Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 591: Nước đi này cực kỳ hay

Ông ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều há to miệng, ngay cả tiếng kêu kinh ngạc cũng không phát ra được.

Đây là ai? Đây chính là ông Khôn dậm chân một cái là cả Tiền Đường cũng phải chấn động!

Làm bảo vệ?

Nếu không phải là chính miệng Tiền Khôn nói ra, ai nghe cũng sẽ không tin.

Ngay cả Lang Dụ Văn cũng ngây ngẩn cả người, không biết tiếp chuyện kiểu gì.

Lý Dục Thần cười nói: "Ông anh, anh đừng cướp bát cơm của bảo vệ chứ?"

Tiền Khôn cười ha ha, nói: "Chú em à, không phải tôi cướp bát cơm của người trẻ, chỉ là bộ xương già này ở trong nhà nhàn rỗi, cái gì cũng không làm, chỉ sợ cả người bị han gỉ thôi".

Lý Dục Thần nói: "Nếu ông anh sợ han gỉ, về sau thường đến chỗ của em, em sẽ nói chuyện với anh".

Ánh mắt Tiền Khôn sáng lên: "Vậy thì tốt quá rồi!"

Ông ta lại thở dài: "Haiz, con người không chịu nhận mình già là không được! Tôi biết mọi người chê tôi già, tôi sẽ không cướp bát cơm với người trẻ tuổi, nhưng mà hôm nay tôi còn dẫn theo mấy người trẻ tuổi đến đây nữa".

Nói rồi ông ta vẫy tay ra sau lưng một cái.

Tiền Hân Đồng liền đi tới.

"Đây là cháu gái của tôi, Hân Đồng, chắc hẳn không ít người đang ngồi đây đều biết con bé, nó có tiếng là ngang bướng mà!"

"Ông hai!", Tiền Hân Đồng gắt gỏng.

"Hahaha...", Tiền Khôn cười ha ha: "Là chính cháu khóc lóc cầu xin muốn đi theo ông, chứ không phải là ông ép cháu! Cháu đừng không thừa nhận nữa, thanh danh của cháu, có người nào ở Tiền Đường không biết đâu! Nhưng mà chú Lý, tổng giám đốc Lang, chủ tịch Cao, mấy người đừng thấy đứa cháu gái này của tôi bình thường ngang bướng, nhưng con bé cũng từng học thạc sĩ thương mại nghiêm chỉnh, trường nó tốt nghiệp cũng có thể đứng trong top 10 toàn thế giới".

Nói rồi ông ta chuyển hướng sang Tiền Hân Đồng: "Haiz, bố cháu không quyên tiền cho trường học kia đấy chứ?"

Tiền Hân Đồng khinh thường nói: "Từ trước đến nay cháu chưa bao giờ đi cửa sau!"

"Vậy hôm nay cháu đi theo ông, bảo ông nói chuyện này, có tính là đi cửa sau hay không?"

"Ông hai!"

"Hahaha!", Tiền Khôn lại cười to.

Đám người ở chỗ này cũng hai ông cháu chọc cười.

"Được rồi, nói chuyện chính. Đứa cháu gái này của tôi muốn đến tập đoàn Kinh Lý kiếm việc làm, tổng giám đốc Lang, ông thấy có được không, nếu được thì hãy cho mở cửa sau cho con bé vào, để nó đỡ ở bên ngoài gây chuyện thị phi cả ngày", Tiền Khôn nói.

Lang Dụ Văn cong khóe miệng lộ ra nụ cười, sảng khoái đáp: "Được thôi! Chuyện này quá tốt ấy chứ! Cô Tiền là thạc sĩ, chỗ tôi đang cần trợ lý đây!"

"Vậy cứ quyết định thế đi, chứ vụ tiền lương gì đó thì mấy người cứ bàn với nhau, ông lão tôi đây sẽ không tham gia".

Tiền Khôn khoát tay, giống như cuối cùng cũng tiễn được một vị ôn thần đi vậy.

"Hân Đồng à, ông nói cho cháu biết, cháu đến tập đoàn Kinh Lý phải làm việc cho tốt vào! À đúng rồi, ông và ông cả của cháu đã lập một danh sách, đều là nhân tài kiệt xuất ở nước ngoài của nhà họ Tiền, cũng đều là chú bác của cháu, có rảnh thì liên hệ với bọn họ nhiều vào, chuyện làm ăn cũng có thể học hỏi bọn họ nhiều hơn".

Nói xong, ông ta lấy ra một chồng giấy ngay trước mặt mọi người, phía trên có lít nha lít nhít tên và số điện thoại.

Cao Tử Hạng không thể không bội phục nhà họ Tiền.

Không cần chi một đồng tiền nào, nhưng nước cờ này còn hay hơn cả mười tỷ của nhà họ Cao.

Đầu tiên là Tiền Khôn tự mình nói muốn làm bảo vệ, dùng điều này để tỏ thái độ nhà họ Tiền hết sức ủng hộ tập đoàn Kinh Lý.

Tiếp theo lại đẩy Tiền Hân Đồng ra, để cô ta đến làm việc cho tập đoàn Kinh Lý.

Đây chính là cháu gái ruột của Tiền Nhược Vọng!

Gia tộc bình thường chắc chắn sẽ không để cháu gái đi làm công cho người khác.

Nhưng nhà họ Tiền rất đặc biệt.

Tiền Nhược Vọng là tộc trưởng, tộc trưởng không có tài sản riêng, Tiền Hân Đồng đi theo Tiền Nhược Vọng hoặc là giúp đỡ quản lý tài sản chung của gia tộc, hoặc là ăn không ngồi rồi.

Tiền Nhược Vọng và Tiền Khôn muốn giúp Lý Dục Thần, chính bọn họ không thể ra mặt, càng không thể sử dụng tài sản chung, những điều này đều vi phạm quy định trong tộc.

Nhưng bọn họ lại để Tiền Hân Đồng ra mặt.

Nước đi này cực kỳ hay.

Có Tiền Hân Đồng làm việc ở tập đoàn Kinh Lý, chẳng khác gì là để đoàn Kinh Lý hợp tác toàn diện với tất cả sản nghiệp trên khắp thế giới của nhà họ Tiền cả.

Tiền Hân Đồng chỉ cần gọi một cú điện thoại, có con cháu nào của nhà họ Tiền sẽ không nể mặt mũi chứ?

Mà nhỡ may có xảy ra chuyện gì thì cũng là Tiền Hân Đồng làm bậy, sẽ không trách cứ hai ông cụ nhà họ Tiền, càng sẽ không sinh ra ảnh hưởng tồi tệ gì với gia tộc.

Thanh danh ngang bướng của Tiền Hân Đồng đã sớm nổi tiếng ở bên ngoài rồi! Vừa rồi Tiền Khôn nhiều lần đề cập đến cũng chính là có ý đó.

Đây là những gì mà Cao Tử Hạng nhìn thấy.

Một nước cờ hay này khiến ông ta bội phục cúi đầu xuống đất, bái phục chịu thua.

Điều duy nhất khiến ông ta không ngờ được là cô Tiền này từ trước đến nay vẫn luôn thích làm theo ý mình, nghe nói ngay cả Tiền Nhược Vọng cũng không quản được cô ta, làm sao lại cam tâm đến tập đoàn Kinh Lý làm công chứ?

Mọi chuyện đến đây cũng coi như là đã kết thúc.

Có lẽ những người khác không nghĩ được nhiều như Cao Tử Hạng, nhưng ít ra cũng đã thấy được thái độ của nhà họ Tiền.

Ngay cả cháu gái ruột đều đưa ra ngoài, thái độ này còn đáng giá hơn mười tỷ.

Lần này, những hào môn thế gia xuất hiện tại đây hôm nay đều đã thấy rõ tình thế, chỉ cần không có quan hệ thân thích với nhà họ Viên, không có mối thù lớn với nhà họ Lâm thì đều đứng về phía tập đoàn Kinh Lý.

Bên kia chỉ còn lại rải rác mấy nhà lúng túng đứng ở nơi đó.
Chương 592: Có gan thì hãy đến đại hội võ lâm

Sau khi xem hết một màn này của nhà họ Tiền, cuối cùng Viên Thọ Sơn đã giận tím mặt, mắng to: "Tiền Khôn! Cao Tử Hạng! Hai lão tặc kia! Lập ra cái kế độc địa như vậy để chiếm đoạt nhà họ Viên của tôi. Tôi nói cho các ông biết, đừng có vội đắc ý! Cho dù hai nhà các ông có hợp tác với nhau, Viên Thọ Sơn tôi có phải liều cái mạng già này cũng phải khiến các ông bị lột da!"

Ông ta lại chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Họ Lý, có gan thì hãy đến đại hội võ lâm, không có thì cũng đừng tự xưng là đời sau nhà họ Lý ở thủ đô gì hết!"

Dứt lời, ông ta hơi vung tay, lại nhổ một bãi nước bọt, đứng dậy nhảy ra khỏi thủy tạ, rơi vào trên mặt hồ, hối hả đạp nước mà đi.

Mọi người đều kinh hãi, bây giờ mới biết được hóa ra Viên Thọ Sơn cũng là cao thủ võ đạo.

"Bố!"

Viên Nãi Minh kêu to, nhưng lúc này Viên Thọ Sơn sớm đã đạp nước rời đi, ngay cả con trai ruột như ông ta cũng bị bỏ lại.

Viên Nãi Minh bất đắc dĩ, chỉ có thể xám xịt dẫn đám tùy tùng nhà họ Viên rời đi theo cầu nổi.

Sau lưng truyền đến những tiếng huýt sáo, mà đám nhân viên do Từ Thông dẫn tới còn đang đứng tiếp khách trên cầu, hoặc là đứng ở đầu bên kia đều đang chỉ trỏ, cười nhạo bọn họ.

Viên Nãi Minh cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu, tăng nhanh bước chân.

Lưu Vinh Thành dẫn theo con gái Lưu Hiểu Tinh, còn có bố con nhà họ Phạm cũng theo sát phía sau.

Lưu Hiểu Tinh mặc bộ váy đính đầy kim cương sặc sỡ loá mắt dưới ánh mặt trời, thu hút rất nhiều ánh mắt.

Lưu Vinh Thành hận không thể cởi quần áo trên người con gái ra.

Nhìn những người này xám xịt rời đi, người nhà họ Lâm chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ.

Chị Mai lặng lẽ đi đến bên cạnh Lý Dục Thần, nói ra: "Vừa rồi lão Viên đạp nước mà đi, nhìn công phu của ông ta thì hình như đã là Hóa Kình đỉnh phong, không chênh lệch mấy so với Vương Tông Sinh".

Lý Dục Thần biết chị Mai đang quan tâm mình, liền mỉm cười nói: "Không có việc gì, tôi nắm chắc".

Chẳng biết từ lúc nào Tiền Khôn cũng đã đi tới bên cạnh anh, nói: "Anh cũng không nghĩ tới vậy mà Viên Thọ Sơn đã tới Hóa Kình đỉnh phong, người này giấu rất sâu! Viên Thọ Sơn và Hà Trường Xuân là anh em tốt, chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Viên cũng là Hà Trường Xuân. Ông ta bảo chú đến đại hội võ lâm, chắc là muốn để Hà Trường Xuân ra tay đối phó với chú, vẫn phải cẩn thận một chút".

"Em biết", Lý Dục Thần gật đầu nói: "Em đã từng gặp Hà Trường Xuân rồi".

"Chú từng gặp rồi?"

"Chưa gặp bản nhân, nhưng đã thấy võ hồn của ông ta".

"Võ hồn?", Tiền Khôn cùng chị Mai đồng thời kinh hãi.

"Ý chú là Hà Trường Xuân đã luyện được võ hồn, tiến vào Tiên Thiên?"

"Lúc em gặp được, hẳn là còn ở cửa vào Tiên Thiên, chắc chắn bản thể đang bế quan, chỉ lấy võ hồn ra mặt. Ông ta hẹn em đến đại hội võ lâm kết thúc. Lúc ấy em cũng đã đồng ý với ông ta, trước khi diễn ra đại hội võ lâm, em sẽ không động vào người nhà họ Viên".

"Khó trách chú lại sắp xếp lễ đính hôn vào hôm nay, cũng đã tính xong thời gian rồi", Tiền Khôn gật đầu, lại có chút lo âu nói: "Nếu biết rất có thể Hà Trường Xuân đã đột phá Tiên Thiên, chú còn muốn tham gia đại hội võ lâm sao?"

Chị Mai cũng nói: "Đúng vậy, Dục Thần, chúng ta đừng đi nữa!"

Lý Dục Thần mỉm cười: "Vì sao lại không đi? Chị không muốn kết thúc với Liễu Kim Sinh sao?"

Tiền Khôn có chút hiếu kỳ nhìn chị Mai.

Trên mặt chị Mai hiện ra vẻ lo lắng, nói: "Dục Thần, chuyện của tôi không quan trọng, cậu không cần vì tôi mà bí quá hoá liều. Theo tôi được biết, rất có thể Liễu Kim Sinh cũng đã luyện được võ hồn. Cậu phải đồng thời đối phó với hai Tông Sư..."

Lý Dục Thần lạnh nhạt nói: "Chỉ là võ hồn mà thôi, không sao cả! Sau đại hội võ lâm, tôi còn muốn đến đảo Cửu Long một chuyến, đến lúc đó, chị hãy đi cùng với tôi".

Chị Mai kinh ngạc, ngây ra nhìn Lý Dục Thần.

Bà ta không nghĩ tới Lý Dục Thần vừa mới trải qua một trận đại nạn sống chết, bây giờ lại đang ở thời điểm quan trọng của trận chiến Lâm Viên, cộng thêm anh còn phải đính hôn, lúc này còn có thể nghĩ đến bà ta, không những muốn đối phó với Liễu Kim Sinh, còn sắp xếp cả hành trình đến đảo Cửu Long.

Nghĩ tới đây, trong lòng chị Mai không khỏi ấm áp, hốc mắt lại có chút ẩm ướt.

...

Chuyện của tập đoàn Kinh Lý đã kết thúc, đây chỉ là nhạc đệm, chủ đề của ngày hôm nay vẫn là lễ đính hôn của Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.

Dưới sự dẫn dắt của MC, nghi thức đính hôn lại tiếp tục diễn ra.

Cô dâu và hai phù dâu đều được mời ra đằng sau thay quần áo.

Từ Thông sớm đã chuẩn bị xong quần áo rồi.

Mặc dù trong kế hoạch phù dâu chỉ có mỗi mình Đinh Hương, nhưng Từ Thông chuẩn bị rất chu đáo, còn chuẩn bị thêm mấy bộ quần áo cho nên cũng có cái phù hợp với Tiền Hân Đồng.

Khi hai phù dâu dẫn cô dâu xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nhan sắc khuynh thành đã lập tức khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Ba vị mỹ nhân khuynh thành khiến toàn bộ hồ Tiền Đường cũng phải mờ nhạt.

Nghi thức là do Từ Thông sắp xếp, Lý Dục Thần không can thiệp vào quá trình, cho nên cũng không biết gì, chỉ có thể nghe theo MC dẫn dắt, bảo anh làm gì thì làm cái đó.

Mọi người không khỏi cảm thấy khó hiểu, tại sao chàng trai tuấn tú trên người còn có khí chất phiêu dật mà con em thế gia khác cũng khó mà có được này lại có chút ngốc nghếch, nhìn kỹ còn có mấy phần đáng yêu chứ?

Khi nghi thức được tiến hành, tất cả mọi người đều bị không khí hạnh phúc, vui vẻ ở đây lây nhiễm.

Chỉ có Nghiêm Tuệ Mẫn không hề cảm thấy vui vẻ.

Bà ta nhìn hai phù dâu, nhìn thấy ai cũng đều cảm thấy con gái mình đang đứng ở bên trong nguy hiểm.

Một người là thanh mai trúc mã, một người là tiểu thư nhà họ Tiền, còn phải lấy một địch hai!

Bà ta hận không thể đi lên giúp con gái, một trái một phải túm chặt lấy chú rể!

Haiz, nếu bà đây trẻ lại hai mươi tuổi thì...
Chương 593: Không phải là đối thủ của Lý Dục Thần

Viên Thọ Sơn rời khỏi hồ Tiền Đường, nhưng lại không về nhà, mà nhanh chóng đi tới núi Thành Hoàng.

Trên núi Thành Hoàng có một tòa lầu các, mặc dù ghi chú là cao bảy tầng, nhưng người ngoài nhìn lại chỉ thấy sáu tầng, đều tưởng rằng ghi chú bị sai. Lại không biết dưới Thành Hoàng Các này còn có một địa cung.

Viên Thọ Sơn đến trước một bức tường gạch xanh cũ kỹ trước Thành Hoàng Các, gõ mấy lần theo tiết tấu lên một viên gạch xanh.

Đợi nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, ông ta có chút khó hiểu, trong lòng lại đang lo lắng, liền dùng sức gõ mấy lần nữa. Sau mấy lần, tiết tấu đã toàn hỗn loạn.

Chợt nghe đến có người sau lưng nói chuyện: "Trong lòng chú đang loạn".

Viên Thọ Sơn đột nhiên quay người, trông thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đứng phía sau.

Ông ta giật mình nhìn người kia, hơn nửa ngày mới nói: "Anh, anh rể? Sao anh lại biến thành dáng vẻ mấy chục năm trước rồi?"

Sau đó ông ta đã lập tức mừng rỡ: "Chúc mừng anh rể đã tu thành võ hồn, đột phá Tiên Thiên, từ đây vô địch thiên hạ!"

Người kia lắc đầu, quay người nhìn qua dãy núi trập trùng nơi xa: "Trong thiên hạ này, ai có thể vô địch được? Trước kia tôi theo đuổi võ đạo, cũng cho rằng đỉnh phong võ đạo chính là vô địch. Thẳng đến khi tôi đi vào Tiên Thiên mới biết được núi cao còn có núi cao hơn..."

Viên Thọ Sơn nói: "Anh rể, à không, Hà Tông Sư, anh đã đi vào Tiên Thiên, ít nhất đã là số một ở Nam Giang chúng ta rồi! Đại hội võ lâm lần này, nhất định anh sẽ có thể đánh bại Liễu Kim Sinh, để Tiền Đường chúng ta được nêu danh trong võ lâm!"

Hà Trường Xuân trầm mặc nhìn ra phương xa, hồi lâu mới nói: "Sao hôm nay chú lại đến đây? Tâm trạng không ổn định, cũng không giống như tác phong của chú".

Sắc mặt Viên Thọ Sơn trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Em bị nhà họ Tiền và nhà họ Cao tính kế, lần này nếu không làm tốt, nhà họ Viên sẽ biến mất khỏi Tiền Đường".

"Ồ? Mặc dù nhà họ Viên không bằng hai nhà Tiền Cao, nhưng cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể tùy tiện thâu tóm".

"Muốn thâu tóm nhà họ Viên không phải nhà họ Tiền và nhà họ Cao, mà là Lý Dục Thần".

"Lý Dục Thần?", Hà Trường Xuân chậm rãi xoay người, có chút kinh ngạc: "Chính là người trẻ tuổi lần trước đại náo Viên phủ sao?"

"Chính là cậu ta!", Viên Thọ Sơn cắn răng nghiến lợi nói: "Không chém cậu ta thành muôn mảnh, em thề không làm người!"

Hà Trường Xuân nhẹ nhàng lắc đầu: "Chú không phải là đối thủ của cậu ta!"

"Em biết", Viên Thọ Sơn cúi đầu xuống, trên mặt là vẻ oán hận và không cam lòng: "Tên nhóc này cực kỳ tà môn, ngay cả Thiên Lãng cũng không phải là đối thủ của cậu ta. Thiên Lãng bái dưới môn hạ của Hà Tông Sư, công phu không hề thua kém em. Ông ta không phải là đối thủ của cậu ta, đương nhiên em cũng không phải. Nhưng em không cam tâm!"

"Tôi cũng không nhìn nông sâu của người trẻ tuổi này", Hà Trường Xuân nói.

"Anh cũng không nhìn thấu?", Viên Thọ Sơn lấy làm kinh hãi.

"Cậu ta không phải người trong võ đạo, cho nên không thể dùng tiêu chuẩn võ đạo để cân nhắc", Hà Trường Xuân nói.

Trong lòng Viên Thọ Sơn chấn động, trên mặt lại không thể hiện ra, qua một hồi lâu mới nói: "Cho dù nghĩ như thế nào thì cậu ta cũng không có khả năng vượt qua Tông Sư được. Ngày đó anh lấy võ hồn xuất hiện, dọa lui cậu ta, có thể thấy được tu vi của cậu ta còn kém xa anh lắm".

Đối với phán đoán này của Viên Thọ Sơn, Hà Trường Xuân cũng tán thành. Dù sao Lý Dục Thần còn quá trẻ tuổi, cho dù xuất sư danh môn, cho dù là đạo môn tiên phái trong truyền thuyết, bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ lại được bao nhiêu năm?

"Chú muốn tôi ra tay?", Hà Trường Xuân hỏi.

Viên Thọ Sơn đột nhiên quỳ xuống với Hà Trường Xuân: "Hà Tông Sư, nể mặt tình chị em của bà xã đã chết của em và tôn phu nhân, lần này, anh nhất định phải mau cứu nhà họ Viên!"

Hà Trường Xuân nhẹ nhàng khoát tay, một lực lượng lớn nâng Viên Thọ Sơn lên.

"Chú và tôi là anh em tốt, cũng coi như anh em ruột. Trong mấy chục năm này tôi có thể an tâm luyện công cũng có công lao của nhà họ Viên. Nhà họ Viên gặp nạn, lẽ ra tôi nên giúp đỡ".

Viên Thọ Sơn vô cùng mừng rỡ: "Cảm ơn Hà Tông Sư!"

"Nhưng mà", Hà Trường Xuân chuyển lời: "Đại hội võ lâm đang ở trước mắt, lần này giữa tôi và Liễu Kim Sinh cũng nên có kết quả. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không phân tâm vào việc khác".

Viên Thọ Sơn bắt đầu lo lắng, đại hội võ lâm chỉ còn mấy ngày nữa là bắt đầu, nếu như lúc này, tập đoàn Kinh Lý dùng uy lực hôm nay, cộng thêm sự ủng hộ của nhà họ Tiền và nhà họ Cao, trực tiếp ra tay với nhà họ Viên, mặc dù nhà họ Viên không đến mức thất bại trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng nhất định sẽ tổn thất rất lớn.

Nhưng nếu chỉ như thế thì thôi đi, dù sao nhà họ Viên có cơ nghiệp trăm năm, sợ nhất vẫn là vũ lực của Lý Dục Thần.

"Tông Sư, nếu như trong thời gian này, tên nhóc Lý Dục Thần kia nhân lúc anh không thể phân tâm mà dùng vũ lực đối phó với bọn em..."

"Cho nên lần trước tôi mới mời cậu ta tham gia đại hội tông môn".

"Nhỡ may tên nhóc kia không đi thì sao?"

"Ừm...", Hà Trường Xuân trầm ngâm nói: "Như vậy đi, tôi đồng ý với chú trước, chờ tôi tiến vào Tiên Thiên, sẽ giúp chú đột phá đến cảnh giới Tông Sư".

Viên Thọ Sơn vô cùng mừng rỡ nói: "Em thật sự có thể đột phá Tông Sư?"

Hà Trường Xuân nói: "Thiên phú võ đạo của chú không thấp, thậm chí còn mạnh hơn Thiên Lãng, đáng tiếc ngươi thân là chủ nhân một gia tộc, không thể chuyên tâm luyện võ. Mười mấy năm trước, chú đã đến Hóa Kình đỉnh phong, chỉ còn cách Tông Sư một tầng giấy mà thôi. Tầng giấy này, tự chú muốn chọc thủng là muôn vàn khó khăn, nhưng nếu tôi giúp chú, lại là đâm một cái liền rách".

"Cảm ơn Hà Tông Sư!", Viên Thọ Sơn quỳ rạp xuống đất lần nữa.

Lần này Hà Trường Xuân không ngăn cản, mà nhận cái cúi đầu của ông ta.

Trong lòng Viên Thọ Sơn đã quyết định. Mặc dù bàn về tuổi tác, ông ta không nhỏ hơn Hà Trường Xuân là bao, bối phận cũng ngang hàng, nhưng cái cúi đầu này để kiếm được một cấp bậc Tông Sư, chắc chắn là quá đáng giá.

Cho dù Lý Dục Thần có mạnh hơn thì cũng chỉ là cảnh giới Tông Sư, chỉ cần mình đột phá Tông Sư, ít nhất sẽ không thua cậu ta, cộng thêm bên người còn có một đám cao thủ như Viên Thiên Lãng, sẽ không cần sợ Lý Dục Thần đột nhiên xông tới nhà họ Viên.

Nếu Lý Dục Thần đến đại hội võ lâm thì càng tốt, Viên Thọ Sơn cũng đến đại hội võ lâm, có Hà Trường Xuân làm chỗ dựa, sẽ có thể mượn cơ hội này để giết Lý Dục Thần.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK