Khi Lý Dục Thần trở về Ngô Đồng Cư đã gặp Trương Đạo Viễn đang vội vội vàng vàng chạy đến.
"Đạo trưởng Trương, sao ông lại đến đây?” Lý Dục Thần tò mò hỏi.
“Aiza, Lý công tử, gặp được cậu ở đây thì tốt quá!” Trương Đạo Viễn nói: “Có một đạo sĩ từ Chung Nam đến đây muốn gây rắc rối cho cậu. Tôi nghĩ có thể có sự hiểu lầm nào đó ở đây."
Ông ta liền kể chuyện Mục Tinh Dã san bằng Thiên Tinh Quan.
“Cũng tại tôi không tốt, tôi tức vì đạo sĩ của Toàn Chân như ông ta lại phỉ báng Chính Nhất như tôi, bèn bực bội với ông ta, nhưng lại quên nói cho ông ta biết thân phận của Lý công tử ngài. Nếu tôi nói ngài là sứ giả Thiên Đô sớm một chút thì có lẽ đã không sao rồi. Ông ta đến gây rắc rối cho ngài, ngài sẽ không sợ nhưng ngộ nhỡ làm người nhà của ngài bị thương thì sẽ không tốt. Vốn định gọi điện thoại cho ngài nhưng lại để điện thoại thoại di động ở trong phòng, bị đè nát khi nhà cửa bị sập rồi.”
Trương Đạo Viễn nói dong nói dài một tràng, cuối cùng Lý Dục Thần cũng hiểu.
“Cao thủ bay trên trời?”
Anh nhíu mày một cái, vội vàng vào trong Ngô Đồng Cư.
Lúc này, Mục Tinh Dã đang bị trói dưới gốc cây ngô đồng, Mã Sơn và Bạch Kinh Kinh đang trông chừng hắn ta.
Mục Tinh Dã cúi thấp đầu, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.
Lâm Mộng Đình không giết Mục Tinh Dã.
Phái Chung Nam có địa vị vị rất cao trong Đạo Môn, Trọng Dương Cung cũng là một trong ba tổ đình lớn nhất của Toàn Chân. Mục Tinh Dã đã gia nhập Tiên Thiên thì chắc chắn hắn ta cũng là một nhân vật quan trọng trong Đạo Môn.
Không phải cô không dám giết người mà chỉ là cô không muốn tự ý làm chủ, muốn xử trí như thế nào thì quyền quyết định vẫn phải giao cho Lý Dục Thần.
Thấy Lý Dục Thần trở lại, Lâm Mộng Đình liền kể cho anh nghe những chuyện đã xảy ra.
Thậm chí Lý Dục Thần còn không thèm nhìn Mục Tinh Dã dưới gốc cây mà chỉ hỏi: “Chú Hứa không sao chứ?”
Lâm Mộng Đình nói: “Bị thương không nhẹ, nhưng đạo sĩ không ra tay vào chỗ hiểm, em đã xử lí qua một lần rồi, hiện giờ đang nghỉ ngơi."
Lý Dục Thần khẽ gật đầu, giữ lấy vai của Lâm Mộng Đình, nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích rồi nói: “Cảm ơn, vợ vất vả rồi.”
Lâm Mộng Đình cười nói: “Sao anh lại nói như vậy, anh không có ở đây, đương nhiên em sẽ chăm sóc nhà cửa thật tốt. Mau đi thăm chú Hứa đi.”
"Được."
Hai người liền đi đến phòng mà Hứa Quốc Lập và dì Tình ở.
Trương Đạo Viễn cảm thấy Ngô Đồng Cư vẫn ổn, mọi người đều không sao thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó liền đi đến gốc cây ngô đồng, ngồi xổm xuống nhìn Mục Tinh Dã rồi thở dài nói: “Haiz, tôi phải nói ông thế nào mới được đây! Đạo sĩ ở núi Chung Nam các ông đều lỗ mãng như vậy sao? Có muốn đến chỗ của tôi, đi bốc gạch với tôi để sửa lại tính cách của ông cho tốt không?”
“Phì!” Mục Tinh Dã phun một ngụm máu tươi lên mặt Trương Đạo Viễn: “Cùng đạo với ma quỷ, tôi cảm thấy xấu hổ thay cho Chính Nhất Tổ Sư!”
...
Hứa Quốc Lập nằm ở trong phòng, vết thương trên người đã được xử lý nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết bị tơ lụa siết cổ.
Dì Tình ngồi ở trước giường vẫn luôn khóc không ngừng.
Lý Dục Thần kiểm tra cẩn thận lại một lần, thấy Hứa Quốc Lập quả thật không bị nguy hiểm đến tính mạng thì mới yên tâm, giúp ông ấy loại bỏ những vết thương ở trên người, rồi để lại thêm hai viên thuốc và an ủi dì Tình mấy câu.
Sau đó anh mới trở lại trong sân.
Đúng lúc này lại nghe thấy Trương Đạo Viễn đang chửi như tát nước:
“Cái đồ lỗ mũi trâu* chết tiệt nhà ông sao không biết tốt xấu gì thế! Tôi có lòng tốt nói cho ông biết, Lý công tử thật sự chính là thượng tiên của Thiên Đô, ông không tin thì thôi đi, lại còn phun nước bọt lên mặt tôi! Ông đã hủy đạo quán của tôi, tôi còn chưa đòi ông bồi thường đâu đấy!”
*Miệt thị đạo sĩ vì búi tóc của đạo sĩ giống như lỗ mũi của con trâu.
“Phì!” Mục Tinh Dã lại phun thêm một phát: “Nếu anh ta là thượng tiên của Thiên Đô thì tôi chính là Thái Thượng lão quân!"
“Này, cái đồ đạo sĩ Chung Nam thối tha, thôi bỏ đi, bỏ đi, tôi không thèm nói với ông nữa, ông thích tin hay không thì tùy!” Trương Đạo Viễn tức giận bỏ đi.
“Nghe nói ông tìm tôi?” Lý Dục Thần đi đến trước mặt Mục Tinh Dã.
Mục Tinh Dã ngẩng đầu nhìn Lý Dục Thần một cái rồi, hừ lạnh một tiếng: "Cậu chính là Lý Dục Thần?”
“Không sai, Thiên Đô Lý Dục Thần.”
“Ha ha ha...” Mục Tinh Dã cười như điên, cười đến mức hụt hơi, ho khan kịch liệt.
Nói vết thương của hắn ta có nặng hay không thì cú đánh của Mã Sơn vẫn không thể làm tổn hại đến pháp thân kiếp sau của hắn ta, cho dù bị vu pháp không gian nhốt lại thì cú đánh đó cũng chỉ khiến xương cốt bên trong của hắn ta tê dại đau đớn một chút mà thôi.
Mấu chốt là trong cú đánh đó còn có một chút đăng hỏa thần bí đã đốt cháy hắn ta. Khiến nội tạng của hắn ta bùng cháy, tinh thần bị tổn thương, như thể cả người hắn ta đã bị rơi vào trong địa ngục rực lửa.
Cũng chính khoảnh khắc đó, hàng chục rễ bạch tiên đã lợi dụng tình thế xông đến, đâm vào phía sau lưng của hắn ta.
Hiện giờ lại bị trận pháp của cây ngô đồng vây khốn khiến ngay cả việc điều chỉnh hơi thở hắn ta cũng cảm thấy có chút khó nhằn chứ đừng nói đến việc đẩy những chiếc rễ đó ra ngoài.
“Ha ha... Thiên Đô? Đúng là chuyện nực cười! Ha ha ha...” vẻ mặt của Mục Tinh Dã tràn ngập vẻ khinh thường: “Nhóc con, nhóc có biết Thiên Đô là nơi như thế nào không? Nghe cho rõ đây, Thiên Đô ở trên Côn Luân, là vạn tiên chi tông! Nhóc con, có khoác lác thì cũng phải tìm thứ có thể đáng tin một chút.”
“Nói như vậy tức là, ông không tin?”
“Đương nhiên là không tin.”
“Nếu như tôi nói thật thì sao?”
"Hừ, không thể nào! Nếu cậu là đại sứ Thiên Đô thì tôi sẽ mặc cậu xử trí. Lần này là do tôi đã bất cẩn nên mới thua ở trong tay cậu, chẳng có gì đáng để nói nữa cả. Nhưng cậu cũng đừng đắc ý, lưới trời lồng lộng, chính nghĩa đến muộn nhưng vẫn sẽ đến, rồi một ngày nào đó sẽ có người đến diệt trừ cậu!”
Vẻ mặt Mục Tinh Dã đầy kiêu ngạo, dáng vẻ như dù có chết cũng sẽ không chịu bị khuất phục.
Đúng lúc này, Lý Dục Thần giơ tay lên, lòng bàn tay anh đột nhiên xuất hiện một tấm lệnh bài đang tỏa ra ánh sáng vàng kim, ánh sáng vàng kim trong hư không hiện ra một đường thiên lộ, xa xăm yên tĩnh, dẫn thẳng đến trời xanh, bùa chú ở cuối thiên lộ lóe lên, hiện ra hai chữ ‘Thiên Đô’ to đùng.
Mục Tinh Dã hoảng sợ xanh mặt, hắn ta nhìn ánh sáng vàng kim từ trên lệnh bài rồi lẩm bẩm nói: “Thiên... Thiên Đô lệnh?!"
Lý Dục Thần hỏi: “Hiện giờ có thể tin được chưa?”
"Không, không thể nào! Sao tiên sứ Thiên Đô có thể làm bạn với yêu ma được?” Mục Tinh Dã không ngừng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Nhưng Thiên Đô lệnh đã ở trước mặt, hắn ta lại không dám không tin.
Trên đời này, không có ai dám giả mạo sứ giả Thiên Đô, nếu không phải đệ tử của Thiên Đô thì không ai có thể điều khiển Thiên Đô lệnh.
“Làm bạn với yêu ma?” Lý Dục Thần thu hồi Thiên Đô lệnh: “Ở đây ai là yêu, ai là ma?”
“Cô ta!” Mục Tinh Dã chỉ vào Bạch Kinh Kinh: “Cô ta chính là yêu quái, là nhím yêu! Còn có anh ta...”
Hắn ta chỉ vào Mã Sơn: “Trên người anh ta có khí tức của dị thú yêu hồn, như thể anh ta đã bị cướp đoạt linh hồn rồi.”
“Cướp cái đầu mẹ mày ấy! Mày mới bị cướp đoạt linh hồn ấy!” Mã Sơn mắng: “Ông mày tên là Mã Sơn, là con người đường đường chính chính!”
Mục Tinh Dã cũng có thể cảm nhận được dương cương chi khí bình thường ở trên người Mã Sơn nên bất giác cau mày, có chút nghi ngờ đối với phán đoán của bản thân, sau đó hắn ta lập tức chỉ vào Lâm Mộng Đình rồi nói:
"Còn có cô ta nữa! Cô ta là vu tu! Chỗ này của anh có yêu, có quỷ, có vu, anh... anh là sứ giả Thiên Đô, sao anh có thể làm bạn với yêu ma, đồng hành cùng với quỷ quái?”
Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng: "Yêu thì có tội gì? Mà vu thì có gì sai? Uổng công ông tu hành cả trăm năm nhưng ngay cả đạo lý trên dưới Thiên Đạo, vạn vật đều bình đẳng cũng không hiểu. Năm đó Trọng Dương tổ sư của các ông còn từng điểm hóa cho đại yêu. Thuần Dương chân nhân cả đời cầm kiếm, tiêu trừ rất nhiều chuyện bất công trên thiên hạ nhưng cũng chưa từng nhìn thấy ông ấy từng giết một con yêu vô tội nào.”
“Mở mang linh trí là quyền lợi mà Thiên Đạo ban cho muôn loài. Linh trí vừa mở ra một cái đã lập tức bị những người tự cho mình là chính đạo như các ông gán cho cái mác quái vật, muốn nhanh chóng tiêu diệt bọn họ. Đó là các ông đang chà đạp lên Thiên Đạo vì để bảo vệ quyền uy, địa vị của bản thân, về bản chất thì có khác gì so với những hôn quân nịnh thần không cho phép dân chúng mở mang đầu óc đâu chứ?”
“Cái này...” Mục Tinh Dã không còn nghi ngờ thân phận của Lý Dục Thần nữa, chỉ là tạm thời hắn ta không thể quay đầu mà thôi.
Trương Đạo Viễn ở bên cạnh nói: “Lão Mục, ông không hiểu à? Nói trắng ra, nếu quay ngược lại tám trăm đời trước thì tổ tông của ông vẫn còn đang ăn lông uống máu, đó không phải chính là yêu vừa mới thức tỉnh linh trí sao? Vì thế cho nên, chúng ta đều là đời sau của yêu, ai cũng đừng nên coi thường đối phương!”
Lý Dục Thần cười cười, hình như Trương Đạo Viễn đã thông minh hơn trước rồi, xem ra xây nhà không chỉ tu luyện tâm tính mà còn cải thiện sự hiểu biết của ông ta.
“Được rồi, đạo lý chỉ nói đến đây thôi, kế tiếp, chính là xử lí ông rồi. Nếu ông đến giết tôi, tôi sẽ niệm tình ông ngu dốt, bị người khác lừa dối, có thể không thèm so đo với ông, nhưng ông đã làm tổn thương người nhà của tôi thì tôi sẽ không thể tha cho ông.”
Mục Tinh Dã hổ thẹn nói: “Cậu là tiên sứ Thiên Đô thì đương nhiên không chấp những lời đồn thổi đó. Tôi lỡ tin những lời đồn thổi đó, tự làm tự chịu, tình nguyện chịu phạt. Tùy ý chém giết, tuyệt đối không một câu oán hận.”
Trương Đạo Viễn sợ Lý Dục Thần thật sự muốn giết hắn ta, vội vàng nói: “Lý công tử, tôi có một đề xuất nhỏ. Bản tính của người này không xấu, chỉ là tính cách có hơi tệ, không bằng hãy để ông ta theo tôi đi bốc gạch xây nhà rèn luyện tính cách cho ông ta. Khó khăn lắm mới có thể gia nhập đạo Tiên Thiên, dẫu sao cũng phải cứu vớt một chút.”
Lý Dục Thần cười lớn: “Đề xuất này không tồi. Mục Tinh Dã, tôi không giết ông mà sẽ phạt ông đi giúp đạo trưởng Trương xây nhà rèn luyện tính cách. Ngoài ra, ông đã làm bảo vệ của tôi bị thương, sau khi Thiên Tinh Quan xây dựng xong, ông đến Ngô Đồng Cư để gác cổng mười năm, ông có bằng lòng không?”
Chương 1081: Tình cờ gặp gỡ
Đương nhiên Mục Tinh Dã không có gì là không bằng lòng cả.
Hắn ta chỉ hơi cổ hủ một chút nhưng hắn ta không ngốc.
Làm người gác cổng dưới trướng của tiên sứ Thiên Đô, đây nào có phải là đang trừng phạt, đây rõ ràng là cơ duyên.
Nghĩ như thế, hắn ta cũng không còn cảm thấy phản cảm với chuyện đi giúp Trương Đạo Viễn xây nhà nữa, mà ngược lại hắn ta mong sớm có thể xây nhà xong để có thể đến làm bảo vệ tại Ngô Đồng Cư.
Còn đối với Lý Dục Thần mà nói, có một người gác cổng như Mục Tinh Dã đã giúp anh có thể bớt đi rất nhiều nỗi lo lắng về sau.
Mã Sơn sắp phải đến Hào Giang rồi, sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Lâm Mộng Đình cũng phải về đại học Nam Giang để đi học.
Bọn họ đi thì Ngô Đồng Cư cũng chỉ còn lại một người cao thủ duy nhất là Bạch Kinh Kinh.
Bạch Kinh Kinh vẫn còn là ‘yêu’ trong mắt đám người tu hành đó.
Anh không hy vọng những chuyện xảy ra ở căn nhà của họ Lý từ hai mươi năm trước lại xảy ra ở thành phố Hòa.
Mục Tinh Dã là cao thủ Tiên Thiên, lại là trưởng lão của phái Chung Nam. Có hắn ta ở đây, thì Ngô Đồng Cư về cơ bản sẽ an toàn.
Tiếp theo đây, Lý Dục Thần còn có rất nhiều việc phải giải quyết, việc đi đến Cửu U Minh giới thì không cần phải nói nữa, trước mắt, chuyện của trấn Châu Môn đã vô cùng cấp bách.
Châu Khiếu Uyên đã triệu tập các đồng đạo võ lâm trong thiên hạ để thảo phạt Lý Dục Thần, mục đích là khiến anh phải giao Ngũ Sứ Ma Môn ra.
Hiện giờ cũng không biết hiệu quả như thế nào rồi.
Ngũ Sứ Ma Môn, Lữ Hiển và Đạm Đài Ngọc đã chết, cờ Hắc Thủy - cờ đen và cờ Thái Bạch - cờ trắng trong cờ Ma Giáo Ngũ Hành cũng đã rơi vào tay Lý Dục Thần.
Còn lại ba người Đồng Hạo, Diệp Hi Lâm và Củng Tiên cùng với ba lá cờ đỏ, vàng và xanh.
Lý Dục Thần có một loại dự cảm rằng sau khi lấy được toàn bộ cờ Ngũ Hành anh đã có thể vào Minh giới, xuống Cửu U để tìm mẹ của mình.
Về phần bố anh, anh không dám xác định ảo cảnh anh đã nhìn thấy trong bí cảnh của Thiên Trì ở núi Bạch Đầu là thật hay giả, nhưng xét theo những manh mối mà hiện giờ anh đã tìm thấy từ hai mươi năm trước, tìm được Nguyệt Tiên Lăng của Vương Ốc thì có lẽ sẽ có thể biết được bố anh còn sống hay đã chết.
Mục Tinh Dã đi theo Trương Đạo Viễn đến núi Vọng Sơn để bốc gạch, còn Lý Dục Thần thì đi cùng Lâm Mộng Đình đến Kim Lăng ở trấn Châu Môn.
Bọn họ không trực tiếp đi tìm Châu Khiếu Uyên mà tùy ý đi dạo xung quanh trấn Châu Môn để quan sát người đi lại.
Năm nay trấn Châu Môn náo nhiệt hơn rất nhiều lần so với những năm trước, tất cả các khách sạn và nhà nghỉ đều chật kín, có đủ loại người đến đây và trong đó không thể thiếu những người kì lạ.
Trong đó có không ít Tông Sư từ khắp các nơi khác nhau, có một số người đến đây theo lời kêu gọi của Châu Khiếu Uyên và cũng có một số người đến đây để xem náo nhiệt.
Nhưng chuyện khiến Lý Dục Thần cảm thấy kì quái đó chính là, ngoại trừ người trong giới võ lâm, vậy mà lại còn có không ít người của Huyền Môn, trên người bọn họ có sự dao động pháp lực rất rõ ràng.
Buổi trưa, bọn họ bước vào một quán ăn nhỏ.
Thời tiết bên ngoài nóng bức, bên trong bật điều hòa, sảng khoái và mát mẻ, giống như là hai thế giới.
Chỉ toàn là tốp năm tốp ba người nhưng đã sắp ngồi kín mít rồi.
Nhân viên phục vụ liền dẫn bọn họ đến chiếc bàn trống còn sót lại ở trong góc.
Bởi vì chiếc bàn nằm ở trong góc, không khí không lưu thông nên có hơi ngột ngạt. Nhân viên phục vụ thấy bọn họ ăn mặc lộng lẫy, dáng vẻ bất phàm thì liền hỏi bọn họ có muốn muốn đổi bàn với những người ở bên cạnh không.
Bàn bên cạnh có một già một trẻ đang ngồi, trên bàn đang đặt hai bát mì lớn nhưng ăn chỉ còn lại nước dùng.
Hai người đều để đầu húi cua, ông lão đã ngoài sáu mươi tuổi, ăn mặc giản dị nhưng rất sạch sẽ.
Thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đôi mắt nhìn ngó xung quanh như thể vô cùng tò mò với tất cả mọi thứ.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi thẳng đến nhưng thiếu niên vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ, khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Lâm Mộng Đình lại giống như chiếc nam châm bị hút chặt, nhìn mãi không chịu rời đi.
Lâm Mộng Đình khẽ nhíu mày nhưng cô cũng không để trong lòng, dẫu sao trông thiếu niên này cũng trạc tuổi với Lâm Vân.
Lý Dục Thần nhìn bọn họ một cái, anh luôn cảm thấy trông bọn họ khá quen mặt.
Có lẽ nhân viên phục vụ thấy hai người đó chiếm cả một bàn mà mới chỉ gọi hai bát mì rau cải, hơn nữa thấy bọn họ đã ăn được kha khá rồi và đang có ý muốn đuổi người đi nên mới bảo bọn họ đổi bàn.
Lâm Mộng Đình ngăn cản nói: “Bỏ đi, chúng tôi ngồi ở bên kia thôi, ngồi trong góc yên tĩnh hơn một chút."
Cô nói như vậy, nhân viên phục vụ cũng không còn cách nào, đừng nói người ta còn chưa ăn xong, cho dù bọn họ đã ăn xong rồi nhưng vẫn ngồi ở đó thì cô ta cũng không thể đuổi người ta đi.
Lý Dục Đình và Lâm Mộng Đình ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ hỏi bọn họ muốn ăn gì.
Lâm Mộng Đình thuận tay nhìn thực đơn một cái rồi cũng gọi hai bát mì.
Từ lâu Lý Dục Thần đã không còn dính khói lửa phàm tục, hiện giờ Lâm Mộng Đình cũng không khác lắm nhưng nếu đã hành tẩu trong nhân gian thì vẫn phải có vài phần dáng vẻ của người ở nhân gian.
Gọi hai bát mì khi quán đang xào thức ăn, đặc biệt là khi công việc kinh doanh đang bùng nổ vào buổi trưa thì có thể tưởng tượng được nhân viên phục vụ sẽ không bày ra vẻ mặt vui vẻ rồi.
“Cái quỷ gì vậy, hôm nay toàn là cái loại người keo kiệt bủn xỉn gì đâu không!” Nhân viên phục vụ lẩm bẩm rồi rời đi.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình nhìn nhau cười một cái, cũng không thèm so đo.
Người trẻ tuổi ở bàn bên cạnh vẫn đang nhìn bọn họ.
Đột nhiên nghe thấy ông lão nói: “Đừng nhìn nữa, đấy là vợ của người ta, phúc phận của con không đủ, có nhìn nhiều nữa thì cũng không thể trộm được đâu.”
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều bất giác kinh ngạc bật cười.
Những lời này của ông lão nghe có vẻ thẳng thừng và vô lễ nhưng dường như lại chẳng có vấn đề gì.
Người trẻ tuổi lại nói: “Chính bởi vì không trộm được nên mới phải nhìn nhiều thêm mấy lần, nếu không thì không còn để mà nhìn nữa. Sư phụ, thầy không nhìn sao?”
“Ta nhìn cái gì mà nhìn? Cả một đống tuổi rồi, không còn quan tâm đến những suy nghĩ tầm thường như thế nữa.” Ông lão nói.
"Vậy lần trước thầy còn nhìn lén một quả phụ đang tắm ở trong núi thì sao!” Người trẻ tuổi nói.
"A Di Đà Phật!" Ông lão đột nhiên niệm Phật: "Nhóc con thối tha, đừng có ăn nói vớ vẩn! Ta nhìn lén bao giờ? Ta định hoàn tục về nhà lấy vợ, đó là vợ mà người ta giới thiệu cho ta, dẫu sao ta cũng phải nhìn trước một chút.”
“Vậy sao lúc người ta cầm gậy đuổi theo thầy lại bỏ chạy?”
"A Di Đà Phật, đấy không phải là ta chạy, đó là do ta đã nhìn thấu hoa trong gương, nhìn tỏ bóng trăng dưới nước, phải tránh xa những u mê của hồng trần.”
“Sư phụ, không phải thầy muốn hoàn tục sao? Sao thầy lại muốn tránh xa những u mê của hồng trần rồi? Vậy thầy còn muốn lấy vợ không?”
“Lấy, đương nhiên là phải lấy.”
“Vậy còn sư nương của con thì sao?”
Ông lão bưng bát mì lên, cúi đầu uống một ngụm nước mì, thưởng thức hương vị: “Ở trong nước canh này.”
Người trẻ tuổi trẻ không hiểu, cúi đầu nhìn nước canh ở trong bát.
Canh vẫn là canh như cũ, trong đó còn lẫn vài sợi mì ngắn và vài cọng rau cải xanh, trên đó nổi lên một lớp váng mỡ, đục ngầu, ngay cả một cái bóng cũng không thể nhìn thấy được.
"Phải uống."
Người trẻ tuổi liền bưng bát mì lên rồi uống một ngụm canh.
“Có mùi vị như thế nào?” Ông lão hỏi.
“Mùi vị của mì.” Người trẻ tuổi nói.
“Trong canh có còn mì không?”
"Không có."
“Đúng vậy, trong canh không còn mì nhưng con vẫn có thể cảm nhận được mùi vị của mì chì vì mì vẫn ở trong tim con. Trong nhà không có sư nương nhưng vi sư vẫn có thể hưởng thụ mùi vị của sư nương chỉ vì sư nương ở ngay trong tim ta. Con nhìn chằm chằm người ta thì không thể trộm vợ của người ta đâu. Nhắm mắt lại thì cô ấy đã chạy đến trong tim con rồi.”
Người trẻ tuổi như hiểu mà không hiểu, lại nhìn Lâm Mộng Đình một cái, sau đó nhắm mắt lại.
Ông lão liền nhân cơ hội bưng bát mì trước mặt người trẻ tuổi lên rồi uống hết sạch nước canh ở trong bát.
“Trong tim đã có chưa?” Ông lão hỏi.
“Có rồi.” Người trẻ tuổi nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt tràn đầy sự vui mừng.
“Ừm, vậy thì có thể mở mắt ra rồi."
Người trẻ tuổi liền mở mắt ra, nhìn thấy cái bát trống rỗng ở trước mặt thì ngạc nhiên nói: "Ơ, mì của con đâu?”
“Mì đã ở trong tim con rồi, trong bát có hay không thì cũng không còn quan trọng nữa.”
“A? Nhưng con vẫn còn đói mà!”
“Đừng nghĩ đến mì nữa, mỹ nhân ở trong lòng chạy mất rồi!”
“Nhưng con vẫn cảm thấy mì quan trọng hơn một chút.”
Ông lão khẽ gật đầu một cái, nói với giọng điệu chân thành: “Vì thế, những loại chuyện liên quan đến phụ nữ này đều là ăn no rửng mỡ thôi. Đồ nhi à, hôm nay con lại học thêm được một bài học nữa, con đã càng ngày càng đến gần đến việc trở thành Phật rồi."
Dường như người trẻ tuổi đã ngộ ra được điều gì đó: “Cảm tạ sư phụ dạy bảo. Nhưng mà, sư phụ... con vẫn muốn ăn thêm một bát mì nữa!"
Cuối cùng Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình cũng hiểu ra, một già một trẻ này là hai vị hòa thượng, kiểu tóc húi cua ở trên đầu là do tóc mới mọc ra.
Mà Lý Dục Thần cũng nhớ ra vì sao anh lại thấy quen mặt rồi, anh đã từng gặp hai người này.
Lần đó ở núi Chiêu Bảo thành phố Dũng, anh và chị Mai đã đột phá trận pháp cổ xưa dưới lòng đất của tổ tiên của nhà họ Liễu, sau khi hàng phục yêu hồn đã gặp được hai vị hòa thượng, một già một trẻ ở trên núi.
Chương 1082: Chuyện đẹp nhất của đời người
Nhân viên phục vụ bưng hai bát mì đặt trước mặt Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình gọi mì bì lợn, mùi thơm nồng nàn tỏa ra như tên trộm chui vào mũi người ta, sau đó chui thẳng đến tim gan phèo phổi thận.
Tiểu hòa thượng khịt khịt cái mũi, cố nuốt nước bọt mấy lần.
Lão hòa thượng nói: "Đừng nhìn, đừng ngửi, bát mì của con ở trong lòng con, ngửi của người ngoài thì bát mì trong lòng con sẽ chạy mất."
Tiểu hòa thượng nói: "Sư phụ, chúng ta đi khất thực đi."
"Khất thực cái gì, chúng ta đều hoàn tục rồi, không có duyên để khất thực đâu."
"Vậy chúng ta hết tiền rồi, sau này phải làm sao?"
"Con còn trẻ, có sức khỏe thì vẫn có thể đi kiếm tiền."
"Vậy còn sư phụ thì sao?"
"Tất nhiên là đợi con kiếm tiền nuôi ta rồi."
Tiểu hòa thượng im lặng không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì, hay vì sợ bát mì trong lòng hay là người đẹp chạy mất.
Lúc này, bên ngoài lại có hai người đi vào, cũng là một già một trẻ, chỉ có điều quần áo thì lộng lẫy hơn nhiều. Người già mặc đồ thời Đường màu sẫm, viền chỉ vàng khảm chỉ bạc, vừa nho nhã vừa cao quý.
Người trẻ tuổi thì mặc một bộ quần áo thời trang, xách một chiếc túi da dài và mảnh.
Lý Dục Thần nhìn thoáng qua là biết trong túi này đựng kiếm, hơn nữa còn là hai thanh kiếm tốt.
Gần đây, những người trong giới võ lâm ở trấn Chúc Môn tụ tập, đừng nói là đựng kiếm trong túi da đặc chế, mà ngay cả những người ôm đao mang kiếm đến cũng không ít, người dân trong trấn đã quen rồi nên cũng không quan tâm.
Khi hai người này đi vào thì trong tiệm đã không còn bàn trống.
Nhân viên phục vụ dẫn họ đến góc này, sau đó đi thu bát của hai hòa thượng.
Lão hòa thượng nói: "Ê, khoan đã, tôi còn chưa ăn xong mà."
Nhân viên phục vụ nói: "Bát của ông sắp hết rồi, còn muốn ăn đến bao giờ nữa? Chỉ gọi hai bát mì rau xanh mà định ăn đến khi mặt trời lặn à?"
"Tôi tiêu tiền để mua mà, không ăn hết thì lãng phí."
Lão hòa thượng ôm bát, sợ người ta cướp mất, bèn dịch sang một bên.
Thực ra cái bàn này là bàn ba người ngồi đối diện nhau, sáu người cũng có thể ngồi được.
Hòa thượng dịch sang một bên, một già một trẻ kia hoàn toàn có thể ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ bĩu môi, cũng miễn cưỡng nói: "Hai vị, hay là ngồi ghép bàn trước đi."
Thiếu niên mặc đồ hoa có vẻ rất mất kiên nhẫn, anh ta liếc nhìn hai hòa thượng rồi cau mày nói: "Bẩn thế này, tôi không ngồi cùng bàn với bọn họ đâu, bảo bọn họ đi đi, chúng tôi muốn một cái bàn riêng."
Nhân viên phục vụ có chút khó xử nói: "Bọn họ sắp ăn xong rồi, hai vị ngồi trước đi."
"Cút, hai người này hôi như vậy, ai mà ngồi được? Hoặc là bảo bọn họ đi, hoặc là tìm cho tôi một cái bàn khác." Thiếu niên tức giận nói.
Nhân viên phục vụ nghe anh ta nói vậy thì cũng hơi tức giận nói: "Tôi mở tiệm cơm chứ không phải mở nhà chứa, ngồi một cái bàn cũng kén chọn. Mấy ngày nay, tiệm cơm nào ở trấn Chúc Môn cũng như vậy, nếu các người thích sạch sẽ muốn ăn tiệc lớn thì đến Kim Lăng ăn ở nhà hàng lớn đi, đừng đến tiệm nhỏ của tôi."
Thiếu niên mặc đồ hoa tức giận, túm lấy cổ áo của nhân viên phục vụ rồi nhấc bổng lên như nhấc một con gà con: "Mày nói gì? Có tin tao phế mày luôn không!"
Nhân viên phục vụ giật mình, không ngờ thiếu niên trông có vẻ nho nhã này lại nóng tính như vậy.
Lão già mặc đồ hoa không có ý ngăn cản, trên mặt còn hơi cười, dường như rất thích tính khí của thiếu niên.
Lúc này, thiếu niên mặc đồ hoa nhìn thấy Lâm Mộng Đình thì mắt sáng lên, ném nhân viên phục vụ xuống đất, không thèm để ý nữa, anh ta nói với lão già: "Ông nội, chúng ta ngồi bàn đó đi."
Lão già chỉ gật đầu, xem ra rất chiều đứa cháu này, cái gì cũng nghe theo nó.
Hai người đi về phía Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình rồi ngồi xuống bên cạnh họ.
Vừa ngồi xuống thì người trẻ tuổi đã nhìn chằm chằm vào Lâm Mộng Đình, cười nịnh nọt: "Chị gái, làm quen nhé, tôi tên là Hoàng Phủ Hi, là người của gia tộc Hoàng Phủ ở Minh Lộc, Dự Châu."
Hoàng Phủ Hi tự giới thiệu, khi nói đến gia tộc Hoàng Phủ ở Minh Lộc, Dự Châu thì trên mặt anh ta không tự chủ được mà lộ ra vẻ kiêu ngạo.
"Chị gái, tôi phải gọi chị là gì đây?"
Hoàng Phủ Hi vừa nói vừa tiến lại gần.
Lâm Mộng Đình đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Tuổi tác Hoàng Phủ Hi này cũng chỉ ngang với tiểu hòa thượng bên cạnh.
Vừa rồi tiểu hòa thượng cũng nhìn chằm chằm cô nhưng trong ánh mắt đó chỉ có sự ngưỡng mộ đơn thuần đối với cái đẹp chứ không có tà niệm. Nhưng Hoàng Phủ Hi lại đầy vẻ dâm dục, nhìn là biết tay chơi già đời rồi.
Tuổi này mà đã thành ra như vậy thì có thể thấy được gia đình cưng chiều anh ta đến mức nào.
Lâm Mộng Đình đã gặp rất nhiều con cháu nhà quyền quý, không ít kẻ ăn chơi trác táng nhưng người giống như Hoàng Phủ Hi thì quả là hiếm thấy.
Nghe nói gia tộc Hoàng Phủ ở Dự Châu còn là gia tộc cổ võ, từ trước đến nay rất khiêm tốn, có lời đồn rằng trong gia tộc của bọn họ ẩn giấu những cao thủ không ai sánh bằng.
Không ngờ gia giáo lại như vậy.
Thậm chí Lâm Mộng Đình không muốn nhìn Hoàng Phủ Hi thêm một lần nào nữa, đầu ngón tay gõ nhẹ vào mép bát mì hai lần.
Hoàng Phủ Hi đột nhiên kêu lên một tiếng rồi ôm ngực với vẻ mặt đau đớn vô cùng, trán đổ đầy mồ hôi hột.
Lão già vội vàng đỡ anh ta hỏi: "Tiểu Hi, con làm sao vậy?"
Hoàng Phủ Hi chỉ cảm thấy tim mình như bị một cái búa lớn đập hai cái, đau đến không nói nên lời.
Lão già nhìn Lâm Mộng Đình và Lý Dục Thần bên cạnh, trong lòng nghi ngờ nên chắp tay với họ rồi nói:
"Kẻ hèn là Hoàng Phủ Ngạn, nhị đương gia của gia tộc Hoàng Phủ. Không biết hai vị xưng hô thế nào, là người trên đạo nào? Nếu cháu trai tôi có đắc tội, mong các vị rộng lượng tha thứ, đừng chấp nhặt với trẻ con, kẻ hèn xin tạ lỗi ở đây."
"Đứa trẻ to xác như vậy sao?" Lâm Mộng Đình cười nhẹ, cô đứng dậy rồi nói với Lý Dục Thần: "Chúng ta ngồi sang bên kia đi."
Lý Dục Thần không có ý kiến gì.
Trong mắt anh, loại người như Hoàng Phủ Hi này đã là người chết rồi.
Nhưng anh nhớ ra hình như Hoàng Phủ Ngạn là nhánh ngoài của gia tộc Hoàng Phủ, không biết lần này gia tộc Hoàng Phủ đến trấn Chúc Môn có liên quan đến Hoàng Phủ Ngạn không?
Hoàng Phủ Hi là đồ đệ của Đồng Hạo, vậy thì Hoàng Phủ Ngạn và Đồng Hạo có quan hệ gì không?
Anh định cứ quan sát tình hình trước đã, dù sao thì hành động vừa rồi của Lâm Mộng Đình cũng đủ khiến Hoàng Phủ Hi sợ rồi.
Nếu không cứu chữa, có lẽ bảy ngày sau anh ta sẽ suy tim mà chết, cho dù nhà họ Hoàng Phủ có linh đan diệu dược, công pháp tuyệt diệu cứu mạng anh ta thì sau này cũng có khả năng lớn sẽ trở thành phế nhân.
Hai người đứng dậy rồi ngồi vào bàn của hoà thượng kia.
Nhân viên phục vụ thấy bọn họ giúp giải quyết vấn đề khó khăn, lại có vẻ dễ gần nên trở nên nhiệt tình, anh ta vừa giúp họ bưng bát mì vừa lau bàn.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình ngồi xuống.
Đôi mắt của tiểu hòa thượng vẫn đảo quanh trên mặt Lâm Mộng Đình nhưng ánh mắt rất đơn thuần, chính là sự ngưỡng mộ thuần khiết của thiếu niên khi nhìn thấy những điều tốt đẹp.
Nhưng lão hòa thượng lại hít mũi, không ngừng ngửi.
"Ôi chao, đã nghe nói mì bì Kim Lăng ngon từ lâu rồi, đúng là thơm quá!"
Thấy không ai để ý đến mình, cuối cùng ông ta không nhịn được nói: "Thí chủ, tôi thấy cậu rất quen!"
Lý Dục Thần cười nói: "Đại sư không tu hành ở chùa Bửu Đà, sao lại đến Kim Lăng?"
Lão hòa thượng nói: "Ôi chao, quả nhiên là cậu! Công tử thật có phúc, bên cạnh lúc nào cũng có người đẹp bầu bạn, mà mỗi người lại khác nhau, mỗi người đều tuyệt sắc."
Lâm Mộng Đình mở to mắt, tò mò nhìn lão hòa thượng và Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhếch miệng, nhỏ giọng nói với Lâm Mộng Đình: "Chị Mai."
Lâm Mộng Đình "ồ" lên một tiếng nhưng không nói gì.
"Bình Ba, con biết điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời là gì không?" Lão hòa thượng hỏi.
Tiểu hòa thượng Bình Ba lắc đầu.
Lão hòa thượng nói: "Hạn hán gặp mưa rào, tha hương gặp cố nhân! Con xem, hôm nay chúng ta cũng coi như là tha hương gặp cố nhân rồi."
Bình Ba không hiểu, sao hai người xa lạ này lại thành cố nhân? Nhưng sư phụ đã nói như vậy thì cậu cũng chỉ nghe theo.
"Bình Ba, con có biết điều gì tuyệt vời hơn cả tha hương gặp cố nhân không?" Lão hòa thượng lại hỏi.
Bình Ba nhớ đến hai câu khác nên trả lời: "Đêm động phòng hoa chúc..."
Lời cậu chưa dứt thì lão hòa thượng đã cốc một cái vào đầu trọc của cậu.
"Chỉ biết nghĩ bậy thôi!"
"Vậy là gì vậy, sư phụ?"
"Tuyệt vời hơn cả tha hương gặp cố nhân..." Lão hòa thượng cười híp mắt nói: "Tất nhiên là cố nhân gặp ở tha hương, sau đó mời chúng ta ăn một bát mì bì rồi!"
Chương 1083: Chương 1083: Bí cảnh Huyền Vũ
Chương 1083: Bí cảnh Huyền VũTiểu hoà thượng Bình Ba nhắc nhở: "Sư phụ, mì bì là đồ mặn mà."
Mặt lão hòa thượng không đổi sắc, ông ta nói: "Năm xưa khi Thích Ca còn là hành giả, ngày nào cũng đi khất thực, người ta cho gì ăn nấy, cơm thiu thịt thối, không bao giờ từ chối. Phật tổ còn có thể ăn thịt, tại sao ta lại không thể chứ?"
Bình Ba rất không hiểu nên bèn hỏi: "Vậy tại sao khi chúng ta ở trong chùa lại phải ăn chay?"
"Vì nghèo!" Lão hòa thượng chắp tay, niệm một câu A Di Đà Phật.
Tiểu hoà thượng Bình Ba như ngộ ra, cậu chống cằm, mùi thơm của mì bì lại chui vào mũi, nước miếng trào ra như suối phun từ xung quanh lưỡi.
Lý Dục Thần cười ha ha nói: "Được rồi, tôi mời các vị ăn mì. Nhân viên phục vụ, hai bát mì bì, thêm nửa con vịt muối, một đĩa dồi hấp."
Lão hòa thượng cười tươi như hoa, vui đến không khép miệng được, trông giống như một vị phật Di Lặc.
"Thí chủ bố thí làm việc thiện, Bồ Tát sẽ phù hộ cho cậu!"
Lý Dục Thần cười hỏi: "Bồ Tát nào vậy?"
Lão hòa thượng nói: "Hôm nay là ngày Quan Âm Bồ Tát thành đạo, thí chủ có muốn đến Phổ Đà cúng dường chút công đức không?"
Lý Dục Thần nói: "Phổ Đà xa quá, hôm nay thôi vậy."
"Tôi có thể thay ngài cúng dường." Lão hòa thượng nói.
Lý Dục Thần sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh gặp một nhà sư có thể thay cúng dường công đức.
Nghe thế nào cũng giống như lời của kẻ lừa đảo, hơn nữa thủ đoạn lừa đảo lại cực kỳ thấp kém, chỉ sợ đầu óc có vấn đề mới mắc phải loại lừa đảo này.
Nhưng Lý Dục Thần lại cười, móc ra hai trăm tiền mặt: "Chỉ có nhiêu đây thôi, chắc Bồ Tát không chê ít chứ?"
Lão hòa thượng nhận tiền, trên mặt nở nụ cười: "Không ít, không ít, thí chủ công đức vô lượng."
Hoàng Phủ Ngạn ở bàn bên cạnh vẫn luôn quan sát Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, ông ta nghi ngờ việc cháu trai đột nhiên đau tim có liên quan đến đôi nam nữ này nhưng không có bằng chứng.
Lúc này nghe thấy lời bọn họ nói thì Hoàng Phủ Ngạn khinh thường cười một tiếng, hóa ra là hai kẻ ngốc, thế mà cũng bị lừa, ông ta mới thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Ông ta vừa truyền chân khí vừa cho uống thuốc dưỡng tâm tổ truyền thì Hoàng Phủ Hi mới khá hơn một chút.
Trong tiệm đông người, tiếng người ồn ào, cho nên động tĩnh của hai bàn này hoàn toàn không thu hút sự chú ý của những người khác, mọi người đều đang nói chuyện rôm rả.
"Nghe nói hôm qua tông sư Tần Lĩnh Triệu Kim Tuyền cũng đến trấn Châu Môn rồi."
"Đúng vậy, các tông sư thiên hạ tụ họp một chỗ, đây là cảnh tượng nhiều năm chưa từng thấy!"
"Không hổ danh là ông Châu là bậc thầy! Ông ta gọi một tiếng thôi mà tám phương đều hưởng ứng."
"Không chỉ có ông Châu, các vị có biết không, Tiêu Sinh ở thủ đô cũng đã đến trấn Châu Môn từ lâu rồi, đang ở nhà ông Châu đấy."
"Không phải Nam Châu Bắc Tiêu vẫn luôn bất hòa sao? Sao lại đến cùng nhau thế?"
"Ai nói Nam Châu Bắc Tiêu bất hòa chứ? Chỉ là võ lâm Nam Bắc mỗi người có tôn sùng riêng, giống như những ngôi sao trên mạng vậy, người hâm mộ chửi nhau ầm ĩ nhưng người trong cuộc thì quan hệ tốt lắm!"
"Này, các người không biết đấy, cái tên họ Lý ở kinh thành đã đánh tàn phế cậu ấm nhà họ Tiêu là Tiêu Ngôn rồi. Tiêu Ngôn là cháu trai của Tiêu Công Mặc, được mệnh danh là thiên tài trăm năm có một, các người nói xem nhà họ Tiêu có nóng mặt không?"
"Lần này thì tên Lý Dục Thần thảm rồi, Nam Châu Bắc Tiêu, cộng thêm mấy chục tông sư cùng nhau thảo phạt cậu ta thì cậu ta chết chắc rồi!"
"Cũng chưa chắc đâu, không phải nói là ông Châu cũng không phải đối thủ của hắn sao?"
"Nghe nói cậu ta có một thanh bảo kiếm phát ra ánh sáng đen, lợi hại lắm, ông Châu bị kiếm khí làm bị thương, đến giờ vết thương vẫn chưa lành!"
"Đúng vậy, tên họ Lý xông vào Hiệp hội võ thuật Hoa Đông, cũng dùng chính thanh kiếm đó giết chết tông sư Dương Nguyên Tấn và đại tông sư Hoàng Phủ Ngạn. Nghe nói cậu chỉ dùng một kiếm, một luồng sáng đen lóe lên thì tông sư Dương đã mất đầu rồi!"
"Ghê gớm vậy sao?"
"Tất nhiên rồi, nếu không có thanh kiếm đó thì làm sao tên họ Lý đánh lại được ông Châu!"
"Sao cậu ta không đến trấn Châu Môn nhỉ?"
"Cậu ta mà dám đến sao! Cho dù một mình ông Châu không phải là đối thủ nhưng bây giờ còn có Tiêu Sinh, Nam Châu Bắc Tiêu, cộng thêm mấy chục tông sư, làm sao không chế ngự được cậu ta? Trừ khi cậu ta là thần tiên!"
...
Khi mọi người nhắc đến Hoàng Phủ Hiền, Lý Dục Thần liếc nhìn Hoàng Phủ Ngạn nhưng thấy mặt ông ta vẫn không đổi sắc, dường như không quan tâm đến Hoàng Phủ Hiền lắm.
Nhưng khi nhắc đến thanh bảo kiếm phát ra ánh sáng đen, lông mày Hoàng Phủ Ngạn hơi nhướng lên.
Ăn gần xong rồi, Lý Dục Thần định trả tiền rồi đi thì bỗng nghe thấy có người trong tiệm nói:
"Các người thật sự cho rằng nhiều tông sư đến trấn Châu Môn như vậy là vì tên Lý Dục Thần sao?"
"Không phải vì Lý Dục Thần thì chẳng lẽ vì ông à?" Có người chế nhạo.
Người đó cười lạnh một tiếng: "Ông Châu là Bắc Đẩu Võ Lâm thì đúng nhưng cũng chưa đến mức ra lệnh một tiếng là có thể tập hợp được tất cả các tông sư thiên hạ. Hơn nữa các người có thể không biết, lần này không chỉ có tông sư mà còn có rất nhiều gia tộc cổ võ xuất hiện."
"Ừ, tin tức này là đúng, không chỉ có gia tộc cổ võ, mà còn có một số ẩn sĩ Huyền môn xuất hiện. Nghe nói..." Một người khác nói một cách bí ẩn: "Là vì một bí cảnh mở ra ở Kim Lăng!"
"Bí cảnh?"
"Ha ha, không cần phải bí ẩn như vậy, nói ra cũng chẳng sao, chính là hồ Huyền Vũ, dù sao cũng không đến lượt chúng ta đâu." Người nói trước đó nói.
"Hồ Huyền Vũ ư? Có gì đâu, ngày nào cũng đông nghịt người, ai cũng có thể đến."
"Xì, nếu để cho các người nhìn thấy thì còn gọi là bí cảnh sao?"
"Nếu vậy thì họ nên đến hồ Huyền Vũ chứ đến trấn Châu Môn làm gì?"
"Các người không biết rồi, nhà họ Chu là gia tộc số một ở Kim Lăng, phần lớn các ngành công nghiệp ở Chung Sơn và hồ Huyền Vũ đều là của nhà họ Chu, đường vào bí cảnh Huyền Vũ chắc chắn nằm trong tay nhà họ Chu, có lẽ chỉ có ông cụ Chu mới biết."
...
Nghe xong những tin tức này, cuối cùng Lý Dục Thần cũng hiểu ra, tại sao khi vào trấn Châu Môn lại gặp nhiều người tu hành như vậy, hóa ra là hồ Huyền Vũ đã mở ra bí cảnh.
Lâm Mộng Đình cười nói: "Xem ra mặt mũi của anh vẫn chưa đủ lớn, không phải bọn họ đến vì anh đâu."
Lý Dục Thần thì không sao cả, như vậy cũng tốt, có kiếm Huyền Minh cộng với sức hấp dẫn của bí cảnh Huyền Vũ, hy vọng có thể dụ Đồng Hạo ra.
Lúc này, hai vị hòa thượng cũng đã ăn gần xong.
Vị hòa thượng già bảo nhân viên phục vụ gói phần vịt muối còn lại.
Lý Dục Thần trả tiền rồi cùng đứng dậy rời đi.
"Nên xưng hô với đại sư thế nào?" Lý Dục Thần hỏi.
"Bần tăng Hải Không, đây là đồ đệ của tôi Bình Ba." Vị hòa thượng xưng pháp hiệu rồi hỏi: "Thí chủ xưng hô thế nào?"
"Tôi tên là Lý Dục Thần."
Ba chữ này vừa thốt ra, cả quán ăn lập tức im lặng.
Tất cả mọi ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
Lý Dục Thần không để ý, anh nghênh ngang bước ra khỏi tiệm cơm, mặc cho những thực khách đó há hốc mồm.
Ra ngoài rồi thì hòa thượng Hải Không hỏi: "Tôi thấy nơi này hung hiểm, không nên nán lại lâu. Thí chủ không đến Phổ Đà thật sao?"
Lý Dục Thần cười nói: "Nơi này có bí cảnh, hiếm có khó tìm, hòa thượng không định xem thử sao?"
Hải Không nói: "Phổ Đà cũng có bí cảnh, chỉ chờ người có duyên đến, có khi thí chủ chính là người có duyên đó."
Lý Dục Thần nói: "Vậy thì đợi ngày có duyên vậy."
Hải Không lắc đầu, niệm một câu A Di Đà Phật rồi chào tạm biệt Lý Dục Thần, sau đó ông ta dẫn theo Bình Ba rời đi.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi trên phố lớn thì bỗng nghe thấy có người phía sau nói: "Đứng lại! Cậu là Lý Dục Thần thật sao?"
Bọn họ quay đầu lại nhìn, đúng là hai ông cháu Hoàng Phủ Hi.
Chương 1084: Chương 1084: Sẽ gây chết người
Chương 1084: Sẽ gây chết người
Hoàng Phủ Ngạn và Hoàng Phủ Hi đứng cách họ không xa.
Hoàng Phủ Hi vẫn ôm ngực nhưng mắt thì không rảnh rỗi, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Mộng Đình với ánh mắt đầy gian tà, lộ ra vẻ dâm dục.
"Đúng vậy, sao thế?" Lý Dục Thần nói.
Hoàng Phủ Ngạn đánh giá Lý Dục Thần từ trên xuống dưới vài lần, không thấy dấu vết luyện võ, anh ta không khỏi có chút nghi ngờ.
"Oắt con, cậu có biết rằng cái tên này rất nguy hiểm không, nếu giả mạo thì rất có thể sẽ chết người đấy." Hoàng Phủ Ngạn cảnh cáo.
"Không giả mạo cũng sẽ chết người đấy." Lý Dục Thần
Hoàng Phủ Ngạn sửng sốt, không hiểu câu này có ý gì.
"Hừ, tôi không muốn nói nhảm với cậu. Nếu cậu là Lý Dục Thần thì giao thanh kiếm đó ra đây, còn chuyện khác không liên quan đến tôi."
"Nếu tôi không đưa thì sao?"
"Vậy thì cậu chỉ có thể chết. Tôi đã nói rồi, cái tên này rất nguy hiểm, sẽ chết người đấy."
Nói xong thì quần áo trên người Hoàng Phủ Ngạn tự động bay lên.
Ông ta giật tay một cái, chiếc cặp da dài cầm trên tay rơi xuống đất, còn trên tay thì xuất hiện một thanh kiếm.
Kiếm ý ngưng tụ, thậm chí thân kiếm còn thấp thoáng có linh khí.
Đây là cổ võ kiếm đạo, thuộc truyền thừa của một nhánh kiếm tu cổ.
Vì kiếm tu ẩn dật nên phần lớn kiếm tiên thực sự trong Huyền môn là tu sĩ tự do, không thành lập môn phái, ngược lại cổ võ kiếm đạo do bọn họ biến đổi thì lại được truyền thừa nhiều trong các gia tộc môn phái Hoa Hạ. Kiếm đạo của Đông Doanh cũng biến đổi từ đây ra.
Kiếm ý của Hoàng Phủ Ngạn ngưng tụ, đã có chút thành tựu. Xét về võ đạo cũng là tông sư trở lên. Chỉ là ông ta không tu luyện võ hồn mà chuyển sang kiếm linh.
Linh khí ẩn ẩn lưu chuyển trên thân kiếm, tương đương với võ hồn của võ giả.
Sát khí tràn ra từ thân kiếm, không khí xung quanh tràn ngập ý lạnh, giữa mùa hè mà như thể đột nhiên vào đông.
Hoàng Phủ Hi nói: "Ông nội, đừng giết người phụ nữ đó, con muốn cô ấy làm vợ con!"
Hoàng Phủ Ngạn trầm giọng nói: "Làm vợ cái gì, đó là giày rách người khác đã đi rồi, con không thấy mất mặt à!"
Hoàng Phủ Hi nói: "Chỉ làm vợ vài ngày thôi, chán rồi thì không cần nữa, có gì đâu?"
Hoàng Phủ Ngạn rất hận sắt không thành thép nhưng cuối cùng vẫn không nỡ mắng cháu trai, nói: "Được rồi nhưng chỉ được chơi qua đường thôi, không được mang về nhà."
Hoàng Phủ Hi không kiên nhẫn nói: "Biết rồi."
Lúc này đã có không ít người vây xem.
Một số là những người trong quán ăn vừa rồi. Bọn họ nghe thấy cái tên Lý Dục Thần thì sửng sốt một lúc rồi lần lượt đuổi theo ra ngoài.
Còn một số là võ giả đi ngang qua, sát khí nồng đậm đã thu hút bọn họ, bọn họ cũng biết người chơi kiếm này là cao thủ trong cao thủ.
"Đây không phải là gia chủ Hoàng Phủ Ngạn của nhà họ Hoàng Phủ sao?"
"Ôi, đúng là ông ta thật, tôi còn tự hỏi sao lại quen mặt thế. Nhà họ Hoàng Phủ vẫn luôn rất kín tiếng, sao lại chạy đến trấn Châu Môn thế này?"
"Hoàng Phủ Hiền của Dự Chương là nhánh phụ của gia tộc Hoàng Phủ. Hoàng Phủ Hiền bị Lý Dục Thần giết rồi, cho nên chắc chắn nhà họ Hoàng Phủ đến để tính sổ đây."
"Hình như Hoàng Phủ Hiền cũng là võ đạo đỉnh phong rồi, nếu không có ông Châu ở đây thì ông ta chính là tông sư số một Hoa Đông, chẳng lẽ nhà họ Hoàng Phủ còn có người mạnh hơn Hoàng Phủ Hiền sao?"
"Cái này thì anh không biết rồi, nhà họ Hoàng Phủ truyền thừa cổ võ kiếm đạo, không giống với võ giả bình thường. Hoàng Phủ Hiền lợi hại như vậy, về đến quê nhà Minh Lộc cũng phải cúi đầu. Vị Hoàng Phủ Ngạn này, xét về bối phận thì hẳn là chú họ của Hoàng Phủ Hiền, nghe nói tu vi kiếm đạo rất cao, tông sư bình thường không đỡ nổi một kiếm của ông ta."
"Ghê gớm như vậy sao? Vậy thì chàng trai đối diện với ông ta là ai?"
"Tôi vừa ăn cơm với anh chàng này trong một cửa hàng, nghe cậu ta tự xưng là Lý Dục Thần, không biết thật hay giả nữa."
"Giả chứ còn gì nữa? Chẳng phải Lý Dục Thần là hung thần ác sát sao, sao trông lại nho nhã thế này. Cô gái bên cạnh cậu ta là ai thế nhỉ? Đẹp thật đấy!"
...
Sát khí ngày càng nồng đậm.
Đối mặt với thanh kiếm trong tay cổ võ kiếm đạo đỉnh phong như Hoàng Phủ Ngạn, chỉ riêng kiếm ý và sát khí đã khiến người ta không thể đến gần.
Ngoài những cao thủ từ bán bộ tông sư trở lên, những người khác đều chỉ có thể lùi xa.
Hoàng Phủ Ngạn từ từ giơ kiếm lên.
"Lý Dục Thần, nếu cậu không chịu chủ động giao ra, vậy thì tôi chỉ có thể tìm trên người người chết thôi. Trên đường đến Hoàng Tuyền có không ít người đang chờ cậu, hẳn là cậu cũng không cô đơn đâu."
Đột nhiên kiếm ý phát động, người kiếm hợp nhất, chém một kiếm về phía Lý Dục Thần.
Một kiếm này khiến trời đất đổi màu.
Mọi người nín thở như thể thời gian ngừng trôi, không gian đông cứng.
Ngay cả khi ở rất xa, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi như thể thần chết đang đến.
Lý Dục Thần giơ hai ngón tay lên rồi nhẹ nhàng kẹp lại.
Sát ý gần như hủy thiên diệt địa này đột nhiên biến mất.
Mũi kiếm của thanh kiếm đó bị kẹp giữa hai ngón tay của Lý Dục Thần.
Hoàng Phủ Ngạn nghiêng người về phía trước, giữ nguyên tư thế chém kiếm, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng và không thể tin nổi.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng lật ngón tay sang, một tiếng kim loại gãy giòn tan, thanh kiếm trong tay Hoàng Phủ Ngạn gãy làm đôi.
Cơ thể Hoàng Phủ Ngạn bay ngược ra sau, ngã mạnh xuống đất rồi trượt dọc theo mặt đường xi măng về phía sau, đâm "bịch" một tiếng vào cột đèn bên đường.
"Sao có thể? Sao có thể?... " Ông ta nhìn thanh kiếm gãy trong tay, lẩm bẩm nói.
Thanh kiếm này đã theo ông ta hơn bảy mươi năm, vất vả lắm mới bồi dưỡng ra được kiếm linh, cả công lực của một giáp tử đều nằm trên thanh kiếm.
Không ngờ lại bị đối phương kẹp nhẹ hai ngón tay là gãy mất!
Đối với một kiếm tu, kiếm linh chết thì người cũng chết. Bảo kiếm cả đời bị phá hủy thì ông ta cũng chẳng khác gì người chết.
Hoàng Phủ Ngạn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, chỉ vào Lý Dục Thần: "Cậu… Cậu... Rốt cuộc là... Ai?"
"Vừa nãy hình như là ông đã nói cái tên Lý Dục Thần này rất nguy hiểm, sẽ gây chết người."
Lý Dục Thần nói xong thì lật cổ tay, lưỡi kiếm gãy trên đầu ngón tay biến thành ánh sáng trắng bay ra, đâm vào yết hầu của Hoàng Phủ Ngạn.
Những người vây xem gần xa đều ngây ra như ngỗng.
Đột nhiên, đám đông tản ra như đàn chim sợ cung.
Trong nháy mắt, con phố đông đúc trở nên trống trải, tĩnh lặng đến nỗi ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy.
"Ông nội!" Tiếng kêu lớn của Hoàng Phủ Hi đánh vỡ sự tĩnh lặng trên phố.
Anh ta lao đến bên Hoàng Phủ Ngạn, gọi lớn.
"Ông nội! Ông không được chết! Ông nội..."
Hoàng Phủ Hi quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng của một nam một nữ tay trong tay rời đi trên phố lớn của trấn Châu Môn.
Anh ta chỉ vào bóng lưng của họ mà chửi mắng: "Lý Dục Thần! Đồ chó má! Nhà họ Hoàng Phủ sẽ không tha cho các người đâu! Tôi sẽ giết chết anh! Giết chết cả lò nhà anh!..."
Đột nhiên, tim anh ta đau nhói như thể bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Anh ta đau đớn ôm ngực, biểu cảm méo mó, há miệng nhưng không thể phát ra một âm thanh nào nữa.
Rồi "bịch" một tiếng ngã gục bên cạnh ông nội mình.
Trên phố không một bóng người.
Một con quạ bay qua, kêu hai tiếng “quác quác”.
"A Di Đà Phật!"
Một tiếng niệm Phật vang lên, hòa thượng Hải Không và tiểu hòa thượng Bình Ba đi tới.
"Sư phụ, hai người này đã chết rồi, chúng ta chôn họ đi ạ?"
"Chôn ư? Hỏa táng thì phải có tiền, thổ táng thì phải có đất, chúng ta không có tiền không có đất thì biết chôn ở đâu?"
Bình Ba gãi đầu: "Vậy phải làm sao ạ?"
"Thôi, chỉ có thể siêu độ thôi. A Di Đà Phật!"
Hải Không chắp hai tay, niệm một câu Phật hiệu, thi thể ông cháu nhà họ Hoàng Phủ chợt hóa thành tro bụi.
Một cơn gió thổi qua, tro bụi tan biến.
"Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, mong rằng trên đường Hoàng Tuyền các người có thể hối cải, tránh khỏi bị đày xuống mười tám tầng địa ngục." Hải Không nói: "Thôi, thêm một con quỷ dữ, Địa Tạng Bồ Tát lại phải chịu tội thêm một ngày rồi."
Bình Ba tò mò hỏi: "Sư phụ, có mười tám tầng địa ngục thật ạ?"
"Tất nhiên là có thật."
"Ở đâu ạ?"
"Ở dưới Hoàng Tuyền."
"Hoàng Tuyền lại ở đâu ạ?"
"Hoàng Tuyền ư..." Hải Không quay người lại, chỉ vào một nhà vệ sinh công cộng ven đường: "Ở ngay đằng kia."
"Hả?" Bình Ba không hiểu.
Nhưng Hải Không đã đi về phía nhà vệ sinh.
"Sư phụ vừa ăn no nên phải đi một chuyến đến chỗ ngũ cốc luân hồi đây..."
"Chỗ ngũ cốc luân hồi?”
Bình Ba như hiểu ra điều gì đó, bèn vội vàng đi theo.
Chương 1085: Chương 1085: Đất Long Hưng
Chương 1085: Đất Long HưngMặc dù trấn Châu Môn rất náo nhiệt nhưng thôn Châu Môn vẫn tĩnh lặng như mọi khi.
Nhà họ Châu có ảnh hưởng rất lớn ở Kim Lăng, còn những người trong võ lâm rất kính trọng Châu Khiếu Uyên, không ai dám đến làm phiền ông cụ.
Ngay cả những người ở cấp bậc tông sư cũng chỉ đến thăm một lần rồi đi.
Nhưng có một người ngoại lệ, đó là Tiêu Sinh, được Châu Khiếu Uyên giữ lại ở nhà.
Tiêu Sinh vốn đến để giải thích giúp Lý Dục Thần, ông ta tưởng Châu Khiếu Uyên thực sự muốn tập hợp cả võ lâm để đối phó với Lý Dục Thần.
Lúc đầu, Châu Khiếu Uyên cũng không chắc Tiêu Sinh và Lý Dục Thần có quan hệ như thế nào nên không dám nói thật với ông ta, hai người suýt nữa thì đánh nhau.
May mà cả hai đều là những người đứng đầu võ đạo, tu dưỡng tâm tính tốt, đã sống hơn trăm năm rồi, tính tình không dễ nóng nảy như những người trẻ tuổi, cuối cùng cũng nói rõ ràng.
Châu Khiếu Uyên giữ Tiêu Sinh lại ở nhà.
Nam Châu Bắc Tiêu ở chung một nhà, vui vẻ hòa thuận, cũng được coi là giai thoại đẹp trong giới võ lâm thiên hạ.
Lý Dục Thần đến thôn Châu Môn, nghe Bách Phú Minh kể lại đoạn này thì trong lòng cũng thực sự cảm động.
Anh hỏi thăm tin tức của Đồng Hạo, Châu Khiếu Uyên nói: "Bọn tôi đã điều tra những người đến trấn Châu Môn rồi, tạm thời chưa phát hiện ra tung tích của Đồng Hạo."
Tiêu Sinh nói: "Đồng Hạo tung hoành trăm năm, tu vi cực cao, nếu lão ta cố ý che giấu tung tích thì không ai tìm ra được lão ta đâu."
Châu Khiếu Uyên gật đầu nói: "Tôi cũng tin rằng lão ta đã đến rồi. Không chỉ vì Dục Thần, chuyện bí cảnh Huyền Vũ mở ra không thể không có sức hấp dẫn đối với một đại ma đầu như Đồng Hạo được."
Lý Dục Thần hỏi: "Tôi cũng nghe người ta ở trấn trên nói về bí cảnh Huyền Vũ, chuyện này là thế nào?"
Châu Khiếu Uyên nói: "Thực ra đây cũng không phải là bí mật gì, cái gọi là bí cảnh Huyền Vũ chỉ là nơi chôn vàng của Sở Vương, tìm được cũng chỉ là một đống của cải mà thôi."
"Sở Vương chôn vàng?" Lý Dục Thần không hiểu.
Lâm Mộng Đình giải thích: "Thời Xuân Thu, Sở Uy Vương đánh Ngô Việt, thấy nơi này vương khí quá thịnh, có Long Hưng là tượng, Thanh Long là mộc, chỉ có kim mới khắc chế được nên sai người chôn vàng dưới đất để cắt đứt long mạch. Đây cũng là nguồn gốc của địa danh 'Kim Lăng'."
Châu Khiếu Uyên mỉm cười gật đầu nói: "Mộng Đình quả nhiên có học vấn, nói không sai. Kim Lăng là nơi long mạch tụ hội nhưng các triều đại xây dựng kinh đô ở đây đều là những triều đại ngắn ngủi, Đông Ngô 69 năm, Đông Tấn 100 năm, Nam triều Tống Tề Lương Trần cộng lại 170 năm, trung bình mỗi triều chỉ 40 năm, Đại Minh cũng 40 năm thì dời đô về phía bắc, Thái Bình Thiên Quốc chín năm, triều đại trước cũng chỉ ở đây 22 năm. Tương truyền tất cả đều là do Sở Vương chôn vàng ngăn cản long mạch gây ra."
"Năm đó, tổ tiên nhà tôi mở ra thịnh thế Hồng Vũ, định đô ở Kim Lăng, Lưu Bá Ôn từng khuyên Thái Tổ dời đô, chỉ vì vương khí Kim Lăng không ổn định, 50 năm ắt có đại biến. Thái Tổ bèn sai người đào khắp Kim Lăng nhưng không tìm thấy nơi Sở Vương chôn vàng, vì vậy sinh nghi Lưu Cơ. Lưu Cơ chợt xin từ quan về quê, sống ở quê cho đến cuối đời."
"Sau đó Thái Tổ đã tiến hành xây dựng lớn, xây dựng tường thành, tăng thêm vương khí cho Kim Lăng. Trước khi mất, ông ta đã nói với con cháu rằng, nếu trong vòng 50 năm sau khi lập quốc mà thiên hạ thái bình thì hãy đào mộ Lưu Bá Ôn lên, quất xác ba ngày, làm nhục ông ta một phen."
"Sau đó quả nhiên như lời tiên đoán của Lưu Bá Ôn, Đại Minh mới thành lập được 40 năm thì xảy ra cuộc chiến Tĩnh Nan. Thành Tổ lên ngôi, sai người đào mộ Lưu Cơ, thấy trong mộ không có thi thể mà chỉ có một la bàn và một tờ tấu sớ, đề nghị nhân lúc vương khí Kim Lăng chưa dứt thì dời đô về phía bắc."
"Thành Tổ nghe theo lời khuyên, dời đô đến Yến Kinh, chỉ để lại một nhánh ở Kim Lăng, ông ta cầm la bàn, tìm kiếm nơi chôn vàng của Sở Vương trong truyền thuyết. Nhánh này chính là bọn tôi."
Mọi người nghe được bí mật như vậy thì đều vô cùng kinh ngạc.
Hóa ra nhà họ Châu ở Kim Lăng ngày nay là do Minh Thành Tổ để lại ở Kim Lăng, chuyên để tìm kiếm bí cảnh. Có lẽ là muốn tìm được nơi chôn vàng của Sở Vương, đào vàng lên, vừa có được kho báu, vừa thông được long mạch, một công đôi việc, sau đó dời kinh đô từ Yến Kinh trở về, từ đó quốc thái dân an.
"Than ôi, ai ngờ mấy trăm năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi, tất cả đều trở thành chuyện xưa rồi." Châu Khiếu Uyên thở dài: "Thực ra vào thời nhà Thanh, chúng tôi đã có một số phát hiện, nơi chôn vàng của Sở Vương hẳn là ở quanh hồ Huyền Vũ và núi Tử Kim. Đây cũng là nguồn gốc của truyền thuyết về bí cảnh Huyền Vũ. Đáng tiếc sau đó chiến tranh xảy ra, giang sơn hỗn loạn, nhà họ Châu cũng long đong lận đận, còn đâu tâm trí mà đi tìm bí cảnh. Quan trọng nhất là la bàn mà Lưu Bá Ôn để lại cũng bị mất trong chiến tranh."
"Vậy thì tại sao gần đây lại có lời đồn về việc bí cảnh mở ra?" Lý Dục Thần hỏi.
Châu Khiếu Uyên nói: "Bởi vì có một số thuật sĩ hiểu thuật phong thủy vọng khí đã nhìn thấy tử kim long khí, tức là Kim Lăng lại đến thời kỳ vương khí Long Hưng. Điều này khiến truyền thuyết về bí cảnh năm xưa lại được lưu truyền trong giang hồ."
"Ngoài ra, mặc dù la bàn năm xưa của chúng tôi đã bị mất nhưng vẫn còn một cây kim định bàn trên la bàn. Chúng tôi đã tìm thợ giỏi, làm lại một cái theo hình dạng của la bàn mà Lưu Bá Ôn để lại rồi lắp kim định bàn vào. Mặc dù không bằng một phần vạn của bản gốc nhưng kim định bàn đó vẫn có thể chuyển động, rất nhạy cảm với sự thay đổi của địa khí xung quanh."
"Gần đây, kim la bàn dao động không ngừng, tôi mang nó đi về phía bắc, càng gần Chung Sơn thì kim phản ứng càng lớn, đến bờ hồ Huyền Vũ thì kim bắt đầu rung chuyển dữ dội. Đáng tiếc, la bàn không phải là la bàn ban đầu nên không thể xác định chính xác vị trí cụ thể, càng không biết lối vào bí cảnh."
Châu Khiếu Uyên nói xong thì lấy một la bàn từ két sắt trong thư phòng ra, đặt lên bàn.
Chỉ thấy kim chỉ nam ở trung tâm Thiên Trì của la bàn vẫn đang dao động.
Lý Dục Thần nhìn thấy la bàn thì sửng sốt, anh thấy la bàn này rất quen.
Đột nhiên, anh lấy một la bàn từ trên người ra rồi đặt lên bàn.
Chỉ thấy la bàn này và la bàn trên bàn gần như giống hệt nhau, cách sắp xếp quẻ và phương vị 24 núi đều khác với la bàn trên thị trường.
Có điều la bàn của Lý Dục Thần trông cổ kính hơn một chút, hơn nữa trên mặt la bàn có khắc một vòng bùa chú không hiểu được.
Châu Khiếu Uyên kinh ngạc nói: "Cái này... Cái này là la bàn Lục Hư Luân Chuyển, sao lại ở chỗ cậu?"
Lâm Mộng Đình cũng nói: "Đúng vậy, Dục Thần, chưa thấy anh chơi la bàn bao giờ."
Lý Dục Thần cười nói: "Đây là khi anh mới đến thành phố Hoà, vì không có tiền nên đã đến sòng bạc của ông hai nhà họ Phùng để đánh bạc với anh Mã Sơn, tiện tay mua được. Lúc đó anh chỉ biết là một la bàn pháp khí, đã hơi hỏng rồi, anh mua về sửa lại nhưng cũng không để ý, không ngờ lại có lai lịch như vậy."
Lâm Mộng Đình cũng cười nói: "Hóa ra anh kiếm được xô vàng đầu tiên như vậy!"
Lý Dục Thần nói: "Không kiếm được như vậy thì anh chỉ có thể ăn bám nhà em thôi. Quan trọng là mẹ vợ anh không cho anh ăn bám cơ!"
Lâm Mộng Đình cười khúc khích nói: "Nếu anh thể hiện bản lĩnh của mình từ sớm thì mẹ em đã không cho anh ăn bám rồi?"
Châu Khiếu Uyên nói: "Dục Thần, xem ra cậu có duyên với la bàn này, chẳng lẽ vương khí Kim Lăng phải ứng vào người cậu sao?"
Lý Dục Thần vội vàng xua tay nói: "Ông Châu, tuyệt đối đừng nói như vậy, tôi xuống núi vốn là để đoạn tuyệt với thế tục, kết quả càng lún càng sâu, hồng trần này khó mà thoát ra được, nếu lại dính thêm vương khí gì đó thì đúng thật là biển khổ vô biên."
Châu Khiếu Uyên cười ha ha: "Dục Thần, duyên phận là thứ không theo ý cậu được, nếu đến thì cậu có trốn cũng không trốn được đâu!"