Nhưng mà, buổi chiều hôm nay, có người qua đường, thấy được một màn hình ảnh như vậy:
Một chiếc xe sang quý, chậm rãi dừng ở bên ngoài tường vây, một đàn ông tây trang màu đen xuống xe, mở cửa ra, sau đó, trở lại bên cạnh xe, mở cửa xe sau ra, một người đàn ông tuấn dật phi phàm xuống dưới, tiến vào trong tường vây.
...
Không ai biết, trong vòng tường vây, là cảnh trí giống như tiên cảnh.
Lương Thần vừa mới đi vào cửa, chợt nghe được tiếng kêu của chim họa mi, anh ngẩng đầu, nhìn phòng thủy tinh phía trước, được người lau sạch sẽ, bên ngoài đủ loại hoa tươi.
Bên trong phòng thủy tinh, treo đầy đủ mọi đèn màu sắc, không ngừng lóe lên, bên trong chỉ có một cái xích đu, một cái bàn và một đôi ghế dựa, còn lại trên đất trống lớn như vậy, vẫn bày đầy đủ loại bồn hoa tươi, có rất nhiều con bướm đủ mọi màu sắc bay múa bên trong, con bướm vòng qua người, mang theo từng trận mùi hoa.
Cửa vào phòng thủy tinh, lộ ra một cái chuông gió, chuông gió thỉnh thoảng va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy, khiến chim họa mi đậu chung quanh, phát ra tiếng hót êm tai.
Dưới chuông gió, treo một tấm bảng gỗ, phía trên, viết sáu chữ: Tám giờ rưỡi vĩnh viễn.
Đúng vậy, nơi này, là Lương Thần xài số tiền lớn, xây cho Cảnh Hảo Hảo ở trung tâm thành phố Giang Sơn tấc đất tấc vàng này.
Là kiến tạo dựa theo bản gốc bức tránh [ căn phòng trong lòng tôi] lúc cô học tiểu học.
Đầu tháng này hoàn công.
Cảnh Hảo Hảo còn chưa có thấy, anh tự nhiên sẽ không công bố với bên ngoài, để cho người ngoài xem, cho nên bên ngoài mới có thể bỏ thêm một tầng tường vây và bản đơn giản.
Anh lấy cho phòng thủy tinh này một cái tên đặc biệt, cũng là tên lễ vật anh tặng cho cô, chính là mấy chữ trên tấm bảng gỗ kia: Tám giờ rưỡi vĩnh viễn.
Ở tây phương, tám giờ rưỡi, 2030, nghĩa dịch là yêu em nhớ em.
Tám giờ rưỡi vĩnh viễn.
Vĩnh viễn yêu em nhớ em.
Lương Thần nhìn nhà ấm thủy tinh trồng hoa giống như trong đồng thoại trước mặt, cười cười nhợt nhạt, sau đó đi đến một bên, tắt đi ngọn đèn đủ mọi màu sắc trong phòng ấm thủy tinh trồng hoa.
Bởi vì chung quanh bỏ thêm một tầng phòng hộ, bên trong nháy mắt trở nên tối đen.
Ở trên vách tường phòng thủy tinh, có một chỗ, chậm rãi hiện lên một tầng chữ ánh sáng huỳnh quang.
Đó là dùng phấn huỳnh quang làm ra.
Chữ kia là: Đợi đến ngày cảnh đẹp sống núi hoàn thành, gả cho anh được không?
Phía dưới, có một dòng chữ nhỏ, là anh lúc trước, tự tay dùng phấn huỳnh quang viết lên.
To: Hảo Hảo.
From: Lương Thần.
...
...
Tiễn bước Lương Thần đi công ty, Cảnh Hảo Hảo trở lại phòng ngủ, vốn muốn ngủ, nhưng lăn qua lộn lại, lại không thể nào ngủ được, dứt khoát liền đứng lên, lấy quyển hôn thú từ trong túi xách của mình ra, nhìn chằm chằm.
Cô cũng nói không rõ rốt cuộc đáy lòng của mình là cảm giác như thế nào, bởi vì không phải kết hôn vì tình yêu, không có đặc biệt nhảy nhót, nhưng lại có chút cảm động nói không nên lời, nói tóm lại, rất kỳ diệu.
Ngay tại lúc Cảnh Hảo Hảo chuẩn bị buông bản đỏ nhỏ, đi ngủ, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe.
Lương Thần vừa mới đi công ty không bao lâu, chẳng lẽ đã trở lại?
đọc truyện tại http://truyencuatui.net
Cảnh Hảo Hảo xốc chăn lên, bò xuống giường, chạy đến ban công, nhìn thấy lại là một chiếc xe xa lạ.
Cảnh Hảo Hảo vừa định xoay người đi xuống lầu hỏi thím Lâm một chút, có phải có khách đến không, thím Lâm đã gõ vang cửa phòng của cô: “Cảnh tiểu thư, Viễn thiếu gia tới đây.”
Cảnh Hảo Hảo sửng sốt một chút, không có phản ứng kịp Viễn thiếu gia là ai, sau khi đi theo thím Lâm ra ngoài, nhìn thoáng qua dưới lầu, người đàn ông mang giày da ngồi đoan chính ở trên sô pha, cô mới nhớ tới, Viễn thiếu gia chỉ là anh cả Lương Thần, Lương Viễn.