Mục lục
Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn có bao lâu thì tỉnh lại?” Kiều Ôn Noãn hỏi.



“Nhanh nửa tiếng, chậm thì đến tối. Đúng rồi, nếu anh ta tỉnh lại, nhớ rõ trước tiên cho anh ta ăn chút thức ăn lỏng.”



“Đã biết, bác sĩ, còn có cái gì cần chú ý không?”



Từ đầu đến cuối đều là Kiều Ôn Noãn hỏi bác sĩ, Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn đứng ở một bên trầm mặc không hé răng.



Vẫn đợi cho bác sĩ rời đi, Cảnh Hảo Hảo mới lên tiếng nói: “Tôi đi về trước.”



Kiều Ôn Noãn nghe được những lời này của Cảnh Hảo Hảo, hơi sợ run một chút, cô ta vừa định thốt ra hỏi một câu Cảnh Hảo Hảo không đợi Thẩm Lương Niên tỉnh lại sao?



Nhưng nghĩ lại, cô vừa nghĩ đến, nếu có Cảnh Hảo Hảo, chỉ sợ hết thảy bây giờ chính mình và Thẩm Lương Niên thật vất vả mới tạo dựng nên đều phải thất bại trong gang tấc.



Cho nên cuối cùng Kiều Ôn Noãn chỉ cười cười nhợt nhạt, nói: “Hôm nay cám ơn cô.”



Cảnh Hảo Hảo kéo kéo môi, chỉ để lại một câu: “Chăm sóc tốt anh ấy đi.”



Sau đó liền xoay người rời khỏi bệnh viện.



Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa bệnh viện, đón một chiếc xe taxi, báo biệt thự Lương Thần.



Cùng với xe dần dần rời xa bệnh viện, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo rõ ràng, khoảng cách giữa mình và Thẩm Lương Niên đã muốn hoàn toàn kéo đến xa nhất.



Thủ đoạn của Lương Thần, cô từng kiến thức qua, cô không sao cả, nhưng Thẩm Lương Niên không đắc tội nổi Lương Thần.



Cho nên, cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhẫn.



Đã nói thời gian không già, chúng ta sẽ không phân chia, nhưng quay đầu nhìn lại, thời gian chưa từng biến cũ, chúng ta lại đã phân chia.



Hẹn gặp lại, Lương Niên, người tôi yêu.



...



“Lương tổng, Cảnh tiểu thư đã đi ra từ trong bệnh viện.”



...



“Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư đã trở về.”

...



Liên tục hai tin tức, khiến cho thân thể buộc chặt cả ngày của Lương Thần dần dần thả lỏng xuống.



...



Thẩm Lương Niên là tỉnh lại lúc hơn năm giờ chiều, anh vừa mở mắt, miệng liền hô một tiếng: “Hảo Hảo? Hảo Hảo!”



Sau đó, anh liền chuyển tròng mắt, nhìn quanh toàn bộ phòng bệnh một vòng, sau đó mới cau mày, nhìn chằm chằm Kiều Ôn Noãn ngồi ở bên giường hỏi: “Sao tôi lại ở chỗ này?”



“Anh uống nhiều rượu quá, dạ dày xuất huyết, suýt nữa liền không tỉnh lại.” Kiều Ôn Noãn ôn nhu nói một câu, liền bưng hộp giữ ấm bên cạnh lên, nói: “Bác sĩ nói anh tỉnh lại phải ăn chút thức ăn lỏng, em đã chuẩn bị tốt cho anh, hiện tại em đút cho anh.”



Thẩm Lương Niên cau mày, không có lên tiếng, anh chỉ nhìn chằm chằm trần nhà phòng bệnh, biểu tình nghi hoặc.



Kỳ quái, vì sao anh luôn cảm thấy Cảnh Hảo Hảo đã tới bên cạnh anh chứ?



Sao vừa tỉnh lại liền không có cô ở đây?



Chẳng lẽ anh nằm mơ sao?



“Lương Niên, anh làm sao vậy?”



Thẩm Lương Niên hoàn hồn, lắc lắc đầu với Kiều Ôn Noãn, sau đó mở miệng ra, uống một ngụm cháo.



“Lương Niên, anh có biết không, em suýt bị anh hù chết rồi, sao anh lại không thương tiếc chính mình, vô duyên vô cớ uống nhiều rượu như vậy làm gì, rất tổn thương thân thể của mình, em sẽ đau lòng.”



“Lương Niên, về sau anh cũng không thể như vậy, thân thể là của chính mình, anh nhất định phải chiếu cố tốt, không có thân thể, anh muốn làm cái gì cũng không làm được.”



“Lương Niên...”



Kiều Ôn Noãn ở một bên nói liên miên cằn nhằn không ngừng, Thẩm Lương Niên lại không nghe lọt một câu.



Anh luôn cảm thấy chính mình ngủ một giấc rất dài, trong mộng có Cảnh Hảo Hảo bồi ở bên người mình, rấy ôn nhu lau mặt cạo râu cho chính mình.



Giấc mộng kia, thực chân thật, chân thật giống như là từng phát sinh.



Hơn nữa trong phòng, anh luôn cảm thấy có một cỗ hương vị quen thuộc, nhất thời, Thẩm Lương Niên nhịn không được cắt đứt lời nói của Kiều Ôn Noãn: “Tiểu Noãn...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK