Lý Dục Thần muốn trả tiền cho Thái Vĩ Dân, Thái Vĩ Dân sống chết không nhận.
Lý Dục Thần cũng không cố đưa nữa.
Anh biết thu mua những dược liệu này, chắc chắn đã tốn không ít tiền, chỉ riêng nhân sâm ba trăm năm, giá thị trường đã hàng chục triệu đồng rồi.
Cho dù Thái Vĩ Dân mua ở chợ đen, theo giá cả của giới trong ngành, cũng phải mấy triệu đồng.
Thái Vĩ Dân không lấy tiền, là một lòng muốn kết giao với Lý Dục Thần.
Đó là ván cược cuộc đời, cược thắng, thì không phải chuyện mấy triệu, mấy chục triệu.
Cược thua, có thể sẽ mất luôn cả tính mạng, thì số tiền đó cũng không có ý nghĩa gì.
Đó cũng là điểm mà Lý Dục Thần rất thích ở Thái Vĩ Dân.
Lăn lộn ở một nơi, có tầm nhìn như vậy cũng không dễ dàng.
Lần lấy thuốc này, cũng là khảo nghiệm cuối cùng của Lý Dục Thần với gã ta.
Nhà họ Viên đã treo thưởng một trăm triệu, rất khó để người ta không động lòng.
Nếu Thái Vĩ Dân có lòng khác, chỉ cần lén báo tin cho nhà họ Viên là được.
Người của nhà họ Viên không xuất hiện ở quán trà, cũng không có sát thủ giang hồ, cho thấy Thái Vĩ Dân này rất đáng tin.
Trước khi đi, Lý Dục Thần vỗ vai Thái Vĩ Dân, nói một tiếng: “Cảm ơn”.
Mã Sơn cũng vỗ vai Thái Vĩ Dân, nháy mắt với gã ta.
Thái Vĩ Dân vô cùng kích động.
Gã ta biết rõ, cuối cùng mình đã thông qua khảo nghiệm của cậu Lý.
Từ đêm đó trải qua chuyện ở trường đấu chó, Thái Vĩ Dân đã coi Lý Dục Thần như một vị thần.
Mẹ kiếp, mặc kệ nhà họ Viên, mặc kệ hào môn.
Với gã ta, có giàu có đi nữa, có quyền thế đi nữa, cũng không thể đối kháng với một người nắm trong tay ánh sáng, nắm giữ sinh tử.
…
Phùng Thiên Minh cầm khẩu súng trong tay, chĩa thẳng họng súng vào đầu Lý Dục Thần.
“Sao cậu còn dám đến tìm tôi?”
Phùng Thiên Minh nhớ đến số tiền bị thua, trong lòng đau xót âm ỉ.
Lý Dục Thần đối diện với họng súng đen xì, cũng không hề sợ hãi.
“Chú Minh, xin lỗi, xảy ra chút sự cố”.
“Xin lỗi?”, Phùng Thiên Minh tức đến bật cười: “Cậu có biết tôi đã tổn thất bao nhiêu tiền không? Một câu xin lỗi là xong hả?”
“Bao nhiêu tiền?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Hai trăm triệu!”, Phùng Thiên Minh tức giận gầm lên: “Người đề nghị mở cược là cậu, người nói chắc thắng cũng là cậu, kết quả thì sao, tôi làm nhà cái, cậu lại bỏ trốn! Mẹ kiếp, cậu cảm thấy tôi giống tên ngốc hả! Nếu không phải bây giờ cả thế giới có người truy giết cậu, tôi thực sự nghi ngờ cậu và người ta thông đồng bày trò bẫy lấy tiền của tôi đấy!”
Lý Dục Thần chỉ mỉm cười, cũng không giải thích, mặc cho Phùng Thiên Minh bùng phát cảm xúc.
Thua hai trăm triệu, nổi giận cũng là bình thường.
Phùng Thiên Minh mắng mấy câu, thấy Lý Dục Thần không phản ứng, lại cảm thấy không đúng.
“Cậu không sợ chết hả?”, ông ta giơ họng súng, đặt gần hơn một chút.
“Trong súng của chú Minh cũng không có đạn, tôi sợ cái gì”, Lý Dục Thần cười nói.
Phùng Thiên Minh ngẩn người, sau đó tức đến đập súng lên bàn.
“Vậy mà cậu cũng có thể nhìn ra?”, ông ta phàn nàn một câu: “Tôi không lắp đạn, không phải không muốn giết cậu, là tôi sợ tôi nổi giận, giết luôn bản thân tôi!”
“Ầy, cậu thực sự không sợ chết hả? Cho dù cậu không sợ tôi, cũng không sợ nhà họ Viên hả? Cậu rất đáng tiền đấy”, Phùng Thiên Minh bỗng bật cười: “Bây giờ tôi giao cậu cho bọn họ, có thể bù đắp một nửa tổn thất của tôi đấy”.
“Cũng chỉ là một nửa thôi”.
“Cho nên tôi không giao cậu ra mà”, Phùng Thiên Minh tức phừng phừng nói: “Nói đi, hôm nay cậu đến tìm tôi làm gì?”
“Tôi cần tìm một cây hoàng tinh ngàn năm, chữa bệnh cho một người”, Lý Dục Thần nói thẳng.
Khuôn mặt Phùng Thiên Minh run lên: “Cậu coi chỗ tôi là nhà kho hả? Thật đúng là, không có!”
“Không có loại ngàn năm, loại năm trăm năm cũng được”.
“Cậu biết hoàng tinh ngàn năm đáng giá bao nhiêu tiền không?”, Phùng Thiên Minh lắc đầu nói: “Gần bằng giá trị con người hiện giờ của cậu đấy! Cho dù là loại năm trăm năm, cũng phải mấy chục triệu. Quan trọng là muốn mua cũng không có hàng! Giờ này lấy đâu ra thứ mấy trăm năm?”
“Nói như vậy, chỗ ông không có ư?”
“Không có”.
Lý Dục Thần thở dài một hơi, có chút thất vọng.
Không có hoàng tinh, tuy cũng có hàng thay thế, nhưng công hiệu kém hơn rất nhiều.
Lâm Vân là một trong số người thân thiết nhất với anh ở nhà họ Lâm, hơn nữa vẫn luôn muốn theo anh học võ công, Lý Dục Thần cũng đã đồng ý, cũng coi gần như đồ đệ của anh.
Vả lại, nguyên nhân Lâm Vân bị thương nặng như vậy cũng có liên quan đến anh.
Chương 177: Thói đời bạc bẽo
Lý Dục Thần không thể không cứu.
Thực sự không được, chỉ có thể mang lệnh Thiên Đô, đến tiên đạo tông môn gần đây tìm dược liệu.
“Liệu Đồng Khánh Đường có không?”, anh hỏi.
“Đồng Khánh Đường?”, Phùng Thiên Minh ngẩn người: “Ấy, bọn họ cũng có thể có thật đấy. Nhiều năm trước tôi đã nghe nói, Đồng Khánh Đường có ba vật báu trấn tiệm là nhân sâm ngàn năm, thủ ô ngàn năm, hoàng tinh ngàn năm. Chỉ là không biết có phải thật không. Có điều…”
“Có điều gì?”
“Đã là vật báu trấn tiệm của nhà người ta, tại sao người ta phải cho cậu?”
“Dùng tiền mua thì sao?”
“Ha, cậu có bao nhiêu tiền?”, Phùng Thiên Minh cười lạnh lùng: “Hơn nữa, nhà họ Hồ người ta thiếu tiền chắc? Nếu có thể mua bằng tiền, thì những thứ đó cũng không còn ở nhà họ Hồ từ lâu rồi”.
Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, nhưng tôi vẫn phải đi thử xem sao”.
Phùng Thiên Minh bỗng nhớ ra, nói: “Cậu có thể hỏi ông Khôn, ông Khôn có giao tình khá tốt với người của nhà họ Hồ. Nếu ông ta không có cách nào, thì đúng là hết cách rồi”.
“Ông Khôn?”, Lý Dục Thần ngạc nhiên: “Ông Khôn nào?”
Phùng Thiên Minh ngạc nhiên nói: “Ông Tiền, Tiền Khôn của Tiền Đường đó, chẳng phải cậu quen ông ta sao?”
Lý Dục Thần ồ một tiếng, liền cười nói: “Thì ra là anh Tiền”.
Phùng Thiên Minh hít một hơi khí lạnh: “Cậu… và ông Khôn… kết giao anh em?”
Ông ta cúi đầu nhìn khẩu súng trên bàn, thấy may mắn vì không lắp đạn vào khẩu súng.
Nếu nhà họ Viên biết người mà bọn họ treo thưởng muốn giết, là anh em với ông Khôn, không biết họ sẽ cảm thấy thế nào.
“Cảm ơn ông, chú Minh”, Lý Dục Thần nói: “Tổn thất của ông, tôi sẽ nghĩ cách đền lại”.
Phùng Thiên Minh đảo con mắt, nói: “Đền thì thôi đi, chẳng phải cậu hiểu đồ cổ ngọc thạch sao, mấy ngày nữa cùng tôi đến tham gia một hội, ở đó cũng có cược thạch, nhưng chơi hơi lớn, cậu giúp tôi thắng về một chút, hai chúng ta coi như hết nợ”.
“Được”, Lý Dục Thần sảng khoái đồng ý.
…
Đi ra từ chỗ Phùng Thiên Minh, Lý Dục Thần cầm số dược liệu có được đến nhà họ Lâm.
Thái Vĩ Dân rất thông minh, không tìm được hoàng tinh ngàn năm, nhưng vẫn bỏ mấy cây hoàng tinh bình thường vào trong túi.
Mấy cây hoàng tinh bình thường này cũng được hai mươi ba mươi năm tuổi, cho vào thuốc cũng có hiệu quả.
Đầu tiên Lý Dục Thần bảo người nhà họ Lâm làm theo yêu cầu của anh, sắc thành thuốc nước cho Lâm Vân uống. Rồi đun thành một ít thuốc cao, thoa lên người Lâm Vân.
Trong lúc đó, nhà họ Lâm lạnh lẽo vắng vẻ, gần như không có ai đến.
Thương tích của Lâm Thu Thanh vẫn chưa khỏi, cũng chỉ có thể chạy ra chạy vào, bận bịu liên tục.
Rất nhiều việc, trước đây chỉ một câu nói, sẽ có người đi làm, bây giờ lại không thể không đích thân đi làm.
Nhà họ Lâm có rất nhiều người bị thương, bây giờ ngay cả bệnh viện thành phố Hoà cũng không chịu nhận chữa trị.
Trước đây đưa đến đó, cũng chỉ phẫu thuật hoặc băng bó qua loa, rồi cho họ xuất viện.
Nhà họ Viên đã lên tiếng, không ai dám qua lại quá mật thiết với nhà họ Lâm.
Phần lớn mọi người đều được đưa về sơn trang Bắc Khê dưỡng thương.
Hai mẹ con Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình trở thành y tá kiêm bảo mẫu của gia tộc.
Thấy thói đời bạc bẽo, trong lòng Lý Dục Thần cũng xúc động.
Anh đã trải qua nghèo đói khốn cùng, có thể đồng cảm với người nghèo.
Nhưng trước nay anh chưa từng trải qua biến cố lụi bại của hào môn như này.
Càng vào lúc này, càng có thể nhìn thấy bản chất sâu trong con người.
Bộ mặt chân thật nhất của con người được thể hiện hết khi đứng trước biến cố như này.
Lớp ngụy trang bị xé bỏ trong những lúc như này.
Nhưng điều khiến Lý Dục Thần vui mừng là, cuối cùng đám mây đen trên không trung nhà họ Lâm đã hoàn toàn tiêu tan.
Trời trong xanh.
Đúng vào hôm nay, khi mặt trời nhô lên, nhà họ Lâm đón một vị khách đã lâu không gặp.
Trần Văn Học dẫn rất nhiều người hào hùng đến nhà họ Lâm.
Ngoại trừ đoàn thương nghiệp của anh ta, còn có bác sĩ và y tá.
“Việc hợp tác giữa tôi và nhà họ Lâm vẫn phải tiếp tục, người của nhà họ Lâm phải sống thật tốt”.
Đây là lời của Trần Văn Học nói với Lâm Thu Thanh.
Lâm Thu Thanh biết, Trần Văn Học có thể giúp đỡ đưa than trong tuyết vào lúc này, không phải nể mặt nhà họ Lâm, là mà nể mặt Lý Dục Thần.
“Anh Dục Thần”, Trần Văn Học lại lặng lẽ thay đổi cách xưng hô: “Tôi đưa Lang Dụ Văn đến cho anh. Anh có thể kiểm tra anh ta, nhưng tôi nhắc nhở anh, anh ta cũng sẽ kiểm tra anh. Người này, có thể làm việc cho anh hay không, thì phải xem bản thân anh rồi”.
Chương 178: Hai kẻ điên
Lang Dụ Văn hơn bốn mươi tuổi, hơi gầy, đeo kính, vẻ ngoài nhã nhặn giống với Trần Văn Học.
Nhưng điểm khác biệt là vẻ nhã nhặn của Trần Văn Học mang đến cảm giác thoải mái, mà trên người Lang Dụ Văn lại có khí chất tang thương và u buồn.
Trần Văn Học gọi Lang Dụ Văn là chú Lang, người thân bên cạnh anh ta cũng gọi theo, gọi nhiều nên thành chú Lang.
Lý Dục Thần phát hiện phía sau thấu kính dày cộm kia quả thực cất giấu ánh mắt như lang sói.
Trần Văn Học bảo Lý Dục Thần kiểm tra Lang Dụ Văn, anh ta rất tin tưởng Lang Dụ Văn, ngay cả bố anh ta cũng nói Lang Dụ Văn là thiên tài thương nghiệp, chỉ bởi vì từng mạo phạm toàn bộ giới hào môn Giang Đông nên không dám dùng anh ta.
Đương nhiên, Lang Dụ Văn chắc chắn không cam lòng bị người khác ép buộc, loại người có thực tài này họ đều kiêu ngạo từ trong xương cốt.
Cho nên anh ta cũng phải thử thách Lý Dục Thần, muốn xem Lý Dục Thần có đáng giá anh ta dựa vào không.
Trần Văn Học cảm thấy chuyện này nhất định sẽ rất hay.
Anh ta nghĩ đến cảnh hai người kia đấu võ mồm, anh tới tôi đi, cuối cùng cùng chung chí hướng với nhau.
Nhưng thực tế là, cuộc gặp mặt này vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức Trần Văn Học từng hoài nghi nó có thực sự xảy ra không.
"Nghe nói toàn bộ Giang Đông đều không chứa nổi anh?", đây là câu hỏi đầu tiên của Lý Dục Thần.
"Đúng", Lang Dụ Văn không hề che giấu, dứt khoát trả lời.
"Tôi có thể giúp anh có được toàn bộ Giang Đông", Lý Dục Thần đáp.
Trong tầm tay Lang Dụ Văn luôn có thuốc lá.
Anh ta nhả ra làn khói xám nồng nặc, đẩy mắt kính, lần đầu tiên nhìn thẳng vào người trẻ tuổi trước mắt.
"Dựa vào đâu chứ?", anh ta hỏi lại.
"Bằng cái này".
Lý Dục Thần lấy ra một khẩu súng lục.
Khẩu súng này do Phùng Thiên Minh đưa cho anh.
Phùng Thiên Minh nói, hiện tại người muốn giết anh quá nhiều, võ công có cao nữa cũng không dễ dùng bằng viên đạn.
Lý Dục Thần biết ông ta có ý tốt nên nhận.
Mặc dù anh không cần, nhưng có thể cho Mã Sơn.
"Thứ này?"
Lang Dụ Văn nhìn thấy súng bỗng bật cười.
"Tôi từng chơi thứ này lúc mười tuổi".
Anh ta rít một hơi, nhả ra một vòng khói lớn để diễn tả sự khinh thường của mình.
Nhưng động tác tiếp theo của Lý Dục Thần khiến anh ta cười không nổi.
Anh ta mở to hai mắt, mang chút kinh hoàng xen lẫn hưng phấn.
Nếu không phải có mắt kính cản trở, anh ta hoài nghi đôi mắt của mình sẽ rớt ra ngoài.
Lý Dục Thần giơ súng lên, nhắm vào thái dương, sau đó bóp cò súng.
Họng súng cách đầu anh không đến mười xăng-ti-mét.
Tiếng súng vang lên.
Lang Dụ Văn trông thấy viên đạn bay ra khỏi họng súng, dán sát vùng da chỗ thái dương của Lý Dục Thần rồi xoay tròn.
Lý Dục Thần chậm rãi dùng một cái tay khác cầm lấy đầu đạn gần tai mình, nhẹ nhàng ném vào ly trà trước mặt Lang Dụ Văn.
Một tiếng "phốc" vang lên, chén trà bốc lên một sợi khói nhẹ.
Lang Dụ Văn ngây người nhìn.
Không có cách nào có thể phơi bày ra thực lực khiến người khác chấn động hơn cách này.
Lúc trước, chẳng phải mấy nhà giàu quyền thế kia gạt anh ta ra khỏi Giang Đông cũng bằng loại thực lực ngoài thương nghiệp này hay sao?
Nếu cạnh tranh công bằng, xưa nay anh ta không sợ ai.
"Cậu muốn tôi làm gì?", Lang Dụ Văn hỏi.
"Trở thành hào môn trong vòng ba tháng, đứng đầu thủ đô trong vòng ba năm".
Lý Dục Thần không muốn lãng phí thời gian nên nói ra điều kiện có phần hà khắc.
"Tiền vốn bao nhiêu?", Lang Dụ Văn hỏi.
"Không có", Lý Dục Thần dứt khoát đáp.
Lang Dụ Văn nhíu mày.
Theo lẽ thường, đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Nhưng người trước mắt này hiển nhiên không phải người bình thường, nên cũng không thể phỏng đoán theo lẽ thường.
"Tại sao lại là đứng đầu thủ đô mà không phải đứng đầu Nam Giang hoặc Giang Đông?"
"Bởi vì tôi tới từ thủ đô".
"Được, thành giao".
Lang Dụ Văn bóp tắt điếu thuốc trong tay, đứng lên bắt tay Lý Dục Thần.
Trần Văn Học cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Hai người này, một người nói sẽ cho đối phương toàn bộ Giang Đông, người kia bảo sẽ giúp đối phương đứng đầu thủ đô trong ba năm.
Chỉ vậy mà đàm phán thành công rồi?
Tín nhiệm và lòng tin này đến từ đâu vậy?
Quả thực là hai kẻ điên!
Đang nằm mơ sao! Thật không thể tin được! Ma huyễn! Quá ma huyễn!
Có điều, so với Lang Dụ Văn, Trần Văn Học không quá khiếp sợ với việc Lý Dục Thần dùng tay không đỡ đạn, so sánh với cảnh tượng kinh người trong trường đấu chó ngày hôm đó, cái này quả là trò trẻ con.
"Tôi có thể góp cổ phần không?", Trần Văn Học hỏi.
"Không phải anh sớm đã góp rồi sao?", Lý Dục Thần cười nói: "Không có anh nhập bọn, tiền vốn của chúng tôi từ đâu đến?"
Trần Văn Học hưng phấn xoa xoa tay: "Vậy chúng ta cùng làm một vố lớn đi. Đứng đầu thủ đô trong ba năm tới, vừa nghe đã khiến người ta không yên giấc nổi. Có điều, bây giờ tài chính mà tôi có thể vận dụng được chỉ có một trăm triệu".
Lý Dục Thần nhìn Lang Dụ Văn: "Vậy sau này, chuyện làm ăn xin nhờ cậy chú Lang".
Chương 179: Cùng chúc mừng
Lang Dụ Văn có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của Lý Dục Thần, nhưng anh ta vô cùng rõ ràng, sự tín nhiệm này không phải vô điều kiện.
Ba tháng tới chính là thử thách đối với anh ta.
Giống như công nhân viên mới nhậm chức trong công ty, cũng cần có giai đoạn thử việc.
Mục tiêu đánh giá thử việc của anh ta chính là giúp Lý Dục Thần vượt qua ngưỡng cửa hào môn trong ba tháng.
Lang Dụ Văn lần nữa đốt một điếu thuốc, phun ra sương trắng, nói: "Được, một trăm triệu thì một trăm triệu, chuyện làm ăn không khó. Nhưng muốn trở thành hào môn thì chỉ dựa vào tiền là không đủ. Thời gian ba tháng quá ngắn, chỉ có một cách".
"Cách gì?", Trần Văn Học hỏi.
"Nuốt một hào môn khác", Lang Dụ Văn đáp.
"Nuốt một hào môn khác?", Trần Văn Học lắp bắp kinh hãi: "Nuốt nhà ai? Nuốt thế nào?"
Lang Dụ Văn nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, nói: "Hiện tại nhà họ Lâm tứ phía thù địch, đây là một cơ hội tốt. Tại thành phố Hoà, nhà họ Lâm là hào môn số một số hai, cậu Lý lại là con rể nhà họ Lâm, tiếp nhận chuyện làm ăn của nhà họ Lâm cũng danh chính ngôn thuận".
Lý Dục Thần lắc đầu nói: "Không được, nhà họ Lâm có ơn với tôi, tôi không thể làm như thế".
Lang Dụ Văn nhíu nhíu mày, nói: "Muốn thành nghiệp lớn, cậu không thể lòng dạ đàn bà. Hơn nữa, nếu cậu không ăn miếng bánh ngọt nhà họ Lâm này cũng sẽ bị người khác ăn hết. Cậu tiếp nhận nó còn có thể chăm nom, để lại cho bọn họ chút ít. Nếu thành người khác, chỉ sợ nhà họ Lâm..."
Lý Dục Thần vẫn lắc đầu.
Lang Dụ Văn rít một hơi thật dài, chậm rãi nhả sương khói, đôi mắt phía sau lớp kính toát ra vẻ thất vọng.
"Vậy cậu hãy mời người tài khác đi, tha thứ Lang mỗ không thể ra sức".
Nói xong, anh ta đứng lên muốn đi.
Lý Dục Thần bỗng nhiên nói: "Nhà họ Viên thì thế nào?"
Lang Dụ Văn sửng sốt, chậm rãi quay người lại, nhìn Lý Dục Thần: "Nhà họ Viên?"
"Là nhà họ Viên", Lý Dục Thần cười.
"Cậu nghiêm túc?"
"Nghiêm túc".
Lang Dụ Văn chợt hiểu ra, có chút hưng phấn: "Có thể nuốt được nhà họ Viên, đương nhiên là được, có điều..."
Lý Dục Thần nói: "Nhà họ Viên treo thưởng giang hồ, một trăm triệu, muốn mạng của tôi. Có người nói cho tôi tiền là vũ khí mạnh mẽ nhất. Vậy thì tôi sẽ lấy tiền của nhà họ Viên, xem bọn họ còn muốn lấy mạng của tôi thế nào".
Trần Văn Học nghe mà nhiệt huyết sôi trào, xoa tay hằm hè: "Muốn đối đầu với nhà họ Viên sao? Có hơi phấn khởi đấy! Nhưng nhà họ Viên là gia tộc lớn gần với nhà họ Tiền và nhà họ Cao tại Tiền Đường, muốn nuốt bọn họ cũng đâu dễ dàng? Rốt cuộc chúng ta sẽ bắt đầu như thế nào?"
Lang Dụ Văn đẩy kính mắt, đáp: "Đương nhiên là đi đăng ký một công ty đã".
...
Trải qua bàn bạc, tên của công ty được đặt là "Tập đoàn Kinh Lý", đăng kí tại thủ đô.
Lang Dụ Văn giữ chức tổng giám đốc chấp hành kiêm pháp nhân của tập đoàn Kinh Lý, Lý Dục Thần làm người khống chế thực tế, tạm thời không công khai với bên ngoài.
Tin tức duy nhất mà người ngoài biết được, người cầm lái tập đoàn Kinh Lý là cậu Lý từ thủ đô.
Đương nhiên, hiện tại cậu Lý từ thủ đô đã thành trò hề của giới hào môn và võ lâm, không chỉ ở thành phố Hòa mà toàn bộ Nam Giang.
Để nhanh chóng hoàn thành thủ tục đăng ký tập đoàn Kinh Lý, Lang Dụ Văn cầm một trăm triệu Trần Văn Học cho bay đến thủ đô.
Trong lúc này, Lý Dục Thần đi một chuyến Tiền Đường.
Đúng lúc sắp đến kỳ hạn nửa tháng đã giao hẹn với Tiền Khôn.
Tiền Khôn nhận được điện thoại của Lý Dục Thần thì vô cùng vui mừng, muốn phái xe tới thành phố Hòa đón anh.
Lý Dục Thần khéo léo từ chối, chỉ làm Tiền Khôn gửi định vị cho anh.
Vừa khéo Mã Sơn cũng muốn đến Tiền Đường thăm thú, Lý Dục Thần liền để Mã Sơn lái xe, hai người cùng tới Tiền Đường.
Tiền Khôn ở trong một căn biệt thự kiểu cũ tại ven hồ.
Cảnh tượng nơi này vô cùng đẹp, đứng trên ban công có thể trông thấy toàn cảnh của hồ Tiền Đường.
Đường nhỏ bên cạnh biệt thự nối thẳng với đạo quán trên núi phía sau.
Thiết kế bên trong biệt thự mang vẻ cổ kính nhưng không xa xỉ.
Tiền Khôn nói ông ấy chỉ ở đây một mình.
Mã Sơn lần đầu tiên gặp Tiền Khôn.
Anh ta đương nhiên biết nhà họ Tiền, cũng sớm nghe nói qua ông Khôn của Tiền Đường, đó chính là nhân vật không thể so sánh được, không ngờ hôm nay ông ấy sống sờ sờ đứng trước mặt.
Anh ta tò mò hỏi: "Lão Tiền, ngài chỉ ở đây một mình thôi sao? Ngay cả một người bảo vệ và người giúp việc cũng không có, trông chẳng giống cuộc sống của đại lão gì cả!"
Tiền Khôn cười nói: "Làm gì có đại lão rồi đại lão thật, đều sống trên núi cả, đi xuống núi nhiều lắm để trải nghiệm thế gian, Bạch Ngọc Kinh trên trời mới là mục tiêu của bọn họ".
Lúc nói chuyện, Tiền Khôn thỉnh thoảng nhìn thoáng qua Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: "Anh, để em nhìn xem vết thương của anh đi".
Tiền Khôn vươn tay, để Lý Dục Thần bắt mạch.
Chương 180: Đi tìm hoàng tinh năm trăm năm
Lý Dục Thần bắt mạch cho Tiền Khôn, sau đó mỉm cười thông báo: "Sức khỏe của anh tốt hơn em nghĩ nhiều, hồi phục nhanh lắm".
Tiền Khôn phất tay, trả lời: "Cũng nhờ thuốc của chú hiệu nghiệm cả, chứ trong lòng anh cũng tự hiểu cái thân già này của mình như nào mà".
Lý Dục Thần lại châm cứu trên các huyệt đạo của Tiền Khôn một lần nữa, sau đó dặn dò một vài việc cần chú ý sau này.
"Anh này, vết thương của anh đã lành rồi, nhưng mà", Lý Dục Thần đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật ở bên ngoài: "Mặc dù đúng là phong cảnh ở đây đẹp thật đấy nhưng lại chẳng an toàn là bao nhỉ? Anh không sợ mấy tay ninja Đông Doanh đến tìm anh à?"
Tiền Khôn cười ha ha, bảo: "Lũ sâu bọ hôi hám thôi ấy mà, đừng quan tâm tới chúng nó làm gì".
Lý Dục Thần tò mò hỏi: "Anh, sao anh lại có thù oán với ninja Đông Doanh thế?"
"Kể ra thì việc này dài dòng lắm", Tiền Khôn trả lời: "Ở Đông Doanh có một tập đoàn tài chính cạnh tranh khá gay gắt với nhà họ Tiền anh trên thương trường, nhưng do đấu công khai thì không đấu lại nên chúng chuyển sang dùng dăm ba thủ đoạn đê hèn. Bọn anh đã nhẫn nhịn rất nhiều lần, nhưng một người cho dù tốt tính cách mấy, khoan dung cách mấy thì cũng có mức độ thôi. Cách đây hơn mười năm về trước, bọn anh đã đấu tranh khốc liệt với bọn Đông Doanh đấy. Trận chiến lúc đó đánh đã lắm! Kết quả là bọn anh thắng to, từ đó trở đi bọn Đông Doanh mới chịu lộ diện để ganh đua công khai với bọn anh. Có điều, do trong lúc đánh nhau bọn anh đã lỡ tay giết một ninja trong số chúng nên mới trở thành kẻ thù không đội trời chung với tông môn bọn chúng".
"Còn vết thương của anh thì sao?"
"Vết thương của anh cũng là do bị bọn chúng ám sát sau lần đó".
Lý Dục Thần gật đầu, dặn dò: "Anh nên cẩn thận thì hơn. Mấy ngày trước em tình cờ bắt gặp đệ tử của một tông môn ninja tại thành phố Hòa. Dựa trên hệ thống cảnh giới tu luyện của ninja thì chắc hẳn hắn ta đã đột phá cảnh giới Thượng Nhẫn, tương đương với Hóa Kình trong võ đạo rồi".
"Thế hả?", Tiền Khôn có hơi giật mình: "Có cả Thượng Nhẫn đến thành phố Hòa luôn à?"
Song, ngay sau đó ông ấy lại phá lên cười sặc sụa: "Nhưng mà gặp phải người anh em Lý đây thì chắc có lẽ thằng Đông Doanh này chẳng làm ăn được gì đâu!"
Lý Dục Thần cũng bật cười, cho hay: "Thằng cha đó đi gặp tổ tiên hắn ta rồi".
"Tốt lắm!", Tiền Khôn hào hứng nói to: "Hây dà, chú mà không dặn kiêng rượu chè thì anh phải làm một ly siêu to khổng lồ mới được!"
Lý Dục Thần bảo: "Anh, tên này biến mất tại thành phố Hòa thì e rằng tông môn bọn chúng sẽ không chịu để yên đâu. Em sợ bọn chúng sẽ tìm đến chỗ anh, tốt nhất anh nên cẩn thận vẫn hơn".
Tiền Khôn gật đầu một cách nghiêm túc.
Trước đây chỉ có vài ba tên ninja cảnh giới Trung Nhẫn đến quấy rầy nên ông ấy hoàn toàn không thèm để ý.
Nhưng kẻ đến đây lần này là Thượng Nhẫn, lại còn chết trong tay Lý Dục Thần.
Ninja Đông Doanh mà tu luyện được đến cấp bậc Thượng Nhẫn thì chắc chắn là một đệ tử xuất sắc trong tông môn, điều này không có gì phải bàn cãi.
Thượng Nhẫn mất tích, tông môn bọn họ nhất định sẽ điều động kẻ mạnh hơn để đến đây báo thù.
"Em Lý, chú cũng phải cẩn thận đấy. Bọn Đông Doanh này bản lĩnh thật thì không có mà toàn ba cái chiêu trò hạ đẳng gì đâu không, thích nhất là đâm sau lưng".
"Anh cứ yên tâm", Lý Dục Thần bảo đảm.
Hai người trò chuyện với nhau thêm một chút nữa, rồi Lý Dục Thần kể chuyện cần tìm hoàng tinh năm trăm năm trở lên để chữa bệnh cho Lâm Vân.
Tiền Khôn nhíu mày, nói: "Ở Đồng Khánh Đường thì có đấy, anh dám chắc về điều đó, cơ mà đây là bảo vật gia truyền của bọn họ, nếu chú muốn có nó thì e là không dễ dàng đâu. Anh có thể làm đầu mối trung gian giúp chú liên lạc với bọn họ, nhưng anh không dám hứa người ta có cho hay không đâu đấy".
Lý Dục Thần bảo: "Không sao, em chỉ cần gặp được họ là được, cùng lắm là trao đổi với họ thôi".
...
Đồng Khánh Đường tọa lạc tại dưới chân núi Thành Hoàng, là khu vực phồn hoa nhất tại Tiền Đường.
Bức tường ở nơi này cao hơn chiều cao của hai người bình thường cộng lại, chiếm diện tích những mấy ngàn mét vuông tại một khu phố náo nhiệt thế này, thoạt trông tráng lệ và khí phái vô cùng.
Đi qua bức tường là một dãy những ngôi nhà cổ kính nằm san sát nhau.
Đi vào cổng chính là Quốc Y Quán của Đồng Khánh Đường, người ra kẻ vào nô nức, tất cả đều đến đây để khám bệnh, dòng người xếp hàng để đăng ký lấy số dài như con rắn vậy.
Bên cạnh Quốc Y Quán là tiệm thuốc bắc, vừa đến nơi đã nghe thấy mùi thuốc bắc thuần túy nồng nặc.
Kế bên nữa là viện bảo tàng thuốc Trung Y, nơi này bày biện rất nhiều nguyên liệu thuốc Đông Y hiếm thấy cùng với những dụng cụ dùng để chế thuốc thời xưa, ngoài ra còn có toa thuốc của các thầy thuốc thời trước.
Nơi này có hoàng tinh, có điều chỉ vỏn vẹn ba mươi năm trở lại đây, có cái viết năm mươi năm thì chỉ là độn lên mười mấy năm mà thôi.
Mã Sơn không có hứng thú với dược liệu, kể chuyện hoàng tinh với anh ta thì anh ta cũng chẳng giúp được gì, thế là Mã Sơn đi dạo phố một mình.
Anh ta cũng quen biết vài ba người bạn tại Tiền Đường nên đương nhiên không lo không có ai đi cùng mình.
Lý Dục Thần một mình đi dạo trong viện bảo tàng một lát.
Sau đó anh sang tiệm thuốc bắc nằm ở bên cạnh.
Tiền Khôn nói với anh rằng tất cả những dược liệu cổ của nhà họ Hồ đều được bảo quản trong tiệm thuốc bắc này.
Chủ tiệm thuốc bắc hiện tại tên là Hồ Tu Nhất, đồng thời là phó tổng giám đốc của Đồng Khánh Đường.