"Hahaha...", Âu Dương Tĩnh vốn đã tuyệt vọng giờ lại cười điên lên, cơ thể di chuyển, chân gãy đau nhức khiến tiếng cười của anh ta rất nhanh đã biến thành tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
"A...", Âu Dương Tĩnh gầm lên: "Bố... Giết bọn họ! Phải giết bọn họ! A..."
Tiếng kêu thảm thiết của con trai kích thích Âu Dương Sân, khuôn mặt ông ta trở nên dữ tợn méo mó, chuẩn bị bóp cò súng.
"Dừng lại!", Sở Dao hét lớn: "Âu Dương Sân, ông quá đáng lắm rồi đấy? Ông rút súng ở đây, có còn để nhà họ Sở của chúng tôi vào mắt không?"
Cơ thể Âu Dương Sân đột nhiên run lên.
Tên tuổi nhà họ Sở khiến ông ta vô thức cảm thấy sợ hãi. Đó là uy lực của tứ đại gia tộc, dù chỉ nghe tới tên, dù vào thời khắc sống chết như lúc này, nỗi sợ khắc trong xương cốt vẫn khiến ông ta cảm thấy do dự.
Đúng vậy, nơi này là địa bàn của nhà họ Sở. Đánh nhau thì cũng thôi đi, nhưng nổ súng trên địa bàn của nhà họ Sở có khi nào sẽ khiến ông cụ nhà họ Sở không vui không?
Âu Dương Sân không chịu nổi cơn giận của Sở Chấn Thanh.
Đúng lúc này, đột nhiên có người nói: "Thù oán riêng giữa người ta không liên quan gì tới nhà họ Sở của chúng ta. Em gái à, em cũng đừng quan tâm nữa!"
"Cậu Sở tới rồi!", Nghe thấy giọng nói này, mọi người tự động tách ra hai bên, chừa lại một lối đi ở giữa.
Sở Triết dẫn theo tài xế kiêm vệ sĩ của mình đi tới.
"Anh!", Vẻ mặt Sở Dao khẽ thay đổi: "Sao anh lại tới đây?"
"Anh không được tới sao?", Sở Triết lạnh lùng cười, nói: "Anh không tới thì làm sao biết được câu lạc bộ của nhà họ Sở đã bị em biến thành đấu trường! Anh xem em ăn nói với bố thế nào!"
Sở Dao nói: "Chuyện này có chút hiểu lầm, em sẽ giải quyết".
"Giải quyết? Em giải quyết thế nào? Để em thiên vị một bên sao?", Sở Triết tỏ vẻ khinh thường, nhìn qua Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đang ngồi.
Anh ta không quen bọn họ. Lúc người được anh ta sắp xếp vào câu lạc bộ Dao Quang báo cáo, cũng không nói tên Lý Dục Thần, thế nên Sở Triết chỉ tưởng đây là một cuộc tranh cãi khi mua xe bình thường và bọn họ đã đánh Âu Dương Tĩnh.
Người khác có lẽ còn phải hỏi thăm thân phận của hai người kia xem gia thế như thế nào. Nhưng Sở Triết không cần, anh ta không quan tâm, có gia thế nào mà đáng để nhà họ Sở phải để ý đâu? Ngoại trừ người của ba gia tộc khác trong thủ đô ra, mà ba công tử của ba gia tộc đó, anh ta đều quen biết.
"Chủ tịch Âu Dương, ông yên tâm, nhà họ Sở chúng ta sẽ không nhúng tay vào ân oán riêng giữa các người", Sở Triết nói.
Âu Dương Sân vừa thấy Sở Triết chống lưng cho mình thì vui mừng nói: "Cậu Sở, Âu Dương Sân tôi sẽ tri ân báo đáp cậu, hôm nay cậu Sở giúp tôi, tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp nhà họ Sở, báo đáp ân tình của cậu Sở!"
Đường đường là chủ tịch của tập đoàn Tây Châu, thế nhưng lại nói một câu buồn nôn như vậy với một thanh niên, đám con cháu thế gia ở đây lại đều cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên, thậm chí còn thấy vận may của nhà họ Âu Dương thật tốt, còn có thể có quan hệ với cậu Sở.
Vẻ mặt Âu Dương Sân đỏ bừng, tay cầm súng cũng run lên vì kích động.
"Dừng tay!", Sở Dao đột nhiên tiến lên, chắn trước mặt Âu Dương Sân, dang hai tay ra: "Âu Dương Sân, ông dám nổ súng ư? Trừ phi ông giết tôi trước!"
Âu Dương Sân ngẩn người ra.
Đương nhiên là ông ta không dám nổ súng, có cho ông ta một trăm lá gan, ông ta cũng không dám bắn Sở Dao, dù có Sở Triết chống lưng cho, ông ta cũng không dám.
Đội trưởng đội bảo vệ của câu lạc bộ thấy Sở Dao chắn trước họng súng, lập tức hét lên, cả đám bảo vệ tiến lên chắc trước người Sở Dao.
Sở Triết nhíu mày, lạnh lùng quát: "Sở Dao, em làm gì thế? Không muốn sống nữa à!"
"Anh, anh để ông ta nổ súng giết người ở đây, sau này chúng ta còn làm ăn buôn bán thế nào được nữa? Anh bảo mặt mũi của nhà họ Sở còn để ở đâu được chứ?"
Sở Dao quyết tâm bảo vệ Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình tới cùng.
Cô ta biết rõ rằng mình đã không còn đường lui cho chuyện ngày hôm nay nữa. Một khi để Âu Dương Sân giết Lý Dục Thần, đừng nói tới câu lạc bộ, sau này bất kể công việc nào của nhà họ Sở, cô ta cũng không thể nhúng tay vào nữa.
Bây giờ, cô ta chỉ có thể đứng về phía Lý Dục Thần, giữ được mạng của anh, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ. Nếu nhà họ Lý có thể phất lên, có lẽ cô ta còn có thể mượn mối quan hệ này mà đấu với Sở Triết một trận.
Trong khoảnh khắc Sở Dao đứng ra chặn họng súng, Lý Dục Thần cũng cảm thấy bất ngờ. Anh nhìn qua Lâm Mộng Đình, hai người nhìn nhau cười.
Lâm Mộng Đình thì thầm bên tai anh: "Sở đại tiểu thư này thật sự không tệ!"
Lý Dục Thần lẩm bẩm: "Đúng vậy, nhưng mà anh có vợ rồi".
Lâm Mộng Đình trừng anh, dùng tay nhéo đùi anh: "Nghĩ cái gì thế!"
Lý Dục Thần chỉ cười haha.
Bọn họ cứ ve vãn tán tỉnh nhau như thể ở đây không có chuyện gì xảy ra vậy.
Bên kia còn đang giương cung bạt kiếm, bầu không khí vừa căng thẳng vừa khó xử.
Sở Triết tức giận nói: "Sở Dao, em tránh ra, đây không phải chuyện đùa! Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Sở, sao lại có thể đứng trước họng súng chứ!"
Sở Dao không chịu nhượng bộ, nói: "Anh bảo ông ta bỏ súng xuống đi!"
Sở Triết nói: "Anh nói rồi, đây là ân oán riêng của bọn họ, chúng ta không thể nhúng tay vào. Anh khuyên em tốt nhất đừng quan tâm nữa".
"Nếu em nhất định muốn quan tâm thì sao?"
"Vậy thì anh đành phải đưa em về nhà, để bảo đảm sự an toàn cho em, anh nghĩ bố cũng không trách anh".
Sở Triết nói xong, lập tức nháy mắt ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh.
Sở Dao tức giận nói: "Sở Triết, anh dám sao?"
Các nhân viên bảo vệ vây quanh Sở Dao, vừa cảnh giác vừa lo lắng nhìn vệ sĩ đang tới gần.
Sở Triết lạnh lùng cười, nói: "Chỉ dựa vào đám phế vật bên cạnh em mà cũng có thể ngăn được Triệu Phong ư?"
Các nhân viên bảo vệ đều tỏ vẻ giận dữ, nhưng không ai dám lên tiếng.
Sở Dao biết, Triệu Phong là cao thủ mà bố sắp xếp cho anh trai, là người nối nghiệp của nhà họ Sở, vệ sĩ của anh ta đương nhiên phải lợi hại hơn, mấy nhân viên bảo vệ của cô ta trước mặt người ta quả thật không là cái gì.
Chương 887: Nể mặt Tiêu Sinh
"Các người tránh ra, tôi muốn xem xem, anh ta có dám đụng tới tôi hay không!", Sở Dao nói.
Nhưng các nhân viên bảo vệ không dám rời đi, ánh mắt mỗi người đều rất kiên quyết, đặc biệt là đội trưởng với dáng vẻ thấy chết không sợ.
Lý Dục Thần rất ngạc nhiên khi thấy bảo vệ của câu lạc bộ lại được huấn luyện tới trình độ này, cô Sở Dao này quả thật không đơn giản!
Lâm Mộng Đình cười nói: "Anh không ra làm anh hùng cứu mỹ nhân đi à? Vừa rồi người ta còn cứu anh đấy!"
Lý Dục Thần lại lắc đầu, nói: "Trò hay còn ở phía sau, em nhìn đi, lại có người tới rồi”.
Lâm Mộng Đình nhìn về phía cổng vườn, chỉ thấy một đám người đi qua phòng triển lãm khu S, đi tới bên này.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà náo nhiệt thế?"
Dẫn đầu là một thanh niên trạc tuổi Lý Dục Thần, tuổi đầu hai mươi, mày kiếm mắt sáng, bước chân oai hùng.
"Cậu Tiêu tới rồi!"
Đám người xôn xao.
Người tới đúng là tiểu thiếu gia Tiêu Ngôn của nhà họ Tiêu.
Tiêu Ngôn là người đứng đầu nhà họ Tiêu hiện tại, là cháu trai của Tiêu Công Mặc, anh ta được biết tới là thiên tài võ học trăm năm khó gặp. Nghe nói, năm anh ta mười tám tuổi đã luyện tới Hóa Kình đỉnh phong, mấy năm nay đã tới rất gần Tông Sư.
Nhà họ Tiêu dùng võ gia truyền, có uy tín cực cao trong giới võ lâm, Tiêu Sinh càng là Bắc Đẩu Võ Lâm, sánh ngang với Kim Lăng và Châu Khiếu Uyên. Ngoại trừ Tiêu Sinh còn có Tông Sư Tiêu Minh Hạc, hàng năm theo bên cạnh Tiêu Sinh.
Nếu Tiêu Ngôn cũng bước vào ngưỡng cửa Tông Sư, đó chính là một nhà ba Tông Sư.
Tiêu Ngôn cũng vì thế mà trở thành nhân vật lãnh tụ trong nhóm tổ tiên thế hệ thứ hai ở thủ đô.
Theo sau Tiêu Ngôn tất nhiên là đám công tử thế gia đã nhận được tin trong thủ đô.
Cộng thêm những người tới trước đó, lần này, gần như con cháu hào môn của nửa cái thủ đô đều tập trung tới nơi này.
Đới Đình không khỏi cảm thán, cô ấy giúp Sở Dao quản lý câu lạc bộ Dao Quang nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy nhiều công tử tụ tập lại thế này.
"Cậu Tiêu, tới rồi à!", Sở Triết tiến lên chào hỏi.
"Cậu Sở, xảy ra chuyện gì thế? Tại sao tôi lại nghe nói người anh em Âu Dương Tĩnh của tôi bị người ta đánh ở đây?", Tiêu Ngôn hỏi.
"Đúng là có chuyện này, không phải chúng tôi đang xử lý đó sao”.
Sở Triết nói ngắn gọn chuyện vừa xảy ra, đương nhiên lỗi lầm đều đẩy hết cho hung thủ đánh người là Lý Dục Thần và cô bạn gái vô tri của Âu Dương Tĩnh.
Tiêu Ngôn nghe xong, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, đi vào vườn.
"Cậu Tiêu!", Âu Dương Sân thấy Tiêu Ngôn tới, cũng thở phào một hơi.
"Cậu Tiêu...", Sở Dao muốn giải thích vài câu, nhưng Tiêu Ngôn căn bản không muốn nghe, chỉ tới kiểm tra vết thương của Âu Dương Tĩnh rồi đứng dậy, đi về phía Lý Dục Thần.
"Mày là người đánh à?", Tiêu Ngôn hỏi.
"Đúng vậy”, Lý Dục Thần nói.
"Được, biết nhận là tốt", Tiêu Ngôn nói: "Thấy mày cũng là một người lỗi lạc, cho mày một cơ hội, tự bẻ gãy hai chân, nằm sấp xuống vái anh em của tao vài cái là được”.
Sở Dao nhíu mày, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra được. Cô ta biết mình có nói cũng vô ích, trừ phi bố cô ta Sở Chấn Thanh hoặc trưởng bối nhà họ Tiêu ra mặt, người ở đây, không ai có thể trấn áp được Tiêu Ngôn.
Sở Triết nở nụ cười đắc ý. Anh ta vô cùng hài lòng với kịch bản này, tiết mục này vô cùng hiệu quả. Anh ta tin rằng sau chuyện hôm nay, Sở Dao sẽ không được gia tộc coi trọng nữa.
Đới Đình tỏ vẻ lo lắng, nhưng cô ấy chỉ là người làm thuê, có lo cũng không giúp được.
Ngô Đại Minh cuối cùng cũng yên tâm, bây giờ không lo bị đuổi nữa, không chừng còn có thể được thăng chức lên làm tổng giám đốc.
Mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Đám công tử thế gia nhìn Lý Dục Thần như một người chết.
"Cậu Tiêu nhân nghĩa, loại người này nên phế đi!"
"Mau tự bẻ gãy chân mình đi, đừng đợi cậu Tiêu ra tay, nếu không mày sẽ thảm đấy!"
...
Lý Dục Thần nhìn Tiêu Ngôn, hỏi: "Mày là người của nhà họ Tiêu?"
Lập tức có người cười nhạo: "Đến cả cậu Tiêu cũng không biết, còn dám làm loạn ở thủ đô sao?"
Tiêu Ngôn lạnh lùng cười nói: "Sao nào, sắp chết rồi còn muốn làm quen với tao à? Được thôi, nói cho mày biết, ông đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tên tao là Tiêu Ngôn”.
"Mày không định hỏi xem tao là ai sao?", Lý Dục Thần hỏi.
"Không cần thiết”, Tiêu Ngôn tự tin nói.
"Vậy mày có muốn về hỏi trưởng bối nhà mày, ví dụ như Tiêu Sinh, hỏi xem ông ta có dám nói chuyện như vậy với tao không?", Lý Dục thần nói.
Cả vườn tràn ngập tiếng cười.
"Vì mạng sống mà ngay cả ông cụ nhà họ Tiêu cũng dám gọi ra cơ à!"
"Lại còn dám nói chuyện như vậy, hahaha, mày quen biết ông cụ nhà họ Tiêu à?"
"Ông cụ nhà họ Tiêu hắt xì một cái cũng có thể đánh chết mày đấy!"
...
Vẻ mặt Tiêu Ngôn trầm xuống: "Muốn chết sao, tên húy của cụ nội tao cũng dám gọi thẳng như thế?"
"Thì ra đó là cụ nội của mày à!", Lý Dục Thần cười nói: "Được thôi, nể mặt cụ nội của mày, tao cũng cho mày một cơ hội, quỳ xuống vái tao vài cái rồi ngoan ngoãn trở về, tao sẽ tha cho mày một mạng”.
Xì! Mọi người đều hít một hơi.
Tên này thật sự là không muốn sống nữa rồi!
Sở Dao cũng lắc đầu, trong lòng nghĩ thầm, anh có lợi hại thế nào cũng không thể đắc tội nhà họ Tiêu!
Cô ta bắt đầu cảm thấy hối hận về quyết định của mình, vốn còn định đánh cược vào sự trỗi dậy của nhà họ Lý, bây giờ xem ra không còn cơ hội nữa rồi.
Tiêu Ngôn tức giận: "Tiểu tử thối, vốn không muốn lấy mạng mày, nếu chính mày đã muốn tìm tới cái chết, vậy tao sẽ cho mày được toại nguyện!"
Vừa dứt lời, Tiêu Ngôn dẫm một chân xuống, cơ thể đột ngột rời khỏi mặt đất, nhảy lên cao tới năm mét nhưng đại bàng lao lên trời vậy.
Trong vườn, một cơn gió thổi qua, bầu không khí lập tức tràn ngập sát khí.
Nhưng vào lúc này, chợt nghe một tiếng hét lớn: "Tiêu Ngôn, dừng tay cho tôi!"
Giọng nói này như mưa bão sấm chớp khiến mặt đất như nổ tung.
Sát khí Tiêu Ngôn ngưng tụ trên không lập tức tiêu tán, cơ thể cũng như bị dây thừng túm chặt lấy mà rơi xuống mặt đất.
"Ông hai!", Tiêu Ngôn kinh ngạc nhìn ra cửa.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy trong phòng triển lãm có hai người đang đi về phía vườn.
Lý Dục Thần thấy hai người này, bất giác nở nụ cười.
Đi đằng trước là Tiêu Minh Hạc, cũng chính là ông hai của Tiêu Ngôn.
Đằng sau Tiêu Minh Hạc chính là quản gia nhà họ Lý, Hầu Thất Quý.
Chương 888: Đánh chết Âu Dương Tĩnh
Tông sư giá lâm, khí thế hoàn toàn khác biệt.
Một luồng uy áp vô hình, khiến người ta không thở nổi.
Mọi người đều lui về ra bên, con đường ở giữa được mở rộng hơn nhiều so với lúc Tiêu Ngôn đến.
Có không ít người bị chen chúc vào góc, kiễng chân ngóng ra.
“Tiêu tông sư sao lại đến đây?”
“Còn phải nói à, chắc chắn là tới chống lưng cho cậu Tiêu rồi!”
“Tông sư cũng đã ra mặt, vậy rốt cuộc đối phương có lai lịch gì ghê gớm?”
“Nào có lai lịch gì đâu, cậu Tiêu chỉ cần một cái bạt tai là có thể đánh chết. Chẳng qua đây là địa bàn của nhà họ Sở, có lẽ Tiêu tông sư sợ nhà họ Sở gây khó dễ cho cậu Tiêu thôi.”
“Cậu Sở và cậu Tiêu không phải là bạn bè sao?”
“Cậu không thấy Sở Dao bảo vệ hai người kia à? Nếu không phải vì đại tiểu thư nhà họ Sở, bọn họ có thể ngang nhiên như vậy sao?”
“Lần này Sở Dao thảm rồi, e rằng từ nay gia chủ nhà họ Sở sẽ không giao việc làm ăn cho cô ta nữa.”
“Cậu lo lắng cho người ta làm gì, dù sao cũng là đại tiểu thư nhà họ Sở, còn có thể gả cho cậu được sao?”
…
Thấy Tiêu Minh Hạc đến, Sở Triết cũng không khỏi giật mình.
“Bác Tiêu!”
Trước mặt Tiêu Minh Hạc, Sở Triết không dám tỏ ra kiêu căng, ngay cả bố anh ta, Sở Chấn Thanh, khi gặp Tiêu Minh Hạc cũng phải khách khí, cung kính.
Tiêu Minh Hạc cũng không để ý tới anh ta, mặt mày đen sì, đi thẳng đến chỗ Tiêu Ngôn.
Thấy sắc mặt Tiêu Minh Hạc không ổn, Sở Triết có chút hoảng hốt. Nhưng anh ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng Tiêu Minh Hạc không hài lòng với hành động của nhà họ Sở, lại lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Ngôn, nên mới tức giận như vậy.
“Bác Tiêu, đều là do em gái cháu không tốt, không kiểm soát được tình hình, cậu Tiêu nghĩa hiệp, ra tay giúp đỡ cậu Âu Dương, bác yên tâm, có cháu ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho cậu Tiêu xảy ra chuyện. Hai nhà Sở Tiêu chúng ta...”
Sở Triết đang nói, Tiêu Minh Hạc quay phắt người lại, ánh mắt sắc bén như dao găm nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Nếu cậu không phải là con của Sở Chấn Thanh, đã sớm chết mười tám lần rồi! Nói thêm một câu nữa, tôi sẽ xé nát miệng của cậu!”
Cả người Sở Triết run lên, nuốt một ngụm nước miếng, nuốt ngược những lời định nói sau lại.
Anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng lại không dám hé răng nửa lời. Tông sư nổi giận, làm sao anh ta có thể chịu được?
Ngay cả Sở Triết cũng không dám nói, những người khác lại càng không dám.
Trong sân hoàn toàn yên lặng.
Hầu Thất Quý mỉm cười rạng rỡ đi theo sau Tiêu Minh Hạc.
Khi đi ngang qua Ngô Đại Minh, ông ta nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi và hoang mang của Ngô Đại Minh, miệng há hốc muốn hỏi nhưng không dám nói. Hầu Thất Quý cười khẽ, vỗ vai Ngô Đại Minh và nói nhỏ: “Bảo trọng”.
Ngô Đại Minh vốn là người tinh ranh, sao lại không hiểu ý nghĩa đằng sau hai chữ này? Giống như nhận được trát hầu tòa từ diêm vương, Ngô Đại Minh mềm nhũn cả hai chân, suýt ngã quỵ xuống đất.
Trong toàn bộ khu vườn, tụ tập con cháu của các gia đình quyền quý nửa thủ đô, nhưng người làm công là Ngô Đại Minh lại là người đầu tiên nhận ra, Tiêu Minh Hạc có lẽ không đến để chống lưng cho Tiêu Ngôn.
“Ông hai, sao ông lại đến đây?”, Tiêu Ngôn nhìn Tiêu Minh Hạc: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi!”
Tiêu Minh Hạc lạnh lùng nhìn anh ta, đột nhiên giơ tay lên, “bốp” một cái, tát vào mặt Tiêu Ngôn một cách chính xác.
Ngay cả thiên tài tuyệt thế như Tiêu Ngôn cũng không né tránh, cũng không dám né tránh.
Ông hai trước mắt tuy rằng không tham gia vào việc của gia tộc, nhưng ông ta là tông sư, chuyên tâm nghiên cứu võ đạo, quanh năm làm bạn ở bên cạnh ông nội, địa vị trong gia tộc cũng không thấp hơn so với ông nội ruột Tiêu Công Mặc của anh ta.
Tiếng tát giòn tan vang lên trong sân, như đánh vào tim mọi người, ai cũng ngơ ngác.
“Ông hai!”, Tiêu Ngôn ôm mặt, có chút không phục, lại có chút ấm ức: “Sao lại đánh cháu?”
“Đánh cháu?”, Tiêu Minh Hạc tức giận không kiềm được: “Tôi còn muốn phế cháu nữa! Cháu tự đi tìm chết, đừng liên lụy đến cả nhà họ Tiêu!”
Tiêu Ngôn nghe mà hoang mang.
Đừng nói Tiêu Ngôn, ngay cả những con cháu thế gia trong sân cũng choáng váng.
Liên lụy cả nhà họ Tiêu?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một số người có đầu óc nhanh nhạy đã đoán ra phần nào, lén lút nhìn Lý Dục Thần.
Tên này rốt cuộc là ai? Ngay cả nhà họ Tiêu cũng sợ anh ta?
Nhưng đó là nhà họ Tiêu! Một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, Nam Chu Bắc Tiêu, võ lâm minh chủ, một nhà hai tông sư. Về mặt thương nghiệp, có thể không bằng vài nhà khác, nhưng về thực lực, ai dám động đến nhà họ Tiêu?
“Ông hai, cháu làm sao mà muốn chết? Sao lại liên lụy đến nhà họ Tiêu? Bạn của cháu bị đánh, cháu chỉ thay bạn trút giận thôi!”, Tiêu Ngôn không cam lòng cãi lại.
Tiêu Minh Hạc nhíu mày, đứa cháu này từ nhỏ đã được nuông chiều hư hỏng. Trong nhà coi nó như thiên tài mà nuôi dưỡng, bên cạnh không phải là người cưng chiều nó thì cũng là người nịnh hót nó.
“Bạn nào?”
“Chính là cậu ấy, Âu Dương Tĩnh, thiếu gia tập đoàn Tây Châu”, Tiêu Ngôn chỉ vào Âu Dương Tĩnh, sau đó lại chỉ vào Lý Dục Thần: “Chính là bị thằng nhãi kia đánh, cháu thay bạn ra mặt, dạy dỗ thằng nhãi kia một bài học, sao lại...”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Minh Hạc lại giáng thêm một cái tát.
Bốp!
Cái tát này còn nặng hơn cái vừa rồi, Tiêu Minh Hạc dùng tới nội công, Tiêu Ngôn bị đánh xoay ba vòng tại chỗ, lúc đứng lại, nửa khuôn mặt đã sưng lên.
“Mẹ kiếp mày mới là thằng nhãi!”
Tiêu Minh Hạc tức giận đến chửi thề.
Quay người lại, nhìn thấy Âu Dương Tĩnh nằm trên mặt đất, cơn giận dâng trào, chân khí bộc phát, vung tay đánh một chưởng, đánh Âu Dương Tĩnh thành bánh thịt.
“Hừ! Loại người này, cũng xứng làm bạn của nhà họ Tiêu chúng ta!”
Sân vườn xôn xao.
Không ai ngờ rằng Tiêu Minh Hạc lại đột nhiên ra tay, không chút lưu tình, một chưởng vỗ chết Âu Dương Tĩnh.
Nhìn thi thể Âu Dương Tĩnh, ai nấy đều cảm thấy lạnh toát, ớn lạnh từ đầu đến chân.
Tông sư nổi giận, quả là kinh khủng!
Nhưng ai dám nói gì đây?
Đến lúc này, nếu còn ai không nhìn rõ tình hình, thì chỉ có thể là kẻ ngốc.
Chương 889: Cánh tay Kỳ Lân
Nếu nói Tiêu Minh Hạc đến đây là để chống lưng cho ai, thì cũng không phải là Tiêu Ngôn, mà là cho cặp đôi trẻ tuổi vẫn đang ngồi trên ghế kia.
Chỉ là mọi người ngày càng tò mò, họ rốt cuộc là có lai lịch gì?
Âu Dương Sân mặt tái nhợt, nhìn con trai bị đánh chết mà không thể làm gì, sự tức giận, nhục nhã, hận thù trong lòng có thể tưởng tượng được.
Ông ta vẫn nắm chặt khẩu súng trong tay, muốn nổ súng trả thù cho con trai. Nhưng tay ông ta run rẩy, ngón tay cứng đờ, cơ bắp vô lực.
Đối mặt với Tiêu Minh Hạc, đối mặt với nhà họ Tiêu, ông ta đã mất hết can đảm.
Hầu Thất Quý đã đi đến bên cạnh Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, hơi khom người, trên mặt nở một nụ cười hơi hối lỗi và có chút ngượng ngùng.
Tiêu Minh Hạc đánh chết Âu Dương Tĩnh, tức giận chưa nguôi, quát Tiêu Ngôn: “Quỳ xuống!”
Tiêu Ngôn không dám phản kháng, ngoan ngoãn quỳ xuống.
“Không phải với ta, là với cậu Lý!”, Tiêu Minh Hạc nói.
Tiêu Ngôn sửng sốt, mới hiểu ra cậu Lý mà Tiêu Minh Hạc nói là ai.
Tuy trong lòng anh ta không cam tâm, nhưng cũng không dám không nghe, đành chậm rãi di chuyển thân mình, xoay mặt về phía Lý Dục Thần.
Tiêu Minh Hạc ôm quyền cúi người chào Lý Dục Thần, nói: “Cậu Lý, là do nhà họ Tiêu chúng tôi quản giáo không nghiêm, mới sinh ra đứa cháu hỗn hào này, làm kinh động đến cậu. Xin cậu đại nhân đại lượng, tha cho nó đi”.
Lý Dục Thần mặt không biểu cảm, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi hình như có người muốn đánh gãy chân tôi, bắt tôi bò đến quỳ lạy nhận sai?”
Tiêu Minh Hạc toát mồ hôi hột.
Người khác không biết Lý Dục Thần, nhưng Tiêu Minh Hạc thì biết. Hôm đó ở mộ Quỷ Vương, ông ta đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Lý Dục Thần.
Cảnh tượng tia chớp năm xưa vẫn còn in sâu trong tâm trí ông ta.
Trận chiến giữa Lý Dục Thần và Quỷ Vương đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi sức mạnh của con người. Đối với Tiêu Minh Hạc, đừng nói đến tông sư gì, cũng chỉ là con kiến hôi trước mặt Lý Dục Thần.
Tiêu Minh Hạc cắn răng, giơ tay lên hướng về phía Tiêu Ngôn, tàn nhẫn nói: “Tiêu Ngôn, hôm nay ta sẽ đánh gãy chân của cháu, phế đi võ công của cháu!”
Nghe vậy, mọi người đều không khỏi kinh hãi.
“Tên đó rốt cuộc là ai vậy? Tiêu tông sư chỉ vì một câu nói của anh ta mà lại muốn phế đi cậu Tiêu!”
Tay Tiêu Minh Hạc giơ giữa không trung cũng có chút run rẩy.
Đây là người trẻ tuổi xuất sắc nhất của nhà họ Tiêu, là cháu trai được anh cả Tiêu Công Mặc yêu thương nhất, hơn nữa võ công còn là do chính ông ta đích thân huấn luyện, ông ta xem như cháu ruột.
Ông ta giơ tay, có chút do dự. Ông ta hy vọng Lý Dục Thần chỉ muốn xem thái độ của ông, sau khi ông ta biểu thị sẽ lên tiếng ngăn cản.
Nhưng Lý Dục Thần cũng không nói gì.
Ngay cả Lâm Mộng Đình cũng có chút nghi hoặc nhìn về phía Lý Dục Thần.
Tiêu Minh Hạc thất vọng, nhưng điều đó cũng khiến ông ta hạ quyết tâm, vì gia tộc, đành phải hy sinh tình thân.
Ông ta vận lực vào lòng bàn tay, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ, bèn nhắm mắt lại.
Chỉ cần một chưởng này, từ nay về sau Tiêu Ngôn chính là một phế nhân.
Nhưng lúc này, Tiêu Ngôn không hề chờ chết, mà đột ngột đứng dậy, toàn thân bộc phát một luồng sức mạnh bí ẩn, cánh tay quấn lấy một tầng hắc khí, thoạt nhìn tưởng chừng như anh ta mọc ra một cánh tay Kỳ Lân.
Tiêu Minh Hạc đang nhắm mắt lại, không hề nghĩ tới cháu trai mình sẽ phản kháng, cho nên không hề đề phòng.
Mà Tiêu Ngôn ra tay cực kỳ nhanh chóng, công pháp quỷ dị vô cùng, đến khi Tiêu Minh Hạc nhận ra có điều không ổn thì đã quá muộn.
Tiêu Ngôn điểm một ngón tay vào sườn Tiêu Minh Hạc, một luồng khí đen kịt từ đầu ngón tay của anh ta chui vào cơ thể Tiêu Minh Hạc.
Ông ta bỗng nhiên cảm thấy khí lực toàn thân tan biến, vội vàng vận khí đan điền, bảo vệ tâm mạch.
Tiêu Ngôn đã biến ngón tay thành lòng bàn tay, vỗ một chưởng vào ngực Tiêu Minh Hạc.
Ông ta lùi lại mấy bước, “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu, mặt mày tái nhợt, chỉ vào Tiêu Ngôn: “Mày... mày...”
Biểu cảm trên mặt Tiêu Ngôn méo mó, nhìn tay mình, điên cuồng cười rộ lên: “Hahaha, muốn phế tôi á? Không dễ dàng như vậy đâu! Tông sư thì đã sao? Tiêu Ngôn tôi mới là cao thủ tuyệt thế! Hahaha...”
Mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, khiến mọi người không kịp phản ứng. Ai mà ngờ được, tông sư Tiêu Minh Hạc nổi tiếng bấy lâu nay, lại bị Tiêu Ngôn đánh cho phun máu.
“Ôi, cậu Tiêu lợi hại quá, một chiêu đã đánh bại Tiêu nhị gia!”
“Thì ra cậu Tiêu đã là tông sư lâu rồi, quá lợi hại! Đây không phải là tông sư trẻ tuổi nhất Hoa Hạ chứ?”
“Cũng chưa chắc đâu, nghe nói Lý Dục Thần ở Nam Giang cũng rất trẻ, chỉ hơn hai mươi tuổi, đã đánh bại ninja Đông Doanh liên tiếp hạ gục năm tông sư tại Đại hội Võ lâm Tiền Đường. Chẳng biết anh ta và cậu Tiêu ai lợi hại hơn?”
“Trước đây là Nam Chu Bắc Tiêu, xem ra sau này phải đổi thành Nam Lý Bắc Tiêu rồi.”
“Cái gì mà Nam Lý, cậu không nghe nói Lý Dục Thần đã đến thủ đô rồi à?”
…
Khi nghe những lời này, ánh mắt Tiêu Ngôn trở nên lạnh lùng, anh ta cười lạnh nói: “Hừm, Lý Dục Thần gì chứ! Nếu tôi gặp được cậu ta, tôi sẽ phế bỏ võ công của cậu ta, biến cậu ta thành tàn phế, để cậu ta đi ăn xin! Hahaha...”
“Vậy sao?”
Lý Dục Thần từ từ đứng lên, duỗi vai một cái, đi về phía Tiêu Ngôn.
Hành động này của anh khiến mọi người tò mò.
Tên này định làm gì?
Không phải là muốn đánh với cậu Tiêu đó chứ?
Ngay cả Tiêu tông sư cũng chỉ một chiêu là bại, anh ta làm sao có thể đánh thắng được?
“Mày muốn chết!”
Tiêu Ngôn thậm chí không thèm nhìn Lý Dục Thần một cái, bởi vì anh ta hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ khí tức võ đạo nào từ đối phương.
Khí đen trên cánh tay anh ta bùng lên dữ dội, tung một quyền, tựa như cánh tay Kỳ Lân vung vẫy, mãng xà xuất động.
Chương 890: Nhà họ Lý trở lại
Sân vườn ngập tràn một bầu không khí chết chóc.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Ngay lúc mọi người cho rằng Lý Dục Thần chắc chắn sẽ chết, thì đột nhiên Lý Dục Thần ra tay, nắm lấy nắm đấm của Tiêu Ngôn, nhẹ nhàng vung lên.
Chỉ nghe thấy một tiếng rắc rắc, cánh tay của Tiêu Ngôn mềm nhũn xuống.
Lúc Lý Dục Thần buông tay, tiện tay tháo chiếc nhẫn đeo ở ngón út của Tiêu Ngôn.
Chiếc nhẫn bốc lên một làn khói xanh, bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
Lý Dục Thần dùng ngón tay bấm quyết, chỉ vào hư không, đám khói xanh kia như bị trói buộc, giằng co trái phải nhưng không thể thoát ra.
Khói xanh dần dần ngưng tụ thành một hình dạng nửa người nửa ảo, lơ lửng giữa không trung.
Lý Dục Thần cười lạnh: “Tôi nói sao cậu ta lại kỳ quặc như vậy, hóa ra trong nhẫn giấu một lão già!”
“Mày là ai? Tao không thù không oán với mày, vì sao hãm hại tao tu luyện?”, hồn phách ngưng tụ từ khói xanh truyền ra một đạo thần niệm.
“Mượn lô đỉnh của người khác, xâm phạm nguyên thần, tà ma ngoại đạo, cũng dám nói tu hành!”
Lý Dục Thần nói xong, đầu ngón tay bắn ra một đạo cương khí, bắn vào trong làn khói xanh.
Làn khói xanh kia, trong nháy mắt liền tan biến không còn dấu vết.
Hầu hết mọi người trong sân đều không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết Tiêu Ngôn một chiêu đánh bại Tiêu Minh Hạc, mà Lý Dục Thần một chiêu đánh bại Tiêu Ngôn.
Lúc này, Tiêu Ngôn đang đau đớn ngồi trên mặt đất.
Cánh tay của anh ta, do cú hất của Lý Dục Thần ban nãy, xương cốt vỡ nát, gân mạch đứt đoạn.
Nhưng nghiêm trọng hơn, là chiếc nhẫn của hắn bị Lý Dục Thần tháo xuống, sau khi yêu hồn tu luyện bằng huyết mạch của anh ta thoát đi, chân khí trong cơ thể anh ta bị rút cạn.
Mọi người không nhìn ra, nhưng Tiêu Minh Hạc nhìn ra. Tuy ông ta không nghe thấy sự giao tiếp bằng thần thức giữa Lý Dục Thần và hồn ma khói xanh kia, nhưng cũng đoán được đại khái.
“Cậu Lý...”, Tiêu Minh Hạc cố nén đau đớn, cúi người cảm ơn: “Lần này, tôi lại nợ cậu một mạng!”
Lý Dục Thần điểm huyệt vài chỗ trên người Tiêu Minh Hạc, nói: “Lời khách sáo không cần nói, về nhà giúp tôi hỏi thăm ông cụ. Cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn, nếu tôi không cắt đứt gân mạch cánh tay của cháu ông, một khi yêu hồn bất chấp tất cả chiếm lấy thân xác của cậu ta, cậu ta sẽ không thể sống nổi.”
Tiêu Minh Hạc nhìn Tiêu Ngôn một cái, biết rằng đứa bé này là tự chuốc lấy họa. Hơn nữa ông ta cuối cùng cũng đã hiểu ra, lúc nhỏ Tiêu Ngôn không phải là đặc biệt thông minh, bố ông còn từng nói, đứa bé này tư chất và khả năng lĩnh hội đều bình thường, không thích hợp luyện võ, sau này không biết vì sao, đột nhiên trở thành thiên tài ngàn năm khó gặp, tu vi tăng tiến vùn vụt, nguyên nhân là do đây.
Nếu không phải Lý Dục Thần, mặc cho nó phát triển, tương lai không nói đến Tiêu Ngôn, chính là cả nhà họ Tiêu, đều có khả năng bị chôn vùi trong tay con ma này.
“Cậu Lý, cậu đã cứu nhà họ Tiêu, tôi thật không biết nên cảm ơn cậu như thế nào!”, Tiêu Minh Hạc nói.
“Cảm ơn thì không cần thiết, tốt nhất là ông nên về điều tra kỹ càng nguồn gốc của chiếc nhẫn này”, Lý Dục Thần nói, rồi ném chiếc nhẫn trong tay cho Tiêu Minh Hạc.
“Được, tôi nhất định sẽ điều tra thật kỹ, tra được sẽ báo cáo với cậu”, Tiêu Minh Hạc nhận lấy nhẫn, kéo Tiêu Ngôn, người mềm nhũn như mất trí: “Vậy tôi xin cáo từ.”
Dứt lời, ông ta cõng Tiêu Ngôn rời khỏi câu lạc bộ Dao Quang.
Còn lại nửa số đệ tử hào môn ở thủ đô, ngơ ngác đứng đó, không biết nên làm gì.
Lý Dục Thần nhìn xung quanh một vòng, mỉm cười nhẹ, nói:
“Hôm nay đến cũng khá đông người nhỉ, chắc là nhiều người không quen biết tôi, vậy nhân đây chúng ta cùng làm quen. Tôi tên là Lý Dục Thần, quê gốc ở thủ đô, lớn lên ở Nam Giang.”
Anh dừng lại một chút, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong sân, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của mọi người.
“Nhà họ Lý chúng tôi, chúng tôi đã rời xa thủ đô nhiều năm, những người lớn tuổi trong số các vị có lẽ biết, còn những người trẻ tuổi cũng nên nghe qua. Nếu chưa từng nghe, có lẽ là do cha mẹ của các vị đã quên. Vậy thì, từ hôm nay trở đi, nhờ các vị về nhà nhắc nhở mọi người, nói với họ rằng, nhà họ Lý đã trở lại!”
“Tôi biết, khi nhà họ Lý trở về, sẽ có kẻ không thể ngủ yên giấc. Nhưng các người cứ yên tâm, nhà họ Lý không phải là cường quyền. Nguyên tắc của Lý Dục Thần tôi, là ai không động đến tôi, tôi cũng không động đến ai. Nhưng nếu có người động đến tôi…”
Giọng anh bỗng cao vút: “Tôi sẽ đánh cho người đó đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không dám động đến tôi nữa!”
Lời vừa dứt, cả sân viện chìm trong im lặng. Lũ công tử nhà giàu nín thở, không dám ho he, sợ bị Lý Dục Thần coi là kẻ “động” đến anh.
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn trời xanh.
Lúc này, trong lòng anh ẩn chứa một sức mạnh đang cuộn trào.
Anh không biết sức mạnh này đến từ đâu.
Ban đầu, anh tưởng rằng đó là huyết mạch Thiên Ma ẩn sâu trong cơ thể, nhưng rồi anh lại nhận ra không hoàn toàn là vậy.
Dường như ẩn sâu bên trong còn có một nguồn sức mạnh khác.
Chính nguồn sức mạnh đó đã áp chế sức mạnh của Thiên Ma, nhưng đồng thời lại hòa quyện vào nhau.
“Người ta thường nói thủ đô phồn hoa, nơi tập trung của các gia tộc quyền quý, anh hùng hào kiệt không thiếu.”
Lòng Lý Dục Thần dâng lên một cỗ khí phách phi thường, cuồn cuộn như sóng lớn.
“Nếu trên đời này có hào môn, chỉ nên do tôi một tay tạo dựng. Nếu trên đời này có thế gia, cũng nhất định phải lấy họ của tôi truyền lại cho đời sau!”
Nói xong, anh chắp tay sau lưng, quay người bước chậm về phía chỗ ngồi, tiến về phía Lâm Mộng Đình đang mỉm cười chào đón mình.
Sở Dao ngây người nhìn bóng lưng của anh, thậm chí có chút ngẩn ngơ.
Nội tâm của cô ta vô cùng cảm khái: “Tên này, chỉ bằng cách này, đã khiến cho nửa thủ đô phải run sợ!”
Sự trỗi dậy của nhà họ Lý đã không thể ngăn cản!
Thậm chí có khả năng, nhà họ Lý mới sẽ còn hùng mạnh và đáng sợ hơn cả trước đây!
Ngay lúc mọi người đang ngây người nhìn theo bóng lưng của Lý Dục Thần, thì Âu Dương Sân, người đã bị lãng quên từ lâu, đột nhiên giơ súng lên, nhắm vào Lý Dục Thần và gào thét điên cuồng:
“Tao phải giết mày! Báo thù cho Tĩnh nhi!”