Cảnh Hảo Hảo thu hồi tất cả cảm xúc khi gặp phải Thẩm Lương Niên, giả bộ bình tĩnh nhìn Lương Thần đứng ở trước mặt mình.
Mặt mày người đàn ông hơi có một tia vội vàng, trong nháy mắt nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, thần thái anh chuyển biến tốt hơn rất nhiều, cúi đầu, hỏi: “Sao lâu như vậy mới đi ra?”
“Người trong toilet có chút nhiều, chờ thời gian lâu một chút.”
Lương Thần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cửa toilet vài giây, ánh mắt như vậy, nhìn đến đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hơi có chút khẩn trương, chẳng lẽ, anh đã biết cái gì?
Nhưng mà, giây tiếp theo, Lương Thần liền thần thái lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo bình thản như thường, không có nghi ngờ gì, vươn tay, sửa sang lại quân áo Cảnh Hảo Hảo một chút, ôm thắt lưng của cô, đi ra trung tâm thương mại.
Trợ lý nhìn thấy Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đi ra, lập tức mở cửa xe ra, Lương Thần chỉ chỉ trong xe, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Em đi lên trước, tôi đi bên cạnh mua chút đồ.”
Sau đó, lại nói với trợ lý: “Chú chờ ở chỗ này.”
Sau đó, xoay người, liền quay trở lại trong trung tâm thương mại một lần nữa.
Trợ lý ngồi ở trên ghế lái, mở xe ra, bật điều hòa trong xe, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, anh ta vừa mới làm xong hết thảy, di động liền vang ting ting một tiếng, trợ lý cầm lấy, nhìn tin nhắn gửi đến trên đó, lập tức bất động thanh sắc xóa bỏ, sau đó nghiêng đầu, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh tiểu thư, tôi xuống xe hút điếu thuốc, cô ở chỗ này đợi một lát.”
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu.
Lúc trợ lý đẩy cửa xe ra đi xuống, đột nhiên như là nhớ tới đến cái gì, đưa di động của mình cho Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh tiểu thư, lúc cô đến, không phải nói để di động ở trong nhà ư? Nếu cô chờ nhàm chán, trước hết lấy di động của tôi trò game đi.”
Nói xong, trợ lý lại nói mật mã mở khóa cho Cảnh Hảo Hảo biết, sau đó liền đi xuống xe, đóng cửa.
Bên trong xe chỉ có một mình Cảnh Hảo Hảo, chờ đến rất nhàm chán, cô liền cầm di động của trợ lý, xem Weibo một chút, kết quả giây tiếp theo, di động liền vang lên nhắc nhở có một tin nhắn tới, Cảnh Hảo Hảo hạcửa kính xe xuống, nói với trợ lý hút thuốc bên ngoài: “Điện thoại của anh có tin nhắn.”
Trợ lý tiếp nhận, nhìn một chút, liền đưa cho Cảnh Hảo Hảo.
Lúc Cảnh Hảo Hảo tiếp nhận, di động đúng lúc dừng ở trang tin nhắn, lúc cô ấn trở về trang chính, liền nhìn thấy trong cột tin nhắn có một nội dung quen thuộc: “Hảo Hảo, anh là Lương Niên, mấy ngày nay anh đã sắp bàn thành hiệp nghị với Lương tiên sinh...”
Tuy rằng chỉ vài chữ ngắn ngủi, nhưng Cảnh Hảo Hảo liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là tin nhắn Thẩm Lương Niên từng gửi cho mình.
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo hơi hơi dừng lại, theo bản năng liền nhấn mở, sau khi nhìn thấy nội dung, cùng với nội dung tin nhắn mình đã nhận được kia, hoàn toàn là giống y như đúc!
“Hảo Hảo, anh là Lương Niên, mấy ngày nay anh đã sắp bàn thành hiệp nghị với Lương tiên sinh, buổi tối đầu tiên đêm giáng sinh anh sẽ ký hợp đồng với anh ta, bán tập đoàn Thiên Vinh đi. Từ nay về sau, ở thành phố Giang Sơn sẽ không còn thứ gì đáng giá để anh vương bận, cho nên Hảo Hảo, anh đặt cho em một tấm vé máy bay, là bay đi nước Mỹ, nếu em còn thích anh, như vậy vào ba giờ chiều đêm giáng sinh, em chỉ cần mang theo chứng minh nhân dân đến sân bay gặp mặt với anh là được rồi, chúng ta rời khỏi thành phố Giang Sơn, đi tìm một thế giới không có bất luận kẻ nào quen biết chúng ta, trôi qua cuộc sống đơn giản hai người của chúng ta.”
Và người liên lạc mà trợ lý Lương Thần đã gửi tin nhắn này là “Kiều Ôn Noãn”.