Cảnh Hảo Hảo trợn tròn mắt, nhìn trần nhà, nghĩ đến chính mình tựa hồ hôn mê rất lâu, hơn nữa có người luôn đang chiếu cố chính mình, cô còn mở to mắt nhìn thoáng qua dung mạo người kia, xinh đẹp quen thuộc, trong ánh mắt đó còn mang theo thương tiếc làm cho người ta động lòng.
Mà dung mạo kia, rõ ràng chính là Lương Thần.
Sẽ không phải là cô nằm mơ chứ?
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, liền giật giật thân mình, lại phát hiện trong tay mình cầm lấy gắt gao một thứ, xúc giác ôn nhu, cô có chút sờ không rõ là cái gì, tùy tiện chà xát hai cái, lúc này mới phát hiện, là tay người, cô chợt chuyển đầu, liền nhìn tâấy người nằm ở bên giường cô.
Hóa ra không phải mộng, thật là Lương Thần đang chăm sóc cô.
Anh thoạt nhìn thực mệt mỏi, hẳn là vẫn luôn chưa thể nghỉ ngơi tốt, áo sơ mi mỏng manh trên người, quần áo thoạt nhìn rất nhiều nếp nhăn, hình như là đã rất lâu chưa đổi, lúc này anh không có khí thế như trong ngày thường, thậm chí còn mang theo một tia chật vật phong trần mệt mỏi.
Có thể là bởi vì quá mệt mỏi, anh ghé vào bên giường của cô, gối lên cánh tay của anh, nhắm mắt lại ngủ say, dung nhan đường cong hoàn mỹ, ở dưới ánh đèn chiếu xuống, tinh mỹ mà lại đẹp mắt, cho dù thoạt nhìn có chút mỏi mệt, nhưng lại vẫn làm cho người ta say mê như trước.
Cảnh Hảo Hảo nhìn dung nhan lúc ngủ của Lương Thần, trong lòng đột nhiên nổi lên một loại cảm giác vừa ấm áp lại thoải mái, mang theo một tia ngọt ngào, làm cho cô hoàn toàn không rảnh đi suy nghĩ chênh lệch chim bay và cá giữa cô và anh.
Cảnh Hảo Hảo không có lên tiếng, cũng không có rời giường, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lương Thần, qua không biết bao lâu, Lương Thần trong lúc ngủ mơ giống như nhận thấy được có người vẫn luôn đang nhìn chằm chằm chính mình, lông mi thật dài hơi run lên, sau đó xốc lên, tầm mắt liền thẳng tắp chạm vào đáy mắt Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo không nói gì, chỉ nhẹ nhàng há miệng, tầm mắt đã có chút không dời đi được.
Cả người Lương Thần hơi có chút sợ run, sau một lúc lâu, anh mới thanh tỉnh lại, chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt lại luôn không có rời khỏi ánh mắt của cô, nâng tay lên, chạm vào cái trán của cô, nhận thấy được cô đã lui cơn sốt, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Đói bụng không? Muốn ăn chút gì không?”
Cảnh Hảo Hảo ngủ say một ngày một đêm, trong bụng sớm đã trống rỗng, cô nhẹ nhàng gật gật đầu, Lương Thần liền lập tức đứng dậy, mặc áo khoác, đi ra nhà Cảnh Hảo Hảo.
Qua khoảng nửa tiếng, Lương Thần mang theo hai gói to đi trở về, một gói to trong đó, đựng một ít thức ăn nhẹ, một cái là một ít đồ dùng và quần áo hằng ngày.
Cảnh Hảo Hảo hạ sốt, thân thể vẫn có chút suy yếu, khẩu vị cũng không phải đặc biệt tốt, chỉ ăn một ít, liền buông đũa xuống.
...
Buổi tối Lương Thần sợ Cảnh Hảo Hảo đột nhiên lại phát sốt, cũng không có rời đi, đi trong phòng tắm tắm sạch một chút, trực tiếp nằm xuống sô pha trong phòng khách.
Cảnh Hảo Hảo ngủ có chút lâu, buổi tối lúc này không có chút mệt mỏi.
Cô lăn qua lộn lại ở trên giường trong phòng ngủ, trong đầu nghĩ đều là Lương Thần nằm trong phòng khách.
Cuối cùng, cô dứt khoát liền xốc chăn lên, xuống giường, giả bộ muốn đi toilet, đi ra ngoài.
Ti vi phòng khách bật lên, lại bị chỉnh tĩnh âm, chỉ có hình ảnh không ngừng lóe lên, Lương Thần nhắm mắt lại, nằm ở trên sô pha, như là đã ngủ.
Sô pha có chút ngắn, nửa chân của anh đều duỗi ở bên ngoài không trung, trên người khoác áo khoác của anh.
Cảnh Hảo Hảo xoay người đi trở về phòng ngủ.