“Tôi không sao”, Hứa Quốc Lập cắn răng nói: “Vết thương cũ tái phát thôi ấy mà”.
Lý Dục Thần biết ông ấy muốn dì Tình yên tâm, bèn nói: “Chú ngồi yên đừng nhúc nhích”.
Sau đó dùng chân khí truyền qua quan huyệt ở đầu gối rót vào cơ thể Hứa Quốc Lập, cũng liên tục điểm vào các huyệt như Túc Tam Lí, Lăng Tuyền, Âm Cốc, Trúc Tân, Thừa Sơn.
Ban đầu, khi chân khí vừa vào người, miệng vết thương bỗng trở nên đau hơn khiến Hứa Quốc Lập không thể nhịn nổi.
Nhưng ông ấy vẫn cố nén, chẳng rên lấy một tiếng.
Chỉ cắn chặt răng, trán rịn ra một lớp mồ hôi mịn.
Một lát sau, đau đớn giản bớt, đùi chìm trong cảm giác ấm áp, cực kỳ thoải mái.
Lý Dục Thần nói: “Xương gãy đã được nối liền, nhưng mấy ngày tới tốt nhất không nên cử động, nghỉ ngơi khoảng một tuần là ổn rồi”.
Hứa Quốc Lập thử nhấc chân, cảm thấy hết sức bất ngờ: “Chú cứ tưởng cái chân này đã phế rồi chứ, không ngờ nó lại khỏi được? Tiểu Lý, cháu là Hoa Đà tái thế hả!”
Dì Tình cũng luôn miệng cảm ơn.
Dương Tùng bên cạnh lại đầy khiếp sợ. Lúc nãy anh ta cũng nhận ra chân của Hứa Quốc Lập chắc chắn đã gãy, chỉ chạm vào vài cái là lành ngay được ư?
“Tạm thời khoan cảm ơn cháu đã”, Lý Dục Thần nói: “Vết thương cũ của chú ở đó quá lâu, rất khó hồi phục lại như cũ. Người ra tay quá độc ác, cố tình chạm vào vết thương đó của chú vốn muốn phế bỏ nó đi”.
“Ai?”, Mã Sơn siết chặt nắm đấm: “Ai làm?”
“Chính là người phụ nữ nuôi chó đó, chú đuổi theo, muốn nói chuyện bồi thường. Kết quả người ta gọi thêm người tới đánh chú”, Hứa Quốc Lập nói: “Cũng do tuổi tác chú cao rồi, nếu là hai mươi năm trước thì chú thèm sợ chúng nó chắc?”
Lúc này, cửa phòng mở ra, vài người bước vào, đi đầu là một người phụ nữ mặc sườn xám, trong tay còn cầm cây quạt ngà voi.
Sau lưng là một người đàn ông mặc tây trang.
Lý Dục Thần còn tưởng đây là người nuôi chó, nhưng thấy Dương Tùng chào hỏi người đó thì mới biết đó là chủ của câu lạc bộ này.
“Tổng giám đốc Quan, chuyện này là thế nào?”, Dương Tùng hỏi.
“Tổng giám đốc Dương, xin lỗi, tôi không biết ông ấy là bảo vệ bên khách sạn của anh. Người bị đánh ở câu lạc bộ chúng tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Thế này đi, tiền thuốc men, chi phí dưỡng bệnh và tiền công đều do tôi chi trả, mặt khác tôi còn bồi thường thêm năm mươi ngàn phí tổn thất tinh thần, anh thấy được không?”
Mã Sơn nói: “Đánh người, bồi thường ít tiền thế là xong hả? Có tiền ghê gớm lắm chắc? Gọi kẻ đánh người tới đây cho tôi!”
Dương Tùng khẽ nhíu mày, trông không muốn đắc tội với người phụ nữ trước mắt cho lắm.
“Tổng giám đốc Quan, tiền thì không cần đền, ai đánh người thì gọi kẻ đó ra đây nói chuyện đi”, Dương Tùng nói.
Có thể thấy tổng giám đốc Quan gì đó không để Mã Sơn vào mắt, chỉ đáp lời Dương Tùng, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Dương, người bị đánh trên địa bàn của tôi, kẻ đánh người cùng là khách của tôi, để tôi chịu trách nhiệm cũng là chuyện thường tình. Nếu anh vẫn không hài lòng với điều kiện của tôi thì chúng ta có thể bàn”.
Dương Tùng vội vàng nói: “Cũng không phải là không hài lòng. Nhưng người của tôi bị họ đánh, con gái tôi bị chó người đó cắn, nếu một câu xin lỗi cũng không có thì hơi quá đáng”.
Tổng giám đốc Quan lắc đầu: “Muốn họ xin lỗi thì e là hơi khó. Tổng giám đốc Dương, tôi nói câu thật lòng, người đó anh đắc tội không nổi đâu”.
Dương Tùng im lặng.
Dù gì anh ta cũng là tổng giám đốc của một khách sạn, cũng là người có uy tín và danh dự, nhưng so với Quan Nhã Lệ thì thua kém không chỉ là một ít. Đừng thấy câu lạc bộ này nhỏ mà lầm, thân phận Quan Nhã Lệ là không tầm thường.
Quan Nhã Lệ đã nói vậy, thì đối phương chắc chắn là người có lai lịch lớn.
Thấy Dương Tùng im lặng, Mã Sơn khó chịu trách móc: “Anh có còn là đàn ông không vậy? Con gái bị chó cắn, thế mà anh còn chẳng dám thả cái rắm? Ông chủ như anh còn không bằng một bảo vệ!”
Mặt Dương Tùng đỏ bừng lên.
Quan Nhã Lệ trầm mặt, nhìn Mã Sơn nói: “Này anh, nói chuyện thì phải nhìn lại mình trước đã, có những lời tốt nhất không nên nói bậy. Không phải ai trên đời cũng tốt tính như tổng giám đốc Dương đây”.
Lý Dục Thần đi tới ngăn trước mặt Mã Sơn đang nổi giận đùng đùng, có thể đánh người bất kỳ lúc nào, nói:
“Bà chủ họ Quan đúng không, chúng tôi cũng không muốn làm ầm lên, thế này đi, tôi đưa ra vài điều kiện nhé”.
“Ha ha, được, anh nói nghe xem”.
Quan Nhã Lệ cười khinh miệt, nghĩ Lý Dục Thần sẽ đòi thêm tiền.
Chương 192: Nhìn lại mình đi
Còn tiền, đối với loại người như họ, vốn chẳng là gì.
“Thứ nhất, chó cắn người thì phải chết”.
Lý Dục Thần đưa ra điều kiện đầu tiên, Quan Nhã Lệ liền cau mày.
“Không được!”, bà ta nói: “Cậu muốn bồi thường bao nhiêu tiền cũng có thể đàm phán, nhưng điều kiện này, không thể đồng ý”.
Lý Dục Thần cười nói: “Bà chủ Quan, đừng vội, nghe tôi nói hết điều kiện trước đã”.
Anh dừng một chút, đi đến trước người Hứa Quốc Lập, chỉ vào chân của Hứa Quốc Lập nói: “Thứ hai, những kẻ đánh người, ai đánh gãy chân của chú Hứa, cũng phải chặt gãy một chân, những người khác, tất cả những người ra tay, bẻ gãy một ngón tay”.
Nhìn vẻ kinh ngạc của Quan Nhã Lệ và Dương Tùng, Lý Dục Thần cười thản nhiên.
“Thứ ba, chủ nhân của con chó quỳ xuống xin lỗi”.
“Làm được hết ba điều kiện này, chuyện hôm nay coi như xong”.
Quan Nhã Lệ nhìn Lý Dục Thần như nhìn kẻ tâm thần, nhưng thấy Lý Dục Thần nói nghiêm túc như vậy, giọng điệu lại nhẹ tênh, nhất thời không nắm bắt được anh.
“Cậu có biết chủ nhân của con chó là ai không? Nếu những lời cậu nói truyền đến tai cô ta, cậu biết sẽ có hậu quả gì không?”
“Là ai, với tôi cũng không quan trọng”, Lý Dục Thần không hề quan tâm ngồi lên sofa: “Bà chủ Quan, tôi cũng khuyên bà một câu, lúc nói chuyện cũng phải nhìn lại bản thân, có những trách nhiệm không thể gánh bừa bãi, bà chưa chắc gánh được đâu”.
Lời này gần như là lặp lại lời Quan Nhã Lệ vừa nói với Mã Sơn.
Lý Dục Thần đang xả giận thay cho Mã Sơn.
Đương nhiên Quan Nhã Lệ đã nghe ra.
Người đàn ông mặc vest phía sau bà ta bước lên trước, có vẻ muốn ra tay.
Quan Nhã Lệ đưa tay ra ngăn, lạnh lùng nói: “Được, các cậu đã không nhận ý tốt, thì tôi mặc kệ. Điều kiện của cậu, tôi đi nói với chính chủ”.
“Tổng giám đốc Quan”, Dương Tùng hơi bất an: “Đối phương là ai, tôi có quen không?”
Quan Nhã Lệ nhìn anh ta một cái: “Dao Hồng Lăng, ông quen không?”
Dương Tùng suy nghĩ, nói: “Hình như có nghe nói, có phải là nhân vật nổi tiếng mạng không?”
“Đúng thế, Dao Hồng Lăng là nhân vật nổi tiếng mạng, nếu chỉ là cô ta, đương nhiên tổng giám đốc Dương ông không sợ. Nhưng ông có biết, ai nâng đỡ cô ta, ai bao nuôi cô ta không?”
“Ai?”
“Trương Băng”, Quan Nhã Lệ ném lại hai chữ, quay người đi ra.
“Xong rồi xong rồi”, vẻ mặt Dương Tùng biến sắc, xoa tay liên tục: “Lần này xong rồi, các vị, chúng ta đi thôi, chúng ta không đắc tội được với những người này đâu!”
Mã Sơn nổi giận: “Sao ông lại nhát gan như vậy? Thế mà ông cũng là lão tổng! Con gái ông còn ở bệnh viện, bị cắn đến như vậy, ông bỏ qua hả?”
Dương Tùng nói: “Cậu không biết, Trương Băng đó là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thông Ích đấy”.
“Chỉ là một phó tổng thôi mà, ông còn là lão tổng cơ”.
“Phó tổng giám đốc? Cậu có biết, tập đoàn Thông Ích lớn thế nào không? Lôi một công ty con bất kỳ ra, tài sản cũng có thể dọa chết người. Lão tổng như tôi, ngay cả giám đốc công ty con của họ, tôi cũng phải tươi cười lấy lòng. Trương Băng là phó tổng tập đoàn, tôi đâu chọc vào được?”
“Tập đoàn Thông Ích…”
Lý Dục Thần cười ha ha, thế giới này đúng là nhỏ.
Khoảng hai mươi phút sau, người phải đợi chưa đến, Ngô Tư Tư, vợ của Dương Tùng đã đến.
Bà ta vừa vào cửa đã hét lớn: “Dương Tùng, ông điên rồi! Nếu không phải tổng giám đốc Quan gọi cho tôi, có phải ông định tiếp tục điên với mấy tên nhà quê này không? Ông muốn hủy cái nhà này phải không?”
Dương Tùng vẻ mặt khó coi: “Tư Tư, anh muốn đòi lại công bằng cho con gái”.
“Công bằng cái đầu ông! Thế giới này có công bằng hả?”, Ngô Tư Tư mắng lớn: “Dương Tùng, đầu óc ông có vấn đề à? Biết rõ Dao Hồng Lăng là người của Trương Băng, ông còn đắc tội với cô ta?”
“Phó tổng Trương chắc cũng không phải là người không nói đạo lý chứ?”
“Đúng, Trương Băng có thể nói đạo lý, nhưng Dao Hồng Lăng biết nói đạo lý hả…”
Ngô Tư Tư còn chưa nói hết, đã nghe ở cửa có người nói:
“Ai nói tôi không nói đạo lý?”
Một cô gái đi vào.
Cô ta mặc áo hai dây hở vai, váy ngắn đi tất, trang điểm đậm, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, dường như cả thế giới này là của cô ta vậy.
Cô ta dắt theo một con chó đắt tiền màu trắng, lông được chải chuốt, vô cùng đẹp, chẳng trách cô bé muốn sờ.
Chủ nào chó nấy, chủ con chó kiêu ngạo, con chó này cũng rất kiêu ngạo.
Phía sau cô gái, còn có bốn người đàn ông trẻ cao lớn cường tráng đi theo, hằm hằm như sói đảo mắt nhìn người trong phòng bao.
Chương 193: Tôn nghiêm của đàn ông
Ngô Tư Tư sợ hết hồn, vội vàng nói: “Cô là cô Diêu? Không đúng không đúng, tôi không nói cô, tôi nói chồng tôi cơ, ông ấy đúng là không hiểu nổi”.
Dao Hồng Lăng hừ lạnh: “Sao tôi lại nghe nói có người muốn nói điều kiện với tôi chứ?”
“Không có không có, không ai nhắc đến điều kiện cả, chúng tôi đi đây”, Ngô Tư Tư kéo Dương Tùng muốn rời đi.
Dương Tùng dù sao cũng là một tổng giám đốc của khách sạn, cứ đi như vậy thật không có chút thể diện, liền có chút do dự.
Dao Hồng Lăng cười lạnh nói: “Cứ như vậy để các người đi, há chẳng phải tôi rất mất mặt sao?”
“Cô Dao, cô muốn thế nào?”, Dương Tùng hỏi.
“Rất đơn giản, các người xin lỗi Cinderella đi”.
Mọi người nhất thời không hiểu Cinderella là ai, ở đây từ lúc nào có người nước ngoài vậy?
Nhìn thấy Dao Hồng Lăng thân mật vuốt ve con poodle bên cạnh, mọi người mới biết Cinderella mà cô ta nói chính là con chó này.
“Cô Diêu, chúng ta nói phải trái đi, rõ ràng con chó của cô cắn con gái của tôi”, Dương Tùng nói.
“Chuyện cười!”, Dao Hồng Lăng cao giọng nói: “Nói phải trái thì tính mạng con chó của tôi đắt hơn con gái ông rất nhiều! Hôm nay Cinderella bị dọa sợ, các người phải xin lỗi em nó, nếu không cho các người đẹp mặt đấy!”
Mã Sơn quả thật không nhìn nổi nữa, anh ta mắng: “Con mẹ nó bà cô này có phải điên rồi không? Kiếp trước là chó đầu thai đến hả? Coi chó là mẹ của cô chắc?”
Dao Hồng Lăng là hot girl mạng nổi tiếng, được nhiều người hâm mộ, được người yêu cưng chiều, đi đến đâu cũng có người liếm gót, cho đến bây giờ chưa từng bị ai mắng như vậy.
Lần này bị Mã Sơn mắng đến ngây người, cô ta đứng ngốc tại chỗ, mãi hồi lâu mới phản ứng được.
Cô ta nhớn nhác kêu lên: “Dạy dỗ hắn cho tôi! Phế hắn!”
Bốn người đàn ông sau lưng cô ta liền xông đến.
Lý Dục Trần không nhúc nhích.
Mấy người này chính là vệ sĩ bình thường, khả năng cũng không phải vệ sĩ, chỉ là người hầu.
Mã Sơn đã học qua quyền cước, hơn nữa từ nhỏ đến lớn đều đánh nhau, kinh nghiệm thực chiến phong phú, mấy tên đàn ông to khỏe bình thường căn bản đều không đáng nói.
Quả nhiên, chưa đến mấy chiêu, bốn người liền bị Mã Sơn đánh gục.
Mã Sơn quay đầu hỏi: “Chú Quốc Lập, vừa rồi mấy người này đánh chú?”
Hứa Quốc Lập gật đầu nói: “Phải, chính là bọn chúng”.
“Ai đánh gãy chân chú?”
“Hắn”, Hứa Quốc Lập chỉ vào một người trong đó rồi nói.
Mã Sơn tát vào mặt người đó mấy phát, sau đó nhấc một chân hắn, gác dọc theo bàn trà, đạp vào chân kêu rắc một tiếng.
Người đó kêu rên lên, chân lập tức bị đạp gãy.
Mọi người nhìn cảnh tượng này mà sợ hết hồn hết vía.
Mặc dù Dương Tùng mở khách sạn, cũng coi như có kiến thức sâu rộng, chuyện đánh nhau gây chuyện là thường có, nhưng ra tay ác ôn dứt khoác như vậy lại là lần đầu nhìn thấy.
Dù sao Dao Hồng Lăng cũng là hot girl mạng, ỷ vào đàn ông có tiền có quyền mới dám tác oai tác quái.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Mã Sơn còn chưa hả giận, anh ta túm lấy ngón tay mấy người khác, mấy tiếng rắc rắc vang lên, mỗi người gãy một ngón.
Anh ta lại cầm gạt tàn thuốc trên bàn trà, chậm rãi đi về phía Dao Hồng Lăng.
Dao Hồng Lăng răng lợi run cầm cập: “Anh, anh muốn làm gì?”
Mã Sơn cầm gạt tàn thuốc lên.
Lúc này, Quan Nhã Lệ bà chủ câu lạc bộ dẫn theo một đám bảo vệ vội chạy tới.
“Dừng tay!”, Quan Nhã Lệ hét lên.
Nhưng đã muộn rồi.
Mã Sơn nâng gạt tàn rồi hạ xuống.
Dao Hồng Lăng sợ hãi nhắm mắt, hai tay quơ loạn xạ trước mặt, miệng kêu oa oa.
Nhưng Mã Sơn không đánh cô ta, gạt tàn thuốc lại nện vào đầu con chó Poodle bên cạnh.
Chỉ thấy một tiếng rắc vang lên, gạt tàn thuốc vỡ đầy đất.
Trong phút chốc còn kèm theo âm thanh xương gãy.
Poodle kêu ô ô nghẹn ngào mấy tiếng rồi ngã xuống đất, co quắp vài cái rồi bất động.
Trong phòng yên tĩnh.
Mãi hồi lâu mới vang lên tiếng khóc rống tê tâm liệt phế của Dao Hồng Lăng, nhào đến bên cạnh con chó chết, khóc lóc còn đau buồn hơn cha chết.
Quan Nhã Lệ nhíu chặt mày.
Bà ta hoàn toàn không ngờ sự việc lại phát triển thảnh ra như vậy.
Vốn dĩ bà ta cho rằng Dao Hồng Lăng dẫn người qua dọa bọn họ một chút, sau đó bà ta lại ra mặt, làm người ở giữa, bồi thường chút tiền, chuyện này xem như qua.
Bây giờ người của Dao Hồng Lăng bị đánh, quan trọng là con chó của cô ta cũng bị đánh chết.
Đây là con chó nổi tiếng trên mạng.
Chương 194: Đều là những người đàn ông có bối cảnh
Dao Hồng Lăng không được tính là nhân vật sừng sỏ gì nhưng người tình của cô ta, phó tổng của tập đoàn Thông Ích, Trương Băng lại là một người không dễ chọc.
“Cô Dao, hay là cô đi nghỉ ngơi trước, giao lại chuyện này cho tô xử lý?”, Quan Nhã Lệ nghiêng người thăm dò hỏi.
Dao Hồng Lăng rống lên như điên loạn: “Bà định xử lý thế nào? Bà xử lý thế nào? Tôi muốn bọn họ phải chết! Muốn bọn họ đều phải chết! Bà làm được sao?”
Vừa nói vừa rút ra điện thoại bắt đầu gọi điện: “Alo, anh Băng, em bị người ta đánh rồi, Cinderella bị kẻ khác đánh chết rồi, ở hội sở Hồ Tân, anh mau tới đây đi!”
Dao Hồng Lăng bất lực lắc đầu, nói với Dương Tùng:
“Tổng giám đốc Dương, ông gặp rắc rối to rồi”;
Dương Tùng cũng sững người lại, không ngờ tới Mã Sơn lại hung bạo như vậy.
Ông ta cũng không biết phải thu dọn cục diện này như thế nào.
“Tổng giám đốc Quan, chuyện này không liên quan tới chúng tôi mà!”, Ngô Tư Tư vội vã phủi sạch quan hệ: “Chúng tôi không quen biết hai người này”.
“Các người đợi lát nữa nói với tổng giám đốc Trương đi”, Quan Nhã Lệ mặt lạnh tanh: “Tôi vốn cũng muốn giúp mấy người nhưng bây giờ thực sự hết cách rồi, các người tự lo lấy mình đi”.
“Chúng ta đi thôi”, Ngô Tư Tư vội kéo Dương Tùng muốn rời đi.
“Ai cũng không được phép đi”, Quan Nhã Lệ vừa phất tay, bảo vệ đồng loại chặn ở cửa ra vào.
Ngô Tư Tư khóc không ra nước mắt, lập tức phẫn hận quay đầu nhìn Mã Sơn, há miệng mắng: “Cậu thể hiện làm gì! Đồ quê mùa! Bây giờ thì hay rồi, ngay cả chúng tôi cũng bị liên lụy, cậu không cần mạng, nhưng chúng tôi vẫn muốn sống đó!”
Dương Tùng áy náy ngăn cản: “Tư Tư, bọn họ cũng là đang giúp chúng ta….”
“Ai cần bọn họ giúp đâu, đồ thần kinh! Đồ quê mùa chỉ biết đánh lộn, giỏi đánh nhau lắm phải không, sao không đoạt luôn chức quán quân quyền anh đi! Một lát nữa Trương Băng tới rồi, để xem các cậu chết khó coi tới mức nào!”
Bây giờ đến lượt Mã Sơn sửng sốt rồi, anh ta chưa từng gặp qua người phụ nào vô lý, không phân biệt được trắng đen và điên rồ như vậy.
Lý Dục Thần đứng dậy, kéo Mã Sơn sang một bên.
Anh biết Mã Sơn rất giang hồ, tuy rằng quen đánh nhau từ nhỏ nhưng chưa từng động tới một sợi lông của phụ nữ.
“Con gái của bản thân đã bị chó cắn còn nịnh hót lấy lòng chủ nhân của nó, tôi cũng là lần đầu tiên thấy trường hợp này”, Lý Dục Thần nhìn Dương Tùng: “Tổng giám đốc Dương, ông có phải là nên dạy bảo vợ mình rồi không, nếu ông không nỡ ra tay, tôi cũng không ngại giúp ông”.
Gương mặt Dương Tùng thoắt cái như bảng pha màu, lúc xanh lúc đỏ.
Ông ta rất tức giận, hôm nay con gái bị chó cắn còn dồn một bụng lửa giận đây.
Ngô Tư Tư liếc xéo ông ta: “Ông dám!”
Dương Tùng đang lúc máu nóng lên đầu, nghe xong câu thách thức này cũng không suy nghĩ nhiều mà quăng một bạt tai tới.
Bất ngờ bị tác động khiến Ngô Tư Tư lảo đảo chực ngã, che mặt nhìn Dương Tùng với ánh mắt khó tin: “Ông dám đánh tôi?”
Dương Tùng cũng không đếm xỉa tới bà ta, gầm lên: “Thiển Thiển còn đang ở trong bệnh viện, người làm mẹ như bà không chăm sóc tốt cho con gái mình, mà chạy tới nơi này làm gì? Đến cũng đến rồi, còn làm tôi mất hết mặt mũi!”
“Tôi… tôi còn không phải là vì ông sao?”
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Dương Tùng, khí thế hùng hổ mắng chửi người vừa rồi của Ngô Tư Tư thoáng cái tiêu tan không chút dấu tích.
“Đắc tội với Trương Băng ông còn có thể ở lại Tiền Đường sao?”
Dương Tùng quát lớn: “Cùng lắm thì từ chức về quê làm ruộng chứ có chết tôi cũng không muốn sống những ngày tháng bị giẫm đạp lên tôn nghiêm như thế này nữa! Con gái bị chó cắn rồi còn phải xin lỗi một con chó, người sống đến chó cũng không bằng thì còn sống làm gì?”
Nói xong những lời này Dương Tùng chợt cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Dường như trong chớp mắt ông ta tìm lại được danh dự đã đánh mất suốt nhiều năm qua, và sống lại như một người đàn ông.
Thấy dáng vẻ này của chồng, Ngô Tư Tư bỗng nhiên có chút sợ hãi mà đem một bụng phản bác nuốt ngược vào trong.
Lý Dục Thần mỉm cười cười vỗ vỗ vai Dương Tùng: “Người anh em, chúc mừng ông đã thoát khỏi biển khổ”.
“Xin lỗi, làm liên lụy tới các cậu rồi”.
“Không sao, không phải chỉ là một Trương Băng thôi sao, ông ta sẽ không dám làm gì ông đâu. Hai điều kiện đầu tiên trong ba điều kiện trước đó tôi đề ra đã hoàn thành rồi, chỉ còn lại điều kiện thứ ba, để chủ của con chó kia quỳ xuống xin lỗi. Nếu Trương Băng nhất định đòi ra mặt thay cô ta, vậy để họ cùng nhau thực hiện điều đó đi”.
Dương Tùng nghe tới ngẩn người.
Nhưng ông ta lại không hề cảm thấy Lý Dục Thần đang nói đùa.
Lời này của anh đương nhiên cũng đã dấy lên sự kinh ngạc của những người khác.
Trong lòng Quan Nhã Lệ ngoại trừ ngạc nhiên còn mang theo vài phần tò mò nhìn Lý Dục Thần.
Bà ta không xác định nổi những gì người thanh niên trước mắt này nói ra là lời khoác lác vô tri hay là ỷ vào thế lực nào đó sau lưng.
Lúc này ngay cả những người kém tinh tường cũng có thể nhìn ra thanh niên này mới là người đưa ra chủ kiến trong số những người kia, không phải kẻ đánh người vừa rồi, Dương Tùng lại càng không.
“Xin hỏi cậu đây xưng hô thế nào?”
Quan Nhã Lệ là một người trải đời, cũng có lai lịch bất phàm.
Bà ta không hề thích loại hotgirl mạng không coi ai ra gì như Dao Hồng Lăng, nếu không cũng sẽ không giữ Hứa Quốc Lập lại trong phòng bao, còn kêu ông ấy thông báo cho gia đình tới.
Nhưng bà ta cũng không muốn làm mích lòng người tình của cô ta là Trương Băng.
Do đó bà ta thà tự mình trích một ít tiền, dẹp chuyện đặng yên thân cũng coi như bán một phần ân huệ cho Dương Tùng và Trương Băng.
Nhưng thực sự không ngờ tới giữa đường lại nhảy ra một kẻ ngáng chân.
Chương 195: Ông ta không xứng
Quan Nhã Lệ biết rằng đôi khi những người với cảm giác tồn tại mờ nhạt cũng có khả năng là một nhân vật lớn, đặc biệt là khi đối phương đã thể hiện ra sự tự tin tuyệt đối.
“Tôi họ Lý”, Lý Dục Thần đáp.
“Ồ, vậy tôi nên gọi cậu là cậu chủ Lý hay là Lý tổng đây?”
Quan Nhã Lệ khéo léo hỏi.
Từ câu trả lời của đối phương liền có thể xác định đại khái thực lực và bối cảnh của họ.
“Sao cũng được”.
Ba chữ này ngược lại dọa cho Quan Nhã Lệ nhảy dựng.
Nếu đã tùy tiện vậy nó mang hàm nghĩa đều được.
Tự xưng mình là cậu chủ vậy nhất định phải có gia cảnh bề thế, cậu chủ thời nay khác thời xưa, một người có gia cảnh bình thường ai sẽ gọi là cậu chủ đây?
Nhưng đặt trong bối cảnh hiện tại, ở độ tuổi này không phải học sinh thì chính là công tử quần là áo lượt, không thể tự mình đảm đương trọng trách một phương, do đó thường không được gọi là ‘tổng’.
Vừa dám xưng cậu chủ, lại vừa gánh vác được chữ ‘tổng’ này, chắc chắn là con nhà quyền quý và nắm thực quyền trong tay.
Quan Nhã Lệ liếc nhìn gương mặt trẻ trung của Lý Dục Thần một cái, vẫn quyết định gọi anh là cậu chủ (gọi tắt là cậu+ họ: cậu Lý).
“Cậu Lý không phải người địa phương phải không, là từ đâu tới vậy?”, bà ta tiếp tục hỏi.
“Tôi đến từ thủ đô”, Lý Dục Thần nói: “Tới Tiền Đường làm chút việc”.
Quan Nhã Lệ nghe vậy thì cau mày, suy ngẫm hồi lâu cũng không nhớ ra nổi tại thủ đô có gia tộc nào họ Lý.
“Cậu Lý, cậu lần đầu tới Tiền Đường có lẽ không biết một vài việc”, bà ta dò xét: “Cậu biết Trương Băng là ai không?”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Không biết, cũng không có hứng thú muốn biết”.
“Vậy cậu có hiểu biết về những gia tộc đứng đầu tại Tiền Đường không?”
“Biết sơ qua”.
“Gia tộc đứng đầu tại Tiền Đường họ Tiền, điều này mọi người đều biết. Nhà họ Tiền cũng được gọi là thế gia đầu tiên của Giang Nam, cho dù đặt ở thủ đô chắc cũng không có nhà nào dám nói nền móng của mình có thể vượt qua được nhà họ”.
Lý Dục Thần gật đầu, điểm này không cần nghi ngờ.
Nhà họ Tiền xưng vua từ thời Ngô Việt, thẳng đến nhà Đường Tống, ba đời với năm vị vua, con cháu đời đời tiếp quản gia nghiệp, không chỉ đứng vững gót chân suốt ngàn năm lịch sử không đổ, mà còn có đến cả ngàn người được lưu danh sử sách. Đến ngày nay con đàn cháu đống, người đồng tộc chi bên phân bổ khắp thế giới.
Quan Nhã Lệ mỉm cười: “Ngoại trừ nhà họ Tiền, gia tộc lớn nhất tại Tiền Đường chính là nhà họ Cao. Thực lực của nhà họ không cần tôi nói nhiều ắt hẳn cậu Lý cũng đã hiểu rõ. Vậy tôi chỉ nói tới vị mà hôm nay mọi người đã đắc tội tới- Trương Băng. Ông ta là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thông Ích, mà tập đoàn Thông Ích chính là doanh nghiệp trọng yếu nhất dưới trướng nhà họ Cao”.
Thấy gương mặt anh vẫn duy trì nét thong dong, bà ta lại nhẹ nhàng bổ sung một câu:
“Cậu có thể cảm thấy, Trương Băng không phải chỉ là phó tổng của một tập đoàn thôi sao, hơn nữa còn mang họ Trương, không phải họ Cao, nhưng điều cậu không biết là, vị Trương tổng này đã từng là quản gia của nhà họ Cao, vẫn luôn đi theo bên cạnh cậu cả của nhà họ là Cao Tử Hạng. Sau này để kiểm soát tập đoàn Thông Ích một cách toàn diện mới bổ nhiệm ông ta vào tầng lớp quản lý cấp cao đó”.
Lý Dục Thần có chút kinh ngạc rồi.
Không phải kinh ngạc về bối cảnh của Trương Băng mà là vì người phụ nữ trước mặt này, không ngờ bà chủ của một hội sở vậy mà lại hiểu rõ chuyện của nhà họ Cao đến như vây.
“Cậu Lý, bây giờ cậu còn kiên trì với suy nghĩ ban đầu không?”
Bắt gặp biểu cảm này của anh, Quan Nhã Lệ còn tưởng rằng anh sợ rồi.
“Không ngại thì để tôi làm người trung gian, nếu không chê chỗ này của tôi tồi tàn, lát nữa tôi xin phép mời cậu Lý và Trương tổng lên lầu uống một ly rượu, mọi người giao lưu vui vẻ, cũng coi như không đánh không quen biết”.
Quan Nhã Lệ có ý tốt, đương nhiên cũng là vì suy xét cho hội sở của bản thân.
Lý Dục Thần cười xòa: “Bà chủ Quan, hôm nào rảnh rỗi tôi nhất định sẽ tới uống rượu của bà, nhưng nếu là cùng vị Trương tổng đó thì tôi nuốt không trôi, ông ta không xứng!”
Quan Nhã Lệ ngơ người.
Lý Dục Thần không đón nhận ý tốt của mình cũng nằm trong dự đoán, nên bà ta đã chuẩn bị sẵn lời ứng phó phía sau.
Nhưng một câu ‘ông ta không xứng’ đã trực tiếp chặn đứng những lời khuyên giải kia lại.
Hơn nữa điều này còn khiến bà ta không dám tiếp tục suy đoán thân phận của anh nữa.
Bà ta đã nói toạc ra thận phận của Trương Băng có liên quan mật thiết tới nhà họ Cao, cũng là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thông Ích, nhưng ngay cả tư cách uống rượu cùng anh cũng không có.
Anh rốt cuộc là ai?
Lý Dục Thần xoay người trở lại sofa, bắt đầu cùng dì Tình, Hứa Quốc Lập hàn huyên chuyện vặt thường ngày, giống như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là tới đây vui chơi mà thôi.
Hứa Quốc Lập còn đỡ, dù sao ông ấy cũng từng phục vụ trong quân đội nhưng dì Tình nào từng chứng kiến trận thế lớn như hôm nay nên trong lòng vẫn hoảng loạn vô cùng.
Mã Sơn cũng theo đó ngồi xuống cùng mọi người vui vẻ trò chuyện về quá khứ, dì Tình lúc này mới dần thả lỏng.
Sau đó Dương Tùng cũng xúm lại tham gia cùng họ.
Ngô Tư Tư ban đầu không có động tĩnh gì, nhưng cuối cùng vẫn là đi đến bên cạnh Dương Tùng rồi thấp thỏm đặt mông ngồi xuống, bà ta cúi đầu không hé một từ, giống như một nàng dâu nhỏ ngoan ngoãn mới gả qua cửa vậy.
Sau đó một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện:
Trong phòng bao của hội sở, một bên là một nhóm người đang trò chuyện rôm rả, giống như người một nhà đang cùng nhau trải qua tất niên.
Giữa phòng thì nằm sõng soài bốn người đàn ông vạm vỡ bị thương, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ hừ hừ.