Ngữ điệu anh rất bình tĩnh, giống như là anh cam tâm tình nguyện cưới Kiều Ôn Noãn, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chính mình thực rất không có tiền đồ, sao vào lúc nghe được câu “Cám ơn” như thế, đáy lòng lại còn đau theo.
Kiều Ôn Noãn nghe được Thẩm Lương Niên nhận lấy chúc phúc, đáy lòng càng yên tâm hơn, cô ta nghiêng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo, vẻ mặt tao nhã cười nói: “Hảo Hảo, hôn lễ của tôi và Lương Niên đã đặt vào ngày 14 tháng sau, là lễ tình nhân trắng, ngày đó nếu cô có thời gian, hy vọng cô và Lương tổng cùng nhau tới tham gia.”
Thẩm Lương Niên đứng ở một bên, cũng không tỏ vẻ gì, giống như ý tứ của Kiều Ôn Noãn, liền đại biểu ý tứ của anh.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ, ở phương diện giơ tay chém xuống, nhẫn tâm quyết tuyệt này, chung quy cô vẫn còn kém hơn Thẩm Lương Niên, giống như là một trận tình yêu của bọn họ, trong mười năm đó, không hề cố kỵ hy sinh nhất là cô, cô sủng ái anh, luyến tiếc anh chịu một chút khổ sở, kết quả là, anh cho cô một tấm thẻ ngân hàng, liền nghĩ muốn lật đổ tất cả quá khứ của bọn họ.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo khổ sở hơn nữa, cũng không cho phép chính mình lộ ra một chút manh mối ở trước mặt Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn, cô cũng nhẹ nhàng cong môi lên, nhìn Thẩm Lương Niên, cười càng tao nhã, càng quyến rũ hơn Kiều Ôn Noãn, ngữ khí cũng càng chân thành, càng vui vẻ hơn: “Được, ngày đó, tôi và Lương Thần, khẳng định sẽ đưa đại lễ đến.”
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo thong thả quay đầu, nhìn Lương Thần, mặt mày cong cong cười nhàn nhạt, nói: “Tôi đi thay quần áo trước.”
Lương Thần ngẩng đầu, nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cô, cho người phục vụ đứng sau Cảnh Hảo Hảo một ánh mắt, người phục vụ liền thức thời dẫn Cảnh Hảo Hảo đi vào phòng thay đồ.
Đợi khi cửa phòng thay đồ đóng lại, lúc này Lương Thần mới lười nhác quay đầu, nhìn Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn, như là rất nghi hoặc, mở miệng nói với Thẩm Lương Niên: “Đúng rồi Lương Niên, lúc trước anh từng bảo Kiều tiểu thư đưa cho Hảo Hảo một tấm thẻ ngân hàng sao?”
Lương Thần vừa nói ra những lời này, trong nháy mắt sắc mặt Kiều Ôn Noãn trở nên có chút khó coi.
Chuyện này, là cô vụng trộm đi làm sau lưng Thẩm Lương Niên, anh hoàn toàn không biết, cô thật không ngờ, Cảnh Hảo Hảo lại có thể nói cho Lương Thần biết.
Kiều Ôn Noãn thật cẩn thận nâng mí mắt lên, liếc mắt đánh giá Thẩm Lương Niên một cái, phát hiện sắc mặt người đàn ông cũng không có khác thường gì, đáy lòng của cô lại càng thêm bất ổn.
Lương Thần nhìn thần thái cố ra vẻ trấn định nhưng thật ra đã sớm khẩn trương thành một đoàn của Kiều Ôn Noãn, ý cười nơi khóe môi càng sâu, càng như là tán gẫu về chuyện kia, nói: “Lương Niên, tôi biết lúc trước anh là dùng tiền của Cảnh Hảo Hảo sáng lập công ty, hiện tại hai người tách ra, trả tiền lại cũng đúng thôi, những tiền kia cũng là Hảo Hảo nên có, nhưng lúc trước Hảo Hảo cho anh bao nhiêu tiền, hiện nay liền trả lại cho cô ấy bấy nhiêu tiền, anh cần gì trả lại gấp mười cho Hảo Hảo, đây không phải là dùng tiền cắt đứt quan hệ ư, lại nói... Hiện tại Hảo Hảo đi theo tôi, làm sao hiếm lạ chút tiền này, anh có thể cho cô ấy bao nhiêu, cho nhiều hơn nữa, cũng không bằng tiền tôi có.”
Từ khi Thẩm Lương Niên nghe được câu đầu tiên, liền biết là Kiều Ôn Noãn ra tay, anh đối mặt với châm chọc khiêu khích của Lương Thần, thần thái vẫn như cũ, chỉ là sau khi Lương Thần nói xong, ngẩng đầu, ngữ khí bình tĩnh nói: “A Thần, anh nói đúng, là tôi thiếu suy tính.”
Cũng đã đến nước này, còn gánh vác thay Kiều Ôn Noãn?
Lương Thần cười lạnh một tiếng, nhìn Kiều Ôn Noãn, có thâm ý nói: “Lương Niên, có thể lấy được Kiều tiểu thư - người phụ nữ như vậy, thật là phúc khí của anh.”
Anh cố ý tăng thêm hai chữ “Phúc khí” này.