Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 986: Nguyễn Hướng Đông tới đón

Trước khi Tra Na Lệ đi, cô ta và Lý Dục Thần đã lưu phương thức liên lạc của nhau. Cô ta đồng ý với Lý Dục Thần, sẽ trở về trưng cầu ý kiến của sư phụ mình, bất kể sư phụ có đồng ý gặp anh hay không, cô ta đều sẽ báo lại cho anh biết.

Lý Dục Thần không mấy quan tâm chuyện Fatima có đồng ý hay không. Chỉ cần anh tới Nam Dương thì bà ta không đồng ý cũng có làm được gì? Kiểu gì cũng phải gặp, chẳng qua là gặp lịch sự hay bị ép gặp, hoặc là lịch sự trước rồi ép buộc sau, chỉ khác nhau ở thái độ mà thôi.

Có điều hiện tại xem ra, lưu phương thức liên lạc của Tra Na Lệ lại hóa may.

Sau khi âm thầm hạ quyết tâm, Lý Dục Thần không nhắc lại chuyện của Tra Na Lệ nữa, vừa cười vừa nói với Mã Sơn, đi ra ngoài sân bay.

Mã Sơn bỗng dừng lại, chỉ tay về phía đám đông tới đón khách xuống máy bay, nói: “Em nhìn kìa”.

Lý Dục Thần nhìn sang, phát hiện ra có một người giơ một tờ giấy, trên giấy viết tên Lý Dục Thần.

Máy bay tới muộn mười tiếng, Lý Dục Thần và Mã Sơn đều không ngờ rằng Nguyễn Hướng Đông vẫn còn đích thân ở lại sân bay để đón khách.

Nguyễn Hướng Đông là người phụ trách Hồng môn ở Hương Giang, có địa vị rất cao trên giang hồ. Về lý mà nói, ông ta chỉ cần phái tài xế tới đón bọn họ là được, thế nhưng chẳng những ông ta đích thân tới đón mà còn chờ ở sân bay hơn mười tiếng đồng hồ.

Nguyễn Hướng Đông đã ngoài sáu mươi, vóc người cao gầy, trông rất quắc thước, tính cách nhiệt tình, hay nói, vừa lái xe vừa giới thiệu về đặc trưng của Hương Giang cho bọn họ biết.

Sau một hồi trò chuyện, Mã Sơn chợt hỏi: “Tôi trông ông rất quen mặt, có phải ông từng quay phim không?”

Nguyễn Hướng Đông cười to: “Đúng vậy, đúng vậy. Hồi đó phim võ thuật rất được ưa chuộng, tôi thường xuyên đóng vai phụ trong phim nhưng chưa đóng vai chính bao giờ, chỉ toàn là vai nhỏ thôi, hơn nữa còn toàn là nhân vật phản diện, hahaha!”

Lý Dục Thần đã tới Thiên Đô từ hồi bảy tuổi nên đương nhiên không có cơ hội xem phim, cho nên anh không hề có chút ấn tượng nào về Nguyễn Hướng Đông, đồng thời cũng không có ký ức và hoài niệm về những bộ phim võ thuật Hương Giang.

Nhưng Mã Sơn thì khác, từ nhỏ anh ta đã thích đánh đấm, xem phim võ thuật, từng có dạo cực kỳ sùng bái các ngôi sao võ thuật.

Mã Sơn mở máy nói, trò chuyện sôi nổi với Nguyễn Hướng Đông.

Nguyễn Hướng Đông nói: “Hồi đó, chúng tôi đều sùng bái Bruce

Lee, à phải rồi, cậu Lý họ Lý, Bruce Lee cũng họ Lý, có khi nào hai người cùng một dòng họ không? Nghe nói tổ tiên của Bruce cũng di dân từ miền Bắc tới thành phố Thiền”.

Mã Sơn nói: “Vậy thì tôi và Mã Vĩnh Trinh cũng là họ hàng rồi”.

Hai người đều cười vang.

Nguyễn Hướng Đông chở bọn họ tới khách sạn Peninsula. Nơi này và khách sạn Bốn Mùa mà Lý Dục Thần vừa mới tới lúc nãy nằm đối diện nhau, cách một mặt biển, một cái nằm ở bờ bắc cảng Victoria, một cái nằm ở bờ nam cảng Victoria.

Nguyễn Hướng Đông nói: “Nhớ năm xưa, toàn bộ Tiêm Sa Chủy đều là địa bàn của tôi, ai dám không nể mặt tôi chứ! Có điều thời đại đã thay đổi rồi, bang phái của chúng tôi không nổi tiếng nên thanh niên bây giờ đều không biết tôi, chỉ biết tôi là một diễn viên đóng vai phụ”.

“Hồng môn vẫn rất được mọi người kính trọng mà phải không?”, Lý Dục Thần hỏi.

Nguyễn Hướng Đông xua tay, thở dài: “Hồng môn Đông Nam Á bị tên khốn Giang Long Huy làm nát bét, ai còn coi Hồng môn ra gì nữa?”

“Không phải Giang Long Huy lợi hại lắm à?”

“Hừ!”, Nguyễn Hướng Đông nhổ nước bọt: “Lợi hại thì làm được gì? Danh tiếng của Hồng môn được gây dựng nên không phải nhờ lợi hại! Năm xưa Tào bang, Thiên Địa hội, Tam Hợp hội, có bang hội nào không vì nước nhà? Nội bát đường, ngoại bát đường của Hồng môn có cái nào không lấy trung nghĩa làm đầu? Chúng tôi bái tổ sư, bái Quan Công, bái đại ca, phải chú trọng chữ “Nghĩa”. Hồng môn được kính trọng cũng là nhờ chữ “Nghĩa” này.

“Tên khốn Giang Long Huy phá hỏng hết quy định của Hồng môn, không chuyện thất đức nào không làm. Chẳng những làm vậy với người ngoài mà còn làm vậy với cả người nhà, trù dập người trái ý mình, biết bao nhiêu anh em không chịu phục tùng ông ta đã bị ông ta giết hại. Hiện tại toàn bộ Hồng môn Đông Nam Á đều đã bị Giang Long Huy chuyên quyền độc đoán. Ông ta muốn làm gì thì làm, quyền còn to hơn cả Hoàng đế!”

“Ngoài ra, Hồng môn kiên quyết không dính dáng tới hàng trắng. Năm xưa Hoa Hạ bị nha phiến hủy hoại, cho nên Hồng môn mới đặt ra quy định, hễ là đệ tử của Hồng môn thì tuyệt đối không được động tới ma tuý. Đây là luật thép! Giang Long Huy chẳng những không tuân thủ mà còn hợp tác với bọn Tam Giác Vàng, khiến anh em Hồng môn bị hại nặng nề!”

Nói đến đây, Nguyễn Hướng Đông giận dữ nện nắm đấm xuống mặt bàn: “Chỉ hận tôi đã già rồi, nếu là năm xưa thì tôi sẵn sàng xách dao liều mạng với ông ta!”

“Tam Giác Vàng…”

Lý Dục Thần nghe đến đây hơi sững sờ, quả nhiên mọi chuyện đều là duyên, rất nhiều chuyện đều có sợi dây liên kết với nhau.

“Ông Nguyễn, có phải trùm buôn thuốc phiện cấu kết với Giang Long Huy có biệt danh là tướng quân không?”

“Đúng vậy, chính là tướng quân, tên thật của người này là Sách Cương, từng là thuộc hạ của Khun Sa. Có điều tên này ác hơn Khun Sa. Khun Sa còn ra dáng con người chứ tên này thì không phải là con người. Ông ta xây cung điện hưởng lạc ở chỗ đóng quân tại vùng Tam Giác Vàng, hằng năm không biết có bao nhiêu phụ nữ bị ông ta cướp về”.

Mã Sơn mắng: “Mẹ kiếp, không có ai dạy cho loại cờ hó này một bài học ư?”

Nguyễn Hướng Đông nói: “Chỗ đó không có ai quản lý, chính phủ Miên, Thái đều không làm gì được ông ta, ông ta không dẫn quân lên phía bắc gây chiến với quân đội của chính phủ là may rồi”.

Lý Dục Thần chợt nhớ ra một chuyện, anh nói: “Có lẽ sau lưng ông ta còn có thế lực ngầm nào đó”.

Nguyễn Hướng Đông sửng sốt, nói: “Cậu nói vậy làm tôi nhớ ra hồi xưa tôi từng nghe nói Sách Cương có thể leo lên được ghế ông trùm cùng Tam Giác Vàng là nhờ có sự giúp đỡ của thần. Cho nên uy tín của ông ta ở vùng đó còn lớn hơn Khun Sa năm xưa nhiều”.
Chương 987: Dạ tiệc từ thiện

Lý Dục Thần gật đầu, nói với Mã Sơn: “Anh Mã Sơn, mấy hôm nữa chúng ta tới Tam Giác Vàng một chuyến hỏi thăm tên Sách Cương này nhé?”

Mã Sơn vung nắm đấm: “Được đó! Ông đây mà gặp tên đó thì nhất định phải xé xác tên đó ra!”

Lý Dục Thần cười nói: “Gọi cả cô Tra đi cùng nhé?”

Mã Sơn sững sờ, biểu cảm vừa kỳ cục vừa xấu hổ, anh ta sờ đầu, cười khan mấy tiếng.

Nguyễn Hướng Đông nghe bọn họ nói muốn tới Tam Giác Vàng, không khỏi giật mình: “Cậu Lý, cậu Mã, tôi nghe ông Cao nói các cậu rất có bản lĩnh, nhưng Tam Giác Vàng không phải nơi bình thường, Sách Cương không phải người mở võ đường, trong tay ông ta có súng, có pháo, có xe tăng, sức chiến đấu rất mạnh!”

Mã Sơn cười to, nói: “Anh Nguyễn, anh cứ yên tâm, cậu Lý đã ra tay thì dù có là hàng không mẫu hạm cũng sẽ bị cậu ấy phá hủy!”

Nguyễn Hướng Đông nghe thấy phát ngôn ngông cuồng này, không khỏi lắc đầu, thầm than: Thanh niên thời nay quá ngông cuồng! Quá ngông cuồng!

Lý Dục Thần biết không thể giải thích rõ ràng được, bèn nói: “Ông Nguyễn, không nói chuyện Tam Giác Vàng nữa, hãy nói về Giang Long Huy đi”.

