Ông ba Tiêu tựa hồ có chút kiêng dè Liêu Thiên Hưng nói: “Ông Liêu à, ông nghe lầm rồi, Dương Long Âm Long gì cơ chứ, tôi tới chỉ để khảo sát xem nơi này có giá trị phát triển hay không thôi”.
Liêu Thiên Hưng quay đầu chỉ vào Quách Vân Long nói: “Cậu nói cho tôi biết, các người có phải đồng bọn không?”
Quách Vân Long cười hì hì đáp: “Các vị lão gia, các vị nói gì tôi không hiểu, mọi người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trước một bước đây”.
Nhấc mông liền muốn theo con đường lúc tới mà chạy.
Một loạt động tác này nào còn chút dáng vẻ lọm khọm ốm yếu như lúc đến.
Nhưng Quách Vân Long mới chạy được một đoạn ngắn, dưới chân Liêu Thiên Hưng vừa động, liên tiếp nhấn vài cái xuống đống đá lộn xộn, thân thể nhẹ bẫng như chim én, trong nháy mắt đã hạ xuống trước mặt ông ta, một phát túm lấy cổ áo hắn xách giống như xách một con gà con, ném phịch xuống đất rồi giẫm một chân lên quát:
“Ông tưởng rằng mình còn có thể chạy thoát sao? Nói! Các người có phải cùng một hội không?”
Một loạt động tác này của Liêu Thiên Hưng dọa Ông ba Tiêu đứng hình rồi, Quách Vân Long ở dưới chân lại càng sợ hãi tới hồn khỏi xác.
"Không, không, không phải”, Quách Vân Long vội vàng đáp: “Là bọn họ bảo tôi mang người đến đây, tôi chỉ biết đưa người tới, đưa một người họ liền cho tôi một ngàn tệ”.
“Chỉ vì một ngàn tệ sao?", Liêu Thiên Hưng giận run người: “Cậu nói những idol mạng kia cũng là do ông đưa tới phải không? Căn bản không giải cứu đúng không? Nhưng người đó đều ném Âm Long ăn cả rồi?”
“Tôi, tôi không biết Âm Long gì đó, tôi chỉ phụ trách dẫn người tới giao nhận cho hai vị này”, Quách Vân Long lắp bắp nói.
“Tổng cộng đã mang đến bao nhiêu đợt, có bao nhiêu người tới rồi?"
“Ba, à không, bốn đợt, cả các người là bốn đợt”, Quách Vân Long run như cầy sấy nói: “Tôi không nhớ rõ số lượng người cho lắm, tổng cổng tầm hơn hai mươi thôi”.
"Chết tiệt!", một người nho nhã như Liêu Thiên Hưng lúc này cũng không nhịn được chửi thề: “Ông ba Tiêu, những người đó đâu rồi? Các người làm gì họ rồi hả?”
Ông ba Tiêu sa sầm mặt mày.
Người đàn ông ăn mặc giống như đạo sĩ sau lưng ông ta nói: “Ông ba Tiêu, nói nhảm với bọn chúng nhiều như vậy làm gì? Bây giờ là thời điểm quan trọng, đừng chần chừ như đàn bà nữa”.
Những nếp nhăn trên mặt ông ba Tiêu run lên: “Đạo gia, đây là con gái của đại ca chúng tôi, hiện tại toàn bộ gia sản đều nằm trong tay nó, cứ giữ lại mạng của n trước sau này sẽ có tác dụng”.
Đạo sĩ nói: “Tôi biết, tiểu thư nhà họ Tiêu, tôi từng gặp qua”.
Tiêu Thập Nương nhìn hướng đạo sĩ, đột nhiên chỉ vào ông ta nói: “Thì ra là ông!”
Lại quay sang nói với Lý Dục Thần: “Đây chính là kẻ lúc trước đến chữa bệnh cho bố tôi, tự xưng là hậu duệ của Hoa Đà thành phố Bạc, vẫn luôn du lịch khắp thiên hạ, đi ngang qua thành phố Tuyên. Ông ta nói chỉ có cỏ côn luân mới có thể cứu được bố tôi”.
Lý Dục Thần liếc qua, từ trang phục và khí chất của đối phương đã nhận ra ngay kẻ này là cùng một giuộc với Thanh Huyền, tu luyện cùng một loại nội công, hẳn là đồng môn.
Tên đạo sĩ đó lại nói: “Đúng vậy, thế bà đã tìm được cỏ côn luân chưa?”
Tư thái cợt nhả đó của ông ta khiến người ta phải ghê tởm, Tiêu Thập Nương hừ lạnh một tiếng, cũng ngại phải nhìn thêm.
Liêu Thiên Hưng phẫn nộ lên tiếng: “Các người đúng là ác giả ác báo, tên đồng bọn Thanh Huyền đó của ông đã sớm táng thân trong sấm sét rồi ".
"Cái gì?", đạo sĩ nghe vậy sửng sốt: "Không thể nào! Ông nói bậy bạ, thuật thu lôi của sư huynh tôi tài tình như vậy sao có thể bỏ mạng trong sấm sét?"
Liêu Thiên Hưng phá lên cười ha hả: "Thuật dẫn lôi cái gì, chẳng qua là trò bịp bợm mà thôi. Nhưng các người lại gặp phải cậu Lý, lừa được người khác nhưng sao có thể qua mắt nổi thần tiên chính cống đây!"
Đạo sĩ cả giận: "Thần tiên giả thần tiên thật cái gì, sư huynh của tôi đâu? Các người làm gì ông ấy rồi?"
Lý Dục Thần bước tới nói: "Sư huynh của ông đương nhiên đã xuống chầu Diêm Vương, bây giờ nên tới lượt ông rồi".
Đạo sĩ giận dữ:"Thằng nhóc chết tiệt, muốn chết!"
Vừa nói vừa rút ra một tấm bùa, hóa thành ngọn lửa nhỏ, ném về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đang định đánh trả thì Liêu Thiên Hưng đã xông tới nói: "Cậu Lý, loại khốn kiếp này cứ giao cho tôi là được! Sớm biết lão là kẻ lừa đảo thì đã nên trừng trị lão sớm vài ngày rồi ".
Nói đoạn ông ta liền trở lòng bàn tay vỗ ra một chưởng khiến xung quanh nổi lên một luồng gió thổi bay chút lửa kia.
Những tia lửa rơi xuống một đống đá cách đó hơn mười mét, ‘ầm’ một tiếng bùng lên một ngọn lửa tàn giống như ném ra một quả lưu đạn vậy.
Ông ba Tiêu nói: “Xích Dã đạo trưởng, tên họ Liêu này là truyền nhân của mạch y thuật núi Hoàng, trên người có chút võ công, ông phải cẩn thận một chút!”
Thì ra tên đạo sĩ này tên là Xích Dã, quả nhiên là sư huynh đệ với Thanh Huyền.
Lý Dục Thần không khỏi tò mò sư phụ của họ phải là người như thế nào mới có thể lấy tên của những tiền bối đạo môn đặt tên cho đồ đệ của mình như vậy.
Thanh Huyền là phái Võ Đang, Xích Dã là phái Thanh Thành, đều là những cao nhân tiền bối đã bước vào Tiên Thiên từ lâu.
Chương 275: Khám phá đầm Âm Long
Con ngươi ông ba Tiêu đảo loạn liên hồi, bỗng nhiên chỉ vào phía sau họ hô lên: “Ôi, đại ca, anh khỏe rồi sao?”
Tiêu Thập Nương và Liêu Thiên Hưng đồng thời quay đầu nhìn lại.
Ông ba Tiêu nhấc gót liền muốn chạy nhưng lại lơ đễnh vấp chân, vì vậy vừa lăn vừa bò lồm cồm về phía dưới đầm Âm Long.
“Chạy đi đâu!”
Liêu Thiên Hưng biết mình bị lừa liền muốn đuổi theo.
Lý Dục Thần ngăn lại nói: “Không cần đuổi theo, bọn họ trốn không thoát đâu”, rồi chỉ vào Quách Vân Long bị dọa tới nhũn người dưới đất: “Dẫn theo ông ta, chúng ta xuống dưới xem xem”.
Quách Vân Long lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, tôi không xuống, dưới đó có rồng! Sẽ ăn thịt người, tôi không xuống đâu!”
Nhưng chỗ này nào có chỗ cho hắn ta lên tiếng, Liêu Thiên Hưng một phát nhấc bổng hắn ta lên rồi ném về phía trước vào trong hố dẫn xuống đầm Âm Long.
Leo qua chiếc hố đó liền có thể thấy thác nước chảy xuống từ vách đá và chảy vào một kẽ đá rất sâu dưới lòng đất.
Men theo mép của khe đá có thể leo xuống tiếp.
Ở phía dưới là một đầm nước.
Theo như Quách Vân Long nói đây chính là đầm Âm Long.
Nơi đây rét lạnh thấu xương, khiến người ta có cảm giác như bước vào kho lạnh.
Liêu Thiên Hưng có chân khí bảo vệ cơ thể cũng không vấn đề gì nhưng Tiêu Thập Nương và Quách Vân Long đều không kìm được rùng mình.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tiêu Thập Nương truyền một luồng chân khí vào trong cơ thể bà ta.
Tiêu Thập Nương chỉ cảm thấy trong người như có một dòng nước ấm áp chạy qua, lập tức không còn sợ lạnh nữa.
Vừa định nói lời cảm ơn Lý Dục Thần đã đi về phía trước.
Nước trong đầm Âm Long không biết sâu bao nhiêu, bên cạnh đầm có một khe hở rộng vừa đủ cho một người chui qua.
Lý Dục Thần cúi người lách vào trong khoảng trống đó.
Tiêu Thập Nương theo sát phía sau anh.
Liêu Thiên Hưng áp giải Quách Vân Long chặn hậu.
Bên trong là một hang động đá vôi, nhiệt độ còn thấp hơn bên ngoài.
Trên bức tường đá ở rìa hang còn ngưng kết băng sương.
Tiêu Thập Nương nhờ vào chân khí của Lý Dục Thần cũng không sợ nhiễm khí lạnh nhưng Quách Vân Long thì không ngừng run rẩy, hai hàm răng va lập cập vào nhau.
“Các vị xin hãy tha cho tôi đi mà, tôi sắp không chịu được nữa rồi, sắp chết cóng rồi”.
Quách Vân Long liên tục cầu xin sự thương xót.
Lý Dục Thần không lên tiếng, Liêu Thiên Hưng đương nhiên sẽ không buông tha cho ông ta.
Vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước.
Chương 276: Tiến vào hang
Trong hang đá vôi vô cùng mờ tối, cũng may Lý Dục Thần và Liêu Thiên Hưng đều có nhãn lực hơn người, đi lại hoàn toàn không vấn đề.
Bỗng nhiên Tiêu Thập Nương kêu ấy một tiếng.
Thì ra là chân đá phải thứ gì đó, loạng choạng suýt ngã.
Cũng may Lý Dục Thần kịp thời đỡ bà ta.
Thấy bà ta không nhìn rõ đường, Lý Dục Thần đành phải kéo bà ta đi về phía trước.
Trong hang đá vôi có rất nhiều hòn đá kỳ lạ lởm chởm nhô lên, hang động này nối tiếp hang động kia, có hang to, có hang nhỏ.
Từng thanh nhũ đá treo trên cao rủ xuống.
Càng đi về phía trước, nhiệt độ càng thấp.
Ban đầu Quách Vân Long còn không ngừng cầu xin kêu ca, đến cuối cùng đã lạnh đến không thốt được ra lời.
Lại đi về trước một đoạn, đột nhiên xuất hiện một điểm sáng.
Xuyên qua một thông đạo nhỏ hẹp, phía trước liền thông thoáng sáng sủa.
Đó là một hang đá vôi cực lớn, to bằng khoảng nửa sân bóng.
Ở giữa hang đá vôi có mấy đống lửa.
Có ba người ngồi bên cạnh đống lửa.
Hai người trong đó chính là Xích Dã và ông ba Tiêu vừa nhảy vào.
Còn một người khác là một đạo sĩ trông khá lớn tuổi, râu tóc bạc phơ ngồi bên đống lửa.
Mấy đống lửa đó rõ ràng được bày thành một trận pháp.
Người này đang ngồi giữa trận pháp, miệng niệm đọc.
Phía trước họ là một con sông ngầm dưới lòng đất, có thể nghe thấy tiếng nước chảy rào rào.
Nơi mà sông ngầm từ hang đá vôi chảy qua cực kỳ rộng, có vẻ giống một cái hồ, trên mặt hồ còn thấp thoáng nhìn thấy xoáy nước đang xoay tròn.
Họ đến gần đống lửa.
Ông ba Tiêu không giữ được bình tĩnh, nói: “Lăng Tiêu đạo trưởng, họ đến rồi!”
Lăng Tiêu?
Lý Dục Thần lại nghe thấy một cái tên quen thuộc, không khỏi giật mình.
Chắc không phải Lăng Tiêu Tử chứ?
Lăng Tiêu Tử là một tán tu rất nổi tiếng ở núi Côn Luân.
Người này làm việc vừa chính vừa tà, không hề có quy tắc.
Nếu thực sự là ông ta, thì rắc rối rồi.
Nhưng vừa lại gần nhìn, Lý Dục Thần lập tức yên tâm, người này không phải là Lăng Tiêu.
Mấy người này cũng thật thú vị, Lăng Tiêu Tử, Thanh Huyền, Xích Dã, sao cứ gặp phải mấy kẻ lấy cái tên như vậy, rốt cuộc sư tổ của bọn họ là ai?
Ngay cả Lý Dục Thần cũng thấy hiếu kỳ.
Xích Dã nhìn thấy họ đi vào, cười lớn ha ha nói: “Một đám ngu dốt các người, dám xông vào đây thật hả!”
Đạo sĩ tên Lăng Tiêu nói: “Âm long sắp thức tỉnh rồi. Bọn họ đến vừa hay làm bữa trưa cho âm long”.
Chỉ thấy ngón tay đạo sĩ Lăng Tiêu không ngừng biến đổi thủ quyết, miệng niệm đọc.
Cùng với động tác của ông ta, nước trong đầm nước phía trước nổi lên bọt nước.
Lý Dục Thần nhìn mặt nước nói: “Thì ra nơi này mới là đầm âm long thực sự!”
Đạo sĩ không nói gì, cứ như họ không có mặt vậy, chỉ lo thi triển pháp thuật.
Xích Dã cười lạnh lùng nhìn bọn họ, lắc đầu nói: “Ầy, đúng là đáng thương, sắp phải biến thành đồ ăn cho âm long. Một, hai, ba, bốn..., vừa hay, bốn người, đủ cho âm long ăn một bữa. Ăn xong bữa này, chắc âm long cũng trưởng thành rồi phải không, sư phụ?”
Đạo sĩ Lăng Tiêu nói: “Cũng gần đủ rồi, ăn xong bữa này, chúng ta dẫn âm long ra bên ngoài, dùng trận pháp nhốt nó, sau đó từ từ tiêu hao pháp lực của nó. Đợi pháp lực của âm long bị tiêu hao hết, thì có thể lấy long đan. Hừ, đã có đan âm long, sư phụ có thể đường đường chính chính về núi Long Hổ rồi! Những kẻ đuổi sư phụ ra khỏi sư môn, đều phải trả giá. Sư phụ mới là thiên sư thời nay!”
Xích Dã vui mừng nói: “Chúc mừng sư phụ!”
Cứ như họ đã lấy được đan âm long vậy.
Đạo sĩ Lăng Tiêu bỗng nhiên hỏi: “Ấy, sư huynh của con đâu?”
Xích Dã chỉ vào đám người Lý Dục Thần, nói: “Sư huynh đã chết rồi, chính bọn họ hại chết!”
Đạo sĩ Lăng Tiêu bỗng quay đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn bọn họ.
“Đồ nhi Thanh Huyền của tôi chết thế nào?”
“Bị sét đánh chết”, Liêu Thiên Hưng nói.
“Hừ!”, Lăng Tiêu khinh thường lắc đầu: “Nói láo, đồ nhi của tôi biết thuật quan vân, làm sao lại không cẩn thận bị sét đánh chết?”
Liêu Thiên Hưng cười ha ha nói: “Ông ta không phải không cẩn thận bị sét đánh chết, nói một cách chính xác, ông ta bị ngũ lôi chính pháp của cậu Lý đánh chết”.
“Cái gì? Ngũ lôi chính pháp!”
Lăng Tiêu bỗng đứng bật lên, rồi lại vội ngồi xuống.
Bởi vì khi ông đứng lên, mặt nước của đầm bỗng nổi lên bọt nước dày đặc, giống như đang sôi sục.