Lương Thần dừng chân, quay đầu.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Ánh mắt Lương Thần, trở nên có chút kinh ngạc, anh ngẩng đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Dung nhan cô gái ở dưới ngọn đèn chiếu xuống, tản mát ra một cỗ nhu hòa nhàn nhạt, mặt mày của cô an tĩnh an hòa, ánh mắt nhìn anh, lại chậm rãi mở miệng một lần nữa, nói: “Lương Thần, sinh nhật vui vẻ.”
Trong nháy mắt lời nói cô rơi xuống, kim giây đồng hồ Lương Thần đeo trên cổ tay vừa vặn chuyển xong một vòng, một ngày mới, chính thức tiến đến.
Chỉ sáu chữ đơn giản.
Lương Thần, sinh nhật vui vẻ.
Anh lại cảm thấy trong nháy mắt đáy lòng mình tràn ngập kinh hỉ không thể nói rõ.
Anh nhìn Cảnh Hảo Hảo, sau một lúc lâu, cánh môi mới nhẹ nhàng ngoắc ngoắc môi, nở rộ ra một tươi cười đoạt mắt người, anh gật gật đầu, nói: “Cám ơn.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn anh, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo môi, sau đó liền nâng tay lên, đóng cửa phòng bệnh lại.
Lương Thần đứng ở chỗ hành lang, nhìn cửa đóng chặt, nhíu nhíu mày, vừa hung hăng nhíu nhíu mày, sau đó vươn tay, nhéo đùi của mình, nhận thấy được hết thảy đều là chân thật, không phải cảnh trong mơ, lúc này anh mới lại hé miệng, nở nụ cười.
...
Sáng sớm Cảnh Hảo Hảo gọi cho đạo diễn một cú điện thoại, nói cho ông tình huống của Tiên nhi, cũng cam đoan Tiên nhi xuất viện thì bọn họ lập tức trở về tổ phim.
Tiên nhi là tỉnh lại vào mười giờ sáng, bác sĩ lại đây làm một kiểm tra, xác định cũng không đáng ngại, nhắc nhở bọn họ buổi chiều có thể xuất viện.
Ngày hôm qua Lương Thần không đi công ty cả ngày, hôm nay chuyện công ty có chút nhiều, anh biết Tiên nhi buổi chiều xuất viện, liền vào lúc giữa trưa, gọi cho Cảnh Hảo Hảo một cú điện thoại, sau đó phân phó tài xế buổi chiều đưa các cô trở về Ảnh Thị Thành.
Ba giờ chiều, Cảnh Hảo Hảo để cho Tiên nhi ngồi chờ ở đại sảnh tầng một bệnh viện, chính mình đi làm thủ tục xuất viện.
Cô cầm biên lai và hóa đơn bệnh viện, lúc đang chuẩn bị xoay người đi tìm Tiên nhi, lại đụng mặt với một người mà cả đời này cô cũng không muốn gặp lại nhất.
Sau đó, đáy lòng của cô có chút hối hận vừa rồi không có nghe lời Tiên nhi, thừa dịp ít người xuống dưới làm thủ tục xuất viện.
Cảnh Hảo Hảo nhìn Thẩm Lương Niên mặc một thân trang phục thoải mái, trong tay cầm mấy tấm vé, đứng ở trước mặt cô cách đó không xa, đáy lòng của cô, chỉ cảm thấy, thế giới này thật đúng là đủ nhỏ.
...
Thân thể Thẩm Lương Niên không thoải mái mấy ngày nay, hôm nay đến bệnh viện làm kiểm tra, không nghĩ tới mình lại sẽ ở dưới tình huống như vậy, không hề có dấu hiệu mặt đối mặt với Cảnh Hảo Hảo.
Thật ra anh cũng không biết Cảnh Hảo Hảo đã trở về thành phố Giang Sơn, cho nên khi đột ngột nhìn thấy cô sống động đứng ở trước mặt mình, cả người sửng sốt nửa phút, mới hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, trong nháy mắt ánh mắt liền dính ở trên người Cảnh Hảo Hảo.
Vào lúc anh đang chuẩn bị mở miệng, gọi tên cô, đột nhiên phía sau truyền đến một đạo âm thanh: “Hảo Hảo?”
Cảnh Hảo Hảo quay đầu, nhìn thấy Tiên nhi đợi mình một lúc lâu cũng chưa trở về nên tới đây tìm, ánh mắt của cô giống như là nhìn thấy người xa lạ, nhẹ nhàng bước đi qua từ bên người Thẩm Lương Niên, cười nhàn nhạt với người gọi cô, sau đó hai cô gái không dừng lại chút nào liền đi ra bệnh viện.
Người rời đi một lúc lâu, Thẩm Lương Niên mới hồi phục tinh thần lại, chỉ là cảm thấy một màn vừa rồi, như là một trận ảo giác.
Anh đi đến đài thu ngân, trả tiền, lấy thuốc, lúc đi ra bãi đổ xe, đúng lúc nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo và trợ lý của cô trước sau tiến vào một trong chiếc Audi a8.
Xe đó, anh nhận ra được, là trong nhà Lương Thần.