Nguyễn Hướng Đông nói: “Chắc là Giang Long Huy biết bản thân đã là nhiều chuyện phi nghĩa, anh em Hồng môn sẽ không bỏ qua cho ông ta nên gần đây hành tung rất bí ẩn, ngoài tay chân thân tín ra, không ai biết ông ta ở đâu”.

“Ông có địa vị cao ở Hồng môn như vậy mà cũng không nghe ngóng được tin gì của ông ta à?”

Nguyễn Hướng Đông cười tự giễu: “Tôi đã về vườn lâu rồi, địa vị cũng chỉ là có tiếng không có miếng mà thôi, nếu như có thực lực thì Giang Long Huy đã chẳng tha cho tôi”.

Ông ta thoáng dừng lời rồi nói tiếp: “Có điều gần đây Giang Long Huy đang bàn chuyện hợp tác sòng bạc với vua sòng bài Hào Giang, có lẽ có thể tìm được ông ta ở Hào Giang. Bên cạnh vua sòng bài có một người tên là Thái Hòa Trung, trước đây từng kết nghĩa anh em với Giang Long Huy. Chắc có lẽ Giang Long Huy bàn chuyện làm ăn với vua sòng bài là do người này dẫn mối. Nếu tìm được người này thì chắc là có thể tìm ra Giang Long Huy”.

Lý Dục Thần nói: “Được, vậy ngày mai chúng tôi sẽ tới Hào Giang”.

Nguyễn Hướng Đông vội nói: “Cậu Lý đừng nóng vội. Chẳng mấy khi cậu mới tới Hương Giang một chuyến, tôi còn chưa tận tình chủ nhà. Hơn nữa, Thái Hòa Trung không phải nhân vật tầm thường, ông ta có tài chơi bài bịp xuất thần nhập hóa, biệt danh là Thiên Vương, là cánh tay đắc lực của vua sòng bài. Nếu cậu muốn gặp ông ta thì không dễ đâu, lỡ như đắc tội vua sòng bài thì chuyện sẽ trở nên phức tạp”.

“Thế này nhé, cậu Lý, ngày mai Hương Giang có một buổi tiệc từ thiện của người nổi tiếng, ngoại trừ các ông lớn của Hương Giang sẽ có mặt ra thì cậu chủ nhà họ Hà ở Hào Giang tên là Hà Quảng Chí cũng sẽ có mặt, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen. Nếu như có người này đi cùng cậu chẳng phải là sẽ tốt hơn hay sao?”

Lý Dục Thần nghĩ thấy cũng phải, hôm nay đã khuya rồi, ở lại thêm một ngày cũng không sao.

Sau khi Nguyễn Hướng Đông ra về, Lý Dục Thần và Mã Sơn vừa ngắm cảnh đêm của cảng Victoria vừa nói chuyện phiếm, sau đó về phòng riêng nghỉ ngơi.

Hôm sau, Tra Na Lệ nhắn tin cho Lý Dục Thần, thông báo sư phụ Fatima của cô ta đồng ý gặp anh nhưng gần đây ở Đại Mã mới xảy ra một vài chuyện lớn, phải chờ vài hôm nữa mới được.

Lý Dục Thần suy nghĩ, thấy cũng được, vừa khéo có thể xử lý xong chuyện ở đây trước.

Anh bèn nhắn lại cho Tra Na Lệ: “Tôi và anh Mã Sơn muốn tới Tam Giác Vàng một chuyến, cô có muốn đi cùng không?”

Anh cứ nghĩ là Tra Na Lệ sẽ không đồng ý, không ngờ cô ta lại nhắn lại hai chữ hết sức hào sảng: “Được thôi”.

Lý Dục Thần lập tức cho Mã Sơn xem tin nhắn, Mã Sơn gãi gãi đầu, cười hề hề.

Ban ngày, trong lúc rảnh rỗi, bọn họ đi dạo quanh Hương Giang. Từ trước đến nay, Mã Sơn ghét nhất là đi dạo phố mua sắm, đây là lần đầu tiên anh ta vào trung tâm thương mại mua hai bộ quần áo, lên đồ thật chỉn chu, trông cũng ra dáng con nhà giàu.

Lý Dục Thần cười thầm, quả nhiên tình yêu có thể làm người ta thay đổi. Có điều hầu như không phải làm người ta thông minh lên mà là ngốc đi.

Nhưng đôi khi làm chuyện ngốc nghếch cũng chưa hẳn không phải là hạnh phúc.

Chiều tối, Nguyễn Hướng Đông tới đón bọn họ tới địa điểm tổ chức dạ tiệc từ thiện.

Ở đó, bọn họ tình cờ gặp một người quen, chính là người phụ nữ đi chung chuyến bay, ngồi bên cạnh Mã Sơn.

Quy mô của buổi dạ tiệc từ thiện này không lớn nhưng rất đẳng cấp. Các gia tộc Lý, Quách, Hoắc, Uông ở Hương Giang đều cho người tới dự, chỉ có điều người tới toàn là lớp trẻ, không phải nhân vật hết sức quan trọng.

Trong số này bao gồm cả Hà Quảng Chí, cháu trai vua sòng bài Hào Giang Hà Gia Xương.

Người phụ nữ trên máy bay kia đi cùng với một người đàn ông giàu có, không rõ là vợ hay bạn gái. Cô ta trông thấy Lý Dục Thần và Mã Sơn, vừa kinh ngạc vừa âm thầm khinh bỉ.

