Lương Thần nhìn tên biểu hiện cuộc gọi trên di động, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại sửng sốt một chút, tiếp đó anh bắt lấy một người đi đường đang đứng hút thuốc chờ đợi lối đi, chỉ vào màn hình di động, hỏi: “Tên trên người biểu hiện gọi tới, là Hảo Hảo, đúng không?”
Người kia hút một ngụm thuốc, nhìn lướt qua màn hình Lương Thần, ánh mắt nhìn Lương Thần như là nhìn một bệnh thần kinh: “Anh là đang trêu chọc tôi sao?”
Lương Thần không ngại cổ quái trong mắt đối phương chút nào, ngón tay run run nhấn nút tiếp nghe, sau đó cầm đến bên tai của mình, rất nhẹ rất chậm “alo” một tiếng.
Cảnh Hảo Hảo đầu kia điện thoại còn chưa mở miệng nói chuyện, Lương Thần liền tiếp tục lên tiếng: “Là Hảo Hảo sao?”
...
Giọng nói người đàn ông, mang theo một tia run rẩy, rơi vào chỗ sâu nhất trong tâm Cảnh Hảo Hảo, cô nuốt một chút nước miếng, mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
...
Lương Thần nghĩ, một âm “ừ” này của Cảnh Hảo Hảo, tuy rằng ngắn ngủi và nhỏ bé, nhưng lại là âm thanh tự nhiên hay nhất mà anh từng nghe qua trong đời.
So với một câu “Lương Thần, em làm bạn gái anh nhé” mà cô nói với anh vào trước kia, còn muốn dễ nghe êm tai hơn.
Lương Thần chỉ cảm thấy máu toàn thân giống như đông lại của mình, giờ khắc này bắt đầu tan ra, trở nên ấm lên, lưu động, hốc mắt anh, trong nháy mắt trở nên có chút nóng lên, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào khó phát hiện, hỏi: “Hiện tại em ở nơi nào?”
...
Cảnh Hảo Hảo nghe ra trong giọng nói của Lương Thần mang theo một tia khóc nức nở, lòng của cô hung hăng buộc chặt một chút.
Cô ở trên xe buýt, không có cách nào xem tin tức, cũng hoàn toàn không biết chiếc xe buýt xảy ra tai nạn ở phía trước chính là chiếc xe buýt mình vốn đã mua vé kia
Cho nên, trong đầu Cảnh Hảo Hảo vắt hết óc suy nghĩ một lát, lại vẫn không nghĩ ra Lương Thần đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng ngữ điệu của cô, vẫn tiết lộ lo lắng và cấp bách nơi đáy lòng cô: “Lương Thần, anh... Xảy ra chuyện gì à?”
...
Anh có thể xảy ra chuyện gì, anh chính là bị cô dọa sợ.
Cách một chiếc điện thoại, trái tim vừa trải qua thấp thỏm của Lương Thần, cuối cùng liền hóa thành một câu: “Hảo Hảo, anh muốn gặp em.”
Anh muốn nhìn thấy cô êm đẹp, hoàn hảo vô khuyết đứng ở trước mặt anh, thì anh mới có thể ổn định tâm của mình.
...
Cảnh Hảo Hảo nắm di động tạm dừng trong chốc lát, mới mở miệng, nói: “Em ở trên đường cao tốc đi hướng huyên X, hình như phía trước xuất hiện tai nạn xe cộ nghiêm trọng, đường bị chận, em bị chận ở trên nửa đường.”
...
Hóa ra Cảnh Hảo Hảo ở ngay trên đường này?
Lương Thần nhanh chóng nói một câu vào di động: “Hảo Hảo, em đứng ở ven đường đừng nhúc nhích.”
đọc truyện tại //truyEncuatui
.net/Sau đó liền cạch cắt đứt điện thoại, lần nữa chạy trở về con đường mình đã chạy tới.
Lương Thần vừa chạy, vừa nhìn người đứng ở ven đường cao tốc, anh đi một chút ngừng một chút khoảng một tiếng, Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo nắm di động, nhu thuận đứng ở ven đường cao tốc, bước chân liền dừng lại ngay tại chỗ.
Sau một lúc lâu, anh mới nâng chân lên bước không nhanh không chậm, chậm rãi đi về phía Cảnh Hảo Hảo.
...
Cảnh Hảo Hảo không biết Lương Thần ở ngay trên đường cao tốc này, cô cho là anh sẽ đi con đường mình đã đi qua vào lúc tới, cho nên vẫn nghiêng đầu, nhìn phương hướng lúc tới của mình.
Bước chân Lương Thần, đứng ở bên cạnh cô khoảng nửa bước xa, nuốt nuốt nước miếng, mở miệng hô một câu: “Hảo Hảo.”
Thân thể Cảnh Hảo Hảo rõ ràng cứng ngắc một chút, mặt còn chưa có chuyển lại đây, Lương Thần liền đột nhiên vươn tay, một phen kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng của mình.