Lương Thần đứng ở trong hành lang nhìn chằm chằm phương hướng phòng vẽ tranh trong chốc lát, mới xoay người, đi xuống lầu.
Không biết có phải do ban ngày nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo hay không, Lương Thần trở lại công ty, buổi chiều lúc họp, cả người liền có chút không yên lòng.
Thời tiết hôm nay cũng không tốt, trận tuyết rơi trước còn chưa có hoàn toàn hòa tan, trải qua người qua đường giẫm đạp, có vẻ bẩn hề hề, Lương Thần ngồi dựa vào vị trí cửa sổ ở phòng họp, cúi đầu, nhìn người qua đường phía dưới, trong đầu không tự chủ được liền hiện lên thân ảnh của Cảnh Hảo Hảo.
Sau đó liền vòng quanh một hình ảnh, lúc một mình cô đi dạo phố, là giống như những người đó, vui vẻ cầm một ly kem ăn ở trong mùa đông như vậy? Hay là giống như một số người khác, bởi vì rất lạnh, thường thường nâng tay lên chà xát chà xát mặt mình?
Bởi vì trong phòng họp mở máy sưởi, nhiệt độ có hơi cao, hơi nước trong phòng đụng phải thủy tinh, liền ngưng kết thành bọt nước, dần dần che tầm mắt của Lương Thần, anh nhịn không được nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào thủy tinh, sau đó ngay cả chính anh cũng không có phát hiện, chậm rãi viết hai chữ “Hảo Hảo” ngay ở trên cửa sổ thủy tinh sát đất.
Hảo Hảo... Cô gái tốt, thật sự là một cái tên rất hay.
Giống như là người của cô, là một cô gái tốt.
“Lương tổng? Lương tổng?”
Đột nhiên có giọng nói chặt đứt trầm tư của Lương Thần, anh không chút để ý quay đầu, nhẹ nhàng “Hả?” Một tiếng.
Sau đó nhìn mọi người cả phòng đang nhìn mình, liền nhíu nhíu mày, nhìn về phía trợ lý ngồi bên người chính mình.
Trợ lý lập tức thức thời lặp lại nội dung cuộc họp lần nữa.
“Lương tổng, là như vậy, mảnh phía nam kia, chúng ta đã sắp bắt lấy được, trong đó có một hộ, chết sống không đồng ý.”
Mặt Lương Thần không chút thay đổi lên tiếng: “Yêu cầu của họ là cái gì?”
“Yêu cầu bồi thường tiền gấp đôi những người khác.”
Lương Thần nhíu nhíu mày, nghĩ đến hạng mục mình tính mở ra, trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục nói: “Bồi thường gấp đôi tiền cho anh ta, mau chóng bắt lấy mảnh đất kia.”
Nhận được lệnh của Lương Thần, mọi người liền tiến hành đề tài kế tiếp của cuộc họp, Lương Thần chuyên chú nghe trong chốc lát, thần thái cả người lại mơ hồ lên, lúc nghe được có người gọi mình, Lương Thần theo bản năng liền thốt ra hai chữ: “Hảo Hảo.”
Người một phòng, hai mặt nhìn nhau, cảm thấy hôm nay đại BOSS có chút khác thường.
Sắc mặt Lương Thần lại không có thay đổi gì, thần thái thản nhiên nói: “Cuộc họp hôm nay tạm thời đến đây đi.”
Dừng một chút, anh lại hỏi trợ lý bên cạnh: “Kế tiếp tôi còn có an bài gì?”
“Tám giỡ rưỡi tối có một bữa tiệc.”
“Ừ, tám giờ xuất phát.” Lương Thần nói xong, liền đứng lên, đi ra phòng họp.
Trở lại văn phòng, Lương Thần có chút mệt mỏi ngồi ở trên sô pha, nâng tay lên, nhéo mi tâm của mình.
Hôm nay anh làm sao vậy? Thường xuyên nhớ tới người phụ nữ kia?
Chẳng lẽ là do hôm nay trở về nhà một chuyến, chạm mặt với cô?
Lương Thần chậm rãi phun ra một hơi, lập tức liền nhớ tới một câu, tựa hồ rất hợp với tâm tình giờ phút này của mình: Gặp mặt em một lần, tôi tương tư rất lâu.
...
đọc truyện tại http://truyencuatui.net
Bữa tiệc buổi tối, là do một người xây dựng làm chủ, ăn là mãn hán toàn tịch.
Suốt ngày ăn nhiều thứ thịt cá như vậy, khẩu vị khó tránh khỏi có chút ngán, Lương Thần ăn cũng không nhiều, tâm tình cũng không tốt, cho nên vẫn không có nói cái gì, có người kính rượu, anh cũng không chối từ, toàn bộ đều không còn một giọt.