Anh cố ý tăng thêm hai chữ “Phúc khí” này, làm cho người ta trong nháy mắt liền hiểu được, anh là đang nói mát.
Từ Dung hiểu Lương Thần, cảm giác được không khí trong lời nói người đàn ông càng ngày càng không thích hợp, liền hoà giải lên tiếng nói: “Đêm nay, chúng ta tụ hội ở nơi này? Vẫn là chỗ cũ à?”
Lương Thần ngược lại không có tiếp tục khó xử nói tiếp, chỉ chậm rãi tựa vào trên sô pha, cầm lấy tạp chí một bên vừa lật xem, vừa thuận miệng nói: “Chỗ cũ thôi.”
Âm trong lời nói của Lương Thần vừa rơi xuống định, cửa phòng thay đồ cách đó không xa liền bị mở ra.
“Lương tiên sinh, ngài xem bộ này có thích hợp hay không?”
Lương Thần quay đầu, liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo mặc lễ phục màu đỏ do mình chọn duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, làn da của cô vốn trắng nõn, phối với màu đỏ thẫm, có vẻ giống như sứ trắng, trong suốt long lanh.
Ở trong phòng thay quần áo, người nơi này còn trang điểm nhàn nhạt cho cô, tóc dài đen nhánh bối lên, lộ ra cổ tinh xảo, thoạt nhìn cực kỳ kinh diễm.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lương Thần, Từ Dung cùng Thẩm Lương Niên đều nhìn thẳng mắt.
Lương Thần hồi thần đầu tiên, đứng lên, đi tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, sau đó đi đến trước quầy trang sức một bên nhìn nhìn, chỉ vào một bộ trang sức trân châu hồng nhạt, bảo người phục vụ lấy ra, tự mình đeo cho Cảnh Hảo Hảo, lúc này Lương Thần mới vừa lòng gật gật đầu, nói: “Không tệ.”
“Vậy Lương tiên sinh vẫn là quét thẻ tính tiền sao?”
“Ừ.” Lương Thần lên tiếng, lấy từ trong túi của mình ra một tấm thẻ, đưa cho người phục vụ: “Không có mật mã, trực tiếp cà đi.”
Sau đó liền ôm Cảnh Hảo Hảo đi trở về trước sô pha, chờ Cảnh Hảo Hảo ngồi xuống, còn săn sóc bưng cho Cảnh Hảo Hảo một ly nước.
Kiều Ôn Noãn nhìn thấy Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trang phục lộng lẫy đến xuất thần, đáy lòng hơi có chút không thoải mái, sau đó nghiêng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo, giống như thân thiết nói: “Lương tổng đối với Hảo Hảo thật đúng là rất tốt, cũng không biết, Lương tổng và Hảo Hảo khi nào thì kết hôn?”
Kết hôn với Cảnh Hảo Hảo?
Sáu chữ này, khiến đáy lòng Lương Thần hung hăng rung động một chút, cả đời này của anh, cho tới tận bây giờ, cũng chưa từng nghĩ tới kết hôn... Hiện tại, Kiều Ôn Noãn vừa hỏi như vậy, trong đầu anh đột nhiên liền luẩn quẩn quanh hình ảnh kết hôn với Cảnh Hảo Hảo... Sau đó tầm mắt kìm lòng không đậu liền dừng ở trên từng loạt từng loạt áo cưới xinh đẹp cách đó không xa... Cảnh Hảo Hảo gả cho anh... Sáu chữ này chậm rãi thổi qua ở trong đầu anh, làm cho đáy lòng anh, không biết xảy ra chuyện gì, lại dâng lên một chút chờ mong.
Kiều Ôn Noãn nhìn Lương Thần qua một lúc lâu cũng không nói gì, ánh mắt liền liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, trong lời nói ẩn giấu tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ Lương tổng còn chưa nghĩ tới muốn kết hôn với Hảo Hảo sao?”
Sao Cảnh Hảo Hảo lại không hiểu hàm nghĩa che dấu trong những lời này của Kiều Ôn Noãn, cô theo Lương Thần thì như thế nào? Ăn no uống say, hưởng thụ cuộc sống xa hoa người bên ngoài không hưởng thụ được thì như thế nào? Người đàn ông này, cuối cùng cũng sẽ không cho cô một thứ quan trọng nhất với người phụ nữ, đó là: Danh phận.
Cảnh Hảo Hảo cũng biết, Kiều Ôn Noãn đây là đang đả kích mình.
Lương Thần lại chậm rãi kéo tinh thần về vào lúc này, nhất thời liền hiểu được Kiều Ôn Noãn là muốn khiến cho Cảnh Hảo Hảo khó chịu, liền lập tức mở miệng, không nhẹ không nặng nói: “Hảo Hảo, không phải là tôi muốn cưới là cưới, hai người chúng tôi, cưới hay không chưa bao giờ quyết định bởi tôi, mà ở chỗ Hảo Hảo có lấy chồng hay không.”
Muốn ở chỗ của anh quét mặt mũi Cảnh Hảo Hảo?
Vậy phải xem anh có cho cơ hội hay không.