Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1111: Chương 1111: Thuốc giải

“Sao có thể như vậy chứ?”

Xà Bích Yên không thể tin nổi mà nhìn Khuất Hồng Hạc, trên khuôn mặt tràn đầy sự khiếp sợ, còn mang theo một phần phẫn nộ và bi thương.

“Ban đầu là do ông dùng máu của mình để chữa bệnh cho chúng tôi, tôi mới không màng tất cả mà gả cho ông, thề sẽ chăm sóc cho ông một đời một kiếp, hầu hạ ông, thì ra… thì ra tất cả mọi thứ, đều là do ông gây ra! Ông không phải tới để cứu chúng tôi, mà ông tới là để hại chúng tôi!”

Bà ta lảo đảo xông lên phía trước, cào xé Khuất Hồng Hạc.

“Ông đúng là đồ không có lương tâm! Cái tên lừa đảo này! Ông có xứng đáng với tôi không hả? Năm đó ông tới làng Xà, trên người toàn là vết thương, là chúng tôi đã cứu lấy ông. Vậy mà ông lại lừa chúng tôi, hại chúng tôi, còn hạ độc chúng tôi, lại dùng máu của mình để chữa bệnh cho chúng tôi, để chúng tôi tôn sùng ông như thần linh. Tôi gả cho ông, cam tâm tình nguyện từ bỏ mọi thứ, làm người đàn bà của ông, làm người hầu của ông, vậy mà ông lại là một kẻ lừa đảo! Ông đúng là một tên ác ma!”

Xà Bích Yên điên cuồng, hệt như một người đàn bà nông thôn đanh đá, nhưng Khuất Hồng Hạc lại không ngăn cản.

Có lẽ lời nói của Xà Bích Yên đã đâm sâu vào tim ông ta, Khuất Hồng Hạc trông có vẻ vô cùng đau khổ.

“Là Miệt Cơ.”

Khuất Hồng Hạc rốt cuộc cũng nói.

“Vốn dĩ tao cũng là một Huyền Môn chính tông, khi sắp phải đối mặt với cửa ải đột phá, tao đã tới Thập Vạn Đại Sơn tìm kiếm linh dược, muốn luyện chế một vài viên đan dược hộ kiếp, nhưng lại không ngờ giữa đường thiên kiếp đột nhiên giáng xuống. Tao độ kiếp thất bại, đúng lúc được Miệt Cơ cứu.”

“Cô ấy bắt tao bái vào môn hạ cô ấy, bảo đảm giúp tao độ qua lôi kiếp, nhưng cô ấy đưa ra một yêu cầu, đó là tao phải mang theo Tiên Nhân Lệ tới làng Cung, hạ độc thánh nữ của nhà họ Cung là Cung Lăng Yên.

Lý Dục Thần kinh ngạc, không ngờ chuyện này còn liên quan đến cả mẹ của anh.

“Tại sao bà ta lại muốn đối phó nhà họ Cung?”

“Cái này thì tao không rõ.”

“Rốt cuộc Tiên Nhân Lệ là thứ gì?”

“Tao cũng không biết.” Khuất Hồng Hạc nói: “Miệt Cơ nói, Tiên Nhân Lệ là thánh dược, có thể khiến cho tiên nhân rơi lệ, ác ma có tình. Nhưng Tiên Nhân Lệ cũng là độc dược độc nhất trong thiên hạ, chỉ cần trúng độc, thì không một ai có thể giải.”

“Miệt Cơ chữa khỏi vết thương do lôi kiếp của tao, nhưng lại hạ độc lên người tao, ném tao ở bên ngoài làng Cung. Cô ấy nói, nhà họ Cung nhìn thấy độc trên người tao, nhất định sẽ cứu chữa, bởi vì độc này chỉ có nhà họ Cung mới có thuốc giải. Chỉ cần tao vào được nhà họ Cung rồi, có được sự tín nhiệm của bọn họ, bỏ Tiên Nhân Lệ vào trong thức ăn của Cung Lăng Yên thì nhiệm vụ của tao coi như đã hoàn thành. Tao có thể chính thức bái nhập vào môn hạ của cô ấy. Cô ấy đã đồng ý với tao, sẽ cho tao… cho tao trở thành thần dưới váy cô ấy.”

Khuất Hồng Hạc liếc nhìn Xà Bích Yên một cái, trong mắt thoáng lộ ra sự áy náy, nhưng không biết ông ta lại nhớ tới cái gì, khuôn mặt lại đỏ lên, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

Xà Bích Yên nghe đến đây, ngược lại ngừng khóc lóc, biểu cảm trên mặt trở lên đờ đẫn, lẩm bẩm nói: “Tôi bỏ ra cả đời, còn không bằng một câu nói của người ta…”

“Sau đó thì sao?” Lý Dục Thần hỏi.

Khuất Hồng Hạc bừng tỉnh lại trong cơn mơ tưởng: “Quả thực người nhà họ Cung đã cứu tao, nhưng bọn họ không hề cho tao cơ hội hạ độc, bọn họ nói nhà họ Cung không nhận người ngoài, rồi đưa tao đến làng Xà dưỡng thương.”

“Tao sống ở làng Xà mấy năm, độc đã hết, cơ thể cũng hồi phục lại. Người nhà họ Xà đối xử với tao rất tốt, bọn họ cứu tao, chăm sóc tao, phần ân tình này tao nhất định sẽ báo đáp. Tao đã giúp nhà họ Xà rất nhiều việc. Người nhà họ Xà rất nhiệt tình, còn giúp tao làm mai ở khắp nơi, bảo tao ở lại làng Xà để ở rể.”

“Vốn tao báo ân xong, là có thể rời đi. Nhưng nghĩ tới dung nhan tuyệt thế của Miệt Cơ, tao lại lưu luyến không nỡ. Nếu có thể được một lần ‘mây mưa’ dưới lớp váy thạch lựu đó, đời này cũng không còn gì đáng tiếc. Huống hồ cô ấy còn đồng ý sẽ giúp tao độ kiếp, cùng cô ấy làm bạn với nhật nguyệt, sống mãi mãi bên nhau.”

“Tao lại đi tìm cô ấy, tao tưởng rằng cô ấy sẽ trách phạt tao, nhưng không. Cô ấy nói cô ấy đang luyện một loại thần dược, nếu như luyện thành, thì không cần phải lo lắng về lôi kiếp nữa. Cô ấy đã thu thập đủ dược liệu, duy chỉ còn thiếu thuốc dẫn. Mà thuốc dẫn của loại dược này, phải cần tới tim người sống.”

“Miệt Cơ bảo tao nhỏ Tiên Nhân Lệ vào trong hồ chứa nước trên thượng nguồn của làng Mèo, lại cho tao một viên thuốc giải, nói đây là thuốc giải duy nhất của Tiên Nhân Lệ, bảo tao uống nó. Đợi khi người làng Mèo đều trúng độc rồi, tao lại dùng máu của mình giải độc cho bọn họ, như vậy bọn họ sẽ xem tao như thần thánh. Như vậy, là tao có thể khống chế cả làng Mèo, tìm một vài tim người thích hợp ở làng Mèo cho cô ấy là được.”

“Tao biết chuyện này thương thiên hại lí, nhưng đứng trước dung nhan của Miệt Cơ, tao đã mất đi tất cả lý trí của mình, tao đã đồng ý với cô ấy. Nhưng tao không nhỏ Tiên Nhân Lệ vào trong hồ chứa nước, hồ chứa nước đó là nguồn nước cả toàn bộ làng Mèo, mấy chục trại lớn nhỏ, cũng phải mấy chục nghìn người, tao lo máu của tao không đủ dùng, vì vậy đã nhỏ vào trong giếng nước của làng Xà.”

“Tao cứ tưởng Miệt Cơ luyện dược chỉ cần một hai quả tim người là đủ rồi, nhiều nhất mỗi năm luyện dược một lần. Tao nghĩ làng Xà có hơn nghìn người, mỗi năm chọn ra một hai người thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Nhưng tao không ngờ, nửa năm đầu khi bắt đầu luyện dược là một lò, về sau mỗi tháng hai lò, hơn nữa, lượng thuốc cũng ngày càng gia tăng, thuốc dẫn ban đầu là một quả tim người, cuối cùng biến thành bảy quả.”

“Tao không thể giết nhiều người ở làng Xà như vậy được, vì vậy mới để ý tới Miến Bắc. Mấy khu vực đó nuôi một đám heo con, chỉ riêng Diệu Ngõa Để đã có mấy trăm nghìn người, mỗi ngày đều có hàng trăm hàng nghìn người chết vì những nguyên nhân khác nhau. Tìm thuốc dẫn ở đó, không có nguy hiểm gì cả. Việc này vừa để tao giải quyết được nhiệm vụ mà Miệt Cơ giao cho, vừa bảo vệ được làng Xà.”

Khuất Hồng Hạc thở dài: “Người làng Xà từng cứu tao, tao không muốn làm hại bọn họ. Đáng tiếc, thuốc giải duy nhất của Tiên Nhân Lệ bị tao uống mất rồi, chỉ có thể dùng máu của tao để giải độc cho bọn họ mà thôi.”

