Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 609: Nhất định phải đánh trận chiến này rồi

Viên Thọ Sơn cười ha ha: "Sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước còn làm như thế! Hôm nay, cậu không muốn đánh với tôi cũng không được. Võ lâm có quy củ, mối thù sống còn, trừ khi hôm nay có Tông Sư thay cậu ra mặt, nếu không cậu chỉ có thể đánh với tôi một trận. Muốn làm rùa đen rút đầu cũng được, quỳ xuống dập đầu ba cái với tôi ngay trước các vị Tông Sư và đồng đạo võ lâm, tuyên bố vĩnh viễn làm một con chó của nhà họ Viên tôi!"

Xung quanh an tĩnh lại.

Mọi người đều nhìn về phía mấy vị Tông Sư, nhìn xem ai sẽ ra mặt vì Lý Dục Thần.

Quan Nhã Lệ nhìn về phía Xà Bích Thanh ở chỗ khách quý, trong đôi mắt mang theo mấy phần thăm dò, Xà Bích Thanh lại khẽ lắc đầu với Quan Nhã Lệ.

Quan Nhã Lệ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, có vài phần tiếc hận nhìn về phía Lý Dục Thần.

Tiền Khôn quay đầu nhìn Trí Nhẫn, chỉ thấy Trí Nhẫn cụp mắt xuống, vẫn như lão tăng nhập định, dường như không hề quan tâm gì đến chuyện xảy ra ở đây.

Viên Thọ Sơn lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: "Lý Dục Thần, cậu Lý! Nhìn thấy chưa, không có ai chịu giúp cậu cả. Hoặc là quỳ xuống dập đầu cho tôi, làm chó của nhà họ Viên tôi, hoặc là nhận lấy cái chết đi!"

"Xem ra nhất định phải đánh trận chiến này rồi", Lý Dục Thần có chút bất đắc dĩ nói.

"Được, vậy ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của cậu! Chịu chết đi!"

Viên Thọ Sơn đang định ra tay, chợt nghe thấy một tiếng hét lớn: "Chờ một chút!"

Đám người kinh ngạc nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy tam đảo chủ đảo Cửu Long - Trữ Phượng Toàn đi ra.

Viên Thọ Sơn cau mày nói: "Trữ đảo chủ, làm sao, ông muốn ra mặt thay cậu ta ư?"

Trữ Phượng Toàn liền ôm quyền: "Viên Tông Sư, tôi không có ý ra mặt thay cậu ta. Nhưng cậu ta không thể chết được, nếu cậu ta chết, tôi đi đâu mà tìm Hỏa Long Châu đây?"

Viên Thọ Sơn sững sờ, mới biết Trữ Phượng Toàn là vì Hỏa Long Châu.

Đảo Cửu Long ở hải ngoại, thuộc về khu vực không ai quản lý, mặc dù không độc lập xưng thành một quốc gia nhưng cũng không khác một đất nước nhỏ trên biển là bao, thế lực trên biển cực lớn, hơn nữa Hoa Hạ và Đông Doanh đều muốn tranh giành nó, cho nên Viên Thọ Sơn cũng không dám chọc bọn họ.

"Trữ đảo chủ, kẻ này vô cùng xảo trá, không thể tin tưởng cậu ta được. Cậu ta nói đã mang Hỏa Long Châu đến Cửu Long đảo nhất định là kế sách kéo dài, nói không chừng Hỏa Long Châu căn bản không có ở chỗ cậu ta".

Trữ Phượng Toàn nói: "Hỏa Long Châu là thánh vật của đảo Cửu Long, cho dù là thật hay giả thì tôi đều muốn thử một lần, huống hồ không phải còn có hai nhà Tiền Cao bảo đảm sao. Nếu như ông đánh chết cậu ta rồi, sự đảm bảo của hai nhà sẽ không còn giá trị nữa. Ông báo được mối thù, nhưng ai sẽ bồi thường tổn thất cho đảo Cửu Long tôi đây?"

Dường như ở trong mắt Trữ Phượng Toàn, chỉ cần Viên Thọ Sơn ra tay, Lý Dục Thần chắc chắn sẽ phải chết vậy.

Viên Thọ Sơn không ngờ lại đột nhiên có sự cố, lập tức nhíu mày.

"Trữ đảo chủ, không bằng thế này đi, tôi sẽ không đánh chết cậu ta, để cậu ta còn thoi thóp, sau đó ông ép hỏi cậu ta về tung tích của Hỏa Long Châu, đợi đến khi ông lấy được Hỏa Long Châu rồi thì lại đưa cậu ta cho tôi, như thế nào?"

Trữ Phượng Toàn do dự một chút, nói: "Viên Tông Sư nói như vậy cũng không phải là không thể, nhưng cao thủ luận võ, sống chết chỉ ở trong nháy mắt, ông có thể bảo đảm ông thắng cậu ta mà vẫn có thể giữ được mạng sống của cậu ta không?"

Viên Thọ Sơn trầm ngâm một lát, nói: "Tôi cam đoan".

Hai người ở nơi đó thương lượng, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Lý Dục Thần bên cạnh, cứ như ở trong mắt bọn họ, Lý Dục Thần chỉ là một công cụ vậy.

Lúc này, Liễu Kim Sinh đứng lên.

"Hai vị cho tôi nói một câu".

Thật ra Liễu Kim Sinh cũng không hy vọng Lý Dục Thần rơi vào trong tay Trữ Phượng Toàn, nhỡ may để Trữ Phượng Toàn biết sự thật thì sẽ không xong. Lý Dục Thần chết trong tay Viên Thọ Sơn mới là kết quả tốt nhất với ông ta.

"Viên Tông Sư, ân oán của ông và cậu Lý, chúng tôi đều đã nghe rõ. Nhưng mà hôm nay là đại hội võ lâm, mặc dù hai người cũng được tính là người trong võ lâm, nhưng giữa hai người chỉ là ân oán cá nhân, cũng không liên quan gì đến võ lâm phân tranh cả. Cho nên tôi đề nghị, hai người vẫn nên giải quyết trong âm thầm thì hơn. Chủ đề ngày hôm nay là tôi và Hà Tông Sư đọ sức, hai người cũng không thể giọng khách át giọng chủ được chứ. Không bằng chờ tôi và Hà Tông Sư phân ra thắng bại rồi lại giải quyết chuyện của hai người sau".

Viên Thọ Sơn sửng sốt một chút.

"Liễu Tông Sư, ông nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ vừa rồi tôi và lệnh đồ tỷ thí không tính sao?"

Theo điều lệ vốn có, Viên Thọ Sơn làm đồ đệ của Hà Trường Xuân, chiến thắng đồ đệ của Liễu Kim Sinh là Liễu Chấn Võ đã coi như kết thúc. Trận chiến Tông Sư đứng đầu nhiều năm không giải quyết được của đại hội võ lâm Nam Giang cũng nên hạ màn kết thúc.

Nhưng nghe lời của Liễu Kim Sinh thì có vẻ ông ta vẫn muốn đích thân tỷ thí với Hà Trường Xuân.

Điều này khiến lực chú ý của mọi người lập tức trở về trận chiến Tông Sư.

Liễu Kim Sinh nói: "Viên Tông Sư, vừa rồi Hà Tông Sư cũng đã nói, Tông Sư không có sư phụ, vào ngày mà ông trở thành Tông Sư, ông đã xuất sư rồi, đã không còn là môn hạ của Hà Tông Sư, đương nhiên cũng không thể đại diện Hà Tông Sư xuất chiến. Bởi vậy, đương nhiên kết quả luận võ giữa ông và Chấn Võ cũng không tính được".

Trong lòng Viên Thọ Sơn không vui, rõ ràng là Liễu Kim Sinh muốn chơi xấu!

Nhưng lời nói của Liễu Kim Sinh lại không có gì để phản bác cả.

Mọi người đều nhìn về phía Hà Trường Xuân.

Vừa rồi Liễu Kim Sinh đã ngang nhiên tuyên bố đột phá Tiên Thiên, lúc này phải xem Hà Trường Xuân có dám ứng chiến hay không.

Mọi người cũng đều muốn biết rốt cuộc Liễu Kim Sinh có đến Tiên Thiên thật hay không, mà rốt cuộc công phu của võ đạo Chí Tôn - Tiên Thiên sẽ như thế nào.

Hà Trường Xuân mỉm cười, nói: "Liễu Tông Sư nói rất đúng, Thọ Sơn, chuyện của ông cứ chờ tôi và Liễu Tông Sư luận bàn xong rồi nói sau, tên nhóc Lý Dục Thần kia cũng không chạy thoát được đâu".

Viên Thọ Sơn đành phải đáp ứng: "Vâng".

Ông ta căm hận nhìn Lý Dục Thần một chút: "Nhóc con, để cậu sống lâu thêm mấy phút nữa!"

Liễu Kim Sinh thấy đã đạt được mục đích, liền ôm quyền với Hà Trường Xuân: "Hà Tông Sư, mời!"

Hà Trường Xuân đứng lên từ trên chỗ ngồi, chậm rãi đi trong đại sảnh diễn võ.

Mọi người đều đặt lực chú ý lên trên người ông ta.

Chợt nghe có người kêu sợ hãi: "Mọi người nhìn kìa! Hà Tông Sư... Tại sao có thể có... hai Hà Tông Sư?"

Mọi người tập trung nhìn lại, mới phát hiện Hà Trường Xuân chậm rãi đi về phía trước, đồng thời trên vị trí ban đầu của ông ta còn có một Hà Trường Xuân khác.

"Võ hồn! Là võ hồn! Hà Tông Sư đã luyện được võ hồn rồi!"
Chương 610: Không thể vượt qua Hà Trường Xuân

Giờ phút này mức độ chấn động trong lòng mọi người còn mãnh liệt hơn lúc Viên Thọ Sơn ra tay vừa nãy nhiều.

Viên Thọ Sơn ra tay, Nam Giang xuất hiện vị Tông Sư thứ ba, đương nhiên khiến người ta rất mừng rỡ.

Nhưng dù sao vẫn có thể nhìn thấy Tông Sư, ít nhất trong phòng khách này có tận mấy vị.

Nhưng Tông Sư Tiên Thiên có thể luyện ra võ hồn, đó là võ đạo Chí Tôn, đa số những người ở đây đều chưa bao giờ thấy qua.

Vừa rồi Liễu Kim Sinh tự xưng là đã đột phá Tiên Thiên, nhưng lại không thấy ông ta gọi ra võ hồn, mà Hà Trường Xuân vừa ra trận đã trực tiếp gọi võ hồn xuất hiện, khí thế kia hoàn toàn khiến người ta phải chấn động.

Đừng nói là những võ giả này, cho dù là đám Tông Sư trên sân cũng rất kinh ngạc.

Ngay cả Trí Nhẫn hòa thượng vẫn luôn có dáng vẻ yên lặng cụp mắt xuống cũng phải mở mắt ra, nhìn chăm chú vào võ hồn của Hà Trường Xuân.

Liễu Kim Sinh khẽ nhíu mày.

Ông ta không nghĩ tới Hà Trường Xuân cũng đã luyện được võ hồn, hơn nữa nhìn từ trình độ viên mãn của võ hồn thì có vẻ còn cao hơn chính mình.

Thật ra đã qua nhiều năm như vậy rồi, bàn về công lực, ông ta còn thiếu một chút mồi lửa so với Hà Trường Xuân, dù sao Hà Trường Xuân đã nổi tiếng từ lâu rồi, ba mươi năm trước đã là Tông Sư.

Nhưng tuyệt học của nhà họ Liễu có chỗ độc đáo riêng, cộng thêm Liễu Kim Sinh có bảo vật gia truyền hộ thân, cho nên khi tỷ thí với Hà Trường Xuân vẫn luôn không hề rơi vào thế yếu.

Lần này ông ta mượn Thái Âm Châu gia truyền và Hỏa Long Châu trộm được từ đảo Cửu Long, điều hòa lực lượng âm dương, cuối cùng đã sớm phá quan, tiến vào Tiên Thiên. Chỉ là bởi vì quá gấp gáp cho nên không đủ viên mãn, suýt nữa còn tẩu hỏa nhập ma.

Như vậy rồi mà còn không thể vượt qua Hà Trường Xuân.

Liễu Kim Sinh có chút không cam tâm.

Nhìn thấy võ hồn của Hà Trường Xuân xuất hiện, ông ta cũng gọi ra võ hồn, cả cơ thể tăng vọt, đỉnh đầu chạm đến trần nhà giống như một người khổng lồ.

Xung quanh vang lên rất nhiều tiếng hô kinh ngạc.

"Võ hồn! Liễu Tông Sư cũng có võ hồn!"

Võ hồn giống như người khổng lồ của Liễu Kim Sinh, ở hiệu quả thị giác và khí thế đương nhiên đã vượt xa Hà Trường Xuân, nhưng trong lòng Liễu Kim Sinh cũng hiểu được võ hồn của mình có thiếu hụt, Hà Trường Xuân ung dung đi lại như dạo chơi, chắc chắn là cao siêu hơn ông ta một chút.

Nhưng chỉ có hai người bọn họ biết điều này, người khác, cho dù là Tông Sư cũng không nhìn ra.

Liễu Kim Sinh tin chắc mặc dù võ hồn không thể viên mãn bằng Hà Trường Xuân, nhưng luận võ là so sức chiến đấu, nếu đánh nhau thật, thắng thua là ai còn chưa biết được đâu.

Khi võ hồn của Hà Trường Xuân tới gần, võ hồn của Liễu Kim Sinh cũng tăng vọt, bầu không khí trên sân trở nên cực kỳ ngột ngạt kinh khủng.

Loại áp lực này khiến đám võ giả trăm trận trăm thắng cũng không thở nổi, thậm chí muốn cử động một chút cũng khó khăn.

Đã không còn ai kêu lên nữa, chỉ còn lại ánh mắt khiếp sợ cùng với sự sợ hãi âm thầm dâng lên từ sâu trong lòng.

Dù là ai cũng không có cách nào đoán trước được hai vị Tông Sư Tiên Thiên này ra tay, liệu có thể trực tiếp lật tung cả trung tâm hội nghị cỡ lớn này lên không.

Ngay lúc mọi người đều đang chờ đợi giây phút đáng sợ kia xảy ra, trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên một tiếng cười ngông cuồng:

"Ha ha ha ha... mấy người này, tỷ thí còn lằng nhà lằng nhằng, thật sự là làm trái với cổ huấn của võ giả!"

Chỉ thấy ở góc đông bắc đại sảnh có bóng người lóe lên, một người đã đi đến trong đại sảnh.

Không ai thấy rõ ông ta đi tới như thế nào, là nhảy, là chạy hay là bay.

Cho đến khi tiếng cười ngông cuồng của ông ta vang lên lần nữa, mọi người mới nhìn rõ đó là một người đàn ông nhỏ con để râu cá trê.

Trên lưng người đàn ông còn đeo một cuộn vải dài, nhìn giống như đang quấn lấy một thanh kiếm.

"Ha ha ha ha...", người đàn ông râu cá trê cười: "Hai võ hồn! Không uổng công tôi đến Tiền Đường, Hoa Hạ quả nhiên vẫn có ít người mới. Vậy để tôi đến thử sức võ công của hai vị Tông Sư Tiên Thiên xem sao. Để xem là võ đạo Hoa Hạ mấy người lợi hại, hay là võ sĩ đạo chính tông của Đông Doanh tôi!"

Nghe thấy vậy, mọi người mới hiểu được đây là người Đông Doanh.

"Ông là ai?", Liễu Kim Sinh hỏi.

"Tôi tên là Itazura Kazuyoshi", râu cá trê đáp.

Tiền Khôn lập tức đứng bật dậy, chỉ vào Itazura Kazuyoshi nói: "Ông! Ông là Itazura Kazuyoshi của Thiên Nhẫn Tông?"

"Đúng vậy", Itazura Kazuyoshi nhìn thoáng qua Tiền Khôn: "Là nhà họ Tiền Tiền Đường sao? Ông là một người đáng tôn kính. Đáng tiếc, trên võ đạo, ông còn chưa xứng làm đối thủ của tôi".

Tiền Khôn đang muốn xông lên, Trí Nhẫn bên cạnh đột nhiên đưa tay kéo ông ta lại, ra hiệu ông ta không nên làm gì.

Thiên Nhẫn Tông của Đông Doanh có quá nhiều lần xung đột với giới võ đạo của Hoa Hạ, bởi vậy phần lớn người trong võ lâm đều đã từng nghe nói đến tên tuổi của Itazura Kazuyoshi.

"Ông ta chính là tông chủ Thiên Nhẫn Tông - Itazura Kazuyoshi!"

"Hừ, một tên ninja mà thôi, cũng dám tới khiêu chiến Tông Sư Hoa Hạ sao!"

"Ông cũng đừng khinh thường nhẫn thuật của Đông Doanh, tôi nghe nói ninja phân ra ba cấp là thượng trung hạ, hơn nữa ở trên ba cấp đó còn có Đột Nhẫn, luyện đến Đột Nhẫn thì tương đương với Tông Sư võ đạo của chúng ta".

"Thì tính sao? Cho dù ông ta là Đột Nhẫn, hôm nay ông ta sẽ phải đối mặt với hai vị đại Tông Sư Tiên Thiên đã luyện được võ hồn!"

"Hừ! Tên Đông Doanh này đúng là không biết sống chết, cứ để ông ta mở mang kiến thức về sự lợi hại của Tông Sư Hoa Hạ đi!"

...
Chương 611: Một người khiêu chiến võ lâm

Itazura Kazuyoshi nhìn Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân, nói ra: "Hai vị, ra tay đi".

Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân liếc nhau.

Lúc này đối mặt với sự khiêu khích của ninja Đông Doanh, chỉ cần một ánh mắt, hai vị Tông Sư đã tranh giành thắng bại nửa đời người lập tức thống nhất với nhau là sẽ đối ngoại trước.

"Liễu Tông Sư, hai chúng ta ai tới trước?", Hà Trường Xuân hỏi.

Liễu Kim Sinh nói: "Nhà họ Liễu thành phố Dũng của tôi năm đó đã từng đi theo Thích tướng quân giết giặc Oa, bảo vệ vùng biển, tuyệt học của nhà họ Liễu cũng từ đó mà tới. Hôm nay người Oa đã dám đến khiêu khích, đương nhiên là tôi trước, không thể để cho người khác được!"

Lời này của Liễu Kim Sinh khiến mọi người xung quanh khen ngợi không ngớt.

Hà Trường Xuân gật đầu, võ hồn quay lại, trở về bản thể, lẳng lặng nhìn.

Itazura Kazuyoshi có chút tiếc nuối nói: "Thật ra hai người có thể cùng nhau tiến lên".

Liễu Kim Sinh cả giận nói: "Đúng là tên ngông cuồng! Lấy binh khí của ông ra đi, đảm bảo ông sẽ thua tâm phục khẩu phục".

Itazura Kazuyoshi gật gật đầu, trịnh trọng cầm cuộn vải sau lưng ra, tháo xuống từng lớp để lộ ra một thanh đao gỗ không có lưỡi.

Xung quanh không khỏi có người chế giễu: "Cái này không phải chỉ là một thanh gỗ thôi sao, khi còn bé tôi luyện võ, sư phụ cũng cho đám trẻ chúng tôi dùng thanh gỗ như vậy".

Người trong đại sảnh đều nở nụ cười.

Itazura Kazuyoshi cười lạnh một tiếng, vuốt ve đao gỗ như vuốt ve người yêu của mình, nói: "Cây đao đã đi theo tôi hai mươi lăm năm, chém đầu một trăm ba mươi ba người, uống máu chưa no bụng, đến nay vẫn còn chưa già".

Dứt lời, ông ta cầm ngang thanh đao gỗ, lại nhìn Liễu Kim Sinh: "Liễu Tông Sư, binh khí của ông đâu?"

Liễu Kim Sinh cười lạnh nói: "Giết ông không cần binh khí, một đôi tay không là đủ!"

Ông ta vừa dứt lời, võ hồn liền bay lên không, sau đó đánh một quyền xuống.

Một quyền kinh người này có uy lực cường đại, giống như Thái Sơn sụp đổ.

Vóc dáng của Itazura Kazuyoshi vốn đã thấp bé, bây giờ ở trước mặt võ hồn khổng lồ của Liễu Kim Sinh thì càng nhỏ bé như sâu kiến.

Không có người nào hoài nghi, ai nấy đều nghĩ chắc chắn Itazura Kazuyoshi sẽ biến thành bột mịn dưới một quyền này.

Ngay cả mấy vị Tông Sư trên sân cũng cảm thấy như vậy. Bởi vì bọn họ tự nghĩ nếu như là mình cũng không thể đỡ được một quyền này.

Itazura Kazuyoshi không hề né tránh, mà giơ đao gỗ trong tay ông ta lên.

Ở hướng lưỡi đao chỉ tới có một luồng sát khí cường đại vô song hiện lên trên không trung, cũng hiện lên trong lòng mọi người.

Không có tiếng động, không có va chạm rung trời động đất.

Đao khí kinh khủng như chém đứt không gian này, chém đứt quyền thế cường đại, chém đứt bàn tay của võ hồn.

Trong lòng tất cả mọi người đều chấn động, giống như sát ý kia cũng đang chém vào trái tim mọi người vậy.

Xoẹt!

Đao gỗ thu hồi. Thân đao chẳng biết lúc nào đã biến thành màu đỏ.

Mà võ hồn của Liễu Kim Sinh lại tản ra, liên tục lùi về sau mấy bước.

Lạch cạch một tiếng, một bàn tay phải rơi trên mặt đất.

Máu tươi phun ra ngoài.

"Tôi đã nói rồi, tốt nhất là ông nên lấy binh khí ra thì hơn", Itazura Kazuyoshi vuốt ve đao gỗ của ông ta, nói. Liễu Kim Sinh ngơ ngác đứng ở nơi đó, mặc cho cánh tay cụt nhỏ máu, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

Ông ta làm sao cũng không thể ngờ được vậy mà Itazura Kazuyoshi lại mạnh đến mức độ đó.

Một kiếm! Chỉ một kiếm! Vậy mà mình lại không tiếp nổi một kiếm của ông ta!

Đương nhiên cũng là do ông ta quá khinh địch, nếu như chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối sẽ không về thất bại nhanh như vậy, triệt để như vậy.

Bây giờ một tay đã đứt, đã không có khả năng chiến đấu tiếp nữa.

"Tôi thua!", Liễu Kim Sinh chán nản nói.

Liễu Kim Sinh mới đánh một chiêu đã bại khiến người ở chỗ này đều vô cùng khiếp sợ.

Đây chính là Tông Sư Tiên Thiên luyện được võ hồn!

Mà điều khiến không người nào có thể tiếp nhận chính là đối thủ là võ giả Đông Doanh đến đây khiêu khích.

Hà Trường Xuân đi tới, điểm nhẹ hai lần lên cánh tay Liễu Kim Sinh, giúp ông ta cầm máu.

"Liễu Tông Sư, ông nghỉ ngơi trước, nơi này giao cho tôi", Hà Trường Xuân nói.

"Hà Tông Sư, cẩn thận đao ý của ông ta", Liễu Kim Sinh nhắc nhở, lui sang một bên.

Cho dù đã từng là đối thủ như thế nào, lúc này đối mặt với sự khiêu khích của võ sĩ dị tộc, làm võ giả Hoa Hạ, Liễu Kim Sinh cũng chỉ có thể để ân oán cá nhân sang một bên, cùng chung một mối thù với Hà Trường Xuân.

Cái gọi là đao ý, ý không tại đao, đả thương người không phải đao, mà là ý.

Điều này còn cao hơn đao khí một tầng.

Đao khí vẫn còn hình, mà đao ý đã đến tình trạng vô hình.

Cho nên đao trong tay Itazura Kazuyoshi mặc dù chỉ là một thanh đao gỗ không lưỡi, lúc ra chiêu cũng không có đao quang chói mắt, nhưng mỗi người ở đây đều cảm thấy đao ý kinh khủng kia giống như đang chém vào tim của mỗi người.

Hà Trường Xuân gật đầu: "Tôi biết rồi".

Ông ta xoay người, sắc mặt nghiêm túc nhìn Itazura Kazuyoshi.

"Võ giả Hoa Hạ mấy người đều không cần binh khí sao?", nhìn Hà Trường Xuân hai tay trống không, Itazura Kazuyoshi khó hiểu hỏi.

Người trong đại sảnh cũng đều không hiểu. Nếu như vừa rồi Liễu Kim Sinh là nhất thời chủ quan, như vậy sau khi Liễu Kim Sinh thất bại, Hà Trường Xuân tuyệt đối không nên đi vào vết xe đổ của ông ta mới đúng.

Hà Trường Xuân thở dài: "Tôi đã không dùng binh khí mấy chục năm rồi, dùng không quen, đành lấy đôi tay này giao lưu với đao của ông Itazura vậy".

Itazura Kazuyoshi nói: "Được, vậy tôi sẽ không khách khí nữa. Hà Tông Sư, mời!"

Dứt lời, ông ta giơ đao gỗ lên, chém nghiêng ra một nhát.

Đao ý tràn ngập toàn bộ đại sảnh.

Hà Trường Xuân nâng hai tay lên, mười ngón khẽ nhúc nhích giống như đánh đàn dương cầm.

Chỉ nghe thấy những tiếng vang leng ca leng keng.

"Đại Lực Kim Cương Chỉ!", có người kinh ngạc hô lên.

Võ Đức Hồ thấy vậy thì vô cùng khiếp sợ. Ông ta là chưởng môn Ưng Trảo Môn, cũng tu luyện Đại Lực Kim Cương Chỉ, thế nhưng so sánh với Hà Trường Xuân thì đúng là một trời một vực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK