Kiều Ôn Noãn khí định thần nhàn đối mặt với một mảnh đèn chớp lóe, không có chút do dự mở miệng, nói: “Đây tuyệt đối không phải là giả vờ, tôi thật sự muốn kết hôn, tiên sinh của tôi là người sáng lập công ty Thiên Vinh, Thẩm Lương Niên tiên sinh.”
Thím Lâm theo bản năng nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Cô gái nghe tin tức như thế, cũng không có phản ứng quá lớn, thần thái vẫn giống như vừa rồi, bình tĩnh như thường.
Nhưng thím Lâm vẫn nhanh chóng tắt ti vi, đứng lên, nói: “Cảnh tiểu thư, thời gian cũng không sớm, nên ăn cơm rồi.”
Lúc này Cảnh Hảo Hảo cũng không có cự tuyệt, đứng dậy, đi theo thím Lâm vào phòng ăn.
Lúc thím Lâm hầu hạ Cảnh Hảo Hảo ăn cơm, vẫn luôn đang cẩn thận quan sát Cảnh Hảo Hảo, nhưng cả người Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh giống như hoàn toàn không có nhìn thấy tin tức kia, chỉ là chậm rãi ăn cơm của mình, sau khi ăn xong, đứng lên, không khấc gì bình thường nói: “Cháu đi lên lầu nghỉ ngơi trước.”
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền xoay người, mở bước chân không nhanh không chậm đi ra phòng ăn, đi dọc theo cầu thang, đợi lúc cô vào phòng ngủ, cô mới nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, trong đầu mới chậm rãi tiêu hóa hôn sự của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn một chút.
Người vốn luôn như vậy, biết rõ đã giống như người lạ, biết rõ không thể nào trở lại lúc trước, cũng biết rõ cần phải chết tâm, nhưng cố tình khi biết được tin tức của anh, tâm vẫn không chịu khống chế chạy lệch theo.
Thời gian nửa năm, cho tới bây giờ Cảnh Hảo Hảo cũng không nghĩ tới, giữa mình và Thẩm Lương Niên, lại có thể sẽ phát sinh thay đổi long trời lỡ đất như thế. Người đàn ông cô tâm tâm niệm niệm muốn gả kia, hiện nay muốn kết hôn cưới người khác. Cô - người từng được người đàn ông kia cam kết nếu cô phụ tất bị trời phạt kia, nay đã sắp trở thành của người phụ nữ khác. Cứ như vậy, hai người phân chia nơi chân trời.
Cảnh Hảo Hảo vùi ở trên ghế mây ngoài ban công, nhìn ánh mặt trời vàng sáng rực bao phủ núi rừng ngoài cửa sổ, chỗ cao còn có một ít tuyết đọng chưa tan, tuyết trắng chói mắt.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ rằng, chính mình không nên khó chịu như thế, rõ ràng đã sớm biết tin tức Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn ở cùng một chỗ. Nhưng, cô lại vẫn cảm thấy đáy lòng truyền đến đau đớn nhè nhẹ, mặc dù không đau đớn thấu xương bằng lúc trước bị bắt tách ra với Thẩm Lương Niên, không đau toàn tâm bằng khi biết được Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn nằm ở trên cùng một cái giường.
Cô vẫn luôn không ngờ tới, kết cục của mình và Thẩm Lương Niên lại sẽ như vậy.
Cảnh Hảo Hảo vừa nhớ lại mười năm qua, mình móc tim móc phổi trả giá qua mười năm... Đột nhiên, cả người liền không khỏi có chút thương cảm.
...
Ăn xong cơm trưa, Lương Thần tìm một cái cớ, liền vội vàng chạy về biệt thự từ nhà cũ, thím Lâm đang thay bình hoa tươi mới trong phòng khách, nhìn thấy anh tiến vào, lập tức dừng công việc trên tay, quy củ hô một tiếng: “Thần thiếu gia.”
Lương Thần gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị đi lên lầu hai, thím Lâm lại mở miệng: “Thần thiếu gia, hôm nay Cảnh tiểu thư xuống lầu cùng nhau xem ti vi với tôi trong chốc lát.”
Lương Thần dừng bước chân.
Thím Lâm tiếp tục nói: “Cảnh tiểu thư nhìn thấy tin tức Thẩm tiên sinh và Kiều tiểu thư kết hôn. Nhưng cô ấy thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, chỉ sau khi lên lầu vào phòng ngủ, đến hiện tại cũng không thấy đi ra nữa.”
Lương Thần ngẩng đầu nhìn trên lầu, “ừ” một tiếng, không tỏ vẻ gì cất bước chân, trực tiếp lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Lương Thần trực tiếp bước đi về phía ban công, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thất thần, không biết đang nghĩ cái gì.