Lý Dục Thần cười khẩy nói: “Đến bây giờ ông vẫn còn cho rằng bà ta cho ông uống thuốc giải hay sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

“Bỏ đi, ông ngu xuẩn như vậy. Tôi cũng không muốn nói nhiều với ông làm gì. Cái giếng mà ông hạ độc nằm ở đâu?”

“Ở lão trại.”

“Dẫn tôi đi.”

Khuất Hồng Hạc và Xà Bích Yên dẫn Lý Dục Thần và Nghiêm Cẩn đến lão trại, tìm miệng giếng đó.

Lý Dục Thần đứng bên mép giếng, thần thức đi vào dò quanh đáy giếng một vòng. Nước giếng bình thường, nhưng trên vách giếng quả thực còn sót lại một vài thứ kì quái. Khi thần thức tiếp xúc, phản hồi lại, vậy mà lại khiến anh dâng lên một niềm thương nhớ khó hiểu.

Anh đã trải qua ba kiếp, linh hồn được rèn rũa, cường đại tới mức nào, vậy mà chỉ với thứ nhàn nhạt còn sót lại này đã có thể lay động được cảm xúc của anh. Vậy những người dân bình thường đó làm sao có thể chịu đựng được? Chẳng trách bọn họ lại không ngừng rơi lệ, bi thương mà chết.

Mà khi nỗi bi thương dâng lên, tâm ma ở sâu trong huyết mạch cũng bị lay động theo. Tâm ma vừa động, ma khí liền sinh ra, mà ma khi này quả nhiên có hiệu quả khắc chế Tiên Nhân Lệ. Vừa dâng lên, nỗi nhớ thương kì lạ trong tim đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Có thể chắc chắn rằng, huyết khí Thiên Ma, chính là thuốc giải của Tiên Nhân Lệ.

Vấn đề là, Miệt Cơ lấy huyết khí Thiên Ma ở đâu để hạ huyết chú Khuất Hồng Hạc?

Và tại sao bà ta lại muốn hạ độc mẹ anh Cung Lăng Yên?

Trong mơ hồ, chuyện này còn có liên quan đến cả Ma giáo và Thiên ma.

Lý Dục Thần vừa suy nghĩ, vừa duỗi ngón tay ra, rạch một nhát lên lưỡi kiếm Huyền Minh.

Đầu ngón tay ngưng tụ ra một giọt máu, tròn trịa như hạt châu, trắng mịn như sữa, nhưng bên trên lại có một luồng khí đen bay quanh, đó là huyết khí Thiên Ma vừa mới sinh ra.

Anh nhẹ nhàng lật tay, giọt máu rơi vào trong giếng.
Chương 1112: Chương 1112: Dược Tiên Cốc

Nồng độ Khí Thiên Ma trong cơ thể Lý Dục Thần tất nhiên không phải là thứ mà Khuất Hồng Hạc có thể so sánh được.

Một giọt máu này, đủ để giải độc Tiên Nhân Lệ trên người của người dân làng Xà rồi.

“Múc nước giếng này lên, cho mỗi người uống một bát, bệnh của các người sẽ không còn tái phát nữa.”: Anh nói với Xà Bích Yên.

Xà Bích Yên không dám tin nhìn anh: “Thật… thật vậy sao?”

Lý Dục Thần không nói thêm nữa.

Những chuyện như vậy giải thích nhiều cũng vô ích, cho dù có viết cả một bài luận văn, bọn họ cũng vẫn chần chừ nên tin hay là không.

Chỉ có dùng thử, sau đó có hiệu quả, khi đó bọn họ mới chịu tin.

Cho nên muốn bọn họ tin tưởng, có lẽ phải đợi đến mùa đông.

Nếu như đến mùa đông lại phát bệnh, bọn họ vẫn không chịu uống nước giếng này, vậy Lý Dục Thần cũng không quản được, anh làm đến mức này, đã là tận tình tận nghĩa rồi.

“Dẫn tôi đi gặp Miệt Cơ.” Lý Dục Thần nói với Khuất Hồng Hạc.

Dù là Tiên Nhân Cốc hay Ngũ Độc Giáo gì cũng được, vốn cũng chẳng liên quan gì tới anh.

Mục đích hôm nay anh tới đây chỉ là cứu Nghiêm Cẩn.

Bây giờ đã cứu được Nghiêm Cẩn, Điếu Ngư Can cũng lấy về rồi, nhân tiện còn cứu luôn người làng Xà, vốn đã có thể quay về được.

Nhưng chuyện này liên quan đến cả mẹ của anh và nhà họ Cung, nên anh không thể không quản.

Khuất Hồng Hạc hơi do dự, ánh mắt thoáng hiện lên sự sợ hãi, không biết là sợ Lý Dục Thần giết ông ta, hay là sợ phản bội Miệt Cơ rồi sẽ bị bà ta báo thù.

“Ông không có quyền lựa chọn.” Lý Dục Thần nói.

Khuất Hồng Hạc biết Lý Dục Thần nói không sai, bèn thở dài: “Được rồi, tao dẫn mày đi.”

Lý Dục Thần dặn Nghiêm Cẩn liên lạc với Lâm Vân, sau đó quay về Hòa Thành đợi anh.

Anh và Khuất Hồng Hạc cùng đi tới Dược Tiên Cốc.

Dược Tiên Cốc cách làng Mèo không xa, ở sâu trong núi, khó thấy bóng người.

Trong cốc có pháp trận kết giới.

Lý Dục Thần phát hiện pháp trận kết giới này vô cùng tinh vi, không chỉ ẩn giấu được Dược Tiên Cốc, mà vẫn có thể khiến cho linh khí xung quanh lưu thông một cách tự nhiên. Cho dù có người tu hành nào đi ngang qua, không cẩn thận để ý thì sẽ không phát hiện được có một tòa tiên cốc được ẩn giấu ở đây.

Khuất Hồng Hạc đứng trước một thân cây to, khởi động cơ quan.

Dược Tiên Cốc lập tức xuất hiện ngay trước mắt.

Nơi này khắp nơi đều mọc đầy kỳ hoa dị thảo, linh khí cực kỳ dồi dào, còn có một luồng khí thức man hoang cổ xưa kỳ lạ.

“Dược Tiên Cốc đã tồn tại bao lâu rồi?” Lý Dục Thần hỏi.

“Tao không rõ.” Khuất Hồng Hạc đáp.

Chính vào lúc này, trong không trung truyền tới một tiếng cười hi hi ha ha thanh thúy, trong tiếng cười còn thoáng mang theo sự mị hoặc, khiến cho xương cốt người ta tê dại.

“Ha ha ha ha, đây là ai vậy? Hồng Hạc, dẫn khách tới, sao lại không nói trước một tiếng, để tôi còn chuẩn bị trước?”

Khuất Hồng Hạc run giọng nói: “Tiên…tiên tử…tôi…”

“Được rồi, không cần ông nói, tôi cũng biết ông không phải là đối thủ của cậu ta. Nhưng ông dẫn cậu ta tới đây như vậy, đã phá vỡ quy tắc của tôi rồi! Ông có biết phá vỡ quy tắc sẽ có kết cục gì không?”

Sắc mặt Khuất Hồng Hạc lập tức trở lên tái nhợt, mở miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Chính vào lúc này, cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, vừa nãy vẫn còn trăm hoa đua nở, bướm bay nhẹ nhàng dưới ánh mặt trời, đột nhiên lại biến thành rừng rậm u tối, dây leo uốn lượn, bụi gai mọc um tùm.

Những con dơi bay lượn trong đêm tối, rắn độc treo mình trên cành cây, thè ra chiếc lưỡi sắc lạnh.

Lý Dục Thần cười khẩy, vung tay một cái, đánh ra một vùng lửa rực sáng.

Dây mây bốc cháy hừng hực, đại xà hoảng sợ lùi lại, dơi rơi đầy đất.

Trong không khí tràn ngập một mùi cháy khét khó chịu.

Tiếp đó Lý Dục Thần vung ra một trận gió mát, bóng tối tan biến cùng với mùi hôi thối, xung quanh lại tràn ngập những đóa hoa tươi thắm.

“Miệt Cơ, hiện thân đi, chút chiêu trò này của bà không cản được tôi đâu.”

“Ha ha ha, vậy thì cứ thử đi! Đã rất lâu không có ai xông vào Dược Tiên Cốc rồi, tôi đang rất là buồn bực đây. Trông cậu đẹp trai như vậy, nếu như có thể xông vào được, tôi sẽ cùng cậu chơi đùa vui vẻ một phen. Nếu như cậu có thể xông vào, thì tôi sẽ cho cậu…Ha ha ha ha…”

Tiếng cười như chuông bạc vang lên trong không khí.

Một luồng ánh sáng đỏ đột nhiên bay lên, nhắm thẳng về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần giơ lòng bàn tay tạo thành đao, chém ra một luồng đao khí, chặt đứt tia sáng đỏ đó.

Chỉ thấy một con rắn đỏ thẫm như máu, đứt thành hai nửa, giãy giụa trên mặt đất.

“Cẩn thận!” Khuất Hồng Hạc kinh ngạc kêu lên.

Ông ta còn chưa dứt lời, hai nửa con rắn đó đột nhiên nổ tung, hóa thành làn mưa máu, phủ kín trời đất, khiến người ta không có chỗ để trốn thoát.

Sở dĩ Khuất Hồng Hạc kêu lên, không phải là để nhắc nhở Lý Dục Thần, mà là ông ta biết rõ sự lợi hại của Xích Huyết Xà này, máu rắn có chứa kịch độc, cho dù có là cơ thể độ kiếp, cũng khó tránh khỏi chất độc của nó.

Lý Dục Thần lại không né tránh, mặc cho mưa máu rơi xuống, khi nó chuẩn bị rơi xuống đỉnh đầu anh, thì lập tức biến thành hơi nước, nháy mắt bốc hơi rồi biến mất.

Anh chậm rãi bước về phía trước, đi từng bước từng bước.

Pháp trận kết giới này quả rất lợi hại, thần thức của anh còn không thể cố định được phương hướng của Miệt Cơ.

Lúc này, đột nhiên mặt đất ở dưới chân bị lún xuống, lộ ra một cái hố sâu thăm thẳm, mà bên trong hố lại có một con rắn khổng lồ, đang há miệng đợi con mồi rơi xuống.

Lý Dục Thần vung tay vỗ về phía đáy vực, đập vỡ nát đầu của con rắn khổng lồ đó.

Một chất lỏng màu xanh lục phun trào ra, như sóng biển mà tràn về phía trước, đồng thời bay ra rất nhiều hư ảnh. Đó là hư ảnh của rất nhiều con rắn nhỏ, không biết có bao nhiêu con, toàn bộ đều lao về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần treo người giữa không trung, ánh mắt không hề né tránh, đột nhiên anh giậm chân ẩn mình vào hư không, không gian ban đầu nơi anh đứng sụp đổ, nghiền nát toàn bộ những con rắn đang đánh tới.

Mà anh đã men theo thần thức bắt lấy một chút dấu vết, di chuyển tới cách đó hàng trăm mét.

“Ha ha, đạp lên hư không, vậy mà lại là tam kiếp tiên nhân, tới Dược Tiên Cốc của tôi, thật đúng là khiến cho tôi cảm thấy tự hào mà!”

Từ khoảng không trong cốc truyền tới giọng nói của Miệt Cơ.

“Vậy bà còn không mau hiện thân ra cho tôi!”

Thần thức của Lý Dục Thần vững vàng nhắm chặt một chút dấu vết đó không buông, anh giơ kiếm lên chém.

Một luồng kiếm khí Huyền Minh mạnh mẽ nghiêng trời lệch đất, quét ngang qua cả tòa sơn cốc, nháy mắt đã bắn xuyên qua mắt trận của kết giới Dược Tiên Cốc.

Một tiếng ầm ầm vang lên, ánh mặt trời ló rạng, tất cả ảo ảnh đều biến mất.

Trước mắt lại xuất hiện cảnh tượng bách hoa sum xuê, sông núi xinh đẹp, chỉ là trên mặt đất lại có thêm một khe nứt bị kiếm khí chém ra, kéo dài trong sơn cốc, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

Ở cuối khe nứt, có một người phụ nữ đang đứng.

Người phụ nữ đó đứng trên một khóm hoa tường vi, mặc một chiếc áo yếm và váy ngắn mỏng manh được ghép từ những cánh hoa, những chỗ khác thì không được che đậy gì.

Tường vi dưới chân bà ta nở rộ, áo hoa trên người bà ta cũng lộng lẫy, nhưng so với bà ta cũng phải ảm đạm thất sắc.

Mắt ngọc mày ngài, vòng eo thon thả, đôi chân dài như ngọc của bà ta khiến cho sơn cốc này thêm sống động, mặt đất thêm tươi sáng.

Đến ngay cả Lý Dục Thần khi nhìn thấy, cũng không khỏi kinh ngạc trong nháy mắt.

Mà người phụ nữ lúc này, cũng kinh ngạc mà nhìn anh.

“Kiếm Huyền Minh! Cậu là người nhà họ Cung, hay là người nhà họ Lý?”

Lý Dục Thần cả kinh: “Dùng kiếm gì thì có liên quan gì đến họ?”

“Đương nhiên là có liên quan!” Người phụ nữ nói: “Kiếm Huyền Minh ở bí cảnh Hoang Trạch, có chân long bảo vệ. Ngoại trừ người nhà họ Cung có chìa khóa của bí cảnh ra, thì cũng chỉ có người nhà họ Lý mới có thể hàng phục được chân long.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK