“Dương tổng dùng không mặc lễ phục để ngăn cản không cho người của tôi tiến Lưu Kim Tuế Nguyệt, như vậy hiện tại, tôi ngược lại muốn thỉnh giáo Dương tổng một chút, những thứ quần áo bên ngoài kia, là toàn bộ trang phục nữ hiện có ở thành phố Giang Sơn, Dương tổng ngài nên tự mình đi nhìn xem, mặc vào kiện quần áo như thế nào, mới có thể xứng vào cửa lớn Lưu Kim Tuế Nguyệt của ngài? Nếu nếu không có thích hợp, không sao, tôi có thể mang tất cả quần áo ở Bắc Kinh, Thượng Hải, các nơi trên cả nước, thậm chí nước ngoài tới đây cho ngài, để cho ngài từ từ chọn!”
Cùng với lời nói của Lương Thần, mọi người ngẩng đầu, cách thủy tinh, rõ ràng nhìn thấy trên quảng trường trước cửa “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, bày đầy giá áo, phía trên treo đầy các loại trang phục nữ đủ loại màu sắc kiểu dáng, một năm xuân hạ thu đông cái gì cần có đều có.
Cửa “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, tuy rằng diện tích không tính là lớn, nhưng dùng toàn bộ để bày quần áo, ít nhất cũng phải có hơn vạn món.
Từ lúc Dương Thần nghe được Lương Thần mở miệng một tiếng lại một tiếng “Ngài”, toàn thân liền cứng ngắc, hiện tại nhìn thấy quần áo chằng chịt này, nháy mắt máu toàn thân liền ngưng đọng.
Lương Thần bảo anh ta tự mình đi nhìn xem... Chính là bảo anh ta lọc toàn bộ quần áo này một lần, hơn một vạn kiện quần áo, nếu anh ta xem xong, vậy phải mất bao lâu? Huống chi, hiện tại nắng lớn...
Dương Thần nhìn Lương Thần, nói: “Lương tổng, tôi nghĩ có phải là có hiểu lầm gì trong này không?”
Lương Thần như là hoàn toàn hao hết kiên nhẫn, ánh mắt đột nhiên liền nghiêm túc lên, âm điệu cũng âm trầm xuống theo: “Tôi lặp lại lần nữa, đi xem những món quần áo kia, nhìn xem một kiện thế nào mới xứng với Lưu Kim Tuế Nguyệt các người!”
Dương Thần đứng ở tại chỗ, không hề động.
Lương Thần im lặng đợi chưa đến nửa phút, lại mở miệng, giọng nói thô bạo: “Nhìn cho tôi!”
Dương Thần sợ tới lui về sau một bước, sau đó liền đi về phía cửa.
Lúc này Lương Thần mới chỉ chỉ thím Lâm và tài xế trốn ở xa xa, nói: “Các người đứng ở chỗ này cho tôi, nhìn Dương Thần xem quần áo cho tôi, bảo anh ta xem từng món, thẳng đến xem xong toàn bộ quần áo bên ngoài mới thôi!”
Nói xong, Lương Thần ôm bả vai Cảnh Hảo Hảo, lại mang cô về phòng nghỉ vừa thuê ở tầng một.
...
【 truyen cua tui dot
net ] //truyencuatui.net/
Thời gian từng giây từng phút, thong thả xẹt qua.
Toàn bộ đại sảnh tầng một của “Lưu Kim Tuế Nguyệt” đều yên tĩnh đến có chút quỷ dị, mà ngoài cửa sổ đã gần đến giữa trưa, mặt trời lên đến cao nhất, ánh mặt trời cũng mãnh liệt nhất, trắng bóng chói lọi chiếu xạ cả vùng đất.
Một mảng lớn trang phục hoa lệ bên ngoài kia, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, chiết xạ ra vầng sáng xa hoa.
Dương Thần ở trước giá áo, giống như cưỡi ngựa xem hoa nhìn từng kiện quần áo.
Chu dù anh ta xem rất nhanh, nhưng lại không chống đỡ nổi số lượng lớn quần áo kia.
Bất tri bất giác, thời gian liền qua hai tiếng, nhưng cũng chỉ mới nhìn chưa đến một phần mười mảng lớn diện tích những quần áo kia.
Nếu Dương Thần không ăn không uống ngừng không nghỉ nhìn tiếp như vậy, chỉ sợ cũng phải tới ngày hôm sau mới có thể xem xong.