Cô ta hoàn toàn không hề biết chính Lý Dục Thần đã cứu mạng cô ta. Trong mắt cô ta, hai người đàn ông đi máy bay hỏi tiếp viên hàng không xem một bữa trên máy bay hết bao nhiêu tiền một người làm gì có tư cách tham dự buổi tiệc này?

Chuyện này vô hình trung làm giảm đẳng cấp của buổi tiệc.

Có điều dù sao Nguyễn Hướng Đông cũng từng là một nhân vật máu mặt, có địa vị tương đối cao ở Hương Giang, nhất là hôm nay người của các gia tộc lớn tới đây lại đều là người trẻ tuổi, cho nên bối phận của ông ta cao hơn bọn họ, bọn họ đều phải nể mặt ông ta.

Nguyễn Hướng Đông dẫn Lý Dục Thần và Mã Sơn đi giới thiệu cho mọi người làm quen.
Chương 988: Sao xứng với hai chữ hào môn?

Người trẻ tuổi chưa bao giờ nghe nói về nhà họ Lý hai mươi năm trước, cho dù có biết cũng sẽ không coi ra gì. Ở trong mắt rất nhiều người, hai mươi năm trước ở trong nước còn cực kỳ lạc hậu nghèo khó, làm gì có hào môn thế gia gì đáng để nhắc đến?

Mặc dù đám đại lão ở Hương Giang đều biết về chuyện nhà họ Lý ở thủ đô vùng lên gần đây, nhưng cũng chỉ coi như nhà giàu mới nổi. Nếu không phải Nguyễn Hướng Đông dẫn đến, bọn họ căn bản sẽ không thèm nhìn Lý Dục Thần cái nào.

Chỉ có một số người đã có tuổi và vài phú thương có tầm nhìn biết về truyền thừa xa xưa của những thế gia trong Hoa Hạ mà đám hào môn nước ngoài không thể đuổi kịp.

Nếu thật sự muốn nói đến, ở trước mặt đám thế gia ngàn năm ví dụ như nhà họ Tiền ở Tiền Đường, nhà họ Chu ở Kim Lăng, đám gia tộc hải ngoại này chỉ có gần trăm mười năm lịch sử phát triển, mới thật sự là nhà giàu mới nổi.

Mục đích chủ yếu của Nguyễn Hướng Đông là để Lý Dục Thần và Hà Quảng Chí quen biết nhau, bởi vậy ông ta còn cực kỳ tốn công giới thiệu cho hai người làm quen với nhau.

Bởi vì Hà Gia Xương được xưng là vua sòng bài Hào Giang, Nguyễn Hướng Đông liền nịnh hót, nói Hà Quảng Chí là người thừa kế của vua sòng bài tương lai, ngược lại lúc giới thiệu Lý Dục Thần còn nói Lý Dục Thần là người phục hưng vương triều nhà họ Lý.

Cách nịnh nọt này rất phổ biến trong xã hội thượng lưu, mọi người cũng đều đã quen rồi, nhưng lọt vào trong tay người nhà họ Lý ở Hương Giang lại có cảm giác rất khó chịu.

Bàn về tài lực, nhà họ Lý ở Hương Giang là hào môn số một, nhà họ Hoắc hay nhà họ Quách đều không sánh nổi, nhà họ Hà ở Hào Giang càng thúc ngựa đuổi không kịp.

Bây giờ lại xuất hiện nhà họ Lý ở thủ đô, Nguyễn Hướng Đông còn cậy già lên mặt, khoác lác vương triều nhà họ Lý gì đó ở trước mặt mọi người, điều này khiến Lý gia thiếu gia - Lý Thừa Bình ở Hương Giang tham gia tiệc tối rất không vui.

Lý thiếu gia không vui thể hiện ngay trên mặt, đương nhiên cũng lọt vào mắt người ngoài.

Người phụ nữ trên máy bay đã sớm không nhịn được muốn nói chuyện, chỉ là trường hợp này không đến lượt bà ta lên tiếng, lúc này nhìn thấy Lý Thừa Bình thiếu gia không vui liền cảm thấy thời cơ đã đến, vừa có thể trào phúng hai tên đểu cáng trên máy bay, xả cơn tức trong lòng, lại có thể nịnh nọt được Lý thiếu gia, nói không chừng còn có thể giúp người đàn ông nhà mình trèo lên cái cây cao nhà họ Lý, việc làm ăn cũng được nâng cao một bước.

Bà ta liền cười khẽ hai tiếng, nói: "Vương triều nhà họ Lý gì chứ, hai tên nhà quê mà thôi!"

Xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt, mọi người đều nhìn về phía bà ta.

Bỗng nhiên trở thành tiêu điểm chú ý, nhất là ở trong một buổi tụ họp của các nhân vật nổi tiếng này, người phụ nữ vừa mừng vừa sợ, có chút khẩn trương, lại không nhịn được hưng phấn.

Người đàn ông bên cạnh bà ta lại bị dọa sợ.

Người đàn ông này họ Ngô, là thương nhân ở Hương Giang, người ta đều gọi ông ta là ông chủ Ngô. Ông chủ Ngô cũng coi như phú thương, nhưng ở trước mặt đám gia tộc Lý, Hoắc, Quách, Uông này thì cũng chỉ là nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi.

Ông chủ Ngô vào Nam ra Bắc, cũng thường đi vào trong nước, có chút ánh mắt, ông ta biết rõ trong nước tàng long ngọa hổ, một nơi nhỏ bé như Hương Giang cũng chỉ là nhờ dựa vào lợi thế của thời đại, phát triển sớm một trăm năm mà thôi.

Có thể vươn lên ở thủ đô sao có thể là hạng người bình thường được?

Hai Lý tranh chấp, loại chuyện long hổ tranh đấu này, người có cấp bậc như ông ta rất dễ biến thành đá kê chân. Người thông minh sẽ biết cách tránh ra xa, mà bà già vô dụng này lại còn chủ động xông lên nữa!

Ông chủ Ngô nháy mắt với người phụ nữ, để bà ta không nói chuyện nữa.

Bị người ta mắng là đồ nhà quê, Lý Dục Thần không có cảm giác gì, nhưng Nguyễn Hướng Đông lại không nhịn được.

Ông ta nhìn người phụ nữ, trầm giọng nói: "Bà nói cái gì?"

Nguyễn Hướng Đông dù sao cũng là nguyên lão Hồng Môn ở Hương Giang, nếu là năm đó, ông ta tức giận, toàn bộ Tiêm Sa Chủy cũng phải rung động. Bây giờ mặc dù đã về hưu, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, nhưng vẫn phải có uy vọng.

Ông ta tức giận khiến ông chủ Ngô sợ đến mức nhảy dựng một cái, vội vàng kéo bà Ngô ra phía sau, cười làm lành nói với Nguyễn Hướng Đông: "Anh Đông, đừng chấp nhặt với phụ nữ".

Sắc mặt Nguyễn Hướng Đông hoà hoãn lại, đáng lẽ ra chuyện này sẽ được bỏ qua như thế.

Nhưng bà Ngô lại không phục, liếc mắt nhìn Lý Thừa Bình, không biết lấy đâu ra dũng khí, thoát khỏi tay ông chủ Ngô, đứng lên nói:

"Ông kéo tôi làm gì, tôi cũng không phải nói lung tung! Tôi ngồi cùng một ban máy bay tới Hương Giang với bọn họ, bọn họ ở trên máy bay hỏi tiếp viên hàng không một suất ăn bao nhiêu tiền, không phải đồ nhà quê thì là cái gì? Còn nói hào môn nữa, hào môn trong nước còn chưa được ngồi máy bay bao giờ sao?"

Lời nói của người phụ nữ khiến xung quanh cười vang.

Nguyễn Hướng Đông hoàn toàn nổi giận, nghiêm mặt, cả giận nói: "Ông chủ Ngô, có phải ông nên quản lý tốt cái miệng của vợ ông không!"

Ông chủ Ngô bị dọa đến mức luôn mồm xin lỗi: "Anh Đông, Nguyễn gia, ông đại nhân đại lượng, đừng so đo với bà ta".

Nói xong ông ta liền quyết tâm, cho người phụ nữ một cái tát, mắng: "Bà nói bậy bạ gì đó? Ở đây đến lượt bà nói chuyện sao!"

Người phụ nữ vô cùng uất ức, nước mắt đầm đìa nói: "Tôi nói bậy chỗ nào? Tôi là gặp cái gì nói cái nấy, cậu ta…"

Bà ta chỉ Lý Dục Thần: "Cậu ta ở trên máy bay còn nắm lấy tay tiếp viên hàng không không buông, đùa giỡn người ta nữa kìa!"

Xung quanh đều cười vang lần nữa.

Mọi người đều nhìn về Lý Dục Thần, trong mắt bắt đầu có thêm mấy phần khinh thường.

Có thể đùa giỡn tiếp viên hàng không người ở trên máy bay, sao xứng với hai chữ "hào môn"?

Trong lòng ông chủ Ngô vô cùng giận dữ, hận không thể tát bay vợ mình vào trong bụng mẹ.

Cho dù lời bà ta nói là sự thật, nhưng loại chuyện này có thể nói ra sao? Đây là đắc tội người ta đến chết mà!
Chương 989: Tự rước lấy nhục

Lý Thừa Bình nhíu mày, anh ta cũng không muốn xảy ra xung đột gì với Lý Dục Thần trong trường hợp này, nhưng hiển nhiên bà Ngô ra mặt là vì anh ta, nếu như anh ta không nói lời nào sẽ có vẻ quá mềm yếu, không nói đến việc bị người khác chê cười, mà sẽ còn ảnh hưởng đến địa vị của mình trong gia tộc.

"Ông chủ Ngô, đánh phụ nữ thì có gì hay, có bản lĩnh thì đánh Hồng Hưng đi!", Lý Thừa Bình nói.

Ông chủ Ngô ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: Xong, lần này thật sự phải làm đá kê chân rồi!

Nguyễn Hướng Đông giận dữ: "Cậu nói cái gì?"

"Không có gì", Lý Thừa Bình cười lạnh một tiếng: "Tôi đang nói chuyện với ông chủ Ngô, Nguyễn gia ông gấp cái gì?"

Nguyễn Hướng Đông cả giận nói: "Lý Thừa Bình, cậu đi về hỏi bố cậu xem có dám nói như vậy hay không? Đánh Hồng Hưng? Cậu có biết hai chữ này có nghĩa là gì hay không?"

Lý Thừa Bình khịt mũi coi thường: "Nguyễn gia, thời đại đã thay đổi rồi, Tiêm Sa Chủy đã sớm không phải địa bàn của ông. Tôi thích đánh ai liền đánh người đó! Còn nữa, tôi nói cho ông biết, trên thế giới này có rất nhiều người họ Lý, nhưng hào môn chỉ có một, đó chính là nhà họ Lý ở Hương Giang! Không phải con chó con mèo gì đến đưa cho nhà họ Nguyễn của ông cái bến tàu là có tư cách được gọi là hào môn đâu".

Bị một hậu bối nói như vậy, Nguyễn Hướng Đông sao có thể chịu đựng được.

Nhưng hết lần này tới lần khác ông ta lại không thể làm gì được Lý Thừa Bình.

Người ta đang ở sân nhà chân chính, ở Hương Giang thậm chí Châu Á, không có mấy người có thể khiêu chiến với nhà họ Lý.

Nguyễn Hướng Đông đỏ bừng mặt lên, chỉ vào Lý Thừa Bình: "Cậu có gan lắm, nhóc con, cậu có tin bây giờ tôi gọi một cú điện thoại đến chỗ bố cậu Lý Triệu Phong không?"

Vốn dĩ trong lòng Lý Thừa Bình còn có chút cố kỵ, nhưng Nguyễn Hướng Đông lôi bố anh ta ra ngoài làm tấm mộc đã khiến anh ta yên tâm, lão già này căn bản là có tiếng không có miếng.

"Nguyễn gia, ông cứ việc gọi, cho dù ông có gọi cho ông nội tôi, tôi cũng không sợ!"

"Cậu..."

Nguyễn Hướng Đông tức giận đến phát run.

Ông ta không có khả năng gọi điện thật, không có khả năng gọi cho Lý Triệu Phong, càng không có khả năng gọi cho Lý Ngôn Thành.

Lý Dục Thần tiến lên một bước, đỡ lấy cánh tay run rẩy của Nguyễn Hướng Đông, nhẹ nhàng buông ra, nói: "Nguyễn gia, nguyên nhân của việc này bắt nguồn từ tôi, cứ để tôi đến xử lý đi".

Nguyễn Hướng Đông ngạc nhiên nhìn anh một cái, trên mặt có mấy phần áy náy, lại có chút lo âu nói: "Cậu Lý..."

Lý Dục Thần cười, khoát tay nói: "Trong lòng tôi nắm chắc".

Nói xong, anh liền chuyển hướng sang Lý Thừa Bình.

"Anh vừa nói ai là chó mèo?"

Câu nói này lập tức khiến bầu không khí dày đặc mùi thuốc súng.

Ngay cả Nguyễn Hướng Đông cũng ngây ngẩn cả người.

Trong những cuộc xã giao của xã hội thượng lưu rất ít khi xuất hiện trường hợp như vậy.

Thân phận cao hay thấp đã sớm được phân chia ra đủ loại khác biệt, càng là người nổi tiếng thì càng chú trọng, cũng càng biết thân phận vị trí của mình.

Phía sau Lý Thừa Bình là nhà họ Lý ở Hương Giang, là gia tộc có tiền nhất châu Á. Trong số những người ở chỗ này cũng chỉ có thiếu gia nhà họ Hoắc là có thể so sánh với anh ta.

Hôm nay là bà Ngô không hiểu chuyện, khiến Nguyễn Hướng Đông mất hết mặt mũi.

Nguyễn Hướng Đông cũng chỉ là ỷ vào bối phận cao, nói vài câu vớt vát lại thể diện, bình thường nếu xảy ra những chuyện này, chắc chắn sẽ có người ở bên cạnh đứng ra giảng hòa, khuyên nhủ mấy câu, chuyện này sẽ đi qua.

Nếu thật sự để Nguyễn Hướng Đông khiêu chiến với Lý Thừa Bình, cho dù ông ta có ở thời kỳ cường thịnh năm đó cũng không làm gì được.

Lý Dục Thần xuất hiện đã phá vỡ vòng tròn cân bằng của hào môn Hương Giang.

Hôm nay không có ai đứng ra giảng hòa, tất cả đều chờ đợi chế giễu.

Đám công tử nhà giàu lớn lên ở Hương Giang này luôn có ấn tượng cứng ngắc với người trong nước, cộng thêm lời của bà Ngô khiến bọn họ coi rằng Lý Dục Thần chính là nhà giàu mới nổi giống những ông chủ mỏ than kia, có mấy đồng tiền, nhưng không có tố chất gì, càng chưa bao giờ được thấy việc đời.

Mà Lý Dục Thần đi lên tra hỏi cũng không hề có chút phong thái nào của công tử nhà giàu, ngược lại còn tự tay ôm chuyện về phía mình.

Chó mèo không phải là đang nói đến anh sao?

Cái này giống như là bị người ta tát một cái còn đi lên hỏi người ta, vừa rồi là anh tát tôi đúng không?

Đây không phải tự rước lấy nhục sao?

Mọi người đều chế giễu nhìn Lý Dục Thần.

Bà Ngô càng tỏ ra xem thường, còn có chút ít kiêu ngạo mà nhìn thoáng qua chồng mình bên cạnh, ông thấy tôi nói không sai chứ, đó chính là đồ cặn bã, thằng hề!

Nguyễn Hướng Đông muốn đi lên nói cái gì, nhưng há to miệng lại không nói được câu nào.

Lý Thừa Bình không coi Lý Dục Thần ra gì, cười lạnh nói: "Nói cậu đấy, sao nào?"

"Không sao cả".

Lý Dục Thần nói xong, bỗng nhiên đá vào bụng Lý Thừa Bình.

Cả người Lý Thừa Bình nằm úp sấp trên sàn nhà rầm một tiếng, trượt ra thật xa, máu tràn ra khỏi khóe miệng kéo dài trên đất.

Bà Ngô sợ hãi kêu a một tiếng, giống như cú đá này giáng lên trên người bà ta vậy.

Ông chủ Ngô vội vàng đưa tay bịt miệng bà ta lại.

Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, ai nấy đều không nghĩ tới ở trường hợp như thế này mà Lý Dục Thần lại ra tay, mà người bị đánh còn là thiếu gia nhà họ Lý ở Hương Giang, cháu trai của nhà giàu nhất Hương Giang - Lý Ngôn Thành.

Đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra, thậm chí mọi người cũng chưa bao giờ nghĩ đến.

Trong lòng Nguyễn Hướng Đông hơi hồi hộp một chút, thầm nói hỏng rồi, lần này đã làm lớn chuyện rồi.

Nhưng mà là nguyên lão Hồng Môn, người có khí phách nhất giang hồ, người là do ông ta đưa tới, nếu có xảy ra chuyện, đương nhiên ông ta sẽ tự gánh vác, mặc dù ông ta biết rõ mình căn bản không gánh được.

Lý Ngôn Thành giận dữ, có ai ở Hương Giang có thể gánh vác được?

Sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, cuối cùng mọi người cũng tỉnh lại từ trong khiếp sợ, có người hô: "Bảo vệ! Bảo vệ!"

Mấy tên vệ sĩ hào môn còn vọt vào nhanh hơn cả bảo vệ.
Chương 990: Trượng nghĩa

Người của nhà họ Lý đỡ Lý Thừa Bình lên.

Đám vệ sĩ nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, chỉ còn chờ Lý Thừa Bình ra lệnh một tiếng sẽ xé anh thành từng mảnh nhỏ.

Lý Thừa Bình lau khóe miệng, phát hiện trên tay đều là máu. Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn anh ta bị người khác đánh chảy máu.

Trước mặt nhiều người như vậy, một loại cảm giác nhục nhã chưa bao giờ có xông lên đầu, cơn giận lập tức vọt vào đầu óc anh ta, khiến anh ta mất đi lý trí.

"Đánh cho tôi! Đánh chết cậu ta!"

Đám vệ sĩ của anh ta đều giống như chó điên mất xích, thi nhau nhào về phía Lý Dục Thần.

Mã Sơn đã sớm chuẩn bị, bước xa vọt tới trước người Lý Dục Thần.

"Đám lâu la này, cứ giao cho anh đi", anh ấy nói với Lý Dục Thần.

Nói xong liền tung ra mấy quyền, đánh ngã tất cả vệ sĩ của nhà họ Lý.

"Chỉ thế thôi sao?", Mã Sơn cười nhạo nói: "Đám vệ sĩ nhà cậu còn không cường tráng lì đòn bằng đám người trong quán mạt chược của chúng tôi!"

Lý Dục Thần suýt nữa bật cười.

Đám người trong quán mạt của chị Mai sao chỉ có mỗi cường tráng lì đòn được!

Xung quanh lại rơi vào sự yên lặng lần nữa khiến đám người Hương Giang vô cùng khó chịu.

Rất nhiều người đều nghĩ mãi mà không rõ, nhà họ Lý có tiền như vậy, làm sao lại không mời mấy vệ sĩ lợi hại hơn một chút chứ?

Nhưng người của đám gia tộc họ Hoắc, Quách, Uông đều không hẹn mà cùng nhíu mày.

Trong lòng bọn họ biết rất rõ ràng thực lực đám vệ sĩ của Lý Thừa Bình không có khả năng thua kém gì đám người bên cạnh mình.

Thiếu gia nhà họ Hoắc - Hoắc Chấn Đông nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Bảo đám bảo vệ ở đây đều không cần hành động gì".

"Cậu Hoắc, có phải là không tốt lắm hay không? Nhà họ Lý bên kia..."

"Nhà họ Lý? Nhà họ Lý nào?", Hoắc Chấn Đông hỏi.

Người đứng bên cạnh anh ta lập tức hiểu ý: "Tôi hiểu rồi".

Nguyễn Hướng Đông vô cùng bất ngờ với công phu của Mã Sơn, giống như được nhìn thấy phong thái của Lý Tiểu Long, nhưng mà sầu lo trong mắt lại càng sâu hơn.

Lý Thừa Bình không nghĩ tới chỉ trong một cái nháy mắt, tất cả thuộc hạ của mình đều đã nằm trên đất.

Anh ta chỉ vào Mã Sơn và Lý Dục Thần: "Mấy người có biết đắc tội nhà họ Lý tôi sẽ có hậu quả gì không?"

Lý Dục Thần lạnh lùng nói: "Nếu không phải anh cũng họ Lý, một cước vừa rồi đã đá anh vào trong biển rồi".

Không biết vì cái gì, Lý Thừa Bình cảm thấy lạnh cả người, giống như thật sự chìm vào đáy biển.

"Cậu... Mấy người có dũng khí! Cậu cứ chờ đó cho tôi!"

Lý Thừa Bình lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.

Lý Dục Thần cũng không ngăn cản.

Anh biết, chuyện ngày hôm nay đã bắt đầu sẽ không thể dễ dàng kết thúc. Hoặc là không đánh, nếu đã đánh thì phải đánh đến khi người ta phục thì thôi.

Khi đến Hương Giang, anh đã sớm ngờ tới sẽ có cục diện như vậy, chỉ là không nghĩ tới vừa tới ngày thứ hai đã gặp.

Vậy cũng tốt, cứ để nhà họ Lý ở Hương Giang chịu phục, tránh khỏi về sau nói đến nhà họ Lý còn phải phân chia ra nam với bắc.

Hơn nữa cũng tiện dọa sợ đám hào môn ở Hương Giang, miễn cho về sau lại xuất hiện chuyện phiền toái như vậy.

Cái này gọi là đánh một quyền cho xong, đỡ phải đánh thêm trăm quyền.

"Alô, anh à, em bị người ta đánh..."

Lý Thừa Bình nói chuyện điện thoại xong, trong nháy mắt đã có lực lượng, đứng thẳng người lên, trong ánh mắt hiện ra một sát khí hung ác, chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Nhóc con, có gan thì đừng chạy!"

Lý Dục Thần đương nhiên sẽ không chạy.

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

"Hai người kia còn không đi, là bị ngốc sao? Thật sự cho rằng mình rất biết đánh nhau? Lát nữa Lý Cửu An tới, bọn họ nhất định phải chết!"

Lý Cửu An chính là anh trai của Lý Thừa Bình, là người xuất sắc nhất và có thực lực nhất trong đám người đời thứ ba nhà họ Lý, cũng là đứa cháu mà Lý Ngôn Thành coi trọng nhất.

Nguyễn Hướng Đông biết Lý Cửu An lợi hại, tên này có can đảm giết người thật. Hơn nữa bên cạnh Lý Cửu An có một vệ sĩ rất lợi hại, tên là Miêu Nhẫn Đức, là thủ lĩnh của Nam Quyền.

Nguyễn Hướng Đông lo lắng chuyện này đã xảy ra là không thể ngăn cản, liền đi lên, nói với Lý Thừa Bình: "Cậu Thừa Bình, chuyện ngày hôm nay chỉ là hiểu lầm, sau này Nguyễn Hướng Đông tôi sẽ đến nhà xin lỗi sau".

Đánh Lý Thừa Bình, hai bên đã không có khả năng hoà giải. Nguyễn Hướng Đông chỉ có thể nghĩ biện pháp đưa Lý Dục Thần và Mã Sơn rời đi trước, chỉ cần tránh được một trận xung đột, mấy chuyện trước mắt này, về sau sẽ có biện pháp hòa giải, cùng lắm thì cược cái mặt già này đi tìm Lý Ngôn Thành hoặc là Lý Triệu Phong xin lỗi là được.

Nếu như Lý Cửu An tới, hai bên đều không hòa giải được, đấu đá tiếp, vậy sẽ thật sự có khả năng mất mạng.

Lý Thừa Bình giận dữ, mắng: "Họ Nguyễn, ông là cái thá gì? Có gan thì ông cứ đi, trừ khi ông cút ra khỏi Hương Giang, nếu không để tôi gặp lại ông, tôi sẽ đánh gãy chân của ông, để nửa đời sau ông phải quỳ gối ở công viên Cửu Long ăn xin!"

Nguyễn Hướng Đông nhíu mày, không cãi lại, chỉ là trong lòng cảm thán mình đúng là đã già rồi.

Ông ta quay người nói với Lý Dục Thần: "Cậu Lý, chúng ta đi trước đi".

Lý Dục Thần khoát tay: "Không cần. Tôi sẽ ở chỗ này chờ, xem nhà họ Lý của anh ta ở Hương Giang có nhân vật hào kiệt gì, lá cờ họ Lý này rốt cuộc nên cắm ở Hương Giang, hay là cắm ở thủ đô! Nguyễn gia, ông là người Hương Giang, tôi không muốn để cho ông rơi vào thế khó, ông đi về trước đi, chuyện nơi đây, tôi tự sẽ xử lý".

Nguyễn Hướng Đông trừng mắt, hơi giận dữ nói: "Cậu nghĩ tôi là loại người gì? Cậu là do tôi đưa tới, chuyện của cậu chính là chuyện của tôi! Nguyễn Hướng Đông tôi không có bản lĩnh lớn, nhưng biết cái gọi là nghĩa. Hôm nay cho dù có phải hạ đao, cũng nên để tôi thay cậu chịu mấy đao trước!"

Mã Sơn vốn ý hợp tâm đầu với Nguyễn Hướng Đông, nghe thấy ông ta nói như vậy thì giơ ngón cái lên nói: "Trượng nghĩa!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK