! Gurulu biu gurulu biu... Không Long Khang Lang kháng Lang kháng... Không Long Khang Lang kháng Lang kháng..."
Theo câu thần chú, cơ thể ông già bắt đầu lắc lư, cánh tay đung đưa, trong nhà vang lên một nhịp điệu huyền ảo.
Lý Dục Thần suýt nữa thì bật cười.
Một ông già Cao Ly say rượu niệm thần chú kỳ lạ, bước những bước kỳ lạ, nếu có ai quay đoạn này lại rồi đăng lên mạng xã hội thì chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Lý Dục Thần cảm nhận được sự bí ẩn của câu thần chú này, chỉ là lời ông già niệm ra đã không còn là bản gốc chính thống nữa, thêm phần buồn cười nên mất đi hiệu quả.
Lúc này, Ayna cuối cùng cũng không nhịn được mà cười lớn.
Ba Kỳ Lan vừa định cười nhưng lại nghĩ đến mình cũng niệm như vậy, mà có thể còn cứng nhắc hơn cả người bố đang say rượu nên không cười nổi.
Kim Hỷ Dân nằm trên đất bị đánh cho choáng váng vừa ngạc nhiên vừa giận, gào lên: "Mau đi mời thị trưởng đến đây! Tao muốn bọn chúng chết hết! Chết hết đi!"
Vài tên côn đồ vốn đã muốn chạy trốn, đang lo không có cớ, sợ quay lại sẽ bị Kim Hỷ Dân xử lý, cho nên khi bọn chúng nghe thấy lời này thì chạy mất dạng.
"Ê!" Kim Hỷ Dân hét lên: "Quay lại đây! Tao không bảo bọn mày đi hết mà!"
Cánh cửa chỉ còn lại một cơn gió, bóng người đã biến mất từ lâu.
Kim Hỷ Dân chỉ cảm thấy thống khổ, nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần: "Nhóc con, mày đợi đấy! Tao sẽ bảo thị trưởng thả chó cắn chết mày!"
Lý Dục Thần cười lạnh lùng rồi nói với Ayna: "Có phải tên lưu manh này bắt nạt cô không?"
"Đúng vậy." Ayna nhìn vẻ thảm hại của Kim Hỷ Dân, không hề thương xót, nhớ lại những lần anh ta bắt nạt mình, cô ta chỉ mong cắn một miếng thịt trên người Kim Hỷ Dân.
"Anh ta không chỉ bắt nạt tôi mà còn có rất nhiều cô gái trong thôn cũng bị anh ta bắt nạt, bạn học Tiểu Mẫn của tôi bị anh ta hại chết đó!"
Lý Dục Thần nói: "Anh ta đã bắt nạt cô như thế nào, còn những người khác nữa, bây giờ cô cứ trả thù lại như vậy đi."
"Tôi ư?" Ayna giật mình, cô ta hận Kim Hỷ Dân, trong lòng đã nguyền rủa anh ta vô số lần nhưng bảo cô ta tự tay trả thù thì cô ta lại không dám.
"Các người dám! Quận trưởng là cậu của tôi đó, thị trưởng còn phải nịnh bợ tôi! Các người dám động đến tôi, tôi sẽ khiến cả nhà các người chết hết!" Kim Hỷ Dân tức giận nói.
Ba Ô vừa niệm xong thần chú thì hình như càng say hơn, ông ấy lảo đảo đi hai bước rồi nhìn Ayna nói: "Ayna, phải có dũng khí, chúng ta là người bảo vệ của thần, không phải sợ bất kỳ ai!"
"Hả? Con cũng vậy sao?"
"Tất nhiên!"
Ayna như được tiếp thêm sức mạnh, hít một hơi thật sâu rồi cầm lấy một chiếc kéo trên bàn, đi về phía Kim Hỷ Dân.
Kim Hỷ Dân cuối cùng cũng sợ hãi bò trên mặt đất, muốn bò ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa dữ dội.
Một nhóm người và một đàn chó xông tới.
Kim Hỷ Dân mừng rỡ nói: "Thị trưởng! Cứu tôi với! Thị trưởng!"
Chương 1063: Ý chỉ của thần
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Thị trưởng Thân Trung Húc hùng hổ xông vào, phía sau còn có vài người tay dắt chó trông giống dân quân.
"Thị trưởng, bọn họ đánh tôi, đánh tôi thành ra thế này!" Kim Hỷ Dân khóc lóc kể lể: "Thị trưởng, mau thả chó cắn chết bọn họ đi!"
Thấy thị trưởng đến, Ba Ô giật mình tỉnh rượu ngay, ông ấy cúi đầu khom lưng đi tới nói: "Thị trưởng, hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"
"Hiểu lầm!" Thân Trung Húc đá Ba Ô ngã lăn ra đất: "Ông già này, không biết Kim Hỷ Dân là cháu của quận trưởng sao? Ông muốn tôi làm thị trưởng không được lâu nữa phải không? Tôi bảo ông chuyển nhà mà ông không chuyển, còn gây chuyện cho tôi!"
Ông ta nói xong thì nhìn Lý Dục Thần: "Ồ, chàng trai này trông lạ quá, ở đâu đến vậy?"
"Là cậu ta đánh tôi! Thị trưởng, chính là cậu ta đã đánh tôi đấy!" Kim Hỷ Dân kêu lên: "Thị trưởng, thả chó cắn cậu ta đi!"
"Không liên quan đến cậu ta, là tôi!" Ba Kỳ Lan đứng ra.
Ba Ô nói: "Thị trưởng, cậu ấy là người bên kia núi, hôm qua mưa to gió lớn, rơi xuống Thiên Trì nên chúng tôi vớt lên."
"Bên kia núi?" Thị trưởng vốn định bắt người nhưng nghe nói là người bên kia núi thì thấy không ổn lắm. Ông ta không muốn gây ra tranh chấp ngoại giao, lỡ đạo lệnh đại nhân không vui thì mũ ô sa trên đầu ông ta sẽ không còn nữa.
Kim Hỷ Dân nói: "Thị trưởng, sao người bên kia núi lại chạy đến đây? Còn đến vào lúc mưa gió nữa, chắc chắn là gián điệp đó!"
"Gián điệp?"
Hai chữ này như nhắc nhở thị trưởng Thân Trung Húc, có lời khai của Kim Hỷ Dân, quận trưởng chắc chắn sẽ đứng về phía ông ta, nếu xác định là gián điệp thì không những đạo lệnh đại nhân sẽ không trách tội mà còn có thể được khen thưởng.
"Bắt cậu ta lại!" Thị trưởng ra lệnh.
Vài tên tay chân định tiến lên bắt Lý Dục Thần.
Ba Kỳ Lan chắn trước mặt họ: "Không được, các người không được bắt cậu ấy, cậu ấy chỉ là khách du lịch thôi!"
Ayna có chút do dự nhưng thấy anh trai mình dũng cảm như vậy thì cũng được khích lệ, cô ta cũng đứng ra nói: "Các người không được bắt anh ấy! Kim Hỷ Dân là kẻ xấu, các người nên bắt anh ta mới phải!"
Lý Dục Thần rất bất ngờ, đến lúc này rồi, trước mặt quan lại và cường quyền mà cả nhà bọn họ vẫn có thể bảo vệ mình như vậy.
Thị trưởng nổi giận: "Bọn dân đen các người, bắt hết lại cho tôi, bắt hết lại cho tôi!"
Những tên tay chân mà thị trưởng mang theo đều là dân chuyên nghiệp, bọn họ đều mặc trang phục dân quân, trên người còn có vũ khí.
Ba Kỳ Lan và Ayna đương nhiên không dám chống lại dân quân, chỉ có thể để mặc bọn họ trói mình lại.
Ba Ô từ dưới đất bò dậy, bắt đầu niệm chú: "Không long khang lang kháng lang kháng... Không long khang lang kháng lang kháng..."
Không biết có phải do câu thần chú của ông ta có tác dụng hay không mà những tên dân quân kia như bị điện giật, cơ thể co giật rồi òa một tiếng ngã lăn ra đất.
"Ông... Ông là vu sư?" Thị trưởng kinh ngạc chỉ vào Ba Ô: "Ông không biết cả nước đều cấm sử dụng pháp thuật sao? Ông dám chống lệnh quốc chủ, ông chết chắc rồi!"
"Thị trưởng, thả chó! Thả chó, cắn chết bọn họ đi!" Kim Hỷ Dân kêu lên.
Thị trưởng vung tay: "Thả chó!"
Những tên dân quân phía sau thả dây xích của những con chó ra.
Một đàn chó như bầy sói đói lao tới.
Kỳ lạ là chúng không lao vào nhà Ba Kỳ Lan, cũng không lao vào Lý Dục Thần mà lại lao vào Kim Hỷ Dân.
"Á..."
Kim Hỷ Dân hét lên thảm thiết.
Một đàn chó lao vào người anh ta cắn xé, mặc cho thị trưởng và dân quân có quát tháo thế nào cũng không ăn thua.
Đàn chó vừa cắn xé vừa kéo lê Kim Hỷ Dân ra khỏi sân.
Ngoài sân truyền đến tiếng hú thảm thiết.
Thị trưởng Thân Trung Húc tái mặt.
Nếu Kim Hỷ Dân chết dưới mắt mình, bị chính những con chó của mình cắn chết thì quận trưởng chắc chắn sẽ xẻo tay chân ông ta mất.
Nghĩ đến đây, ông ta lập tức rút súng lục từ người tên dân quân phía sau, chĩa vào Ba Ô.
"Nhanh lên, bảo những con chó kia thả Kim Hỷ Dân ra!"
Ba Ô vô tội nói: "Thị trưởng đại nhân, đó là chó của ngài mà."
Mặt mày Thân Trung Húc xanh mét, giận dữ nói: "Tôi biết là ông dùng pháp thuật, mau dừng lại, nếu không tôi bắn!"
Thấy súng, Ba Ô cũng sợ nhưng lại không biết phải làm sao.
Lý Dục Thần tiến lại, giật phắt khẩu súng trên tay thị trưởng, hỏi: "Ông là chức lớn nhất ở đây sao?"
Thị trưởng giật mình, khẩu súng rõ ràng ông ta cầm rất chặt, không hiểu sao lại vào tay đối phương, họng súng còn chĩa vào mình.
"Đúng, tôi là thị trưởng, cậu cẩn thận một chút, súng sẽ cướp cò đấy!"
"Là ông bắt dân làng này phải chuyển đi à?"
"Đúng nhưng..."
"Những người khác có chuyển đi hay không tôi không quan tâm nhưng gia đình này phải được ở lại đây và không được phép có người khác đến quấy rầy họ, nghe rõ chưa?"
"Chuyện này... Tôi không quyết định được." Thân Trung Húc nói.
"Ai có thể quyết định?"
"Nơi này đã bị đạo tông Hoa Lang mua mất rồi. Tông chủ của đạo tông Hoa Lang là quốc sư của bọn tôi, ngay cả quốc chủ của chúng tôi cũng phải nghe theo ông ấy. Ông ấy muốn có thôn này thì không ai dám không cho."
Lời của thị trưởng khiến cả nhà Ba Ô cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Bọn họ đã từng nghe nói đến đạo tông Hoa Lang nhưng những người dân biên giới nhỏ bé không biết đạo tông Hoa Lang lợi hại đến mức nào, vậy mà lại là quốc sư, ngay cả quốc chủ cũng phải nghe theo quốc sư, vậy thì bọn họ còn hy vọng gì nữa?
Ba Ô thở dài nói: "Cậu thanh niên, thôi bỏ đi, đây là số phận của chúng tôi. Ba Kỳ Lan, con và Ayna chuyển đến thị trấn đi, bố ở lại đây. Bọn họ sẽ không làm khó một ông già như bố đâu. Thị trưởng đại nhân, tôi chỉ cần một túp lều tranh trên núi là đủ rồi, đời đời kiếp kiếp bọn tôi đều là người bảo vệ rừng, cứ để tôi chết già trên núi là được."
Thân Trung Húc vội vàng nói: "Được, được, được, ông nói sớm không phải tốt rồi sao, mọi người đều là bà con, tôi cũng không muốn làm khó các ông mà."
Ông ta đưa tay ra định đẩy nòng súng trước mặt đi nhưng khẩu súng trong tay Lý Dục Thần như được đúc chết, không nhúc nhích.
Thân Trung Húc cười gượng gạo: "Chú em, bỏ súng ra đi, cẩn thận cướp cò đó."
Ba Kỳ Lan rất bất mãn nói: "Bố, con không đi! Bố và Ayna đến thị trấn đi."
Ayna nói: "Mọi người không đi thì con cũng không đi."
Lý Dục Thần nhìn Thân Trung Húc nói: "Ông thấy đấy, bọn họ đều không muốn đi. Nếu ông không quyết định được thì gọi người có thể quyết định đến đây."
"Chuyện này..." Thân Trung Húc tỏ vẻ rất khó xử.
Bùm!
Một tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua má Thân Trung Húc.
Thân Trung Húc kêu lên một tiếng rồi đưa tay sờ mặt, phát hiện tai mình bị rách, máu chảy đầy tay và mặt.
"Ông thấy đấy, súng rất dễ cướp cò. Ông mau gọi người có thể quyết định đến đây đi." Lý Dục Thần nói.
"Được, được, được!"
Thân Trung Húc vội vàng lấy điện thoại Alilang* ra bắt đầu gọi điện: "Quận trưởng đại nhân..."
*Arirang là điện thoại thông minh chạy hệ điều hành Android của Bắc Triều Tiên được công bố vào ngày 10 tháng 8 năm 2013.
Nghe ông ta gọi điện, Lý Dục Thần cũng không vội, anh ngồi xuống ghế bên cạnh.
Ba Ô liếc nhìn anh, trên mặt lộ vẻ lo lắng, muốn nói lại thôi.
Ayna ở gần anh nhất thì thầm hỏi: "Rốt cuộc anh là ai thế? Tại sao lại giúp chúng tôi? Anh... Anh không phải là gián điệp chứ?"
Lý Dục Thần cười nói: "Tôi là bạn của Vưu Hinh."
Ayna kinh ngạc nhìn anh.
Ba Kỳ Lan và Ba Ô cũng nghe thấy lời anh nói, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
"Vưu Hinh..."
Ba Ô lẩm bẩm, đôi mắt đục ngầu đột nhiên ngấn lệ rồi khóc nức nở.
"Bố!" Ayna an ủi: "Cái chết của Vưu Hinh là ngoài ý muốn, đã nhiều năm như vậy rồi, bố đừng buồn nữa."
"Không, đó không phải là ngoài ý muốn!" Nước mắt Ba Ô chảy ròng ròng: "Là bố! Là bố đã ném con bé xuống Thiên Trì, là bố đã hại chết con bé!"
“Hả?” Ayna và Ba Kỳ Lan cùng lúc kinh ngạc: "Tại sao?"
"Bố làm theo ý chỉ của thần thôi!" Ba Ô che mặt quỳ xuống: "Vưu Hinh! Bố xin lỗi con! Nhưng bố không thể làm trái ý chỉ của thần được!"
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói:
"Chuyện gì vậy? Người bị chó cắn chết là ai thế? Chuyện này vẫn chưa giải quyết xong sao?"
Tiếp đó, hai người bước vào, chính là hai người của đạo tông Hoa Lang. mà Lý Dục Thần gặp trên đỉnh núi.
Chương 1064: Đạo tông Hoa Lang không cần thiết phải tồn tại nữa
Thị trưởng nhìn thấy hai người bọn họ thì như nhìn thấy cứu binh, lớn tiếng kêu cứu: “Mau cứu mạng với, bọn họ là vu sư, biết pháp thuật, mau kêu quốc sư đến trừ yêu!”
Hai người có chút giật mình nhìn thị trưởng.
“Ông điên rồi à? Vu sư ở đâu ra?”
Thị trưởng chỉ vào Ba Ô rồi lại chỉ vào Lý Dục Thần.
Hai người đó nhìn thấy khẩu súng trong tay Lý Dục Thần thì cười lạnh.
"Không phải chỉ là một khẩu súng thôi sao? Thế mà cũng có thể dọa ông thành như vậy, dẫu sao ông vẫn là thị trưởng mà!”
Một người trong số họ đột nhiên tiến lên, bước đi nhanh như rắn, lao về phía Lý Dục Thần với tốc độ cực nhanh.
Pằng!
Một tiếng súng vang lên, người nọ ngã rầm xuống đất, trên ngực xuất hiện một cái lỗ lớn.
Lý Dục Thần thổi họng súng một cái rồi nói: "Nhìn kìa, bóp cò đúng lúc thật đấy!"
Thị trưởng sợ hãi.
Anh chàng này thật sự dám nổ súng giết người!
Cả nhà Ba Ô sợ hãi, dân đen ở biên giới nào đã nhìn thấy người dám nổ súng giết người bao giờ.
Người đi cùng người vừa bị bắn chết cũng cau mày lại.
Hắn ta hiểu rất rõ về công phu người bạn kia của mình, với tốc độ và thân thủ như thế, lại còn là đánh lén thì cho dù là một người lính được huấn luyện bài bản cũng khó có thể bắn trúng bạn của hắn ta.
Người đó đang ngồi ở trên ghế với vẻ hời hợt, tỉnh bơ như thế, thậm chí sau khi giết người mà ngay cả lông mày cũng không cau một cái.
Hắn ta ý thức được đây không phải là một người người bình thường.
“Anh là ai?”
“Công phu của cậu tệ như vậy thì hẳn chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở trong đạo tông Hoa Lang thôi nhỉ, cậu không có tư cách biết tôi là ai, gọi tông chủ của các cậu đến đây đi.”
Người nọ sắc mặt thay đổi, cả giận nói: “Khẩu khí không nhỏ, muốn gặp tông chủ của chúng tôi thì phải xem anh có bao nhiêu bản lĩnh đã!”
Dứt lời, dưới chân phát lực đá về trước, vài viên gạch đá trên mặt đất bị hắn ta đá tung lên, bắn về phía Lý Dục Thần, đồng thời gây ra một làn khói bụi mù mịt.
Lợi dụng sự che chắn của khói bụi, hắn ta bay lên cao cùng với một thanh kiếm ở trên tay.
Theo quan điểm của hắn ta, dù những người dựa vào súng có biết công phu thì cũng rất hạn chế, là cao thủ chân chính thì sẽ coi thường việc sử dụng súng.
Hắn ta đánh những chiêu này xuống, cho dù anh có thể tránh khỏi sự công kích của gạch đá thì nhất định cũng sẽ không có thời gian để nổ súng. Hắn ta mượn sự che chắn của khói bụi, chớp mắt là có thể đến trước mặt anh rồi đâm thẳng thanh kiếm này vào trái tim của anh.
Pằng! Pằng!
Hai tiếng súng vang lên.
Sau khi khói bụi tản đi, người nọ đã nằm ở trong vũng máu, bị bắn mỗi chân một phát súng, vị trí cũng vô cùng đối xứng.
“Anh...” Hắn ta nhìn Lý Dục Thần bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Lý Dục Thần thổi vào họng súng một cái: “Chưa từng nghe nói sao, bên ngoài phạm vi bảy bước súng sẽ bắn rất nhanh, bên trong phạm vi bảy bước thì súng vừa nhanh vừa chính xác sao.”
“Anh... rốt cuộc anh là ai?” Người nọ nghiến chặt răng vì đau đớn rồi hỏi.
Lý Dục Thần lắc đầu một cái: “Có biết vì sao tôi lại không đánh vào tay cậu không?”
“Vì sao?”
Ayna không thể nhìn nổi nữa, cũng không biết cô ta lấy từ đâu ra dũng khí mà nói: "Giữ lại để cho anh gọi điện thoại đấy đồ ngu!”
Cả Ba Ô và Ba Kỳ Lan đều nhìn cô ta.
Ayna lè lưỡi một cái như đứa trẻ vừa nói sai chuyện gì đó.
Võ giả đạo tông Hoa Lang bị thương rút điện thoại ra rồi gọi một cuộc điện thoại.
Ba Ô nhìn Lý Dục Thần rồi hỏi: “Vị tiên sinh này, xin hỏi..."
“Tôi tên là Lý Dục Thần.”
“Ồ, Lý... Lý công tử, vừa nãy cậu nói... Vưu Hinh...”
Tâm tình của Lý Dục Thần trầm xuống giống như bị trúng đạn. Anh nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu đó, nghĩ đến người phụ nữ giống như thần linh đã ngăn chặn kiếp nạn trong những đợt thiên lôi cuồn cuộn giáng xuống. Anh không biết người nào là Vưu Hinh, người nào là Ô Mộc Thiếp, cũng không biết rốt cuộc vận mệnh của bản thân là gì.
Anh chỉ nhớ đến lời mà Ô Mộc Thiếp đã nói: Cậu phải lật cái bàn đó .
Vậy người đang ngồi ở chiếc bàn đó là ai?
“Vưu Hinh...” Lý Dục Thần thở dài: “Cô ấy đã đến nơi của thần, một nơi đẹp đẽ và không có đau khổ.”
"Thật sao?" Mắt của Ba Ô lóe sáng: “Lời tiên tri cổ xưa nói, thần bảo vệ vùng đất này khi ác ma đến sẽ bắt con gái của thần mang đi. Tôi vẫn luôn lo lắng rằng Vưu Hinh sẽ bị ác ma bắt đi, nhưng cậu nói như thế thì tôi cũng yên tâm rồi, yên tâm rồi!”
Ba Ô lẩm bẩm, nước mắt ở khóe mắt còn chưa kịp khô thì trên mặt đã lộ ra một nụ cười.
“Lý công tử, cảm ơn cậu! Nhất định thần đã phái cậu đến đây! Tổ tiên của chúng tôi đã từng nói rằng, người bảo vệ núi Bạch Thần sẽ được bảo vệ, đợi đến khi sứ giả của thần đến, chúng tôi đưa người đó vào con sông u ám thì sứ mệnh của chúng tôi sẽ được hoàn thành.”
“Con sông u ám?” Lý Dục Thần kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, chúng tôi được gọi là kiểm lâm, bảo vệ rừng núi của núi Bạch Đầu nhưng thật ra chúng tôi chính là người bảo vệ cấm địa, thứ chúng tôi cần bảo vệ chính là con sông u ám đó.”
Ba Ô do dự một lát, ông ấy nhìn về phía mặt của Lý Dục Thần nhưng cuối cùng ông ấy vẫn quyết định nói ra.
“Bên trong cấm địa có một hang động rất bí ẩn, đi từ đó vào trong sẽ thấy một dòng sông ngầm, phía cuối dòng sông ngầm đó có một cánh cửa, đó là nơi mà chúng tôi đang bảo vệ.”
Lý Dục Thần nhớ đến hang động ở cấm địa nơi mà Vưu Hinh đã đưa anh trốn vào trong đó.
“Có phải đó là một cánh cửa bằng đồng không?”
“Ừm.”
Ba Ô gật đầu một cái, càng ngày càng tin Lý Dục Thần chính là sứ giả của thần, ánh mắt của ông ấy nhìn anh cũng càng trở nên kính trọng hơn.
“Nơi đó vốn đã bị đóng, chỉ còn lại dấu vết của cánh cửa, không nhìn thấy gì cả. Nhưng ngay ngày hôm qua, mưa to gió lớn, thần lôi giáng xuống núi Bạch Sơn, khi tôi đi kiểm tra dòng sông ngầm thì phát hiện cánh cửa đó đã mở. Nhìn sơ qua thì quả thực là một cánh cửa bằng đồng."
“Phía sau cánh cửa là cái gì?”
“Tôi không dám đi vào trong. Sứ mệnh mà Thần giao cho chúng tôi chính là bảo vệ con sông u ám đó. Tôi không dám đi vào nếu như không có sự cho phép của Thần. Hơn nữa, cậu đến rồi, điều này ăn khớp với lời tiên đoán mà Thần đã để lại. Lý công tử, để tôi đưa ngài đến đó đi, ngài đến đó thì sứ mệnh của tôi sẽ lập tức hoàn thành.”
Lý Dục Thần gật đầu một cái nói: "Được, nhưng không phải bây giờ. Các người đã thay Thần làm nhiều chuyện như vậy, hy sinh nhiều như thế, đã đến lúc nên nhận được đền đáp rồi.”
Ba Ô nói: “Không, thế hệ của chúng tôi...”
“Hahahaha...”
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười lớn.
“Đúng là đi mòn cả giày sắt cũng không tìm ra, ai ngờ đến lúc tìm được lại chẳng tốn chút công sức nào! Quả nhiên dưới chân núi Bạch Đầu có lối đi vào bí cảnh, không ngờ rằng người bảo vệ bí cảnh lại là một người dân miền núi bình thường trong ngôi làng nhỏ này."
Chi thấy có hai người bước vào, người đi phía trước khoảng năm mươi tuổi, mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đã cải tiến, trong túi áo ngực của ông ta còn được cắm một cây bút, nhìn sơ qua còn tưởng rằng ông ta là thư ký chính phủ.
Người đi phía sau ông ta trẻ tuổi hơn một chút nhưng cũng tầm bốn mươi tuổi, khoác một chiếc áo khoác, trông khá yếu ớt.
Đệ tử của đạo tông Hoa Lang đang nằm trên mặt đất vui mừng hét lên: “Hàn hộ pháp! Sư phụ!”
Người mặc quần áo Tôn Trung Sơn ở phía trước nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái.
Người mặc áo khoác ở phía sau hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Lô Anh Ân ta đây không có đồ đệ vô dụng giống như cậu!”
Vẻ mặt của đệ tử áy náy: “Sư phụ, đệ tử bất tài, bị anh ta dùng súng làm cho bị thương, xin sư phụ thay đệ tử báo thù.”
Lô Anh Ân bước lên phía trước, kiểm tra vết thương của hắn ta, bấm vài huyệt đạo rồi lại cho uống thêm hai viên thuốc, sau đó đứng dậy nhìn Lý Dục Thần.
Nhưng hắn ta vẫn không hề ra tay, hiển nhiên, cấp bậc của Hàn hộ pháp – người đang mặc quần áo Tôn Trung Sơn kia vẫn cao hơn so với hắn ta.
"Đi thôi, dẫn chúng tôi đi đến phía dưới con sông ngầm kia đi” Hàn hộ pháp nói với Ba Ô.
Ba Ô lắc đầu nói: "Không thể nào! Tôi tuân theo lời của thần, bảo vệ từ thế hệ này sang thế hệ khác, tuyệt đối không cho phép người lạ đến gần đó. Trừ khi ông có thể chứng minh ông là người được thần phái đến.”
"Haha, ông cho rằng ông có thể ngăn cản được tôi sao? Nếu ông không đưa chúng tôi đến đó thì chúng tôi sẽ không thể tìm thấy nó sao?”
“Tôi có một câu thần chú được tổ tiên truyền lại, có thể phá hủy nơi đó, để không một ai có thể tìm thấy nó."
Thái độ của Ba Ô rất kiên định.
Sắc mặt của Hàn hộ pháp trở nên lạnh lùng: “Hừ, vậy tôi sẽ giết người nhà của ông! Con trai của ông sẽ bị ném vào chuồng chó và bị chó dữ cắn chết. Con gái của ông sẽ bị lột trần treo ở cổng thành cho hàng vạn người thưởng thức. Ông già, ông suy nghĩ kỹ đi!"
Sắc mặt của Ba Ô trở nên vô cùng khó coi, toàn thân run rẩy nhưng vẫn không chịu buông tay.
“Thì ra đạo tông Hoa Lang là như thế này sao?” Lý Dục Thần thản nhiên nói: “Xem ra tông môn này không còn lý do để tồn tại nữa rồi.”