Bởi vì vừa rồi bước nhảy có chút mau, Cảnh Hảo Hảo khẽ thở dốc hai hơi, liền cầm ly nước lên, uống nước một mạch.
Lương Thần gọi bồi bàn lần nữa, lại đưa tới cho Cảnh Hảo Hảo một ly nước, mới thấp giọng nói: “Anh đi toilet một chuyến, em ở chỗ này chờ anh.”
...
Cho dù người trên bữa tiệc, đại đa số Cảnh Hảo Hảo đều không nhận thức, nhưng lại vẫn có người thỉnh thoảng tiến lên chào hỏi.
Lúc Lương Thần ở đây, có thể đỡ thay cô.
Hiện tại, không có Lương Thần, cô lại ngượng ngùng cự tuyệt, chỉ có thể cố làm ra vẻ nhấp rượu, cho dù nhấp một chút một chút, Cảnh Hảo Hảo vẫn là uống không ít.
Cô nhìn nhiều lần về phía Lương Thần rời đi, vẫn không có nhìn thấy thân ảnh người đàn ông trở về, vì thế Cảnh Hảo Hảo đơn giản vì trốn rượu, cũng vì đi tìm Lương Thần, liền đi về phía toilet.
...
Lương Thần còn chưa đi vào toilet, chợt nghe được bên trong truyền đến tiếng nôn mửa.
Anh vòng qua vách tường, nhìn thấy Duyên Hoa đưa lưng về phía cửa toilet, khom người ôm ngực, ói đến thiên hôn địa ám.
Lương Thần giẫm chận tại chỗ đi lên trước, vươn tay, vỗ vỗ phía sau lưng Duyên Hoa, cầm lấy môt ly bên cạnh, rót nước đưa cho Duyên Hoa súc miệng.
Duyên Hoa lại nôn mửa hai tiếng, lúc này mới vươn tay, tiếp nhận ly nước Lương Thần đưa tới, súc miệng, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần: “Anh Lương Thần.”
“Sao lại uống nhiều như vậy?” Lương Thần cau mày, ngữ điệu mang theo một tầng chỉ trích: “Tôi đi tìm người, mang em lên lầu nghỉ ngơi.”
Nói xong, Lương Thần chuẩn bị đi ra toilet.
Duyên Hoa lại đột nhiên vươn tay, nắm lấy tay Lương Thần.
[ truyen cua t
ui @@ Net ] Thân ảnh Lương Thần, hơi dừng một chút, không chần chờ chút nào rút tay từ trong tay Duyên Hoa ra, sau đó một lần nữa bước bước chân.
Bởi vì uống rượu, làm cho Duyên Hoa hơi xúc động, cô theo bản năng đi theo Lương Thần hai bước, lại một lần nữa bắt được cánh tay Lương Thần: “Anh Lương Thần, em không cần lên lầu nghỉ ngơi.”
Duyên Hoa rất ít có thời khắc bốc đồng như vậy, từ nhỏ cô đã tiếp nhận giáo dục của tiểu thư khuê các, hướng đến dịu dàng hiểu chuyện.
Lúc này cô ngữ khí quật cường như ạậy, làm cho Lương Thần hơi nhíu nhíu mi, sau đó nghiêng đầu, nhìn Duyên Hoa, nói: “Em uống nhiều, lên lầu nghỉ ngơi một lát, lát nữa còn phải cắt bánh ngọt.”
Duyên Hoa cầm lấy cánh tay Lương Thần, lực đạo trở nên lớn hơn một chút, cô nhìn người đàn ông ở dưới ánh đèn chiếu xuống, dung nhan có vẻ càng thêm trong sáng tuấn mỹ, ánh mắt trở nên có chút si ngốc, thật lâu sau, cô mới nhẹ nhàng mở miệng, nói: “Anh Lương Thần, em có lời muốn nói với anh.”
Còn chưa mở miệng nói trọng điểm, Duyên Hoa liền cảm giác được đáy lòng mình truyền đến một tầng đau đớn rất nhỏ.
Cô nhìn người đàn ông giống như ý thơ trước mặt, tình yêu nơi đáy lòng, ở dưới thúc dục của rượu cồn, càng phát ra cuồng vọng.
Thần thái Lương Thần cũng rất bình tĩnh, nhẹ nhàng gật gật đầu với Duyên Hoa, âm điệu không có cảm xúc gì: “Em nói.”
Ngữ khí thật lãnh đạm... Thật ra cho tới nay, anh đều là dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với mình...
Rất nhiều lần cô cố lấy hết dũng khí muốn tỏ tình với anh, nhưng mỗi lần chính là đụng tới ngữ khí như vậy, liền không còn can đảm nói ra miệng, lúc này đây, cô tuyệt đối không thể lùi bước nữa.
Duyên Hoa nuốt nuốt nước miếng, si ngốc nhìn người đàn ông giống như ngọc thụ lâm phong đứng thẳng trước mặt này, tốc độ tim đập trở nên nhanh hơn, bàn tay cầm lấy cánh tay anh của cô nhẹ nhàng có chút run rẩy, cô cố gắng hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài run run có chút lợi hại, cô âm thầm cố lấy dũng khí cho chính mình, mở miệng, nói: “Anh Lương Thần, em thích anh.”
...
Cảnh Hảo Hảo vòng hồi lâu, mới tìm được toilet, cô đi thẳng qua, còn chưa có xoay người, chợt nghe được bên trong truyền đến một giọng nói ngọt mềm: “Anh Lương Thần, em thich anh.”