Đêm đó Cảnh Hảo Hảo về nhà, đã là mười một giờ rưỡi khuya, cô tắm rửa một cái, leo lên giường, đắp mặt nạ giấy, cầm di động, gửi cho Lương Thần một tin nhắn “Ngủ ngon”.
Cảnh Hảo Hảo buông di động, dán thêm lớp mặt nạ mắt lên mí mắt, đang chuẩn bị hấp thu tinh hoa của mặt nạ giấy, kết quả di động của mình, đột nhiên liền vang lên.
Lương Thần lại trả lời tin nhắn nhanh như vậy?
Cảnh Hảo Hảo vội vàng mở mặt nạ trên mí mắt ra, mở to mắt, nhìn điện thoại di động, kết quả phát hiện, lại là một số điện thoại xa lạ gửi tin nhắn đến: “Đã ngủ chưa?”
Cảnh Hảo Hảo đọc số điện thoại này một lần, xác định không biết, sau đó liền để điện thoại di động sang một bên, lần nữa đắp kín mặt nạ lên chỗ mí mắt.
Đợi cho Cảnh Hảo Hảo đắp mặt nạ xong, di động của cô đã vào đến bốn năm tin nhắn.
Trong đó một cái là Lương Thần gửi đến, tỏ vẻ anh đã về nhà, còn kèm theo ngủ ngon.
Mấy tin khác, đều là cùng một số điện thoại xa lạ gửi đến.
“Đoán một chút em là ai?”
“Sao lại không để ý tới em?
“Chẳng lẽ đã ngủ?”
“Vậy được rồi, ngủ ngon, ngày mai lại tán gẫu.”
Ai vậy nha?
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm mấy tin nhắn kia, hoài nghi một trận, sợ chính mình thật sự bỏ lỡ người quan trọng nào, vì thế, trở về một tin nhắn: “Cô là?”
Tin nhắn rất nhanh liền hồi đáp lại: “Em là Hà Nam Nam.”
Hà Nam Nam?
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới chợt nhớ tới, là bạn học cùng lớp xin số điện thoại của Lương Thần vào buổi tối tan học.
Lúc này mới cách chưa đến một tiếng, liền gửi tin nhắn đến, hiện tại cô gái, đều là cởi mở chủ động như vậy sao?
Tình địch, tựa như kẻ thù lớn trong đời.
Cảnh Hảo Hảo cũng không ngoại lệ, cô có chút không hờn giận bĩu môi nghĩ nghĩ, sau đó vòng vo đảo mắt hạt châu, học theo phương thức nói chuyện keo kiệt với người ta của Lương Thần, trở về cho Hà Nam Nam một chữ “ừm”.
Kết quả, một chữ “ừm” mà Cảnh Hảo Hảo cảm thấy lãnh đạm đến không thể lãnh đạm hơn đó, lại dẫn tới Hà Nam Nam gửi tới cho cô một tin nhắn tiếp một tin nhắn, không gián đoạn.
Đại đa số đều là Hà Nam Nam giới thiệu công việc hiện tại của mình, còn có chuyện thú vị phát sinh lúc cô ta đi chơi, thậm chí cuối cùng, còn nói với “Lương Thần”, cuối tuần này bọn họ chuẩn bị đi vùng ngoại thành nấu cơm dã ngoại, hỏi anh có hứng thú cùng đi không?
Cảnh Hảo Hảo nhìn tin nhắn kia, đáy lòng hừ hừ hai tiếng, làm nhiều chăn đệm như vậy, rốt cục mới vòng đến trọng điểm.
Cảnh Hảo Hảo đánh ngáp, trở về một câu: “Nói sau đi.”
Sau đó nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện đã mười hai giờ hai mươi, nghĩ đến buổi sáng hôm sau còn phải đi cửa hàng bán hoa, liền chỉnh điện thoại di động thành tĩnh âm, trực tiếp tắt máy, đi ngủ.
...
Ngày hôm sau, Cảnh Hảo Hảo tỉnh lại, lúc cầm lấy di động chuẩn bị nhìn thời gian, lại có thể nhìn thấy tin nhắn Hà Nam Nam gửi đến.
“Được, nếu cuối tuần này anh không có thời gian, cuối tuần khác cũng được, em lúc nào cũng rãnh.”
“Nấu cơm dã ngoại thật sự chơi vui lắm, chúng ta còn có thể ăn ngủ ở ngoại ô.”
“Tại sao không nói chuyện vậy?”
“Đang ngủ sao?”
“Vậy được rồi, ngủ ngon, chúc anh mơ thấy giấc mộng đẹp.”
Tuy rằng những tin nhắn này là gửi trên di động của Cảnh Hảo Hảo, nhưng Cảnh Hảo Hảo biết, Hà Nam Nam đây là xem cô thành Lương Thần.
Một người phụ nữ, ân cần quấn quít lấy bạn trai của mình như vậy...
Thật là một chuyện làm cho người ta rất nén giận đó!
Cảnh Hảo Hảo oán hận ném điện thoại di động lên trên giường, dậm chân, đi phòng vệ sinh rửa mặt.