Thẩm Lương Niên nhìn Cảnh Hảo Hảo, dung nhan quen thuộc, so với lúc ở bên người anh, thoạt nhìn càng xinh đẹp hơn, trên người mặc quần áo và trang sức sang quý hoa lệ anh chưa từng mua cho cô, giữa mặt mày trải qua trang điểm, có cảm giác độc đáo xinh đẹp vờn quanh.
Anh không tự chủ được liền nghĩ đến, ở trong hội sở, cô im lặng ngồi ở bên người Lương Thần, mặt mày cong cong cười yếu ớt với Lương Thần, thần thái bình tĩnh chúc phúc anh và Kiều Ôn Noãn... Liền giống như ở đáy lòng của cô, anh không tồn tại chút nào.
Anh biết, đây là anh nên có, anh xứng đáng, nhưng anh vẫn đau, mười năm của anh và cô, đi từ trong hoàn cảnh cằn cỗi mà lại gian nan tới mười năm, cứ như vậy bởi vì anh nhất thời tinh trùng lên não, hoàn toàn vẽ một dấu chấm hết.
Lúc đó, anh còn ôm tâm lý may mắn, cho là chuyện của anh và Kiều Ôn Noãn vĩnh viễn sẽ không bại lộ, hiện tại anh mới biết được, trên thế giới này, không có bí mật nào, không phải không đến, là thời điểm chưa tới mà thôi.
Đáy mắt Thẩm Lương Niên, đột nhiên trở nên nong nóng, anh cũng không chờ Cảnh Hảo Hảo mở miệng, liền nói thẳng: “Ba cái tát này, là anh nên có, cái tát thứ nhất là tôi vốn nói mang em cao bay xa chạy, kết quả lại lỡ hẹn, cái tát thứ hai là anh cho Kiều Ôn Noãn cơ hội thương tổn em, cái tát thứ ba là anh thật xin lỗi em...”
Thẩm Lương Niên như là sợ hãi lời nói của mình, nói không hết, ngữ điệu rất nhanh nói: “Hảo Hảo, những thứ này đều là anh gieo gió gặt bảo, anh chẳng trách người khác, nhưng Hảo Hảo em tin tưởng anh, anh chưa từng nghĩ tới muốn dùng tiền cắt đứt tất cả giữa chúng ta, tấm thẻ kia không phải anh muốn đưa cho em. Hảo Hảo, em tin anh.”
“Lương Niên, tôi tin anh thì như thế nào?” Cảnh Hảo Hảo nghe xong lời nói của Thẩm Lương Niên, sau một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói rất bình tĩnh: “Anh sắp kết hôn với Kiều Ôn Noãn, tôi là phụ nữ của Lương Thần, đáy lòng anh rõ ràng, đời này hai chúng ta cũng sẽ không có khả năng nữa, cho nên, anh thật sự không cần giải thích với tôi nhiều như vậy...”
Cho dù hiện tại, anh giải thích rõ ràng toàn bộ hiểu lầm giữa chúng ta, chúng ta vẫn sẽ không trở lại như trước được nữa, có chút hiểu lầm, không bằng vẫn tồn tại, như vậy dù sao cũng tốt hơn thật lòng yêu nhau nhưng lại bị buộc tách ra, bởi vì oán hận vĩnh viễn đều dứt bỏ dễ dàng hơn.
“Anh biết, nhưng anh...” Thẩm Lương Niên vừa mới nói mấy chữ, đột nhiên Từ Dung liền vội vàng đi tới từ một bên: “Lương Niên, tôi biết cậu sẽ tới nơi này gặp cô ấy mà, cậu thật sự là không muốn sống nữa ư, có phải cảm thấy bây giờ còn chưa đủ hỗn loạn không!”
Từ Dung vừa hung tợn thấp giọng nói chuyện, vừa vội vàng đi đến trước mặt Thẩm Lương Niên, ôm bờ vai của anh, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Lương Thần đã đi qua tìm cô rồi, nếu bị cậu ấy nhìn thấy hai người lại ở trong này lén gặp mặt, hai người cũng sẽ không có quả ngọt để ăn đâu.”
Từ Dung nói xong, liền mạnh mẽ đẩy Thẩm Lương Niên, đi vào trong toilet.
Thẩm Lương Niên theo bản năng kháng cự khí lực của Từ Dung, muốn đi về phía Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh nhìn Thẩm Lương Niên muốn giãy khỏi Từ Dung, chậm rãi mở miệng nói: “Lương Niên, anh là tồn tại trong quá khứ và là hư vô trong lúc này của tôi.”
Trong nháy mắt sắc mặt Thẩm Lương Niên liền tái nhợt một mảnh, toàn thân liền không có một chút khí lực.
Tồn tại trong quá khứ, hư vô lúc này... Nhưng cho dù là hư vô thì như thế nào? Hảo Hảo, mặc dù em không thể cùng một chỗ với tôi, tôi vẫn sẽ đòi lại toàn bộ nợ Kiều Ôn Noãn thiếu em!
Từ Dung trực tiếp đẩy mạnh một hơi Thẩm Lương Niên vào toilet, sau đó, Cảnh Hảo Hảo chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, cô quay đầu, liền nhìn thấy Lương Thần bước nhanh tới đây.